“Ai nha nha.” Sắp tựu trường, Diệp Chu nằm trên giường kinh hoàng đếm xấp tiền. “Nhìn chúng lập tức có cảm giác thực tế.”

Thương Tấn liếc cậu một cái, tiếp tục nhìn trò chơi trên màn hình.

Diệp Chu ngồi dậy, rút hai tờ, lướt qua má Thương Tấn một cái: “Mỹ nhân, nhanh cười cho tiểu gia một cái, cái này sẽ thuộc về cưng.”

Thương Tấn trực tiếp lấy một xấp tiền từ trong ngăn kéo ném lên người Diệp Chu.

“Muốn dùng tiền sỉ nhục tôi?” Diệp Chu tức giận nói. “Tôi nói cho anh biết, anh thành công!” Nói xong Diệp chu lập tức chỉnh lý lại toàn bộ số tiền trên giường, nhét vào kho bạc nhỏ của mình.

Kết thúc một phụ bản, Thương Tấn xoay người, Diệp Chu cúi đầu khiến tóc che hết ánh mắt cậu, anh đưa tay vén tóc cậu lên một chút nói. “Cậu nên cắt tóc.”

“Thật hả?” Diệp Chu ôm kho bạc của mình nói. “Vậy lát nữa ra ngoài cắt, thuận tiện cảm nhận sự tồn tại của đồng tiền một chút.”

Sau khi Thương Tấn không dùng đến một phân tiền trong nhà, Diệp Chu liền mở ra hình thức góp tiền. Đã từng là người tiêu tiền như nước, hiện tại cũng bắt đầu tiêu tiền có kế hoạch. Thậm chí đối với tiền ba mẹ cho, cậu cũng sẽ không đụng một phần.

Ở một điểm nào đó, hai người thật sự có chút tương tự.

Nghĩ đến sau này sẽ comeout với người nhà, cho nên hiện tại về mặt kinh tế, cậu cố gắng tách khỏi gia đình, như vậy dù có rời đi vẫn có tự tin hơn.

“Hai dì hỏi tôi tựu trường có làm gia sư nữa không, tôi cảm thấy thời gian có chút eo hẹp nên từ chối.” Thật ra thì lúc từ chối, trong lòng Diệp Chu cũng muốn nhỏ máu, cậu như thấy từng tờ tiền màu đỏ nói bái bai với cậu. Vốn Diệp Chu chỉ dạy tiếng anh và số học cho Tiểu Thu đang học lớp 9, sau đó trong lúc nói chuyện, sau khi Diệp Chu vô tình nói hồi lớp mười hai giúp thành tích của Thượng Minh tăng cao 50 hạng, trong chung cư lại thật sự có phụ huynh có con chuẩn bị thi vào đại học, người đó dùng đủ lời nói để Diệp Chu đến dạy kèm cho con mình. Diệp Chu mới tốt nghiệp hai năm, vẫn còn nắm rõ chương trình học của cấp ba, trong đúng nửa tháng nghỉ ngơi của học sinh cấp ba, cậu liền dạy bù cho cậu bé một chút. Sau đó tháng tám cậu học sinh tựu trường thi, thành tích vốn luôn không lên nổi lại tăng lên 20 hạng, phụ huynh nhà đó vui mừng lập tức tặng Diệp Chu một bao lì xì. “Có điều tôi có lưu wechat của hai học sinh, nói hai người có vấn đề gì có thể lên wechat hỏi, hoặc đến năm mới về nhà, tôi lại tìm tài liệu ôn thi lớp mười hai cho.”

Thương Tấn cười nói: “Nếu cậu giúp Tôn Tiểu Hạo thi được vào trường đại học tuyến một, tôi thấy nhất định chú Tôn sẽ tặng cậu một cờ thưởng.”

Diệp Chu đắc ý nói: “Nhớ năm đó ba mẹ Thượng Minh cũng muốn tặng tôi, có điều tôi ngăn lại.”

“Tại sao?” Mặc dù chưa gặp ba mẹ Diệp Chu, nhưng qua vài ba câu của cậu, Thương Tấn liền cảm nhận được hai người là người sĩ diện, nếu như ba mẹ bạn mình tới cửa bày tỏ cảm ơn, đây phải gọi là mặt mũi bay lên trời.

Diệp Chu bĩu môi nói: “Dù là vậy, bọn họ cũng chỉ nói cái này cũng không là gì.”

Thấy Diệp Chu không hăng hái lắm, Thương Tấn lập tức đổi đề tài.

Ngày tựu trường, Diệp Chu đột nhiên nhận được tin nhắn của Tô Ngâm, chuyện nên tới sẽ tới, Tô Ngâm có thể nhịn đến giờ đã không dễ rồi.

Dù hai người thuê nhà bên ngoài nhưng cũng không xin rút khỏi ký túc xá trường.

Nhân lúc Thương Tấn nghỉ ngơi, Diệp Chu liền đến địa điểm Tô Ngâm hẹn trước.

“Hey, hai tháng không gặp, có phải đại mỹ nữ gầy đi không?”

Tô Ngâm hừ lạnh một tiếng không nhận lời nịnh nọt của Diệp Chu, cũng không úp mở, cô nàng trực tiếp hỏi: “Cậu và Thương Tấn là chuyện gì xảy ra!”

Diệp Chu ho nhẹ một tiếng. “Chính là chuyện cậu thấy thôi.”

“Khi đó không phải cậu nói Thương Tấn không nằm trong sự lựa chọn của cậu sao?” Tô Ngâm thật sự không hiểu, phải nói một năm trước, Diệp Chu ghét Thương Tấn thế nào, cô là người rõ ràng nhất, không nghĩ tới mới một năm, đối phương đã thay lòng.

“Tớ…” Ánh mắt Diệp Chu dao động, cậu cười khan nói. “Cái đó còn không phải Thương Tấn là đáp án của tớ sao, cho nên hoàn toàn không cần tớ lựa chọn, lại càng không cần sự lựa chọn gì đó.”

Tô Ngâm giũ hết da gà đầy người nói: “Vậy Đường Đông Đông thì sao?”

Diệp Chu đảm bảo nói: “Tớ và Đường Đông Đông chỉ là bạn bè đơn thuần, trừ cái đó ra thì không còn gì khác!”

Tô Ngâm nhìn chằm chằm Diệp Chu hồi lâu, cuối cùng cô đưa hai tay ôm ngực hít sâu một hơi nói: “Bỏ đi, hai người hạnh phúc là được rồi.”

Không nghĩ tới Tô Ngâm lại dễ nói chuyện như vậy, phải biết ban đầu cô nàng luôn mang bộ dạng nếu cậu dám chấm mút nam thần nhà mình thì cô sẽ giết cậu, cậu kinh ngạc nói: “Cậu thật sự nghĩ vậy?”

“Nam thần hạnh phúc là được rồi. Hơn nữa…” Tô Ngâm liên tưởng tới hoàn cảnh của đại học A nói. “Hiện tại cũng không còn ai dám chia rẽ hai người, có chút mầm mồng thì đã bị bóp chết từ trong trứng nước.”

Diệp Chu nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm tặng cái sự mê tín phong kiến của đại học A một ngón cái.

Tiến vào năm ba đại học, sinh viên xung quanh cảm giác có mục tiêu rất nhiều, bắt đầu chú thích những kỳ thi, sau khi chú thích xong thì trực tiếp chú ý các nghề thuộc chuyên ngành.

Ngược lại, Diệp Chu và Thương Tấn cùng nhất trí thi nghiên cứu.

Thương Tấn nhìn chậu dâu tây tươi tốt nói: “Tôi phát hiện trồng trọt rất thú vị, cậu nói xem nếu tôi thi nghiên cứu vào viện nông học có được không?”

“A?” Diệp Chu hoảng hốt, ban đầu cậu tặng chậu cây này cho Thương Tấn cũng không phải để anh đi theo nghề nông! Hơn nữa để một sinh viên tài năng hệ tài chính đi trồng cây… Diệp Chu suy nghĩ một chút, Thương Tấn mang nón lá, kéo tay áo đứng trong đồng ruộng, hình như cũng rất thú vị, hơn nữa cậu dám khẳng định, nếu như Thương Tấn thật sự đi học chuyên ngành liên quan đến nông nghiệp thì nhất định anh có thể đạt được một thành tựu trong sự nghiệp khác. “Tùy cậu thôi.”

“Bỏ đi, tôi khá lười.” Thương Tấn vô cùng tự biết mình nói. “Vẫn học hệ tài chính tôi, chỉ cần vận động đầu óc.”

Diệp Chu ngồi trên ghế trượt lại bên cạnh anh nói: “Nếu cậu thích trồng trọt, sau này chúng ta có thể mua một căn nhà lớn một chút, xây một phòng đầy nắng, trồng ít giống một chút, như vậy cũng không phiền lắm.”

“Ý kiến hay!”

Lưu Dư Thiên móc móc lỗ tai, gần đây tần suất xuất hiện của kiểu lời như vậy trong ký túc xá khá cao, cậu ta lập tức buồn bực, thời kỳ trăng mật của hai người đến cũng chậm ha? Cũng đã hẹn hò được một năm, hiện tại mới bắt đầu dán lấy nhau tưởng tượng cuộc sống sau này! Chẳng lẽ thời gian kỳ trăng mật kéo dài như vậy?

Một tên cũng sinh không thể yêu như vậy là Văn Nhân Húc, cậu ta phát hiện không gian giữa hai người Thương Diệp, càng ngày càng không thể chứa thêm người khác.

Như có một ngày, Diệp Chu đang xem sách đột nhiên ngẩng đầu lên hô một tiếng: “Thương Tấn.”

Sau đó Thương Tấn cầm một quyển sách trên bàn, trực tiếp đặt lên bàn Diệp Chu.

Diệp Chu vô cùng tự nhiên mở sách tiếp tục xem.

Toàn bộ quá trình Diệp Chu chỉ gọi một cái tên, nhưng Thương Tấn lại có thể biết chính xác điều Diệp Chu muốn gì thông qua cái tên đó.

Chẳng lẽ không biết cái loại hành động trong lúc lơ đãng này là hành động ngược cẩu nhất sao?

Cũng may hai người còn biết buổi tối ra ngoài ở, nếu không với cái kiểu dính mạnh mẽ này, Văn Nhân Húc thật sự lo lắng thời gian tránh việc về phòng của hai người sẽ kéo dài rất lâu.

Đối với điều này, Diệp Chu bày tỏ rất vô tội, cậu thật sự vô cùng ngại việc làm ra hành động thân mật trong ký túc xá, ngay cả ôm còn chưa từng có chứ đừng nhắc tới hôn.

Có điều vì nghĩ đến trái tim mạnh mẽ của đám bạn độc thân, lúc hai người không có lớp, cậu và Thương Tấn đều vô cùng tự giác về phòng trọ của mình.

Cho nên, hai giờ chiều, khi Diệp Hành đến trước cổng đại học A thì Diệp Chu và Thương Tấn đang ngọt ngào nằm trên giường trong phòng trọ của mình.

Công ty của Diệp Hành chuẩn bị phát triển thị trường đến thành phố A, anh chủ động xin được điều đến chi nhánh công ty ở thành phố A. Hai tháng còn lại sao khi chuyển giao xong là có thể trực tiếp chuyển qua.

Anh tăng ca mấy ngày, khó khăn lắm mới sắp xếp được hai ngày để đến thành phố A trước, thứ nhất là để làm quen với hoàn cảnh ở đây, hai là muốn gặp Diệp Chu một chút cũng như cảm nhận thành phố Diệp Chu từng sinh sống hai năm.

Kết quả vì một chút kích động, cho đến lúc đứng trước cổng đại học A mới nhớ ra còn chưa liên lạc với Diệp Chu.

Diệp Hành vừa đi dạo loanh quanh đại học A một chút vừa bấm số điện thoại của Diệp Chu.

Nhưng mấy chục giây sau, trong điện thoại chỉ truyền tới giọng nữ lạnh lùng: ‘Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tạm thời không bắt máy…’

Diệp Hành chưa từ bỏ ý định lại nhấn một lần, vẫn là câu trả lời giống nhau.

“Chẳng lẽ đang đi học?” Diệp Hành tự nhủ, đại học A thật sự không thẹn với danh hiệu của mình, diện tích kiến trúc không phân cao thấp với trường cũ của anh, nói cũng không khoa trương, muốn tìm một người trong sân trường rộng lớn này thật sự không khác gì mò kim đáy bể. Mà hiểu biết của Diệp Hành đối với Diệp Chu cũng chỉ giới hạn trong hệ tài chính.

Anh đi mấy bước, đi học có thể sẽ đổi phòng học nhưng nhất định ký túc xá không thể đổi. Lập tức, Diệp Hành ngăn một sinh viên lại hỏi: “Bạn học, xin hỏi ký túc xá của hệ tài chính nằm ở đâu?”

Nam sinh kia lúng túng nói. “Thật ngại quá, tôi là sinh viên mới, mấy ngày nay tham gia huấn luyện quân sự, vị trí trong trường còn chưa nắm rõ.”

“Không sao, cảm ơn.” Thời tiết tháng chín khá oi bức, cộng thêm việc không liên lạc được với Diệp Chu, anh chậc một tiếng lẩm bẩm: “Diệp Chu này cũng thật là, không nhận điện thoại cũng không trả lời được một câu.”

Không ngờ vừa nói hết câu, sinh viên đang chuẩn bị rời đi lập tức xoay người hỏi: “Anh muốn tìm Diệp Chu?”

Diệp Hành vui vẻ nói: “Cậu biết sao?”

Sinh viên quan sát anh từ trên xuống dưới một cái nói: “Không biết.” Sau đó liền như bị ma đuổi, nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Diệp Hành lộp bộp một tiếng.

Người này nhìn không giống không biết Diệp Chu. Một sinh viên năm nhất mới vào trường không bao lâu lại có thể biết Diệp Chu, vậy chỉ có một khả năng, trong trường Diệp Chu nhất định rất nổi tiếng.

Nghĩ đến Diệp Chu ở nhà luôn yên lặng không nói, vô cùng kháng cự anh cùng Diệp Chu thành sự không thấy bại sự có thừa trong miệng ba mẹ, trong lòng Diệp Hành không nhịn được lo lắng có lẽ nào Diệp Chu ở trường bị bắt nạt tập thể không.

(*Thành sự không thấy bại sự có thừa: Ý chỉ những người làm việc không thấy thành công đâu chỉ biết làm hỏng việc)

Anh lặng lẽ tới thật ra cũng muốn xem một chút bình thường Diệp Chu ở trường sẽ là kiểu nào.

Lại nhấn số của Diệp Chu, vẫn không ai nhận, Diệp Hành không yên lòng, anh không xác định được Diệp Chu là không muốn nhận hay là đang xảy ra việc gì không tiện nhận, cũng không để ý tới việc có làm phiền tới người khác không, vừa thấy người, anh liền trực tiếp cản lại hỏi: “Bạn học, xin hỏi ký túc xá hệ tài chính đi hướng nào.”

Chu Văn Đạo mau quà vặt đang chuẩn bị về ký túc, bị người cản lại lập tức nói thẳng: “Em là sinh viên hệ tài chính, đang chuẩn bị về phòng, đi cùng đi.”

“Vậy thật cảm ơn cậu.”

“Không cần đâu.” Chu Văn Đạo là kiểu người miệng không chịu ngồi yên, cho dù là người xa lạ cậu ta vẫn như là quen từ lâu nói: “Đại ca, anh đến đây tìm người.”

Diệp Hành lễ phép nói: “Ừ, em trai tôi là sinh viên năm ba hệ tài chính, vừa gọi điện thoại lại không ai nhận.”

“Thật khéo, em cũng năm ba đại học, em trai anh tên gì, em xem xem có biết không.”

“Cậu ấy gọi là Diệp Chu?”

Chu Văn Đạo kinh hãi: “Diệp Chu??”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play