Sau khi chính thức lắp mạng xong, cuối cùng Diệp Chu cũng cảm thấy được sống lại.
Mấy thứ cay mắt trong USB kia, trong cơn tức giận Diệp Chu đã format chúng.
Nghỉ hè hai tháng, Thương Tấn và Diệp Chu không có việc gì làm liền muốn đi làm thêm.
“Chuyện của cậu cũng khiến tôi có cảm giác nguy cơ, hiện tại kiếm tiền mới là đạo lý.” Diệp Chu gõ máy tính, nhìn tin tức dạy kèm trên mạng nói. “Làm gia sư thì sao?”
Thương Tấn dựa vào giường như chợt nhớ tới cái gì, anh để sách xuống nói: “Gia sư? Tôi có đường.”
Từ nhỏ đến lớn, dù là ở trường hay chung cư, Thương Tấn luôn tồn tại như một thần thoại, dù sao có gia đình nào không có trẻ con, chỉ cần có trẻ con thì không ai không biết nhà họ Thương có một Thương Tấn hạng nhất vạn năm.
Ban đầu khi Thương Tấn thi được trạng nguyên thì chung cư có kéo một biểu ngữ, lời tuyên truyền cũng đổi thành khu dân cư tri thức của Trạng Nguyên.
Khi đó có vài phụ huynh có con học cấp hai muốn mời Thương Tấn tới dạy kèm. Thương Tấn ngại phiền liền từ chối.
Nhưng những người nhà kia không dễ từ bỏ ý định như vậy, hiện tại, đến kỳ nghỉ hè thấy Thương Tấn còn dò xét hỏi anh có làm gia sư không.
“Người bản địa vẫn là tốt nhất.” Diệp Chu sát lại bên người Thương Tấn hỏi. “Giúp tôi kéo một khách hàng.”
Thương Tấn liếc số liên lạc trong di động một cái nói: “Giúp cậu thì có ích lợi gì?”
Diệp Chu ôm cổ Thương Tấn, hôn lên mặt anh một cái nói: “Tặng thịt!”
“Thành giao.”
Danh tiếng hạng hai vạn năm khó nghe nhưng ai có thể nắm lấy hạng hai nhiều lần cũng quý giá như hạng nhất vậy. Thương Tấn không chút tốn sức đã khiến mấy phụ huynh kia tranh đoạt một phen. Hơn nữa đối với những vị phụ huynh không thiếu tiền mà nói, chỉ cần có thể nâng cao thành tích cho con mình, tiền bạc hoàn toàn không phải vấn đề.
Tất cả nhìn vô cùng tốt, nhưng khi Diệp Chu nghe được những phụ huynh kia ở cùng chung cư với Thương Tấn lại không cười nổi.
“Lỡ gặp phải người nhà cậu thì làm sao?”
Thương Tấn không để ý nói. “Gặp thì gặp thôi.”
Diệp Chu xoắn quýt một hồi, cuối cùng dưới sự hấp dẫn của đồng tiền, chỉ có thể tự an ủi: “Có câu nói, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra, chắc người nhà cậu sẽ không lôi chuyện của chúng ta nói ra bên ngoài.”
Ngày đầu tiên, Thương Tấn và Diệp Chu khởi động hiệu Thương Diệp đến dưới tòa nhà Diệp Chu làm thêm. Xa xa thấy một cô nhóc đang thời kỳ trưởng thành mang vẻ mặt không cam lòng đứng trước cửa.
“Đây là đứa trẻ cậu phải dạy kèm, sắp lên lớp chín, đang trong kỳ phản nghịch, mặc dù lương cao nhưng không dễ đối phó, cậu có thể không?” Tuy là hỏi nhưng Thương Tấn lại hoàn toàn không lo lắng.
Diệp Chu hừ một tiếng nói: “Ngay cả cậu tôi còn chinh phục được, chỉ là một học sinh trung học, còn không thể đối phó được?”
Cô bé mặt lạnh, thấy hai người đi tới, lập tức không nhịn được ngẩng đầu lên, sau đó, sửng sốt.
“Tiểu Thu.” Thương Tấn đẩy Diệp Chu lên phía trước nói. “Đây là Diệp Chu, bạn anh.”
Diệp Chu vội vàng chào hỏi. “Tiểu Thu chào em, anh là Diệp Chu.”
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, toàn bộ vẻ khó chịu trên mặt cô nhóc đều thu hết vào, từ cô bé đang trong thời kỳ phản nghịch biến thành cô bé hay thẹn thùng, cô nhóc đỏ mặt nói: “Em chào anh Thương Tấn, anh Diệp Chu.”
Diệp Chu nhếch miệng: “Hai tháng này mong em chỉ giáo nhiều hơn.”
Thương Tấn thấy không thành vấn đề liền yên tâm, vỗ vỗ vai Diệp Chu nói: “Vậy tôi đi trước, dạy kèm xong thì báo tôi một tiếng.”
“Anh Diệp Chu, mời vào, anh Thương Tấn, hẹn gặp lại!” Nhà Tiểu Thu ở tầng một, cô bé mở cửa, dùng giọng nói vô cùng ngọt ngào kêu: “Mẹ, anh gia sư tới rồi, sách vở của con đâu!”
Khoảnh khắc đó, mẹ Tiểu Thu như thấy người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm con gái mình.
Nửa tháng sau, chuyện Thương tấn và Diệp Chu làm gia sư liền truyền đến nhà họ Thương.
“Mỗi ngày nó lái xe ba bánh cho ai nhìn?” Thương Thanh Bình vỗ bàn tạo thành âm thanh vang dội. “Còn đưa bạn trai nó đi cùng, không ngại mất mặt hả! Tôi thấy nó là muốn cho tôi xem, nhiều năm tôi không quản nó, cho nên nó tìm một nam sinh tới chọc giận tôi.”
Tần Phỉ không nhìn được, bà tức tối nói: “Thương Tấn là hạng người gì, người làm ba như ông là rõ ràng nhất. Thời gian sống chung của tôi và Thương Tấn không dài, ngay cả tôi cũng có thể nhìn ra Thương Tấn không phải kiểu người hành động theo cảm tính, ông còn có thể không nhìn ra?”
Thương Thanh Bình không thể cãi lại, nặng nề hừ một tiếng.
Tần Phỉ khuyên nhủ. “Tôi đi nghe ngóng, người bạn kia của Thương Tấn tên Diệp Chu. Chị nhà họ Trương mời thằng bé đến làm gia sư còn khen không dứt miệng. Nói thằng bé không những dạy tốt, nhân cách càng không cần phải nói, quan trọng còn có học vấn, ngay cả anh nhà họ Trương đó, bình thường mắt cao hơn đầu, đối với Diệp Chu cũng phải nhìn bằng hai mắt, còn hỏi thằng bé sau khi tốt nghiệp có hứng thú đến công ty mình không. Nghe nói năm đó Diệp Chu còn là bảng nhãn thành phố D, dù Thương Tấn muốn tìm người đến chọc giận ông, loại người như Diệp Chu cũng sẽ không phối hợp. Tình cảm của hai đứa nhất định là nghiêm túc.”
“Chu Chu ca ca?” Thương Du Du xuống dưới đúng lúc nghe thấy tên Diệp Chu, cô bé vui vẻ chạy tới nói. “Chu Chu ca ca rất tốt, Elsa công chúa của con lần trước cũng do Chu Chu ca ca mua cho con.”
Thương Thanh Bình đang bực bội, ai ngờ hai người trong nhà còn nói chuyện cho kẻ địch, ông khó chịu nói với Thương Du Du: “Trẻ con thì biết gì, lên nhà!”
Thương Du Du quệt mồm hừ một tiếng nói: “Ba là ngu ngốc!”
“Hừ, ba thấy đó là hồ ly tinh!” Một mình một chiến trường, Thương Thanh Bình tức giận nói. “Nếu không sao ai cũng bị tên đó đầu độc tâm trí!”
Vài ngày sau, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tên của Diệp Chu lại thường xuất hiện bên tai ông.
Hôm nay, Diệp Chu đến làm gia sư, khéo léo từ chối ý tốt mời ở lại ăn cơm của nhà họ Trương, đến sân tập của tiểu khu bên cạnh chờ Thương Tấn.
Chạng vạng tối, rất nhiều người ăn cơm xong ở lại đây tập luyện.
Thương Thanh Bình nghe xong liền về nhà trước thời hạn, đi tới băng ghế đá cách Diệp Chu xa nhất ngồi xuống, nhìn Diệp Chu chào hỏi những người xung quanh.
Rõ ràng mới đi làm ở đây hơn nửa tháng, sao lại cảm giác như đối phương đã ở đây mấy năm?
“Tiểu Chu, đợi Thương Tấn hả.” Bà Vương nói xong liền để hai quả dưa hấu xuống dưới đất nghỉ chân một chút.
Dưa hấu còn chưa chạm đất, Diệp Chu đã vội vàng đỡ cho bà, nhiệt tình nói: “Bà, để cháu đưa lên cho bà.”
Bà Vương cười nói: “Đứa nhỏ này, lần nào cũng làm phiền cháu.”
“Không sao, cũng chỉ nhấc tay một chút, có điều lần tới bà nhớ đừng mua quá nhiều trong một lần.”
Đi được một nửa, thấy mấy đứa nhóc cầm bóng chạy tới vây quanh Diệp Chu nói: “Anh Diệp, lát nữa xuống chơi không?”
“Lần sau đi, lát nữa Thương Tấn tới rồi.”
Một đứa nhóc trong đó khó hiểu hỏi. “Nhà của anh Thương Tấn ở đây, sao lại ra bên ngoài trọ.”
Diệp Chu ôm hai quả dưa hấu lên một tay, dùng một tay trống xoa đầu cậu nhóc nói: “Em không hiểu rồi, nam tử hán trưởng thành rồi thì phải bắt đầu cuộc sống độc lập!”
Diệp Chu vừa đi không bao lâu, Thương Tấn đã tới địa điểm hẹn trước, thấy Diệp Chu không ở đây liền đoán cậu lại lấy việc giúp người làm niềm vui, định tìm một băng ghế ngồi xuống lại đúng lúc đối diện với tầm mắt của Thương Thanh Bình.
Người bận rộn như ba anh chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ ngồi trong chung cư hóng mát.
Thương Tấn đi thẳng qua, ngược lại là Thương Thanh Bình lại chột dạ như bị bắt thóp.
“Ba ở đâu làm gì?”
“Hóng mát.”
“Vậy ba tiếp tục đi.” Thương Tấn đang muốn xoay người rời đi liền bị Thương Thanh Bình gọi lại.
Thương Thanh Bình chỉ chỗ trống bên cạnh nói: “Ngồi đi.”
Diệp Chu có thể tới bất cứ lúc nào, Thương Tấn không yên lòng nói: “Con thích đứng.”
Thương Thanh Bình tự thấy mất mắt liền bực bội nói: “Sao? Còn muốn tôi ngẩng mặt nhìn anh?”
Trường hợp công cộng, Thương Tấn cũng không muốn làm quá khó coi, chỉ có thể ngồi xuống, có điều ánh mắt vẫn không ngừng nhìn bốn phía tìm Diệp Chu.
Thương Thanh Bình kiềm nén nói: “Bây giờ ở đâu?”
“Thuê phòng.”
Thương Thanh Bình lấy chìa khóa và thẻ ngân hàng để lên bàn nói: “Cầm đi.”
Thương Tấn không nhìn lấy một lần nói thẳng: “Con không cần.”
Thương Thanh Bình hít sâu một hơi nói: “Bây giờ tôi cũng không nói muốn đánh gãy nguồn kinh tế của anh.”
“Không.” Thương Tấn nhìn thẳng Thương Thanh Bình nói. “Chỉ là con cảm thấy Diệp Chu nói một câu rất có đạo lý, mình lấy được không giống cái người khác cho.”
Thương Thanh Bình tức giận nói: “Tôi là người khác sao?”
“Có thể nói cuối cùng vẫn không phải có được dựa vào sức mình.” Thương Tấn đẩy thẻ ngân hàng và chìa khóa vào tay Thương Thanh Bình nói. “Ba, con không giận dỗi, chỉ là cảm thấy, nếu con muốn cuộc sống gì thì nhất định phải đoạt được bằng bàn tay của mình. Con biết mình muốn gì, cũng tự tin có thể đạt được cuộc sống mình muốn.”
Nghe được câu này, Thương Thanh Bình lại thất thần.
Đứa bé này, dù là với mình hay là Lương Cảnh Mân, hoàn toàn không giống. Rõ ràng còn trẻ như vậy nhưng nhìn lại trưởng thành vô cùng, giọng nói không lớn lại mang theo sự đáng tin.
Thương Thanh Bình thở dài một cái, như lời Thương Tấn, từ nhỏ con trai ông đã không nhận được thứ gì, hiện tại, ông không có tư cách can thiệp vào sự lựa chọn của thằng bé.
Thương Thanh Bình cầm lại những thứ trên bàn, đứng lên không vui nói: “Mỗi ngày đều đi ngang qua cửa nhà cũng không biết về nhà ăn bữa cơm.”
“Có thể, con đưa Diệp Chu về cùng!”
“Anh một vừa hai phải cho tôi!” Thương Thanh Bình lại tan vỡ lần nữa. “Dù sao cũng phải cho tôi thời gian để thích ứng.”
“Vậy thì được. Diệp Chu thích ăn món ăn hương vị đặc sắc một chút, lúc nào ở nhà làm, con lại về.”
Thương Thanh Bình không nói gì nữa, nhanh chóng rời đi trước khi Diệp Chu trở lại.
Hai phút sau, Diệp Chu vẫy tay đi tới nói: “Hai quả dưa hấu thật sự khá nặng.”
“Ai bảo cậu nghiện làm Lôi Phong?”
“Tôi ôm còn thấy mệt chứ đừng nói tới bà Vương.” Diệp Chu chép miệng một cái nói. “Tôi muốn ăn dưa hấu.”
Thương Tấn nhướn mày nói: “Cậu ôm dưa hấu lên cho bà Vương lâu như vậy, người ta cũng không cho cậu ăn một miếng?”
Diệp Chu kiêu ngạo nói: “Không cầm một cây kim sợi chỉ của quần chúng! Ha ha chúng ta đi mua một trái, lát nữa cậu ôm về nhà.”
“Ừ, về nhà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT