Diệp Hành sững sờ, tại sao mọi người nhắc đến tên Diệp Chu đều dùng kiểu giọng này.
Mà Diệp Hành không biết, lúc này nội tâm Chu Văn Đạo cũng xoay chuyển liên hồi, Diệp Chu lại có anh trai? Anh Diệp Chu lại tới trường? Rốt cuộc anh Diệp Chu có biết chuyện cậu ở với Thương Tấn không?
Thời gian suy nghĩ của Chu Văn Đạo quá dài, Diệp Hành không nhịn được lên tiếng gọi cậu: “Bạn học?”
Chu Văn Đạo lấy lại tinh thần, vội vàng hắng giọng một cái, dò xét hỏi: “Anh… thật sự là anh trai Diệp Chu? Anh ruột?”
Diệp Hành khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Anh ruột, cho nên… cậu biết Diệp Chu?”
Chu Văn Đạo cúi đầu thở dài nói, mình nên nói là biết hay không đây?
Nhưng chính hành động che giấu này lại khiến Diệp Hành lầm tưởng Diệp Chu ở trường giống như tưởng tượng của mình, tình trạng vô cùng khốn khổ.
Hiện tại coi như không biết gì hết, Chu Văn Đạo cũng không dám tùy tiện nói chuyện Diệp Chu thuê phòng bên ngoài cho Diệp Hành nghe, cậu ta nghi ngờ hỏi: “Nếu anh là anh trai cậu ấy, trước khi tới anh lại không nói với Diệp Chu một tiếng? Gọi điện trước gì đó.”
“Tới vội nên quên nói. Vừa rồi gọi lại không ai nhận.”
“Vậy sao…” Chu Văn Đạo cứng ngắc nói, cậu ta nắm chặt túi ăn vặt, không nhịn được nghĩ sáng nay sớm biết không đi mua đồ, xong chưa, hiện tại lại không chút chuẩn bị gặp được đại phật. Mắt thấy sắp đến ký túc xá nam sinh, Chu Văn Đạo rẽ sang khúc quanh, đưa Diệp Hành đi đến sân thể dục, chuẩn bị đi một vòng quanh trường mới dẫn trở lại, tốt nhất là trong lúc đó có thể liên lạc với Diệp Chu, cậu ta lấy di động ra nói. “Em gọi cho Diệp Chu thử một chút.”
Nói xong liền gấp rút nhấn dãy số. Nghe được âm thanh tút tút bên tai, trong lòng không ngừng cầu nguyện Diệp Chu nhanh nghe điện thoại.
Trong căn phòng thuê, di động bên gối Diệp Chu không ngừng lóe sáng, nhưng điều chỉnh ở chế độ yên lặng, khiến cho Diệp Chu đang dán đầu lên cánh tay Thương Tấn không cảm giác được gì.
“A a a a… đại ca, có lẽ hiện tại Diệp Chu đang bận…” Chu Văn Đạo cất di động vào túi áo, thuận tiện lau đi mồ hồi trong lòng bàn tay. “Em đưa anh về ký túc xá trước đã.”
“Diệp Chu ở trường có ổn không?”
Vì lo lắng, trong lòng Chu Văn Đạo vẫn không bình tĩnh, đến lúc Diệp Hành hỏi lại một lần mới vội vàng nói: “Vô cùng tốt, vô cùng tốt.”
Diệp Hành liếc cậu ta một cái, trong mắt hoàn toàn không tin tưởng, câu trả lời qua loa lấy lệ như vậy, chẳng lẽ bình thường Diệp Chu rất không tốt?
Đi chưa tới một phút, Diệp Hành đột nhiên dừng lại nói: “Chỗ này vừa rồi mới đi qua.”
Trên trán Chu Văn Đạo nhỏ một giọt mồ hôi, không phải chứ! Cái này cũng có thể bị phát hiện.
Diệp Hành nhìn thẳng cậu ta nói: “Ở nơi xa lạ, tôi có thói quen nhớ đường. Đáng vui mừng chính là, trí nhớ của tôi cũng không tệ. Đừng nói với tôi, cậu ở đại học A hai năm rồi sẽ còn lạc đường.”
Chu Văn Đạo vốn lùn, lúc đối mặt với Diệp Hành đã lùn hơn nửa cái đầu chứ đừng nói hiện tại Diệp Hành để lộ khí thế, cậu sắp chảy hàng nước mắt dài bằng sợi mì mất rồi, Chu à! Anh của cậu hoàn toàn không giống cậu! Tớ đây che giấu quan hệ của cậu và Thương Tấn dễ dàng sao!
Đang lúc Chu Văn Đạo tiến thoái lưỡng nan, Chiêm Hình đi ngang qua nhìn thấy. Cậu ta vọt tới trước mặt Diệp Hành nói: “Anh làm gì? Tới tìm anh em của tôi gây phiền toái?”
Chu Văn Đạo vội vàng ngăn Chiêm Hình lại, mở miệng giải thích. “Hiểu lầm hiểu lầm, anh ấy đến tìm Diệp Chu.”
Trong lòng Chiêm Hình lập tức kéo còi báo động, sau khi Diệp Chu và Thương Tấn hẹn hò thỉnh thoảng lại cãi nhau, mấy lần như vậy đại học A đều sắp biến thành trông gà hóa quốc. Hiện tại khó khăn lắm hai người mới tiến vào kỳ trăng mật, một người đàn ông xa lạ đến tìm Diệp Chu, rốt cuộc là có ý đồ gì, cậu ta phòng bị nói: “Anh tìm Diệp Chu làm gì?”
Trong lòng Diệp Hành lại nổi lên nghi vấn, tại sao vừa nói tìm Diệp Chu, vẻ mặt mọi người nhìn anh đều trở nên… cẩn thận như vậy? Rốt cuộc là nhân duyên của em trai anh ở trường kém đến mức nào chứ, vừa nhắc tới Diệp Chu, ánh mắt mọi người nhìn anh, đều là… chán ghét như vậy?
Chu Văn Đạo nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh ấy là anh trai Diệp Chu!”
Chiêm Hình lập tức thả lỏng nói: “Vậy sao, thật ngại quá, đại ca, có điều Diệp Chu đã không ở…” Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị Chu Văn Đạo bưng kín, cậu ta còn không ngừng nháy mắt với Chiêm Hình.
Diệp Hành rất dễ dàng đoán được một câu còn chưa nói hết kia của cậu ta, đầu anh như sắp vỡ, quả nhiên không khác tưởng tượng của anh lắm, nhất định là em trai đáng thương của anh bị người bắt nạt mới một mình chuyển ra ngoài ở. Anh không khỏi tự trách, sớm biết như vậy, đáng lẽ anh nên tới thành phố A sớm một chút. Anh cố gắng dùng giọng nói thật dịu dàng hỏi: “Vậy hiện tại Diệp Chu ở đâu?”
Chu Văn Đạo thấy không thể lừa gạt được chuyện thuê phòng, chỉ có thể nói thật. “Bọn em cũng không biết, đều chưa đến lần nào.” Chủ yếu đó là tổ ấm nhỏ của tình nhân người ta, bọn họ cũng thức thời không đi quấy rầy.
Mà vào lỗ tai Diệp Hành lại biến thành, em trai anh không có bạn, cho nên ra ngoài thuê phòng cũng không có ai đến làm khách. Diệp Hành quyết định ngày mai sẽ đi xem nhà ở thành phố A một chút, Diệp Chu còn phải học ở đây ít nhất hai năm, anh phải nhanh chóng thu xếp ổn thỏa để đón em trai tới ở cùng anh.
“Cái đó, đại ca, bằng không chúng ta về phòng chờ đi.” Chiêm Hình bổ sung. “Thỉnh thoảng cậu ấy cũng về phòng.”
Khi Chiêm Hình đưa Diệp Hành đến trước cửa ký túc xá thì anh ý vị sâu xa nhìn Chu Văn Đạo một cái.
Chu Văn Đạo bị dọa sợ đến sau lưng ra một tầng mồ hôi, xong rồi, cố ý đi đường vòng thật sự bị phát hiện.
Đến 403, Chu Văn Đạo nhanh chóng chuồn đi. “Chiêm Hình, cậu đưa anh Diệp qua đi, tớ hơi mệt, đi ngủ trước một chút.”
Chiêm Hình cũng không phát giác cái gì, đến trước phòng 405 gõ cửa, sau khi mở ra liền nói: “Anh Diệp, đây là phòng của Diệp Chu, đó là giường của cậu ấy.”
Lưu Dư Thiên tò mò nói: “Đây là?”
Chiêm Hình giới thiệu. “Đây là anh Diệp Chu.”
“Anh Diệp, xin chào.”
Diệp Hành gật đầu với cậu ta một cái, đi tới trước giường Diệp Chu, giường chỉnh tề không một nếp nhăn, ngay cả chăn cũng được xếp thành miếng đậu hũ. Ánh mắt quét đến mặt bàn Diệp Chu, cũng giống trên giường, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Anh cầm một quyển sách lên, trong sách viết đầy ghi chép. Chữ viết chỉnh tề, mạch lạc rõ ràng.
Lưu Dư Thiên nhìn Diệp Hình một cái liền quay sang hỏi Chiêm Hình: “Nếu anh Diệp tới, sao Diệp Chu không về?”
Diệp Hành để sách xuống nói: “Vừa rồi không gọi được điện thoại.”
“Nếu không để em gọi Thương…”
“Khụ khụ khụ!” Chiêm Hình nặng nề cắt đứt cậu ta, không ngừng nháy mắt với đối phương.
Lưu Dư Thiên nhìn Diệp Hành một chút, lại nhìn Chiêm Hình một chút, lập tức hiểu ý đổi lời: “Em gọi… cho Diệp Chu thử xem!”
Nói là gọi cho Diệp Chu, thật ra thì Lưu Dư Thiên nhấn số điện thoại của Thương Tấn.
Thương Tấn lôi di động ra, híp mắt nhận điện. Giọng nói không tốt: “Làm gì?”
Bản thân Thương Tấn có chút gắt ngủ…
Lưu Dư Thiên nuốt nước miếng, quét mắt về phía Diệp Hành, làm bộ nói: “Diệp Chu, cậu ở đâu vậy?”
“A?” Thương Tấn đưa di động đến trước mặt nhìn một cái, xác định đối phương là Lưu Dư Thiên mới đặt lại bên tai.
Nghe giọng điệu này của Thương Tấn, trong lòng Lưu Dư Thiên không ngừng chảy mồ hôi, ngoài miệng lại như không có việc gì xảy ra bình tĩnh nói: “Sao vừa rồi gọi cho cậu lại không ai nhận?”
Thương Tấn trầm mặc mấy giây, tiện tay đưa di động cho Diệp Chu nói: “Điện thoại của cậu.”
“Alo…”
Lưu Dư Thiên cảm động đến rơi lệ, Thương Tấn quả nhiên là Thương Tấn, không cần giải thích đã biết được ý tứ biểu đạt của cậu.
“Không cần nói gì hết, anh cậu tới, đang ở trong phòng chờ cậu, nhanh trở lại!” Lưu Dư Thiên như mở súng máy đột ngột nói xong trọng điểm, sau đó nhìn Diệp Hành một cái, miệng giả bộ than vãn. “Làm gì vậy, gọi cho cậu nhiều lần như vậy cũng không ai nhận.”
Diệp Chu mơ mơ màng màng nói: “Anh nào…”
“Cái gì mà anh nào, anh ruột của cậu!!”
“Anh tớ…” Cuối cùng cái đầu chậm chạp của cậu cũng vận chuyển, cậu lập tức ngồi dậy, hoảng hốt. “Anh tớ!”
Diệp Hành không nhịn được nói: “Để tôi nói chuyện với em ấy.”
Cái khí thế không cho từ chối này khiến Lưu Dư Thiên còn ở trong tình huống chưa kịp phản ứng, điện thoại đã đổi chủ.
“Chu Chu.”
“Anh, anh…” Diệp Chu với lên đầu giường cầm di động của mình lên, trên màn hình biểu hiện có mười cuộc gọi nhỡ. “Sao anh không báo trước cho em một tiếng.”
Diệp Hành cẩn thận nói: “Quấy rầy em?”
“Không có không có…” Diệp Chu xoay mình xuống giường nói. “Lát nữa em về.”
Diệp Hành quan tâm nói. “Không gấp, nếu không em nói địa chỉ cho anh, anh tới chỗ em.”
Diệp Chu liếc nhìn Thương Tấn còn trùm đầu ngủ say, vội nói: “Đừng đừng! Em trở lại ngay đây, mọi người chờ nửa tiếng, không, 20 phút, em lập tức trở lại. Anh, lát nữa gặp!”
Đây là lần đầu tiên Diệp Hành cảm nhận được một Diệp Chu ‘tràn đầy sức sống’ như vậy, anh còn chưa thỏa mãn cúp điện thoại, ánh mắt không cẩn thận quét mắt qua tên liên lạc trên màn hình di động, mơ hồ thấy một chữ ‘Thương’, còn chưa để anh nhìn kỹ, điện thoại đã bị Lưu Dư Thiên đoạt mất.
Lưu Dư Thiên làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh Diệp, Diệp Chu nói thế nào?”
Lực chú ý của Diệp Hành bị kéo ra, liên lạc được với Diệp Chu, anh bình tĩnh lại, thái độ với bạn học của cậu cũng hiền hòa rất nhiều. “Thằng bé nói lát nữa sẽ trở lại.”
Lưu Dư Thiên ngượng ngùng nói. “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”
Mà đổi thành bên kia, Diệp Chu vừa mặc quần áo vừa dùng chân đá đá Thương Tấn. “Tối nay tôi không về.”
Thương Tấn vén một góc chăn lên nhỏ giọng nói: “Anh cậu tới?”
“Ừ, quan hệ giữa tôi với anh trai thật sự chưa tốt tới mức có thể nói cho anh ấy biết chuyện của chúng ta, nên hôm nay tôi về phòng ngủ.” Diệp Chu nhanh chóng rửa mặt, trước khi đi còn hôn Thương Tấn một cái nói. “Ngày mai gặp.”
“Chờ đã.” Thương Tấn ngồi dậy nói với Diệp Chu. “Anh cậu tới, tôi cũng không có lý do gì để ở đây, tôi đi cùng cậu.”
“Không được!” Diệp Chu cứng rắn nói. “Hôm nay cậu ở lại đây.”
Thương Tấn nói: “Làm bạn bình thường thì không sao chứ.”
“Không được.” Diệp Chu không chút lay động. “Tôi thật sự không dám đảm bảo có thể không để lộ việc này trước mặt anh trai.” Huống hồ hai người đã ở chung gần ba tháng, rất nhiều thói quen đều thay đổi, Văn Nhân Húc còn nói hai người trong lúc vô ý ngược cẩu. Lỡ như bị anh trai cậu nhìn ra thì sao!
“Được rồi.” Thương Tấn bất đắc dĩ nói. “Anh cậu đến vội vàng như vậy, hỏi anh ấy xem đã đặt khách sạn chưa, chưa thì nói với tôi một tiếng, tôi đặt giúp anh ấy.”
“Được được.” Đi tới cửa, Diệp Chu lại dừng lại dặn dò. “Cũng đừng gọi điện, hai ngày này, chúng ta cố gắng giả làm bạn bình thường, chờ anh tôi đi, báo động của chúng ta mới được giải trừ. Được không?”
Thương Tấn khoát khoát tay, ra dấu ‘ok’ với cậu.
Diệp Chu hít sâu một hơi, vội vàng chạy tới trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT