Thực tế đã chứng minh những lo lắng của Vi là hoàn toàn không có cơ sở. Hay nói một cách khác, cô với anh hẳn là “có duyên” nên hầu như những ngày cuối tuần nào cô cũng gặp anh tới quán phở X ăn tối, khi đi một mình, khi đi cùng mấy người bạn. Mặc dù cô cố tránh để không phải phục vụ bàn của anh nhưng cô không thể ngăn mình rời mắt khỏi anh, làm như anh là thỏi nam châm còn hai mắt cô là hai miếng kim loại vậy. Và hầu như lần nào liếc mắt về phía anh, cô cũng bắt gặp ánh mắt anh đáp lại, nhưng nụ cười ấm áp của anh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ mặt lạnh “không biểu cảm” như lần đầu tiên cô chạm mặt anh. Có lẽ cái “duyên” của họ cũng không đến nỗi sâu nặng cho nên mọi chuyện mới chỉ dừng lại ở đó. Anh dường như không có ý định hút hết mọi mảnh “kim loại” ở quanh mình, còn cô thì lo ngại lại bị “hớ” một lần nữa, vì vậy quyết dặn lòng, nhất định phải “đề cao cảnh giác”. Nhưng cho đến một ngày… mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.

Đó là một ngày chủ nhật đẹp trời, nghĩa là tuyết chỉ lất phất bay như những bông hoa yểu điệu rơi xuống làm duyên cho những mái tóc, không có gió buốt và mặt trời lại ló ra khỏi những đám mây, mang đến một luồng sinh khí mới cho mọi vật sau nhiều ngày u ám. Quán chiều cuối tuần tấp nập khách. Cả đội ngũ chạy bàn năm người làm việc không một phút ngơi tay. Anh đến một mình, vừa kịp lúc Vi thanh toán xong cho người khách trước đó. Anh bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Vi khiến cho cô không có cách nào tránh được việc phải chạm mặt anh. Anh mỉm cười lịch sự, vẫn trung thành gọi món phở quen thuộc. Nhưng khác với mọi lần, đến khi nhận lại tấm bìa da vẫn dùng để đựng hóa đơn và tiền thanh toán của khách hàng từ tay anh, cô ngạc nhiên nhận thấy chẳng có tiền mà cũng không có thẻ tín dụng như mọi khi. Thay vào đó là một mẩu giấy ghi mấy dòng chữ, nguyên văn như sau: “Do me a favour, pls[1]. Tôi để quên ví ở nhà. Làm ơn thanh toán dùm tôi. Hẹn cô sáu giờ chiều mai ở nhà sách Indigo (dưới rạp chiếu phim Cineplex trên đường Bloor). Tôi sẽ đợi cô. Xin hãy đến nhé, pls”. Vi đứng ngẩn ngơ nhìn mẩu giấy trong tay. Đến khi cô kịp hoàn hồn, ngơ ngác ngẩn lên với đôi mắt đầy bối rối thì anh đã không còn trong quán nữa rồi.

[1] Một cách nói lịch sự khi muốn nhờ ai làm việc gì đó cho mình, tạm dịch: xin hãy làm ơn.

6h45. Nhà sách Indigo nằm ngay tầng trệt của một tòa building trên đường Bloor, trong một khu trung tâm mua sắm. Ở phía trên là hệ thống rạp chiếu phim Cineplex đang có rất đông người xếp hàng chờ mua vé suất chiếu bảy giờ để được xem Iron Man mới ra lò. Vi ngập ngừng trước cửa nhà sách. Thực ra để đi đến quyết định chấp nhận “lời hẹn hò” của anh, tối hôm qua cô đã gần như không ngủ được, phần vì cứ mải đoán già đoán non không biết mục đích thật sự của cuộc gặp gỡ này là gì, phần vì phân vân không biết có nên mạo hiểm thêm một lần nữa, để rồi biết đâu lại phải tẽn tò như trong lần gặp đầu tiên với anh. Sau khi bắt bộ óc khốn khổ mệt nhoài với những suy nghĩ vẩn vơ, cô quyết định sẽ tự cho mình thêm một cơ hội để tìm hiểu về anh – người mà cho dù mới chỉ gặp gỡ vài lần với toàn những ấn tượng dễ ghét nhưng vẫn cứ khiến cô phải bận tâm, phải tò mò như một đứa bé bị hấp dẫn bởi thứ ánh sáng lấp lánh của món đồ chơi mới lạ và đầy cám dỗ. Cô quyết định sẽ cố tình đến muộn đôi chút: nếu anh có đủ kiên nhẫn để chờ cô, hẳn là anh có chuyện gì đó nghiêm túc. Vả lại cô cũng có ý muốn “trừng phạt” anh cho bõ ghét, bù cho sự khó chịu mà anh đã gây ra cho cô. Còn nếu như anh không đủ kiên nhẫn để chờ cô ở đó thì hẳn nhiên cô sẽ chẳng có gì để mà bận tâm. Số phận chỉ đưa anh đến như muôn vàn những người khác đã lướt qua trong cuộc đời cô với những dấu ấn mờ nhạt hoặc thậm chí chẳng để lại gì. Mà cô lại là người tin vào số phận.

Với hành trang là tất cả những “toan tính” như vậy, Vi nghĩ cô sẽ hoàn toàn dửng dưng khi bước chân vào nhà sách Indigo. Nhưng khổ nỗi trái tim dễ xúc động của cô lại tự cho nó cái quyền được hành xử vô tổ chức mà chẳng thèm quan tâm xem lý trí cô nghĩ gì. Vì thế, khi bước vào nhà sách, dù đã chuẩn bị tinh thần suốt cả đêm hôm qua, Vi vẫn không sao tránh khỏi cảm giác hồi hộp khiến cho trái tim cô đập với nhịp điệu khẩn cấp như đang trong một cuộc chạy đua nước rút. Vi đưa mắt ngơ ngác tìm kiếm giữa đám đông xung quanh. Chỉ đến khi cô nhìn thấy anh bước ra, vẫy tay chào với một nụ cười ấm áp trên môi, thì trái tim cô mới thôi đánh trống trong lồng ngực.

– Xin chào! – Anh đón cô với một nụ cười rạng rỡ.

– Anh đến lâu chưa? – Cô hỏi anh thay cho lời chào.

– Cũng mới đến, cỡ khoảng… một tiếng thôi.

Vi bật cười:

– Xin lỗi đã bắt anh phải chờ, tôi bị nhỡ một chuyến xe buýt – Cô nói dối.

– Đâu có, tôi tự nguyện mà. Nhưng lát nữa Vi phải đền bù tổn hại tinh thần cho tôi đấy nhé.

– Lý do?

– Tôi bị đau tim vì tưởng Vi cho tôi leo cây rồi – Anh trả lời tỉnh bơ.

Cô thoáng đỏ mặt, nhận ra là anh vẫn còn nhớ tên cô. Ừm, không những biết cười mà còn biết “tán” nữa, càng lúc càng thú vị.

– Biết thế tôi đến muộn chút nữa xem anh có “bỏ người chạy lấy của” không?

– Sẽ không có chuyện đó – Anh quả quyết – Tôi sẽ chờ Vi cho đến khi nào không còn hy vọng nữa. Nhưng giá mà tôi không phải chờ thì vẫn tốt hơn – Anh nhấn mạnh thêm với một nụ cười.

Hơi bất ngờ trước đòn tấn công của anh, cô đành tảng lờ coi như không nghe thấy. Cô bèn hỏi anh tại sao hẹn cô ra đây? Anh bảo anh muốn mời cô đi ăn để cảm ơn và xin lỗi. “Cảm ơn Vi đã cho tôi một cơ hội để được xin lỗi, còn xin lỗi… vì tất cả những gì khó chịu mà tôi đã gây ra cho Vi”.

Câu tán tỉnh được chuẩn bị công phu với chủ ý làm cho cô bối rối rõ ràng đã đạt được mục đích của nó. Vi đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì, đành vờ như đang chăm chú vào mấy cuốn sách bày trên giá. Câu trả lời của anh giống như một dòng nước mát tưới vào lòng tự tôn đang khô hạn của cô. Tự nhiên anh đem đến cho cô vị thế của một quan tòa có quyền tha bổng hoặc tuyên án kẻ tội đồ – đang ngoan ngoãn chờ nghe phán quyết. Và bởi vì anh đã “lập công chuộc tội” như vậy, Vi cảm thấy mình cũng nên “rộng lượng” đôi chút. Mà kể cả nếu như lý trí cô có là một bà già khó tính, thì trái tim tươi trẻ, yếu mềm của cô cũng đã tha thứ cho anh rồi.

– À, tặng Vi cái này, không biết Vi đã có chưa? – Anh bỗng chìa ra trước mặt cô một quyển sách, như vừa chợt nhớ ra – Đây là một trong những cuốn mà tôi rất thích, hy vọng Vi cũng sẽ thích.

Vi liếc nhìn tựa đề của cuốn sách. Đó là cuốn “Dealing with difficult people” của hai tác giả Dr. Rick Brinkman và Dr. Rick Kirschner.

– Cảm ơn anh – Cô cảm ơn thật lòng, nhưng liền sau đó cô liếc sang anh với một nụ cười ranh mãnh – May quá, tôi cũng đang phải deal with a difficult one[2], hy vọng cuốn sách của anh sẽ phát huy tác dụng.

[2] Tạm dịch: giao dịch, làm việc với một người xấu tính.

– Chắc chắn – Anh khẳng định – Nhưng không có sách thì Vi cũng đã có vũ khí khác rồi.

– Vũ khí gì? – Cô nhìn anh cảnh giác.

– Nụ cười của Vi – Anh nói không chút ngại ngùng.

Bây giờ thì người ngại ngùng lại là cô, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì anh đã giơ tay ra xem đồng hồ rồi khẽ kêu lên:

– Ồ, đã hơn bảy giờ rồi. Vi muốn ăn gì nhỉ?

– Ăn gì cũng được, tôi dễ tính lắm – Cô cười hiền lành.

– Vậy ăn sushi đi, tôi biết một quán sushi ngon lắm, nhưng phải đến sớm, nếu không, sợ là sẽ không còn chỗ.

Quả như lời anh nói, quán sushi nhỏ xíu nhưng dòng người xếp hàng chờ được sắp chỗ tràn ra đến tận vỉa hè. Họ cũng phải chờ hơn ba mươi phút mới có bàn trống. Vi nhường phần gọi đồ ăn cho anh. Cô cảm thấy hơi nhức đầu, chắc có lẽ đó là hậu quả của việc trằn trọc suốt đêm hôm qua. Câu chuyện trong bữa ăn diễn ra rời rạc, phần vì quán ăn quá đông nên khá ồn ào, phần vì cơn nhức đầu của Vi mỗi lúc một tăng và cô quá mệt để có thể tăng volume giọng nói lên hết cỡ mỗi khi muốn cho anh nghe thấy cô nói gì. Cuối cùng, nhận thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô, anh lo lắng hỏi:

– Sao vậy? Trông mặt Vi đang tái đi kia kìa!

Cô lắc đầu:

– Chắc tại trong quán ồn ào và bí quá nên tôi hơi khó thở. Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí một lát.

– OK, vậy đi luôn thôi, đúng là hôm nay đông người quá.

Anh vừa nói vừa gọi người phục vụ lại thanh toán. Cô bảo anh là cô muốn về nhà vì cảm thấy không được khỏe lắm, nhưng anh đề nghị đi về nhà anh trước, nghỉ ngơi một lát rồi anh sẽ lấy xe đưa cô về, vì nhà anh cũng chỉ cách đây vài bến tàu điện ngầm.

– Đi xe buýt về nhà Vi thì xa và bất tiện lắm, nhất là khi Vi không được khỏe thế này – Anh nói thêm.

– Thế thì mình đi bộ một đoạn nhé, tôi cảm thấy ngột ngạt lắm nếu lại phải chui xuống ga điện ngầm bây giờ – Cô nói.

– Cũng được, vậy mình đi bộ một lát cho thoáng. Khăn và mũ của Vi đâu? Bên ngoài lạnh lắm đấy, đi bộ ngoài trời bây giờ chẳng khác gì đi trong tủ lạnh cả.

Đang đau đầu nhưng Vi cũng phải bật cười trước lời dọa dẫm của anh. Anh nhắc mới khiến cô nhớ ra lúc chiều vội đi đến chỗ hẹn nên cô không để ý là đã quên găng tay, khăn và mũ ở nhà. Cô nhún vai:

– Không sao đâu, áo tôi ấm lắm mà.

– Quàng cái này vào – Anh vừa “ra lệnh”, vừa tháo chiếc khăn len trên cổ ra quàng vào cổ cho cô.

Cô để yên cho anh nhẹ nhàng quấn từng vòng khăn quanh cổ, cảm nhận được từng hơi ấm của anh từ chiếc khăn mềm mại. Một nỗi xúc động nhè nhẹ dâng lên trong lòng, len lỏi lên cả đôi mắt mà cô không sao giải thích được. Chỉ là một cử chỉ đơn giản như vậy sao lại có thể khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn?

Ngoài trời lạnh hơn họ nghĩ. Những cơn mưa tuyết buổi sáng đã tạnh nhưng không vì thế mà trời trở nên ấm hơn. Trái lại, mỗi khi tuyết ngừng rơi, nhiệt độ lại giảm xuống thêm vài độ nữa. Không khí trong vắt như pha lê nhưng cái lạnh thì như cắt vào da thịt. Từng đợt gió quất vào khuôn mặt và mái đầu để trần của Vi. Được một lát, Vi nhận thấy sai lầm của cô khi cứ đòi đi bộ trong điều kiện thời tiết như thế này, đầu cô như có một chiếc vòng kim cô xiết chặt mỗi khi một cơn gió thổi tới. Anh cũng nhận thấy cô đang run lên, nên kiên quyết đưa cô xuống ga tàu điện ngầm gần nhất để về nhà anh.

Mười phút sau họ đã ở trong căn hộ ấm áp của anh. Anh để cô ngồi trên sofa, lưng tựa vào một cái gối mềm mại. Anh vào bếp pha cho cô một cốc trà gừng nóng. Đưa cốc trà bốc hơi nghi ngút cho cô, anh nói:

– Bị cảm lạnh uống trà gừng là tốt nhất đấy. Chịu khó uống một chút cho ấm người. Khi nào thấy đỡ hơn tôi sẽ đưa Vi về nhà.

– Cảm ơn anh – Cô đón lấy cốc trà, nhấp một ngụm rồi ấp cả hai bàn tay vào chiếc cốc cho ấm.

Anh khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào bàn làm việc, đứng ngắm cô trong lúc cô uống trà. Còn cô vừa nhâm nhi ly trà nóng vừa mải mê ngắm những bức tranh treo trên tường và đồ nội thất đơn giản mà hiện đại bài trí trong căn phòng khách ấm cúng của anh. Rõ ràng ly trà đã có đôi chút tác dụng, hai má cô đã hồng trở lại và đôi mắt trở nên long lanh dưới ánh sáng vàng dịu dàng của chiếc đèn trần. Đột nhiên chạm phải ánh mắt cô, anh bỗng bối rối hệt như một cậu học trò đang quay cóp bất chợt bị cô giáo bắt gặp. Anh che giấu sự lúng túng của mình bằng cách hỏi cô cảm thấy thế nào.

– Đầu vẫn thấy váng vất, người thì đau như dần, nhưng đỡ hơn nhiều rồi, chắc nhờ cốc trà gừng của anh đấy. Tôi nghĩ tôi chỉ cần nghỉ một lát cho ấm hẳn lên là khỏe thôi – Cô trả lời, nhưng bộ dạng cô chả có vẻ gì là “đỡ hơn nhiều rồi” như cô nói.

– Vi nên nằm xuống một chút cho đỡ mỏi. Để tôi đi lấy cho Vi cái chăn nhé – Anh đề nghị. Và không đợi cô đồng ý, anh đi vào phòng ngủ tìm chăn cho cô.

– Không cần đâu, tôi đỡ rồi mà… – Cô phản đối một cách yếu ớt.

Khi anh lôi được tấm chăn mới cất ở tận ngăn trên cùng của chiếc tủ tường trong phòng ngủ mang ra cho cô, anh đã thấy cô nằm xuống sofa, đầu gối lên cánh tay, hai mắt nhắm nghiền, trên trán cô lấm tấm mồ hôi.

– Vi bị sốt rồi – Anh kêu lên, nắm lấy hai bàn tay cô và sửng sốt thấy chúng nóng ran.

Cô cố gắng làm một cử chỉ như là xua tay, nói thì thầm:

– Tôi thấy mệt, nhưng không sao đâu, chắc chỉ bị cảm lạnh chút thôi, anh đưa tôi về nhà nhé!

– Bây giờ chưa về được đâu, hãy uống một viên Tylenon và nằm nghỉ một chút đã, nếu một lúc nữa Vi không đỡ thì tôi sẽ đưa Vi tới bệnh viện – Anh kiên quyết trả lời, rồi đi tìm trong tủ thuốc lấy cho cô một viên thuốc cảm sốt hiệu Tylenon.

Anh đỡ cô ngồi dậy, để cho đầu cô tựa vào vai anh, một tay cầm cốc nước kề vào miệng giúp cô uống thuốc. Cô gần như lả đi, cảm giác như không còn một chút sinh lực nào. Cô thậm chí nghe thấy những tiếng ù ù như có cả một bầy ong bên tai. Ngoan ngoãn uống xong viên thuốc và để mặc cho anh đỡ cô nằm xuống sofa, cô chỉ kịp lơ mơ cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh khi anh cúi xuống đắp chăn cho cô, trước khi chìm vào một giấc ngủ đầy mệt nhọc và mộng mị.

Anh ngồi trên sàn nhà, bên cạnh sofa, nắm bàn tay nhỏ bé của cô trong tay anh, chốc chốc lại đưa tay sờ lên trán cô xem có bớt nóng chút nào không. Khuôn mặt trông nghiêng của cô trong giấc ngủ thật dễ thương. Vầng trán phẳng phiu, đôi mắt nhắm nghiền càng làm nổi bật hàng mi dài. Cơn sốt làm cho má cô hồng hào và đôi môi trở nên mọng đỏ đầy quyến rũ. Anh lặng lẽ ngắm khuôn mặt cô một lúc thật lâu, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô không rời, như thể anh sợ nếu buông tay ra cô sẽ tan biến đi như một ảo ảnh. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng tíc tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường là còn nhắc nhở đến sự tồn tại của thời gian. Anh chắc hẳn sẽ còn ngồi đó đến sáng nếu như cô không bất chợt cựa mình, tấm chăn đắp trên người cô tuột xuống sàn một nửa. Nhận ra cô sẽ không thể nằm thoải mái trên chiếc sofa chật chội, anh quyết định bế cô vào phòng ngủ. Cẩn trọng như nâng một chiếc bình pha lê dễ vỡ, anh nhẹ nhàng bế cô lên, cố hết sức không làm cô thức giấc, rồi đi chầm chậm từng bước. Và cũng vẫn với một sự cẩn trọng như thế, anh đặt cô nằm ngay ngắn trên chiếc giường rộng rãi của anh, không quên đắp chăn cho cô trước khi bước ra. Anh quay trở lại ngay sau đó với một chậu nước và chiếc khăn mặt. Anh vò ướt chiếc khăn, vắt thật khô rồi đắp lên trán cô, đây là cách giảm sốt mà mẹ anh vẫn làm mỗi khi anh ốm. Vò – vắt – đắp – rồi lại vò – vắt – đắp, anh kiên nhẫn ngồi bên cô như một bà mẹ mẫu mực chăm sóc cô con gái nhỏ, cho đến khi cơn buồn ngủ kéo anh gục xuống bên giường, tay anh vẫn nắm chặt tay cô không rời.

Vi thấy mình lạc giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, bóng đêm bủa vây xung quanh cô. Cô không thể nhận ra đây là đâu và cũng không thể nhìn rõ được vật gì. Chỉ có những tiếng tít tít đều đều kỳ lạ độc chiếm không gian. Rồi bỗng nhiên một bóng đen to lớn không rõ hình thù bắt đầu cuộc rượt đuổi với cô. Cô càng cố sức chạy, con quái vật đó càng đuổi theo sát. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, đôi chân dường như không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Sao thế này, sao cô lại không thể nhúc nhích được dù chỉ là một ngón tay, mồ hôi cô toát ra ướt đầm lưng áo. Cô muốn hét lên trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, nhưng mặc cho cô cố gắng hết sức, không một âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng đang khô cháy của cô.

– Này, này, tỉnh lại đi nào – Anh vừa gọi, vừa lay thật mạnh vai cô.

Vi mở choàng mắt, vẫn còn dư âm nỗi kinh hoàng của cơn ác mộng. Cô lờ mờ nhận thấy anh đang ngồi bên cạnh cô, lay lay vai cô, những ngón tay anh đang lau nước mắt đọng trên khóe mắt cô.

– Có chuyện gì vậy? Tôi đang ở đâu thế này? – Cô ngơ ngác nhìn quanh.

– Đang ở trong phòng tôi, tối qua Vi bị sốt và đã ngủ thiếp đi – Anh dịu dàng giải thích.

– Ôi, tôi nhớ ra rồi, đúng là ác mộng! Nhưng hình như tôi đã cố gắng hét lên mà không được. Tôi đã hét thật đấy à? – Cô nhìn anh hoang mang.

– Hét to đến người chết cũng phải sống lại đấy. Vi thấy trong người thế nào rồi? – Anh hỏi, tay vẫn đang giữ chặt vai cô.

– Đỡ hơn nhiều rồi – Cô trả lời, lấy tay sờ lên trán, túm ngay được chiếc khăn mặt anh đã đắp để hạ sốt cho cô.

– Cái gì thế này?

– Khăn lạnh để hạ sốt – Anh khẽ mỉm cười.

– Anh đã thức cả đêm đấy à? – Cô hỏi nhỏ, một nỗi xúc động bất chợt khiến cho giọng cô nghèn nghẹn…

– Cũng gần như thế. Tôi không quen ngủ khi có người khác ngáy bên tai.

– Hả, anh nói thật hay đùa đấy? – Cô trừng mắt nhìn anh.

– Ha ha, thế này là đỡ thật rồi – Anh ngoác miệng cười hết cỡ – Giờ thì phải nạp năng lượng thôi. Để tôi làm cái gì cho Vi ăn tạm nhé. Sữa và trứng có được không? – Anh dịu dàng nhìn cô bằng đôi mắt nâu quyến rũ.

– Vâng, cảm ơn anh – Cô ỉu xìu như một chú cừu non, chợt nhận thấy cái bụng mình đang sôi réo một cách ồn ào.

– Hình như đói làm cho người ta trở nên dịu dàng – Anh nhận xét.

– Sai, dịu dàng là bản chất. Đói chỉ làm người ta kém kiên nhẫn hơn thôi.

– Ừm, để xem có dịu dàng nữa không sau khi biết chuyện này – Anh ngó qua cửa bếp, nhìn cô cười cười.

– Chuyện gì vậy? – Vi tò mò nhổm hẳn người dậy.

– Vi đã nói gì trong lúc mơ?

– Tôi đã nói gì? – Cô bỗng chột dạ.

– Vi gọi tên tôi.

– Hả??? Không thể có chuyện đó! – Cô kêu lên, úp mặt vào gối để tránh phải nhìn thấy nụ cười khoái trá trên khuôn mặt anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play