Niên Tiểu Mộ cảm nhận được sự bất an của cô bé nên khẽ vỗ lưng, hát một khúc hát ru cho cô bé dễ ngủ.
Chẳng mấy chốc, cô bé đã thiếp đi trong lòng cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lúc ngủ cũng trắng trắng tròn tròn.
Lông mi dài giống như hai cây quạt nhỏ, che phủ đôi mắt.
Cô bé đáng yêu như thế, lúc ôm vào ngực, tựa như cục bột nhỏ, mềm mềm.
Có lẽ là vù từ nhỏ đã không có mẹ, Tiểu Lục Lục nhìn thì có vẻ hoạt bát cở mở nhưng thực chất lại thiếu cảm giác an toàn hơn bất cứ đứa trẻ nào khác.
Nhất là lúc đi ngủ càng thể hiện rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô bé, Niên Tiểu Mộ không hiểu sao có chút đau lòng, cũng không biết sao mẹ cô bé có thể bỏ lại một bảo bối đáng yêu như vậy.
Niên Tiểu Mộ cúi đầu, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, rồi đặt cô bé lên giường, đắp chăn cho cô bé.
Chờ cô bé ngủ say, mới cất bước rời khỏi.
Trở lại phòng mình, xương cốt toàn thân cô đều rã rời.
Cô ngã vật lên giường, cuốn chăn, chuẩn bị ngủ thẳng cẳng bất kể trời đất.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt đẹp trai đến yêu nghiệt của Dư Việt Hàn, và cả nụ hôn khiến người ta hít thở không thông kia nữa…
Rất nhanh, cô lại ngồi bật dậy, nâng cánh tay, ngửi ngửi mùi trên người mình.
Là ảo giác của cô sao? Vì sao cô lại cảm thấy trên người mình toàn là mùi của tên khối băng kia chứ?
Nhất định là cô trúng tà rồi!
Niên Tiểu Mộ đá văng chăn ra, từ trên giường bò xuống, cầm một bộ quần áo sạch, vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, để mặc nước lạnh xối thẳng vào mặt, cuối cùng cũng khiến cho cô tỉnh táo đôi chút.
Cô điều chỉnh vòi tắm, nước ấm lên rất nhanh.
Hơi nóng bốc lên, tràn ngập cả không gian.
Khiến cho bóng dáng cô mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện.
Sau đó không lâu, Niên Tiểu Mộ tắt vòi hoa sen, lúc giơ tay lấy khăn tắm, thoáng nhìn qua chính mình trong gương, tay hơi khựng lại.
Đôi mắt cụp xuống, nhìn vết sẹo trên bụng.
Một vết sẹo nằm ngang trên bụng, lớn cỡ một ngón tay, nhìn như vết bỏng.
Tay cô vô thức vuốt ve vết sẹo, nhưng chỉ mấy giây sau, cô lại chẳng để ý đến nó nữa, kéo khăn tắm xuống quấn lấy người.
…
“Cốc cốc…”
Bên tai không ngừng vang lên tiếng gõ cửa, giống như đang gọi hồn vậy.
Đêm qua mãi gần sáng cô mới được ngủ, giờ trong đầu chỉ có mấy chữ: Ngủ cho tới khi thiên hoang địa lão!
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô không chút nghĩ ngợi liền kéo gối, bịt tai, coi như không nghe thấy gì.
Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục vang lên, rất nhanh liền truyền đến giọng nói của quản gia.
“Niên Tiểu Mộ, cậu chủ cùng Tiểu Lục Lục đều dậy rồi, cô còn ngủ được sao?”
“…”
Ai dậy thì liên quan gì đến cô, ngay cả ông trời có dậy cũng không ngăn được cô đi ngủ.
“Cậu chủ nói, cho cô mười phút, nếu mười phút sau mà cô còn chưa chuẩn bị xong thì cô cứ mặc áo ngủ mà ra ngoài!” Giọng nói nóng nảy của quản gia vang lên.
“…” Không nghe thấy, không nghe thấy tiếng rùa tụng kinh.
Niên Tiểu Mộ cuốn chăn lại, vừa định tiếp tục ngủ, một giây sau, lời quản gia nói lại tự động lặp lại trong đầu.
Thân thể cô cứng đờ, chợt ném gối ôm sang bên, xoay người ngồi dậy.
Giơ tay cào cào mái tóc, vẻ mặt như gặp quỷ.
Bò dậy từ trên giường, chạy đến mở cửa phòng.
“Quản gia, ông vừa mới nói cái gì?”
Nhất định là cô còn chưa tỉnh ngủ, Dư Việt Hàn ra ngoài thì gọi cô làm gì.
Quản gia ghét bỏ lườm cái ổ gà trên đầu cô, phụng phịu mở miệng, “Vết thương của cô chủ nhỏ đã tốt hơn nhiều, muốn cùng cậu chủ đến công ty, tất nhiên là cô phải đi theo cô chủ nhỏ rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT