“Mau kéo ngài ta lên giúp muội, muội sắp bị đè chết rồi này.”
Ta vội vàng chạy tới giúp một tay. Vươn tay ra mới hiểu vì sao Mi Vũ lại
không đẩy hắn ra, Nguyên Chiêu nhìn qua thì cũng bình thường, nhưng
người hắn chắc khỏe, lại tập võ quanh năm, bắp thịt căng đầy, rất nặng.
Hai bọn ta phải người trên kéo người dưới đẩy mãi mới lôi Nguyên Chiêu ra được.
Thể chất của người luyện võ thật tốt, ta đã pha liều mạnh lắm rồi mà Nguyên Chiêu dù không thể cử động nhưng cũng không hôn mê, xấu hổ khàn giọng
chất vấn ta: “Hai người đã cho ta uống cái gì?”
“Thuốc mê.”
“Hai người muốn làm gì?”
Mi Vũ hất cằm hắn lên, nghiêm túc quan sát vết sẹo trên mặt hắn: “Giúp ngài xóa sạch vết sẹo này.”
“Không cần.”
Mi Vũ y như một nữ thổ phỉ xinh đẹp tà ác, nâng cằm Nguyên Chiêu, cười tà
mị: “Rơi vào tay ta thì mọi chuyện đã không còn theo ý ngài nữa rồi,
không cần cũng phải cần!”
“Cô…” Thần Uy tướng quân rốc cuộc xấu hổ quá… ngất!
Mi Vũ vỗ vỗ tay, tỏ vẻ việc lớn đã thành.
Ta liếc qua ngực nàng: “Sao muội lại bị ngài ta đè ở dưới vậy? Haizz, núi cao cũng bị ép thành đồi trọc rồi.”
“Tỷ đi được một lát thì muội bỗng nghe thấy trong phòng vang lên tiếng rơi
giòn tan như có chén bát đổ, muội sợ ngài ta ngã lên nó nên vội chạy vào xem thế nào. Quả nhiên là thuốc phát tác, ngài ta đứng không vững,
không giữ được cái chén trong tay. Muội tốt bụng dìu ngài ta lên giường, ai ngờ ngài ta lại đột nhiên đè muội xuống.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thân thể ngài ta mềm nhũn, không dậy nổi, muội lại không đẩy được, thế là thành ra như vậy.” Mi Vũ ôm mặt.
Ta mơ màng nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, hai người áp sát nhau gần trong
gang tấc, có thể nghe rõ hô hấp của đối phương, dưới Nguyên Chiêu chính
là thân thể mềm mại của Mi Vũ,… ai da, đúng là ướt át.
Ta nuốt nước bọt: “Tướng quân quả nhiên có diễm phúc không nhỏ.”
“Đáng ghét! Tỷ còn dám diễu cợt muội! Mau vào việc chính đi.”
Mi Vũ thu nụ cười lại, mở hòm thuốc, đeo gang tay, lấy ra một bộ công cụ chỉnh dung.
“Xóa sẹo không khó, vấn đề ở chỗ là ngày nào cũng phải bôi cao, ngài ta nhất định sẽ không chịu phối hợp.”
“Vậy thì ngày nào cũng lừa ngài ta uống thuốc mê.”
“Muội tưởng sau lần này thì lần sau chúng ta có thể dễ dàng đắc thủ được nữa à?”
“Ôi thôi, đi một bước tính một bước, bây giờ cứ “quẳng” cái con rết này đi trước đã.”
Đối với thuật chỉnh dung của Mi Vũ, ta nguyện cúi đầu bái phục. Những ngón
tay thon dài mảnh khảnh động trên da thịt mà linh hoạt như thêu hoa dệt
vải, vừa đẹp đẽ lại vừa bình tĩnh. Ta chưa từng gặp nữ tử thứ hai có thể sử dụng dao kéo uyển chuyển mà hoàn mỹ như nàng. Cùng là động dao,
phong cách của ta và nàng lại khác nhau hoàn toàn, ta nhanh nhẹn gọn
gàng, mở nhanh khâu nhanh, nàng tinh vi tỉ mỉ, khéo léo tuyệt vời.
Vết thương của Nguyên Chiêu là do ta vá lại, ta phải dùng hết công phu kĩ
xảo cả đời mới làm hoàn hảo xong, nhưng so sánh với Mi Vũ, ta vẫn cảm
thấy mình đúng là thiên về giỏi cứu bệnh chữa thương hơn, còn Mi Vũ giỏi chỉnh sửa hoàn thiện.
Bận rộn hơn một canh giờ cũng coi như đại công cáo thành. Mi Vũ lau mồ hôi rịn đầy trán, ngồi xuống nghỉ ngơi,
nhìn mặt Nguyên Chiêu chằm chằm không chớp mắt, ta nhìn một lát mà co
quắp.
Mi Vũ nhắm mắt: “Linh Lung, đến A Vũ còn rất để ý đến dung mạo của mình, muội thật sự không thể hiểu nổi tại sao có hai vị thần y
như chúng ta ở đây rồi mà ngài ta còn nhất mực kháng cự như thế.”
“Ta cũng không hiểu. Tâm tư của nam nhân rất khó đoán. Ví dụ như Sưởng đế
chẳng hạn, thiên hạ có biết bao mỹ nữ nhưng hắn lại chỉ cần Minh Tuệ.
Thái hậu thậm chí còn cố tình tìm cho hắn một nữ tử giống Minh Tuệ như
đúc mà hắn cũng không thèm nhìn lấy một cái.”
Mi Vũ mở mắt: “Thật á?”
Ta gật đầu thở dài: “Có đôi khi ta rất hâm mộ Minh Tuệ, lại có thể khiến một nam tử đối tốt với nàng như thế.”
“Muội không hâm mộ. Muội chỉ cần người muội yêu yêu muội, người muội không
thích cách muội thật xa, thế là được rồi.” Dứt lời, nàng che miệng ngáp
một hơi dài, trước nay nàng luôn ngủ sởm, tối nay bởi làm cho Nguyên
Chiêu mà đã trễ mất một canh giờ, trông có vẻ rất mệt.
“Muội về nghỉ đi.” Ta giúp Nguyên Chiêu đắp kín chăn, đóng kỹ các cửa, cùng Mi Vũ rời khỏi đó.
Sáng sớm hôm sau, ta vừa rời giường đã thấy Mi Vũ dẫn Mị Sinh gõ cửa gọi.
“Mị Sinh, con sao vậy?” Nó mím môi như không vui.
Dung Sâm đáp thay: “Sáng nay ta thấy nó mặc quần áo nên phát hiện ra thì ra lưng nó còng là vì trên lưng nó có một đôi cánh.”
Ra là Mị Sinh bị hắn phát hiện ra bí mật nên không vui.
Ta cười an ủi nó: “Con yên tâm, huynh ấy nhất định sẽ không nói cho người
khác biết đâu. Nếu huynh ấy dám nói cho người khác biết, ta sẽ…”
“Cô sẽ thế nào?” Dung Sâm cười híp mắt hỏi ta, ánh mắt đung đưa như có mảnh câu cong, móc ra một khe hở trong trái tim cứng như kim cương của ta,
khiến gió xuân miên man thổi tới. Ta không đủ sức chống cự, cúi thấp đầu cười gượng: “Đánh huynh một trận.”
Hắn cười đưa tình: “Cô nỡ ư?”
Câu này sao nghe kiểu gì cũng giống liếc mắt đưa tình thế? Ta lúng túng day trán, khe hở trong tim dường như lại rộng thêm một chút.
May là hắn cũng không được nước lấn tới, vuốt tóc Mị Sinh nói với ta: “Ta thấy việc cắt bỏ đôi cánh này của nó không ổn. Thứ nhất, tuổi nó còn nhỏ,
nếu mổ sẽ tổn thương rất lớn đến sức khỏe. Thứ hai,…”
Hắn trước
giờ rất thích ở trước mặt ta thừa nước đục thả câu, lần này cũng không
ngoại lệ, dừng lại không nói tiếp mà cười hỏi ta: “Cô nói xem cái thứ
hai là gì?”
Ta tức giận: “Sao ta biết được? Ta cũng đâu phải giun trong bụng huynh.”
Hắn cười tít mắt: “Trong bụng ta không có giun, chỉ có tương tư.”
Ta không biết hắn tương tư ai, nhưng lúc hắn nói lại lặng lẽ nhìn ta, đôi
mắt nhìn thấu tình đời còn nồng nàn dịu dàng hơn cả sóng xuân thu, loại
ánh mắt này khiến ta không chống đỡ nổi. Công tử này, huynh muốn ta tự
mình đa tình hay là nghĩ quàng nghĩ xiên đây…?
Ta ngẩng đầu nhìn xà nhà, lặng lẽ hít sâu một hơi.
“Thứ hai, nghe nói trên biển có một quốc đảo tên là Vũ Nhân, người trong
nước này đều có hai cánh mọc trên lưng, có thể bay lượn ngàn dặm. Ta
nghi phụ thân của Mị Sinh là người của Vũ Nhân quốc đó.”
Mị Sinh trợn tròn mắt.
Ta cũng kinh ngạc: “Thật sự có Vũ Nhân quốc?”
