Mi Vũ cũng rất đồng
cảm, lại giúp A Vũ chỉnh dung lần nữa. Qua mấy ngày, sau khi mở lớp băng quấn, A Vũ vui mừng say mê soi gương cả ngày trời, lúc đi ra giếng múc
nước cũng thò đầu trông bên nọ ngó bên kia, thiếu chút đâm đầu xuống
giếng.
Dung mạo của hắn so với quá khứ quả khác một trời một vực. Cả trấn trên không còn nam nhân nào khôi ngô hơn hắn nữa.
Hắn hỉ hả vui mừng cáo từ chúng ta, bảo ta và Mi Vũ chờ ăn kẹo cưới của hắn.
Ta cũng rất vui mừng, nhưng trong lòng lại nổi lên cảm giác khổ sở, hắn trở nên khôi ngô như vậy, chẳng lẽ không chê Hà Hoa sao?
Sự thật chứng minh, ta sai rồi.
Ngay đêm đó A Vũ lại khóc lóc chạy tới.
"Hà Hoa nói, ta khôi ngô quá."
Ta đứng im lặng run rẩy. Mi Vũ dở khóc dở cười.
Khuôn mặt tuấn tú của A Vũ khóc thành một đống mì nhão chẳng ra gì.
Ta thở dài, bước lên vỗ vai hắn: "Người huynh đệ, hãy nén bi thương. Nếu
người đó thích huynh, một lý do cũng ngại nhiều, nếu không thích huynh,
nghìn lý do cũng chê ít. Hà Hoa rõ ràng đang kiếm cớ."
Mi Vũ cũng nói: "Đúng vậy, chốn nào chẳng có cỏ thơm. Ta thấy Linh Lung cũng không kém Hà Hoa chút nào."
A Vũ lau nước mắt: "Mi Vũ cô nương, sao cô có thể nói ra lời máu lạnh như vậy?"
Ta đen mặt.
Dung Sâm vô cùng không phúc hậu phì cười.
Mi Vũ đổi lời khuyên khác: "Ta thấy làm đồ tể cũng không có gì không tốt.
Ai làm nương tử của huynh sẽ ngày ngày được uống canh gan, ăn tai heo."
Mắt A Vũ lập tức phát sáng: "Vậy cô nguyện ý gả cho một đồ tể không?"
Mi Vũ ngượng ngùng cười gượng, gãi gãi đầu.
A Vũ thở dài, sâu xa nói: "Trên đời này còn nữ nhân không nói một đằng nghĩ một nẻo sao?"
Để A Vũ không quá tuyệt vọng với thế giới này, ta yếu ớt giơ tay.
A Vũ cau mày: "Cô đâu được tính là nữ nhân."
Những lời này rất đả thương người, ta hơi nổi nóng, ưỡn ngực nói: "Chỗ nào
của ta không giống nữ nhân? Ta cũng có trước có sau đấy nhé."
"Nữ nhân bình thường da mặt rất mỏng, sẽ không nói lời như thế."
Mi Vũ và Dung Sâm cùng nhau phì cười.
Ta: "…"
A Vũ khôi ngô chán nản bỏ đi. Ta cùng Mi Vũ cũng rất lấy làm tiếc. Rất
nhiều chuyện, sức mạnh bên ngoài không thể thay đổi được. Dù Mi Vũ có
một đôi tay tuyệt diệu, có thể thay đổi dung mạo A Vũ, nhưng không thể
thay đổi ý của Hà Hoa.
Màn đêm đen dần, ta trèo lên Quan Nguyệt lâu, tay ôm một bầu vong ưu.
Ánh trăng như lụa, sương đêm phủ kín cảnh vật trong đình, loang loáng như
mặt hồ nước gợn. Phía dưới truyền đến tiếng bước chân nhẹ, từ bóng cây
có một người đi ra.
Dung Sâm chắp tay đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta lắc lắc bầu rượu, thoải mái nói: "Lên đây uống một chén."
Hắn bước lên bậc thang, ngồi bên cạnh ta.
Ta lấy ống tay áo xoa xoa miệng bình, đưa cho hắn.
Hắn cũng không ngại, ngửa đầu uống một hớp, đoạn quơ quơ bầu rượu, không hài lòng cười: "Chỉ có một hớp?"
"Uống nhiều tổn hại sức khỏe, ý vị là được rồi."
Hắn lườm ta một cái: "Cô không thấy ý này quá nhỏ sao?"
Ta cười hì hì đổi chủ đề: "Công tử, ta nghĩ kỹ rồi, phong ấn này, coi như là bớt thôi."
Hắn hơi kinh ngạc: "Cô không muốn xóa nó?"
"Ta đương nhiên muốn, nhưng vẫn cảm thấy không xóa thì tốt hơn."
Dung Sâm im lặng một hồi, hỏi: "Vì sao?"
"Ta là người rất dễ thỏa mãn, rất hài lòng với cuộc sống yên tĩnh bình thản hiện tại. Khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là dung mạo không như ý này. Nhưng cuộc sống con người đến tám chín phần mười là không được như ý,
đâu thể hài lòng mọi chuyện? Tất nhiên, dung mạo đẹp có thể được nhiều
người yêu thích hơn. Ta cũng muốn có dung mạo đẹp, tìm được một lang
quân như ý, 'kim ốc tàng kiều' hắn. Nhưng mà, huynh nhìn A Vũ xem, cho
dù dung mạo huynh ấy như thế nào, Hà Hoa vẫn không thích huynh ấy. Thật
sự thích một người, sẽ không để ý dung mạo người đó. Biết đâu sau này ta có thể gặp được một người không phải vì dung mạo ta mà thích ta. Nếu
được như vậy, trái lại là chuyện rất may mắn."
Hắn lẳng lặng đợi ta nói hết.
Ta thật lòng nói: "Cảm ơn món quà của huynh." Mặc dù ta không nhận quà của hắn.
Hắn im lặng hồi lâu, vỗ vỗ vai ta, nghiêm túc nói: "Cô nói cũng đúng. Như
ta đây này, nữ tử thích ta, ta cũng không biết là họ thích dung mạo ta
hay bản thân ta. Cho nên, dáng vẻ quá đẹp cũng rất phiền não, đào hoa
quá nhiều cũng thật rối rắm."
Ta: "…"
Hắn vân đạm phong
khinh thở dài: " Haizz, cô xem, sau này ta tìm vợ cũng thật phiền lòng.
Cưới người như cô, người ta sẽ nói ta như hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Cưới người như Mi Vũ, ta lại sợ nàng ép phong thái của ta xuống."
Ta: "…"
"Này, này, cô đừng đi vội, ta còn chưa nói xong mà."
Ta ôm ngực, sâu xa nói: "Công tử, ngài tha cho ta về trước để chắp vá lại cõi lòng tan nát này đi."
Hắn vô tội hỏi: "Ta nói gì sao?"
"…"
Công tử à, ngài quả là cao thủ giết người không dao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT