Hồng Điệp nhìn trộm Bạch Tử Họa, phát hiện hắn đang suy nghĩ cái gì, lại không để ý đến mình liền hung hăng cào cấu cái đầu của Tiểu Bạch một phen, hạ giọng nói:

“Ca ca xấu, không để ý đến ta!”

Mỗi một câu đều cào một đám lông trên người Tiểu Bạch.

Một tiểu cô nương tuy nói khí lực không lớn nhưng nắm chút lông lên cũng làm cho Tiểu Bạch hơi đau, dù sao đó cũng là cái trán, chỗ gần với xương thịt nhất. Ăn đau khổ nhưng nó lại không dám phát uy, chỉ có thể gầm nhẹ vài tiếng cho hả giận.

“Tiểu Điệp, lại đây!” Bạch Tử Họa vẫy tay với nàng, dịu dàng nói.

Cái miệng nhỏ nhắn của Hồng Điệp nhếch lên, không thèm để ý đến Bạch Tử Họa. Nhưng suy nghĩ một chút liền vỗ đầu lão hổ, hướng về hắn thè lưỡi ra, thanh âm thanh thuý nói:

“Ca ca xấu, không để ý đến ta. Ta cũng không thèm để ý đến ca ca đâu!”

Bạch Tử Họa nhịn cười xoa xoa đầu nàng. Đây mới chính là tính cách bản nguyên của nàng, vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu như vậy.

“Xin lỗi. Ta mải nghĩ đến một việc, sau này sẽ không như vậy nữa!”

Dù sao thì Hồng Điệp cũng vẫn còn mang một chút tính tình trẻ con nên khi thấy hắn nói vậy liền không để tâm đến vấn đề này nữa. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Ca ca! Ta không biết tại sao mấy ngày nay, ngày nào cũng luôn nằm mơ. Trong mộng thường xuyên thấy một vị tỷ tỷ vẫn đi bên cạnh ngươi. Vị tỷ tỷ kia nhìn rất quen. Thật là lạ!”

Bạch Tử Họa nghe thấy vậy mà chấn động. Hắn cúi đầu nhìn Hồng Điệp một cách chăm chú. Sau một lúc, hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, thì thào nói:

“Cũng không cần cảm thấy kì lạ. Nàng và người trong giấc mơ là một!”

Hồng Điệp nhìn Bạch Tử Họa ánh mắt có chút sợ hãi.

“Ca ca, ta là ta. Sao ta lại có thể là một người khác!”

Tiểu Bạch đang nằm bên nghe thấy vậy liền gật đầu mấy cái. Trong lòng nó thầm nghĩ: “Tiểu tổ tông này là độc nhất vô nhị rồi, làm gì có ai dã man như nha đầu này. Nếu không đường đường một hổ tinh như ta làm sao lại bị một tiểu nha đầu như ngươi bắt nạt, lại còn bắt ta rời khỏi rừng núi, để lại mấy con cọp cái xinh đẹp….Ôi”.

Bạch Tử Họa sửng sốt, cúi đầu, xoa đầu nàng, nhỏ giọng nói:

“Nàng vẫn chính là nàng!”

Khóe mắt Hồng Điệp chảy xuống một giọt nước mắt, nhào tới trong lòng Bạch Tử Họa, nắm lấy áo hắn nức nở nói:

“Nhưng ta không phải là tỷ tỷ trong giấc mơ, ta không biết nàng, nhưng ta cảm giác nàng với ta mỗi lúc lại gần hơn. Ca ca, ngươi đuổi nàng đi được không? Tiểu Điệp không thích vị tỷ tỷ ấy!”

Bạch Tử Họa sững sờ khi nghe thấy như vậy. Nói một cách chính xác thì vào lúc này, hắn như bị lôi điện đánh trúng.

“Tại sao lại như vậy…?” Bạch Tử Họa thì thào tự hỏi, ánh mắt hết sức phức tạp.

Các nàng không phải là một người sao, chỉ khác là bị che đi trí nhớ, thân thể trong ảo cảnh giống như quay ngược thời gian chậm rãi lớn lên. Vì sao Tiểu Điệp lại xua đuổi chính bản thân mình trước đây?

Bạch Tử Họa quan sát Hồng Điệp thật kĩ, hắn nhất định phải giải thích cho nàng rõ, nhưng lại không thể tùy tiện tiết lộ thân phận hai người. Nếu để tình trạng này tiếp diễn nhất định sẽ có phiền phức lớn, thậm chí linh hồn có thể phân đôi thành hai ý thức khác nhau cũng nên.

“Ca ca, ta không thích nàng. Ngươi đuổi nàng đi nhé?” Hồng Điệp ngẩng đầu, gạt nước mắt, nói nhỏ.

“Đừng sợ, Tiểu Điệp. Nàng vẫn là nàng, chỉ có điều tạm thời mất đi trí nhớ, đợi đến khi nhớ lại mọi chuyện tự khắc sẽ rõ…” Bạch Tử Họa nhìn Hồng Điệp, trong lòng cực kì bất an.

“Thật sao?” Hồng Điệp mở đôi mắt to, trong veo không hề có bất cứ một chút tạp chất. Trong đôi mắt đó, Bạch Tử Họa chỉ thấy có một sự quyến luyến và tin tưởng.

Rất nhiều năm sau, cũng có một người dùng ánh mắt ấy nhìn hắn, trên cột Tru Tiên, trên Dao trì. Ánh mắt ấy thủy chung vẫn nhìn về hắn không hề thay đổi: “Ta không tin chính, không tin tà, ta chỉ tin tưởng mình sư phụ.”

Bạch Tử Họa gật đầu nhìn nàng, sợ bất an trong ánh mắt không vơi bớt.

Hồng Điệp vốn rất thông minh, hơn nữa trái tim lại mẫn cảm. Nàng nhìn Bạch Tử Họa rồi vùi đầu vào lòng hắn, nhỏ giọng nói:

“Ca ca! Ngươi đừng không vui. Tiểu Điệp thấy ngươi không vui. cũng cảm thấy khó chịu. Sau này ta không nói là được. Ta tin ca ca. Ngươi nói không sao thì có nghĩa là không sao.”

Bạch Tử Họa không nói gì, dịu dàng xoa đầu nàng.

“Ca ca! Tiểu Điệp đã lớn rồi. Có một số việc ngươi không nói ra nhưng ta vẫn cảm nhận được. Ngươi ở bên Tiểu Điệp nhưng ta có thể cảm giác được người mà ngươi để ý không phải là ta mà là tỷ tỷ trong giấc mơ kia. Dù ngươi nói hai chúng ta là một nhưng ta không quen nàng, nàng cũng không biết ta… Ta biết! Lúc đầu, ngươi cướp ta từ tay đạo sĩ kia không phải là vì ta mà là vì tỷ tỷ ấy. Trong mộng, ta đã gặp tỷ tỷ. Nàng rất đẹp. Nhưng sau này, khi Tiểu Điệp lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp hơn nàng. Ca ca! Ngươi không nên bỏ ta lại….” Hồng Điệp vẫn vùi đầu vào ngực Bạch Tử Họa, nàng cố nén khóc, thầm nghĩ trong lòng.

Xuân đi, thu đến. Trong nháy mắt một năm lại trôi qua.

Những lời nói của Hồng Điệp càng lúc càng ít đi. Từ diện mạo đến tính cách đều giống hệt với trước kia, có khác chăng chỉ là y phục trên người không phải màu đỏ. Nàng thường xuyên ngồi trên lưng Tiểu Bạch mà ngẩn người nhìn bầu trời.

“Tiểu Bạch! Ta càng lúc càng mơ thấy tỷ tỷ kia xuất hiện nhiều hơn, đáng sợ nhất là dung mạo nào giống y chang ta, chỉ khác là nàng mặc một bộ y phục đỏ rực. Ta có cảm giác, tỷ tỷ ấy càng đến gần ta thì khoảng khắc ta phải ra đi càng mau tới. Tiểu Bạch! Ngươi có nghe ta nói không? Ta sẽ cầu ca ca trả ngươi về với núi rừng. Tiểu Bạch, sau này ngươi còn nghĩ tới ta nữa không?” Hồng Điệp thấp giọng hỏi.

Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Hồng Điệp, ánh mắt của nó có một điều gì đó hơi phức tạp. Những năm gần đây, tuy nàng thường xuyên bắt nạt nó. Nhưng thực tế thì nó cảm giác được, nàng rất yêu quý nó. Tuy tiểu Bạch là một con hổ tinh, nhưng vào lúc này, nó cũng cảm thấy buồn bã. Nó nhìn Hồng Điệp gật gật đầu

Hồng Điệp mỉm cười từ trên người Tiểu Bạch nhảy xuống. Nàng vuốt vuốt bộ lông của nó rồi nhỏ giọng nói:

“Tiểu Bạch! Ngươi nói khi ta đi rồi, ca ca có nhớ tới ta hay không?”

Tiểu Bạch gầm nhẹ một tiếng rồi nhìn Hồng Điệp. Nàng vuốt ve bộ lông của Tiểu Bạch, ánh mắt có phần thất thần. Hồng Điệp ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa đang có một cái bóng trắng khoanh chân ngồi ở đó. Nàng thầm nhủ trong lòng: “Ca ca! Tiểu Điệp đã nghĩ kỹ rồi. Mỗi ngày ngươi nhìn ta nhưng thật ra là nhìn tỷ tỷ kia mà thôi. Ta biết, nàng đối với ngươi rất quan trọng nên Tiểu Điệp biết phải làm thế nào.”

Đôi mắt của Hồng Điệp long lanh đầy nước. Nàng lại quay sang nhìn Tiểu Bạch, ngu ngốc cười nói:

“Tiểu Bạch! Ta đi rồi, ngươi phải tự lo lấy cho mình, đừng để bị người ta ức hiếp!”

Bạch Tử Họa khoanh chân ngồi trên đỉnh núi thực ra là đang tìm phương pháp đối phó với oán niệm trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc. Bạch Tử Họa không phải là kẻ sẽ buông tay chờ chết, loại người cố chấp giống như hắn, muốn hắn buông bỏ một thứ gì đó thật sự quá khó. Bất kể ra sao, hắn cũng đã hứa với lòng mình sẽ bảo hộ tốt cho nàng thì tuyệt đối sẽ không để nàng gặp thương tổn, nếu như thực sự phải lựa chọn, hắn thà rằng nói ra chân tướng và chịu trừng phạt chứ quyết sẽ không để oán niệm kia tạo ra kẽ hở trong linh hồn Hồng Điệp.

“Ca ca! Ngươi xuống đây một lát được không?” Từ phía dưới Hồng Điệp ngẩng đầu cất tiếng gọi.

Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn về phía Hồng Điệp. Ánh mắt hắn có chút phức tạp. Hắn phát hiện thời gian gần đây nàng không còn tùy tiện như trước, thậm chí có chút xa cách với mình, chỉ sợ lại nghĩ linh tinh rồi. Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn đứng dậy, chậm rãi hạ xuống cạnh nàng.

“Ca ca! Ngươi ngồi xuống. Tiểu Điệp muốn chải tóc cho ngươi.”

Nét mặt Hồng Điệp hoàn toàn ngây thơ, khờ khạo giống y như trước kia, mỉm cười nói với Bạch Tử Họa. Nàng cầm một chiếc lược gỗ trong tay. Đó là vật mà Bạch Tử Họa đã làm cho nàng.

Nàng không để Bạch Tử Họa mở miệng liền kéo hắn tới một tảng đá. Sau khi Bạch Tử Họa ngồi xuống, liền đứng sau lưng hắn, cầm cây lược gỗ mà chải tóc cho hắn một cách chăm chú. Nàng vẫn nhớ mang máng mẫu thân mình trước kia cũng chải tóc cho phụ thân như vậy.

Nét mặt của nàng hết sức chăm chú. Một lúc sau, nhỏ giọng nói:

“Ca ca có thể kể cho Tiểu Điệp một chút chuyện ngày xưa của ngươi và tỷ tỷ được không?”

Một đoạn ký ức về Hồng Điệp từ miệng hắn rơi vào tai nàng. Đôi tay nhỏ bé của nàng vừa chải tóc cho Bạch Tử Họa vừa lắng nghe.

“Ca ca! Nếu ta chết, tỷ tỷ cũng không trở về bên cạnh ngươi nữa sao?” Hồng Điệp buông cây lược gỗ nói.

Bạch Tử Họa xoay người lại. Hồng Điệp nhìn hắn, ánh mắt phần đau đớn:

“Ca ca! Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta chỉ là vật giúp cho tỷ tỷ thức tỉnh sao? Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn coi ngươi như thân nhân. Ca ca…. Ta muốn ngươi nhìn thẳng vào ta chứ không phải là nhìn tỷ tỷ. Nhìn ta một cách thực sự, cho dù chỉ là một lần.”

Bạch Tử Họa nhìn Hồng Điệp im lặng một lúc rồi nói:

“Tiểu Điệp, đừng nghĩ linh tinh! Các nàng là một người! Hiện tại nàng nghỉ ngơi đi!” Nói xong hắn xoay người bước đi rồi chậm rãi biến mất.

Cây lược gỗ trong tay Tiểu Điệp rơi xuống mặt đất. Nàng ngồi xổm mà khóc. Hai hàng nước mắt chầm chậm chảy xuống khuôn mặt.

“Ta không biết tỷ tỷ là người như thế nào, dù ca ca đã kể cho ta nghe chuyện giữa các ngươi nhưng những thứ đó đều xa lạ với ta. Trong cuộc sống của ta chỉ có mình ca ca, tất cả những gì ta làm đều là vì ngươi, nhưng ngươi lại vì nàng. Ngươi bảo ta phải chấp nhận thế nào khi ca ca quan tâm đến ta chỉ vì một người xa lạ!”

Bạch Tử Họa đang ở phía xa khẽ run lên một cái. Nét mặt hắn thay đổi liên tục. Hắn chưa từng suy nghĩ trên góc độ của nàng. Đối với nàng, quá khứ trước kia đều là hư ảo, nàng chỉ sống vì bản thân mình, cũng như tưởng rằng người khác quan tâm đến nàng vì bản thân nàng. Hiện tại nàng phát hiện người ta quan tâm đến nàng chỉ vì một người không có can hệ gì, nàng sao có thể không hụt hẫng, không đau lòng.

“Tiểu Điệp, oán niệm kia muốn tạo ra kẽ hở trong linh hồn ngươi, khiến ngươi đoạn tình tuyệt ái. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chỉ cần tin ta thôi, được không?”

Tiểu Bạch đã mất tích. Tiểu Bạch mất tích một cách bí mật, nhưng Bạch Tử Họa vẫn có thể thấy nó đang lặng lẽ rời khỏi ngọn núi mà đi.

Đối với việc tiểu Bạch bỏ đi, Hồng Điệp vô cùng đau đớn, ốm nặng. Trong giấc mơ, nàng lúc nào cũng gọi tên Tiểu Bạch. Trong kí ức của nàng, mặc dù Tiểu Bạch thường xuyên bị nàng bắt nạt, nhưng cũng rất yêu thích nó. Có thể nói Tiểu Bạch là bằng hữu duy nhất của nàng.

Nhưng khi bạch Tử Họa muốn đi tìm Tiểu Bạch trở về thì Hồng Điệp lại ngăn cản. Nàng nhìn hắn với ánh mắt cầu khẩn mà nói:

“Tiểu Bạch phải đi. Nó có sự lựa chọn của chính mình. Nó so với ta còn hạnh phúc hơn rất nhiều. Ít nhất thì nó còn có thể lựa chọn.”

Bạch Tử Họa cảm thấy đau nhói trong lòng. Hắn thở dài một tiếng rồi yên lặng tránh ra ngoài. Trong lòng hắn lại tiếp tục suy nghĩ về biện pháp toàn vẹn không làm tổn thương nàng cũng không để ý đồ của oán niệm kia thành hiện thực.

“Ca ca không để ý đến ta. Tiểu Bạch! Ngươi cũng bỏ ta mà đi…”

Một tháng sau, Hồng Điệp cũng khỏi bệnh. Tuy nhiên nàng hoàn toàn rơi vào trầm lặng, thường xuyên ngẩn người nhìn ra xa. Trước kia nàng rất sợ phải ngủ, sợ gặp vị tỷ tỷ trong mơ nhưng lúc ốm nặng thường xuyên mê man nàng lại không mơ thấy tỷ tỷ. Chỉ thấy có một vị “tỷ tỷ” khác mặc đồ màu tím, tóc dài màu tím bộ dáng cực kì xinh đẹp, còn đẹp hơn tỷ tỷ áo đỏ, có điều ngực hơi nhỏ, thường xuyên chơi đùa với mình. Vị “tỷ tỷ” ấy cũng giống như ca ca rất cưng chiều nàng, cho dù nàng bày ra trò nghịch ngợm gì cũng sẽ không trách mắng.

Sau hai tháng, vào một buổi sáng sớm, một tiếng hổ gầm yếu ớt, nhưng có chút hưng phấn vang lên. Ngay sau đó, tiểu Bạch xuất hiện trong tầm mắt của Hồng Điệp. Thoáng cái, nó đã tới bên cạnh nàng. Trong miệng nó ngậm một nhánh cây màu hồng, trên đó có một quả nhỏ.

Tiểu Bạch đã trở về. Hồng Điệp nhìn tiểu Bạch mà vui quá phát khóc: “Tiểu Bạch, thì ra ngươi không bỏ ta mà đi!”

Nàng ôm tiểu Bạch mà hai hàng nước mắt chảy đầy mặt. Tuy nhiên, khóe miệng nàng lại điểm một nụ cười.

Tiểu Bạch rất gầy. Bộ lông trên người nó có nhiều chỗ bị mất, kèm thêm một số vết thương. Nó không còn cái oai như trước đây mà hết sức mệt mỏi. Thậm chí, dưới bụng nó còn có một vết thương. Vào lúc này, mặc dù vết thương đã đóng vẩy, nhưng vẫn cho một chút máu tươi rỉ ra khiến cho bộ lông bị ướt.

Tiểu Bạch thả nhánh cây trong miệng xuống đất. Nó đưa lưỡi liếm liếm Hồng Điệp. Sau đó, cái đầu to quay sang chung quanh quan sát một cách cẩn thận. Cuối cùng, sau khi xác định không có Bạch Tử Họa ở đây, liền kéo kéo áo nàng, rồi đưa chân chạm vào quả cây trên mặt đất.

“Tiểu Bạch, ngươi muốn ta ăn quả này à?” Hồng Điệp ngẩn người rồi nhặt quả cây dưới mặt đất lên. Tiểu Bạch đưa mắt nhìn quanh có vẻ lo lắng. Nó cuống quít tỏ ý bảo nàng ăn nhanh lên.

Hồng Điệp cầm quả cây trong tay nhìn nó một chút rồi nói:

“Tiểu Bạch! Đây là quả gì?”

“Đó là Thiên Địa Huyền Hoàng quả!” Thanh âm của Bạch Tử Họa từ xa vọng tới.

Nhất thời, bộ lông của Tiểu Bạch dựng đứng, chắn trước mặt Hồng Điệp nhìn về phía xa mà gầm nhẹ.

Bạch Tử Họa từ xa chậm rãi đi tới. Trong nháy mắt Tiểu Bạch quay về hắn liền phát hiện, hơn nữa nhận ra vật mà tên thích ăn mặn này đang ngậm.

Một con hổ tinh hộ chủ thật tốt! Bạch Tử Họa liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái.

Trong ánh mắt Tiểu Bạch lộ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn nhe răng gầm nhẹ, bảo vệ trước người Hồng Điệp. Với đạo hạnh của nó mấy năm nay đã nhìn ra vấn đề linh hồn của Hồng Điệp vô cùng cường đại nhưng lại đang có nguy cơ phân tách. Một phần linh hồn mang ý thức của nàng trong mộng cảnh đang có xu hướng tách ra hình thành ý thức độc lập.

“Ca ca, quả này có tác dụng gì?” Hồng Điệp vuốt vuốt bộ lông của Tiểu Bạch, hạ giọng hỏi.

“Ăn quả này vào, ý thức của nàng sẽ đủ mạnh để tách khỏi linh hồn, độc lập phát triển. Trong khi ý thức nguyên bản suy yếu, nàng hoàn toàn có thể thôn phệ ý thức ban đầu, xóa sổ ý thức trước đây mà thay thế vào là Tiểu Điệp của hiện tại…” Bạch Tử Họa chậm rãi nói, vẻ mặt không nhìn rõ vui buồn hay nóng giận.

Hồng Điệp ngẩn người, cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: “Thì ra mấy tháng nay ngươi đi tìm kiếm trái cây này cho ta…”

Nàng than nhẹ, trái cây trong tay rơi xuống đất lăn vài vòng, rơi xuống khe núi.

“Ca ca đừng làm Tiểu Bạch bị thương có được không?”

Bạch Tử Họa nhìn nàng, gật gật đầu, xoay người rời đi.

Hồng Điệp cắn chặt môi, nhìn bóng lưng Bạch Tử Họa, bóng dáng kia lại xa lạ như vậy.

“Ca ca, ngươi yên tâm. Tiểu Điệp biết phải làm như thế nào. Ta sẽ để ngươi và tỷ tỷ đoàn tụ.”

Bạch Tử Họa thân hình ngừng một chút, trầm mặc chốc lát, tiếp tục đi về phương xa. Giọng nói của hắn từ xa vọng lại:

“Đừng làm chuyện ngốc nghếch, thân thể và linh hồn là của một người. Vì sao lại muốn tách ra?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play