Một câu nói của Bạch Hàn Băng khiến
cả căn phòng như bị đông cứng. Hồ Phong không dám tin vào tai mình nữa,
trong đầu vang lên một tiếng “oanh” thật to. Là… nàng không nhận ra hắn
sao?
Lão phu nhân ngay lập tức hỏi nàng, vẻ mặt lo lắng cùng sợ hãi:
– Con có nhớ đây là đâu không? Nhớ ta là ai không? Băng Nhi, đừng làm ta sợ nha~
– Mẹ… Con chỉ là trúng độc chứ đâu bị mất trí nhớ đâu. Đây là Bạch Uyển,
người là bà bà của con. Kia là Hồ lão gia, kia là Lục Thiên công tử,
người còn lại là Liên Nhi, nghĩa muội của con. Và người đứng gần con
nhất là Hàn Mai. Mà người kia là ai vậy, con nhìn thật không quen mắt
nha. – Cánh tay trắng muốt thon thả nâng lên, bàn tay hướng về phía Hồ
Phong lặng lẽ đứng ở góc phòng. Đôi mắt đen như màn đêm, làm người ta
không nhìn rõ hắn đang nghĩ gì, lại còn như bị lạc vào trong đó, không
dứt ra được.
Mặt lão gia trắng bệch, hướng nàng ngập ngừng hỏi:
– Ngươi… ngươi biết ngươi trúng độc gì không?
Một tia đau xót vụt qua rất nhanh trên khuôn mặt nàng, giọng nói rất nhỏ:
– Tuyệt Mị Tử Trà, đúng, là Tuyệt Mị Tử Trà.
– Ngươi còn nhớ tại sao ngươi trúng độc không?
Người nàng khẽ run, nước mắt rơi trên gò má, môi hồng hé mở, nửa muốn nói,
nửa không. Hít một hơi thật sâu, thanh âm thanh thoát vang lên trong căn phòng đang im lặng, vang vọng tới tâm Hồ Phong:
– Con không nhớ
rõ lắm, chỉ loáng thoáng mơ hồ có một nam tử sai người đưa chén trà cho
con, đồng thời nói rằng con phải trả giá cho việc con đã gây ra. Con
không thể nhớ được mặt người ấy như thế nào cũng không thể nhớ được
người ấy là ai, một chút quen thuộc cũng không có…
Hồ lão gia đưa
ánh mắt sắc như dao về phía Hồ Phong, mày kiếm hơi nâng lên. Hồ Phong
nghe thấy những lời nói của nàng, tâm tư chết lạnh. Hắn cũng không buồn
ngẩng đầu nhìn phụ thân trừng mắt với hắn, cũng không thèm để ý tới ánh
mắt buồn bã của mẫu thân. Hắn chỉ biết nàng đã quên hoàn toàn về hắn,
như thể hắn chưa từng tồn tại ở nhân gian. Bất chợt hắn cất giọng khàn
khàn, ánh mắt xoáy chặt lấy nàng:
– Tướng công của ngươi tên gì? Người có nhớ ngươi vào Hồ phủ lúc nào không?
Bạch Hàn Băng hơi giật mình, đôi mắt một lần nữa ngập trong làn sương mờ.
Nàng nhớ tới một bóng người cao lớn, ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ tiêu
sái đứng ở dưới gốc phong trong ánh chiều tà. Lá phong màu đỏ, mặt đất
phủ đầy lá phong cũng màu đỏ, ráng đỏ hoàng hôn chiếu xuống một thân
bạch y. Cô tịch thê lương. Người đó là tướng công của nàng, là người
nàng nguyện ý cả đời bên cạnh nhưng người ấy… đã không còn sống ở cõi
hồng trần này nữa.
– Tướng công của ta là Hồ Phong. Ta vào Hồ gia
gần một năm, ngày ta được gả chính là rằm tháng tư. Mặc dù ta chỉ là
trắc thê nhưng ta cũng không cầu nhiều hơn, tướng công rất quan tâm, rất ôn nhu với ta. Chàng còn mong ta có hài tử. Nhưng… chỉ là hạnh phúc quá ngắn ngủi. Một tháng sau khi được gả tới đây, chàng… chàng bất hạnh qua đời. Nhờ phúc của lão gia cùng lão phu nhân ta mới được lưu lại đây,
nếu không… ta sẽ không có nơi nào để đi…
Nàng đã rất cố gắng ngăn
không cho dòng lệ kia tuôn ra. Nàng nhớ rằng chàng rất ghét nước mắt,
nên nàng sẽ không khóc khi nói về chàng. Nàng không hề để ý xung quanh
nàng, mọi người đang vô cùng bối rối. Tất cả đều hướng ánh mắt về phía
nàng, chỉ duy nhất hắn là không.
Hắn cảm thấy thực sự vô vọng. Một chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không còn. Nhưng nàng có nhớ tên hắn, chắc
chắn trong tiềm thức nàng vẫn nhớ tới hắn. Nghĩ tới đây, Hồ Phong cảm
thấy có chút hy vọng dù rằng rất nhỏ, rất nhỏ nhưng hắn vẫn thấy đỡ hơn
trước. Lặng lẽ trở về Phong đình, lặng lẽ lấy rượu ra uống.
Từng chén rượu chất đầy tâm sự của hắn.
Cạn rồi lại đầy. Tâm tư của hắn cũng theo những chén rượu kia mà đau đớn, mà luyến tiếc.
Hắn cũng chẳng còn buồn để ý khung cảnh bên ngoài, cũng chẳng buồn nhấc mi lên khi nghe tiếng bước chân của bằng hữu.
– Ngươi dậy ngay cho ta! Hồ Phong! Ngươi mau nói cho ta, rút cuộc ngươi có yêu nàng không? Ngươi mau nói…
Lục Thiên thô bạo nắm lấy cổ áo của Hồ Phong, chỉ tiếc không thể đánh cho cái khuôn mặt nam tính này thành máu thịt lẫn lộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT