"Mau đi đi!" Noãn Noãn rời khỏi cái ôm của Bạch Hi, cúi đầu đưa cục bột nhỏ cho Bạch Hi rồi đẩy cả hai người họ ra ngoài."Nhất định phải trở về đấy." Noãn Noãn nói.

"Boong, két." Cửa đã đóng lại.

"Ba ba Bạch Hi, sao chị Noãn Noãn lại vội vàng đuổi chúng ta như thế?" Lại một lần nữa Bạch Hi và cục bột nhỏ trở lại lối đi yên lặng dưới tầng hầm ngầm, tiếng bước chân bịch bịch là của cục bột nhỏ đang đi ở đằng sau Bạch Hi.

"Cục bột nhỏ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, chuyện mà cô ấy không muốn nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng không thể ép cô ấy, có biết không?" Nhất định cậu sẽ mang Phạn Phạn trở về, sẽ không để cho cô bé ở một mình, nhưng cậu cũng chỉ có thể đưa ra một lời hứa hẹn để trấn an cô bé, còn lại vẫn phải để cô bé tự mình làm dịu đi.

"Vâng." Cục bột nhỏ cái hiểu cái không lên tiếng.

"Đi thôi, nhất định chúng ta sẽ quay trở về." Bạch Hi mỉm cười.

**

Khi Bạch Hi ôm cục bột nhỏ quay trở về cầu thang ở tầng hầng ngầm, thì bọn họ phát hiện có một hàng nhân viên công tác đang khom lưng cúi đầu "nghênh đón" bọn họ.

"Mấy người muốn làm gì?" Bạch Hi dừng bước, bộ dạng phòng vệ nhìn những nhân viên này, bọn họ đứng đây là muốn làm gì vậy? Bởi vì hai người họ đi vào tầng hầm ngầm cho nên muốn tính sổ ư? Nếu là như thế, vậy thì vì sao người người đều có bộ dạng như đang lấy lòng cậu vậy.

"Xin chào tiên sinh Bạch Hi, bởi vì chúng tôi thất lễ gây khó khăn cho cậu, vì thế chúng tôi thành thật xin lỗi cậu." Đây là câu trả lời của vị quản sự đứng đầu đám nhân viên đó.

"? !" Bạch Hi kinh ngạc tới mức suýt nữa ngã chổng vó. Tình huống gì đây? Bọn họ đi tới nơi không nên tới, lúc đi ra người ta lại tạ lỗi với bọn họ?

"Xin tiên sinh tha lỗi cho chúng tôi." Người quản sự vung tay lên ý bảo hàng nhân viên công tác phía sau đồng thanh nói cùng anh ta, thắt lưng của bọn họ vốn đã cong giờ lại càng cong hơn.

"Đừng, mọi người đừng như vậy..." Bạch Hi vội chạy tới trước mặt đám người đang cúi lưng càng thấp hơn đó, cậu nghĩ lại, hẳn là vì Noãn Noãn, Noãn Noãn ở trong thư viện, hơn nữa vị giáo sư cầm quyền Đế Đô này là là cha của cô bé, một câu nói của cô bé có hiệu quả như vậy cũng không phải là không thể.

"Không, là chúng tôi không đúng, mọi người không cần phải như vậy, trở về làm việc của mình đi." Ngay sau khi cậu nói xong câu đó, toàn bộ nhân viên đều ngẩng đầu lên, ưỡn thẳng lưng quay trở lại làm việc của mình. Cái tình cảnh này giống như là hoàng đế cổ đại vẫy tay ý bảo đám phi tần trở về đi, đêm nay trẫm không thị tẩm đâu. Bạch Hi xấu hổ gãi gãi đầu.

Bạch Hi tháo kính và mũ xuống, thoải mái thở một hơi, cái cảm giác lại được thấy ánh mặt trời thật tuyệt vời... A không đúng, phải là cái cảm giác không phải che che đậy đậy thật là tốt!

"Cục bột nhỏ." Bạch Hi chỉ chỉ đầu, ý bảo cục bột nhỏ đi vào, để tránh bị người ta nhìn thấy.

"Hừ." Trái lại, cục bột nhỏ hừ một tiếng sau đó lập tức biến thành một con Tỳ Hưu* màu vàng, hoành hoành tráng tráng leo lên vai Bạch Hi, dương dương tự đắc nhìn Bạch Hi. Thế nào? Ba sợ con bị người ta nhìn thấy, thì con đổi lại hình dạng bình thường không được sao?

(*Tỳ Hưu: Một loài dã thú trong sách cổ)

"Được rồi." Bạch Hi xua xua tay, bước dài ra khỏi thư viện, đi đến bên đường, rồi đi thẳng vào cửa hàng quần áo.

Cậu không muốn mặc cái áo cà sa này nữa!

Năm phút sau, một người thanh niên mặc tây trang màu trắng lịch sự với áo lót trong màu đen đi ra khỏi cửa hàng quần áo.

"Quả nhiên lệnh truy nã đã được hủy bỏ." Người thanh niên đẹp trai đó nhìn đèn đường trơn bóng, đi đến dưới đèn đường thì ngửa đầu nở một nụ cười thật to. Theo sự miêu tả của Noãn Noãn về vị giáo sư kia, Bạch Hi cho rằng ngoài việc đèn đường này có thể chiếu phim, đưa hình ảnh lên, đưa lệnh truy nã lên, thì cho dù có thêm mấy chức năng theo dõi hoặc chức năng bắn tỉa thì cũng không có gì là lạ cả.

"Không biết Noãn Noãn có thể tha thứ cho người cha không thèm để ý tới nó trong nhiều năm như mình không đây?" Trước mặt màn hình, vị giáo sư nọ cười khổ nhìn hai tấm màn hình, một cái là Bạch Hi đang cười xán lạn, một cái khác, chính là một màu đen kịt, nhưng trong bóng tối có thể mờ mờ thấy một cánh cửa rất yên lặng, ban nãy, là lần thứ hai Noãn Noãn đi tới trước máy theo dõi, con bé nói, đừng làm khó Bạch Hi, còn lần đầu tiên, là bảo ông không được lùng bắt nữ zombia kia.

"Haizzzz." Chỉ có một người theo dõi ở trong phòng, kèm theo một tiếng thở dài thật sâu.

"Bác trai, bác đối với Noãn Noãn tốt một chút nha, cháu nghĩ Noãn Noãn luôn chờ bác đi tìm cô bé đấy." Bạch Hi trừng mắt nhìn, sau khi nói câu đó với đèn đường xong thì lập tức rời khỏi. Cậu ôm cục bột nhỏ đã biến thành Tỳ Hưu đi về phía cửa thành phố, nhưng lại theo bản năng đi tới con đường có tòa nhà kia, cậu đi đến trước tòa nhà, vào bên trong, rồi đưa mắt nhìn, vẫn không có một bóng người, chỉ có cỏ dại mọc lan tràn.

"Làm sao Mẫn Mẫn có thể tới gây sự với mình được nữa chứ." Bạch Hi không khỏi lắc lắc đầu cười thầm mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

"Hi, Hello?" Một tiếng gọi quyến rũ vang lên.

Vẻ mặt Bạch Hi có chút khó coi mà ngẩng đầu lên.

"Bị mình đoán đúng rồi..." Bạch Hi cười khổ. Ở phía trên nóc tòa nhà có bảy nam và nữ với trang phục khác nhau, ở giữa chính là Mẫn Mẫn đang cầm roi da và súng lục.

"Mấy người không quan tâm tới mệnh lệnh của phòng nghiên cứu à?" Bạch Hi trấn định mở miệng. Phòng nghiên cứu nắm Đế Đô trong tay, lấy phòng nghiên cứu ra tạo áp lực thì bọn họ sẽ biết khó mà lui thôi. Tuy rằng cậu chẳng hứng thù gì với cái trò dựa vào thế lực để hù dọa kẻ thù, nhưng bây giờ cậu rất muốn chạy nhanh đi để tìm gương mặt đã xa mình rất lâu rồi.

"Không, không, đương nhiên không phải." Mẫn Mẫn cười xua xua tay."Đúng là đồ nhà quê, Đế Đô là phòng nghiên cứu, nhưng nó cũng không có nghĩa rằng những khu an toàn khác cũng là phòng nghiên cứu, nói như vậy, nhóc đã hiểu chưa?" Ngu ngốc, bọn họ cũng không phải là cái đám ngu xuẩn kia ở Đế Đô, sẽ bị phòng nghiên cứu nắm trong tay, bọn họ, tới vì lợi ích của mình.

"Là sao, nhưng đây là Đế Đô, mặc kệ mấy người muốn làm cái gì, nhưng sau khi làm xong, mấy người có thể toàn thân mà lui ư?" Cậu không chắc chắn lắm, đối phương có bảy người, mà mình chỉ có một. Bạch Hi lặng lẽ lui về phía sau, ra khỏi đường sẽ có binh lính tuần tra cùng đèn đường theo dõi...

"Đừng nhiều lời với nó, nó nói đúng đấy, đây là Đế Đô, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi." Đúng lúc này, người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh Mẫn Mẫn mở miệng.

"**!" Bạch Hi thấp giọng mắng, đám người này nhất định phải nhân lúc mình bận việc tới đánh mới chịu ư? Nhưng mà...

"Thôi, nói với đồ nhà quê như nhóc cũng vô dụng, nhất định nhóc nghe không hiểu đâu. Chẳng qua lá gan của nhóc cũng gớm thật, có liên quan tới nữ zombie bảy năm trước mà còn dám đến Đế Đô? Nữ zombie cùng một kẻ nhà quê? Thật sự là tuyệt phối! khà khà ha ha! !"

"Vốn là dị chủng làm người ta ghê tởm, chẳng lẽ còn không cho người khác nói sao? Tôi cũng không tin một kẻ dị chủng có thể tốt hơn chỗ nào!"

Lời nói của Mẫn Mẫn đang ùa về trong đầu Bạch Hi, một cỗ tức giận không thể ức chế tự nhiên sinh ra... Dị chủng ư? Cho dù là dị chủng cũng không liên quan tới cô! Cô có tư cách gì phán xét Phạn Phạn?

Phạn Phạn có làn da tái nhợt, tóc dài tối tăm, không quen biểu đạt ngôn ngữ, nhưng trong trí nhớ Bạch Hi, tất cả những điều này lại cực kỳ tốt đẹp! Cậu nhìn thẳng Mẫn Mẫn, hai mắt lóe lên ánh sáng đỏ, cả người đều có chút khô nóng. Cái cô gái này, lần trước trốn thoát, lần này, cậu sẽ không bỏ qua nữa.

Hình như cục bột nhỏ cảm ứng được điều gì đó, nhìn sang Bạch Hi. Ba ba Bạch Hi... Sao lại trở nên dữ tợn như thế?

"Cậu hung dữ nhìn bọn chị làm gì?" Mẫn Mẫn nhìn hai mắt Bạch Hi đang phát đỏ, đột nhiên căng thẳng đến khó chịu. Sao lại như vậy, vì sao... Vì sao lại rùng mình? Mẫn Mẫn ôm hai vai, run lên một chút."Chẳng lẽ nhóc cũng là dị chủng!" Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật. Mặc dù không biết Bạch Hi là cái gì, nhưng bản lĩnh có thể cắn nuốt công kích bằng dị năng làm cô ta không dám chắc Bạch Hi có phải người hay không."Mẹ nó! Các anh em, xông lên! Tôi cảm thấy thằng nhóc kia có chỗ gì đó không thích hợp." Mẫn Mẫn mắng một tiếng, hét lớn gọi mọi người cùng nhau xông lên.

Sáu người bên cạnh Mẫn Mẫn không hẹn mà cùng cau mày, cái người đàn bà này, chảnh cái gì mà chảnh?

"Cẩn thận một chút, hình như nó có thể thấy, thậm chí là cắn nuốt dị năng công kích." Mẫn Mẫn dẫn đầu nhảy xuống đứng trước mặt Bạch Hi, trong tay là roi dài mới đang vội vàng cọ xát mặt đất, giống như thứ nó cọ xát không phải là mặt đất, mà là người thanh niên có lai lịch không rõ ràng kia, hơn nữa vô cùng có khả năng cũng là dị chủng!

"Dị chủng?" Bạch Hi cười nhạo. Không cần nhiều lời nữa, trực tiếp dùng hành động để thay thế lời nói đi, cậu dựa vào dị năng không gian của mình trực tiếp thuấn di tới trước mặt Mẫn Mẫn.

"Mày... !" Mặc dù Mẫn Mẫn kinh ngạc nhưng cũng không hoảng hốt, có lẽ Bạch Hi có dị năng gì đó có thể gia tăng tốc độ của mình, lúc trước cô đã nhìn ra điểm này. Mẫn Mẫn "Cộp." một tiếng, ngừng bước chân lại, muốn dùng roi dài quất lên mặt Bạch Hi.

"Ngu xuẩn!" Bạch Hi dẫn khí lên tay, một lớp băng trào ra bốc lên hơi lạnh bắt lấy roi da của Mẫn Mẫn, thoáng chốc, roi da cũng bị nhiễm băng.

"Mấy người thất thần làm gì! Mau xông lên!" Mẫn Mẫn cả kinh, trực tiếp buông lỏng tay, roi da cứ như vậy rơi vào trong tay Bạch Hi. Chẳng lẽ nó còn có dị năng băng? Mẫn Mẫn cắn răng, nhanh chóng chạy về phía sau, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen nhảy xuống, tốt, rốt cuộc bọn họ cũng ra tay rồi!

"Nhóc con, không tệ, có hai loại dị năng? Mấy người đừng động, để tôi lên trước!" Người đàn ông mặc đồ đen lại mở miệng lần nữa, nhưng trừ hắn ta ra, thì năm người còn lại không ai nói gì cả, hắn vừa nói xong thì lập tức công kích Bạch Hi.

Hắn duỗi hai tay ra, một tia sét phóng như bay về phía Bạch Hi. Nhưng Bạch Hi cũng nghiêm túc, bóp chặt roi da, chỉ trong tích tắc roi da đã nhiễm đầy băng, nếu băng có tạp chất thì sẽ dẫn điện, nhưng băng này sinh ra từ khí của cậu nên hẳn là sẽ không dẫn điện. Cậu bình tĩnh nhìn tia sét bay tới, vung roi dài một cái, roi bay với tốc độ như viên đạn tiến về phía người đàn ông kia, hoàn toàn áp chế tia sét của hắn ta.

"**!" Người đàn ông kia mắng to một tiếng! Hôm nay ra khỏi cửa nên xem hoàng lịch* mới đúng, dị năng lôi của hắn không có cách nào đối chọi với dị năng băng của Bạch Hi, ngược lại còn bị buộc phải dừng tay chân.

(Hoàng lịch: sách nói về thời tiết, ngày tháng)

"Vậy thì xem cái này đi!" Trong mắt người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ngoan độc, nơi cổ nổi lên gân xanh dữ dội, hắn lùi về sau một bước lớn, nổi giận hét lên một tiếng, hai tay cấp tốc tạo kết ấn.

"Thằng nhóc quê mùa! Nhìn thấy không? Nhất định nhóc không biết cái chiêu kết ấn này đúng không? Đây chính là sự chênh lệch giữa một kẻ nhà quê và bọn chị! khà khà ha ha!" Mẫn Mẫn cười lớn, nhìn Bạch Hi đang nhíu mày, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà thằng nhóc này lại có thể luyện được một loại dị năng mới làm cho cô ghen tị không tôi, không nhịn được muốn chế giễu cậu ta!

Bạch Hi không nói gì, chỉ nhìn dấu tay của người đàn ông kia. Mẫn Mẫn nói không sai, cậu không biết, nhưng không biết cũng không có nghĩa là không thể học.

Sau khi người đàn ông kia kết dấu tay xong, hai tay hắn ta dần xuất hiện một vật thể có dạng sương mù, vật thể nhỏ này có tỉ lệ không hợp với tia chớp mạnh mẽ đang cuồn cuộn kia, giống như quả bóng cho trẻ nhỏ chơi vậy. Nhưng hắn dần dần đưa nó lên đỉnh đầu, quả cầu kia càng lúc càng lớn ra theo dấu tay của hắn, mới đầu lắng nghe thì nghe thấy tiếng "Độp độp", nhưng càng về sau tiếng vang đó dần trở thành "Ầm ầm!"!

"Chuẩn bị xong chưa? Sắp đến rồi đấy" Người đàn ông kia cười tà, thằng ngốc này, lại chờ hắn ngưng tụ đại chiêu, không phải người bình thường đều nhân lúc hắn đang ngưng tụ mà phá vỡ ư? Chưa bao giờ thấy một thằng ngu như thế! Chẳng qua, cho dù nó muốn phá, năm người bên kia cũng sẽ không để cho nó làm vậy! Hắn dùng lực ném quả cầu sét có bán kính 30 thước về phía Bạch Hi.

"Anh giữ lại chút sức đi! Đừng giết thằng bé!" Đúng lúc này, Mẫn Mẫn lại ra vẻ nhân từ nói với người đàn ông kia.

Nhưng một giây sau, Mẫn Mẫn lại che miệng cười, bổ sung thêm một câu. "Đừng có giết nó thật, cấp trên còn muốn giữ nó để sử dụng đấy. Khanh khách ~ "

"Rầm ầm ầm!" Quả cầu sét kia mang theo sấm sét cuồn cuộn, kéo theo mây đen mù mịt hùng hổ đánh tới!

Bạch Hi cũng không định đáp lời Mẫn Mẫn, nhìn quả cầu sét hùng hổ trước mặt, trong đầu lại có một suy nghĩ điên cuồng.

Quả cầu sét đang phóng tới, Bạch Hi lại không có ý định tránh né. Cậu muốn trực tiếp đối đầu với nó! Xem xem dị năng của mình tới mức nào! Cậu dựa vào cảm giác điều động khí trong cơ thể, đổi tay ngưng tụ khí, thúc giục dị năng băng trộn không khí và hơi nước vào làm một, cấp tốc dùng băng bao khắp người mình, từ bên ngoài nhìn giống như là một quả cầu băng vậy!

Quả cầu băng đối chọi với quả cầu sét, rốt cuộc là ai thắng ai thua đây?

"Rầm!" Quả cầu sét của người đàn ông kia bao trùm quả cầu băng của Bạch Hi, thoáng chốc sương băng dày đặc, sấm sét lập lòe. Quả cầu băng không dẫn điện, nhưng cũng không có nghĩa rằng nó không bị quả cầu sét quấn quanh. Sương mù dày đặc nhanh chóng bao phủ khắp căn nhà.

"Sao nó có thể kết được quả cầu băng trong khoảng thời gian ngắn như thế, lại còn với thể tích to như vậy?" Người đàn ông mặc đồ đen cau mày lui về phía sau vài bước. Chẳng lẽ tình báo báo sai? Không phải nói thằng nhóc này rất dễ giải quyết ư?

"Ngu ngốc, trong không khí đâu đâu cũng có hơi nước, nó có thể kết thành quả cầu băng chỉ là do quá may mắn thôi." Mẫn Mẫn sớm đã nhảy lên nóc nhà quan sát làn sương màu trắng kia. Không phải nó đã chết rồi chứ?

Đột nhiên! Trong sương mù dày đặc xuất hiện một bóng người đang lao ra!

"Cẩn thận!" Mẫn Mẫn muốn nhắc nhở người đàn ông không phòng bị kia.

Bạch Hi mang theo tia chớp thật nhỏ trên người thuấn di đến chỗ gần người đàn ông kia, từ trên người cậu có một con vật không rõ hình dạng trực tiếp nhảy ra, cuốn lên người đàn ông kia."Bặp!" Cục bột nhỏ cắn bả vai hắn ta một cái, điên cuồng hấp thụ khí đang quẩn quanh bên người hắn ta.

"Súc sinh!" Tốc độ của Bạch Hi quá nhanh, người đàn ông kia không phản ứng kịp, nhưng cảm giác chân thật truyền từ bả vai làm cho hắn ta đột nhiên thanh tỉnh vô cùng. Hắn phẫn nộ dùng một tay tóm lấy cục bột nhỏ, mặc dù chỉ bị cắn có một lúc, nhưng khi tạo ra quả cầu sét hắn đã mất rất nhiều khí, bây giờ cục bột nhỏ lại hút thêm một lượng nữa, quả thực làm cho hắn không còn chút khí nào cả!

Bạch Hi không nói gì, chạy như bay tới trước mặt hắn ta, sương băng nơi tay phải roẹt roẹt tạo thành một con dao bằng băng! Cậu không lưu tình chút nào trực tiếp đâm tới, người đàn ông kia vừa thoát khỏi cục bột nhỏ không kịp tránh cho nên cứ như thế bị con dao băng kia đâm trúng!

"Phong!" Trên nóc nhà có một người phụ nữ với dáng vẻ dịu dàng hô to lên.

"Phốc!" Bạch Hi rút con dao ra, ra vẻ thoải mái đi qua ôm lấy cục bột nhỏ.

Người đàn ông mặc đồ đen ôm bụng dần dần khuỵ xuống, cuối cùng quỳ một chân xuống đất, nơi hắn ta đang che chảy đầy máu tươi.

"Còn ai muốn thử nữa?" Cậu đang gắng gượng chống đỡ. Cậu không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, nếu đánh với bảy người bọn họ thì phần thắng không cao! Khắp người cậu chồng chất vết thương, cái khí truyền đến tay rồi kết thành băng kia là vì muốn dọa bọn họ sợ, chứ thực ra thì quả cầu băng đã là cực hạn của cậu. Làn da cậu đang phát ra một mùi cháy khét, cậu bị tia sét kia đánh trúng mấy lần làm cho cả người run rẩy, mỗi một tấc da của cậu, mỗi một dây thần kinh đều đang sùng sục kêu gào, quả thực là tê đại đến mức cả da đầu cũng run rẩy.

"Tao giết mày!" Người phụ nữ vừa gọi tên người đàn ông kia cắn chặt môi, hai mắt phun lửa, nói xong câu đó liền muốn lao xuống. Cảnh người kia đang quỳ một gối làm cho cô ta đau đớn, Phong... Nhất định rất đau đúng không? Đừng vội, em lập tức tới đây.

"Hạ, đừng kích động." Người đàn ông tóc húi cua kéo người phụ nữ kia lại.

"Buông ra! Có thể Phong... Có thể sẽ chết!" Nước mắt tách một giọt rơi xuống, “Phong... Sẽ chết!" “Mấy người cứ mặc kệ tôi! Mấy người không đi, tôi đi!" Hạ rưng rưng tránh thoát cánh tay của người đàn ông kia, nhảy xuống khỏi nóc nhà. Phong... Anh đừng xảy ra chuyện... Em sẽ tới cứu anh... Em vẫn còn đang chờ anh lấy em mà!

"Hạ nói đúng, có thể Phong sẽ chết. Mấy người không quản, thì chúng tôi quản.” Có lẽ cùng là phụ nữ với nhau cho nên hiểu nhau mà không cần phải nói ra, có lẽ là muốn động viên mấy người đàn ông kia tiến lên cùng với bọn họ, tóm lại Mẫn Mẫn cũng nhảy xuống. “Mấy người có phải đàn ông không?” Mẫn Mẫn khinh miệt nhìn bốn người đàn ông còn lại đang ở trên nóc nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play