"Ừh, thì đã làm sao?" Ngọc Phong Tử ngây ngốc mở miệng.

"Haizzzzz." Thụ Yêu vỗ trán."Nếu như ta đoán không sai thì Bạch Hi đang trưởng thành, trải qua khoảng thời gian lễ rửa tội."

"Ừh." Ngọc Phong Tử vẫn không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Đều nói trong tình yêu phụ nữ sẽ trở nên ngốc nghếch, hóa ra đàn ông cũng sẽ thế ư? Thụ Yêu không biết phải làm thế nảo cả.

"Phong Tử, chúng ta chỉ đi cỡ nửa tháng thì không sao, lấy Bạch Hi làm ví dụ thì chúng ta chỉ biến đổi rất ít, " Nói tới đây Thụ Yêu hít một hơi."Năm năm. Chẳng qua là thời gian không thay đổi thân thể chúng ta nhiều lắm, cho nên chúng ta chẳng có bao nhiêu cảm giác."

"Ừh, hả?" Hình như Ngọc Phong Tử đã nghe hiểu ra điều gì đó. "Cái..., cái gì? !"

"Đồ đệ, mau nhìn sư phụ xem, có trở nên trong suốt hay không? Thân thể có cứng ngắc hay không? Có phải sư phụ đã chết rồi không?" Ngọc Phong Tử khóc không ra nước mắt, năm... Năm năm? Hắn không thể tiếp tục ở đây quá năm ngày được! Nhiều nhất... Nhiều nhất là bốn ngày rưỡi!

Hai mắt Bạch Hi trợn to, sờ sờ tay Ngọc Phong Tử, lại vỗ vỗ gương mặt hắn.

"Không có, sư phụ, con không thấy trong suốt cũng không thấy cứng ngắc." Bạch Hi giang tay, tự mình nói cho Ngọc Phong Tử, sư phụ là tiên tộc, Thụ Yêu ca là Yêu, Bạch Hi biết cứ ba năm hai người bọn họ có thể rời đi một tháng, nhưng cậu tuyệt đối không ngờ rằng lúc sơ ý tiến vào một không gian kỳ dị, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà đã qua năm năm rồi.

"Sao, làm sao có thể..." Ngọc Phong Tử ngây ngốc ngồi dưới đất, những người đi trước chính là ví dụ thực tế rõ ràng nói cho các sinh vật trong đảo biết rằng, chỉ cần không phải ngày giải khai phong ấn cứ ba năm lại xuất hiện một lần, thì hễ bước nửa bước ra khỏi đảo thì thân thể sẽ tan thành mây khói, vượt qua thời gian cho phép của ngày giải khai phong ấn, vậy thì nhất định sẽ già đi nhanh chóng rồi chết. Như vậy, năm năm trôi qua trong chớp mắt này, không phải là bọn họ đã sớm chết ngàn ngàn vạn vạn lần ư?

"Con mụ nó, ta trở về tìm hai con nhóc kia!" Ngọc Phong Tử thất thần trong chốc lát, nhớ lại cô gái đã làm bọn họ sai lệch thời gian, tức giận đùng đùng đứng dậy định quay trở về.

"Không cần." Thụ Yêu dịu dàng ôm Ngọc Phong Tử trở về.

"Bọn họ đi rồi, không còn ở đó nữa, chẳng lẽ ngươi muốn hao phí năm năm nữa à? Cho dù chúng ta tới đó được, thì Bạch Hi cũng không đợi được." Giọng nói dịu vàng quẩn quanh bên vành tai Ngọc Phong Tử, lườm Bạch Hi một cái, thằng nhóc này, có vẻ không nóng nảy, kỳ thực sau khi nó thấy "Tương lai có thể xảy ra" mà lại không kể ra, chắc là sốt ruột khó nén thôi?

Bạch Hi nhìn hai người bọn họ ân ân ái ái, không được tự nhiên gãi gãi đầu. Sư phụ cùng anh Thụ Yêu, sao mà vừa mới xác nhận cảm tình thì đã bắt đầu dính chặt lấy nhau vậy, làm cho cậu không biết được trong lòng có cảm xúc gì nữa.

"Tốt lắm, ngoan, đi thôi." Thụ Yêu vỗ vỗ bả vai Ngọc Phong Tử.

"Sư phụ, anh Thụ Yêu ca, đoạn đường còn lại hãy để Bạch Hi tự đi thôi." Những lời này sớm đã chôn lâu trong lòng, xin đừng chỉ vì con còn nhỏ tuổi mà tìm mọi cách bảo vệ con, cái con muốn không phải là sự bảo vệ, mà là trưởng thành để có khả năng bảo vệ cô ấy. Bạch Hi nghĩ như vậy.

"Đồ đệ, con… " Ngọc Phong Tử không hiểu, đồ đệ của hắn sao vậy?

Thụ Yêu ngược lại lại mỉm cười."Phong Tử, đi thôi." Kéo thắt lưng Ngọc Phong Tử qua, đi về phía ngược với nơi Bạch Hi muốn đến.

"Này, ngươi ôm ta làm gì hả, muốn đi cũng phải để ta cáo biệt đồ đệ ta đã chứ! Làm gì mà vội vã kéo ta đi vậy hả!" Ngọc Phong Tử kêu lên, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Bạch Hi, lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Bạch Hi đã biến mất không thấy đâu nữa.

"Thằng nhóc này, " Ngọc Phong Tử cười khổ. Đợi không được nữa rồi ư? Chim nhỏ luôn khát vọng sớm rời đi tổ ấm của mình, là vậy ư?

"Chúng ta đi thôi." Đối với chuyện này, Thụ Yêu chỉ thu bớt lại lựa đạo cầm tay Ngọc Phong Tử. Trẻ con rồi cũng sẽ có một ngày phải rời khỏi, nhưng sau khi nó rời đi thì vẫn còn có ta giúp ngươi cơ mà.

"Mặc kệ vì sao chúng ta không phải chịu cấm chế của đảo Mê Nha Độc, ta dẫn ngươi đi xem biển, như thế nào? Còn có ốc đảo trong sa mạc, núi Trường Bạch ở phương Bắc, Trường Sa ở phương Nam..." Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Ngọc Phong Tử, Ngọc Phong Tử mơ mơ màng màng cũng cảm nhận được những địa phương Thụ Yêu nói, không phải là hắn chưa đi qua những nơi kia, cũng chỉ là trở lại chốn cũ thôi, nhưng bây giờ quan hệ của hai người, e là sẽ không giống như lúc trước? Ngọc Phong Tử khẽ cười.

(Trường Sa này là tỉnh thuộc Hồ Nam Trung Quốc chứ không phải Trường Sa của mình đâu nhé)

"Nhóc con, chăm sóc bản thân cho tốt vào, đừng dễ dàng tin tưởng người xa lạ, biết không?" Giọng nói rất nhỏ rơi vào trong tai Bạch Hi đang trốn ở bụi cỏ cách đó không xa.

"Sư phụ, anh Thụ Yêu, lần sau gặp mặt, con sẽ dẫn cô ấy tới gặp hai người." Nếu cứ tìm kiếm Phạn Phạn dưới sự bảo vệ của Ngọc Phong Tử và Thụ Yêu, cho dù tìm được cô ấy, cũng chẳng có ích gì, cậu vẫn sẽ chỉ là đứa bé cần cô ấy bảo vệ, chưa bao giờ tiến bộ. Cho nên quãng đường còn lại, cậu phải tự đi thôi.

**

"Cậu là ai!" Binh lính trên tường thành nói vọng xuống Bạch Hi ở phía dưới. Đây là cổng Đế Đô, tường thành bằng sắt cao cao nhô lên không cho phép các sinh vật không rõ lai lịch tiến vào, trên tường thành cứ mười bước lại có một binh lính, 20 bước lại có một khẩu pháo, trừ bỏ sư phụ và anh Thụ Yêu ca, còn có ai có thể tự do ra vào đây? Bạch Hi cười cười.

"Tôi tới từ khu an toàn bị bỏ hoang." Giống như năm đó bị cô gái cứng cỏi kia mang vào thành phố Hi Vọng, cũng từng nói như thế. Từ đâu đến? Từ khu an toàn bị bỏ hoang mà đến chứ sao.

Bạch Hi hiểu rõ mình không thể lấy chứng nhận Dị Năng Giả trình ra ở thành phố Hi Vọng được nữa, cho dù thời gian này nhoáng cái trôi qua năm năm, cậu tin rằng trong căn cứ Dị Năng Giả có lưu trữ nó, nếu Đế Đô có thể biến thành khu vực an toàn nhất, như vậy trang thiết bị của nó nhất định tốt hơn thành phố Hi Vọng nhiều, chứ đừng nói tới bây giờ đã là năm năm sau rồi.

Binh lính nói mấy câu với bạn mình, ngay sau đó năm sáu người đi xuống, lập tức đã tới trước mặt Bạch Hi.

"Cậu từ chỗ nào của khu an toàn bị bỏ hoang?" Bạch Hi bị đám quan quân mặc quân phục vây quanh, đôi ủng da bóng bẩy trên chân chứng tỏ anh ta là người có chức vị cao nhất trong đám binh sĩ.

"Khu 11." Bạch Hi đã tìm hiểu rõ trên đường đi, không thể nói là khu 7 được, cũng không thể nói ra thành phố Hi Vọng, mặc dù năm năm này cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

"Tên gì?" Quan quân ôm tập tài liệu, tay cầm một cây bút máy đang ghi chép những gì anh ta nhìn thấy được.

"Ngọc Phong Tử." Bạch Hi có chút khẩn trương, nghĩ ra một cái tên giả? Lỡ sư phụ làm gì ở trong Đế Đô, nếu cái tên giả này là của một người nào đó, như vậy cậu có thể hại người ta trong vô hình. Lặng lẽ tự nói với sư phụ ở trong lòng, sư phụ, thực xin lỗi, nếu con làm chuyện gì, khiến người nổi danh, sư phụ đừng để ý được không?

-

"Hắt xì! Ai nhớ ta vậy?" Ngọc Phong Tử lúc này vừa mới tới bờ biển thì bỗng dưng hắt hơi một cái thật mạnh.

-

"Từng giết zombie chưa?" Hai chân quan quân đang run run, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

"... Chưa từng." Bạch Hi nghĩ một lát rồi mở miệng, nếu như nói có, có phải sẽ bị nhét vào quân đội hay không, nếu như nói không có, có phải sẽ coi cậu như một kẻ bình thường mà để cậu vào trong thành không?

Không thể không nói lần này Bạch Hi thông minh, quan quân nhìn như lười nhác kia đúng là nghĩ như vậy, mặc kệ có dị năng hay không, chỉ cần là người từng giết zombie, thì đều có thể nhét vào quân đội. Đương nhiên là tầng thấp nhất, làm đội viên tiên phong đi giết zombie, nhưng nếu như chưa từng giết zombie, thì trước khi ra chiến trường sẽ trốn mất.

"Được rồi, cười một cái." Quan quân nhún vai ném tập tài liệu cho một tên lính ở bên cạnh mình, không thấy thú vị nên né mình ra.

"Tách tách." Bạch Hi theo binh lính chụp nhanh một tấm hình, qua vài giây sau ảnh đã đi ra từ máy chụp ảnh, binh lính trực tiếp dán vào tập hồ sơ, chuẩn bị lúc trở về nhập vào trong internet.

"Đợi một chút." Lúc Bạch Hi nhẹ nhàng thở ra chuẩn bị đi theo phía sau binh lính tiến vào trong thành, thì tên quan quân dẫn đầu đang đi lên cầu thang chuẩn bị trở về vị trí của mình lại gọi cậu lại.

"Nhìn cậu có chút quen mắt..." Quan quân ngừng ở giữa cầu thang xoa cằm suy tư, người thanh niên trước mắt nhìn rất quen, đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ... ?

"Này, mấy người các cậu, có nhớ đã gặp cậu ta ở đâu hay không." Quân quan nghĩ mãi mà không có kết quả nên dứt khoát bỏ qua, ngược lại hỏi những binh lính khác.

Đám lính nhao nhao trả lời, lúc dời tầm mắt tới trên người Bạch Hi thì đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua làm mờ mắt.

Tuy rằng trong thành tốt hơn rất nhiều so với mấy năm trước lúc zombie mới xuất hiện, thế nhưng thường dân lại vẫn nhiều như trước, mọi người lại không theo đuổi phương diện công trình kiến trúc nhiều lắm, gần như là thống nhất tiếp tục sử dụng phong cách niên đại những năm 80 của thế kỷ trước. Nhưng chỉ một cơn gió nhẹ, không lý do nào sẽ làm bay lên nhiều bụi đất như thế được. Quan quân nhíu mày, đại khái hai giây sau mắt mới mở ra được, hai giây cuối cùng này, quan quân chợt nhớ tới đã gặp người thanh niên kia ở đâu rồi.

"Cậu ta, là Bạch Hi!" Quan quân nói cái tên ra, đưa tới ánh mắt tham lam của đám binh lính ở chung quanh.

Bụi đất biến mất, vốn người thanh niên đang ở trước mắt lại đột nhiên không thấy bóng dáng.

"Báo lên, lục soát thành." Quan quân nhíu mày, dặn tên lính bên cạnh, rốt cuộc con cá này cũng tới, xem ra Đế Đô, lại sắp có một cái thu hoạch không nhỏ rồi, cô gái lần trước chạy thoát, hẳn đã trở lại rồi đi?

Một giây sau cùng, Bạch Hi xoay tròn, dùng bụi trên đất để bay lên, sau đó nhanh chóng phát động dị năng không gian trà trộn vào trong thành.

"Chết tiệt, sao mới vào thành mà đã bị nhận ra rồi." Bạch Hi rời khỏi tường thành, cậu xuyên qua đám người, thật sự là không nhịn được nói tục, cái cảm giác đang an toàn mà đột nhiên lại bị kéo về tuyến cảnh giới chỉ trong tích tắc thật sự là hỏng bét.

Chỉ Nhàn chỉ cho cậu xem một phần, còn muốn biết nguyên nhân tạo thành cái thế giới kia thì cậu phải đi tới Đế Đô. Nhưng cho dù biết cậu cũng phải tới, bởi vì ở trong này, cậu phải mang đi một số thứ. Bạch Tiểu Hoa, cái con chó đốm đó đang bị nhốt ở đây.

"Các vị cư dân ở Đế Đô, buổi trưa yên lặng. Đương nhiên cũng không phải tôi muốn nói các vị yên lặng đâu." Thông qua thiết bị khuếch đại âm tranh trải rộng trong thành thị, giọng nói kia truyền ra.

Bạch Hi chậm rãi dừng bước, vểnh tai lên nghe radio."Tạ Đặc, lại bắt đầu nhiễu dân rồi, mở đầu như thế không để chúng tôi làm việc à? !" Trên đường, các dong binh oán trách, đang ở Đế Đô nên cứ cách vài ngày bọn họ sẽ bị sung quân điều đi thanh lý zombie ở đâu đó, chỉnh đốn lại lưu dân ở đâu đó, hoặc là đi tới một nơi nguy hiểm kiếm một loài cây biến dị để thỏa mãn cái đám người điên có địa vị cao nhất trong thành này!

"Thôi đi, đừng oán trách, nghĩ thoáng đi chút có được hay không, không phải cậu còn muốn kiếm thêm chút lợi nhuận sao? Hừ!" Một binh lính già vừa ngậm điếu thuốc cỏ vừa móc móc lỗ tai." Muốn sống tốt ở Đế Đô này, tất nhiên phải trả giá càng nhiều." Lời nói của binh lính già không khỏi làm Bạch Hi từ từ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, gió thổi nắng chiếu lên gương mặt tang thương đó, nhưng trông vẫn rất kiên nghị. Binh lính già nhả một làn khói, tiếp tục nghe nội dung radio.

"Không biết mọi người còn nhớ một người của bảy năm về trước chứ? ... ! Nhất định mọi người không nhớ rõ, như vậy tôi sẽ cho mọi người xem một đoạn video nhé? ?" Người đàn ông đang nói hình như có chút ảo não, đã bảy năm rồi, chắc mọi người trong thành cũng không còn nhớ rõ nữa, có người bị thương, có người thì chết, làm sao có thể nhớ được chứ. Cấp trên vắt cổ chày ra nước nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này khấu trừ tiền lương của mình cho mà xem!

"Tích." Bạch Hi lúc này đang ở bên cạnh ngã tư đường, khi tiếng tích kia vang lên thì xuất hiện một tấm bảng được đặt túy ý ở bên đường chiết xạ ra hình ảnh có thể thấy được đèn đường, mỗi một cây đèn đường đều không chỉ có một ngọn đèn, mà mấy cây đèn chung quanh tạo thành dụng cụ chiếu hình, có lẽ, chúng nó còn có thể theo dõi thành phố hoặc phóng đạn? Ai mà biết được.

Khi hình ảnh được chiếu lên, Bạch Hi thừa nhận hô hấp của mình nhanh đến mức không thể dừng lại được.

Đó là Phạn Phạn, trên video cô ấy không có mấy phản ứng khi bị đám binh lính vây quanh lúc tiến vào Đế Đô, không người nào dám đụng vào cô ấy, hình như là trước khi vào thành đã bị ăn thiệt thòi. Màn ảnh kéo xa ra, ở phía trên Phạn Phạn còn có hai cái máy bay chiến đấu đang lượn lờ, xem ra bọn họ rất sợ Phạn Phạn, không dám xâm phạm cho nên chỉ có thể bày phòng tuyến nghiêm mật không cho cô ấy rời đi. Phạn Phạn... Đã ba năm, không, bảy năm rồi mới thấy cô đúng không? Gương mặt của cô chẳng hề thay đổi, nhưng ngay cả nụ cười như hoa quỳnh đó của cô cũng không hề có, cô không vui vẻ, đúng không... ? Nhớ cô, không tiếng động làm bạn, nhớ cô, cười nhạo nhưng thực sự quan tâm, nhớ cô, nhớ trái tim ấp áp của cô.

Bạch Hi siết chặt tay, cố nhịn cảm giác muốn đi ngay để tiếp tục xem tiếp, tầm mắt quét qua bên đường, đi vào một cửa hàng nhỏ.

Năm phút sau Bạch Hi đi ra, lúc này cậu đã biến thành một người khác, cởi bỏ áo T-shirt trắng không hợp với mình, đổi lại tây trang màu đen, cởi bỏ quần dài, đổi lại quần thường bó sát người, đến ngay cả đôi giày đế mềm vừa chân cũng đổi thành một giày da màu đen bóng loáng. Bỏ tiền vàng ra để đổi lấy quần áo khiến Bạch Hi tương đối hài lòng, bởi vì chủ tiệm kia nói cho cậu biết các con em nhà giàu rất thích loại trang phục này, hơi gần với phong cách những năm 200 của thế kỷ trước, chỉ có đám nhà giàu mới rảnh rỗi thiết kế quần áo dựa theo kiểu hình zombie, nhưng các nhà chính trị thì ngược lại, thích tiếp tục sử dụng phong cách Hoàng thất châu Âu, bởi vì như vậy có vẻ bọn họ sẽ trông tài trí hơn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play