Bạch Hàn Băng đã nằm hôn mê trên giường rất lâu. Gương mặt ngày càng
kiều mị mê người, từng đường nét trở nên đặc biệt quyến rũ nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lẽo của băng tuyết. Mái tóc dài hơn trước rất nhiều, đổ
dài trên gối, một số lọn tóc rơi xuống mặt đất, uyển chuyển mềm mại tựa
như thác. Người thường xuyên chứng kiến sự thay đổi theo từng ngày của
nàng chính là Hàn Mai và Hồ lão phu nhân.
Sau ngày đầu tiên chủ
tử hôn mê, Hàn Mai sợ tới nỗi đánh vỡ chén thuốc trên tay. Không phải là sợ hãi vì khuôn mặt của chủ tử thay đổi, mà là sợ hãi vì biết chủ tử đã uống Tuyệt Mị Tử Trà. Hàn Mai cũng là người có võ công, chuyện trong
giang hồ đương nhiên cũng biết không ít, loại độc dược lợi hại như thế
này sao có thể khinh suất mà không biết? Nhưng là sao chủ tử lại uống
nó? Hay là… Hàn Mai chợt thấy lạnh run cả người. Nàng nhớ tới hôm chủ tử đi theo Hồ thiếu gia, sau đó… sau đó… có người đi qua Thi viện mới phát hiện ra chủ tử nằm bất tỉnh trên mặt đất. Hồ thiếu gia… Người có cần
tàn nhẫn như vậy không?
Từ ngày ấy, Hàn Mai luôn túc trực bên
người chủ tử, ân cần chăm sóc cho nàng. Còn nghĩ ra lý do định qua mặt
Hồ lão gia và Hồ lão phu nhân nhưng còn chưa mở miệng nói được câu nào
Hồ lão song thân đã phát hiện ra chân tướng. Ngày hôm đó quả thật là đại loạn mà. Gương mặt lão gia vì quá mức giận dữ mà tím đen lại, ánh mắt
như muốn giết người, hầm hầm quay người bước ra khỏi Bạch Uyển. Còn lão
phu nhân vì thương tâm quá độ, ngất đi. Sau khi tỉnh dậy, bà khóc nháo
một hổi, bao nhiêu quý phái, bao nhiêu mặt mũi của một vị phu nhân đều
bị bà quăng ra đằng sau. Còn thiếu gia cùng thiếu phu nhân thì không
thấy mặt mũi đâu. Lục Thiên thiếu gia lại còn định đem người tới giáo
huấn Hồ thiếu gia, cũng may là có người can thiệp nếu không e rằng… Chủ tử, sao số mệnh người khổ đến như vậy?
…Ta sẽ ban cho ngươi
một chén Vong tình thủy. Uống hay không là tùy ngươi. Thiết nghĩ, đã
chịu nhiều đau khổ tới như vậy ngươi nên uống. Đoạn tuyệt nỗi đau, mãi
mãi quên đi người kia, người đã làm thương tổn ngươi sâu sắc. Suy nghĩ
kĩ một chút… Ta chờ được… Bất quá không thể lâu quá… Thân thể này của
ngươi…
…Ngươi… là đồng ý? Hảo, lại đây, bước theo ta,
ngươi sẽ mãi mãi quên đi những hồi ức đau đớn trước đây… Sao? Luyến tiếc sao? Vậy… được rồi. Ta sẽ lưu lại kí ức thống khổ nhất cho người. Ngươi nói gì? Tuyệt Mị Tử Trà? Hảo… Nhưng ta sẽ phải thay đổi một số thứ
trong kí ức của ngươi…. Đã muộn rồi. Ngươi nên đi thôi… Băng, đi thôi!…
Mi mắt nặng trĩu chậm chạp mở ra. Phải mất một thời gian khá lâu Bạch Hàn
Băng mới thích ứng được với ánh sáng trước mắt. Thân thể không một chỗ
nào không cảm thấy nhức mỏi, nàng định ngồi dậy nhưng sức lực quá yếu
ớt, không thể gắng gượng. Bạch Hàn Băng thở dài, đành nhắm mắt dưỡng
thần trên giường. Chưa đầy một nén hương, cánh cửa phòng nhè nhẹ mở ra,
mang theo không khí lạnh lẽo đặc trưng của mùa đông… Mùa đông! Trong
lòng nàng âm thầm kinh hãi. Chẳng lẽ nàng hôn mê đã gần một tháng sao?
Bất giác mở to đôi mắt xinh đẹp, cái đầu nhỏ quay về phía cửa, thanh âm
có chút ngượng nghịu vì đã lâu chưa mở miệng:
– Ai ở đó vậy?
-… CHỦ TỬ!!!!! NGƯỜI TỈNH LẠI RỒI! NGƯỜi TỈNH LẠI RỒI!
Hốc mắt Hàn Mai đỏ hoe, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống. Hàn Mai
ngây ngốc đứng khóc một lúc lâu mới sực nhớ chưa giúp chủ tử uống thuốc. Khóe miệng kéo nhếch lên, một nụ cười sung sướng nở ra trên khuôn mặt
vốn băng lãnh, Hàn Mai lấy tay áo tùy tiện lau nước mắt. Đem bát thuốc
trên bàn tới bên giường, Hàn Mai khẽ thổi rồi uy chủ tử uống thuốc.
Trong lòng vui sướng tột đỉnh ngắm nhìn cánh môi hồng đào mê người kia
chu chu, khẽ oán thuốc đắng. Cũng cảm thấy có việc không được đúng lắm,
Hàn Mai bèn chặc lưỡi cho qua.
Chờ chủ tử nằm nghỉ ngơi, Hàn Mai
ngay lập tức đem tin Băng phu nhân tỉnh lại truyền khắp Hồ gia. Lại một
lần nữa, Hồ gia từ những ngày tháng âm trầm lặng lẽ trở nên ầm ĩ cùng
vui sướng.
Bạch Uyển nhộn nhịp, đông người là cảnh hiếm thấy
trong Hồ phủ. Nhưng đây chính là sự thật. Lão gia cùng lão phu nhân sau
khi biết tin liền lập tức chạy tới đây, lại còn có Lục Thiên công tử
cùng nương tử – chính là Liên Nhi. Sau đó, lão gia còn ra lệnh bắt thiếu gia phải tới đây nữa.
Hồ Phong cúi người cung kính thi lễ với
song thân. Hắn không nghĩ tới việc nàng đã tỉnh lại, bất quá hiện giờ
tâm tình của hắn thực tốt, vô cùng tốt.
Một tháng qua, ngày nào hắn cũng phải diễn tuồng với Bạch Chu Lăng quả thực vô cùng vô cùng mệt mỏi.
Một tháng qua, không một ngày nào là hắn không hối hận về việc mình đã gây ra.
Nhưng hắn quả thực không hiểu, không hiểu bản thân làm ra cái việc đó để làm
cái gì. Đày đọa nàng cũng chính là tra tấn hắn, nhưng… Là để bảo vệ nàng sao? Không, hắn chính là cho nàng uống độc dược, cũng chính tay hắn bóp chết tâm tư muốn nàng hoài thai hài tử của mình. Hắn chỉ biết hắn lại
sai rồi. Sai lầm nghiêm trọng rồi.
Hắn cũng không biết hắn đã vô vọng đến như thế nào khi nghe thanh âm ngọt ngào mê luyến của nàng:
– Hắn là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT