Trăng sáng nhô lên
cao, trong rừng, Hoa Thiên Cốt thắp hương, đốt giấy, bái hai bái, sau đó ngồi yên dưới tàng cây ngẩn người nhìn ngọn lửa. Trường Lưu Sơn chẳng
những thừa thãi ngọc thạch, đến cả hương liệu cũng quá nhiều. Mùi hương
này không biết pha thêm gì mà mang đến một cảm giác khác biệt so với các loại hương khác. Nó chứa đựng một mùi lo âu và bi ai nồng đậm. Sương
khói lượn lờ, khiến con người chìm đắm mê say.
Cô bé nửa đêm lén trốn ra ngoài, bởi vì hôm nay là sinh nhật của mình, cũng là ngày giỗ của mẹ cô bé.
Người bình thường vào sinh nhật hẳn sẽ vui vẻ vô cùng, chỉ có Hoa Thiên Cốt coi ngày này là ngày đau thương nhất.
Luôn mang đến bất hạnh cho người bên cạnh, vậy nên vĩnh viễn cô bé chỉ có thể ở một mình. Cô đơn, lạnh lẽo.
“Một mình ở đây làm gì?”
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến cái mạng nhỏ này của Hoa Thiên Cốt bị dọa
chỉ còn một nửa, chưa kịp ngẩng đầu nhìn người tới đã vội vàng quỳ
xuống.
“Bái kiến Tôn thượng!”
Đầu cúi thấp, chỉ nhìn thấy
vạt áo màu trắng của người trên mặt đất, vương vài chiếc lá vàng, đột
nhiên cô bé muốn vươn tay phủi cho người.
“Sao lại đốt vàng mã thế này? Hôm nay là ngày giỗ của ai?”
“Của mẹ con.” Hoa Thiên Cốt buồn bã nói.
“Hóa ra là thế, hãy nén đau buồn…” Bạch Tử Họa trước nay không nói nhiều,
càng không biết an ủi người khác như thế nào, chỉ nhìn thân hình gầy
guộc của Hoa Thiên Cốt run rẩy quỳ trong gió thu.
Đứa trẻ này có rất nhiều điểm tương đồng với người ấy, ngay cả hắn đôi khi cũng nhầm lẫn.
“Ngươi đứng lên đi.”
Hoa Thiên Cốt đứng dậy, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Cũng muộn rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Tôn thượng, đệ tử có thể hỏi một câu không?”
Bạch Tử Họa hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu nói: “Hỏi đi!”
“Tỷ tỷ của con hiện tại thế nào rồi ạ? Đệ tử có thể đến Mao Sơn thăm tỷ tỷ
không?” Cô bé rất nhớ tỷ tỷ, từ nhỏ đến giờ, ngoại trừ cha, tỷ tỷ chính
là người đầu tiên đối xử tốt với cô bé.
“Ngươi vì sao luôn gọi nàng là tỷ tỷ? Ngươi rất quen thuộc với nàng sao?”
“Không có. Đệ tử trên đường đến Mao Sơn gặp được tỷ tỷ, tỷ ấy là người đầu
tiên đối xử tốt với con, không chán ghét chê bai con, bảo vệ con. Trong
lòng con, tỷ ấy cũng giống như cha con vậy, đều là thân nhân của con,
cho dù mọi người xung quanh có ghét bỏ con thế nào, tỷ ấy vẫn sẽ đối với con như vậy.”
Bạch Tử Họa ngừng một lát rồi hỏi: “Ngươi vẫn chưa biết điều khiển kiếm, còn muốn hạ sơn sao?”
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, vừa bất an lại vừa xấu hổ gật đầu. Cô bé thầm nghĩ chắc Tôn thượng thất vọng về mình lắm, không khỏi phiền muộn khó chịu.
Đột nhiên Bạch Tử Họa vung ngón tay lên, một tia sáng màu bạc như ánh chớp
từ hông người vụt thẳng lên trời cao, xoay mấy vòng rồi đứng ở giữa
không trung. Thân kiếm mỏng như cánh ve, sáng lung linh như ngọc, ánh
ngũ sắc hoa lệ tỏa dọc theo thân kiếm.
“Ta dạy cho ngươi.”
Nói xong người vươn tay về phía Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng điên đảo chúng sinh của
Bạch Tử Họa, phút chốc liền cảm thấy ánh trăng sau lưng người bỗng trở
nên lu mờ. Cô bé đờ người ra đó, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác vươn tay
ra, để mặc người nắm lấy, bàn tay vẫn lạnh lẽo như nước. Cả người Hoa
Thiên Cốt tựa như đắm trong dòng nước vậy, không thể hô hấp, cũng không
có lối thoát. Cô bé bỗng thấy, có lẽ cả đời này cũng không thể trốn được
Bạch Tử Họa nhìn cô bé: “Đừng quên khẩu quyết và tâm pháp, quan trọng nhất
là phải hợp thành một thể với kiếm, cho rằng nó chính là một phần cơ thể của ngươi, muốn bay đi đâu thì bay đến đó, tự nhiên sẽ không rơi
xuống.”
Nói xong giống như thiên ngoại phi tiên, dắt Hoa Thiên
Cốt nhẹ nhàng thong thả nhảy lên, bay đến trên thân kiếm. Cây kiếm chỉ
dài có ba thước, nhưng vì vóc dáng Hoa Thiên Cốt nhỏ nhắn, nên cũng
không chật.
“Điều chỉnh hô hấp, đừng sợ, bây giờ giao cho ngươi khống chế kiếm.”
Người đang nói thì kiếm bỗng lảo đảo trên không, sau đó liền rơi xuống dưới.
A, Hoa Thiên Cốt hét lớn trong lòng, sẽ bị đập vào một cây đại thụ mất! Cô bé vội vàng nhắm mắt, nhưng đột nhiên lại nhớ tới Tôn thượng ở ngay sau mình, bèn hấp tấp tập trung tụ khí, cố gắng kéo thanh kiếm sang một
bên, lá cây sượt qua người, đầu ứa đầy mồ hôi.
“Tốt lắm, bây giờ cố gắng làm kiếm ổn định, từ từ bay lên.”
Hoa Thiên Cốt chỉ thấy đường kiếm bay trong không trung vòng vèo không có
phương hướng, lúc cao lúc thấp, cách mặt đất không quá hai thước, thật
sự là quá nguy hiểm. Tuy nhiên cô bé làm được như thế này đã rất tốt
rồi, thứ nhất vì thanh kiếm kia cưỡi lên vô cùng thoải mái, thứ hai là
sự xuất hiện của Tôn thượng đối với Hoa Thiên Cốt giống như một liều
thuốc an thần vậy.
Bay qua bay lại quanh gốc đại thụ, nguy hiểm
quá, Hoa Thiên Cốt tập trung nhìn mặt trăng, trong lòng không ngừng kêu
gào tiến lên phía trước, tiến lên phía trước. Cuối cùng vụt một cái bay
thẳng lên, thoát khỏi cánh rừng, kiếm chở hai người tiến về phía ánh
trăng trong như nước.
Hoa Thiên Cốt hít một hơi thật sâu, mùi
hương hoa cỏ hòa quyện nhau trong không khí thật khiến người ta thoải
mái. Hóa ra đây là cảm giác được bay, mà đôi cánh của cô bé, không phải
kiếm, lại là Tôn thượng.
Hoa Thiên Cốt chậm rãi nắm giữ khẩu
quyết, bay mấy vòng trên không. Cô bé phát hiện mình đã bay rất cao,
thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ Trường Lưu Sơn và Tam điện.
Cuối cùng Hoa Thiên Cốt từ từ đáp kiếm xuống. Kiếm tự động bay về bên hông Bạch Tử Họa, thu vào trong vỏ.
“Bay rất khá.” Bạch Tử Họa gật đầu khen ngợi, Hoa Thiên Cốt thấy còn ngọt
ngào hơn cả ăn mật. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô bé bèn hỏi:
“Tôn thượng, sao khẩu quyết của người và tỷ tỷ giống nhau thế?”
