Tôi cứ nghĩ cô ấy là nhà văn thì thường phải rất thận trọng và tỉ mỉ cho đám cưới, nhưng ngược lại, cô ấy rất bàng quang, chỉ có tôi là vừa chạy việc ở bệnh viện vừa lo cho khách khứa đám cưới.

Thật là mệt muốn chết.

Cô ấy biến mất trước hôm cưới,làm tôi sợ hãi cô dâu bỏ trốn mà phải vội vã đi tìm.

Lúc tìm được cô ấy thì thấy cô ấy đang đánh chén cốc chè to đùng ở một tiệm gần trường đại học của cô ấy.

Tôi không kìm được mà mắng cô ấy sao không lo đám cưới mà lại chạy ra đây.

Cô ấy chỉ nhìn tôi cười không nói gì.

Tôi ngồi được một chút thì chủ quán là một chú trung tuổi ra tiếp :

‘ Yến, là bạn trai à ?’’

Cô ấy có chút gượng gạo đáp

‘ Anh ấy là chồng chưa cưới của con, mai tụi con kết hôn’’

Chú à một cái, rồi vỗ vai tôi.

‘ Vợ cháu là khách quen ở đây, 6,7 năm rồi. Chưa bao giờ chú thấy nó đi cùng một người con trai đến đây ăn , trân trọng nhé, kết hôn rồi,đừng để vợ một mình như trước’’

Tôi bỗng dưng thấy xấu hổ, cô ấy bao năm vẫn âm thầm chịu đựng như thế.

Vừa nãy tôi còn mắng cô ấy.

Tôi, đúng là tồi mà.

18. Về thăm ngoại

Người nhà của tôi rất cưng cô ấy, còn hơn cả tôi ấy chứ.

Nhất là ông ngoại, lần tôi đưa cô ấy về thăm ông ngoại ra mắt. Tôi tưởng cô ấy rụt rè, ai dè, vừa gặp ngoại, cô ấy đã tíu tít :

‘ Ngoại, để con bóp vai cho ngoại, con rất giỏi bấm huyệt nha’

‘ Ngoại, con nhổ tóc sâu cho ngoại đỡ ngứa nha’

‘Ngoại, con nấu món bánh trôi gia truyền con học lỏm từ bà ngoại cho Ngoại nhé «’



Tôi méo mặt nhìn vợ tương lai đây.

Chỉ nửa buổi, cô ấy đã lấy hết tình cảm của ông tôi rồi.

Tôi chỉ muốn xem tin tức một chút mà cô ấy đã gào lên :

‘ Ngoại ơi, Hải Đăng không cho con xem ti vi’’

‘ Ngoại ơi, Hải Đăng không cho con ăn bánh’

‘Ngoại ơi, Hải Đăng không phụ con nấu cơm’



Điệp khúc ấy còn dài mãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play