“Chuyện hôm nay đúng là Tinh Tinh có trách nhiệm rất lớn, tôi là giám đốc nhưng không quản tốt cấp dưới của mình, nên cũng có một phần trách nhiệm, tôi sẽ đốc thúc cô ấy, sẽ không để cô ấy phạm sai lầm như vậy nữa. Nhưng hạng mục hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt đã bắt đầu rồi, công việc của tổ vẫn do Tinh Tinh đảm nhận, đột nhiên đổi cô ấy đi, tôi sợ tạm thời không tìm được người nào thích hợp hơn cô ấy.”
Văn Nhã Đại nói tới đây, giống như tìm được chỗ dựa nào đó, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hạng mục lớn kiêng kỵ nhất là bỗng dưng đổi người. Quá nhiều nội dung cần giao tiếp và làm quen, thời gian không đủ chính là một vấn đề. Hơn nữa Tạ Tinh Tinh cũng không phải nhân viên bình thường, bỗng nhiên thay đổi cô ta, không tìm được nhận viên nào thích hợp, nhất định hạng mục hợp tác với bên Thịnh Đạt sẽ bị ảnh hưởng.
Chỉ cần Dư Việt Hàn đồng ý tạm tham cho cô ta lần này, sau này mới xử phạt. Đợi hạng mục với Thịnh Đạt hoàn thành, cô ta có thể nhờ vào biểu hiện làm việc xuất sắc của Tạ Tinh Tinh, tranh thủ cho cô ta lấy công chuộc tội…
Văn Nhã Đại nghĩ đến đây cũng bình tĩnh lại.
Cô ta ngẩng đầu lên, tự tin nhìn về phía Dư Việt Hàn.
“Ai nói không chọn được người thích hợp?” Dư Hàn Việt liếc mắt nhìn cô ta một cái, đôi mắt đen thâm thúy nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, sâu kín mở miệng, “Tạ Tinh Tinh tạm thời bị cách chức điều tra, vậy để Niên Tiểu Mộ tới tiếp nhận công việc của cô ta đi.”
Văn Nhã Đại, “…”
…
Suốt đoạn đường trở về văn phòng tổng giám đốc, Niên Tiểu Mộ im lặng đi theo Dư Việt Hàn. Cô có cảm giác như hai chân mình như đang đi trên mây, cả người đều nhẹ nhàng bay bổng…
Dư Việt Hàn dừng bước khiến cô suýt nữa đụng phải anh.
Đợi cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện đôi mắt đen thâm thúy của anh đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Không đợi cô mở miệng, anh đã nhàn nhạt lên tiếng, “Vì sao cô lại muốn làm hộ lý?”
“…” Đương nhiên bởi vì học ngành này có thể kiếm tiền.
“Cô vẫn định làm một hộ lý thôi à?” Dư Việt Hàn nâng mắt, xoay người đi đến trước bàn làm việc, ngồi xuống ghế.
“… Cũng không phải như vậy.” Niên Tiểu Mộ lẩm bẩm một tiếng.
Học hộ lý là bởi vì muốn chứng minh cho Đàm Băng Băng là cô biết cách tự chăm sóc bản thân mình.
Hơn nữa lúc cô cần tìm việc thì có ngay người tuyển dụng hộ lý nên…
Về phần sau này làm cái gì…
Cô còn chưa nghĩ đến, chỉ cần có thể kiếm tiền là được!
“Làm trưởng phòng bộ phận PR của tập đoàn Dư thị, tiền lương không chỉ gấp hai lần lương hiện tại của cô đâu.” Dư Việt Hàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, dường như đã hiểu được tính toán trong lòng cô.
Từng câu từng chữ đều chạm tới đáy lòng cô.
Niên Tiểu Mộ lập tức ngẩng đầu, nghe thấy tiền, hai mắt đều sáng lên!
Nhưng dáng vẻ tham tiền kia lại khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Dư Việt Hàn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Trong đầu hiện ra hình ảnh, cô ngồi trước máy tính, lấy tốc độ mọi người không thể tưởng tượng được, viết ra một bản báo cáo thực hiện kế hoạch.
Còn có khi cô thuyết trình trong phòng tiếp khách, cả người tỏa sáng…
So với dáng vẻ đơn thuần vô hại trước mặt anh, tựa như hai người khác nhau.
Mắt anh híp lại, bỗng dưng mở miệng, “Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”
Ví như rốt cuộc cô là ai?
Làm sao có thể viết được bản báo cáo như vậy?
Còn có trên người cô đang cất giấu bí mật gì…
“Đương nhiên là có!” Niên Tiểu Mộ nghĩ đến việc tiền lương về sau của mình có thể tăng gấp đôi, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng chân thành bảo đảm, “Về sau tới bộ phận PR, tôi chắc chắn sẽ cố gắng làm việc hết sức, tuyệt đối không để anh thất vọng!”
Dư Việt Hàn, “…”
Đến khi thấy bóng dáng cô biến mất ở cửa phòng nghỉ, anh mới nhìn sang trợ lý bên cạnh, đôi mắt đen sáng như đuốc, “Lại cho người đi điều tra, tôi muốn biết tất cả chuyện liên quan đến cô ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT