Hình ảnh này vừa xuất hiện Bạch Hi lập tức ý thức được nhất định là tin tức
có liên quan tới mình, cho dù rất muốn, không đúng, là sự kêu gào từ trong thân thể
muốn tiếp tục nhìn gương mặt đã bảy năm không gặp kia. Cúi đầu xuống,
theo trí nhớ, Bạch Hi đi tới nơi Bạch Tiểu Hoa ở, ngẫu nhiên liếc mắt là đã thấy một góc hình ảnh của đường phố rồi, Phạn Phạn ở trên đang hơi
cau lông mày, lông mi khẽ run, càng làm cho Bạch Hi không thể rời tầm
mắt được.
Nhưng cậu chỉ có thể nhịn, nhất định phải tìm được Bạch Tiểu Hoa trước. Tin tức sắp tung ra kia nhất định là muốn bắt được cậu, cậu không nắm chắc có thể mang Bạch Tiểu Hoa rời đi dưới sự vây công
của toàn thành, cho nên mới phải thay quần áo, nếu vừa nhìn mà thấy là
quần áo của con cháu nhà giàu, như vậy sẽ không có nhiều ánh mắt đặt ở
trên người cậu nhỉ?
"... Chính là như vậy, cho nên đề nghị Dong
Binh ở trong thành, báo cho dân cư, thương nhân cũng phải chú ý, người
này cực kỳ nguy hiểm, nếu ai từng gặp cậu ta thì xin báo lên cho nhân
viên ở khu vực quản lý, sau đó nhân viên khu vực quản lý sẽ báo cho
thống lĩnh Tạp Nhĩ, xin cám ơn." Sau đó rè một tiếng, radio kết thúc.
Cùng lúc đó cụm đèn đường vốn đang chiếu video clip lên cũng lóe lên một cái, biến thành hình ảnh một người thanh niên lơ lửng ở giữa không
trung.
"Hự!" Bạch Hi run run một cái, giẫm vào cống thoát nước, giày vừa mới mua lập tức in lên một vết bẩn.
Rút chân ra khỏi cống thoát nước trong khu vực quản lý. "Hít..., còn có một chút đau." Nhìn xuống mắt cá chân rõ ràng thấy chảy máu, Bạch Hi rên
một tiếng, nhưng rốt cuộc tiếng rên này là vì gào khóc cho giày mới hay
là mắt cá chân hoặc là vì ảnh chụp ở trên không trung thì không ai có
thể biết được rồi.
Chỉ thấy thanh niên trong ảnh tóc tai lộn xộn, vẻ mặt mỏi mệt, đôi môi khô nứt, trừ bỏ ánh mắt đen láy ra thì đúng là
không còn chút hình tượng nào nữa, hơn nữa bởi vì quá nhỏ nên làm xấu
T-shirt trắng trên người... Khiến Bạch Hi nhìn không chịu được phải che
mặt, ngay lúc quan quân buồn cười, ông ta theo bản năng khẽ động khóe
miệng, từ bức ảnh có thể thấy cậu thanh niên kia cực kỳ giống một người
đã bị đói lâu ngày chạy nạn mà đến thấy được một bàn toàn đồ ăn ngon,
muốn ăn nhưng được cho biết là không thể ăn mà chỉ có thể nhìn.
"Được rồi, quả nhiên bị truy nã rồi." Bạch Hi tự nói, hẳn là Bạch Tiểu Hoa
đang ở phòng hồ sơ của căn cứ Dị Năng Giả, một nơi bí mật trong tầng hầm ngầm. Sao Bạch Tiểu Hoa lại phải vào trong đó? Bạch Hi không biết, kỳ
thực ngay cả việc Phạn Phạn rời khỏi Đế Đô như thế nào, vì sao cứ thỉnh
thoảng lại mang một đám người không cần thiết tới căn cứ Dị Năng Giả,
cậu cũng không có manh mối nào. Chỉ Nhàn chỉ cho cậu xem một đoạn phim
ngắn, chứ không phải toàn bộ."Mặc kệ nói như thế nào, Đế Đô, căn cứ Dị
Năng Giả, tôi tới rồi." Bạch Hi ngẩng đầu, vừa nhìn đã biết nơi đó chính là căn cứ Dị Năng Giả.
"Suỵt... Tránh xa một chút, đừng dựa gần như vậy."
"Hừ! Là mày dính tao có được không?"
Lỗ tai Bạch Hi hơi động, thu hết giọng nói có âm lượng không tính là quá
nhỏ của hai người kia vào trong tai. Giả vờ ngồi xổm xuống liếc về phía
sau, thấy hai người đàn ông một béo một gầy, người béo thì thấp hơn một
chút, gầy thì cao một chút, hai người đó đứng ngang nhau ở một góc cách
cậu không xa. Chắc chỉ là người qua đường thôi, Bạch Hi nhún vai, thầm
than mình quá nhạy cảm. Đang chuẩn bị nhấc chân rời đi, hai người kia
lại nói.
"Được rồi được rồi, xin lỗi mà, anh đừng nóng, anh có
thể đừng nổi cái tính khí nóng nảy này lên nữa để hoàn thành nhiệm vụ
này có được hay không." Người gầy nhẹ giọng nói, sợ bị cái tính nóng nảy của Bàn Tử làm hỏng chuyện tốt.
"Mày nói ai... !" Bàn Tử bị
người gầy bụm miệng. Người gầy hơi cong thắt lưng dán miệng lên tai Bàn
Tử, "Anh có thể im lặng chút được không! Cứ lớn tiếng như vậy lỡ bị
người nọ nghe thấy thì làm sao?" Bàn Tử giùng giằng, người gầy vội vàng
dùng bàn tay còn lại giữ Bàn Tử, "Em và anh đều may mắn, có thể gặp được món hời như thế ở cửa hàng quần áo, may mắn có chú ý, hỏi ông chủ bán
quần áo phương thức trả tiền của người nọ, bằng không làm sao có thể
nhìn thấy chứng nhận dị năng của người kia chứ? Anh đừng làm loạn nữa,
nếu cứ thế thì cả hai chúng ta đều sẽ không được gì! Nghe rõ chưa? Anh
chớp chớp mắt, đại biểu rằng anh sẽ không làm khó nữa, em sẽ thả anh
ra." Người gầy thấy Bàn Tử chớp mắt, từ từ buông lỏng tay ra.
"Hô, hô, " Gặp được không khí, Bàn Tử há mồm thở dốc, sau đó chợt nhớ tới cái gì, đỏ mặt lên."Hô, mày, nó, hô, chạy!"
Người gầy nghe không hiểu, nhưng theo bản năng theo tầm mắt Bàn Tử nhìn lại,
sau đó, sau đó người gầy trợn tròn mắt, không thấy Bạch Hi nữa.
Từ lúc người gầy che miệng Bàn Tử thì Bạch Hi đã chạy đi, bởi vì người gầy muốn che miệng Bàn Tử thì cần phải nghiêng thân mình, cứ như vậy, người gầy không thấy Bạch Hi rời khỏi, mà Bàn Tử nhìn thấy nhưng lại không có cách nào báo cho người gầy. Chạy thoát thêm một lần, Bạch Hi cũng chẳng vui vẻ gì, trốn, trốn có ích lợi gì? Là đàn ông thì nên liều một trận,
không phải sao? ! Là vì chung quanh nhiều người lắm ư? Hay là bởi vì,
những ánh mắt kia đã sớm âm thầm nhìn chằm chằm cậu làm cho da đầu cậu
run lên?
"Đi ra đi." Bạch Hi dừng bước, lúc này cậu đi tới một
góc rẽ hơi vắng vẻ, nơi này không hề giống phố chính người đến người đi, cực kỳ thích hợp giải quyết vấn đề.
"Ba ba ba." Một nữ nhân vỗ tay đến gần Bạch Hi từ phía sau, cậu cấp tốc xoay người về phía sau thì ngay lập tức bị shock.
Rất rõ ràng, dáng người người phụ nữ trước mặt vô cùng tốt, mặc áo vét hở
rốn, quần jeans thắt lưng thấp, ủng ngắn Lưu Tô hoạt bát, không có chỗ
nào là không ổn cả. Nhưng khi tầm mắt Bạch Hi dời đến tay trái của cô
ta, roi da? Bạch Hi nhíu mày. Ngay sau đó lại nhìn tới tay phải của
người phụ nữ kia, súng lục? Rốt cuộc cô ta có lai lịch gì?
"Này,
cậu bé đẹp trai, không phải sợ chị, chị sẽ không làm cậu bị thương."
Người phụ nữ lắc lắc đầu, cười quyến rũ, dây chuyền kim cương trên trán
phát ra tiếng vang kỳ dị.
"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi cùng chị,
chị cam đoan sẽ đối với cậu thật tốt." Tay cầm roi che miệng, cô ta
giống như thẹn thùng mà phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Nhưng
ngược lại, lỗ chân lông của Bạch Hi càng co lại nhiều hơn, hơi run run,
mặc dù đánh phụ nữ là không tốt, nhưng nếu đã là phụ nữ có mục đích, từ
trước đến nay đều không phải là hạng người hiền lành gì. Bạch Hi cũng
cười, cười vì rốt cục cậu cũng có cơ hội để xem xem mình có trình độ như thế nào.
Hai người giao phong trong sự im lặng, dáng
người của người phụ nữ truy đuổi Bạch Hi vô cùng xinh đẹp, Bạch Hi lựa
chọn cách cô ta một khoảng cách, vũ khí của cô ta là roi dài và súng
lục, nếu cận chiến nhất định sẽ chịu thiệt.
Đất vàng, phòng lợp
ngói, không biết là sân sau nhà ai. Hình như đây là khu bỏ hoang vắng
vẻ, không có bất kỳ cửa hàng gì ở trước, đến ngay cả đèn đường có thể
tùy ý thấy được ở Đế Đô cũng không có ở khu này, nhưng đối với Bạch Hi
mà nói thì đây lại là một sự may mắn, ở Đế Đô này không có bất kỳ
người nào có thể tín nhiệm được, khắp nơi đều có thể ẩn chứa nguy hiểm, không được nhờ ai giúp đỡ, đồng nghĩa với việc bớt đi một nguy cơ tiềm
tàng, cho nên Bạch Hi tình nguyện đưa kẻ địch tới sân sau hiếm người
này.
"Bốp!" Người phụ nữ kia vung roi dài quất vào đúng chỗ Bạch
Hi đang đặt chân, Bạch Hi phản ứng cực nhanh thu chân về, cùng lúc đó
khẽ đạp về phía sau, thân mình theo lực đạo này quăng về phía trước, tới đằng sau người phụ nữ kia, cậu không hề lưu tình chưởng một chưởng lên
lưng cô ta.
"Khụ!" Cô ta không kịp xoay người, bị đánh trúng
lưng, ho nhẹ một tiếng, không thể không bị nghiêng về phía trước, hai
mắt lóe ra ánh sáng lạnh đột nhiên nhíu lại, tay vừa vung, roi dài đã
đánh úp về phía Bạch Hi.
Công kích của cô ta cũng chẳng sắc bén
gì, roi dài giống như đồ chơi chẳng tốt gì, cho nên Bạch Hi lập tức giơ
tay tóm roi, nhưng cậu lại không lường được rằng roi dài còn có thủ đoạn khác. "Xít...!" Bạch Hi hít một hơi khí lạnh, cúi đầu nhìn roi trong
tay, trên roi này có xương gai thật nhỏ, không cẩn thận nhìn thì không
thể thấy được, lại nhìn hai tay của mình, đã bị rạch vài vết.
"Rất thông minh." Bạch Hi cười nhạo một tiếng, trả roi dài lại cho cô ta,
lui về phía sau mấy chục thước. Mà cô ta cũng không giận, vui mừng nhận
lại đuôi roi.
"Cậu bé đẹp trai, chị thông minh, nhưng cậu có
thích không? Cậu có thể gọi chị là Mẫn Mẫn." Mẫn Mẫn cười toét miệng để lộ ra hàm răng trắng, rõ ràng là tâm trạng Mẫn Mẫn đang rất tốt.
Bạch Hi không đáp lời, cậu biết đó mới chỉ là bắt đầu, hai bên đều chưa lấy
bản lĩnh thật sự ra, cậu im lặng suy nghĩ những chiêu số mà mình có thể
sử dụng.
Một hồi lâu mà không được đáp lại, Mẫn Mẫn dần dần sa sầm mặt. "Này, nhóc con, cậu đang nghĩ trốn như thế nào à?"
Hẳn là có thể sử dụng dị năng không gian như vậy... Còn có niệm lực, Bạch
Hi sờ sờ đầu, không biết cái thân thể chớp mắt một cái đã trưởng thành
thêm ba tuổi có thể dễ dàng sử dụng không đây? Hơn nữa trưởng thành cũng chỉ là thân thể, hoàn toàn không có quan hệ với chiến đấu, chiêu số
cũng không tiến bộ, như vậy cậu nên đánh như thế nào... ? Có vẻ phản ứng của cô ta không nhanh bằng cậu, như vậy có thể lợi dụng chiêu thức mình khá thuần thục được không nhỉ? ...
"Phi!" Mẫn Mẫn nhổ một bãi
nước miếng, tức giận dần tăng lên, Bạch Hi không hề thay đổi cảm xúc khi cô thay đổi tư thái khiến lòng của cô bị đâm một nhát thật mạnh. Chưa
bao giờ... Và cũng chưa có một người nào, không có một người đàn ông nào có thể coi cô như không khí mà hoàn toàn không để ý.
Bạch Hi im
lặng quan sát Mẫn Mẫn, nhẫn nhịn muốn thừa dịp câu hỏi khi đó của cô ta
để xông lên cô ta. Mặc dù như vậy ổn thỏa, nhưng mà, nếu đến Đế Đô thực
sự phải chiến đấu. Bạch Hi thu hồi tầm mắt, nếu mỗi một trận chiến đều
phải lợi dụng đầu cơ trục lợi để chiến thắng..., như vậy sau này thì làm sao? Cậu tin tưởng vào thực lực tuyệt đối, bất cứ một động tác nhỏ nào
đều sẽ giống như một cọng lông chim lướt qua người.
"Lần này,
tôi sẽ không để cậu an lành đứng ở đó nữa đâu." Trong lúc Bạch Hi thu
hồi tầm mắt thì Mẫn Mẫn cũng đồng thời cười tàn nhẫn, vung roi dài trên
tay phải ra.
Bạch Hi dứt khoát thuấn di đến phía sau Mẫn Mẫn,
muốn dùng chiêu lúc nãy đối phó với cô ta, chưởng một chưởng lên lưng
Mẫn Mẫn, nhưng Mẫn Mẫn giống như thấy được nên đột nhiên ngồi xuống, rồi bước lên phía trước một bước, tay vừa chuyển, roi da đã như giương nanh múa vuốt đánh về phía Bạch Hi.
"Không tốt!" Bạch Hi tự nói, theo quán tính muốn bắt vật đang bay tới trước mặt mình. Không, không thể
dùng tay bắt, bàn tay thoáng tê dại nhắc nhở hậu quả của việc lỗ mãng.
"Bốp!" Roi da rơi xuống đất, Bạch Hi lăn lộn ngay tại chỗ, mặc dù có thể dùng
không gian thuấn di, nhưng ở một nơi bốn bề là địch như Đế Đô này thì
vẫn nên bảo tồn chút sức lực cho an toàn, vậy thì cứ coi như là đang tập tránh né đi, đối với trận chiến đầu tiên này, Bạch Hi cũng không có
nhiều khẩn trương lắm.
"A." Mẫn Mẫn cười nhạo, tay lại động, rút roi trở về.
Lúc Bạch Hi chuẩn bị tránh roi da, Mẫn Mẫn lại chậm rãi giơ tay phải lên,
hé miệng xăn tay áo lên, lắc lắc đầu nạp đạn vào súng, động tác của cô
ta cực kỳ thong thả, hình như là không sợ Bạch Hi sẽ chạy trốn, bởi vì
tay trái của cô một giây cũng không ngừng đánh về phía Bạch Hi.
Bạch Hi chẳng phải thằng ngốc, đất vàng bị roi da của Mẫn Mẫn quật tạo thành khe suối nhỏ, khu bực đầy bụi bặm này lại chẳng có ai, nhưng mấy thứ
này cũng chẳng quấy nhiễu tầm mắt của cậu, cũng chẳng phân tán sự chú ý
cậu, khi Mẫn Mẫn lên đạn thì tiếng kêu vang lên nòng cũng đã rơi vào lỗ
tai của cậu. Đây là một thế giới nhỏ bị bụi đất bao vây, Bạch Hi vừa
tránh né roi da của Mẫn Mẫn vừa chú ý hướng đi của cô ta.
"Đoàng!" Mẫn Mẫn nổ súng. Ở cái thời đại lấy Dị Năng Giả làm chủ này, kỳ thực
súng ống không còn bao nhiêu tác dụng, trên mặt Bạch Hi thoáng ý cười,
sớm chuẩn bị tốt không gian thuấn di, phát động!
"Xoẹt."
Một dòng điện giống một con rắn độc nhỏ không thể nhìn rõ đánh thẳng vào
đầu Bạch Hi. Là cái gì? Hình như bị giật một phát? Bạch Hi đột nhiên
không thể khống chế được thân thể nữa, cả người cậu mềm nhũn, nhưng mà
mục tiêu của con rắn kia lại không ở trên thân thể của cậu, mà là đánh
trúng dây thần kinh nào đó trong đầu cậu.
"Sao lại thế này... ?" Tầm mắt mơ hồ, Bạch Hi siết chặt nắm tay thúc đẩy thần trí cố gắng lấy lại quyền khống chế thân thể.
Vừa nghĩ tới đây, cậu không tránh né gì nữa, roi dài của Mẫn Mẫn giống như
một cái con mãng xà linh hoạt khỏe mạnh siết chặt Bạch Hi, xương gai chi chít hằn lên quần áo Bạch Hi.
"Roẹt...." Quần áo không chịu nổi lực phát ra tiếng kêu yếu ớt, áo của Bạch Hi nát tương rồi.
"A, nhanh như vậy đã đợi không kịp?" Một tay Mẫn Mẫn nắm chặt roi da, một
tay khác che miệng cười khẽ. Nói những lời mà Bạch Hi nghe không hiểu
lời..., nhưng nhìn bộ dạng lúc này của cô ta cũng biết không phải là lời hay ho gì!
Mẫn Mẫn phát lực, roi da quấn chặt lấy toàn thân Bạch Hi đột nhiên siết chặt hơn."Hừ." Bạch Hi cúi đầu, thét lớn một tiếng,
roi da áp chặt lồng ngực, xương gai từ từ ma sát làn da vẽ ra mấy vết
máu, máu chảy ra từng chút một.
"Cậu cho rằng, tôi thật sự là
loại phụ nữ tầm thường chỉ sử dụng roi da cùng súng lục như thế thôi ư?
Biết không bé đẹp trai, đạn của tôi không phải là đạn bình tường, dị
năng của tôi là hệ tinh thần bẩm sinh." Mẫn Mẫn có tư thái như người
chiến thắng, tốt bụng nói cho Bạch Hi biết nguyên nhân cậu ta thất bại.
"Thôi, nói với đồ quê mùa như cậu cũng vô dụng, nhất định cậu nghe không hiểu
đâu. Chẳng qua lá gan của cậu cũng gớm thật, có liên quan tới nữ zombie
bảy năm trước mà còn dám đến Đế Đô? Nữ zombie cùng một kẻ quê mùa? Thật
sự là tuyệt phối! khà khà ha ha! !" Mẫn Mẫn quên hết tất cả mà cười to,
giống như đã thấy được tiền thưởng dồi dào đang vẫy tay với mình ở phía
trước vậy.
"Như vậy, vẫn chưa đủ đâu." Từ từ ngẩng đầu lên, Bạch
Hi đáp lại Mẫn Mẫn một nụ cười rực rỡ. Cậu cúi đầu xuống là muốn che
giấu biểu cảm mất tự nhiên do lúc đang phát lực tránh thoát roi da,
nhưng nghe đến đó, Bạch Hi suy nghĩ, cậu không cần thiết phải che dấu
nữa rồi nhỉ?
Mẫn Mẫn nhíu mày."Thế nào? Thật sự muốn để tôi đánh cậu thành tám khối à?"
"Chẳng lẽ phụ nữ đều vô nghĩa như vậy ư?" Bạch Hi cắn răng nói từng chữ từng chữ. Phụ nữ, chính là loài động vật này ư?
"Cậu..." Mẫn Mẫn đang chuẩn bị phản bác thì thấy lần này Bạch Hi không cho cô ta cơ hội mở miệng nữa rồi.
"Cô biết không?" Bạch Hi dần dần phát lực, roi da xương gai ôm lấy thân thể Bạch Hi, siết chặt làn da bên ngoài đã sớm bị tổn hại."Cô không có tư
cách nói cô ấy như thế." Cả người cậu đang run rẩy, xương gai đâm vào
trong máu thịt."Cô ấy hơn cô 1000 lần, một vạn lần." Hình như roi da
cũng có chút không đành lòng nên phát ra tiếng rạch rạch."Cô không hề
biết cô ấy, không hề hiểu cô ấy." Cơ bắp phồng lên bị xương gai đâm vào
từng chút một."Cho nên, cô không được phép nói cô ấy như thế." Bạch Hi
hít sâu một hơi, đột nhiên bứt đứt roi da, ngoài roi da văng tới phía
bụi rậm thì còn có máu nữa.
Một người rõ ràng không có sức lực
giãy dụa ra khỏi bóng tối, vậy mà lại được cô kéo ra khỏi đó. Như vậy,
một kẻ không có sức mạnh để đi bảo vệ cô như tôi, tôi có thể làm một
chuyện cho cô có được hay không? Mặc kệ nó có ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn
đi theo trái tim của chính mình.
"Cậu, cậu làm gì?" Mẫn Mẫn trợn
mắt há hốc mồm nhìn tất cả những chuyện Bạch Hi làm, khi cô ta cảm thấy
tay mình chợt nhẹ, sau đó lập tức phát hiện roi da bị bứt đứt, sắc mặt
bống u ám ném roi da chỉ còn tay cầm ra.
"Vốn là dị chủng làm
người ta ghê tởm, chẳng lẽ còn không cho người khác nói sao? Tôi cũng
không tin một kẻ dị chủng có thể tốt hơn chỗ nào!" Mẫn Mẫn cấp tốc lên
đạn sau đó kéo ra khoảng cách với Bạch Hi, cậu không thích nghe lời như
thế à? Chị đây lại càng phải nói!
"Đủ rồi!" Bạch Hi phải dùng tất cả sưc lực mới có thể làm cho mình không để ý đau đớn trên người, miệng vết thương hãm sâu sền sệt mà mẫn cảm, mỗi một lần dính ít bụi đất đều
sẽ khiến Bạch Hi đau đến tận thần kinh. Bạch Hi nhắm mắt, tái tạo lại
môi trường xung quanh mình ở trong đầu, một chút ánh sáng được thắp lên, cậu đều tin chắc rằng mình có thể thấy được những ngọn cỏ lay động hay
gió thổi bên người.
Mẫn Mẫn không lãng phí thời gian, kéo khoảng
cách ra thì lập tức nổ súng! Lúc này Bạch Hi đã thấy rõ, từ trong nòng
súng đúng là bắn ra một con rắn nhỏ màu vàng, cái đuôi đong đưa phóng về phía cậu.
"Đoàng!" Một trận run rẩy không chịu khống chế cùng
hoảng hốt đánh úp lại, run run là do bị con rắn nhỏ đánh trúng miệng vết thương, tốc độ của nó là không thể nghi ngờ, lúc trước súng tự động
mang tới động lực, còn có sự tức giận của Mẫn Mẫn làm hậu thuẫn kiên
cường khiến nó hướng tới mục tiêu chưa từng có từ trước đến nay. Nhưng
không sao cả, Bạch Hi hoảng hốt trong chớp mắt xong thì thanh tỉnh lại,
lần này chỉ là vì muốn thấy rõ đối thủ của cậu rốt cuộc là thứ gì mà
thôi.
"Đoàng!" Mẫn Mẫn lại nổ súng, ngay lúc này trong đầu Bạch Hi bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Cậu giơ tay lên chắn ở trước người.
"Ngưng!" Bạch Hi niệm chữ này ở trong đầu. Trong đầu xuất hiện một vật thể uốn
éo, phải ngưng tụ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị một cái con rắn nhỏ
màu vàng bằng bạc phá vỡ!
"Khụ." Bạch Hi nhất thời nhịn không
được ho ra máu, con rắn nhỏ lại tập kích lồng ngực của cậu, nhanh như
chớp đánh vào thần kinh của cậu, Bạch Hi run rẩy, thân thể không chống
đỡ được nữa mà đau đớn. Đúng lúc này, Mẫn Mẫn lại nổ súng một lần nữa.
"Đoàng! " " đoàng! " " đoàng!" Liên tục ba con rắn nhỏ bằng bạc từ nòng súng mà ra, tia sáng màu vàng bao vây lấy con rắn nhỏ nhằm về phía Bạch Hi.
"Ngưng!" Bạch Hi thanh tỉnh, nhìn chằm chằm ba con rắn kia, một vật thể sền sệt
hình đám mây bao phủ tay Bạch Hi. Con rắn nhỏ vốn đang hướng về phía
Bạch Hi bây giờ lại yếu đuổi không còn sức lực, chẳng lẽ... là năng lực
ngừng thời gian ư? !
Bạch Hi mở to mắt.
Quả
nhiên là nó, Mẫn Mẫn cách đó không xa đứng vững dùng một tay bắn, nòng
súng bắn ra ba viên đạn phát ra tia sáng vàng nhạt. Bạch Hi nhắm mắt,
quả nhiên hình ảnh trong đầu cho thấy đó là ba con rắn nhỏ. Cậu mở mắt
rồi nghĩ một lát, sau đó quyết định không làm gì cả.
Tất nhiên là năng lực ngừng thời gian tốt, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm gì mà cũng ỷ lại nó, vậy nếu có ngày nó mất công hiệu thì nên làm sao đây? Bạch Hi
chuyển tầm mắt từ trên người Mẫn Mẫn đến trên tay mình, nơi này có một
vật thể hình đám mây, là cái gì đây?
"Ngưng!" Bạch Hi nhắm mắt
lại hô từ này ở trong đầu, nhớ lại cảm giác xuất hiện lúc trước, lúc đó
ật thể hình đám mây lập tức lên tiếng trả lời, nhưng lúc này nó giống
như không còn ý thức nữa biến nhỏ lại, nhẹ nhàng chạy trên đầu ngón tay
Bạch Hi, sự vuốt ve mềm mại này khiến Bạch Hi ngưa ngứa trong lòng.
"Đừng làm loạn." Bạch Hi nhịn không được cười nói, nói xong liền sửng sốt.
Đừng làm loạn? Sao nghe thế nào cũng thấy giống như đang nói với người
ta vậy, cái vật thể hình đám mây này là thứ gì? Bạch Hi lắc lắc đầu.
Nhưng đám mây trên đầu ngón tay vốn đang dịu ngoan lúc này lại giống như phát giận cắn cắn đầu ngón tay Bạch Hi, Bạch Hi kinh hãi, cắn? Rõ ràng
nó không có miệng, nhưng đầu ngón tay lại có cảm giác tê dại bị nó khẽ
cắn.
"Nếu mày đã xuất hiện từ suy nghĩ của tao, như vậy nhất định là có nguyên nhân, đúng không?" Bạch Hi quan sát nó. "Mày bỗng nhiên
xuất hiện, là muốn chọc tao cười sao? Cám ơn mày, tao bị mày làm cho
giật nảy mình đấy nhá! Có chuyện gì phiền lòng cũng đều chạy hết rồi."
Bạch Hi lầu bà lầu bầu nói với thằng nhóc này, không biết tại sao lại
cảm thấy nó thật đáng yêu.
"Đinh!" Âm thanh bén nhọn nhỏ bé quanh quẩn trong tai Bạch Hi, giống như âm thanh của chuông báo động mang
thời gian trở về bình thường.
Thời gian lập tức trở về bình thường khiến Bạch Hi thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh trở lại.
"Nhóc con, thấy mi rồi nhé." Bạch Hi cười khẽ, dẫn khí vào vật thể hình đám mây còn đang chạy trên đầu ngón tay của cậu.
"Hô." Ba con rắn nhỏ màu vàng lại lần nữa về lại quỹ tích lúc đầu, cách Bạch
Hi hai bước xa, vật thể được cậu rót khí vào lại chẳng có biến hóa gì.
Lúc ba con rắn vàng nhỏ bằng bạc lướt qua tay Bạch Hi, "Xoẹt" một tiếng,
vật thể hình đám mây lúc này đã hút chúng vào trong cơ thể. Ngay sau đó
"Bùm" một tiếng, vốn ở trong nó còn có ba tia sáng màu vàng, nhưng khi
tiếng vang này vang lên thì ba con rắn kia giống như bị nổ tung mà biến
mất.
Trong phút đó Bạch Hi có cảm giác, cậu cảm thấy hơi thở dị
năng của Mẫn Mẫn từ trong cơ thể của thằng nhóc kia. Nó, nuốt năng lực
của Mẫn Mẫn ư? Bạch Hi mở mắt ra nhìn bàn tay của mình, lại phát hiện có một chút không thích hợp, trên tay này... Bạch Hi vươn tay ra sờ sờ vật thể trong suốt trên tay mình.
Mềm mềm...
Không đúng! Bạch Hi nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
"Vẫn thấy được." Bạch Hi thì thào tự nói...
Theo lý thuyết thì chắc chắn người ta không thể thấy được khí này, trừ phi
là hiểu được Nội Thị, hoặc là người sở hữu dị năng có thể nhìn thấu
thiên hạ mới thấy được. Nhưng Bạch Hi không có dị năng này, chỉ biết Nội Thị, nhưng Nội Thị, chỉ có thể thấy khi cậu nhắm mắt tái hiện thực vật
xung quanh mình mà thôi, như vậy tại sao cậu mở mắt ra lại vẫn thấy được nó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT