*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cửu Nguyên chính là người thắng lớn nhất.”Các bán thần ngồi xung quanh.
Thù Nghệ tay cầm nguyên tinh vừa khôi phục vừa cố gắng bước lên bản đồ, vì bộ lạc Đỉnh Việt, hắn phải làm như vậy, dù có bị người nhạo báng hắn cũng không để ý.
Thấy Thù Nghệ đi lên, lão đại của các thế lực khác cũng động tâm, có vài thế lực không có bán thần, nếu không ai trong số họ đi lên làm đại diện, vậy không cần phải nói, kết quả đàm phán nhất định sẽ bất lợi cho thế lực nào không có người đại diện.
Một người lên, những người khác cũng lên theo, bọn họ không dám gia nhập vòng tròn của bán thần, mà chỉ ngồi thành vòng ở ngoài.
Nghiêm Mặc thấy vậy, cũng mời cả Vu Tượng và Phi Sơn qua.
Đầu tiên, Hỏa Thần cảnh cáo bọn họ: “Bọn mi tốt nhất là đừng có xen mồm vào!”
Chúng thế lực tỏ vẻ mình hiểu mà.
Anh vũ bảy màu được ủy thác, không thể không ra mặt chống đỡ cục diện cho Âm Thành, hắn dùng nửa cánh bụm mặt, thân thể dựa nghiêng trên tảng đá, đau khổ nói: “Bọn ta thừa nhận Cửu Nguyên các cậu thắng trận so đấu này, nhưng mà!”
“Các cậu thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt, đuổi tất cả các thế lực khác ra khỏi đông đại lục sao? Cậu biết có bao nhiêu sinh linh không? Rời khỏi đông đại lục bọn họ phải sống như thế nào? Đến tây đại lục làm nô lệ cho Hữu Giác Nhân à, hay dứt khoát chết đuối hết trong biển?” Anh vũ bảy màu khóc hu hu hu.
Nghiêm Mặc tốn rất nhiều sức lực để không phải phì cười.
“Chắc tộc Côn Bằng sẽ không cho chúng ta tới đại lục trung tâm.” Kiến lửa chúa thở dài.
“Hai đại lục khác thì càng thêm thần bí khó lường, chưa ai từng qua đó, bọn ta hoàn toàn không biết gì về tình huống nơi đó, chỉ biết tất cả những bán thần tiến vào lĩnh vực phá thiên trên cơ bản đều tới bắc đại lục, chỉ như vậy thôi cũng đủ biết các sinh vật nơi đó hiển nhiên không phải nơi cho những sinh vật bình thường sống.”
Thú hoàng kim ba mắt như chưa từng nghe qua chuyện lĩnh vực phá thiên và bắc đại lục, sau khi nghe thì con mắt thứ ba hơi mở ra rồi nhắm lại.
Các bán thần khác không nói gì.
Nghiêm Mặc lấy một vò rượu trái cây ra, chỉ rót cho mình và Nguyên Chiến một ly, nhấp nhấp môi, mới mở miệng: “Tôi chưa từng nói các thế lực thua phải rời khỏi đông đại lục.”
Đầu não của chúng thế lực vui vẻ.
Nghiêm Mặc lại nói: “Nhưng các người cũng đừng quên, là các người tự mình đưa ra ý đó, nếu Cửu Nguyên chúng tôi đánh bại được các người, thì toàn bộ đông đại lục sẽ do Cửu Nguyên tôi thống trị.”
Đầu não của chúng thế lực lập tức muốn phản bác, nhưng bị anh vũ bảy màu dùng ánh mắt hung ác trừng trở lại.
Kiến lửa chúa tỏ vẻ không sao cả: “Chẳng phải chỉ là gia nhập liên minh Cửu Nguyên thôi sao, được rồi, Hỏa Thành bọn ta gia nhập, có điều, các cậu phải cam đoan địa bàn của Hỏa Thành bọn ta không thay đổi.”
Thành chủ Hỏa Thành lại không muốn, nhưng bị tư tế bên cạnh kéo một cái, không thể không nhịn xuống.
Nguyên Chiến thì cười lạnh: “Bên bại trận cũng dám đưa ra điều kiện như vậy? Đãi ngộ gia nhập liên minh Cửu Nguyên có hai loại, một loại là tự nguyện, chắc chắn có thể đảm bảo lãnh địa vốn có, thậm chí còn được thêm nhiều lợi ích khác. Còn một loại là bị Cửu Nguyên đánh bại và gồm thâu, thì tất cả những gì của thế lực đó sẽ thuộc về Cửu Nguyên.”
“Mày nằm mơ!” Thành chủ Hỏa Thành rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà hô ra tiếng.
Nguyên Chiến lạnh giọng: “Kiến lửa chúa, nếu ông không thể quản đám người Hỏa Thành của ông an tĩnh, thì tôi đây sẽ khiến bọn chúng vĩnh viễn an tĩnh.”
Kiến lửa chúa thật tình mất hết kiên nhẫn, rống lên với đám người thành chủ Hỏa Thành: “Nếu không thì bọn mi tự mà đi nói chuyện với Cửu Nguyên? Có tin bọn họ giết sạch bọn mi hay không hả?”
Thành chủ Hỏa Thành câm họng.
Kiến lửa chúa lại nhìn về phía Nguyên Chiến: “Nói đi, điểm mấu chốt của các cậu. Ta nghĩ các cậu cũng biết rõ ta không thể giao toàn bộ Hỏa Thành cho các cậu để các cậu tùy ý xử trí.”
Nghiêm Mặc cười ôn hòa, nói: “Phân chia địa bàn Hỏa Thành như thế nào, không bằng chờ một chút? Chúng ta xét xem phân chia địa bàn Không Thành như thế nào trước đi.”
Người Không Thành biến sắc, lập tức hô lên: “Các người không thể chia cắt Không Thành như vậy, Không Thành là một trong Cửu Đại Thượng Thành, chúng tôi...”
“Ồn muốn chết!” Nguyên Chiến cau mày, mặt đất dưới mông người Không Thành như sống dậy, hất hết cả đám xuống khỏi bản đồ.
Người Không Thành thấy tình hình đã đến nước này, cũng không ở được nữa, muốn rời đi.
Nhưng các thế lực khác đang thòm thèm lãnh thổ của bọn họ sao có thể thả bọn họ rời đi như vậy?
Tất cả người Không Thành đều bị cản lại, có người còn vì phản kháng quá mức mà bị giết chết.
Biến động dưới đài không làm kinh động tới người bên trên.
Về việc phân chia Không Thành, quá trình diễn ra rất nhanh, hầu như mỗi một thế lực có biên giới giáp với Không Thành đều cạp Không Thành một ngụm.
Cửu Nguyên không tham, chỉ hơi đẩy biên giới vào phần đất mà bọn họ đã sớm định ra trên địa bàn Không Thành một chút.
Nguyên Chiến thu lại một phần cờ trên biên giới cũ, cắm lại biên giới mới của Cửu Nguyên.
Các thế lực khác thấy Nguyên Chiến làm thế thì thở phào một ngụm, Cửu Nguyên không có ý chiếm lĩnh toàn bộ đông đại lục, may quá.
Tiếng lòng của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc: Dù các người có muốn đưa hết toàn bộ đông đại lục vào tay bọn tôi, thì bọn tôi cũng không thèm đâu, bây giờ bọn tôi căn bản không có nhiều nhân thủ như vậy để quản lý toàn bộ đông đại lục, giữ trong tay cũng sẽ để người khác chiếm lĩnh. Thay vì tốn sức như vậy còn không bằng duy trì trạng thái hiện tại.
Tộc Bạch Hi có được thung lũng Lam Nha mà mình tâm tâm niệm niệm, không nhịn được mà cảm thấy may mắn vì tư tế và thủ lĩnh tộc mình anh minh, khi tất cả các thế lực đều không biết gì về Cửu Nguyên thì tộc Bạch Hi bọn họ đã tách ra một nhánh đến Cửu Nguyên sinh sống.
Không Thành nhanh chóng bị chia cắt sạch sẽ, chúng thế lực có ước định với nhau, địa bàn ai vẽ ra thì do người đó chiếm lĩnh và quản lý, các thế lực vốn có trên đất Không Thành phải do chính bọn họ tự giải quyết, nếu nội trong mười năm mà vẫn chưa thể giải quyết, vậy thì trong cuộc tụ hội mười năm tới, khu đất sẽ bị lấy ra để phân chia một lần nữa.
Sau Không Thành, chính là Đỉnh Việt.
Nguyên Chiến không chút khách khí mà ngoạm hết toàn bộ đất ở phía đông sông lớn cho Cửu Nguyên, trong đó bao gồm cả nơi mà Nghiêm Mặc hoài nghi có chứa di tích.
Trong số người Đỉnh Việt đi lên còn có Đại Vu Triết Lê và đệ tử Tri Xuân của gã, hai người thấy Cửu Nguyên chiếm lĩnh một khu đất to như vậy đều cảm thấy không cam lòng, nhưng Thù Nghệ không lên tiếng, bọn họ cũng nhịn. Đỉnh Việt bây giờ không có chiến sĩ cấp bán thần, khi đối mặt với Cửu Nguyên khó tránh khỏi việc yếu thế hơn, nhưng bọn họ vẫn còn che giấu thực lực, chỉ cần bọn họ hiểu hết những bản vẽ vũ khí đó, thì Đỉnh Việt nhất định sẽ lại lần nữa vùng dậy, lần này chắc chắn sẽ không ai có thể khinh nhục bọn họ được!
Về phần di tích viễn cổ ở đó, dù sao đồ vật hữu dụng bên trong trên cơ bản đã bị bọn họ dọn sạch, chờ lần này trở về, bọn họ lại càn quét một lượt nữa, như vậy dù Cửu Nguyên có phát hiện ra di tích viễn cổ thì cũng chẳng có gì đáng sợ.
Đỉnh Việt nhẫn nhịn, Mộc Thành và Thủy Thành cũng rất xấu hổ, đại bộ phận lãnh thổ của bọn họ cũng nằm trên khu đất này.
Lần này Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều không nhắc tới chuyện trao đổi lãnh thổ, cứ thế mà bao vây Thủy Thành và Mộc Thành.
Mộc Thành thấy địa bàn mình vốn có không ít, nên không hé răng. Còn việc bị Cửu Nguyên bao quanh, dù sao các lãnh đạo cấp cao nhà mình cũng thấy được sự cường đại của thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên, còn có tài nguyên phong phú của bọn họ, đang ôm ý định gia nhập liên minh Cửu Nguyên, bây giờ chỉ là chưa nói, nhưng đó cũng là việc sớm hay muộn.
Thủy Thành nghĩ thay vì bị Cửu Nguyên và Mộc Thành bao quanh như vậy, còn không bằng chuyển hết lãnh địa đến phía tây sông lớn, nhưng như vậy thì sợ là bọn họ sẽ phải thường xuyên đụng chạm với Đỉnh Việt.
Thủy Thành vì tham dự trận so đấu của các bán thần với Cửu Nguyên, cũng không có tư cách bảo Cửu Nguyên bồi thường một khu đất khác cho bọn họ, sau khi thương lượng với tư tế tộc Rắn Biển, chung quy vẫn quyết định lấn sang Đỉnh Việt, chậm rãi rời khỏi vùng giao nhau với Thủy Thành.
Tộc Thú Nhân vừa thấy địa bàn Đỉnh Việt bị chia cắt không ít, sợ bọn họ lại tới chiếm lãnh thổ của mình, thì vội vàng cắm cờ của tộc Thú Nhân ở biên giới bình nguyên núi Thần Thú, nơi đó cũng có một con sông lớn với sức nước chảy mạnh.
Bởi vậy, địa bàn Đỉnh Việt cứ thế mà co lại gần một phần hai. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện địa bàn của bọn họ vẫn không nhỏ, hơn nữa còn nằm giữa hai con sông lớn, một mặt còn giáp biển, bên kia lại là khu bình nguyên rộng lớn, khả năng phát triển vẫn rất mạnh.
Tri Xuân muốn nói cái gì đó nhưng bị Đại Vu Triết Lê ngăn lại. Đây là một nấc thang mà Đỉnh Việt ắt phải đi qua trước khi vươn lên ngày huy hoàng, gã cũng cảm thấy Đỉnh Việt đã phát triển quá nhanh, bây giờ co chặt một chút không phải không có lợi với Đỉnh Việt.
Thù Nghệ càng không để bụng chuyện này, dù bây giờ tộc Thú Nhân có cắm cờ thì thế nào? Bọn họ có chiếm lĩnh được trên thực tế hay không còn phải xem bản lĩnh của bọn họ, đến lúc đó không có vòng bảo hộ vô địch của Nghiêm Mặc, hắn thật muốn nhìn xem những thú nhân đó có bảo vệ được khu bình nguyên dưới chân núi Thần Thú không.
Trừ phi tộc Thú Nhân gia nhập Cửu Nguyên.
Nhưng tộc Thú Nhân bây giờ hiển nhiên không có ý này.
Nghiêm Mặc cũng không so đo với tộc Thú Nhân, nhìn trên bản đồ, tộc Thú Nhân sinh sống ở góc Tây Bắc của đại lục, nơi đó có nhiều núi và rừng rậm, khí hậu hay thay đổi, Cửu Nguyên tạm thời không thích hợp phát triển về phía đó, giữ nguyên trạng thái hữu hảo trước mắt là được rồi.
Chờ khi Cửu Nguyên xác định xong biên giới ở Đỉnh Việt, thì trên cơ bản đã định ra toàn bộ biên giới phía tây.
Còn phía đông, trước mắt có gần một nửa đều đã xác định xong, chỉ còn lại có phần ở giữa và mé trên là giáp với Hỏa Thành và Âm Thành.
Cửu Nguyên không có biên giới giáp với Ám Thành, nhưng Cửu Nguyên sẽ dễ dàng tha cho họ như vậy sao?
“Mi đã từng đồng ý cho ta một phần tư giọt thần huyết, ta dùng việc không động vào lãnh địa của Ám Thành để trao đổi, không cần một phần tư giọt thần huyết kia.” Cái bóng thông qua tư tế Ám Thành mà mở miệng, tuy không ai có thể nghe thấy tiếng ông ta, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được ông ta đang vô cùng đau lòng và không cam tâm.
Nguyên Chiến đang nghĩ xem phải làm thế nào để vơ vét Ám Thành, vừa nghe những lời này liền có quyết định, dù là vật tư gì cũng không quý bằng thần huyết, nếu không phải cúng ra thì đương nhiên sẽ không cúng ra, vì thế hắn đồng ý.
Các đầu não của Ám Thành đồng thời thở phào.
Lúc này chỉ còn lại Hỏa Thành và Âm Thành.
Có lẽ thành chủ Âm Thành đã buông bỏ được gánh nặng đeo không biết bao nhiêu năm, tuy nét mặt không nói là tỏa sáng nhưng ít nhất cũng không có chút uể oải nào, mà hình như cũng không để bụng việc Âm Thành thắng hay thua, ông rất bình tĩnh mà chủ động nói với anh vũ bảy màu: “Lão tổ, cứ dựa theo cách phân chia của Cửu Nguyên đi, về sau chúng ta sẽ phát triển về phía đông, nơi đó có một cánh đồng hoang và rừng rậm lớn.”
Cuối cùng cũng chỉ có Hỏa Thành là còn đang chống chọi vì ỷ vào mình nằm ở nơi hiểm yếu, chết sống không đồng ý để Cửu Nguyên chia cắt địa bàn, thậm chí còn nói Cửu Nguyên có bản lĩnh thì tự mình đi lấy.
“Được, tôi tự mình đi lấy!” Nguyên Chiến lập tức quyết định, ngược lại làm thành chủ Hỏa Thành sợ chết khiếp.
Tư tế Hỏa Thành không ngừng khuyên giải và an ủi thành chủ: “Thủ lĩnh Cửu Nguyên kia có thể đánh bại năm bán thần! Vậy những chiến sĩ của Trung Hạ Thành chúng ta có ai đối phó được với hắn? Nếu để hắn tự đi chiếm lĩnh, vậy chúng ta đừng nói là bảo vệ, mà ngay cả tài nguyên của các Trung Hạ Thành cũng sẽ bị Cửu Nguyên cướp đi hết.”
Lý trí của thành chủ Hỏa Thành trở về.
Tư tế Hỏa Thành tiếp tục khuyên bảo: “Hắn muốn đất, chúng ta liền cho hắn đất. Đến lúc đó chúng ta có thể rút các chiến sĩ và tư tế từ cấp trung trở lên trên khu đất đó đi, và cả một lượng lớn tài nguyên nữa, hủy hết toàn bộ thành lũy thôn xóm, nô lệ và bình dân cũng mang đi, như vậy cái Cửu Nguyên nhận được cũng chỉ là một tòa thành trống.”
Thành chủ Hỏa Thành lại nhìn kiến lửa chúa không giống như đang chống lưng cho bọn họ, ông ta không thể không mềm chân.
Đến tận lúc này, tất cả địa bàn của Cửu Nguyên đều đã được chia xong, hình chữ ‘nhi’ nay đã biến thành hình dạng một con sóng lớn.
Địa bàn rộng như vậy, lại trải từ bình nguyên đến cao nguyên, từ bồn địa đến đồi núi, từ đồng hoang đến rừng rậm, từ ôn đới đến nhiệt đới, địa hình đa dạng, đủ cho Cửu Nguyên bọn họ phát triển được ít nhất cả trăm năm.
Những thế lực khác cũng đang thương lượng, không ngừng khắc khẩu và trở mặt, rồi cũng xác định xong biên giới.
Từ hôm nay, đông đại lục có mười ba thế lực lớn, lần lượt là: Liên minh Cửu Nguyên, bộ lạc Đỉnh Việt, liên minh bộ lạc Thú Nhân, Thủy Thành, Mộc Thành, Hỏa Thành, Ám Thành, Phong Thành, Âm Thành, Vu Thành, cùng với tộc Trùng Nhân, tộc Hữu Sí và tộc Người Khổng Lồ.
Cuộc phân chia địa bàn lần này, Cửu Nguyên chính là người thắng lớn nhất. Mà thảm nhất là Không Thành đã bị chia cắt hoàn toàn, tiếp theo là Đỉnh Việt co lại gần một nửa. Diện tích địa bàn của Hỏa Thành và Âm Thành cũng bị co lại khá nhiều. Phong Thành và ba tộc Trùng Nhân, Hữu Sí và Người Khổng Lồ chiếm được không ít của hời từ Không Thành, đều được khuếch trương. Thủy Thành nhường ra khu vực duyên hải. Địa bàn của các thế lực khác hầu như không thay đổi.