Cuối cùng đã hết đợt rét căm da căm thịt, còn một tuần nữa là đến tết nguyên tiêu. Tôi bận việc ở bệnh viện, lại một mình cô ấy đem bánh trái đi thăm hết họ hàng gia đình bên nội bên ngoại. Đến tận chiều 30 tết,
tôi mới xin đổi ca để về nhà với vợ.
Nhà cửa vợ tôi đã dọn dẹp hết,rất sạch sẽ, mâm ngũ quả cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng cô ấy không ở nhà
Gọi điện thì mới biết cô ấy đang đi dạo công viên gần nhà, tôi đi bộ ra tìm vợ, thấy vợ đang nói chuyện với một cặp vợ chồng già.
Ông già được ngồi xe lăn cho bà vợ đẩy,
Vợ tôi rất khác người, tuổi như cô ấy thường nói chuyện với những người
trẻ tuổi,đi shopping này nọ, nhưng cô ấy thì không, nếu rảnh cô ấy đi
dạo công viên trò truyện với những người lớn tuổi.
Cô ấy nói, với bất kì ai, cô ấy đều học được một điều gì đó.
Cô ấy thích hầu chuyện người già, nghe họ kể những gì họ đã làm, đang tiếc nuối
Cô ấy nói, người già rất cô đơn, cái cô đơn của họ không giống với cái cô đơn lạc lõng của người trẻ
Mà là sự cô đơn, của một thời xa vắng
Tôi nắm bàn tay cô ấy, cùng chúc họ ăn têt vui vẻ
Lâu lắm rồi, tôi mới được nắm tay cô ấy đi dạo, tôi nói
‘ Về già, anh sẽ đẩy xe cho em’
‘ Nhớ đấy, em sẽ ghi âm lại’
Tôi yêu vợ, từ lúc nào tôi không biết, cô ấy cứ nhẹ nhàng bước vào tim tôi
như vậy, đến khi tôi nhận ra thì tình cảm đã quá sâu sắc rồi.
Tình yêu của chúng tôi không gặp phải sự phản đối này nọ, hay ghen tuông ,
mà còn cần nhiều hơn sự dũng cảm, kiên định chờ thời gian đi qua.
Thời gian cuốn trôi tất cả, nhưng cô ấy vẫn đứng đó, chờ ngày chúng tôi hạnh phúc.
Khoảng khắc giao thừa, tôi ra đường cùng vợ xem bắn pháo hoa.
Bàn tay tôi vẫn đan chặt tay cô ấy,
-Yến Tử, chúc mừng năm mới
-Hải Đăng, năm mới vui vẻ..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT