Mắt Bạch Tử Họa lóe sáng nhưng không có ý định rời khỏi người bên cạnh, trên môi còn dính máu, một ít chảy dọc từ khóe miệng, rơi xuống áo bào trắng như tuyết của hắn. Hồng Điệp khẽ thở dài, chuyện gì phải đến cũng đến, đôi môi mỏng tái nhợt không còn chút máu, dưới ánh trăng đôi mi dính sương sớm trong veo, phủ lên gương mặt trắng nhợt nhạt như sương khói khiến người ta nghi hoặc đây rốt cuộc là mộng ảo hay sự thật?

“Ngươi hãy nghe ta nói…chuyện này không phải như ngươi nghĩ đâu…” Hồng Điệp khẽ đẩy Bạch Tử Họa ra, điểm huyệt ngủ trên người hắn rồi tiến lại gần cửa.

Hoa Thiên Cốt hoảng sợ, lắc đầu nguầy nguậy. Không phải là thật, không phải là thật, chuyện đó không thể là thật được. Một người luôn cao cao tại thượng như Tôn thượng sao có thể làm ra loại chuyện này được! Không, không thể tin được!

Hoa Thiên Cốt xoay người cưỡi gió bay vụt ra ngoài, nhưng Hồng Điệp sao có thể để nàng ta rời đi. Nếu nàng ta nói hết chuyện vừa nhìn thấy ra ngoài, nàng thì không sao, ai muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng còn Bạch Tử Họa thì sao?

Hồng Điệp bay vụt lên trước điểm huyệt đạo của Hoa Thiên Cốt, vẻ mặt cầu khẩn nhìn: “Lúc nãy là vì sư phụ ngươi trúng độc, mất khống chế, chuyện này không như ngươi tưởng tượng đâu.”

Lòng Hoa Thiên Cốt lạnh ngắt, sư phụ cao không thể với tới trong lòng nàng mấy ngày qua dĩ nhiên đều ở chung một chỗ với nàng ta. Người… sao người có thể làm thế… chẳng lẽ do bị thương quá nặng mà loạn trí sao? Còn có tỷ tỷ, sao nàng có thể nhân lúc sư phụ mất ý thức mà làm ra việc này? Dù người có hồ đồ thì nàng ta vẫn tỉnh táo mà?

“Đều là do ngươi! Là ngươi quyến rũ sư phụ, là ngươi làm hại thanh danh của người!”

Hồng Điệp mệt mỏi nhìn nàng ta: “Ta biết, tất cả đều là lỗi của ta. Coi như ta cầu xin ngươi, đừng nói chuyện này ra ngoài, ngươi cũng không muốn danh dự của sư phụ ngươi bị hủy đúng không?”

Hoa Thiên Cốt tức giận nhìn nàng:

“Uổng cho ta luôn kính trọng ngươi, coi ngươi như tỷ tỷ. Ngươi… không ngờ ngươi lại làm ra chuyện vô sỉ như thế, đợi đến lúc sư phụ tỉnh lại người nhất định không tha cho ngươi.”

Hồng Điệp nhắm mắt lại, vươn tay đánh một cái thật mạnh lên cổ Hoa Thiên Cốt, nàng ta lập tức hôn mê ngã xuống đất. Một khúc lụa trắng rơi ra từ trong người Hoa Thiên Cốt, đó vốn là bức tranh Bạch Tử Họa mà nàng ta vẽ năm ngoái, tuy chỉ là bóng lưng Bạch Tử Họa nhàn nhã đứng trên mỏm Lộ Phong trông xuống Trường Lưu nhưng lại giống như tạc. Nét vẽ tinh tế như vậy, tình cảm của Hoa Thiên Cốt đối với Bạch Tử Họa chỉ sợ cũng không hề kém nàng.

Hồng Điệp nắm khúc lụa trong tay, nhìn thiếu nữ nằm trên đất trong lòng tràn đầy mặc cảm tội lỗi. Nàng đã cướp mất vị trí thuộc về Hoa Thiên Cốt không nói, còn cướp mất người nàng ta yêu sâu đậm. Nàng mới chính là tội đồ!

Hiện tại tình hình của Bạch Tử Họa không thể kéo dài, cũng chỉ có cách tập hợp thần khí như trong nguyên tác, phương pháp này ngoại trừ Lam Vũ Lan Phong, có lẽ Đông Phương Úc Khanh cũng biết. Nếu như lấy Hoa Thiên Cốt ra trao đổi với Đông Phương Úc Khanh, hẳn là sẽ nhận được sự trợ giúp của hắn. Có điều người này sâu không lường được, quỷ kế đa đoan, chuyện lần trước ở Lao Sơn còn chưa tính sổ chuyện hắn bẫy mình, dù thế nào cũng phải phòng ngừa cẩn thận.

Hồng Điệp ngẩng đầu nhìn ánh trăng đêm, cuối cùng vẫn quyết tâm. Thôi được rồi, nếu có tội tình gì thì hãy để một mình nàng gánh chịu vậy.

Nàng phất tay hóa ra một linh điệp, để nó bay về phía Dị Hủ các, mặt khác lại đưa Hoa Thiên Cốt về phòng, tạm thời để nàng ta chìm vào giấc ngủ sâu. Sau khi làm xong việc lại quay trở lại chỗ Bạch Tử Họa, quét dọn nốt những mảnh vỡ bên giường.

Bạch Tử Họa vẫn đang mê man, trên môi là vết máu đỏ tươi. Hồng Điệp cúi đầu nhìn hắn, vươn tay sờ gương mặt đẹp đến trong suốt mỗi khi có ánh trăng chiếu vào. Nàng lấy tay áo cẩn thận lau đi vệt máu ở khóe miệng Bạch Tử Họa. Sinh mệnh của hắn, công lực của hắn, tiên khí của hắn xói mòn theo dòng máu áo ạt tuôn ra.

Hồng Điệp khẽ đắp lại chăn cho Bạch Tử Họa, mỉm cười, xoay người bước ra ngoài.

Hôm sau Bạch Tử Họa tỉnh dậy, thấy trên giường loang lổ vết máu thì biết ngay hôm qua độc lại phát tác phải uống máu nàng. Hắn có chút tự trách bản thân, xem ra không thể tiếp tục ở nơi này được nữa, bằng không một ngày nào đó có thể vô tình uy hiếp đến tính mạng của nàng.

Đêm tối Hồng Điệp bước vào phòng Bạch Tử Họa, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng hắn lạnh lùng vang lên.

“Ra ngoài!”

“Độc của chàng…”

“Ta không sao, ra ngoài đi!”

Hồng Điệp mặc kệ cứ bước vào, không ngờ một viên đạn bạc bắn tới, trúng ngay đầu gối khiến nàng không đề phòng bất ngờ quỳ sụp xuống. Bạch Tử Họa tiều tụy, hai mắt đỏ sậm, một tay kéo nàng nhấc tới trước mặt mình. Đây là lần đầu tiên nàng thấy lửa giận thấp thoáng trong mắt hắn.

“Ta đã nói không sao rồi, tại sao nàng vẫn cố chấp?”

“Chàng đừng lừa ta, ta biết tình huống của chàng.”

Bạch Tử Họa không muốn gạt nàng nữa, khẽ lắc đầu: “Độc đã ngâm vào xương, vô phương cứu chữa.”

Nếu chỉ bị trúng độc thôi thì đã chẳng nói làm gì, đằng này sau khi bị hút vào trong ô Huyền Thiên, công lực đại giảm, độc đã dung hòa với từng tấc xương tủy của hắn. Hắn sẽ từ từ mất đi tiên thân, sau đó hóa thành tro bụi. Tất cả những gì hắn có thể làm là cố gắng khống chế bản thân không để độc điều khiển, sa vào ma đạo hơn nữa còn phải dùng hết sức để ngày đó đến chậm hơn.

Hồng Điệp nắm chặt tay Bạch Tử Họa ra sức lắc đầu, nhìn máu vương đầy sàn, bỗng nói: “Máu của ta có thể kiềm chế độc tính, bổ sung sinh cơ cho chàng. Chỉ cần có thời gian, chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách chữa khỏi cho chàng.”

Bạch Tử Họa nhói lòng nhìn nàng nhất thời không biết phải làm sao. Từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn thong dong tự tại, mặc kệ sống chết, nhưng từ khi nào đã có thêm sự ràng buộc này? Đang bối rối, độc khí ăn mòn từ trong ra ngoài, hắn không thể kìm được ma tính.

Bạch Tử Họa uống máu nàng chưa đến năm giây thì buông ra ngay rồi lập tức điểm huyệt cầm máu cho nàng, sau đó đẩy nàng ra khỏi cửa. Hắn không quay đầu nhìn nàng lấy một cái mà đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.

Hồng Điệp sờ sờ vết thương trên cổ, mệt mỏi dựa vào tường. Xem ra thời gian quả thật không còn nhiều nữa!

Đại hội Kiếm Tiên đã sắp đến gần, Hồng Điệp quyết định để Hoa Thiên Cốt tỉnh lại. Dù sao thì Hoa THiên Cốt cũng là một đệ tử nổi bật, nếu biến mất quá lâu sẽ không khỏi khiến người sinh nghi. Cuối cùng hai người đạt thành nhận thức chung, cùng giấu tình huống của Bạch Tử Họa đối với người ngoài.

Nghê Mạn Thiên vẫn tới dòng suối nàng thường luyện kiếm. Sau khi từ Thái Bạch Sơn về, nàng ta càng chăm chỉ luyện công, vì sự nổi bật của Hoa Thiên Cốt mà ghen tị sắp phát điên.

Rốt cuộc con nhóc đó có gì tốt mà được nhiều người giúp đỡ như thế, nào là thư sinh thần bí, quân chủ ma giới, lại còn Đế vương nhân gian. Chẳng qua chỉ là một con nhóc miệng hôi sữa còn chưa cao đến ngực nàng!

Nghê Mạn Thiên biết hiện giờ không phải mình chỉ kém Hoa Thiên Cốt một hai chiêu nữa, chắc chắn không thể may mắn chiến như lần trước, nên nàng ta càng phải cố hết sức luyện công.

Tại sao? Tại sao lại thế? Rõ ràng thua trong tay nàng mà được trở thành đồ đệ của Tôn thượng! Tại sao con nhóc đó mỗi năm càng lợi hại hơn? Nghê Mạn Thiên nàng thật sự kém nó nhiều như thế sao?!

Nghê Mạn Thiên khua kiếm chém lung tung, bọt nước văng khắp nơi. Đột nhiên nàng thấy một tấm lụa bay từ trên trời xuống, duỗi tay ra hút nó vào, nhìn một lượt.

“Đây không phải là Tôn thượng sao?”

Nghê Mạn Thiên từ nhỏ đã tinh thông thi họa âm luật, đương nhiên giỏi hơn Hoa Thiên Cốt mới chập chững học rất nhiều. Nét vẽ này ẩn chứa tình cảm sâu đậm, thật tức cười. Sau đó nàng ta nhìn kĩ thêm lượt nữa, giật mình phát hiện một góc vải bị nhiễm máu thêu chữ “Hoa”.

Một lát sau, tiếng cười quyến rũ động lòng người bật ra, ngay cả chim muông cũng phải sợ hãi.

Nghê Mạn Thiên không về Tham Lam điện mà đi thẳng tới Tuyệt Tình điện, còn Hoa Thiên Cốt tỉnh dậy lòng nóng như lửa đốt vội vàng tìm tấm lụa kia.

“Tiểu sư thúc, người đang tìm gì thế?” Nghê Mạn Thiên đứng trên cây nhìn nàng cười.

Hoa Thiên Cốt căng thẳng: “Sao ngươi lại ở đây? Ai cho phép ngươi lên Tuyệt Tình điện?!”

“Ôi, con chỉ có lòng tốt vội vàng tới trả mấy thứ cho tiểu sư thúc thôi mà! Sư thúc đang tìm cái này đúng không?”

Nghê Mạn Thiên huơ huơ tấm lụa trên trời.

Hoa Thiên Cốt vừa thấy sắc mặt lập tức thay đổi.

“Trả lại cho ta!”

Nàng bay người lên cướp, Nghê Mạn Thiên lại nhẹ nhàng trốn qua.

“Tiểu sư thúc, sao người dữ dằn thế, con đâu có nói là không trả cho người?”

Răng Hoa Thiên Cốt khẽ run: “Ngươi muốn gì?”

“Ta chẳng muốn gì cả! Chỉ không ngờ Trường Lưu Sơn có đệ tử thối nát như ngươi!”

Đôi mày liễu của Nghê Mạn Thiên đột nhiên dựng thẳng lên, đanh giọng: “Hoa Thiên Cốt! Ngươi thật to gan! Tôn thượng là người mà ngươi có thể tùy tiện thích sao? Quả là đại nghịch bất đạo!”

Hoa Thiên Cốt chỉ thấy “ầm” một tiếng, đầu óc nháy mắt đã trống rỗng.

Bao năm qua, nàng vẫn nhớ như in lời cha: Kẻ vô dụng là vì sa đọa, kẻ buồn phiền vì chưa thỏa mãn.

Đi theo Bạch Tử Họa đã gần sáu năm, từ giây phút bước chân vào Trường Lưu tiên sơn, nàng như bước vào lâu đài thủy tinh đẹp nhất thế gian, sắc tối mộng mị, yêu ma quỷ quái bao năm qua vẫn quấn quanh nàng đều bị ngăn ngoài cửa. Bắt đầu từ đó, cuộc sống của nàng không còn ưu sầu nữa.

Bạn bè là mưa của nàng, còn sư phụ, người là mặt trời của nàng.

Nàng cố gắng vì sự kì vọng của người, nàng mỉm cười vì sự dõi theo của người.

Sư phụ là tất cả trọng tâm và phương hướng của cuộc đời nàng.

Ngày ngày trôi qua quá đơn giản và hạnh phúc, nửa đêm bừng tỉnh, nàng vẫn thường nghĩ rằng mình đang mơ.

Khi một người hạnh phúc tột cùng là lúc nỗi sợ hãi mất đi tất cả bắt đầu hiện hữu.

Mà nỗi sợ của nàng, bắt đầu từ lúc nàng nhận ra tình cảm khó hiểu của bản thân đối với sư phụ.

Mọi chuyện vẫn chỉ là mơ hồ, nhưng trí tuệ và sự nhạy cảm của nàng khiến nàng lập tức ý thức được hậu quả của chuyện này, xúc cảm ngây ngô non nớt chưa kịp thành hình đã bị nàng bóp chết từ trong trứng nước. Từ trong tiềm thức, nàng tự ức chế quá trình sinh trưởng của bản thân, thầm mong mãi mãi được ở bên sư phụ, làm một đứa bé non nớt không hiểu sự đời.

Nhưng thật không ngờ, sớm chiều chung đụng, tình cảm đó đã ăn sâu bén rễ trong nàng.

Có điều nàng vẫn không muốn gì hơn, chỉ cố gắng duy trì hiện trạng, chôn tình cảm ấy sâu tận đáy lòng. Cứ sống cuộc đời vô tư lự như thế, Hoa Thiên Cốt nàng sẽ vĩnh viễn không biết tình yêu là gì, cũng không bằng lòng để bản thân biết người nàng yêu là ai!

Nhưng sự xuất hiện của Hồng Điệp bên cạnh Bạch Tử Họa lại hết lần này đến lần khác kích thích nàng, giây phút tận mắt chứng kiến hai người bọn họ bên nhau, thế giới nàng cố gắng duy trì cũng bắt đầu từ từ sụp xuống.

Nhiều năm ở bên người, sao nàng có thể không biết tính tình Bạch Tử Họa? Nếu để người biết tâm tư đen tối này của nàng, hậu quả thật không thể lường được.

Nhưng Nghê Mạn Thiên có chứng cớ trong tay đủ để công khai lên án chuyện khó xử của nàng. Hoa Thiên Cốt dường như nghe thấy tiếng tòa lâu đài thủy tinh mình sống vui vẻ bao năm qua đổ ập xuống, từng mảnh vỡ hóa thành bọt nước. Sự yêu thương của sư phụ, gương mặt tươi cười của bạn bè, từng thứ từng thứ lần lượt biến mất. Nàng từ nay về sau biết phải đối mặt với bão táp thế nào đây?

Hoa Thiên Cốt cười khổ, đột nhiên nhớ tới Đông Phương Úc Khanh lúc ở cùng nàng, thấy nàng không chịu lớn, đã buông một lời như thấu hiểu mọi chuyện.

Không ai có thể cả đời làm một đứa trẻ.

Hoa Thiên Cốt khẽ thở dài, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Nàng biết nàng sai rồi, nàng không nên yêu người, nhưng khoảnh khắc con tim rung động ấy nàng nào có thể nắm trong tay?

Nàng chỉ cố gắng che giấu, cố gắng vớt vát thôi. Nếu thật sự có thể làm một đứa trẻ mãi mãi không trưởng thành thì thật tốt biết bao.

Nàng không cần gì, chỉ xin mọi thứ đừng thay đổi.

Hoa Thiên Cốt nhìn Nghê Mạn Thiên, cảm xúc dần bình phục, không còn bối rối nữa.

“Ngươi muốn gì?” Mặt Hoa Thiên Cốt tái mét, dáng người gầy yếu như một chiếc lá rơi trong gió.

Nghê Mạn Thiên ngửa đầu lên trời cười vang, không ngờ Hoa Thiên Cốt dễ dàng thỏa hiệp như thế, nhưng thấy nàng vẫn bình tĩnh khi bị nắm thóp thì lại càng tức giận.

“Này, tiểu sư thúc, người chẳng có thành ý gì cả, Nghê Mạn Thiên này chẳng lẽ là loại hay bắt nạt người khác sao? Con chỉ không quen trước mặt con mà người lại kiêu ngạo khoe mẽ như thế thôi! Ma Nghiêm, Thế tôn mà biết chuyện này thì hẳn sẽ trục xuất người ra khỏi Trường Lưu Sơn luôn ấy nhỉ? Có điều không hiểu Tôn thượng mà biết đệ tử người yêu mến lại có tâm tư này thì sẽ sao đây?”

Lòng Hoa Thiên Cốt nhói đau, nghẹn ngào nói không nên lời, trên trán từng giọt mồ hôi bắt đầu chảy xuống.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Nghê Mạn Thiên oán hận nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp cực kì dữ tợn: “Là ngươi nợ ta, Hoa Thiên Cốt! Ta muốn ngươi quỳ xuống đất cầu xin!”

Hoa Thiên Cốt nắm chặt tay, nhìn thẳng vào Nghê Mạn Thiên, quỳ xuống.

“Ta xin ngươi.”

Nghê Mạn Thiên đờ đẫn cả người, nhíu mày nhìn nàng, sau đó lại phát ra một tiếng cười lanh lảnh, vừa chói tai lại vừa đáng sợ.

“Xin ta cái gì?”

Khóe miệng Hoa Thiên Cốt run nhè nhẹ: “Xin ngươi đừng nói cho sư phụ của ta…”

Nghê Mạn Thiên đi vòng ra phía sau, đá luôn một phát vào lưng nàng: “Chẳng phải ngươi thường khí phách lắm sao? Không ngờ cũng có ngày phải cầu xin ta đúng không?”

Ánh mắt Hoa Thiên Cốt kiên định, không hề lay chuyển.

Nghê Mạn Thiên hận ánh mắt này của nàng muốn chết, rõ ràng đã quỳ trước mặt nàng ta rồi mà còn cứng cỏi ngạo mạn như thế.

“Hoa Thiên Cốt!” Nghê Mạn Thiên tiến lên hai bước giật mạnh tóc nàng, “Trước kia ngươi liều mạng tranh làm đồ đệ của Tôn thượng với ta là vì lỡ thích người rồi đúng không?”

Nếu không phải nàng ta tranh! Nếu không phải nàng ta tranh với nàng thì giờ này đệ tử chưởng môn phải là nàng mới đúng!

Nếu vậy quan hệ sư huynh sư muội giữa nàng và Lạc Thập Nhất tương xứng biết bao, ở bên nhau sẽ là điều đương nhiên, được mọi người chúc phúc. Chỉ vì nàng ta chen ngang mà giờ nàng và Lạc Thập Nhất trở thành thầy trò.

Trước kia nàng còn nhỏ, mới yêu nên cái gì cũng không biết, thầm nghĩ thích chàng thì có thể sớm tối bên nhau đã là tốt rồi, không ngờ quan hệ thầy trò này lại thành trở ngại lớn nhất. Giờ nàng đã biết trước kia mình phạm sai lầm lớn đến mức nào, nhưng mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa rồi. Mỗi lần nhìn Hoa Thiên Cốt, Lạc Thập Nhất, Hủ Mộc Thanh Lưu, Sóc Phong và Khinh Thủy uống rượu vui đùa, nàng đều ghen tị đến phát điên. Đặc biệt là con sâu chết tiệt kia, dựa vào cái gì mà Lạc Thập Nhất lại đối xử với nó tốt như thế!

“Nếu, nếu ngươi và con sâu chết tiệt kia chưa bao giờ xuất hiện…” Tay Nghê Mạn Thiên bóp lấy cổ Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt cảm thông nhìn nàng, Nghê Mạn Thiên buông tay ra lui về phía sau hai bước, ngửa mặt lên trời cười sặc sụa.

Rốt cuộc là ai đáng thương hơn ai? Nàng từng cho rằng mình đã đáng thương, lại không ngờ Hoa Thiên Cốt còn hơn thế. Tuy cùng là thầy trò, nhưng Lạc Thập Nhất và Tôn thượng khác nhau hoàn toàn, chắc chắn Hoa Thiên Cốt còn tuyệt vọng hơn nàng gấp trăm ngàn lần.

“Muốn ta trả mảnh vải này cho ngươi thì cũng được thôi, Đại hội Kiếm Tiên sắp đến rồi, ta muốn ngươi ngoan ngoãn thua ta.”

“Ta đồng ý.” Giọng Hoa Thiên Cốt lạnh tanh, nàng vẫn quỳ dưới đất không hề nhúc nhích.

Nghê Mạn Thiên vừa lòng gật đầu, tới gần nàng cười quyến rũ: “Nhớ đấy, từ nay về sau, ngươi không phải tiểu sư thúc gì gì nữa, mà là con chó của ta!”

Hoa Thiên Cốt giận dữ, bổ một chưởng qua, Nghê Mạn Thiên cười tươi như hoa không thèm trốn tránh. Đến giây cuối cùng chưởng kia dừng lại trên không.

Nghê Mạn Thiên huơ huơ mảnh lụa trong tay, ngửa mặt lên trời cười to rồi xoay người bỏ đi.

Hoa Thiên Cốt tức đến run người, trở tay đánh vào bãi cỏ, cả mặt đất đều rung chuyển.

Có lẽ tất cả đều là ý trời…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play