Dung Sâm gật đầu: “Mạc Quy nói là huynh ấy từng đi qua đó.”
“Say rượu nói?”
“Không. Là có thật.”
Ta với Mị Sinh trợn tròn mắt.
“Lần này ra biển có thể sẽ đi qua Vũ Nhân quốc, đến lúc ấy có thể để Mị Sinh ở lại nơi đó. Tất cả mọi người đều có hai cánh, đương nhiên sẽ không có ai cười nhạo nó nữa.”
Mị Sinh nắm tay ta: “Con không muốn ở nơi nào hết, con muốn cắt cánh ở cùng sư phụ vĩnh viễn.”
Cuối cùng cũng có một nam tử nhìn ta thổ lộ muốn vĩnh viễn ở cùng ta, đáng
tiếc, nam tử này chỉ mới bảy tuổi, đúng là khiến người ta vừa vui mừng
vừa phiền muộn.
Ta cúi đầu nắm lại bàn tay nhỏ bé của nó: “Mị
Sinh, ở nơi này hai cánh là gánh nặng, là bất thường, con sẽ bị coi là
ngoại tộc. Nhưng ở Vũ Nhân quốc mọi người đều như thế, con sẽ có thể sải cánh bay cao, ngao du tứ hải, mùi vị tự do tự tại đó con không muốn ư?” Nói thật, ta rất muốn.
Mị Sinh không đáp.
“Nếu đến đó
con có thể tìm được đồng loại, có lẽ con còn có thể tìm được phụ thân
của con nữa. Người người đều có hai cánh, sẽ không còn ai nhìn con như
yêu quái, cũng không còn ai cười nhạo con. Đôi cánh này sẽ không còn là
phiền não của con mà nó sẽ trở thành thứ mang đến cho con niềm vui bất
tận, con hiểu không?” Ta thầm cảm thấy may mắn vì Dung Sâm đã kịp thời
phát hiện ra bí mật của Mị Sinh, nếu không ta vô ý cắt hai cánh của nó
đi, vốn là ý tốt vì nó có khi lại thành hại nó.
Mị Sinh vẫn không đáp.
Ta hiểu sự do dự của nó lúc này. Nó đã sống ở đây bảy năm, dù khác với mọi người nhưng nó cũng đã quen với hoàn cảnh cùng con người nơi này. Tuy
Vũ Nhân quốc sẽ có những người giống nó, nhưng nó lại chưa từng đến đó,
trong lòng nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.
“Mị Sinh, con cứ suy
nghĩ kỹ đi đã, không cần lựa chọn vội vàng.” Dung Sâm ngồi xổm xuống ôm
hai vai nó, chậm rãi nói: “Có một số quyết định sẽ ảnh hưởng đến suốt
đời, cũng có một số thứ, một khi mất rồi sẽ vĩnh viễn không tìm lại được nữa.”
Hắn ngước mắt lặng lẽ nhìn ta, lời nói cuối cùng dường như là đang nói với ta.
Ta lại nảy sinh cảm giác thân thuộc không sao giải thích nổi ấy. Ta dám
khẳng định, nhất định đã có người từng nói với ta những lời này. Nhưng
đầu ta mê mang, người đó, là ai?
“Sư phụ, nếu đến Vũ Nhân quốc con không muốn ở lại, người có thể lại giúp con cắt bỏ đôi cánh này được không?”
“Được, sư phụ hứa với con.”
Mị Sinh nghe thế mới cười.
Đang nói chuyện, Nguyên Bảo bỗng hốt hoảng chạy vào.
“Thần y tỷ tỷ, việc lớn không ổn rồi, ca ca đệ gọi thế nào cũng không tỉnh, bình thường giờ này huynh ấy đã sớm dậy từ lâu rồi.”
“Không sao, do thuốc mê chưa tan hết thôi, để ta đi xem sao.”
Nguyên Bảo kéo tay áo ta: “Tỷ tỷ đi mau.”
Vào phòng Nguyên Chiêu, ta đi đẩy hết các cửa sổ ra. Ánh nắng chiếu vào
gian phòng, chiếu rọi lên chiếc chăn bông màu trắng, trên mặt chăn có
thêu vài cành trúc. Hô hấp của hắn rất bình thản, cánh tay thon dài lộ
ra bên ngoài chăn nhìn qua như tay của một công tử chuyên làm thơ vẽ
tranh, thật khó tưởng tượng nó lại là cánh tay đánh nam dẹp bắc, nhuộm
đầy máu tươi, từng đâm qua vô số kẻ địch.
“Thần y tỷ tỷ, ca ca đệ không sao chứ? Lúc nãy làm đệ sợ muốn chết, sao trên mặt huynh ấy lại băng đầy băng gạc thế kia ạ?”
“Đêm qua Mi Vũ tỷ tỷ “giết” con rết trên mặt ngài ấy rồi, vậy nên phải băng bó lại.”
“Ồ, hóa ra là vậy. Thế sau ca ca đệ có thể đẹp lại như trước kia không ạ?”
“Cái này phải xem đệ thế nào đã. Chỗ Mi Vũ tỷ tỷ có một hộp cao dưỡng nhan,
đệ đi lấy nó về, mỗi ngày bôi một lớp thật dày lên vết sẹo trên mặt ca
ca đệ, qua một thời gian vết sẹo kia sẽ mờ hết.”
“Dạ, đệ lập tức đi ngay.”
“Nếu ca ca đệ không để cho đệ bôi, đệ hãy náo loạn khóc lóc lăn lộn không ăn uống để bôi cho bằng được nhé.”
“Đệ biết rồi.” Nguyên Bảo vỗ vỗ bụng, vui sướng chạy đi tìm Mi Vũ lấy
thuốc. Ta mừng thầm, Nguyên Chiêu yêu thương tiểu đệ này nhất, nhiệm vụ
này giao cho nó là thích hợp nhất rồi.
Ta rảnh rỗi quan sát thư
phòng của hắn, nửa bên giá sách xếp đầy các loại sách, tường đối diện
treo một cây cung, đỏ vàng đan xen, tinh xảo mỹ lệ không giống binh khí
mà giống như một cây đàn.
Ta ngắm trầm ngâm, tưởng tượng ra hắn lập tức giương cung lắp tên, tư thế oai hùng rong ruổi sa trường, có phần say sưa.
Sau lưng chợt vang lên một tiếng than nhẹ, ta xoay người bước tới bên giường, cúi người cười: “Tướng quân tỉnh rồi.”
Hắn chỉ mơ màng trong chốc lát, mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ta cười vui vẻ: “Tướng quân, Mi Vũ đã nấu gạo thành cơm rồi.”
Sắc mặt hắn cứng đờ, phút chốc đỏ bừng cả mặt.
Lúc này ta mới phát hiện ra lời của mình đã khiến người ta hiểu lầm, vội
cười giải thích: “Tướng quân chớ hiểu lầm, muội ấy chỉ xóa vết sẹo cho
ngài thôi. Vết thương đã bằng phẳng như lúc đầu, dấu vết còn lại chỉ cần bôi thuốc một thời gian là sẽ nhạt dần đi. Ngài không chịu phối hợp,
bọn ta không còn cách nào khác mới phải ra hạ sách này, Tướng quân chớ
tức giận, bọn ta chẳng qua cũng chỉ muốn Tướng quân anh lãng tuấn mỹ, mê đảo chúng sinh giống như ngày trước thôi mà.”
Hắn nhìn ta như
muốn nói gì, cuối cùng lại chỉ thở dài cười bất đắc dĩ. Thái độ này y
như đang dung túng một đứa trẻ càn quấy, không biết nói gì nên đành
chịu.
Ta như bị định trú. Bấy lâu nay, người ta luôn muốn kiếm
tìm chính là như vậy, bất kể ta làm gì, dù là làm sai, người đó cũng chỉ khẽ thở dài, sẽ không trách cứ ta nửa câu.
Sư phụ đối với ta
chính là như thế. Vậy nên ta vẫn luôn muốn có một nam tử cũng có thể coi trời bằng vung nuông chiều ta như thế nữa, nếu vậy ta sẽ cam tâm tình
nguyện gả cho chàng. Tuy nhiên, người trước mặt này giờ đã là “phu quân
trước” của ta. Cuộc sống luôn luôn để người ta lướt qua nhau như thế,
cầu cũng không được.
Hắn ngồi dậy, không nhịn được nhíu mày, bây giờ công hiệu của thuốc đã hết, hắn đương nhiên sẽ cảm thấy đau. Hắn
giơ tay chạm vào băng gạc trên mặt, thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, không
có vui mừng, cũng chẳng hề buồn bã. Ta đã từng chữa trị cho vô số người, nhưng thờ ơ với thân thể mình như thế thì hắn là hạng nhất.
Ta
đột nhiên nhớ đến điển cố Lan Lăng Vương, hỏi, “Tướng quân này, có phải
là ngài cảm thấy dáng vẻ của mình phải hung dữ một chút thì lúc ra trận
giết địch mới có thể càng uy hiếp đối phương không?”
Hắn im lặng một lúc, đột nhiên cúi đầu cười khẽ: “Đã là một kẻ sắp chết thì còn quan tâm đến dung mạo làm gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT