“Đúng là thím cần phải chuẩn bị thật, chuẩn bị phải giải thích với tôi như thế nào.” Dư Việt Hàn xoay người ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt lạnh nhạt, không giận tự uy.

Trình Tú Lộ cúi đầu nhìn văn kiện rơi trên mặt đất, nụ cười trên mặt cứng lại.

Đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Rất nhanh, lại buộc bản thân tỉnh táo lại.

Bà ta luôn làm việc vô cùng cẩn thận, chuyện kia không thể lộ ra được. Hơn nữa, mỗi lần bà ta gặp mặt Phương Chân Y đều không bị ai phát hiện, vì vậy, nếu có lộ ra, sẽ chẳng thể nghi ngờ bà ta được.

Nhất định là bởi vì chuyện khác.

Trình Tú Lộ một lần nữa nở nụ cười, coi như không có chuyện gì mà nhặt văn kiện lên, “Việt Hàn, chuyện gì lại khiến cho cháu tự mình đến đây…”

Dư Việt Hàn chỉ nhìn bà ta, không nói lời nào.

Không khí trở nên ngưng trọng.

Trình Tú Lộ ý thức được có chút không thích hợp, vội vàng mở văn kiện trong tay ra nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt một cái, bà ta liền không cười nổi nữa.

Bà ta vội vàng ném mạnh tập văn kiện kia đi.

“Việt Hàn, đây rõ ràng là vu khống, thím không quen không biết Phương Chân Y, làm sao có thể cho cô ta thuốc gì đó được!”

Ánh mắt Trình Tú Lộ hoảng hốt, một giây sau, thoáng nhìn qua Niên Tiểu Mộ đứng sau Dư Việt Hàn, mắt nhíu lại.

“Có phải là cô không? Niên Tiểu Mộ, cô còn oán hận lần trước tôi dạy bảo cô, cho nên cố ý nói huyên thuyên bên tai Việt Hàn, cố ý đổ tội lên đầu tôi, đúng không?”

“…”

Niên Tiểu Mộ đang suy nghĩ, sao đột nhiên Dư Việt Hàn lại muốn tới biệt thự nhỏ.

Cô vừa mới hiểu ra một chút thì nghe thấy lời này của Trình Tú Lộ, suýt nữa không nhịn được mà tặng cho bà ta một ngụm nước bọt!

Định đổ chuyện này lên đầu cô cơ đấy.

Đúng là rắn chuột một ổ nên cách suy nghĩ cũng giống hệt nhau.

Niên Tiểu Mộ nhìn thoáng qua Trình Tú Lộ, người đang ra vẻ giận đùng đùng, khom lưng, nhặt tập tài liều vừa bị bà ta ném xuống đất lên, nhìn lướt qua, khóe miệng gợi lên ý cười trào phúng.

“Mặt trên chỉ nhắc tới Phương Chân Y, còn có thành phần thuốc và tác dụng, không ai nói đã xảy ra chuyện gì, bà chủ vội vàng phủi sạch quan hệ như vậy, không thấy nhanh tay nhanh chân quá sao?”

Sau chuyện xảy ra đêm qua, Phương Chân Y vẫn ở trong bệnh viện.

Trong nhà họ Dư, trừ trợ lý bên người Dư Việt Hàn và quản gia thì gần như không ai biết.

Lại càng không ai thông báo chuyện này cho bên biệt thự nhỏ, sao Trình Tú Lộ lại biết chuyện?

Ngoại trừ, bà ta chính là người đưa thuốc cho Phương Chân Y và đang chờ tin từ cô ta.

Cho nên mới biết nhanh như vậy, biết rõ như vậy. Vì vậy, khi thấy Dư Việt Hàn đến, bà ta liền nghĩ ngay đến việc anh đến để khởi binh vấn tội!

“Tôi…” Trình Tú Lộ biến sắc.

Không nghĩ tới bản thân quá sốt ruột, ngược lại lộ ra chân tướng, lại còn bị Niên Tiểu Mộ tóm được.

Ấp úng không giải thích được một câu hợp lý.

“Việt Hàn, từ sau tiệc mừng thọ của bà nội cháu, thím chưa từng bước chân ra cửa biệt thự nửa bước, chuyện này mọi người trong biệt thự đều có thể làm chứng, cháu nhất định phải tin thím…”

“Bà đương nhiên không cần ra khỏi cửa rồi, chỉ cần có tiền, còn sợ không mời được người đến làm việc sao.” Niên Tiểu Mộ khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng.

Giờ thì cô đã hiểu, tại sao bà thím này từ lần đầu thấy cô đã nhìn cô không vừa mắt.

Thì ra là vì cô cản đường Phương Chân Y.

Nói như vậy, Phương Chân Y chính là kẻ nằm vùng mà Trình Tú Lộ cài vào bên người Dư Việt Hàn…

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, cô lập tức ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa.

Anh đột nhiên muốn đuổi Phương Chân Y, là vì nguyên nhân này sao?

Vậy còn cô?

Anh đồng ý để cô ở lại chăm sóc Tiểu Lục Lục, có phải chứng tỏ rằng anh tin tưởng cô?

Như nhận ra được điều gì, Dư Việt Hàn bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play