Hoa Thiên Cốt sau khi từ Mao Sơn trở về thì trầm lặng hơn hẳn. Lúc này khả năng điều khiển
kiếm của Hoa Thiên Cốt đã khá hơn trước rất nhiều, đạo hạnh và pháp lực
còn có điểm tiến bộ hơn.
Khi nhìn thấy Trường Lưu tiên sơn trên
biển, bỗng cô bé có cảm giác khó thốt nên lời. Lạc Thập Nhất đang đứng
chờ ở ngoài vách sáng, thấy bọn họ liền đón vào.
Đường Bảo vui vẻ bò lên bờ vai hắn, phấn khích kể lại những chuyện hay ho khi đi cho hắn nghe.
Biết Lạc Thập Nhất muốn đưa bọn họ tới gặp Tôn thượng, Hoa Thiên Cốt có chút do dự. Đây là lần đầu tiên cô bé không muốn đi gặp Tôn thượng cao quý
trong lòng mình. Tới đại điện, Bạch Tử Họa vẫn mang dáng vẻ như thiên
tiên đó, lạnh lùng và hờ hững, chỉ hỏi vài câu đơn giản về chuyện sau
khi đến Mao Sơn.
“Xem ra chuyến đi tới Mao Sơn này làm ngươi
tiến bộ không ít, có dùng được Đoạn Niệm không? Nếu nó thật sự không
chịu nghe lời, ta sẽ sai người chế tạo thanh kiếm khác.”
“Đa tạ Tôn thượng, con rất thích Đoạn Niệm, dần dần sẽ điều khiển được nó.”
“Thích?… Thích, cũng không phải là chuyện tốt, kiếm này tuy có linh tính, không
phải vật chết, nhưng chung quy vẫn là vật ngoài thân, nếu có chút cảm
tình, không thể phát huy hết khả năng của kiếm chỉ là chuyện nhỏ, quan
trọng là khi đối đầu với kẻ thù, nó sẽ trở thành vật cản.”
“Tiểu
Cốt, ngươi phải biết, điều tối kị khi tu tiên chính là thất tình lục
dục, bao nhiêu người đều vì tình niệm mà gặp khó khăn, đạo hạnh không có cách nào tăng lên. Tuy tiên giới nhiều năm trước vì nhiều chuyện nên
Ngọc Đế đã đại xá thiên quy, hiện giờ những người thành tiên yêu đương
lập gia đình đã là quá bình thường, nhưng đệ tử chưa thành tiên vẫn
không được vọng động phàm tâm.”
“Trường Lưu Sơn sở dĩ xây Tam
điện này, cốt là để nhắc nhở các đệ tử phải tuyệt tham, tuyệt dục, tuyệt tình. Nếu ngươi không thể ngộ ra điều này, thì vĩnh viễn không thể tu
thành chính quả. Mạng ngươi mang số mệnh kỳ lạ, suy vận liên tục, hoa
đào đoạn tuyệt, hơn nữa còn không ngừng mang bất hạnh đến cho người bên
cạnh. Những thứ như tình cảm, đối với ngươi cũng như người khác là một
gánh nặng. Ngươi phải đạt đến cảnh giới trong lòng không có tình cảm
riêng tư. Với kiếm hay với người đều tuyệt đối không thể có chấp niệm.”
“Ta tặng Đoạn Niệm cho ngươi, thứ nhất là vì nó có thể giúp đỡ ngươi, thứ
hai là để lúc nào cũng nhắc ngươi nhớ phải tuyệt tình đoạn niệm. Ngươi
phải biết, dù vật trong tay ngươi là gì, là Đoạn Niệm hay một thanh kiếm bình thường, là binh khí hay cây cỏ đều không quan trọng, quan trọng là người, là lựa chọn và năng lực của ngươi. Tiểu Cốt, đến một ngày ngươi
có thể nhìn mọi vật trên thế gian này bình đẳng như nhau, không có chấp
niệm, không có ràng buộc, không có yêu hận, thì đó chính là lúc ngươi có thể chân chính thoát khỏi số mệnh, tu thành chính quả. Ngươi hiểu
không?”
Hoa Thiên Cốt ngơ ngác nhìn người ở trên cao, ánh mắt sâu không lường được giống như xuyên thấu tương lai mờ mịt kia, con tim
không khỏi nhảy loạn lên một lúc.
Bạch Tử Họa khẽ thở dài, xoay người đưa lưng về phía nàng nói:
“Nhân sinh, có một số chuyện ngươi không thể thoái thác, cũng không có quyền
lựa chọn. Nếu có một ngày ngươi đứng ở vị trí của ta, thậm chí cao hơn
nữa, ngươi sẽ phát hiện lựa chọn đối với mình gian nan đến chừng nào.”
Ngay cả thần tiên cũng không thể làm theo ý mình, vậy làm thần tiên để làm
gì? Hoa Thiên Cốt muốn hỏi, nhưng không dám mở miệng. Đây là lần đầu
tiên cô bé thấy Tôn thượng nói nhiều như vậy, tuy không hiểu được mấy
nhưng lại mơ hồ cảm thấy có liên quan đến chuyến đi lần này của mình.
“Được rồi, ngươi lui đi, quay về nghỉ ngơi cho tốt.”
“Dạ, đệ tử xin cáo lui.”
Hoa Thiên Cốt mới đi được vài bước, đã thấy Bạch Tử Họa gọi lại: “Khoan đã.”
Nàng quay đầu lại, đột nhiên thấy Bạch Tử Họa đứng trước mặt mình vung tay
lên, ngón tay giữa điểm chỉ lên trán nàng. Hoa Thiên Cốt giật mình, vội
vàng lui ra phía sau mấy bước. Chỉ thấy Bạch Tử Họa rút ra một đoàn phù
văn màu đỏ từ trên trán mình.
“Tôn thượng, đây là cái gì?”
“Không có gì. Là người hữu ý đặt trên người ngươi thôi. Chỉ còn ba tháng nữa
là đến Đại hội Kiếm Tiên, ngươi phải chuẩn bị cho tốt, nếu có chỗ nào
không hiểu thì đi hỏi Thập Nhất hoặc Thanh Lưu.”
Hoa Thiên Cốt sờ sờ trên trán, nhớ đến Sát Thiên Mạch lúc nào cũng cười cợt không có ý
tốt, nhớ đến người kia hờ hững thần bí, lời đã ra đến miệng lại đổi
thành một câu khác.
“Tôn thượng, nếu con đạt được thứ hạng cao trong Đại hội Kiếm Tiên, người có thể nhận con làm đồ đệ không?”
“Nếu kết quả của ngươi khiến ta hài lòng, ta có thể xem xét điều này.”
“Đệ tử đã rõ, tạ ơn Tôn thượng.”
Hoa Thiên Cốt đi thẳng về Hợi điện, Khinh Thủy vẫn đang đi học, Đường Bảo
bám theo Lạc Thập Nhất vẫn chưa trở về. Co bé ngồi trước bàn gương đánh
giá kiểu đầu bánh bao của mình, bỗng cảm thấy lòng lạnh buốt.
Khi Tôn thượng tặng bội kiếm bên người cho mình, cô bé vui sướng biết bao.
Nhưng bây giờ xem ra, cho dù có là kiếm quý như Đoạn Niệm được Tôn
thượng mang theo sớm chiều, đối với người mà nói, vẫn chẳng khác gì
những thanh kiếm bình thường khác. Cho nên đừng nói là tặng cho người
khác, dù có ném luôn đi, sợ là trong lòng người cũng chẳng thấy có gì
tiếc nuối.
Nhưng không thể nói là Tôn thượng bạc tình, từ trước
tới nay Trường Lưu thượng tiên vẫn luôn vô tình như vậy. Giống như việc
người có thể thẳng tay ném Đoạn Niệm đi, liệu ở trong mắt Tôn thượng, cô bé cũng chẳng khác gì những đệ tử khác?
Cho nên cô bé phải cố
gắng nhiều hơn nữa! Phải cố gắng để trở thành đồ đệ của người! Dù cho
sau này, trong mắt người, Hoa Thiên Cốt chỉ có một chút khác biệt với
mọi người cũng tốt rồi.
Mấy tháng sau, Hoa Thiên Cốt càng nỗ lực
luyện tập, tinh thần phấn đấu quên mình kia thường làm Đường Bảo sợ
nhưng không ngăn được, đành ở bên coi sóc cô bé cả ngày lẫn đêm, trông
mà thắt ruột thắt gan.
Hoa Thiên Cốt dần dần phối hợp nhịp nhàng
được với Đoạn Niệm, trên cơ bản việc phòng thủ không còn là vấn đề, mà
quan trọng chính là thuật ngũ hành, cho nên lực công kích rất yếu. Vì sợ rắc rối nên bình thường cô bé không mang theo Đoạn Niệm, chỉ tối mới
luyện tập cùng nó trong rừng.
Chả mấy chốc nữa là đến Đại hội
Kiếm Tiên, trong giờ thực chiến của Lạc Thập Nhất, bọn họ phân thành mấy nhóm so tài điều khiển kiếm. Cuối cùng loại đi chỉ còn tám người, Hoa
Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên bị chia thành một nhóm.
Đó là lần
xung đột trực tiếp đầu tiên giữa hai người, Khinh Thủy đứng bên cạnh lo
lắng, Lạc Thập Nhất lại vô cùng tò mò muốn xem thành quả bao công cố
gắng của Hoa Thiên Cốt liệu có thể so với Nghê Mạn Thiên hay không.
Hoa Thiên Cốt biết đây được xem là vòng đấu thử trước Đại hội Kiếm Tiên, mà Nghê Mạn Thiên chính là trở ngại lớn nhất, dựa vào gia cảnh và tiên tư
của nàng ta, cô bé quả thật không có tư cách cạnh tranh.
Đứng
trên cây kiếm làm bằng gỗ Hải Hiên bay trên không trung, Hoa Thiên Cốt
thoắt ẩn thoắt hiện tránh những chiêu thức ác liệt của Nghê Mạn Thiên.
Rõ ràng chỉ là cuộc thử sức giữa đồng môn, vậy mà nàng ta lại ra tay độc ác như vậy, mỗi chiêu đều là đòn chí mạng.
Nghê Mạn Thiên am
hiểu pháp thuật hệ thủy, hơi nước trong không khí liên tục bị nàng ta
ngưng kết thành băng, bắn về phía Hoa Thiên Cốt như ám khí. Hoa Thiên
Cốt dựa vào khả năng điều khiển kiếm, chỉ có thể gắng hết sức né tránh,
tranh thủ sơ hở lúc nàng ta tấn công mà đánh trả.
Ngươi công ta thủ, hai người đánh nhau liên tục hai canh giờ mà vẫn bất phân thắng bại.
Pháp thuật của Nghê Mạn Thiên tuy mạnh, nhưng Hoa Thiên Cốt liên tục né, kéo dài thời gian chiến đấu. Dù gì Nghê Mạn Thiên cũng là lá ngọc cành
vàng, không giống nàng phải chịu nhiều khổ sở, sức lực từ từ tiêu hao
hết, tốc độ chậm đi rất nhiều.
Hoa Thiên Cốt nhân cơ hội phản
công, cũng dùng lực đánh bay nàng ta khỏi thân kiếm, sau đó tập trung
kết ấn. Một thân cây lớn phát triển cực nhanh như cái hòm trói chặt Nghê Mạn Thiên lại bên trong, dù nàng ta có dùng hỏa công hay thủy công, đấm đá thế nào cũng không thể thoát ra được.
Sóc Phong đứng một bên nhìn mà buồn cười, xem ra kẻ quyết chiến trong Đại hội Kiếm Tiên, sẽ là cậu ta và Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt vốn nghĩ bình thường mình phải chịu bao khổ sở uất ức, nay
phải giam nàng ta thật lâu, nhưng dù sao cũng là đồng môn, cô bé không
muốn kết oán quá sâu, vì thế chẳng mấy chốc đã thả nàng ta ra.
Nghê Mạn Thiên tức giận đến mức mặt mày xanh lét, thấy Lạc Thập Nhất tán
dương nhìn Hoa Thiên Cốt lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng
ta chưa bao giờ ngờ một Hoa Thiên Cốt nho nhỏ mà pháp lực lại tiến bộ
nhanh như thế. Quả nhiên là mối họa lớn nhất cản nàng bái Tôn thượng làm thầy. Sớm biết thế đã loại bỏ nó trước, nếu trong Đại hội Kiếm Tiên
nàng lại bị mất thể diện như thế này thì còn mặt mũi nào gặp cha mẹ nữa!
Oán niệm trong lòng sóng sau vỗ mạnh hơn sóng trước, thanh kiếm Hải Hiên lại bị Nghê Mạn Thiên bẻ gãy.
***
“Khinh Thủy, Đại hội Kiếm Tiên là như thế nào?” Hoa Thiên Cốt nằm trên giường
mãi không ngủ được. Hai ngày sau là Đại hội Kiếm Tiên, mấy ngày nay
Trường Lưu Sơn xuất hiện rất nhiều người, chưởng môn và đệ tử các môn
phái khác, có cả người thân của đệ tử, các đại điện đều đã đến kín chỗ,
vô cùng náo nhiệt. Hoa Thiên Cốt vừa kích động lại vừa nôn nóng.
“Tớ cũng không biết, đã tham gia bao giờ đâu.” Khinh Thủy ngồi ở đầu
giường, nương theo ánh sáng tỏa ra từ dạ minh châu may quần áo cho Đường Bảo đi dự Đại hội Kiếm Tiên.
Đường Bảo nằm trong gian phòng bé
nhỏ đặt trên bàn của mình, trong tay cầm quả bóng co dãn màu xanh lục mà Lạc Thập Nhất cho nó chơi.
“Đại hội Kiếm Tiên rất đơn giản, chỉ
là một đại hội luận võ, nhưng tất cả đệ tử đều phải tỉ thí trên không,
ai rơi xuống trước thì người đó thua.”
“Vậy các môn phái đều tỉ thí sao?”
“Đệ tử Trường Lưu chiếm phần lớn, các môn phái khác thường chỉ cử đại diện
ra mấy người. Người mới nhập môn phân thành một nhóm để tỷ thí, người đã bái sư thì thành một nhóm khác, những người sẽ đấu với hai người đều là người mới, không quá lợi hại. Thập Nhất sư huynh cũng sẽ tỉ thí, năm
ngoái trong nhóm đã bái sư, Thập Nhất sư huynh là người đứng đầu. Mấy
hôm nữa con muốn đi cổ vũ cho huynh ấy!”
“Thế còn nhóm người mới thì sao? Năm ngoái ai đứng nhất?”
“Năm ngoái là đệ tử của Thế tôn, Thượng Thượng Phiêu, năm kia hình như là Vũ Thanh La, năm kìa chắc là Hỏa Tịch, đệ tử của Thế tôn và Nho tôn, đều
là người đứng đầu nhóm người mới.”
Hoa Thiên Cốt khẽ run trong lòng, bản thân còn không nắm chắc vị trí đầu tiên, nào có tư cách làm đồ đệ của Tôn thượng?
“Sao Tôn thượng không nhận đệ tử nhỉ?” Khinh Thủy hỏi, vẻ mặt sùng bái: “Nếu tớ có thể bái Tôn thượng làm thầy, trời ạ, có chết cũng cam lòng.”
“Không biết, nhưng mấy năm gần đây Thế tôn đều bắt người nhận đồ đệ, dù sao
Tôn thượng cũng là chưởng môn! Khả năng năm nay Tôn thượng nhận đồ đệ là rất lớn đấy!”
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, nàng nghĩ sở dĩ Tôn
thượng không muốn nhận đệ tử, có thể do đã quen cô độc, không muốn bên
người có phiền toái và ràng buộc nào.
“Phải bái sư như thế nào? Thắng thì sẽ có tư cách chọn làm đệ tử của ai à?”
Đường Bảo thử bò lên quả bóng, nhưng sau nhiều lần thất bại liên tiếp bèn lăn xuống dưới: “Sao có thể, trên đời này chỉ có chuyện sư phụ chọn đồ đệ,
làm gì có chuyện đệ tử chọn sư phụ. Vậy nên đương nhiên là do sư phụ
chọn rồi, cho dù mình không thắng, nhưng nếu thể hiện được mặt nổi trội
thì không lo không có sư phụ nào để ý. Sau khi sư phụ chọn xong người
vừa ý, những đệ tử không ai chọn có thể thử xin bái sư người mình ngưỡng mộ, nếu vẫn bị từ chối thì phải nghe theo sự sắp xếp của Thư Hương
các.”
“Nhận đồ đệ có cần điều kiện gì không?”
“Đương nhiên là có, chỉ những người cấp bậc từ cung hoa trở đi mới có thể nhận đồ
đệ, cung đái hay cung linh thì không thể. Sư phụ cấp bậc cao, đồ đệ
đương nhiên sẽ có cấp bậc tương ứng. Cho nên bái được thầy tốt là một
chuyện rất quan trọng.”
Buổi tối ngủ được khoảng hai, ba canh
giờ, Hoa Thiên Cốt lại cố gắng dậy, vào rừng luyện kiếm như lúc trước.
Lúc dậy thấy Đường Bảo vẫn ngủ say, không nỡ gọi nó dậy. Tính Đường Bảo
vốn ham ngủ lại phải thường xuyên thức đêm cùng nàng, cũng thật khổ cho
nó.
Trời đêm nay không trăng cũng không sao, Hoa Thiên Cốt ra
khỏi cửa, nhẹ nhàng nhảy từ tầng cao nhất Hợi điện xuống. Tuy rằng pháp
lực của cô bé vẫn chưa đủ mạnh đến cảnh giới không cần kiếm mà vẫn có
thể bay vút lên trời cao, nhưng cũng đủ bay nhanh được qua cánh rừng.
Rất nhanh đã tới khoảng đất trống ở sâu trong rừng cô bé thường luyện kiếm, bỗng có một người áo váy rực rỡ tung bay, khoanh tay đứng trên cành
cây. Là Nghê Mạn Thiên xinh đẹp quyến rũ tuyệt trần.
“Ta nghe nói ngươi luôn luyện kiếm một mình ở đây? Quả nhiên, thảo nào tiến bộ nhanh như thế. Thật là, biết vậy làm trước vẫn hơn…”
Bỗng Nghê Mạn
Thiên rút bội kiếm bên hông ra, sắc bén lạnh thấu, làm nổi bật nụ cười
tàn nhẫn kỳ lạ trên mặt nàng ta, vừa lộng lẫy lại hoang dại như ma như
quỷ.
Trường Lưu có cơ nghiệp hơn một ngàn ba trăm năm, Đại hội
Kiếm Tiên được cử hành không bao lâu sau khi lập phái. Từ đầu, đây vốn
chỉ là dịp các đệ tử trong phái cọ xát, mười năm cử hành một lần. Sau
đó, đệ tử ngày càng nhiều, rút ngắn xuống còn năm năm. Hơn nữa, Yêu Thần sắp xuất thế, ma quái lộng hành, thần tiên lác đác có vài người nên
không kiểm soát nổi, các môn phái bắt đầu ra sức tuyển chọn đệ tử. Trước kia đề cao việc tự học đắc đạo, nay lại biến thành các lớp tu tiên cấp
tốc, mà những đệ tử này ngay cả bán tiên cũng không thể với tới, càng ít người đạt đến cảnh giới đăng đường, nhưng để trừ ma vệ đạo thì cũng có
hiệu quả rõ rệt.
Mấy năm nay Đại hội Kiếm Tiên lại giống Quần
Tiên yến, rút ngắn từ năm năm xuống tổ chức thường niên, hơn nữa ngoài
đệ tử bổn phái, đệ tử các phái khác cũng được tham gia.
Trong Tam tôn, Sênh Tiêu Mặc biếng nhác, tất nhiên không muốn có nhiều đệ tử, Hỏa Tịch và Thanh La cũng là do chán quá nên nhận cho vui, dạy được vài
ngày lại thấy phiền, không muốn thu nạp thêm nữa. Ma Nghiêm phải quản lý mọi việc lớn nhỏ trong Trường Lưu Sơn, tất cả mọi chuyện đều phải đích
thân giải quyết, may mà có Lạc Thập Nhất giúp, nhưng hắn vẫn bận tối mày tối mặt, không muốn nhận thêm đồ đệ. Bạch Tử Họa thì khỏi cần nói, dù
Ma Nghiêm lải nhải chuyện nhận đồ đệ bên tai mấy chục năm nay vẫn không
có động tĩnh gì.
Cho nên đồ đệ trực hệ của Tam tôn đã ít lại càng ít hơn, tuy rằng được tất cả mọi người chú ý, nhưng muốn bái sư còn khó hơn lên trời. Phần lớn đệ tử cũng chỉ được những đồ đệ của đồ đệ của đồ đệ của một vị trưởng lão đức cao vọng trọng nào đấy thu nhận.
Đại hội Kiếm Tiên lần này, ai chưa bái sư đều có thể tham gia, trừ phi bản
thân đã tìm được thầy hiền, không muốn tranh đấu thì có thể từ bỏ quyền
lợi. Ngay cả nhóm đã bái sư cũng ngầm xung đột, tranh nhau đến sứt đầu
mẻ trán.
Nhưng đệ tử phái khác đến dự thi lại không vậy, chuyện
thắng thua liên quan đến danh dự của bổn phái. Hơn nữa dù là đệ tử đồng
môn đấu nhau, nhưng cũng có xung đột giữa các bè phái, sợ làm mất mặt sư phụ mình. Cho nên những đệ tử được cử tới dự thi đều là nhân tài kiệt
xuất để giành vinh quang về cho bổn phái.
Đường Bảo lặng lẽ nhìn trời cầu nguyện, hy vọng một năm chăm chỉ vất vả của mẹ Cốt Đầu sẽ được hồi báo.
Sắc mặt Hoa Thiên Cốt từ sáng đã tái nhợt nhưng vẫn giữ yên lặng, nó nghĩ
chắc cô bé quá lo lắng, bèn nằm trong lỗ tai kể chuyện cười an ủi.
Khinh Thủy vô cùng hưng phấn ngó nghiêng khắp nơi. Mấy ngàn đệ tử Trường Lưu
cộng thêm đệ tử môn phái khác đều tập trung ở quảng trường lớn nhất
Trường Lưu Sơn, đâu đâu cũng đông nghẹt người, cảnh tượng thật hoành
tráng. Trên trời thỉnh thoảng có ánh kiếm sắc màu rực rỡ đỏ, tím, xanh
đan cài vào nhau, giống như cầu vồng mới lên, trông cực kì tuyệt mĩ.
Những ánh sáng đó đều là người khác phái vừa tới hoặc tiên nhân đến xem
thi đấu.
Hoa Thiên Cốt có thể nhận ra vài người đã từng gặp ở thiên yến.
Chợt cô bé thấy bóng Nghê Mạn Thiên bay lên cao, vui vẻ chạy đến bên một
đoàn người. Hoa Thiên Cốt cố gắng nhìn, dẫn đầu là một nam tử trung niên cưỡi sư tử vàng, mày kiếm mũi thẳng, hai mắt như sấm, rất mạnh mẽ.
Người phụ nữ cưỡi mây bảy màu bên cạnh đoan trang xinh đẹp, nụ cười hòa
ái dễ gần. Hai người họ chính là chưởng môn của Bồng Lai tiên đảo, vợ
chồng Nghê Thiên Trượng, cũng là cha mẹ Nghê Mạn Thiên.
Nàng ta
nũng nịu rất lâu trong lòng hai người, đệ tử của Nghê Thiên Trượng rất
chiều chuộng Nghê Mạn Thiên, đều vây quanh che chở cho sư muội lâu ngày
xa cách.
Hoa Thiên Cốt nhìn nụ cười vui vẻ của Nghê Mạn Thiên,
lòng chợt thấy xót xa. Nếu cha mẹ cô bé còn sống, đừng nói là một mình
cầu đạo tu tiên, có cho cô bé làm Ngọc Hoàng Đại đế cô bé cũng không
muốn làm. Chỉ cần có thể làm con của cha mẹ, hiếu thuận nhiều hơn nữa,
hưởng thụ những ngày vui vẻ bên tình thân là được rồi.
Bồng Lai
Đảo ở đầu Đông Hải, Trường Lưu Sơn ở cuối Bắc Hải, đều là danh môn đại
phái trong cõi tiên. Bồng Lai Đảo chủ lần này lại đặc biệt đưa con gái
độc nhất tới Trường Lưu Sơn tu hành, có thể thấy rõ quan hệ hòa thuận
giữa nhiều thế hệ của hai phái. Dù đều là núi tiên trên biển nhưng thực
lực của Bồng Lai Đảo hơi yếu, đệ tử của Nghê Thiên Trượng lại không có
ai nổi trội, nếu bị yêu ma xâm phạm, nơi có thể dựa dẫm nhất chính là
Trường Lưu. Hơn nữa hai phái trước nay vẫn có quan hệ tốt. Nghê Mạn
Thiên bái nhập Trường Lưu môn có chút thủ đoạn ngoại giao, nếu suy nghĩ
toàn cục cho Trường Lưu, nhận Nghê Mạn Thiên làm đệ tử trực hệ của Tam
tôn là việc tất nhiên. Trước có Thượng Thượng Phiêu, nữ huyền tôn của
chưởng môn Thiên Sơn, vị trí đứng đầu năm ngoái của nàng vẫn là dùng ít
mánh khóe mà có được. Bởi vậy cũng khó trách các đại môn phái khác đều
muốn dựa thế Trường Lưu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT