Chương 2: Chiếc ví

Mùa đông năm ấy thật lạnh và ảm đạm… Mới đầu tháng mười một mà sao tuyết đã rơi nhiều đến thế!

Quán phở X sắp đến giờ đóng cửa. Trên chiếc tivi treo ở góc tường, anh chàng phát thanh viên bản tin thời tiết đang thông báo nhiệt độ ngoài trời hiện tại là âm mười độ C, wind chill[1] làm cho cái rét cắt da xuống thêm mười độ nữa. Đối với một người đến từ đất nước nhiệt đới gió mùa như Vi, chịu đựng những mùa đông dài lê thê ở đây cũng gần giống như một cực hình. Đây mới là mùa đông thứ hai của Vi kể từ ngày cô đặt chân xuống sân bay quốc tế Pearson, bắt đầu cuộc đời sinh viên ở York University. Vi thuê một phòng nhỏ trong ngôi nhà xinh xắn của một cặp vợ chồng già gốc Pháp. Chỗ đó chỉ cách campus[2] của cô vài bước chân, nhưng lại khá xa China Town[3], nơi cô làm waitress[4] cho một quán ăn Việt Nam vào các buổi tối cuối tuần.

[1] Là hiện tượng khi trời gió, làm bay hơi ẩm trên da khiến người ta có cảm giác lạnh hơn.

[2] Khuôn viên hoặc chi nhánh của trường đại học.

[3] Phố Tàu, nơi ở tập trung của người Trung Quốc ở nước ngoài.

[4] Nữ nhân viên chạy bàn trong quán ăn, quán cà phê…

Tivi đã chuyển sang bản tin lúc mười giờ. Người khách cuối cùng đã rời quán. Cô gái người Quảng Đông bắt đầu quét dọn sàn nhà. Vi lau sạch dãy bàn ăn và xếp gọn lại những chiếc ghế, hoàn tất một ngày làm việc cật lực. Cuối cùng thì cũng đã đến lúc được về với căn phòng ấm cúng của mình, Vi nhủ thầm. Cô nhanh chóng rửa tay, chào bà chủ quán và những người phục vụ khác rồi với lấy chiếc áo măng tô, khăn và mũ trên cây treo quần áo ngay cạnh chậu hoa cảnh gần lối cửa ra vào. Mặc áo, đội mũ, quấn chiếc khăn len lên đến tận miệng, lại thêm đôi găng tay to xù, trông Vi giống như một người Eskimo chính hiệu. Khi Vi cúi xuống thắt lại dây giày, cô bỗng phát hiện ra một chiếc ví nam rơi khuất đằng sau chậu cây cảnh. Vi nhặt chiếc ví lên, định mang vào nhờ bà chủ quán giữ hộ, phòng khi chủ nhân của nó đến quán tìm lại. Nhưng một chút lười biếng khiến cô chặc lưỡi. Bỏ tọt chiếc ví vào túi áo, Vi tự nhủ, để đến mai chắc cũng chẳng chết ai. Vả lại quán sắp đóng cửa, nếu anh chàng hậu đậu nào đó kịp phát hiện ra mất ví thì đã phải quay lại quán tìm từ lâu rồi chứ. Cô cũng chẳng muốn bị lỡ chuyến xe buýt sắp đến, để rồi lại phải đứng chờ chuyến khác trong cái lạnh tê tái dưới trời mưa tuyết. Bằng một động tác dứt khoát, Vi đẩy tấm cửa kính bước ra ngoài. Một làn gió lạnh buốt thổi vào mặt cô, những bông tuyết nhẹ và mềm xoay tròn vài vòng trong không trung trước khi đậu xuống chiếc mũ len trên đầu cô, chui cả vào cổ cô lành lạnh. “Thế mà người Canada vẫn bảo ở Toronto không có mùa đông thực sự cơ đấy”, cô hậm hực nghĩ thầm.

Vi vừa kịp bắt được chiếc xe buýt đang trờ tới. Thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xuống băng ghế sau, tựa đầu vào cửa kính, ngắm những quầy hàng sáng choang ánh đèn dọc hai bên đường Spadina. Tuyết lất phất bay, bắt đầu phủ một tấm thảm trắng mỏng tang lên những lá rau, vỏ hoa quả và rác bẩn nằm lác rác trên vỉa hè – dấu vết đặc trưng của các chợ Tàu. Chợt nhớ đến chiếc ví vẫn đang nằm trong túi áo khoác, Vi thò tay vào túi, lấy ra chiếc ví bằng da màu đen, hiệu Hugo Boss. “Ái chà, dân sành điệu đây, chắc là của một ông Tây già đãng trí” – Vi nghĩ thầm và tò mò mở chiếc ví ra. Có một tờ mười đô, một tờ hai mươi đô nằm ngay ngắn ở ngăn chính giữa. Một đồng xu một đô la, hai tấm thẻ tín dụng, thẻ SIN[5], thẻ sinh viên, thẻ thư viện, bằng lái xe, business card… chứa đầy các ngăn nhỏ khiến cho chiếc ví trở nên căng phồng. Vi rút tấm thẻ sinh viên ra soi dưới ánh đèn, dòng tên là thứ đầu tiên đập vào mắt cô: Nguyễn Hoàng Nguyên, University of Toronto. “Ồ, thì ra là người Việt”. Tự nhiên Vi thấy hồi hộp như một tên móc túi đang rình mò ví tiền của một người giàu có. Liếc mắt sang bên cạnh thấy bà khách duy nhất (ngoài cô) ngồi ở dãy ghế bên kia đang ngủ gật, cái miệng rộng hơi há ra, chiếc túi nhỏ đặt trên bụng bà khẽ phập phồng theo nhịp thở, Vi bèn yên tâm rút tấm bằng lái xe ở ngăn ngoài cùng của chiếc ví ra xem. Trên tấm thẻ này, ngoài tên họ còn có ngày tháng năm sinh và địa chỉ của người được cấp. Nguyễn Hoàng Nguyên, ngày sinh: 20/01/1980. “Lớn tuổi như vậy chắc là graduate student[6]”. Ở dòng địa chỉ Vi thấy ghi: 465 College Street… Vậy là anh chàng đãng trí này ở ngay gần đây thôi. “Mình có nên đến trả chiếc ví bây giờ không nhỉ?” – Vi tự hỏi rồi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ ba mươi tối. College Street nằm cùng trên tuyến đường về nhà của cô, kể ra thì cũng tiện đường. Nhưng cô cảm thấy do dự, nửa muốn đem trả chiếc ví, nửa lại ngại phải gõ cửa nhà người lạ vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, còn cả quãng đường dài về nhà nữa chứ.

[5] Social insurance number: thẻ bảo hiểm xã hội của Canada.

[6] Sinh viên sau đại học.

“Mai mình phải đi học, có lẽ đem trả luôn bây giờ là tiện nhất” – Cô nhủ thầm.

Vi không hề biết rằng trong lúc mải phân vân, cô cứ bồn chồn đứng lên rồi ngồi xuống mấy lần liền, khiến cho bà khách vừa tỉnh ngủ, đang chăm chú quan sát cô phải cất tiếng hỏi:

– Did you miss your stop? Where do you want to get off?[7]

[7] Tạm dịch: Cô bị nhỡ bến cần xuống rồi à? Cô muốn xuống bến nào thế?

Chiếc xe buýt nháy đèn, lượn một vòng quanh tòa nhà CIBC rồi rẽ sang đường College. Vi giật mình, lúng túng, bất giác ngón tay cô tự nhiên nhấn vào nút stop request[8]. Cô vội ấp úng trả lời bà khách rằng bến cô muốn xuống đây rồi và không quên cảm ơn bà đã quan tâm. Chiếc xe buýt giảm tốc độ và dừng lại ở trạm chờ xe buýt bên đường. Vi vội vàng đẩy cửa bước xuống, vừa rảo bước trên con phố vắng teo, cô vừa tự lẩm bẩm: “Mình đúng là điên thật rồi, không biết mình nghĩ gì mà lại xuống xe vào lúc này cơ chứ”.

[8] Nút chuông bấm yêu cầu dừng xe (thường có ở các phương tiện giao thông công cộng).

Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn. Vi kéo cao chiếc khăn len che miệng, rồi thọc sâu đôi tay đeo găng vào túi áo khoác, cô bước thật nhanh qua các cửa hiệu rực rỡ ánh đèn, thỉnh thoảng vượt qua một vài người đi làm về khuya đang cuốc bộ tới ga tàu điện ngầm. Cô không bao giờ có thể ngờ rằng, con đường đầy tuyết lạnh với những cơn gió cắt da mà cô đang đi cũng chính là con đường sẽ dẫn cô đến với một người mà trong cuộc đời này cô mãi mãi không thể nào quên… Căn hộ của Nguyên nằm trên tầng hai mươi của tòa cao ốc. Đây là căn hộ một phòng ngủ hiện đại, thuộc khu condo[9] cao cấp nằm ngay trên đường College, sát cạnh khu campus của U of T[10] và cũng không xa China Town là mấy. Phòng khách ấm cúng với hai mặt tường sơn màu kem được trang trí bởi những bức tranh sơn dầu vẽ phong cảnh bốn mùa, nổi bật trong các khung gỗ đen bóng. Một vách kính lớn thay cho tường mở ra một ban công nhỏ, mà từ hướng đó người ta có thể nhìn thấy CN Tower[11] lấp lánh phía xa xa. Trên chiếc sofa êm ái kẻ nền nã, Nguyên đang nằm rất thoải mái, đọc một cuốn sách dày dưới ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ một chụp đèn kiểu hiện đại, lơ lửng ngay trên chiếc bàn kính đặt trước mặt anh. Tấm thảm lớn, dày dặn trải trên mặt sàn lót gỗ tạo cho căn phòng một vẻ ấm áp thật dễ chịu. Đúng lúc Nguyên cảm thấy bị không khí tĩnh lặng và ấm áp làm cho buồn ngủ, thì bỗng tiếng chuông điện thoại intercom vang lên réo rắt. Nguyên đặt cuốn sách xuống, với tay lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn kính, tự hỏi ai có thể có nhã ý viếng thăm anh vào giờ này thế nhỉ?

[9] Chung cư cao cấp.

[10] Viết tắt của trường địa học tổng hợp Toronto.

[11] Tháp truyền hình nổi tiếng ở Toronto (đã từng) là tháp truyền hình cao nhất thế giới.

– Hello!

– Xin lỗi, em có thể nói chuyện với anh Nguyên được không ạ? – Giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái trẻ vang lên ở đầu dây bên kia.

– Vâng, tôi đang nghe đây… – Nguyên trả lời, thoáng chút ngạc nhiên.

– Em là Vi, làm ở quán phở X. Có phải anh bị mất ví không?… Em nhặt được một chiếc ví nam, giở ra thấy có địa chỉ của anh, nên tiện đường em mang tới trả anh.

Ví à? Nguyên vội liếc nhìn trên mặt bàn làm việc nơi anh thường vứt máy tính, ví, chìa khóa mỗi khi về đến nhà. Quả thật không có ví. Anh bèn cảm ơn cô gái và bảo cô đợi anh ở dưới sảnh, anh sẽ xuống ngay bây giờ.

Vi đứng ngắm nghía xung quanh trong lúc chờ đợi. Sảnh chờ của tòa nhà tương đối rộng. Một bộ sofa bọc da màu be sáng nhã nhặn được đặt ngay ở khu vực trung tâm, đối diện với thang máy. Chiếc đèn chùm pha lê lóng lánh rọi ánh sáng vàng rực rỡ lên mặt sàn lát đá bóng như gương soi. Trong lúc Vi đang tò mò ngắm bức tranh khổ lớn được treo trên mặt tường phía trên ghế sofa thì bỗng nghe tiếng “ding”. Cánh cửa thang máy mở ra trước mắt Vi. Cô có thể ngay lập tức nhận ra khuôn mặt điển trai của vị khách khá ấn tượng mà cô đã phục vụ lúc chiều nay. Khi đó cô còn lầm tưởng là người Hàn Quốc hay Nhật Bản, vị khách đã hào phóng để lại cho cô năm đồng tiền tip[12]. “Trông trẻ hơn tuổi”, cô thầm nghĩ. Bộ đồ thể thao sẫm màu anh đang mặc hoàn toàn tôn vóc dáng cân đối của anh, khiến cho anh có một vẻ gọn gàng, khỏe mạnh nhưng không kém phần lịch lãm. Anh khẽ gật đầu chào, không có biểu hiện gì là đã nhận ra cô. Vi vội kéo chiếc khăn len đang bịt kín đến tận miệng xuống một chút, để lộ ra khuôn mặt ửng hồng vì lạnh.

[12] Món tiền nhỏ thể hiện sự cảm ơn của khách hàng đối với người đã phục vụ mình, rất phổ biến ở Bắc Mỹ.

– Ồ, hóa ra là anh – Cô vui vẻ kêu lên, thò tay vào túi áo khoác lấy ra chiếc ví đưa trả lại cho chủ nhân của nó – Anh xem đây có đúng là ví của anh không?

Thấy anh cầm chiếc ví một cách thận trọng, mắt nhìn chằm chằm vào nó như muốn kiểm tra xem có đúng là ví của mình không, cô bất giác bật ra một tiếng cười nho nhỏ:

– Không phải của anh à?

Anh khẽ ngẩng đầu lên, xác nhận một cách ngắn gọn:

– Đúng là của tôi. Cảm ơn!

– Cô có muốn uống một chút cà phê cho ấm không? – Anh nói thêm sau mấy giây ngập ngừng.

Vi nhận thấy anh khẽ liếc đồng hồ tay khi nói với cô câu đó. Cô ý tứ lắc đầu, viện lý do đã khuya và nếu cô để lỡ chuyến xe buýt chạy hướng North York về nhà cô vào giờ này thì cô sẽ phải chờ ít nhất ba mươi phút nữa mới có chuyến khác. Anh chỉ khẽ gật đầu, nói một cách lịch sự thay cho câu chào:

– Take care[13]

[13] Đây là một cách chào tạm biệt, với nghĩa hãy bảo trọng.

– Bye! – Cô vừa vẫy tay với anh, vừa quay lưng bước đi.

Nhưng chỉ mới đi được hai bước, cô bỗng nghe thấy tiếng anh gọi sau lưng:

– Này cô!

Vi quay lại. Cô thấy anh đang mở ví. Cô giật mình băn khoăn không biết có phải lúc ở trên xe buýt cô đã làm rơi mất gì trong ví của anh chăng? Nhưng cô chưa kịp hỏi thì anh đã rút hai tờ tiền trong ví, chìa ra trước mặt cô:

– Cảm ơn cô nhiều!

Vi không kịp phản ứng. Cô cứ đứng đờ người ra đó mất mấy giây, hoàn toàn chưa chuẩn bị để đối mặt với tình huống này. Máu nóng đã bắt đầu bốc lên mặt cô. Vi mở miệng, định nói một câu gì đó thật chua cay, nhưng không hiểu sao, cuối cùng cô lại chỉ cười nhạt, giơ tay ra cầm lấy hai tờ tiền rồi nói:

– Cám ơn! Anh tip cũng khá đấy nhỉ!

Anh ta khẽ nhướng lông mày, có vẻ hơi bất ngờ trước phản ứng của cô, nhưng khuôn mặt vẫn không có thêm một chút biểu cảm nào. Vi cũng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh ta bằng đôi mắt mang hình viên đạn, trước khi quay lưng bỏ đi. Bây giờ cô mới nhận thấy anh ta có đôi mắt màu nâu sẫm thật đẹp, to và sâu thăm thẳm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play