Hắn im lặng một lúc, đột nhiên cúi đầu cười khẽ: “Đã là một kẻ sắp chết thì còn quan tâm đến dung mạo làm gì?”

Ta giật mình: “Ngài vừa nói gì?”

Vẫn là nụ cười nhạt nhòa ấy: “Ta nói, ta là kẻ sắp chết.”

Khoảnh khắc này, ánh sáng trong suốt hiện rõ trong mắt hắn, thản nhiên sáng ngời, không hề có một chút đùa giỡn. Hắn ngồi trong nắng mai, trên người như có nắng và tuyết, trong veo.

Hắn là kẻ sắp chết?

Ta bừng tỉnh trong kinh ngạc, vội bước lên bắt mạch cho hắn. Hắn không tránh né, mở lòng bàn tay mặc cho ta đặt ba ngón tay lên cổ tay hắn.

Mạch dưới tay ta ổn định mạnh mẽ, da thịt ấm áp. Hắn lẳng lặng nhìn ta: “Ta không lừa cô.”

“Huynh mắc bệnh gì?” Hành y nhiều năm, ta không tin mạch tượng như vậy lại là người sắp chết.

“Bệnh máu.”

“Không thể nào. Huynh đã bị thương mấy lần, nếu là bệnh máu thì đã chết từ lâu rồi.”

Người mắc bệnh máu không thể bị thương, cho dù miệng vết thương có nhỏ đến mấy cũng không thể khép lại, nếu không kịp thời cầm máu, cuối cùng sẽ mất máu mà chết. Hắn bị Ly long đả thương hai lần, là ta tận mắt nhìn thấy, cũng là ta tự mình trị thương cho hắn. Chẳng lẽ là bởi vì có cao triêu nhan? Nhưng hắn tòng quân vất vả, quanh năm chinh chiến, sao có thể không bị thương? Những lúc như thế, hắn làm sao hóa giải? Ta vẫn không thể nào tin nổi.

Hắn đứng dậy bước tới bên cửa sổ, bóng lưng cao gầy chìm trong nắng sớm, sừng sững như trúc.

Hắn quay lưng về phía ta, chậm rãi kể: “Cha mẹ yêu thương ta như yêu con gái, vô số tôi tớ trong phủ bảo vệ ta không tổn hao một sợi tóc, cho nên đến mười bốn tuổi ta vẫn không biết mình bị bệnh máu. Mãi cho đến năm ấy, ta vô tình nghịch đao làm thương ngón tay, chỉ là một viết thương nho nhỏ lại chảy máu không ngừng, ngự y danh y trong kinh đều bó tay, ta hôn mê bất tỉnh, cha mẹ ta liền vội vàng đi mời thần y Mạc Quy. Ngài ấy tặng ta ba hộp cao triêu nhan có thể cứu mạng lúc cấp bách. Nhưng ngài ấy nói với ta, ta chỉ còn mười năm tuổi thọ.”

Trái tim ta chìm xuống, mười năm tuổi thọ, lúc đó hắn mười bốn tuổi, “Năm nay, huynh… bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi ba tuổi.”

Nói như vậy, hắn chỉ còn sống được chưa đến một năm nữa? Tim ta như bị ai đâm một nhát, lời nói bên môi hơi run: “Huynh đang gạt ta phải không?”

Hắn xoay người lại, “Ta không gạt cô, nếu cô không tin, cô có thể hỏi sư phụ mình.”

Ngoài miệng thì nói là không tin, thật ra trong lòng ta đã tin rồi. Không ai trên cõi đời này cam tâm lấy mạng mình ra đùa giỡn. Hơn nữa, bản án của sinh mạng này đến từ sư phụ, người chưa bao giờ nói bừa về sống chết của người khác, lời nói ra từ trước đến nay đều là nhất ngôn cửu đỉnh, hoàn toàn chắc chắn. Không trách được hắn lại tình nguyện nhận lệnh đi lấy Ly châu, không trách được hắn bị hủy dung cũng không để ý, thì ra là hắn đã sớm ôm suy nghĩ sắp phải chết…

Thì ra là như vậy.

“Biết được tuổi thọ của mình có hạn, ta liền vào Thần Uy quân, da ngựa bọc thây còn hơn ở nhà chờ chết. Nếu đã không thể sống lâu, vậy thì phải sống cho thật oanh liệt mới không uổng công kiếp này. Nói ra cũng lạ, khi ngươi thật sự không sợ cái chết, trái lại sẽ bách chiến bách thắng. Ta vốn chỉ muốn chết trận nơi sa trường, không ngờ lại có ngày thăng làm tướng quân. Nhưng đối với ta mà nói, chiến công cái thế thì có ích lợi gì?” Hắn cúi đầu cười, nụ cười mang theo vài tia tang thương.

Ta vội hét lên: “Năm nào ta cũng ở Già La hái triêu nhan, có cao triêu nhan, huynh sẽ không chết.” Cao triêu nhan ngàn vàng khó mua kia thì ra là sư phụ đưa cho hắn.

“Cao triêu nhan chỉ có thể cầm máu, không thể trị bệnh máu của ta.”

“Vạn vật tương sinh tương khắc, ta không tin trên đời này có bệnh nan y thật sự, chỉ là chưa tìm ra phương pháp chữa khỏi mà thôi.”

“Cô nói đúng, cũng không phải là hoàn toàn không có cách, nhưng cách này, ta tuyệt sẽ không dùng.”

“Cách gì?”

“Sư phụ cô nói, nếu có huynh đệ ruột thịt không bị bệnh máu mà loại máu tương hợp với ta thì có thể thay máu cứu mạng.”

Huynh đệ ruột thịt, trái tim ta càng chìm sâu hơn, hỏi khẽ: “Nguyên Bảo?”

“Ừ. Sau khi nghe sư phụ cô nói vậy, mẹ ta liền vì cứu ta mà cố ý sinh Nguyên Bảo. Bà vốn chỉ định cứu ta nên cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng sau này thấy Nguyên Bảo lớn lên từng ngày… Bà, cuối cùng đau buồn mà chết.”

Đề là nhi tử của bà, vì một đứa mà bỏ một đứa, bà sao có thể lựa chọn? Bà sinh Nguyên Bảo chính là tự tạo cho mình một vấn đề khó khăn, làm thế nào cũng sai.

Hắt thở dài, cười bất đắc dĩ: “Tuy máu Nguyên Bảo vừa hay tương hợp với máu của ta, nhưng sao ta có thể lấy mạng nó để đổi lấy mạng mình? Nó là người thân duy nhất của ta trên cõi đời này. Cho nên, biện pháp này có cũng như không.”

Đúng vậy, phàm là người có chút lương tâm đều không thể làm chuyện như vậy, sống mà lương tâm day dứt, sống không bằng chết.

Ta tin hắn thà chết cũng sẽ không chọn cách ấy để sống. Biện pháp này đúng là có cũng như không.

Gió thổi qua song cửa sổ làm bay tà áo hắn, trong nắng sớm, hắn trấn định không sợ hãi, lạnh nhạt, thong dong, y như lần đầu gặp gỡ.

Trong tầm mắt mơ hồ, ta nhớ tới ngày nọ, trong căn nhà dân bên hồ Bích Nguyệt, ta nói với hắn, ta và ngài mới chỉ là lần đầu gặp gỡ, ta không hiểu gì về ngài cả.

Hắn nói với ta: “Ta nhập ngũ lúc mười lăm tuổi, từ Đông man đến Tây vực rồi thăng dần lên chức tướng quân này. Thường ngày ta thích đọc sách, thỉnh thoảng lên núi, câu cá, uống rượu. Cô còn muốn biết gì không?”

Từ khoảnh khắc đó, hắn trong lòng ta đã không đơn thuần là một vị anh hùng ta từng ngưỡng mộ, không đơn thuần là một truyền thuyết, hắn là người có liên quan mật thiết đến ta, thành tâm thành ý để ta hiểu rõ hắn.

Nhưng, một nam tử anh lãng như vậy sao lại có số mệnh ngắn ngủi thế này.

Đau đớn trong lòng không thể đè nén, ta cay đắng bật cười: “Gì mà không ngại dung mạo nguyện ý lấy ta, hại ta tự mình đa tình, tưởng huynh thật sự có ý với ta.”

Hắn hơi lúng túng: “Ngày đó bệ hạ cầm kiếm đặt trên cổ cô, rất ít người có thể giữ vững lương tâm và nguyên tắc dưới tình huống đó như cô, cô nhìn ngoài thì có vẻ yếu đuối, nội tâm lại không kém gì nam nhân, lòng can đảm cũng không thua nam nhân, ta thật sự rất tán thưởng cô.”

“Huynh đã biết mình sắp chết rồi sao còn đồng ý chuyện tứ hôn của Sưởng đế, huynh định cho ta làm quả phụ à?” Lòng ta ngổn ngang không chịu nổi, không lựa lời, không biết mình rốt cuộc mình nói cái gì nữa. Tim nặng trĩu đau như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua.

Hắn lắc đầu: “Sư phụ cô có ân cứu mạng với ta, ta há có thể lấy oán báo ân? Mặc dù ta đồng ý cưới cô…” Hắn dừng một chút, lúng túng: “Nhưng ta tuyệt đối sẽ không động vào cô, ta chỉ muốn đem toàn bộ gia tài để lại cho cô, chỉ cầu cô chăm sóc cho Nguyên Bảo.”

Ta bôi thuốc cho hắn mấy lần, hắn thật sự có ý kiêng dè, không chịu để ta động chạm, thì ra là trong lòng mang tâm tư như thế.

“Ta mới không giúp huynh chăm sóc nó, ta còn chưa gả cho người khác, mới không cần mang con của phu quân trước theo, đệ đệ của huynh, huynh tự đi mà chăm sóc. Nếu huynh dám chết, ta sẽ…” Ta nghẹn ngào không nói được nữa. Mặt hơi lành lạnh, thì ra là trong lúc vô tình đã không kìm được mà rơi lệ.

Hắn dịu dàng: “Ta biết cô sẽ không làm vậy. Không biết tại sao ngay lần đầu tiên gặp cô ta đã có cảm giác chúng ta đã từng quen biết, giống như ai trong thiên hạ này ta cũng có thể không tin, nhưng nhất định phải tin cô. Loại cảm giác này ta không tài nào giải thích được, có lẽ là trực giác có được qua nhiều năm chinh chiến sa trường. Ta tin tưởng vào trực giác của mình.”

Ta bất tri bất giác nghẹn ứ tim, nơi đó đau không chịu nổi, dường như muốn nổ tung.

“Chuyện này nhờ cô giữ kín bí mật giúp ta, đừng để Nguyên Bảo biết. Nếu có một ngày ta chết rồi, xin cô giúp ta chăm sóc cho nó.”

Ta không muốn nghe thêm nữa, lau lệ trên mặt, đứng dậy ra ngoài.

Đình viện xanh ngắt, hoa nở như mây, một trận gió bỗng nhiên thổi tới, thổi bay những đóa hải đường.

Ta ngẩn ngơ nhìn những cánh hoa rơi tán loạn, nhớ tới lời của sư phụ ngày trước, người nói, sống chết như hoa nở hoa tàn, trăng tròn trăng khuyết, không có gì đáng sợ. Nguyên Chiêu công danh cái thế, đường quan sáng lạn, như một đóa hoa đang độ nở rộ, bảo ta làm sao trơ mắt nhìn hắn chết?

Không, ta không làm được, ta không thể trơ mắt nhìn hắn như một vầng trăng tròn dần khuyết, ta không can dự vào chuyện sinh tử, chỉ muốn hắn có thể sống thật tốt.

Nếu như có thể tìm được tiên thảo trường sinh, có lẽ hắn sẽ không phải chết, tuy nhiên, hắn có thể kiên trì được đến ngày đó không?

Biển rộng mênh mông, có thể mấy năm sau chúng ta mới tìm được Thập Châu, cũng có thể sẽ vĩnh viễn không tìm được.

Hắn chỉ có thời gian gần một năm ngắn ngủi.

Mà thuyền rồng của Sưởng đế nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa mới dựng xong, sau ba tháng, hắn sẽ thế nào? Gió thổi đầy trong tay áo lại không thể thổi tan cảm giác đau thương trong lòng ta.

“Thần y tỷ tỷ, đệ lấy cao đến rồi này.” Nguyên Bảo vui vẻ chạy tới, trong tay nó là cao dưỡng nhan của Mi Vũ.

Ta cười: “Ngoan lắm, đệ nhớ là sau khi cắt chỉ ngày nào cũng phải bôi cho ca ca đệ nhé.”

Nguyên Bảo gật đầu.

“Đệ có một ca ca tốt nhất trên thế gian này, nhất định phải đối xử với huynh ấy thật tốt, biết không.”

“Đệ biết.”

Ta xoa đầu nó, sợ sẽ không nhịn được mà rơi lệ, đành vội vã xoay người rời đi. Đúng, một người nếu đã biết mình sắp chết thì còn đâu tâm tư quan tâm đến dung nhan.

Tới Quân Thủy cư, ta đứng trước cửa phòng Dung Sâm, dừng bước.

Nguyên Chiêu nói, hắn đối với ta có một niềm tin vô điều kiện, tựa như ai trong thiên hạ này cũng có thể không tin, nhưng nhất định phải tin ta. Kỳ lạ là, ta đối với Dung Sâm cũng có cảm giác như thế. Ta không thể giải thích nổi là vì sao, chỉ theo bản năng là cứ gặp vấn đề gì liền nghĩ ngay đến hắn đầu tiên.

“Cô đang nghĩ gì đấy? Mộng du à?”

Dung Sâm lộ nửa người bên khung cửa sổ, cười vừa dịu dàng vừa chế giễu.

Ta suy nghĩ một lát, cách song cửa sổ hỏi hắn: “Chúng ta có thể ra biển sớm hơn không?”

“Tại sao?”

Ta dừng một lát, đáp: “Bởi vì ta muốn đi sớm về sớm, nhỡ đâu ra biển đến mười tám năm mới về, lúc đấy ta già rồi không ai lấy thì sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play