Vi tỉnh dậy khi ánh nắng sớm chiếu qua mành cửa sổ đến tận giường ngủ. Cô mở mắt nhìn những hạt bụi li ti đang bay lượn trong luồng ánh sáng đó, rồi lại nhắm mắt, chui đầu vào trong chăn. Lâu lắm cô mới có một ngày thứ bảy thư thái, không phải vắt chân lên cổ chạy deadline như thế này. Vi lười biếng cuộn mình lại, vẫn còn muốn ngủ thêm chút nữa. Nhưng mới được vài phút thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, dứt cô ra khỏi trạng thái lơ mơ. Vi với tay nhấc điện thoại di động để ở đầu giường, áp vào tai: “Hello” – Cô nói vào máy với giọng còn ngái ngủ.

– Chào em. Anh có đánh thức em không đấy? – Giọng miền Nam trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia.

– Anh Quân – Vi ngồi phắt dậy, mừng rỡ kêu lên – Anh đi đâu mà không nói với em một tiếng. Anh có biết em gọi cho anh bao nhiêu lần không được không? – Sau phút mừng rỡ ban đầu, cô bắt đầu chuyển sang giọng trách móc.

– Anh xin lỗi – Đầu dây bên kia thoáng chút ngập ngừng.

– Có chuyện gì thế ạ? – Vi lo lắng hỏi. Cách trả lời thật không giống anh chút nào.

– Không có gì. Xin lỗi vì gọi cho em sớm thế này, chắc tại anh ngủ không được nên không để ý thời gian. Em có khỏe không?

– Em vẫn bình thường thôi. Nghe bác nói anh đang ở Vancouver?

– Ừ, anh tới đây học một khóa nấu ăn đồ Tây, kết hợp du lịch luôn.

– Anh định đi bao lâu? – Cô hỏi.

– Khóa học cũng sắp kết thúc rồi, nhưng anh định ở lại thêm mấy tuần để đi chơi. Công việc của em ổn định rồi chứ?

– Vâng, mọi chuyện đều tốt… Anh Quân… – Vi thoáng chút do dự.

– Ừ, sao em?

– Sao anh đi không nói gì với em? Anh giận em phải không?

– Đâu có… Anh không giận gì em hết… – Sau phút ngập ngừng, đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng.

Vi bắt đầu cảm thấy lúng túng vì không khí của cuộc nói chuyện đang có chiều hướng gượng gạo. Xưa nay với Quân, cô luôn thoải mái vì anh là người có tài dẫn dắt câu chuyện một cách hết sức tự nhiên. Bây giờ cái trọng trách ấy được đẩy sang phía cô khiến cho Vi không biết phải xoay sở thế nào. Cô đành rụt rè mở miệng:

– Bao giờ anh về? Em muốn gặp anh một chút. Hôm đó… có nhiều chuyện em chưa nói hết được với anh.

Lại một khoảng im lặng hết sức gượng gạo. Rồi Vi nghe thấy tiếng anh ngập ngừng trong điện thoại:

– Vi, xin lỗi em. Không phải anh không muốn báo cho em biết việc anh đi Vancouver, nhưng anh thực sự không đủ can đảm để gặp mặt hay nói chuyện với em sau ngày hôm đó… Anh nhận được tất cả bốn mươi hai cuộc gọi của em, nhưng anh không dám nhận một cuộc gọi nào cả, vì anh không biết sẽ phải nói gì với em nếu như anh bắt máy.

Vi cắn môi, im lặng, chẳng biết nói gì khi chính cô là nguyên nhân khiến anh khó xử đến thế. Cô chợt nghe thấy anh hắng giọng từ phía bên kia, rồi tiếng anh lại vang lên:

– Em có thể nghĩ rằng anh là một kẻ cơ hội khi lợi dụng hoàn cảnh của em khi đó…

– Em không bao giờ nghĩ như thế – Vi hoảng hốt cắt ngang lời Quân – Anh Quân, đối với em, anh vừa là ân nhân, vừa giống như một người thân trong gia đình. Thực sự em luôn nghĩ, nếu không có anh, em không bao giờ có được như ngày hôm nay.