Bạch Tử Họa hơi giật mình nhưng lại trấn tĩnh rất nhanh hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Tỷ tỷ lúc ngự kiếm cũng đọc khẩu quyết giống hệt như vậy, lúc trước khi
Thập Nhất sư huynh truyền khẩu quyết con chỉ thấy có chút quen thuộc.
Hiện tại mới nhớ ra khẩu quyết không ngờ giống hệt với khẩu quyết ngự
kiếm của tỷ tỷ lúc trước.”
Bạch Tử Họa nhớ đến bộ dáng người kia khi học ngự kiếm, có chút buồn cười nói:
“Tỷ tỷ của ngươi trí nhớ không tốt cho lắm, lại sợ độ cao, vì thế mỗi lần
đều lớn tiếng đọc khẩu quyết, vừa để bớt sợ hãi, vừa để nhớ lâu hơn.”
Hoa Thiên Cốt nhìn bộ dáng không tập trung hiếm có của Bạch Tử Họa, nhắc
đến tỷ tỷ lời lẽ lại dịu dàng khác thường trong lòng có chút chua chua.
Xem ra Tôn thượng vẫn là rất để ý tỷ tỷ, cũng không biết giữa họ đã xảy
ra chuyện gì.
Bạch Tử Họa rất nhanh thu lại tâm tình, ánh mắt sâu như nước không biết đang suy nghĩ gì, bội kiếm cầm trong tay giao cho
Hoa Thiên Cốt.
“Ta thấy ngươi và thanh kiếm này có duyên phận, tặng cho ngươi.”
Hoa Thiên Cốt sợ hãi: “Sao thế được? Đa tạ Tôn thượng quan tâm, Thiên Cốt không dám nhận.”
“Yên tâm, đây chỉ là một bội kiếm bình thường tên là ‘Đoạn Niệm’, lúc còn
trẻ ra ngoài ngao du ta thường dùng. Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của ngươi ư? Coi như quà là được rồi. Ngươi có gắng luyện tập, đừng phụ
lòng thanh kiếm này.”
“Tạ ơn Tôn thượng, đệ tử hiểu rồi.”
Hoa Thiên Cốt run rẩy quỳ xuống nhận thanh kiếm kia, giọng nói cũng run
lên, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người tặng quà sinh nhật cho
cô bé. Bởi vì mẫu thân, nên cha cũng tránh đề cập, đừng nói gì đến chúc
mừng.
Một dòng nước ấm áp từ tận đáy lòng Hoa Thiên Cốt dâng lên, tâm tư đầy cảm động cùng nỗi lòng xót xa, không nói nên lời.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thập Nhất đến tìm cô bé, nói rằng Tôn thượng cho phép
cô bé tới Mao Sơn thăm tỷ tỷ của mình. Vì thế Hoa Thiên Cốt vui vẻ sửa
soạn đến Mao Sơn, tất nhiên là mang theo Đường Bảo, được Lạc Thập Nhất
dẫn đường.
Hoa Thiên Cốt lần đầu tiên bay cao như thế, giẫm chân
lên kiếm, không dám cúi đầu nhìn biển rộng phía dưới, chỉ sợ sẽ ngã
xuống. Đường Bảo ôm cái gì trắng trắng xoay đi xoay lại trên vai, cô bé
chỉ sợ nó sẽ bị gió lớn thổi bay mất.
“Đường Bảo, ngươi làm cái gì mà vui thế? Hay vào trong lỗ tai rồi ngủ đi nhé? Gió lớn bên ngoài dễ bị cảm lắm.”
“Ha ha ha, Thập Nhất sư huynh cho con kẹo.” Đường Bảo ngoạm một miếng, hạnh phúc hiện rõ trên mặt.
“Mẹ Cốt Đầu cũng ăn đi!” Nó bẻ “một miếng rõ to” cố gắng giơ cao lên.
Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, Đường Bảo đút vào miệng cô bé, chỉ nếm thấy vị ngọt, chẳng đủ nhét kẽ răng.
Dọc đường Lạc Thập Nhất kể hết mọi chuyện trong Mao Sơn cho cô bé nghe, mỗi việc Hoa Thiên Cốt đều cẩn thận ghi nhớ. Lần này khó khăn lắm mới được
ra ngoài, nhất định sẽ khiến tỷ tỷ bất ngờ.
Trở về Mao Sơn, trước kia Hoa Thiên Cốt chưa từng ngờ rằng mình cũng có ngày bay từ trên
không xuống như thần tiên hạ phàm. Cô bé cúi đầu nhìn các đệ tử đang đi
lại phía dưới, cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn khác hẳn mấy tháng
trước, cây cỏ xanh um, sơn thủy hữu tình. Nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng
tàn sát máu me bê bết trước kia, cô bé vẫn không nhịn được cảm giác buồn nôn.
Đường Bảo ngủ no xong trèo lên đỉnh đầu Hoa Thiên Cốt cực
kì đắc ý nhìn dòng người phía dưới. Lạc Thập Nhất nói chuyện với tiếp
dẫn đệ tử, nghe nói chưởng môn đang bận rộn xử lý công việc, hai người
liền theo đệ tử tiếp dẫn đi đến nhà khách nghỉ ngơi trước. Trên đường đi thỉnh thoảng có vài đệ tử liếc nhìn Đoạn Niệm kiếm bên hông cô bé thì
thầm to nhỏ khiến Hoa Thiên Cốt cảm thấy vô cùng có mặt mũi.
“Vị sư tỷ này trên đường đến Mao Sơn chắc đã mệt, có muốn dùng một chút điểm tâm không? Điểm của Mao Sơn thực sự rất ngon đấy!”
“Thật sao!? Vậy đành làm phiền sư huynh!”
Hoa Thiên Cốt ngồi trước gương nghịch nghịch tóc mình, Đường bảo đi đường
xa đã ngủ say chết. Chưa đầy nửa nén hương đã thấy tiếp dẫn đệ tử kia
trở lại, sắc mặt tái hơn trước rất nhiều.
“Nhanh ghê!” Hoa Thiên Cốt nhìn lên tay hắn, hu hu hu, điểm tâm của cô bé đâu?
Đệ tử kia dường như đã quên chuyện đó, kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, sau đó cúi ngay đầu xuống.
“Chưởng môn cho mời sư tỷ!”
Hoa Thiên Cốt gật đầu đi theo, cũng không có ý gọi Đường Bảo dậy. Đệ tử
tiếp dẫn dắt cô bé đi vòng vèo qua mấy điện, trên đường cũng không có đệ tử nào.
“Vị sư huynh này, tỷ tỷ sao lại hẹn gặp ta ở nơi hoang vu thế?”
Đệ tử tiếp dẫn ngẩn người, quay đầu lại phát hiện Hoa Thiên Cốt đang đề
phòng nhìn chằm chằm mình liền bật cười nói. “Không hổ là người được
Bạch Tử Họa nhìn trúng, thật thông minh…”
Hoa Thiên Cốt cảm thấy
Đoạn Niệm bên hông rung lên cực mạnh, phát ra tiếng rít sắc nhọn. Đệ tử
kia vẫn thản nhiên đứng đó, một tay đưa lên gỡ lớp hóa trang trên mặt,
không ngờ lộ ra là một dung nhan tuyệt mỹ.
Mái tóc tím như thác
phiêu diêu trong gió, bộ y phục tím uốn lượn tựa ảo mộng. Làn da trắng
nõn trong suốt dưới ánh mặt trời, khẽ ẩn hiện đường cong duyên dáng của
xương quai xanh. Mi tâm hắn có ấn ký đỏ sẫm lộng lẫy như hoa, đôi mắt
màu đỏ trong veo không chút vẩn đục, bầu trời đầy sao cũng không thể
sánh bằng.
“Ngươi là…”
“Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch!”
Hoa Thiên Cốt hít một hơi khí lạnh, vội vàng vung tay, Đoạn Niệm tuốt vỏ
bay ra, theo ngón trỏ và ngón giữa của cô bé lao tới tấn công Sát Thiên
Mạch.
“Bé con, kiếm này ở trong tay Bạch Tử Họa ta còn kiêng dè vài phần chứ ngươi thì yếu quá!”
Sát Thiên Mạch giơ tay lên, tao nhã đẩy lưỡi kiếm qua một bên, vẻ mặt cực kì ghét bỏ.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Tỷ tỷ của ta là chưởng môn Mao Sơn đó!”
Xong rồi, thuật điều khiển kiếm của cô bé vốn đã chẳng ra sao, vừa thực
chiến đã gặp ngay cường địch, Đường Bảo lại không ở đây, lần này chết
chắc rồi!
“A, ngươi nói là Hồng Điệp hả? Yên tâm, ta chỉ chơi với nhóc con ngươi một chút thôi, nàng ấy không thích người tùy tiện.”
Sát Thiên Mạch cười rộ lên, mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, mỗi
hành động đều vô cùng quyến rũ, mị hoặc đảo điên, khiến người ta mất hồn mất vía.
“Thật… thật sao?”
“Vớ vẩn! Chẳng lẽ ta lại đi lừa một đứa trẻ con như ngươi!”
Hoa Thiên Cốt suýt ngất dưới nụ cười khuynh thành của hắn, cảm giác như
toàn bộ thân thể và tâm linh đều bị đôi mắt đó hút vào. Nhưng trên người Sát Thiên Mạch chỉ thấy ấm áp và mùi thơm dịu, không có chút yêu khí
hay sát khí nào, nếu không biết hắn là ai thì dựa vào dung mạo này có
nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy giống người xấu, người xấu cũng đẹp thế
sao? Ngoại trừ Tôn thượng, cô bé còn chưa thấy qua một ai xuất chúng như vậy nữa!
“Ngươi… muốn tìm ta có chuyện gì?”
Sát Thiên Mạch đắc ý ngoắc ngoắc ngón tay, Đoạn Niệm kiếm ở một bên bay qua nằm lơ lửng trước mặt.
“Cũng không có chuyện gì, thật ra ta muốn tìm thanh sắt vụn này. Ngươi và tên tiểu tử Bạch Tử Họa có quan hệ gì? Sao hắn lại giao Đoạn Niệm cho
ngươi?”
Hoa Thiên Cốt hơi bất mãn với cách nói chuyện của Sát Thiên Mạch, khó chịu đáp.
“Là Tôn thượng tặng ta!”
“Cái gì? Bạch Tử Họa tặng cho ngươi? Đoạn Niệm đã đi theo hắn nhiều năm, bên trong còn có huyền cơ, thế mà hắn lại cho ngươi? Hừ, không thể tưởng
tượng tên đó lại có lòng tốt như thế, ngươi mang theo Đoạn Niệm kiếm này cho dù cách chân trời góc bể hắn cũng có thể cảm nhận được ngươi có
bình yên vô sự hay không. Lần trước giao chiến với tên khốn đó ta không
cẩn thận bị chém một nhát, bao lâu rồi mà vẫn chưa khép miệng được, suýt chút nữa thì hủy hoại dung nhan tuyệt mĩ của ta, hại ta phải lên Thiên
Cung xuống Đông Hải trộm linh dược. Lần này cái thứ sắt vụn này mà rơi
vào tay ta, ta phải giẫm nó vài cái cho hả mối hận trong lòng.”
Hoa Thiên Cốt nào dám để Sát Thiên Mạch giẫm lên Đoạn Niệm, vội vã ôm lấy nó cẩn thận che chở.
“Nó chỉ là một thanh binh khí vô tri thôi, ngươi đừng tính toán với nó!”
Sát Thiên Mạch nhìn vẻ mặt buồn cười của Hoa Thiên Cốt, phẩy phẩy tay nói.
“Thôi quên đi, ta bao dung độ lượng, sau này tính sổ với Bạch Tử Họa, không
thèm chấp nhặt với một thanh kiếm cùn! Nhưng mà Đoạn Niệm cũng không
phải vật vô tri như ngươi nói đâu!” Sát Thiên Mạch cười mập mờ chỉ tay
lên thân kiếm “Trên này có bí mật của Bạch Tử Họa, thật không hiểu hắn
nghĩ thế nào lại đưa cho ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT