Mẫn Mẫn nhíu mày, sao lại thế này? Sao bỗng dưng lại không còn cảm ứng với nó nữa vậy. Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn Bạch Hi, chẳng lẽ thằng nhóc này có thể thấy nó? Nhưng mà đến ngay cả mình có thể miễn cưỡng thấy được nó là do dị năng biến hóa tạo ra nó, vậy mà giờ lại không nhìn thấy nó nữa. Rốt cuộc cậu ta đã dùng phương pháp gì để thấy nó, và dùng biện pháp gì để chặt đứt mối liên hệ giữa mình và nó?

"Cậu đã làm cái gì?" Mẫn Mẫn trầm giọng nói.

"Làm gì?" Bạch Hi sửng sốt."Tôi chẳng làm gì cả." Bạch Hi mở miệng theo bản năng, nhưng lời vừa ra thì cậu lập tức hối hận, đây không phải là chưa đánh mà đã khai sao? Nếu như cậu thật sự chẳng biết gì, như vậy thì tại sao khi cô ta còn chưa nói một lời nào, cậu đã biết cô ta muốn hỏi cái gì rồi?

"Quả nhiên cậu đã làm gì đó." Mẫn Mẫn cắn răng. Xem ra thằng nhóc này khó đối phó hơn tưởng tượng của mình, mình là người phụ nữ thông minh, đánh không lại thì bỏ chạy, nếu cứ tiếp tục thì cũng chẳng tốt lành gì.

Mẫn Mẫn xoay người nhảy lên mái hiên, Bạch Hi định đuổi theo, nhưng vật nhỏ hình đám mây lại đột nhiên ghé vào tai cậu, vo ve vo ve không biết là đang nói cái gì.

Bạch Hi dừng lại.

"Rốt cuộc mày là cái gì vậy? Không chỉ tự di chuyển mà còn có thể nuốt hết sự công kích của người khác, chẳng lẽ, mày còn biết nói chuyện nữa ư? !" Bạch Hi rối tung rồi mù, thứ này, rốt cuộc là cái gì?

Trong mấy chục giây ngừng lại này, Mẫn Mẫn đã biến mất không thấy bóng dáng nữa. Bạch Hi nhìn mãi không thấy cô ta nên đành ngồi trên mặt đất.

"A..." Bạch Hi rên đau, lúc trước mặc kệ là chiến đấu hay là phát hiện ra điểm kỳ dị của nó, nhưng vẫn không dám thả lỏng thân thể của chính mình, còn bây giờ sau khi ngồi xuống thả lỏng càng làm cho cảm giác đau đớn khó nhịn lan khắp tay chân cùng trăm xương của Bạch Hi.

"Hít..." Bạch Hi đau đến run người, hai tay hai chân chạng ra nằm trên mặt đất, nhưng bởi vì bụi trên đất giống muối càng làm thương thế của cậu thêm đau nên đành phải ngồi dậy.

"Vo... ve..." Vật thể trên bờ vai lại chuyển động, giống như là đang dồn sức muốn nói chuyện.

"XÌ...." Cả người Bạch Hi giật giật."Mày đang làm gì đó? Hấp thụ khí của tao?" Ngực cậu phập phồng kịch liệt."Mày là do tao tạo ra mà lại muốn làm hại tao?" Vốn nỗi đau đớn đang chiếm cứ toàn bộ thân thể Bạch Hi, nhưng khi khí trong cơ thể đột nhiên bị hút đi làm cậu thanh tỉnh lại.

"Tránh ra, đừng ở gần tao!" Bạch Hi ôm lấy thân thể nặng nề của mình, đã lâu rồi không xuất hiện cái cảm giác một thân một mình này, không biết Mẫn Mẫn rời đi rồi có quay trở lại nữa hay không, không biết các Dong Binh khác có phát hiện ra cậu hay không, nhưng bây giờ, đến ngay cả thằng nhóc vừa mới khiến mình quên đi nỗi đau, hóa ra cũng là đồ vô lại ư? Chẳng lẽ thằng nhóc này cũng muốn cô phụ sự tín nhiệm của cậu ư?

Mặc dù chỉ ở chung với thằng nhóc này mười mấy phút, nhưng cái cảm giác có một chiến hữu, Bạch Hi thừa nhận cậu rất thích điều đó. Mặc kệ chiến hữu này có thể trợ giúp cậu bao nhiêu, nhưng nếu nó tồn tại, sẽ làm lòng Bạch Hi dễ chịu một chút.

Từng bước một đi từ sân sau vào trong nhà. Tuy rằng cái vật thể kia đã bị Bạch Hi lấy ra khỏi vai rồi ném ra ngoài, nhưng lúc vừa quay người thì nó lại trở về vai cậu.

"Kétttt..." Bạch Hi đẩy cửa ra, căn nhà đã lâu không có ai ở nên rớt xuống một ít bụi bặm.

"Hít." Bạch Hi bị bụi làm đau nên rên lên một tiếng. Đau quá... Tay phải vịn tường, tay trái khẽ sờ thân thể, lập tức đã thấy lớp chất lỏng đặc sánh dính ở trên tay mình.

Máu đỏ tươi kèm với đất dính khắp người, Bạch Hi đưa tay trái quệt một chút để nhìn.

"Nhiều máu như vậy..." Cậu hơi hơi váng đầu, là mất máu quá nhiều ư... ?

Một cảm giác trống rỗng truyền đến."Đáng chết... Mày lại hút khí của tao ..." Bạch Hi nghiến răng nghiến lợi nhìn vật thể hình đám mây đang lơ lửng ở trước mặt mình.

"Rốt cuộc mày... Muốn làm gì... ?" Đầu càng nặng thêm, bước chân liêu xa liêu xiêu, Bạch Hi vô tri giác đi được vài bước, nhưng mí mắt lại cứ dính chặt lại...

"Rầm!" Cậu suy yếu ngã trên mặt đất, đến ngay cả cảm giác đau đớn do bị bụi đất dính lên miệng vết thương cũng không thể làm cho cậu thanh tỉnh.

Thằng nhóc kia... Mày muốn hút khí của tao đến khi tao chết mới thôi à... ?

Sau khi làm Bạch Hi hôn mê, nó vẫn tiếp tục hút khí của Bạch Hi, có thể thấy làn da của Bạch Hi đang từ từ biến thành khô quắt, hơi thở dần dần mỏng manh. Chẳng bao lâu sau Bạch Hi đã giống một cỗ thi thể nằm yên ở nơi đó.

"Ngu ngốc." Một giọng nói mềm yếu vang lên trong căn nhà.

**

"Ưhm..." Bạch Hi ngâm ra một tiếng rên thoải mái đến mức tận cùng.

Đợi chút! Sao lại thế này? !

Bạch Hi mở hai mắt ra, bắt đầu hoạt động gân tay, tiện đà đứng dậy.

Cái cảm giác tràn ngập sức sống này là sao vậy?

"Ha!" Bạch Hi quát một tiếng, chém ra một quyền.

Trừ bỏ trên người không có quần áo ra, thì tất cả cảm giác đều làm cho cậu nghĩ rằng mình đang mơ.

Miệng vết thương đâu? Bạch Hi sờ sờ người. Chưa nói tới bóng loáng như ngọc mà còn có thể co dãn dễ dàng, đây quả thực là còn tốt hơn lúc trước khi bị thương nữa.

Bạch Hi nhìn bốn phía, tro bụi phủ kín vật dụng cũ kĩ, lúc dẫm lên sàn sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt, thỉnh thoảng gió lại thổi qua cánh cửa thủy tinh bị vỡ, còn có chiếc rèm mục nát bay bay theo gió, liếc mắt một cái là có thể thấy được căn nhà này đã lâu rồi chưa có ai tu sửa. Chẳng lẽ là có người tới nhưng lại rời khỏi ư?

Bạch Hi quay đầu, nhìn từ ngoài cửa đến chỗ bên cạnh mình, chỉ có một hàng dấu chân sạch sẽ rõ ràng đối lập với bụi bặm dưới chân, chứng tỏ rằng không có ai tới căn nhà này cả, hoặc là có cao thủ dị năng có thể trôi nổi ở không trung chẳng hạn?

"Ai lại có lòng tốt chữa khỏi cho mình rồi rời khỏi nhỉ?" Bạch Hi không hiểu, sư phụ và anh Thụ Yêu đã rời khỏi đây, Phạn Phạn thì chưa biết ở đâu, chẳng lẽ là Bạch Tiểu Hoa? Nhưng chắc nó không thần thông đến mức này đâu... ? Bạch Hi ổn định lại tinh thần rồi bước hai bước, lúc tầm mắt quét qua một góc tối trong phòng thì lại thấy có thứ gì đó màu vàng nhạt đang nhúc nhích.

"Cái gì vậy?" Bạch Hi kinh hãi, nhìn thẳng thứ kia. Sao lúc nãy lại không thấy?

Đó là một vật thể lông nhung màu vàng nhạt, tròn vo, uốn éo thân thể, giống như đang duỗi người chuẩn bị đứng lên.

"B-A-N-G...GG! " "oàng! " "oàng! " "oàng!" Nó giống như bụi măng sau cơn mưa xuân mà bắt đầu kéo dài tay chân, lung la lung lay chạy về phía Bạch Hi, trong lúc chạy, cái thân thể tròn vo đó, nếu như nói nó có đầu, có mặt, như vậy thì phải là ở chỗ mặt hé ra hai khe hở, nó cố gắng vùng vẫy mở cái khe hở kia ra, đột nhiên phát hiện là một đôi mắt ướt sũng!

Bạch Hi trợn tròn mắt nhìn vật nhỏ lông nhung tròn như quả khinh khí cầu vươn ra tay và chân, nó không giống một sinh vật bình thường, ngược lại giống bùn đất, vốn là một đống, sau khi bị nắn thì sẽ thành hình. Vật nhỏ này chạy đến trước mặt Bạch Hi, đã hoàn thành quá trình tiến hóa, từ một quả cầu, biến thành một thứ có chân có tay, ngũ quan không thiếu một cái, nhìn còn có chút đáng yêu.

"Chủ nhân chủ nhân, tôi là thú giữ nhà của cậu ~" Vật nhỏ mấp máy cái miệng vừa mọc ra, phát ra cái giọng mềm yếu nhơn nhớt.

"Mày..." Bạch Hi vừa nói ra một chữ.

"Dừng.. ~ Ba cho rằng người ta sẽ nói như thế hả? Ngu ngốc!" Vật nhỏ kia nhếch miệng lên, tuy rằng miệng của nó không rõ ràng, hoặc là nói toàn bộ ngũ quan của nó đều không rõ ràng, nó mà ngậm miệng lại thì đúng là không thể thấy được, lúc hé ra có thể thấy hai cái răng nanh đáng yêu, toàn thân là lông ngắn màu vàng nhạt. Nếu nó nhắm mắt lại không nói chuyện, ai cũng sẽ nghĩ nó chỉ là một quả cầu có lông xù!

Bạch Hi run rẩy môi, cái vật nhỏ có thể thay đổi hình dạng này rốt cuộc là cái gì?

".... Rốt cuộc mày là cái gì?" Bạch Hi xấu hổi nói, nếu cậu không lầm, vết thương trên người cậu là do nó trị khỏi?

"Đều do ba cả... Giúp ba ăn hết mấy con rắn kia, đã không khen ngợi con thì thôi, con muốn nói chuyện cậu còn không cung cấp khí cho con, hu... Muốn ở lại thì ba lại đuổi con đi... Chữa trị cho ba thì ba lại xem thường con, ba, ba... Ba ba thật xấu xa!" Vật nhỏ nói xong liền chu miệng khóc ô ô, run lên giống như là đang phải chịu rất nhiều uất ức vậy.

Bạch Hi trợn tròn mắt, ban nãy còn hiên ngang gọi mình là kẻ ngốc, vậy mà chỉ tích tắc liền khóc?

"Đừng khóc, đừng khóc mà, là tao sai, tao không coi thường mày mà, " Bạch Hi hốt ha hốt hoảng ôm lấy vật nhỏ, bởi vì cậu nhớ lúc cậu khóc mẹ sẽ ôm cậu vào lòng như thế này.

"Hu hu... ba ba Bạch Hi..." Vật nhỏ cuộn trong lòng Bạch Hi khóc thút thít mở miệng."Con chọc ba ba đấy." Nghe vật nhỏ nói như thế, Bạch Hi cứng cả người, cúi gằm mặt thì thấy vật nhỏ này đang đắc ý đang nhìn mình rồi, làm gì còn vẻ thương tâm như lúc nãy nữa chứ? !

"Mày... !" Bạch Hi lập tức tóm lấy nó, để xuống, chẳng lẽ nó chính là do trời phái tới để chỉnh mình ư? Lúc cậu chuẩn bị tức giận, vật này nhỏ lại mở miệng.

"Ba ba đừng nóng giận, người ta mới sinh ra, mẫn cảm lắm, ai bảo ba ba không quan tâm con." Vật nhỏ bỗng nhiên biến hóa tính tình khiến Bạch Hi luống cuống tay chân, nhưng lúc này nó lại giống như một đứa bé làm sai chuyện, kéo ống quần cậu làm nũng.

"Haixxx..." Bạch Hi không còn cách nào, dứt khoát đặt mông ngồi trên mặt đất."Vật nhỏ, rốt cuộc mày là cái gì? Là do tao tạo ra hả?" Bạch Hi chưa nguôi cơn tức cho nên không muốn nhìn cái cục bột đang cầu mong cậu nhìn nó.

"Ba ba Bạch Hi, con không phải là vật nhỏ, nếu ba muốn gọi con là cục bột nhỏ thì con là cục bột nhỏ, con là từ thân thể của ba mà ra." Cục bột nhỏ chớp chớp mắt, dáng vẻ lấy lòng cọ cọ Bạch Hi.

"Sao mày lại biết suy nghĩ của tao?" Bạch Hi cả kinh, cục bột nhỏ chỉ là một cái xưng hô lóe lên trong đầu cậu, nhưng làm sao nó lại biết được?

"Ba ba Bạch Hi, ba ba không cần lo lắng." Vẻ mặt cục bột nhỏ nghiêm trang, nói."Con không biết chuyện của ba và mẹ Phạn Phạn đâu..." Lời còn chưa nói hết, nó đã cảm thấy không được bình thường."Không không không không không." Nó vừa lắc đầu vừa run cổ giống như bác bỏ câu nói vừa rồi vậy.

"Ba ba Bạch Hi, con xuất hiện từ cơ thể của ba, tự nhiên sẽ biết suy nghĩ của ba rồi, nhưng ba ba không cần lo lắng, chỉ cần con thực thể hóa rồi, thì sẽ không biết suy nghĩ của ba nữa ngoại trừ lúc ba suy nghĩ về con." Cục bột nhỏ nghiêm túc nhìn Bạch Hi, nhưng lại giống như có ý khác.

Bạch Hi cười khổ, thằng nhóc này hiểu hết tâm tư của cậu rồi, mẹ Phạn Phạn... ? Xưng hô thế này thật đúng là làm cho mặt cậu có chút đỏ, thật không biết... Đợi chút! Bạch Hi đột nhiên cảm giác được mình đã bỏ qua một tin tức trọng yếu.

"Thực thể hóa? Chẳng lẽ mày là thực thể hóa của niệm lực trong người tao? !" Bạch Hi kích động vỗ hai tay vào nhau, dọa cục bột nhỏ nhảy dựng lên.

Cục bột nhỏ run lên hai lần, sau đó mới mở miệng. "Đúng vậy, ba ba Bạch Hi, chẳng lẽ ba ba không biết sao?"

"Tao phải biết những chuyện đó à? ..." Bạch Hi dừng một chút."Bạch gia chỉ còn lại một mình tao, không có trưởng bối nào có thể nói chuyện của Bạch gia với tao cả."

"A a, ba ba Bạch Hi, có phải năm nay ba ba 18 rồi hay không." Cục bột nhỏ cũng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thấy tâm tình Bạch Hi sa sút liền chuyển đề.

"Hả? Đúng vậy, sao thế?" Lúc vừa rồi, Bạch Hi bỗng nhiên nghĩ tới người cha đã mất của mình, nếu ông ấy còn sống, như vậy cậu cũng sẽ không đến mức cái gì cũng không biết nhỉ?

"Căn cứ theo ví dụ thực tế của Bạch gia thì thời điểm mười tám tuổi là thời điểm dễ dàng thực thể hóa niệm lực nhất. Cho nên hôm nay, ba ba mới có con." Câu nói sau cùng của cục bột nhỏ vang lên hữu lực."Tiếp cận gần với niệm lực chính là hệ tinh thần, cho nên con có thể cắn nuốt tất cả công kích hệ tinh thần yếu hơn con, chuyển hoán thành niệm lực, người con màu vàng nhạt cũng là bởi vì cắn nuốt mấy con rắn nhỏ kia. Nhưng mà ba ba Bạch Hi, sức mạnh của con mạnh hay yếu sẽ được quyết định bởi ba ba, con muốn muốn trưởng thành thì phải hấp thụ khí của ba , cho nên..."

"Ừh, đã biết." Bạch Hi cười, cục bột nhỏ hả? Mày chính là đồng bọn của tao rồi.

**

"Ba ba Bạch Hi, chúng ta đi đâu đây?" Thân là thực thể của niệm lực cho nên cục bột nhỏ có năng lực biến hình, giống như Bạch Hi nghĩ, cũng như một đống bùn có thể bóp dẹp hay vê tròn. Lúc này nó giống như một cái áo lông cừu khoác ở trên người Bạch Hi.

"Không biết." Bạch Hi lắc đầu, nhìn chằm chằm mấy Dong Binh quần áo không chỉnh tề trên đường.

"Không phải là chúng ta đi tìm Bạch Tiểu Hoa hay sao, nói không chừng lại may mắn, Bạch Tiểu Hoa không bị chết đói trong tầng hầm, nhưng nếu chúng ta cứ để nó ở đó, lỡ nó như đèn sắp cạn dầu thì làm sao bây giờ?" Giọng nói mềm yếu vang lên, nhưng vì cục bột nhỏ lại không đè nén âm lượng, kết quả, làm cho bọn họ, bị phát hiện rồi.

"Ai? ! Anh em! Bên kia có người!" Mấy tên Dong Binh đang biếc nhác đột nhiên lại hết sức cẩn thận.


2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Cẩm Băng Đơn về bài viết trên: bocap2510, song tử 94 18.07.2015, 00:16 Cẩm Băng Đơn Đại Thần Lục Lang Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 16.02.2014, 23:54

Tuổi: 22 Re: [Cận đại - Zombie] Cô gái Zombie đi đâu thế? - Ngật Bão Liễu Không - Điểm: 11 Chương 11.1:

Editor: Cẩm Băng Đơn

"Cục bột nhỏ..." Bạch Hi đưa tay đỡ trán, không biết nên làm thế nào mới phải, nên nói là nó không biết thường thức hay là do quá hồn nhiên, hay là ngu ngốc đây? Chẳng qua... Bây giờ cậu cũng không có thời gian đi trách cục bột nhỏ nữa! ! Bạch Hi như bị điện giật phóng người chạy về chỗ sâu trong sân, bởi vì phía sau có một đám Dong Binh quần áo không chỉnh tề đang đuổi theo, nhưng mà... Trong tay bọn họ lại không có vũ khí.

Khụ khụ... Được rồi, cho chúng ta trở lại năm phút trước. Hai người, không đúng, một người một áo lông cừu đã rời khỏi tòa nhà, lúc ra khỏi sân sau bị người đời lãng quên, thì lại phát hiện đầu đường có đầy Dong Binh.

Không nên hỏi làm sao bọn họ lại nhìn ra những Dong Binh kia, cái quân đoàn mặc đồng phục quần cộc màu vàng này thuộc loại nào? ! Sẽ không bị bắt lại chứ? ?

"Giáo sư, chúng ta đã tìm hơn nửa Đế Đô này rồi, bây giờ vẫn không tìm được mục tiêu." Trong lúc Bạch Hi và cục bột nhỏ phát hiện có gì đó không đúng đang lùi về sân sau, tên đội trưởng mặc quần đùi đỏ cách đó không xa đột nhiên gọi một cuộc gọi video.

"Tiếp tục tìm, không tìm được thì đừng hòng trở về dùng cơm ~" Người đàn ông ở đầu bên kia đang nhai từng miếng thức ăn một, giống như rất ngon vậy. Nhưng Bạch Hi nhìn thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quặc...

Làn da bóng loáng lại nhão nhoẹt, ánh mắt thật uy nghiêm nhưng nhìn thế nào cũng thấy khóe miệng có độ cong xấu xa. A! Người kia, tóc của ông ta nhiều màu! Điều này khiến Bạch Hi nghĩ tới Bạch Tiểu Hoa, cái con chó nhỏ chỉ dựa vào gầm gừ là có thể dọa kẻ thù chạy mất đó.

Bạch Hi nhảy lên nóc nhà, Đế Đô quá lớn, phóng mắt nhìn cũng không thấy bờ, kiến trúc chồng chéo lên nhau, trong đống hỗn độn lại có một khu như rồng uốn lượn chỉnh tề di động trên mảnh đất này. Ở đằng sau là quân đoàn quần cọc vàng đang hò hét đuổi theo, giống như cái quân đoàn này chỉ có như thế, thể kỹ, dị năng ùn ùn, kẻ yếu nhất lại đang quăng trứng gà. Cuộc truy đuổi này giống như một trận ẩu đả ngoài chợ vậy.

Một đống tia chớp cùng với những bịch nước nho nhỏ, lòng trắng trứng cùng trứng gà rơi ở phía trước hoặc phía sau Bạch Hi, khi rơi xuống thì nổi lên pháp trận một hồi lâu, tia sáng màu tím đen di chuyển, muốn bao phủ Bạch Hi lại, nhưng niệm lực của Bạch Hi đời nào chịu để yên? Có lẽ không đủ để đánh nhau, nhưng chạy trốn thì luôn có thừa, cậu có thể đủ sức phân niệm lực còn thừa ra đi cảm thụ những dao động khác lạ trong không khí rồi điều chỉnh phương hướng đi. Bạch Hi biến mỗi cuộc chiến đấu thành huấn luyện, hưởng thụ cảm giác rơi mồ hôi, mỗi một phút mỗi một giây đều không ngừng trì hoãn sử dụng dị năng và thuấn di, bộ pháp dần dần xuất hiện tàn ảnh, nhìn thì giống như đánh trúng cậu, nhưng sự thật thì đánh vào không khí.

"Như vậy không được, bọn họ quá nhiều người, hơn nữa ai cũng quăng trứng gà, mình cũng không thể thoát khỏi công kích bền bỉ như thế." Bạch Hi thì thào, quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng quay lại. Người phía sau chẳng ít đi chút nào, ngược lại càng lúc càng nhiều.

Bạch Hi cảm thấy người bên đường người đều giống nhau chỉ nhìn chứ không ra tay. Không phải Đế Đô phát radio truy nã cậu ư? Lúc trước đi đến Đế Đô thấy đủ loại Dong Binh nhưng bọn họ đều không ra tay, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có quân đoàn mặc quần cộc màu vàng này truy đuổi cậu mà thôi.

"Ba ba Bạch Hi, hình như ở bên dưới đang nói cái gì đó." Cục bột nhỏ lặng lẽ nói với Bạch Hi. Nghe nó nói như thế Bạch Hi có chút thắc mắc, vì thế cậu lựa chọn tập trung tư tưởng nghe mọi người trên đường đang nói chuyện với nhau.

"Ai, phòng nghiên cứu mấy kẻ điên kia lại ra tay rồi." Một quý bà với dáng vẻ ung dung đang mân mê cây hoa lan không thèm để ý tới người hầu đang đứng bên cạnh mình mà nói.

"Đúng vậy, phu nhân, phòng nghiên cứu mấy kẻ điên kia vừa ra tay, thì những kẻ khác đều không dám động." Người hầu hơi khom lưng, tiếp tục sử dụng cách gọi của vị phu nhân kia. Dù sao thì mọi người ở Đế Đô cũng đều gọi bọn họ như thế, cho nên người hầu coi cách xưng hô đó như la một điều dĩ nhiên.

"Không biết lần này mục tiêu là ai, phòng nghiên cứu muốn bắt cậu ta tới đó làm gì nhỉ?" Quý bà kia nhàn nhã ngồi ở trên xích đu, vừa đong đưa vừa chầm chậm nhắm mắt lại...

"Ông nội ơi, mấy anh không mặc áo kia đang làm gì vậy?" Một cô bé gái hồn nhiên mở to hai mắt nhìn quân đoàn quần cộc nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà nhà mình thì lập tức đặt câu hỏi, ánh mắt cứ đưa theo sự di chuyển của bọn họ.

"Suỵt... Niếp Niếp, đừng lớn tiếng như vậy." Ông cụ chợt bịt kín miệng của bé gái kia, những người ở trong phòng nghiên cứu không phải là người mà bọn họ có thể dễ dàng chọc tới."Bọn họ là quân đoàn Phụ Chúc của phòng nghiên cứu đám người quái dị, đang truy đuổi mục tiêu là một kẻ quái dị."

"Ưm ưm..." Cô bé gái nức nức nở nở muốn nói chuyện, bé hất tay ông nội mình ra."Bọn họ đang bắt ai vậy?"

"Chuyện này." Ông nội chỉ chỉ đèn đường. "Không phải trên đèn đường đều có ảnh chụp của người nọ đấy thôi?"

"Là anh trai này ư." Bé gái nhìn thoáng qua tấm hình trên đèn đường, quay đầu nở nụ cười."Anh ấy đang nhìn chúng ta kìa, anh trai, chào anh ~ chạy mau đi, đừng để bị bắt ~ hi hi ~" Cô bé gái chỉ vào bóng người sắp đi xa cho ông nội mình xem, bé cảm thấy đây là một trò chơi trốn tìm thật đặc biệt.

Bạch Hi cười cười với cô bé, cũng không biết cô bé có nhìn thấy hay không. Thấy bóng dáng cô bé kia dần nhỏ đi, Bạch Hi lại tăng nhanh tốc độ.

"Vèo vèo!" Cục bột nhỏ mẫn cảm cảm thấy ở đằng sau có người đang tiếp cận mình rất nhanh."Ba Bạch Hi... A! !" Đau! Cục bột nhỏ trực tiếp phịch một tiếng biến trở về hình dạng cục thịt tròn vo, nó vốn đang định mở miệng nhắc nhở Bạch Hi, nhưng lại không lường trước rằng mình vẫn chậm một bước.

"Phốc!" Bạch Hi phun ra một ngụm máu tươi, cục bột nhỏ bi bô rên lên vài tiếng thảm thiết. Đoạn đường này tấn công có quy luật khiến Bạch Hi buông lỏng cảnh giác, nhưng đột nhiên từ đằng sau xông lên một gã đội viên quần cộc màu vàng, bổ ngay một đao ở bả vai Bạch Hi, ngay sau đó cục bột nhó vốn hóa thành quần áo cũng bị thương. Một đao này khiến ánh mắt Bạch Hi lộ ra một chút ngoan độc, cậu không sợ đau chiếm lấy đao.

Làm cậu bị thương thì thôi, nhưng tiếng kêu đau xé cổ họng của cục bột nhỏ lại làm trái tim cậu đau quặn. Cậu chính là như vậy, tình nguyện bản thân mình bị thương cũng không muốn bạn bè của mình bị thương, mình bị thương thì có thể dưỡng thương, nhưng bạn bè bị thương sẽ làm cậu áy náy không thôi.

"Cút!" Bạch Hi vứt đao sang bên, trong lòng bốc hỏa khiến đồng tử của cậu phát ra tia sáng yêu dị, tia sáng màu lam ăn mòn thần trí của cậu, tim của cậu dần dần lạnh như băng, một luồng suy nghĩ muốn giết chết người trước mắt này đột nhiên xuất hiện.

"Khóa!" Trong đầu tự dưng lại xuất hiện một chữ này không hề có lý do, mơ hồ theo bản năng mà bật ra, một giây sau khí trong cơ thể đã bị hút đi hơn phân nửa."Ưhm hừ." Bạch Hi không thích ứng thét lớn một tiếng.

"XÌ...!" Đột nhiên, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, xung quanh hơi nước dày đặc, nhanh đến mức không thể thấy rõ bóng người nữa, chỉ có thể nghe được hai tiếng răng rắc trong bóng tối, một tia sáng như thủy tinh chợt lóe lên ở trước mắt bọn họ.

"Ba ba Bạch Hi, ba xem kìa, thư viện đang ở phía trước, đi đường vòng là đến rồi." Cục bột nhỏ vo ve cất giọng ấm áp.

"Ừh, anh biết rồi." Bạch Hi thất thần trong chốc lát, ý thức đột nhiên rõ ràng."A, thật là lạnh." Vừa nói ra thì mới thật sự cảm thụ được, miệng vết thương trên bờ vai giống như bị ướp lạnh không còn cảm giác đau đớn nữa. Bạch Hi cố gắng lắc đầu thật mạnh để thanh tỉnh. Mặc dù còn chưa rõ ràng tình huống, nhưng bây giờ chính là thời cơ tốt nhất bằng cách thừa dịp sương mù dày đặc để bỏ lại quân đoàn quần cộc ở phía sau. Có lẽ Bạch Tiểu Hoa đang ở tầng hầm ngầm của thư viện, mặc kệ bây giờ nó còn ở hay không, cậu vẫn muốn đi xem một lần. Bạch Hi dứt khoát nhảy xuống nóc nhà sao đó nhanh chóng tiến nhập vào trong sương mù dày đặc.

Nhanh, nhanh, nhanh lên nữa. Bạch Hi đi qua một con đường nhỏ hẹp, cậu không dừng thuấn bi bất kì một giây một phút nào. Bọn họ người đông thế mạnh nên có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, nhưng số lượng cũng chính là khuyết điểm của bọn họ, con đường nhỏ hẹp này chỉ cho phép một người vượt qua nó mà thôi, vì thế cho dù bọn họ muốn đuổi kịp cậu, cũng không dễ dàng như vậy.

"Giáo sư, quả nhiên cậu ta muốn vào thư viện qua con đường nhỏ như ngài nghĩ, có cần tiếp tục truy tung không ạ?" Sau khi Bạch Hi nhảy xuống nóc nhà, quân đoàn quần cộc màu vàng nhanh chóng thanh lý hiện trường, máy quạt gió đồng loạt thổi tan sương mù dày đặc, tên đội trưởng mặc quần cộc đỏ cúi gằm mặt xem xét sau đó lại gọi video.

"Ừhm, không cần, để cho cậu ta vào thư viện đi tìm Noãn Noãn đi." Người đàn ông trong video phía đối diện hơi thỏa mản nở nụ cười. Lần này, Noãn Noãn nên cảm thấy mỹ mãn rời đi cùng cậu ta thôi?

"Đợi một chút! Giáo sư!" Đội trưởng mặc quần đỏ trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm tượng đá bị quân đoàn quần cộc màu vàng đẩy đến trước mặt mình, bức tượng đá kia hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật vậy, từ đầu đến chân, điêu khắc chính xác đến mức có thể nhốt một người ở trong đó, mà người ở bên trong đang đang ra sức cử động mắt, hình như vẫn còn sống.

"Giáo sư..." Đội trưởng mặc quần cộc đỏ ấp úng không biết nên nói cái gì cho phải, dị năng thứ hai? ! Đây là thứ mà đến ngay cả thiên tài cũng không nhất định có thể địch nổi ư? ?"Mau đập anh ta ra!" Một trận gió thổi qua, đội trưởng như là bị bừng tỉnh vội vàng sai đội viên đập cái người xui xẻo bị băng đóng băng ra.

"Ồ? Xem ra chuyện này còn có chút thú vị rồi đấy..." Vị giáo sư thu hết cảnh tượng ở đầu bên kia của video vào mắt rồi xoa cằm không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Khụ..." Con đường âm u ẩm ướt, thần trí Bạch Hi mơ hồ vịn tường dẫm lên vết nước bẩn, miệng vết thương ở bả vai đang đau lên, cục bột nhỏ đã sớm suy yếu hóa thành một chùm sáng nhỏ bay vào trong đầu cậu.

“Thật là tồi tệ..." Bạch Hi mơ mơ màng màng nói thầm."Thư viện..." Cậu lê cái chân nặng nề tiếp tục đi về phía trước, qua góc rẽ trong thư viện thì tới rồi.

"Ưhm... !" Thật là khó chịu! Bạch Hi ôm ngực, nơi đó giống như có thứ gì đó đang giãy dụa muốn nhảy ra.

"Cái gì vậy... !" A... Bạch Hi đau đớn nên phải ngửa đầu hút khí. Rất lạnh... Cậu ôm lấy bả vai, cả người từ từ trượt xuống, vô lực dựa vào tường rồi há mồm hít vào rồi lại thở ra.

"Hô..." Bạch Hi nỗ lực bình phục lồng ngực đang đau đớn, nỗi đau này tới bất thình lình, đau đến mức phải cắn chặt răng. Trong đầu giống như có một sợi dây cung đang bị kéo căng, không thể thả lỏng, nếu vội vàng kéo sẽ bị đứt. Mà cậu cũng nghe thấy tiếng rên đau đớn của cục bột nhỏ ở trong đầu cậu.

Nhưng một giây sau, một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ ngực truyền đến, Bạch Hi không rõ chân tướng ngây ngẩn cả người, luồng sức mạnh này truyền từ ngực tới tứ chi trăm xương, giống như đang làm ấm cơ thể cậu, nhưng lại rét lạnh làm cho cậu phải run run... Không biết qua bao lâu, luồng sức mạnh này cuối cùng cũng bình ổn lại làm cho cậu cảm thấy kỳ lạ. Vết thương trên vai khép lại rồi ư? Cậu kinh ngạc cúi đầu nhìn bả vai. Vì sao gần đây luôn có một số chuyện xảy ra làm cậu kinh ngạc? Bạch Hi loáng thoáng cảm giác sẽ có một chuyện rất lớn chưa từng xảy ra từ trước tới giờ sắp ập tới. Không có bất kỳ lời cảnh cảo nào, không có bất kỳ điềm báo trước nào, cậu chính là cảm thấy như thế.

"Ba ba Bạch Hi, ba làm sao vậy? ?" Giọng nói sốt ruột của cục bột nhỏ vang lên, cùng lúc đó cũng xuất hiện một quả cầu tuyết màu trắng bạc tròn vo, hình như nó rất sợ mà run lên bần bật.

"Ba ba Bạch Hi, con làm sao thế? ?" Tại sao lại biến thành quả cầu tuyết rồi? Cục bột nhỏ khóc ồ lên, mặc dù chính nó cũng không biết mình có thể rơi nước mắt giống như con người hay không.

"Ngừng." Bạch Hi xách cục bột nhỏ lên. "Xít..., thật lạnh." Vừa ôm cục bột nhỏ vào trong ngực Bạch Hi đã phải nới lỏng tay ra, bởi vì cả người cục bột nhỏ lạnh thấu xương, chẳng lẽ là bởi vì luồng sức mạnh vừa ấm áp lại rét lạnh ban nãy ư? Bạch Hi vươn tay, nhưng không chạm vào cục bột nhỏ, mà là đặt tay ở trên đầu cục bột nhỏ, điều động khí trong thân thể, sau đó dịu dàng từ từ dẫn khí vào trong lòng bàn tay, lúc xoa nhẹ một cái thì giật mình.

"Phanh!" Tiếng vang này vừa phát ra, lông toàn thân của cục bột nhỏ không chịu khống chế mà run lên, vụn băng rét lạnh tách ra khỏi lông tơ màu vàng ấm của nó, sau khi tiếp xúc không khí thì lập tức hóa thành một đám sương mỏng manh rồi biến mất trong không khí.

"Không sao chứ?" Bạch Hi như có đăm chiêu nhìn tất cả những chuyện vừa xảy ra, chẳng lẽ trong vô thức cậu lại có dị năng băng ư? Bởi vì mới phát hiện, cho nên Bạch Hi trực tiếp vứt trận đau đớn co rút cùng luồng sức mạnh kia ra sau đầu.

"Hu hu... Không có việc gì rồi." Tim cục bột nhỏ vẫn đập nhanh rồi khóc thút thít một hồi."Ba ba Bạch Hi! Chúng ta đi nhanh đi, tìm con chó đốm nhanh đi, nơi này thật nguy hiểm..." Mím mím môi, cục bột nhỏ giật nhẹ ống quần Bạch Hi thúc giục cậu đi mau.

"Được, đi thôi." Có chút đau lòng thằng nhóc mới sinh ra mà đã phải trải qua hai trận sinh tử này. Bạch Hi bế nó lên để lên trên vai mình, đi về phía trước, sau đó quẹo vào một con đường.

"Chậc, chói quá." Bạch Hi có chút không thích ứng mở bàn tay ra che ánh mặt trời trước mắt, mặt trời trên cao nhiệt liệt sáng ngời, khiến Bạch Hi có chút chán ghét. Cậu lắc lắc đầu vứt bỏ cảm giác này đi, đi qua khúc cua rồi mới tới thư viện ở phía trước, không có ai trông coi cửa thư viện cả, Bạch Hi nhìn trái nhìn phải một lúc, sau khi xác định thật sự không có người khả nghi nhìn mình thì mới chịu cúi đầu đi vào trong thư viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play