– Anh chỉ mong em hiểu rằng, dù mọi chuyện đã xảy ra như thế nào chăng nữa, tất cả những gì mà anh đã làm, tất cả những tình cảm anh dành cho em đều xuất phát từ đáy lòng. Anh thật sự muốn em được hạnh phúc và đạt được những gì em mong muốn.

– Em hiểu – Vi vội kêu lên – Em biết anh rất tốt đối với em. Khi em trong hoàn cảnh khó khăn nhất, anh đã chìa tay ra cho em. Đừng bao giờ nói với em những chuyện như thế nữa. Em mới là người cần phải xin lỗi…

Vi lại cảm thấy nghẹn lời. Cô cũng rất muốn nói rằng cô phải cảm ơn anh rất nhiều, rất nhiều, cảm ơn bao nhiêu cũng chưa đủ, nhưng rồi lại không cất nổi thành lời vì sợ anh nghĩ là cô đang khách sáo. Im lặng một lúc, rồi anh lên tiếng:

– Anh định không gọi điện cho em đâu, nhưng anh thực sự… rất muốn được nghe thấy tiếng em. Có lẽ anh vẫn chưa quen với hoàn cảnh mới… Trước đây, cuối tuần nào cũng gặp em ở quán – Anh nói như thanh minh.

– Sao anh lại thế? – Vi trách móc – Với em, mọi chuyện chẳng có gì thay đổi hết. Ít nhất anh cũng cứ coi em như em gái hoặc như một người bạn của anh, sao lại không thể gọi điện hoặc gặp mặt được chứ?

– Vi, em có muốn nghe anh nói thật không? – Tiếng anh nghe nhỏ như đang vọng về từ một cõi xa xăm nào đó, Vi phải áp chặt điện thoại vào tai mới có thể nghe thấy.

– Vâng – Cô khẽ trả lời.

– Anh không thể coi em như em gái được… Anh xin lỗi… Thực sự, gặp em hay điện thoại cho em đều khiến anh cảm thấy không thoải mái. Đừng trách anh nếu sau này anh không thường xuyên gọi cho em. Với em, không có gì thay đổi, nhưng với anh là cả một biến cố lớn… Mong em hiểu cho anh. Có lẽ anh cần thêm thời gian…

– Em hiểu – Cô nói nhỏ, cố hết sức giữ cho giọng nói khỏi vỡ òa – Em xin lỗi!

– Có phải lỗi của em đâu. Em đừng tự trách mình như thế… Anh nói điều này, có thể em không tin, nhưng dù sao anh vẫn muốn nói: Ngay từ đầu anh đã nghĩ, cho dù em không chấp nhận tình cảm của anh đi nữa, thì anh vẫn sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình để giúp em…

– Em tin anh – Cô nói nhỏ – Ngần ấy thời gian đủ để em hiểu những gì anh đã dành cho em.

– Nhưng dù đã xác định như vậy, anh vẫn thấy khó khăn, vẫn thấy hụt hẫng thế này… đúng là rất xấu hổ.

Vi nghe thấy tiếng anh như đang tự nói với mình hơn là nói với cô. Nước mắt cô trào ra, vừa thương anh, vừa đồng cảm với anh lại vừa cảm thấy mình có lỗi. Cô ngồi ngây ra đó, im lặng, cảm thấy lời nói nào lúc này cũng sẽ là thừa thãi.

– Em khóc đấy à? – Đột nhiên anh hỏi.

– Không – Cô nói dối, đưa tay quệt nước mắt trên khuôn mặt – Em đang nghĩ thôi.

– Nghĩ gì?

– Nghĩ kiếp trước không biết em làm việc gì tốt mà kiếp này lại gặp anh.

– Em đúng là biết cách an ủi – Tiếng cười của anh vang lên trong điện thoại bỗng chốc xóa tan không khí nặng nề giữa hai người – Thảo nào người ta vẫn bảo con gái Hà Nội khéo léo và tinh tế.

– Vậy sắp tới anh định thế nào? – Vi cũng cười, cảm thấy nhẹ nhõm cả người khi lại được nghe cách nói chuyện quen thuộc của anh.

– Chắc học xong và đi chơi xong thì anh lại quay về Toronto thôi. Anh có thể sẽ đưa thêm một vài món vào thực đơn của quán. Nếu mọi việc thuận lợi, anh muốn sang năm sẽ mở rộng quy mô quán.

– Hay quá, nếu cần em giúp gì thì anh cứ nói nhé – Vi reo lên mừng rỡ như thể anh sẽ thực hiện kế hoạch mở rộng kinh doanh ngay hôm nay.

– Ừ, nhưng bây giờ chắc anh không đủ khả năng thuê kiểm toán viên Big 4[1] về làm waitress cho quán của anh nữa rồi – Anh khẽ cười – Còn em thì sao? Kế hoạch đưa em trai sang đến đâu rồi?

[1] Big 4 là cách gọi bốn công ty kiểm toán hàng đầu thế giới.

– Chắc phải đợi nó học xong trung học ở Việt Nam rồi tính ạ. Bây giờ đưa nó sang, em cũng không đủ khả năng. Em còn phải trả nợ…

Vi cắn vào môi mình một cái, tự giận mình khủng khiếp. Sao cô cứ luôn luôn nói ra những lời không nên nói như vậy. Cả cô và anh đều im lặng sau câu nói đó. Rồi cuối cùng, Vi lại nghe thấy anh khẽ hắng giọng, ngập ngừng hỏi:

– Em đã gặp Nguyên chưa?

– Em đã gặp rồi ạ – Cô khẽ thở dài – Em cũng đã nói chuyện với anh ấy về khoản tiền đó rồi. Em sẽ trả dần anh ấy hàng năm cho đến khi nào hết…

– Anh Quân… em cũng muốn nói rằng, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, mọi thứ đều thay đổi…

Cô cảm thấy lúng túng, không biết phải diễn đạt như thế nào cho Quân hiểu. Tuy đã chuẩn bị trước, nhưng cô cũng không ngờ khi bắt đầu lại khó khăn đến thế. Có lẽ Quân cũng chưa hiểu cô định nói gì, chỉ thấy anh im lặng, hình như có ý chờ đợi. Đã trót đâm lao thì phải theo lao, Vi đành cố gắng tìm cách để kết thúc câu nói của mình. Cô mở miệng mà thấy như hụt hơi:

-…Kể cả chuyện giữa em và anh Nguyên. Em nghĩ, chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều không thoải mái. Nếu như anh không thể đối xử với em như trước đây, thì em cũng vậy, không thể đối xử với cả anh và Nguyên như trước đây được nữa…

Vi nghe thấy tiếng anh khẽ thở dài:

– Vi, anh không biết, anh chẳng có tư cách gì để khuyên em, nhưng anh vẫn muốn nói rằng em đừng vì hoàn cảnh mà bỏ lỡ mất hạnh phúc của mình. Hạnh phúc thật sự khó kiếm lắm Vi à.

– Vâng.

Cô chẳng biết nói gì hơn ngoài một tiếng “Vâng” cụt lủn. Cô không muốn tiếp tục những chuyện có liên quan đến Nguyên thêm một chút nào nữa. Đề tài này khiến cho cả cô lẫn anh đều cảm thấy ngại ngần. Tất cả những gì mà cô thực sự muốn nói với Quân chỉ là cô không quan tâm đến cái thỏa thuận giữa anh và Nguyên: cho dù chuyện đó có xảy ra, thì cô vẫn hiểu những tình cảm của anh đối với cô là chân thật và cô luôn biết ơn sự giúp đỡ của anh. Cho dù chuyện giữa anh và Nguyên có nằm ngoài dự kiến của cô, nhưng không vì thế mà mối quan hệ giữa cô và anh thay đổi. Cho dù phát hiện này có làm cô bị bất ngờ, nhưng hoàn toàn không phải cái cớ để cô từ chối anh và quay lại với Nguyên, ít nhất thì cô cũng không bao giờ cho phép bản thân mình làm thế… Nhưng cô đã không đủ khéo léo để trình bày những suy nghĩ của mình một cách tế nhị và mạch lạc, lại cũng không đủ can đảm để thể hiện nó một cách đơn giản, trực tiếp. Vì vậy, cuối cùng tất cả những gì mà cô đã nói với anh trong cuộc điện thoại này chỉ là một mớ những từ ngữ không đầu không cuối, lòng vòng, rắc rối và hoàn toàn không như ý muốn của cô… Giọng nói của anh trong điện thoại chợt trầm xuống như một lời thì thầm:

– Vi, anh mong em hạnh phúc.

Vi giật mình dứt ra khỏi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Mặc dù anh không nhìn thấy, cô vẫn cúi đầu để che giấu đôi mắt ngấn nước, tiếng cô nghẹn lại trong cổ họng:

– Anh Quân, em cũng mong anh hạnh phúc.

Đầu dây bên kia im lặng. Mãi một lúc lâu sau, Vi mới nghe thấy tiếng nói nhỏ:

– Thôi, anh có việc phải đi rồi… Cuối tuần vui vẻ nhé!

– Vâng, anh cũng vậy – Cô đáp.

Anh vẫn chưa dập máy, Vi nghe rõ hơi thở không đều của anh qua điện thoại.

– Tạm biệt – Cuối cùng Vi nghe thấy tiếng anh nói khẽ trước khi những tiếng tút tút đập vào tai cô.

Vi ngồi thẫn thờ, một sự pha trộn khó tả giữa cảm giác hụt hẫng, áy náy và xúc động dâng lên trong lòng. Cô thấy buồn rười rượi. Cuối cùng, tất cả những chuyện này chỉ đem lại sự mất mát mà thôi. Số phận đã đẩy cô ngày càng xa cả hai người đàn ông mà cô yêu mến. Tiếng “tạm biệt” của anh nghe cứ như một lời chào vĩnh biệt. Cô đã tham lam muốn níu giữ anh vì cô không muốn mất đi một người anh trai thân thiết. Cô cũng ích kỷ muốn đền đáp tình cảm của anh bằng tình anh em hay một loại tình bạn ảo tưởng nào đó nhằm xoa dịu cảm giác áy náy của chính mình. Nhưng anh là một người thực tế, anh đã chọn con đường đơn giản là đối mặt với sự thực, trong khi cô cố gắng tìm cách lẩn tránh sự thực đó. Sự thực luôn chẳng bao giờ giống những gì mà cô đã tưởng tượng. Cô không thể ngờ rằng mối quan hệ của Quân với cô lại kết thúc bằng cuộc điện thoại bất ngờ này. Vi khẽ nhắm mắt, cái cảm giác mất mát làm ngưng trệ mọi giác quan khiến cho cô cứ như người mất hồn. Mọi tình yêu đều để lại nỗi đau trên con đường mà nó đi qua. Có lẽ Xuân Diệu đã đúng: “Yêu là chết ở trong lòng một ít”. Mặc dù tình cảm của cô chẳng phải tình yêu, nhưng cảm giác “chết trong lòng” lại hoàn toàn rất thật. Vậy mà trước đây cô cứ nghĩ thơ ca chẳng có quan hệ gì tới cuộc sống thực tế.

Cả ngày hôm đó, Vi cứ ngơ ngẩn đi ra đi vào. Không có việc gì làm lại khiến cho một người quen bận rộn như Vi cảm thấy trống vắng. Đầu óc cô rảnh rỗi đâm ra nghĩ ngợi vẩn vơ. Cố gắng dứt khỏi được những ý nghĩ về Quân thì loanh quanh một hồi, cuối cùng cô lại quay về với Nguyên và cuộc nói chuyện hôm chia tay anh hai tháng trước đây. Kể từ hôm đó, thỉnh thoảng anh vẫn gọi cho cô, nhưng cũng giống như Quân, cô không bao giờ nghe máy. Có đôi lần anh gọi cho cô từ những số máy không phải của anh, nhưng khi nghe tiếng anh, cô đều viện cớ đang bận để ngắt điện thoại. Cô luôn có cảm giác rất không thoải mái mỗi khi nghĩ đến chuyện vợ anh có thể phát hiện ra điều này. Cô không thể chấp nhận nổi việc mình bỗng nhiên trở thành người thứ ba “phá hoại” hạnh phúc gia đình anh (cho dù theo lời anh thì đấy chẳng phải gia đình và cũng chẳng có hạnh phúc gì để cho cô “phá”). Nhưng dù anh có nói thế nào đi nữa, cô vẫn quyết tâm đứng ngoài cuộc. Hay là đứng ngoài cuộc cho đến khi anh giải quyết xong xuôi những vấn đề đó? – Vi bỗng thấy xấu hổ với ý nghĩ tham lam của mình. Cô biết trái tim cô đang xao động. Lời đề nghị sáu tháng của anh quá hấp dẫn. Không biết bao nhiêu lần, một tia hy vọng mong manh cứ nhen nhóm trong lòng cô. Vi đã vận dụng hết tất cả mọi lý lẽ của lý trí để tự thuyết phục mình rằng những hy vọng đó là không đúng, không nên, rằng bố cô sẽ thế nào nếu biết cô yêu một người đàn ông đã có vợ lại còn khuyến khích anh bỏ vợ để lấy mình? Những người khác sẽ nghĩ thế nào? Vợ anh sẽ thế nào? Chắc chắn cô ấy sẽ hận cô đến tận xương tủy. Còn mẹ anh nữa, bà sẽ nghĩ thế nào về cô? Liệu mẹ anh có chấp nhận một cô con dâu đã “lật đổ” con dâu chính thức của bà để “đoạt ngôi” như vậy không? Liệu mẹ anh có nghĩ cô theo đuổi anh vì gia sản nhà anh hay không (nhất là nếu như bà biết chuyện anh đã tài trợ tiền cho cô ăn học suốt hai năm trời)? Và quan trọng hơn thế, nếu như cô và anh có thể vượt qua tất cả những khó khăn, định kiến đó, thì liệu cô và anh có thực sự hạnh phúc được hay không? Cô có thực sự là người vợ phù hợp với anh và gia đình anh không?… Nhưng cho dù có bao nhiêu lý lẽ đi chăng nữa, chẳng có lý lẽ nào thuyết phục nổi một trái tim mù quáng vì yêu. Mà trái tim vốn dĩ không có tai, nó nhất định không muốn nghe theo sự điều khiển của lý trí. Bất chấp tất cả, tia hy vọng đó luôn tồn tại trong Vi, lúc âm thầm, lặng lẽ, khi dữ dội, mãnh liệt. nhưng lại giống như một ngôi sao, không bao giờ tắt… Để tránh “nhàn cư vi bất thiện”, Vi quyết định lại đến công ty. Vả lại, tuy không có việc gì cấp bách, nhưng cái nghề của cô thì có bao giờ hết việc? Cô còn có cả đống những việc hành chính phải làm. Nam thường trêu là cô nghiện công việc nhanh hơn cả anh.

Vi đến văn phòng lúc gần một giờ chiều. Nhưng vừa tới cửa, cô đã gặp Nam từ thang máy đi ra, anh đeo túi máy tính bên người, hình như đang định rời công ty.

– Vi, hôm nay em cũng đi làm à? – Anh nói như reo lên.

– Vâng, em định đến làm nốt mấy việc admin thôi – Cô trả lời.

– Anh tưởng em phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi này để ngủ bù chứ, vẫn còn muốn mò lên công ty thế này thì đúng là workaholic[2] thật rồi – Anh lắc đầu cười.

[2] Nghiện công việc.

– Chưa đến mức đấy đâu – Vi ngượng nghịu – nhưng ở nhà chán quá. Mà có phải mình em đâu, anh cũng đi làm đấy thôi.

– Ừ, anh phải làm nốt một cái báo cáo, nhưng xong rồi. Bây giờ anh định đi shopping một tí, em gái anh ở Việt Nam nhờ mua một số đồ, nhân tiện tuần tới có người cùng cơ quan nó sang đây công tác thì gửi mang về hộ.

Do dự một chút, rồi anh nhìn Vi hỏi:

– Hay anh giúp anh đi chọn đồ? Có phiền em không?

– Phiền gì đâu – Vi lắc đầu – Mấy việc của em để lúc khác làm cũng được, em sẽ đi cùng anh.

– Hay quá – Giọng anh nghe hồ hởi hẳn lên – À mà nghe nói ngoài rạp đang có nhiều phim mới rất hay, em đã xem phim nào chưa?

– Chưa ạ – Cô cười – Em còn phải dành thời gian chạy deadline không manager của em lại cho xếp loại D thì chết, lấy đâu ra thời gian xem phim.

– Tệ thật, thế thì hôm nay phải đền bù cho em rồi – Anh cười xòa, bối rối đưa tay lên gãi đầu.

– À, mà đã đến công ty rồi, hay em cứ lên làm việc một chút rồi lát nữa đi cũng được. Anh sẽ đợi em – Anh nói với vẻ áy náy.

– Thôi, đi luôn đi, lúc khác em làm cũng được.

Vi quả quyết đẩy cửa bước ra. Cô muốn hít thở một chút không khí bên ngoài cho quên đi những suy nghĩ đang ngổn ngang trong lòng.

Sau hai tiếng lượn đi lượn lại cả mấy tầng của khu Eaton Center, đặt hết tâm trí vào việc chọn lựa, so sánh giá cả… tuân thủ nghiêm ngặt “chiến thuật, chiến lược” shopping quen thuộc của mình, Vi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Nam giao cho cô. Xong việc hãy còn sớm, Nam bảo thế này thì thoải mái thời gian để đi xem phim. Vi cũng không phản đối. Đằng nào cũng phải mang đống chiến lợi phẩm vừa mua được cất vào xe, nên anh quyết định sẽ lái luôn đến rạp chiếu phim trên đường Bloor, để khỏi mất công đi bộ. Đến trước cửa rạp, Vi bỗng nhớ ra cô vẫn còn phần thưởng thumbs up là hai chiếc vé xem phim từ lần trước chưa dùng đến, bèn bảo anh không cần xếp hàng mua vé nữa. Vi mừng rỡ vì ít ra cái thumbs up của cô cũng còn hữu dụng. Nam bảo cô cứ tự do quyết định sẽ xem phim gì trong khi anh chạy đi mua popcorn và nước uống. Đứng phân vân trước cả loạt áp phích quảng cáo của những phim đang chiếu, Vi bỗng thấy bối rối. Quả thực cô cũng giống Nam, đã lâu lắm rồi không đến rạp chiếu phim, cô cũng chẳng có thời gian cập nhật tin tức giải trí nào hết. Bỏ qua mấy phim tình cảm ướt át, không mặn mà lắm với các phim hành động, siêu nhân hay giả tưởng, cuối cùng, Vi quyết định dừng lại ở một bộ phim hoạt hình mới có tên là Hotel Transylvania. Hình như bây giờ đang hot mô-tip tình yêu giữa ma cà rồng và con người – Vi thầm nghĩ khi nhìn thấy nhân vật nữ chính là một cô bé ma cà rồng đáng yêu, trong khi nam chính là một cậu bé mặt đầy tàn nhang.

Lâu lắm rồi Vi mới lại được cười sảng khoái như thế. Bộ phim hài hước một cách dễ thương. Đúng là phim cho trẻ con, ma cà rồng và quái vật đủ cả nhưng lại chẳng làm ai sợ hãi. Chỉ có duy nhất một điều Vi không lường trước được đó là cô đã khóc trong khi xem phim. Sau tất cả những tiếng cười, cô vẫn không thể kìm được nước mắt khóc thương cho mối tình trắc trở giữa cô bé ma cà rồng ngây thơ, mồ côi mẹ, chưa một lần bước chân ra khỏi vòng tay bao bọc của người cha. Một mối tình quá trong sáng, nhưng lại bị chia cắt chỉ vì cô bé và cậu bé đó thuộc về hai thế giới khác nhau, chỉ vì những định kiến áp đặt của xã hội và rào cản từ chính những người thân yêu của đôi bạn trẻ. Vẫn biết cái tật mau nước mắt thật khó sửa, nhưng trong thâm tâm, Vi biết mình khóc một phần vì bộ phim khiến cho cô không khỏi liên tưởng đến câu chuyện của chính bản thân mình. Không biết cô bỗng trở nên quá nhạy cảm như vậy từ bao giờ? Không biết cô học ở đâu ra cái kiểu cứ tự vơ vào mình như thế? Vi cố nuốt cái cục nghèn nghẹn trong cổ họng xuống. Cô đưa tay lên lau nước mắt, rồi lại ngồi nguyên một tư thế không dám cử động, chỉ sợ khiến cho Nam chú ý. Nhưng có lẽ anh tinh mắt hơn cô tưởng. Thay vì đưa cho cô gói popcorn, Vi lại thấy anh dúi vào tay cô mấy tờ khăn giấy. Đây là lần thứ hai cô khóc trước mặt anh rồi, Vi ngại ngùng cắn môi. May mắn thay, bộ phim kết thúc có hậu, như bất kỳ một bộ phim cho trẻ em nào, đôi bạn trẻ đến được với nhau trong sự chúc phúc của cha cô bé và tất cả mọi người. Vi cảm thấy trong tim ấm lên đôi chút. Giá mà cuộc đời cũng có thể giống như trong phim thì tốt biết bao, thế giới này sẽ tươi đẹp biết bao…

Ra khỏi rạp chiếu phim vào quãng sáu giờ tối, Nam bảo cô đã mời anh xem phim thì phải để anh được mời cô ăn tối, anh biết gần đây có một quán mì Hàn Quốc rất ngon. Đúng là Nam không quá lời, lần đầu tiên Vi được ăn mì Hàn Quốc ngon như thế. Trong lúc ăn, Nam bảo đã lâu lắm rồi anh mới lại được thưởng thức thú đi xem phim, ăn tối và trò chuyện cùng bạn bè vui thế này, nên có lẽ sẽ phải đi xem phim thường xuyên hơn, hoặc nếu cô thích thì lần tới, anh sẽ mời cô đi xem thể thao.

– Nhờ có buổi đi chơi hôm nay anh mới thấy tiếc là mình đã bỏ phí biết bao nhiêu thời gian – Anh nhìn cô cười – Trước đây lúc nào cũng cắm đầu vào công việc. Đúng là mình vẫn chưa biết sống.

– Chẳng phải một mình anh đâu – Vi cười – Em cũng lâu lắm rồi chỉ biết có công việc. Lỗi là tại mình chọn làm việc cho công ty này đấy chứ.

– Thực ra công ty nào cũng thế cả thôi em, trừ khi em làm cho chính phủ, còn thì chẳng có ở đâu người ta để cho em nhàn rỗi. Anh nghĩ mình phải tự biết cân bằng cuộc sống của mình. Nhưng nói thế thôi, chứ thực hiện được cũng khó lắm (anh cười). Nhiều lúc cũng muốn đi xem phim, nhưng chẳng lẽ lại đi một mình?

Vi khẽ cúi mặt. Cô quá hiểu cảm giác của anh, cảm giác của một người đứng giữa biển người mà vẫn thấy cô đơn. Đây là tình trạng chung của những người sống xa quê hương, xa gia đình, lại không có bạn bè thân thiết bên cạnh. Sự khắc nghiệt, cạnh tranh của môi trường làm việc, sự hối hả của cuộc sống hiện đại khiến con người ta ngày một khép kín. Đối với những người như Vi, có được một người bạn tốt ở đây là điều rất quý, bởi người Việt vốn đã không nhiều nhưng lại khó kết bạn vì những bất đồng trên nhiều phương diện (hoàn cảnh xuất thân, di chứng lịch sử…), còn bạn nước ngoài thì lại bị rào cản là vấn đề văn hóa và ngôn ngữ nên cũng rất khó để đạt đến mức độ có thể tâm tình. Bởi vậy, với những ai chưa kịp kiếm được một nửa của mình từ thời sinh viên, thì cơ hội để tìm người phù hợp đã giảm đáng kể một khi bắt đầu bước chân vào cuộc đời đi làm… Đúng là cô may mắn khi ít nhất cũng có Nam làm bạn trong công ty này.

– Vâng, gì chứ ăn chơi thì em lúc nào cũng sẵn sàng – Vi mỉm cười với anh – Chỉ sợ anh không có thời gian thôi.

Ăn tối, uống cà phê và nói chuyện không biết chán về công việc xong, anh chở cô về đến tận nhà, không quên nhắc đi nhắc lại rằng, tuần sau nhất định đến lượt anh mời cô đi xem phim.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play