Trong Hồng gia thôn, Tiểu Điệp đã ba tuổi, nàng sinh ra đã có chút xinh đẹp, nhưng ba tuổi mà nàng chưa từng nói được.

Vì việc này, cha mẹ của nàng đã mời không ít thầy lang, thuốc cũng ăn uống không ít, nhưng cuối cùng vẫn thế. Tính tình của Tiểu Điệp cũng khác những đứa trẻ trong thôn. Nó không chơi đùa mà cứ ngồi trong sân nhà mình, nhìn lên không trung, ánh mắt lộ ra vẻ mê hoặc.

Cha của Tiểu Điệp là một người đàn ông trung niên, hai tay thô ráp, lúc này hắn cũng đang ngồi trong sân, thở dài. Vì con gái mà mấy năm nay, hắn mua không ít thuốc quý, tìm rất nhiều thầy lang. Đáng tiếc là đứa nhỏ vẫn không nói lời nào.

Chẳng lẽ là câm điếc sao? Phụ thân của Tiểu Điệp thầm than một tiếng.

Một ngày nọ, có một lão già, mặc áo bào của đạo sĩ, đi tới thôn Hồng gia.Trong thôn, mấy vị trưởng bối ra nghênh đón, đồng thời cho gọi tới, tất cả trẻ con dưới sáu tuổi. Tiểu Điệp và cha mẹ cũng đã có mặt. Tiểu Điệp có đôi mắt to sắc sảo, nhìn xung quanh như mê hoặc. Nàng có chút sợ hãi, túm chặt áo của mẹ.

Lão già mặc đạo bào kia, bộ dạng kiêu căng, mơ hồ lộ ra một tia không kiên nhẫn, hắn đã đi rồi mấy thôn rồi, vẫn không tìm thấy được một người nào. Nếu môn phái không quy định, cứ sáu năm các đệ tử đều phải đi tìm cho được người có linh căn, hắn sẽ không xuống núi.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng ở Tiểu Điệp, lập tức giật mình, hắn bước tới vài bước đến bên cạnh nàng, tay phải điểm tại trán nàng một chút, lập tức mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ.

Đứa bé này … Trời sinh có được linh lực, bách mạch đều thông, tử quang thấu thể, tốt! Lão già nhìn chằm chằm Tiểu Điệp, mắt hắn nhìn như thể không phải nhìn đứa trẻ, mà là nhìn một khối bảo vật trân quý!

“Đứa bé này, ta muốn!” Lão già cười ha hả, nói với một số trưởng bối trong thôn.

Tiểu Điệp ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, bám chặt lấy góc áo của mẹ nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét. Mẹ của Tiểu Điệp vẻ mặt không đành lòng, ôm lấy Tiểu Điệp, nhìn sang chồng mình với ánh mắt cầu xin. Cha của Tiểu Điệp trầm mặc một chút, thấp giọng nói:

“Đạo trưởng, đứa nhỏ này bẩm sinh câm điếc…”

“Câm điếc? Không sao cả!”

Tay phải lão già bắn ra, thân hình của mẹ Tiểu Điệp bỗng run lên, lui về phía sau mấy bước. Lão ta ôm lấy Tiểu Điệp, cười nói:

“Tốt lắm! Ngươi đi với ta!”

Tiểu Điệp lộ ra vẻ sợ hãi, thân mình run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cô bé chỉ mới là một đứa trẻ ba tuổi, trong lòng nó giờ phút này thấy cực kỳ sợ. Dưới sự kinh hoàng, Tiểu Điệp liền khóc thét lên, trong thanh âm tràn đầy vẻ hoảng sợ.

“Cha! Mẹ!”

“Con của ta!”

Nước mắt của người phụ nữ chảy dài, muốn đuổi theo thì bị cha Tiểu Điệp ngăn lại. Hắn ngơ ngác nhìn theo hướng lão đạo biến mất, hạ giọng nói:

“Có thể đặt chân vào Tiên môn, là phúc khí của con bé!”

Lão già đi ra khỏi cổng, càng nhìn đứa bé trong tay càng hưng phấn:

“Tư chất tuyệt hảo, hơn nữa không bị câm điếc. Càng tốt!”

Hắn đang định xuất ra phi kiếm, bay trở lại môn phái, đột nhiên Tiểu Điệp cắn vào cánh tay lão già một cái. Tuy nhiên một đứa trẻ ba tuổi thì có được mấy sức lực!

Nhưng lão già cũng nhướn mày, hừ nhẹ một tiếng nói: “Nhóc con không biết tốt xấu!”

Nói xong, tay trái hắn vung ra, định tát Tiểu Điệp một cái để cho nó một ít giáo huấn, để trên đường đi nó khỏi khóc sụt sịt, coi như chính mình cướp đi một con búp bê mà thôi.

“Ngươi dám!?”

Tay lão già vừa giơ lên, đột nhiên toàn thân phát lạnh, toàn thân toát ra mồ hôi chảy ròng ròng. Ở phía trước hắn, một thiếu niên áo trắng không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

“Ngươi…”

Không chờ hắn nói xong, Bạch Tử Họa vung tay áo lên, thân mình lão già giống như bị một cỗ cuồng phong thổi bay, biến mất ở phía xa xa.

Nhìn thấy Bạch Tử Họa, vẻ sợ hãi trong ánh mắt của Tiểu Điệp liền biến mất, thay vào đó là một cỗ mê man thật sâu.

“Ca ca…”

Bạch Tử Họa than nhẹ, nàng quả nhiên lại bị oán niệm kia che mất trí nhớ rồi. Không ngờ oán niệm kia có thể tạo ra ảo giác khiến nàng giống như một đứa trẻ ba tuổi thật sự. Cũng may lần này nàng không quá cảnh giác với hắn, so với lần trước quả thật dễ chịu hơn nhiều lắm.

Bạch Tử Họa cúi người, dịu dàng nói:

“Cùng đi với ta nhé!”

Vẻ mê man trong mắt của Tiểu Điệp càng đậm. Cô bé nhìn Bạch Tử Họa, không hiểu vì sao vị ca ca trước mặt này khiến cô bé có cảm giác cực kỳ an tâm, gật gật đầu.

Ánh mắt Bạch Tử Họa lộ ra vẻ phức tạp, ôm lấy Tiểu Điệp, vung tay lên, một đạo linh quang bao bọc lấy cô bé như sợ gió lạnh trong khi phi hành sẽ khiến cô bé đông lạnh, chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời.

Bạch Tử Họa dừng chân ở một ngôi nhà bằng đá, cẩn thận hạ Tiểu Điệp xuống đất, nhẹ giọng nói:

“Sau này chúng ta sống ở đây!”

Tiểu Điệp im lặng gật đầu, trong đầu đột nhiên hiện ra một bóng người hư ảo mặc đồ tím nói với mình một câu y như vậy. Tiểu Điệp mê hoặc nhìn bốn phía nhưng cũng không đi sờ soạng lung tung, chỉ đứng ở bên người Bạch Tử Họa. Bất kể Bạch Tử Họa đi đâu, cô bé đều dán chặt sau người hắn. Dù là Bạch Tử Họa ngồi xuống, cô bé cũng sẽ im lặng ngồi bên cạnh, ánh mắt hiện lên một tia mê man.

Ban đêm, khi Tiểu Điệp ngủ rồi, Bạch Tử Họa ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang ngủ mơ, hạ giọng nói:

“Ta vẫn chưa có cơ hội hỏi tên nàng, sau này ta sẽ gọi nàng là Tiểu Điệp, giống như cha mẹ của nàng trong mộng cảnh này thường gọi nàng. Hiện tại Càn Khôn Vấn Tình Cốc cố ý che đi trí nhớ của nàng, lại đưa nàng về hình thái của một đứa trẻ, cuộc đời này của nàng tuy là mộng nhưng cũng là thật. Nàng tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng, ta cũng rất muốn biết, đổi lại trong hoàn cảnh khác, cuộc đời khác, nàng sẽ đối với ta như thế nào?”

Than nhẹ một tiếng, Bạch Tử Họa đắp chăn cho Hồng Điệp rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Bạch Tử Họa ở ngoài nhà đá, dùng pháp thuật tạo ra một gian nhà bếp. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng làm cơm, hơn nữa hắn hiện tại là bán tiên, cũng không cần ăn cơm. Nhưng Hồng Điệp lại không giống như thế, nàng hiện tại giống như một đứa trẻ bình thường, cũng cần phải ăn cơm, cần được chăm sóc. Sau khi đi ra ngoài một chuyến, mua về số lượng lớn các loại thực vật, tự thân Bạch Tử Họa làm cơm cho Hồng Điệp.

Sáng sớm, Hồng Điệp mở ra hai mắt, cái đầu tiên nhìn thấy đó là Bạch Tử Họa đang đả toạ bên cạnh mình. Nàng chống cằm im lặng nhìn Bạch Tử Họa.

Bạch Tử Họa mở ra hai mắt, xoa xoa đầu nàng, cười nói:

“Có đói bụng không?”

Hồng Điệp gật gật đầu.

Tay phải Bạch Tử Họa triệu hồi, một bát cơm bay lại trong tay, đưa cho Hồng Điệp ăn. Nàng mở to hai mắt, nói:

“Ca ca, cái bát này sao lại bay được?”

Bạch Tử Họa mỉm cười, không nói gì mà chỉ nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Bạch Tử Họa chìm đắm vào cuộc sống như thế. Qua từng ngày, Hồng Điệp chậm rãi lớn lên bên cạnh hắn. Một cảm giác chưa từng có dâng lên trong lòng Bạch Tử Họa, tuy biết rõ là ảo mộng, nhưng hắn thực sự rất thích cuộc sống này. Một chút yên bình, một chút bình thản, có người bầu bạn bên cạnh, không phải rất tốt sao?

Thế nhưng ảo mộng chỉ là ảo mộng, số mệnh của Bạch Tử Họa chính là bảo vệ Tiên giới, bảo vệ Lục giới. Số mệnh của hắn buộc hắn không thể có một suy nghĩ ích kỉ như thế, vì vậy, ước nguyện này chỉ mãi chôn sâu trong lòng Bạch Tử Họa. Không ai biết rằng, Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa cao cao tại thượng sau này chỉ có một ước nguyện vô cùng bình dị như vậy. Mà sự xuất hiện của Hoa Thiên Cốt sau này, tình cảm chân thành của cô bé đã vô tình gợi lên ước nguyện tưởng như đã chôn sâu dưới đáy lòng Bạch Tử Họa…

Một ngày nọ, Bạch Tử Họa đang đả tọa tu luyện, bỗng nhiên trong gian nhà đá truyền ra một tiếng hét kinh hãi. Bạch Tử Họa vội vã tiến vào, chỉ thấy Hồng Điệp vẻ mặt tái nhợt, tay ôm chặt lấy hai vai, dường như còn run rẩy.

Tay phải của Bạch Tử Họa đặt lên mi tâm của Hồng Điệp, chậm rãi đưa vào một tia linh lực. Dần dần, Hồng Điệp dần bình phục, mở hai mắt ra. Ánh mắt của nàng sâu thăm thẳm, thần thái có vài phần giống với trước kia. Tính theo thời gian trong ảo cảnh, nàng cũng đã mười năm tuổi.

Sau khi nhìn thấy Bạch Tử Họa, Hồng Điệp lập tức khóc oà lên, thút thít. Bạch Tử Họa không khỏi mỉm cười. Hoá ra nàng gặp ác mộng. Trong giấc mơ, nàng đi vào một nơi tối tăm, nhìn không thấy gì cả. Tất cả mọi người xung quanh đều rời xa nàng, cả Bạch Tử Họa cũng bỏ đi, chỉ còn mình nàng cô đơn trong bóng tối.

“Cầm lấy cái này, sau này nếu nàng gặp những chuyện như vừa rồi, hãy lắc cái chuông lên.” Chỉ cần nàng rung chuông, bất kể là ở nơi nào, hắn đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.

Năm tháng dần trôi, nháy mắt đã qua hai năm!

Hồng Điệp đã mười bảy tuổi rồi. Thần thái của nàng so với lúc trước hoàn toàn giống y hệt, chỉ khác nàng không mặc y phục đỏ, chỉ mặc đồ màu trắng giống hệt Bạch Tử Họa.

Hai năm này, Bạch Tử Họa không ít lần phải dở khóc dở cười. Nàng không còn như trước kia, cứ hay im lặng, mà đã bắt đầu có chút bướng bỉnh. Những khi hắn không bên cạnh, nàng liền đem chuông ra chơi đùa. Chỉ cần cái chuông thoáng động, hắn sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh nàng.

Đối với hành vi này của nàng, Bạch Tử Họa có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì. Tuy nhiên sau vài lần, nàng cũng linh mẫn nhận ra, sẽ không rung lên nữa mà đem nó nâng niu để trong lòng ngực, luôn đặt bên người, coi như là một bảo bối.

Thâm sơn xung quanh gần như chỗ nào cũng có dấu chân của nàng, những lão hổ, dã thú thường xuyên bị nàng quấy rối. Bạch Tử Họa đối với những việc này đều dung túng mặc kệ nàng, dù sao thì hắn cũng sẽ giúp nàng giải quyết tốt mọi chuyện, không để nàng bị thương. So với việc nàng luôn bám lấy hắn lúc trước thì hiếu động một chút mới giống nàng hơn, chỉ cần không đi quá xa khỏi tầm mắt của hắn là được.

Trong những năm này, Bạch Tử Họa không ngừng suy nghĩ ý đồ của Càn Khôn Vấn Tình Cốc. Ban đầu, nó rõ ràng muốn chia rẽ khiến hai người bọn hắn quay lưng lại với nhau. Sau đó phát hiện hai người bọn hắn đều có thể vì đối phương mà nguyện ý hi sinh tính mạng, chỉ vì mối giao tình sinh tử có nhau trong Man hoang, hoàn toàn không phải là tình yêu nam nữ thì lại thay đổi quyết định, biến mọi thứ thành một tràng khảo nghiệm.

Lần thứ 2, Càn Khôn Vấn Tình Cốc cố ý che đậy trí nhớ của Tiểu Điệp, khiến nàng đối với hắn không có một chút ấn tượng gì. Bạch Tử Họa không thể giải thích cho ai hay, khi nàng hoàn toàn không nhận ra hắn, lạnh lùng đuổi hắn đi, tự hắn cảm thấy thế nào. Hắn không thể chấp nhận ánh mắt nhìn người xa lạ mà nàng dành cho hắn. Trong lúc xúc động, đã nói ra chân tướng và bị Càn Khôn vấn Tình Cốc trừng phạt. Bạch Tử Họa không thể không thừa nhận, trải qua những chuyện trước đó, hắn đối với nàng không thể nói là không có một chút cảm giác gì. Bạch Tử Họa không rõ thứ cảm giác này có phải là yêu thích một người không, dù sao hắn cũng chưa từng yêu thích ai, nhưng hắn lại rất rõ, cũng không muốn dối gạt lòng mình, hắn chính là để tâm đến nàng.

Lần này, Càn Khôn Vấn Tình Cốc vẫn che đi ý thức của Tiểu Điệp, còn khiến nàng trở lại trạng thái bản nguyên thiên chân không nhiễm bụi, giống như một đứa trẻ, chậm rãi trưởng thành bên cạnh hắn. Bạch Tử Họa phát hiện mình đối với nàng càng lúc càng dung túng, che chở. Nàng đáng yêu như vậy, thuần khiết như vậy, cũng tinh nghịch như thế, hắn tin rằng bất cứ ai nhìn thấy những dáng vẻ này của nàng cũng đều sẽ đối với nàng nuông chiều, che chở giống như hắn. Nếu như nói yêu thích một người chính là không mong người ấy sẽ xa mình, vĩnh viễn muốn cùng người ấy ở chung một chỗ vậy thì cảm giác của hắn đối với nàng có lẽ là yêu thích đi.

Từng ngày trôi qua, sự yêu thích của Bạch Tử Họa đối với Hồng Điệp ngày một tăng lên thì nỗi bất an trong lòng hắn cũng chậm rãi tăng theo. Càn Khôn Vấn Tình chính là thay trời đất làm chủ hỏi rõ tình người có hay không sâu đậm sao? Bạch Tử Họa mơ hồ cảm giác mọi chuyện tiếp theo có lẽ sẽ không yên bình như thế, hoặc là nói Càn Khôn Vấn Tình Cốc sẽ tạo ra một thứ gì đó để thử lòng hai người bọn hắn sao?

Ánh mắt Bạch Tử Họa loé lên, trong lòng đã có chủ ý. Bất kể ra sao, hắn cũng sẽ không để nàng rời xa mình, cũng sẽ không để nàng chịu bất kì thương tổn nào.

Hồng Diệp cưỡi trên một đầu lão hổ có hắc văn trên người, cầm trong tay một cành liễu, tay kia nắm lấy đầu lão hổ, vừa trộm nhìn sang Bạch Tử Họa một cái.

Lão hổ kia không dám phát uy, cúi đầu, cứ đi tới đi lui trước sân.

“Tiểu Bạch, ngẩng đầu lên!”

Hồng Điệp trừng mắt nhìn lão hổ.

Lão hổ lập tức gầm nhẹ một tiếng, nhu thuận nhấc cái đầu dài lên.

“Cúi đầu!”

Lão hổ vội vàng cúi đầu.

“Ngẩng đầu!”

Hồng Điệp cứ quay vòng như thế, sau nhiều lần, lão hổ vẫn cứ nghe lời. Nó sớm đã quen với cuộc sống như thế. Chỉ cầu mong tiểu tổ tông trên lưng cao hứng, như trước đây đem Hắc hùng thả lại vào rừng, cũng thả mình ra.

Nó không dám phản kháng. Nam nhân áo trắng kia tuy không nói nhiều nhưng khí thế trên người hắn khiến nó cảm giác rất sợ hãi. Nó cũng không phải là lão hổ tầm thường, mà là một đầu lão hổ đã tu luyện nhiều năm thành tinh rồi, tự nhiên có thể cảm nhận được khí tức trên người lão nhân kia khiến cho nó cảm thấy bị uy hiếp.

Cho nên, dù bị tiểu tổ tông trên lưng hoạnh hoẹ, nó cũng sẽ theo phân phó mà làm. Kỳ thật trong nội tâm nó thấy có chút may mắn. Phải biết rằng trước đó nó đã nhìn thấy bộ dáng thê thảm của con Hắc hùng kia bị tiểu tổ tông này giáo huấn. Nó chưa từng thấy một con Hắc hùng nào có thể chổng ngược lên đi trên đường. Cũng chưa từng thấy qua con hắc hùng nào có thể cầm đũa ăn cơm rau. Càng không cần phải nói đến những chiếc móng vuốt to lớn của con Hắc hùng còn có thể đấm lưng cho người ta…

Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng này, nó không tự chủ được lạnh run người, đối với Tiểu tổ tông trên lưng càng thêm sợ hãi.

Nó tự nhận chính mình là một đầu hổ tinh cao quý. Quyết không thể làm ra được những chuyện như thế . Tuy nhiên việc cúi đầu, ngẩng đầu nó vẫn còn có thể chấp nhận được.

Bạch Tử Họa dở khóc dở cười nhìn trò chơi của Hồng Điệp, ban đầu còn định nói mấy lời, giờ thì cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ nàng. Lòng thầm mắng Sát Thiên Mạch khi xưa vì sao lại dung túng nàng như vậy, rõ ràng là một cô nương nhu thuận lại bị hắn ta dạy ra thành một tiểu tổ tông thế này. Bạch Tử Họa thật sự không nghĩ, hắn hiện tại dung túng nàng cũng chẳng kém gì Sát Thiên Mạch khi xưa là bao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play