Hoa Thiên Cốt tuyệt vọng vùi mặt vào giữa hai chân, cuộn tròn lại lùi vào trong góc. Căn phòng tối đen như mực mà không thắp đèn. Lúc này
nàng thật muốn có Đường Bảo ở bên cạnh biết bao.
Vỗ mặt mình, Hoa Thiên Cốt cố gắng tự nói với bản thân phải mạnh mẽ lên.
Nàng đứng dậy, chạy bình bịch đến phòng sư phụ.
“Sư phụ.” Nàng khẽ gọi, không đợi trả lời đã đẩy cửa vào.
Bạch Tử Họa đang tĩnh tọa trên ghế, mặt cắt không còn giọt máu, tựa như một
pho tượng băng hoàn mỹ. Hồng Điệp gần đây không thường xuyên ở cạnh Bạch Tử Họa, lúc nào cũng thần thần bí bí, dường như rất khuya mới đến. Tuy
rằng vô cùng chua xót nhưng nàng cũng phải thừa nhận, nếu không cóp nàng ta, chỉ sợ sư phụ cũng không duy trì được lâu như vậy.
“Sư phụ, người đỡ chưa ạ?” Hoa Thiên Cốt trong lòng cực kì khó chịu, sư phụ luôn siêu phàm xuất trần lại biến thành thế này.
“Đỡ hơn nhiều rồi…” Bạch Tử Họa vỗ đầu nàng “Kiếm Tiên đại hội ngươi chuẩn
bị thế nào rồi? Không được lười biếng khi không có sư phụ ở bên đốc
thúc.”
Hoa Thiên Cốt cảm thấy cực kì căng thẳng, mất tự nhiên cúi đầu.
“Đệ tử vẫn nghe lời sư phụ chăm chỉ luyện kiếm. Sư phụ, người bị trúng độc
nặng thế mà vẫn tham dự đại hội sao? Nhất định sẽ bị sư bá sư thúc phát
hiện. Chẳng bằng người đừng giấu bọn họ nữa, mọi người cùng nghĩ cách.”
Bạch Tử Họa lắc đầu: “Chưởng môn nhất định phải tham dự, nếu tin ta trúng
độc truyền ra ngoài, Tiên giới nhất định đại loạn. Loại độc này không có thuốc nào chữa được, sư bá sư thúc ngươi có biết cũng chỉ phí công lo
lắng thôi.”
“Nhưng Lam Vũ Lan Phong sẽ nói chuyện này cho Xuân Thu Bất Bại.”
“Không đâu, người Dị Hủ các đã khiến ả không thể nói ra được, bằng không sao ta dễ dàng thả ả đi như thế.”
Hoa Thiên Cốt chỗ hiểu chỗ không gật đầu cáo lui.
Ngày khai mạc Đại hội Kiếm Tiên chẳng mấy chốc đã tới, sáng sớm Hoa Thiên Cốt đã chờ trước cửa phòng Bạch Tử Họa.
“Tiểu Cốt, vào đi.”
“Dạ vâng, sư phụ.” Hoa Thiên Cốt bước vào, vác hai tròng mắt cú đen ngòm, hậu quả sau một đêm không ngủ được.
Nàng thấy Bạch Tử Họa vẫn để mái tóc buông dài như trước bèn đi đến phía sau người cầm lược lên.
“Sư phụ, để con vấn!”
Bạch Tử Họa gật đầu.
Bàn tay nhỏ nhắn của Hoa Thiên Cốt nâng mái tóc dài của hắn lên, mái tóc ấy vẫn mềm mại như trước, không cần chải, nhưng một lát sau nàng đã vấn
được một búi tóc đơn giản mà đẹp.
Bạch Tử Họa nhìn trong gương, chợt nhớ tới lần đầu tiên nàng vụng về búi tóc cho mình, khóe miệng hơi nhấc lên.
“Chúng ta đi thôi!”
“Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt đi đến trước mặt “Người sẽ không sao chứ? Có cần
con gọi tỷ tỷ đến đây không? Nàng có lẽ đã đến cùng chưởng môn các phái
rồi.”
“Không cần đâu Tiểu Cốt, độc còn lâu mới phát tác.”
“Con sợ sư phụ không chịu được, rồi bị sư bá sư thúc phát hiện.”
Bạch Tử Họa xoa đầu nàng, chậm rãi đi ra ngoài.
Hoa Thiên Cốt xót xa, nếu người biết tâm tư của nàng, e sẽ chẳng bao giờ
đối xử với nàng như một đứa trẻ, quan tâm, trân trọng không chút kiêng
dè nữa. Bởi vì trong lòng người chỉ có nàng ta thôi, bao nhiêu năm qua
vẫn là như vậy, ngay cả Tử Huân Thiển Hạ không phải cũng bị người cự
tuyệt sao?
Nàng không muốn bị sư phụ ghét, thế nên dù có chết, nàng cũng không thể để cho người biết!
Đại hội Kiếm Tiên tiến hành thuận lợi. Trên đài cao Hoa Thiên Cốt đứng bên
cạnh Bạch Tử Họa, thấy Nghê Mạn Thiên đắc ý ngẩng đầu cười với nàng,
trong lòng như có hàng vạn con kiến giằng xé.
Năm nay số người dự
thi đông hơn năm trước rất nhiều, tỉ thí vô cùng ác liệt, nhưng Hoa
Thiên Cốt lại không còn lòng dạ nào xem trận đấu.
Lạc Thập Nhất đã có đệ tử nên không thể tham gia thi đấu, thế nên đương nhiên bốn người
đứng đầu nhóm đã bái sư là Hoa Thiên Cốt, Nghê Mạn Thiên, Sóc Phong và
Vân Đoan.
Hoa Thiên Cốt vốn định nếu đấu với Sóc Phong trước thì
sẽ chịu thua trong tay cậu ta, ít ra còn tốt hơn việc thua Nghê Mạn
Thiên.
Tiếc rằng trời không chiều lòng người, đối thủ của Sóc Phong là Vân Đoan, đối thủ của nàng là Nghê Mạn Thiên.
Vừa phải thua lại vừa phải tỏ ra mình không cố tình, đối với một người mạnh hơn Nghê Mạn Thiên rất nhiều như nàng, quả thực là một vấn đề khó.
Năm nay phạm vi của mấy trận đấu cuối mở rộng hơn rất nhiều. Có thể lên núi xuống biển, lên trời xuống đất.
Nghê Mạn Thiên đứng ở giữa không trung, tay cầm song kiếm, hai người đối
diện nhau mà mỗi người mang một nỗi niềm riêng. Đoạn Niệm kiếm của Hoa
Thiên Cốt không hề được tuốt khỏi vỏ, nàng không muốn sỉ nhục thanh bội
kiếm sư phụ tặng trong một trận đấu như thế này.
Ngươi tới ta lui, quyền cước đấu đá, dù nàng đã không còn là Hoa Thiên Cốt năm xưa nhưng
vẫn không tránh khỏi vận mệnh phải thất bại.
Hồng Điệp rất nhanh
đã nhận ra dường như Hoa Thiên Cốt đang băn khoăn điều gì đó, dựa vào
pháp lực hiện giờ của nàng cần gì phải giằng co với Nghê Mạn Thiên lâu
như thế.
Hoa Thiên Cốt tủi thân không cam lòng, liếc nhìn Bạch Tử
Họa. Nàng biết hắn muốn thấy thành quả tu luyện bao lâu nay của mình,
nhưng nàng lại khiến hắn phải thất vọng.
Hai người càng đánh càng
dữ dội, cũng bay ngày càng cao. Kiếm của Nghê Mạn Thiên phóng ra một sợi dây lớn, buộc chặt Hoa Thiên Cốt, sau đó lại bao lấy hai người vào
trong, tạo thành một quả cầu cực lớn, che khuất tầm mắt mọi người.
“Nhận thua đi chứ?” Nghê Mạn Thiên cười quyến rũ, đã có vết xe đổ của Bích
Lạc kiếm trước kia, tay phải Nghê Mạn Thiên biến ra một khối băng sắc
nhọn. Nàng ngẩn người không hề né, mặc cho khối băng đâm xuyên qua bụng. Hoa Thiên Cốt chua chát, quả thật giống lần trước như đúc!
Nghê
Mạn Thiên cười sung sướng, nào có thể bỏ qua cơ hội này, nàng ta vươn
tay qua đánh mấy chưởng lên người Hoa Thiên Cốt, lập tức cắt đứt mấy sợi gân mạch của nàng.
Thấy Hoa Thiên Cốt không rên lên tiếng nào, cắn răng chịu đựng, lửa giận trong Nghê Mạn Thiên lại bùng lên.
“Thật không ngờ tình cảm của ngươi dành cho Tôn thượng lại sâu nặng đến thế,
ta cảm động chết mất…” Nghê Mạn Thiên dùng mật ngữ truyền âm, nói xong
lại phóng một khối băng ra.
“Đúng là một con chó ngoan, lâu rồi
chưa có ai khiến ta vui đến vậy. Ngươi thử nói xem sau này ta nên bắt
ngươi làm gì bây giờ? Con sâu khốn kiếp suốt ngày quấn lấy sư phụ ta
kia, ta nên làm gì nó nhỉ?”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe thì như bừng tỉnh, ngẩng đầu lên căm tức nhìn nàng ta.
Nghê Mạn Thiên thấy ánh mắt sắc nhọn của nàng mà giật mình, tức giận phóng
mũi băng thứ ba đâm xuyên qua bụng nàng, không ngờ lại bị Hoa Thiên Cốt
đập tan trong chốc lát.
Nghê Mạn Thiên thoáng sợ hãi: “Đừng quên, nhược điểm của ngươi vẫn năm trong tay ta!”
Nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn xoáy vào nàng ta, không nói gì.
Nàng, từ trước tới nay chưa từng muốn làm tổn thương người khác.
Nơi này cao như thế, lại có lớp màng chắn, người bên dưới không thể nhìn
thấy được, cho dù Nghê Mạn Thiên chết thì nàng cũng có thể ngụy trang
thành phút lỡ tay khi giao đấu. Dù có bị phạt, nàng cũng chịu, chỉ cần
có thể trừ được nàng ta, nếu không sau này mãi mãi sẽ phải chịu sự uy
hiếp. Nàng hiểu rất rõ con người Nghê Mạn Thiên…
Trong mắt Hoa
Thiên Cốt đột nhiên hiện lên sát khí cuồn cuộn vươn tay định moi tim
phổi của Nghê Mạn Thiên, nhân tiện hủy khư đỉnh của nàng ta luôn.
Đó là bí mật lớn nhất của nàng, không kẻ nào được biết.
Nhưng đúng giây phút nàng ra tay, một luồng ánh sáng từ phía xa phá vỡ lớp
màng chắn đánh ập vào, dồn một cú thật mạnh lên ngực Hoa Thiên Cốt. Hoa
Thiên Cốt phụt một ngụm máu to, ngã thẳng từ trên trời xuống, rất lâu
sau cũng không đứng dậy được.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, một bóng trắng bay đến trước mặt nàng.
Hoa Thiên Cốt vội vàng ngẩng đầu lên: “Sư phụ…”
Một cái tát thật mạnh giáng vào mặt nàng, Hoa Thiên Cốt bay xa mấy trượng, lại nôn ra một búng máu.
“Sư phụ…” Nàng cố hết sức bò dậy, sợ hãi quỳ trên mặt đất, người lạnh run, không dám ngẩng đầu lên.
Mấy nghìn người đứng đó đều trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Kỳ lạ hơn là chưa bao giờ thấy Bạch Tử Họa tức giận đến vậy, còn đánh
đồ đệ của mình trước mặt tất cả mọi người.
Lưng Nghê Mạn Thiên
chảy đầy mồ hôi lạnh, chân khẽ run. Nàng cũng không hiểu rõ chuyện gì
vừa xảy ra, chỉ biết nếu Tôn thượng không ra tay kịp thời, thì mình suýt nữa đã chết trong tay Hoa Thiên Cốt rồi.
Bạch Tử Họa nhìn đồ nhi
quỳ dưới đất đang sợ run người môi không còn chút máu, mặt xanh mét,
trong mắt đều là lửa giận không kìm chế được.
Hắn vung tay áo, xoay người cưỡi gió bay thẳng về Tuyệt Tình điện.
Mặt Hoa Thiên Cốt chả mấy chốc đã sưng phù, khóe miệng còn vương tơ máu,
đôi mắt trống rỗng, hoàn toàn không biết gì nữa. Khinh Thủy cuống quít
lao lên lay mạnh nàng, nàng lại ngơ ngác không có một phản ứng nào.
“Sư phụ…” Đột nhiên Hoa Thiên Cốt bừng tỉnh, không nghe lời khuyên ngăn của mọi người, bay thẳng lên Tuyệt Tình điện.
Nghê Mạn Thiên không kìm được sung sướng nhìn bóng nàng rời đi, thế này chắc chắn nàng ta sẽ là người vô địch. Khiến Tôn thượng giận đến mức này,
Hoa Thiên Cốt phải chịu kết cục như thế cũng đáng.
Nhưng nàng ta lau mồ hôi lạnh trên trán, thâm tâm vẫn khiếp đảm. Ánh mắt vừa rồi của Hoa Thiên Cốt thật sự quá đáng sợ.
“Sư phụ, con sai rồi, sư phụ, con sai rồi, sư phụ, con sai rồi…”
Nàng quỳ trước cửa phòng Bạch Tử Họa, vừa điên loạn ra sức dập đầu, vừa nhận sai. Vì dập mạnh lên nền đất lạnh như băng, chả mấy chốc trán Hoa Thiên Cốt đã rớm máu, hơn nữa bụng còn bị băng xuyên qua, mặt đất chảy đầy
máu nàng.
Bạch Tử Họa ngồi trong phòng, cảm xúc và nội lực không
kìm chế được bốc lên ngùn ngụt. Hắn nâng chung trà, cố hết sức không để
mình run rẩy. Nhưng trà còn chưa đến miệng, chén đã bị hắn bóp vỡ.
Đồ đệ ngoan mà Bạch Tử Họa hắn dạy đây sao! Chỉ là một Đại hội Kiếm Tiên
nho nhỏ mà cũng có thể không từ thủ đoạn để chiến thắng, động sát khí
với huynh đệ đồng môn, xuống tay độc ác tàn nhẫn.
Không ngờ bao năm bồi dưỡng, yêu thương của hắn lại dạy ra một nghiệp chướng!
Trăm năm qua hắn chưa từng mất khống chế như thế, xem ra độc ăn mòn càng
ngày càng nghiêm trọng, có lẽ hắn sắp mất tiên thân rồi.
Không gian sau lưng Bạch Tử Họa hơi vặn vẹo, bóng dáng của Hồng Điệp chậm rãi hiện ra.
“Chàng đừng giận Tiểu Cốt, có lẽ… nàng có nỗi khổ riêng.”
“Nỗi khổ riêng? Nàng cũng đừng nói thay cho nó. Hiện tại nó mới tu hành được bao lâu, không ngờ lại nảy sinh lòng dạ độc ác, nếu sau này nó đồ sát
sinh linh chẳng bằng để ta tự tay giết nó.”
Tiểu Cốt nhận tất cả chân truyền của hắn, nếu như một thời gian nữa hắn chết thì ai có thể ngăn được đây?
Nghĩ vậy tay hắn bắt đầu phát run, lòng bàn tay bỏng rát. Vừa nãy giáng cái tát kia, bản thân hắn nào có dễ chịu?
Hoa Thiên Cốt quỳ bên ngoài khóc lóc cầu xin đến điên dại, Bạch Tử Họa lại vẫn lạnh lùng ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Ngoài trời gió mưa gào thét, mây đen cuồn cuộn, chỉ chốc lát sau mưa đã trở
nên tầm tã. Hoa Thiên Cốt gọi đến khản cả họng, cơ thể gầy yếu có thể
ngã xuống bất cứ lúc nào trong cơn giông, nhưng nàng vẫn liên tục dập
đầu, chỉ có điều tốc độ càng lúc càng chậm.
Mưa to một ngày một
đêm, nàng cũng dập đầu trước cửa một ngày một đêm. Có vài lần ngất trong màn mưa, sau khi tỉnh lại tiếp tục dập đầu, chỉ mong sư phụ có thể tha
thứ cho mình.
Máu theo dòng nước mưa chảy loang lổ khắp sân, cây hoa đào bất bại ngàn năm trong một đêm đã hoàn toàn chết héo.
Mãi cho đến khi Sênh Tiêu Mặc lên Tuyệt Tình điện tìm Bạch Tử Họa, thấy Hoa Thiên Cốt hôn mê trong màn mưa thì vội vàng đưa nàng vào phòng, nhưng
cánh cửa kia vẫn không hề mở ra.
Chiếc tiêu bạc xoay mòng mòng
trên ngón tay Sênh Tiêu Mặc, hắn lười biếng lại không thèm kiêng nể đẩy
thẳng cửa vào, trông thấy chưởng môn Mao Sơn đứng cạnh sư huynh nhà
mình, áo trắng như tuyết cũng có chút giật mình.
“Sao thế, bị
thương à?” Tuy Bạch Tử Họa giấu rất kĩ, nhưng lúc ra tay cứu Nghê Mạn
Thiên vẫn để lộ dấu vết. Dù người khác nhìn không ra thì cũng đâu qua
nổi mắt hắn được.
Bạch Tử Họa gật đầu: “Đừng nói với sư huynh vội.”
“Không đáng lo chứ?”
Bạch Tử Họa im lặng, Sênh Tiêu Mặc nhăn mày.
“Là gì?”
“Độc của Lam Vũ Lan Phong.”
“Cái này dường như cũng không nghiêm trọng lắm mà.” Sênh Tiêu mặc liếc mắt nhìn Hồng Điệp đứng bên cạnh.
“Cộng với âm phong của ô Huyền Thiên ngươi nói nghiêm trọng không?” Hồng Điệp trầm mặc nãy giờ lại mở miệng.
Sênh Tiêu Mặc khẽ thở dài: “Huynh mau thu xếp chuyện truyền chức chưởng môn đi, có di ngôn gì thì sau này nói cho đệ biết.”
Nói xong hắn bèn đứng dậy rời đi, nhưng trên mặt lại không có chút lo lắng đau buồn nào.
Mãi cho đến khi đi tới cửa, Bạch Tử Họa mới tỏ vẻ không quan tâm, hờ hững hỏi: “Đệ đưa Tiểu Cốt đi đâu rồi?”
Sênh Tiêu Mặc nở một nụ cười trêu chọc, lẩm bẩm: “Đệ sợ nếu nàng cứ dập đầu ở đây thì cả Tuyệt Tình điện sẽ bị nhuộm máu mất, làm hỏng hết đống hoa
cỏ quý hiếm kia thì tiếc quá. Thế nên đệ tiện tay kéo Hoa Thiên Cốt vào
phòng băng rồi, máu đông lại sẽ không chảy được nữa, cũng đỡ ngứa mắt
huynh.”
Ngón tay Bạch Tử Họa khẽ động đậy, không nói gì.
Sênh Tiêu Mặc quay đầu lại nhìn Bạch Tử Họa: “Trước kia sư phụ luôn nói
trong ba huynh đệ chúng ta, thoạt nhìn thì huynh là người dửng dưng lạnh lùng nhất, nhưng thật ra lại là kẻ cố chấp nhất, nguyên tắc nhất, xem
ra không sai chút nào.”
Đi được vài bước hắn bỗng nghĩ ra điều gì
bèn quay lại nói: “Những ngày này làm phiền Hồng Điệp cô nương, chuyện
của các người ta sẽ giữ kín.”
“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.” Bạch Tử Họa lạnh lùng đáp.
Sênh Tiêu Mặc vừa mới bước một chân khỏi Tuyệt Tình điện, Bạch Tử Họa đã chạy đến phòng băng.
Nước mưa và máu đông cứng lại trên người Hoa Thiên Cốt, mặt nàng tái nhợt, môi tím đen, thoi thóp nằm trên nền đất lạnh.
Lòng Bạch Tử Họa thấp thoáng lửa giận, tên Sênh Tiêu Mặc này bao năm qua đều theo sau gây phiền phức cho hắn, cái gì cũng muốn lôi ra đùa.
“Tiểu Cốt giao cho ta, chàng đi nghỉ ngơi đi.” Hồng Điệp theo sau nhìn tình
trạng của Hoa Thiên Cốt hơi nhíu mày. Sênh Tiêu Mặc lần này cũng đùa hơi quá rồi.
“Đành làm phiền nàng vậy.”
“Giữa chúng at mà phải
khách sáo như vậy sao?” Hồng Điệp cười nhẹ, như đóa tuyết liên nở rộ,
xinh đẹp cao quý. Kì thực Bạch Tử Họa chính là người ngoài lạnh trong
nóng điển hình, bao năm sống bên nhau, sao hắn lại không hiểu đồ đệ của
mình. Nhưng bởi vì đặt kỳ vọng quá cao, cho nên mới càng khiến hắn không thể chấp nhận. Cái đó chính là thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt
cho bùi.
Bạch Tử Họa vốn không phải là người tin vào số mệnh, thế
nên trước kia mới nhận Hoa Thiên Cốt làm đệ tử. Mấy năm gần đây, không
phải hắn tin vào năng lực chỉ dạy của mình, mà là tin chính đứa bé ấy.
Đứa bé này mạnh mẽ, thông minh, dũng cảm lại có nghị lực, hoàn toàn có
khả năng nắm chắc vận mệnh của mình, còn điều hắn cần làm là vạch ra con đường đúng đắn cho nàng.
Nhưng từ đầu đến cuối, mệnh số hung sát
của nàng chẳng những nhiều lần tự gây nguy hiểm cho bản thân mà còn hại
những người vô tội. Nếu là một nhóc con bình thường thì không sao, nhưng hiện giờ nàng đã có sức mạnh, nếu bước vào tà đạo, làm hại sinh linh,
hắn sẽ không do dự vì đại nghĩa mà diệt thân.
Khi Hoa Thiên Cốt tỉnh dậy đã là vài giờ sau, liền vội vã chạy đi tìm sư phụ.
“Sư phụ, tha thứ cho con, xin đừng dửng dưng với Tiểu Cốt…” Bàn tay nhỏ bé
của nàng kéo vạt áo Bạch Tử Họa, đầu chôn sâu vào lòng hắn khẽ nức nở.
Bạch Tử Họa mềm lòng, dù sao nàng cũng chỉ là một đứa trẻ.
“Tại sao lúc tỉ thí ngươi lại nặng tay như thế? Vi sư dạy ngươi pháp thuật không phải để ngươi giết người!”
Hoa Thiên Cốt thấy sư phụ chịu nghe giải thích thì biết người đã bớt giận
nhiều rồi, chuyện này có thể cứu vãn được, có điều nguyên nhân này sao
có thể nói cho tỏ tường?
“Con xin lỗi, sư phụ, là do đồ nhi nhất
thời nóng lòng muốn thắng nên mới… Đồ nhi biết sai rồi, sau này không
dám nữa, xin sư phụ tha thứ…”
Bạch Tử Họa nghiêm khắc nhìn nàng:
“Ngươi tưởng sư phụ ngươi mù sao? Ngươi tưởng sư phụ ngươi không nhìn ra ngay từ đầu ngươi đã liên tục nhân nhượng Nghê Mạn Thiên? Tại sao cuối
cùng lại đột nhiên quyết định xuống tay? Rốt cuộc chuyện này có ẩn tình
gì, ngươi nói rõ ràng cho ta!”
“Con, con…” Mồ hôi lạnh ứa ra đầy lưng Hoa Thiên Cốt.
“Đệ tử sai rồi, là con nhất thời hồ đồ, xin sư phụ trách phạt, nhưng người đừng lờ con đi!”
Lửa giận trong lòng Bạch Tử Họa lại bùng lên, không phải tức giận vì nàng
có sát khí, mà là vì nàng không chịu tin tưởng, không chịu nói thật.
“Bao nhiêu năm qua, ngay cả giết gà làm cơm ngươi cũng không xuống tay nổi, lại vì một trận thắng thua mà ám toán đồng môn sao?”
“Sư phụ…” Hoa Thiên Cốt quỳ trên chiếc giường nhỏ dập đầu trước mặt Bạch Tử Họa. Người muốn phạt nàng thế nào cũng được, nhưng nếu sư phụ biết thì
tất cả sẽ chấm dứt.
“Ngươi…” Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt từ nhỏ đã ngoan ngoãn không bao giờ cãi lại hắn mà tức giận, độc tính lại bùng lên, người hắn vừa lảo đảo đã được Hoa Thiên Cốt vội vàng đỡ lấy.
“Sư phụ, độc của người! Để con đi tìm tỷ tỷ!”
Bạch Tử Họa lắc đầu, nàng ấy đã mất quá nhiều máu vì mình rồi. Nhưng vừa xoay người định đi đã bị Hoa Thiên Cốt ôm chặt.
“Sư phụ, đệ tử xin người, giận thì giận, nhưng phải áp chế độc trước đã. Lát nữa người muốn phạt con thế nào con cũng chịu!”
Bạch Tử Họa không giãy ra được, chỉ thấy đầu ngày càng nặng, trước mặt chỉ có độc một màu đỏ.
Máu, hắn muốn máu…
Xoay người lại nhìn Hoa Thiên Cốt, ánh mắt hắn đột nhiên tối đen như mực,
màu đen này dường như trống rỗng; không có chút ánh sáng.
Hoa
Thiên Cốt nổi da gà, người chung đụng sớm chiều trước mắt bỗng trở nên
vô cùng xa lạ, nàng thả tay ra, có chút hoảng sợ muốn lùi lại.
Nhưng nàng chưa kịp làm gì thì cả người đã bay bổng lên, tiến về phía Bạch Tử Họa.
“Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt chỉ kịp kinh hãi thét lên, phần cổ bên trái đã bị
Bạch Tử Họa cắn. Nàng như bị dội một gáo nước lạnh, nhất thời không nói
được gì.
Thế gian nháy mắt tan biến…
Hoa Thiên Cốt mệt mỏi
ngửa đầu thở hổn hển, không khí quanh nàng cũng mất đi theo dòng máu. Cả thân thể gầy yếu được Bạch Tử Họa ôm chặt trong tay, tựa như một nhành
cỏ non, chỉ cần gập nhẹ sẽ gẫy nát.
Hoa Thiên Cốt cảm nhận được
hơi thở hắn khẽ phả bên tai mình, mặt hắn khẽ áp vào mặt nàng, chiếc
răng bên cổ vừa hút vừa cắn, trong đau đớn lại mang theo sự êm ái không
thể tưởng tượng được. Thân thể nàng bị rút đi tất cả sức lực, không thể
cựa quậy, càng không thể tưởng tượng ngươi đang cúi đầu bên cổ nàng như
tình nhân kia lại chính là sư phụ.
Cảm giác tê dại kỳ quái đến hồn phách cũng phải run rẩy như cơn đại hồng thủy trào dâng từ đáy lòng,
chiếm cứ mọi ngõ ngách trên cơ thể, thậm chí ngay cả sợi tóc cũng cảm
nhận được sự run rẩy của nàng.
Hoa Thiên Cốt cắn chặt môi dưới để
tránh không phát ra tiếng kêu hoặc rên rỉ, nhưng cảm giác kỳ quái này
lại không ngừng theo máu trào dâng trong người nàng. Khi sư phụ hút máu
tỷ tỷ, nàng ấy cũng có cảm giác thế này sao? Nàng khẽ thở dốc, nhưng
không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy độ ấm trên người sư phụ vốn luôn lạnh như băng.
Hoa Thiên Cốt vì mất quá nhiều máu nên ý thức càng lúc càng mơ hồ, tay từ từ trượt xuống lưng Bạch Tử Họa, trước khi
hoàn toàn mất đi tri giác, nàng chỉ thấy một bóng trắng vụt qua trước
cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT