Khi cậu định đi vào thư viện thì bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai của một bé gái.
"A! ! Sắc lang!" Trang Dĩnh vội vàng che hai mắt, nhưng lại không nén nổi
tò mò hé tay ra một chút. Người đàn ông này... Vì sao lại không mặc quần áo? Nhưng thân hình của anh ta đẹp quá... Dưới ánh mặt trời, da thịt
ánh lên màu lúa mì sáng bóng, cơ bắp mạnh mẽ nhưng lại không khoa trương làm cho mặt Trang Dĩnh cực kỳ đỏ.
"?" Lúc này Bạch Hi mới phát
hiện mình không mặc áo, bởi vì mới vừa rồi đùa giỡn với roi của cô gái
tên Mẫn Mẫn kia nên máu dính vào, vì thế cậu bỏ áo đi. Cậu nhìn kỹ lại,
cô gái trước mặt... Sao lại có chút quen mắt?
"Trang Dĩnh!" Bạch Hi thấp giọng gọi ra cái tên này, cô ấy là người vợ tương lai của cậu ở thế giới kia.
"Hả? Anh quen tôi ư?" Trang Dĩnh thả hai tay đang che mắt xuống. Anh ta biết mình? Trang Dĩnh chớp chớp mắt.
"Không, không có gì, không có gì..." Bạch Hi lắc lắc đầu, rời khỏi ngưỡng cửa cực nhanh, đi về phía một con đường hẹp khác.
"Này! Anh..." Anh vội cái gì? Tôi đâu có ăn thịt anh! Trang Dĩnh thở phì phì
nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông kia."Để lại cái gì đó để liên lạc cũng được mà..." Cô thì thào, nói xong liền đỏ mặt."Phi phi phi!
Thật không biết xấu hổ!" Trang Dĩnh bưng gò má đang nóng lên, lắc lắc
đầu rồi đi vào thư viện.
"Trang Dĩnh..." Trong con đường hẹp tối
tăm kia, Bạch Hi hơi nghiêng người nhìn theo bóng Trang Dĩnh, cúi đầu tự nói."Cô gái này, mình nhất định không thể quen được." Nếu nói cậu hoàn
toàn không sợ cái thế giới trong tương lai kia thì đó là chuyện không
thể nào, nhưng cậu nhất định sẽ nỗ lực để chuyện không phát triển thành
như thế.
"Cục bột nhỏ, nhóc có thể biến thành hình người không?" Bạch Hi lo lắng, vội vàng gọi cục bột nhỏ.
"Cái gì? Có thể chứ." Cục bột nhỏ vỗ ngực một cái, tuy rằng không biết mình
có ngực hay không, nhưng nó vẫn cứ vỗ."Bụp!" một cái, ngay sau đó, một
làn sương trắng bay cao lên, tay chân của cục bột nhỏ dài ra, lông tơ
dần dần rút đi, nhanh chóng biến thành một bé trai có màu da trắng nõn,
mặc áo lông màu vàng.
"Nhóc giúp anh qua cửa hàng quần áo bên kia mua kính đeo mắt và mũ, chọn thêm một bộ quần áo có thể làm cho người
khác không nhìn rõ thân hình, được không?" Đợi sau khi cục bột nhỏ gật
đầu ý bảo có thể, Bạch Hi liền đưa bóp tiền cho cục bột nhỏ để nó đi vào cửa hàng quần áo.
Không bao lâu sau cục bột nhỏ đã mang theo một bọc đồ to chạy trở về."Ba ba Bạch Hi, cho ba này." Bé trai nở một nụ
cười đáng yêu, sau đó lại "Bụp!" một tiếng, ngay lập tức lại biến trở về hình dáng quả cầu lông nhung như cũ.
"Cái này..." Khi Bạch Hi cởi quần ra, mặc đồ mà cục bột nhỏ mua vào, sau đó, vẻ mặt của cậu cực kỳ khó nói.
"Cái áo tay rộng này cái gì?" Nâng thẳng cánh tay, tay áo kéo dài tới
đùi."Cái vạt áo kéo dài tới mắt cá chân này là cái gì?" Cậu cúi đầu nhìn mặt đất, giày da màu đen dẫm lên từng tầng vạt áo mềm mại."Cái thứ màu
sắc sặc sỡ này là cái gì vậy?" Bạch Hi dời tầm mắt lên trên người cục
bột nhỏ đang cười đến nỗi lông màu vàng trên bờ vai run kịch liệt, với
điều kiện là nó có bả vai mới được.
"Ha ha... Ba ba Bạch Hi, con
mua theo yêu cầu của ba mà, cố gắng che hết cả người, ha ha~ sau đó chủ
tiệm đưa cho con bộ áo choàng màu sắc rực rỡ này, phốc phốc... Nghe nói
là đồ của sư chùa trước kia" Cục bột nhỏ vừa cố nín cười vừa nói. Đây là yêu cầu của ba ba Bạch Hi mà, không thể trách nó được, mặc dù sau khi
nó nhìn thấy Ba ba Bạch Hi mặc thì đúng là rất muốn cười..."Phốc ha ha!" Được rồi thật sự là nó đang cười!
"..." Bạch Hi không nói gì
nhìn cục bột nhỏ đang cười lăn lộn trên mặt đất. Được rồi, "Phù." Cậu ra vẻ thoải mái thở ra một hơi, như vậy cũng tốt, như vậy thì sẽ không còn ai có thể nhận ra mình nữa. Cậu đeo kính râm lên, đội mũ lên, chân đi
giày da, mặc áo cà sa, cứ ngênh ngang như vậy đi tới thư viện, còn cục
bột nhỏ đã hóa thành một tia sáng nhỏ chui vào trong áo cà sa của Bạch
Hi. Lỡ như thư viện không cho mang theo thú cưng thì biết làm sao? Cho
nên nó vụng trộm trốn đi. Được rồi nó sẽ không nói là vì nó không muốn
cả nó và ba ba Bạch Hi cùng nhau hưởng thụ cảm giác bị mọi người kì thị!
Bọn họ cứ như thế đi vào trong thư viện, dù sao Bạch Hi cũng đã mặc thành như vậy, làm sao còn có cái khả năng bị nhận ra cơ chứ? Cùng
lắm thì những người đã từng gặp cậu cũng chỉ cảm thán rằng cậu là một
bệnh nhân tâm thần mà thôi.
"Haizzzz." Bạch Hi giả vờ như đang
tìm giấy tờ, không biết làm thế nào đành phải thở dài, vì tìm con chó đó mà phải mặc thành như vậy, cậu thật sự không biết nên hình dung mình
như thế nào nữa, có chút đau đầu xoa xoa trán.
"Ba ba Bạch Hi, ba xem tấm bảng bên trái này." Cục bột nhỏ bám ở trên áo Bạch Hi, nhỏ giọng gọi cậu.
"Hả?" Bạch Hi lặng lẽ đánh giá xung quanh một vòng. A, đã thấy. Cậu đi đến
trước bức tranh vẽ kết cấu của thư viện ở một góc bên kia, theo kết cấu
trên bức tranh thì có thể nhìn ra thư viện có tổng cộng ba tầng, tầng
hầm ngầm ở lầu một, muốn đi thì đi về bậc thang phía dưới ở bên trái.
"Tiên sinh." Nhân viên bảo an đứng ở bên trái cửa ra vào lễ phép vươn tay
ngăn Bạch Hi lại. Anh ta nhíu nhíu mày, hình như là không xác định được
cái người kỳ quái này rốt cuộc là nam hay là nữ, nhưng vẫn làm theo chức trách cản Bạch Hi lại."Không phải là công nhân của bản quán thì không
được đi vào."
Hai mắt đằng sau kính sáng lên, Bạc Hi chậm rãi đưa tay, nâng lên rồi mở ra."Anh hãy nghỉ ngơi một lát đi." Cậu thấp giọng nói.
"Tiên sinh, ngài đang nói cái gì vậy?" Nhân viên bảo an càng nhíu mày sâu
hơn, sao hành động của vị tiên sinh này lại khả nghi như vậy... Anh ta
lén lút đưa tay ra sau lưng, chuẩn bị ấn nút cơ quan gọi nhân viên bảo
an khác tới, nhân lúc anh ta dời toàn bộ lực chú ý sang cái nút cơ quan
kia, thì một làn khí mát mẻ đã chui vào mũi anh ta.
"Hử... ?" Có
vẻ là anh ta không hiều tại sao người trước mắt lại biến thành hai
người, sau đó là ba người, thậm chí là nhiều hơn.
Bạch Hi khẽ đỡ
thân thể nhân viên bảo an bị ngã xuống, sau đó đặt anh ta ở một bên,
thoải mái đi xuống bậc thang của tầng hầm ngầm, nhân viên bảo an phía
sau yên ổn ngồi dựa vào vách tường. Đại khái mười phút sau anh ta sẽ
tỉnh lại, bởi vì Bạch Hi chỉ ngưng suy nghĩ của anh ta lại, làm anh ta
hôn mê một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
"Bộp, bộp." Con đường
xuống tầng hầm ngầm chỉ có một vài ngọn đèn đón chào người khách không
mời mà đến, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe
được, cuối lối đi truyền đến tiếng bước chân.
"Ba ba Bạch Hi, sao bỗng nhưng ba ba lại trở nên lợi hại như vậy?" Cục bột nhỏ bộp một
tiếng, chui ra khỏi áo cà sa của Bạch Hi rồi rơi trên mặt đất.
"Cái gì?" Bạch Hi thoáng sửng sốt, sau đó sáng tỏ mở miệng."Không biết." Cậu cười cười.
"Hả? ?" Cục bột nhỏ dừng bước chân lại một lát."Không biết... Được rồi." Cục bột nhỏ hiếm khi ngoan ngoan như thế, bĩu môi một cái rồi không lên
tiếng nữa, là bởi vì này lối đi này yên lặng đến mức dọa người, nó sợ
nếu nó tiếp tục hỏi thì sẽ kéo nhân viên thư viện tới.
Đi tới
cuối lối đi thì có ba cánh cửa xuất hiện ở trước mặt hai người Bạch Hi,
trên cánh cửa đầu tiên, viết là phòng lưu trữ, trên cánh cửa thứ hai,
viết là phòng nhân sự, cánh cuối cùng thì không viết gì cả. Nhưng chắc
cánh cuối cùng đó đã bị bỏ rồi, khóa trên cửa cũng bắt đầu rỉ sắt, chứ
đừng nói là kéo theo một đống bụi bặm.
Bạch Hi nghĩ một lúc rồi
mở cánh cửa không có chữ viết nào ra. Chắc chắn Bạch Tiểu Hoa không ở
phòng lưu trữ, cậu đoán là phòng lưu trữ sẽ có người ra người vào, nếu
lúc trước nó vào gian phòng này, thì nhất định sẽ bị phát hiện, cậu
không biết hậu quả khi bị phát hiện là thế nào, nhưng cậu biết chắc
rằng, đó không phải là chuyện tốt lành gì.
"Ba ba Bạch Hi, vì sao ba không mở cửa phòng nhân sự?" Đang lúc chuẩn bị mở cánh cửa không có
chữ viết ra, thì cục bột nhỏ lại trừng mắt nhìn, mở miệng hỏi.
"Bởi vì..." Nghĩ đến đây Bạch Hi không khỏi cười cười." Bạch Tiểu Hoa lùn như vậy, làm sao có thể mở được cái cửa kia cơ chứ."
Cửa mở ra.
Đập vào mắt là một tầng ánh sáng, một giọng nói mang theo kinh hỉ vang lên.
"Rốt cuộc anh cũng tới!" Một thiếu nữ tóc dài đủ màu sắc bổ nhào vào trong ngực Bạch Hi.
"Hự." Bạch Hi thét lớn một tiếng rồi ngã ngửa trên mặt đất.
"Khịt, khịt ~" Thiếu nữ tóc dài nhiều màu vui vẻ ngửi mùi trên người Bạch Hi, có vẻ là đã nhớ nhung rất lâu rồi.
"Ai vậy? !" Bạch Hi ngẩn ra, cái cô gái không biết phân biệt tốt xấu này mà đã bổ nhào vào trong ngực mình này là ai? Cậu chưa từng quen cô bé nào
nhiệt tình như thế cả.
"Hừ! Là em đây, Noãn Noãn." Noãn Noãn trợn to mắt nhìn Bạch Hi."A không đúng, anh đặt tên em là Bạch Tiểu Hoa." Ý
thức được Bạch Hi không nhận ra cái tên Noãn Noãn này, cô bé vội vàng
sửa lại.
"Noãn Noãn? Bạch Tiểu Hoa?" Bạch Hi há hốc mồm, cô gái
trước mắt có đôi mắt sáng ngời, tóc dài nhiều màu này chính là Bạch Tiểu Hoa? Cái trò đùa này cũng có chút quá đáng đấy... ?
"Đúng vậy, chẳng lẽ anh không tin Noãn Noãn? ..." Noãn Noãn khổ sở cúi đầu.
"Không..." Bạch Hi đang chuẩn bị giải thích, dưới thân lại truyền đến một giọng nói.
"Ba ba Bạch Hi..." Cục bột nhỏ khóc lóc nức nở."Hai người có thể đứng lên
rồi nói tiếp hay không, con bị hai người đè ở phía dưới lâu lắm rồi đấy! Hu hu hu..."
Bạch Hi sửng sốt, vội nhìn sang bên cạnh, sau đó
nhanh chóng kéo Noãn Noãn đứng lên rồi kéo cục bột nhỏ dậy. Sao ban nãy
lại không chú ý chứ, hóa ra cô bé nhào lên người mình, mà sau mình lại
là cục bột nhỏ...
"Thật xin lỗi, cục bột nhỏ..." Bạch Hi áy náy
nhìn cục bột nhỏ, thằng nhóc đáng thương bị đè đến mức cả người biến
thành màu hồng kia kìa.
"Pặc, pô." Cục bột nhỏ giống như một con
chó nhỏ rơi xuống nước mà giãy giãy, miệng phát ra tiếng pô pô rồi lại
biến một thân màu hồng trở về màu vàng.
"Thằng nhóc đáng yêu này
là ai?" Noãn Noãn chưa hoàn thành nghi thức nhận người thân thì đã bị
kéo lên, nhưng sau đó lại giống như phát hiện ra một đại lục mới. lập
tức nhào tới ôm chặt cục bột nhỏ.
"A, ba ba Bạch Hi, cứu mạng!"
Cục bột nhỏ bị áp chặt vô thân thể mềm mại của thiếu nữ nên khó chịu kêu cứu, nhưng Bạch Hi đứng ở bên cạnh lại nhún vai bày tỏ rằng cậu cũng
không biết phải làm sao, bởi vì đám con gái thường hay thích những thứ
đáng yêu mà.
"Chờ một chút." Bạch Hi chợt nhớ tới một chuyện, cậu tiến lên kéo cục bột nhỏ ra khỏi ngực của Noãn Noãn."Em thật sự là Bạch Tiểu Hoa?" Cho dù phải cắt ngang sự kích động của cô bé khi ôm cục bột
nhỏ thì cậu cũng phải làm, khi nào hỏi xong chuyện thì cậu mới để cô bé
tiếp tục ôm.
Bởi vì cục bột nhỏ rời khỏi ngực của mình, Noãn Noãn không hài lòng chun chun cái mũi nhỏ. "Đúng vậy! Em chính là Bạch Tiểu
Hoa! Nhưng bây giờ em tên là Noãn Noãn"
"Không phải em là một con chó nhỏ ư? Tại sao lại biến thành... Cái dạng này?" Bạch Hi vuốt ve cục bột nhỏ đang khóc thút tha thút thít cho có lệ, sau đó lại vội vàng hỏi Noãn Noãn.
"Được rồi được rồi, em sẽ nói hết cho anh biết." Noãn Noãn giơ hai tay lên như thể đầu hàng, cô cũng biết tất cả những chuyện này sẽ làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, nhưng tại sao lại phải
đứng ở đây nói chuyện?"Trước đi vào rồi nói sau, đứng ở đây thì giải
quyết được gì chứ." Cô đưa hai tay đẩy Bạch Hi vào trong căn phòng không có chữ viết kia.
"Kệch, két két." Cửa đã được đóng lại.
"Đây là phòng của Noãn Noãn đấy." Cô gái tóc nhiều màu mỉm cười ngọt ngào.
"Bạch Tiểu Hoa... Oh không, Noãn Noãn." Bạch Hi sửa lại."Phạn Phạn ở đâu?"
Sau khi anh ấy vào phòng lại không hỏi vì sao căn phòng này lại có thể trôi lơ lửng, cũng không hỏi là tại sao cái con chó nhỏ luôn đi theo mình
lại biến thành một cô gái, mà lại là Phạn Phạn. Hai mắt Noãn Noãn thoáng qua chút khổ sở, nhưng rất nhanh cô bé đã nở lại nụ cười. "Đừng vội, từ từ rồi em nói cho anh biết."
"Ngồi đi." Noãn Noãn kéo Bạch Hi
ngồi xuống ghế sofa, sau đó để cục bột nhỏ lên đùi mình."Chờ một chút,
còn có một chuyện, rốt cuộc anh đã đi đâu? Anh có biết là khi chị Phạn
Phạn không thấy anh nữa thì cuống cuồng lên không?" Đột nhiên Phạn Phạn có chút tức giận đập nhẹ bả vai Bạch Hi.
"Anh..." Bạch Hi há
miệng thở dốc định nói, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào,
chẳng lẻ phải nói là cậu bị một người phụ nữ mang đi, bị bắt chờ ở một
hòn đảo hung hiểm tên là Mê Nha Độc ư? Sau đó còn biết thêm một đàn ông
thuộc tiên tộc nhưng lại không đứng đắn, cuối cùng người đó lại thành sư phụ của mình, sư phụ này lại có một người bạn trai là yêu tinh, bọn họ
còn xuyên thời không? Bạch Hi có chút đau đầu, đưa tay lên gõ gõ, cậu
biết nên bắt đầu kể cái chuyện không hay ho này từ đâu bây giờ.
Thấy Bạch Hi mãi không chịu nói gì, Noãn Noãn dần dần đỏ mắt vành mắt, cô bé vội cúi đầu, trong lúc vô thức ngón tay cầm lấy lông tơ của cục bột
nhỏ, thì thào."Thôi, anh nói cùng chị Phạn Phạn đi... Em không có tư
cách hỏi những chuyện này, đúng không... ? Đúng vậy, hóa ra vốn là như
thế... Hóa ra tất cả mọi người đều như thế này... Ha ha..."
"Noãn Noãn, em đang nói cái gì vậy?" Bạch Hi không nghe rõ lời của Noãn
Noãn..., cậu vẫn theo thói quen như trước kia hay xoa xoa đầu Bạch Tiểu
Hoa mà xoa đầu Noãn Noãn.
"Em..." Không cầm được..."Oa! Hu hu
hu..." Noãn Noãn buông cục bột nhỏ ra, nghiêng người nhào vào trong lòng Bạch Hi, giống như đứa bé chịu uất ức rốt cuộc cũng đã tìm được tổ ấm
của mình, hai mắt cô bé chua xót khó chịu, mũi sụt sà sụt sịt, không cầm được làm cho từng giọt nước mắt chảy xuống, cô bé khóc lem hết cả mặt,
khóc xong thì quẹt hết nước mắt nước mũi lên người Bạch Hi, cô đã khó
chịu lâu lắm rồi, đã quá lâu rồi.
"Tiểu Hoa, làm sao thế?" Bạch
Hi luống cuống chân tay, vẫn theo bản năng gọi cái tên của con chó đốm
kia, khổ nỗi Noãn Noãn vừa nghe thấy thì càng khóc càng dữ dội hơn.
"Oa hu hu! Hu hu hu..." Noãn Noãn cảm thấy khó chịu trong lòng, cô bé không thoải mái cọ cọ ở trên người Bạch Hi, sau đó nhấc chân định rời khỏi
người Bạch Hi.
Bị cô bé khóc làm thẫn thờ, Bạch Hi dứt khoát nhấc Noãn Noãn lên, đỡ lấy bả vai của cô để cô ngồi dậy, sau đó nghiêm túc
ngồi trước mặt của Noãn Noãn."Tiểu Hoa! Rốt cuộc em làm sao thế? !"
"Hu hu... Nấc, " Noãn Noãn khóc không kịp thở, phát hiện Bạch Hi đang ở
trước mặt mình, cô khóc ra một tiếng thì tát Bạch Hi một cái.
"Đừng lại gần như vậy! Hu hu... Nấc, khóc, nấc, rất khó coi, đừng, nấc, nhìn em như vậy!"
Bạch Hi bị cái tát này làm tỉnh, mãi một lúc lâu mà vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cục bột nhỏ cười lăn lộn trên mặt đất."Ha ha! Ba ba Bạch Hi, người tốt
không làm như vậy, trái tim của con gái ấy à, như kim dưới đáy biển!"
"Noãn Noãn!" Bạch Hi không thèm để ý cục bột nhỏ đang cười nhạo ở một bên,
vẫn nhìn Noãn Noãn, nhưng lúc này cậu đã thông minh hơn, cách xa Noãn
Noãn một chút.
Noãn Noãn bị tiếng kêu này làm cho phát hoảng, nơm nớp lo sợ nhìn Bạch Hi... Còn có dấu tay màu đỏ trên mặt cậu.
Cậu nháy mắt ra hiệu cho mặt mình nghiêm túc, giả vờ bộ dạng đáng thương
của Tây Thi khi nàng ta ôm ngực."Em xem đánh cũng đánh rồi, em có thể
đừng khóc được không? Cười một cái, được không?"
"Ha ha!" Noãn Noãn không phụ sự mong đợi của mọi người, nín khóc, sau đó mỉm cười rồi.
Nhìn thấy Noãn Noãn nở nụ cười, Bạch Hi vội hỏi."Noãn Noãn ngoan, rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì? Em khóc cái gì thế, không phải ban nãy rất tốt ư.
Trong lòng có cái gì khó chịu thì cứ nói ra, đừng sợ." Có lẽ là lỗi của
mình? Biệt tích bảy năm, vậy mà không hỏi cô bé sống thế nào, có tốt
không, hoặc là tại sao lại biến thành một cô bé.
"Không, chẳng
thế nào cả." Noãn Noãn phồng miệng lên, qua quýt lau nước mắt trên mặt,
hít sâu một hơi."Bạch Hi, anh biết không, em là người ngoài hành tinh."
Noãn Noãn đột nhiên mở miệng, lại nói một câu mà Bạch Hi nghe không hiểu
lắm..., nhưng cậu vẫn trừng mắt nhìn, lựa chọn tiếp tục nghe.
"Nhà của em, ở ngôi sao đó." Noãn Noãn đứng dậy, từ từ giơ tay phải lên, chỉ tay vào ngôi sao đang lơ lửng trong phòng.
"Đây, là ở chỗ này." Ngón tay Noãn Noãn như có ma lực, cô điểm ngón tay một
cái, ngay lập tức đã xuất hiện một ngôi sao sáng. Cô vung tay trái lên,
làm gian phòng tối lại, chỉ có mấy vì sao lóe lên tia sáng mỏng manh, ở
giữa mấy ngôi sao đang sáng, có một ngôi sao lớn màu xanh phát ra tia
sáng yếu ớt. Cục bột nhỏ ngạc nhiên nhảy lên, muốn bắt được ngôi sao đó, mà bên cạnh Bạch Hi cũng có một ngôi sao đang sáng, cậu để mình hòa vào trong bóng tối, chỉ có vì sao kia chiếu sáng cậu, hình như trong mắt
cậu cũng xuất hiện một ngôi sao đang phát sáng rạng rỡ...
"Cha
của em đấy, cho tới bây giờ ông ấy cũng không thèm quan tâm tới em, chỉ
tận sức với nghiên cứu của ông, ông ấy thích nghiên cứu, lúc nào ông ấy
cũng đi du hành từ vì sao này đến vì sao khác." Theo lời và động tác của cô, một ngôi sao bị điểm sáng lên, ở giữa ngôi sao cô đang ở và ngôi
sao kia tự dưng xuất hiện một cây cầu nối từ đầu bên này tới đầu bên
kia, giống như bố của cô bé đang du hành ở vì sao kia vậy.
Bạch
Hi im lặng nghe, ở dưới ánh sao, Noãn Noãn trông thật vui vẻ và xinh
đẹp, giống như việc nhìn ngôi sao đó sẽ làm cô ấy tràn đầy năng lượng.
"Ngày sinh nhật của em, ông ấy vẫn chuẩn bị đi du hành tới các vì sao khác,
em cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cứ quấn lấy ông để ông mang em
theo với." Noãn Noãn cười khẽ."Cứ như vậy hai cha con chúng em đến nơi
này, khi đó trái đất đã bị zombie xâm chiếm, ông ấy tràn đầy thích thú
nói muốn nghiên cứu sinh vật kỳ dị này, có lẽ còn có thể chế tạo ra
thuốc tinh lọc bọn họ. Nhưng mà..." Noãn Noãn nói tới đây thì dừng lại,
cô trở lại ngồi lên ghế sofa, còng lưng đưa hai tay ôm thấy thân mình,
cùng Bạch Hi nhìn những vì sao trong phòng.
"Ông ấy hoàn toàn
không để ý đến em." Noãn Noãn khẽ cắn môi, cũng là bởi vì cha không thèm quan tâm cô, cho nên cô mới bị zombie cào bị thương, phải sống nhờ ở
trong thân thể của con chó nhỏ kia. Người ngoài hành tinh không thần kỳ
như mọi người vẫn thường tưởng tượng. Người ngoài hành tinh cũng sẽ bị
thương, cũng sẽ cảm thấy đau, thật ra bọn họ chỉ là một quần cư sinh vật sống ở trên các vì sao, có liên hệ với các vì sao đó.
"Noãn Noãn..." Noãn Noãn đột nhiên im lặng làm Bạch Hi ngẩn người, đang chuẩn bị mở miệng.
"Không có gì, em rất khỏe, em gặp lại anh, còn có cả chị Phạn Phạn nữa." Noãn
Noãn nhếch miệng nở nụ cười, ý bảo cô bé không sao cả."Được rồi, đừng
lãng phí thời gian ở chỗ em nữa, anh nhanh đi tìm chị Phạn Phạn đi, vị
giáo sư bắt chúng em tới chính là bố em, em ở đây rất an toàn, chị Phạn
Phạn nói chị ấy sẽ trở bề biệt khu 7, anh tới khu 7 là có thể tìm thấy
chị ấy rồi." Noãn Noãn bình tĩnh nói xong, sau đó đứng dậy chuẩn bị kéo
Bạch Hi và cục bột nhỏ rời đi.
"Noãn Noãn." Bạch Hi đứng dậy tóm lấy Noãn Noãn, hơi dùng sức ôm Noãn Noãn vào lòng.
"Đừng khổ sở, anh sẽ dẫn Phạn Phạn cùng trở về, sau đó chúng ta cùng đi đến
một hòn đào kỳ dị rồi ở lại đó, được không?" Bạch Hi áp đầu của Noãn
Noãn vào trong lồng ngực của mình, khẽ vỗ lưng cô bé."Mọi người đều là
người nhà của anh." Phạn Phạn, sư phụ, anh Thụ Yêu, cục bột nhỏ, đều là
người nhà của cậu, bao gồm cả Noãn Noãn nữa."Nhất định một mình sẽ rất
cô đơn, đúng không? Đừng lo... Về sau sẽ không còn như thế nữa."
"Xìiii." Noãn Noãn hít một hơi, nhất thời nghẹn ngào, cô từ từ vươn tay, ôm lấy Bạch Hi.
Thật ra cái em muốn không phải là vị trí người nhà này, cái em muốn chính
là... Anh... Cô tóm chặt quần áo Bạch Hi, im lặng nức nở. Nhưng không
sao cả... Một mình em cũng không sao... Chúng ta chỉ là người nhà cũng
không sao cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT