*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Một hai ba bốn năm, xúc tu có tổng cộng năm sợi! Ai có thể nói cho tôi biết, thủ lĩnh Cửu Nguyên kia có phải còn lai với huyết mạch của rắn hay quái vật nào đó không?”Hai với sáu, dù các thành viên của liên minh Cửu Nguyên rất tin tưởng vào thủ lĩnh và tư tế nhà mình, nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng.
Vu Tượng và Phi Sơn cũng ngồi thẳng dậy, hết sức chăm chú nhìn về phía chiến trường.
Chú Vu đã chuẩn bị tốt nếu có người đả thương hoặc bắt nạt đồ đệ nhà mình, ông liền hung hăng nguyền rủa tên đó.
Tư Thản ngồi rất bình tĩnh, tất cả người ở đây chỉ sợ ngay cả Chú Vu cũng không biết rõ thực lực của hai người kia bằng y, lúc mới gặp lại hai người ở Vu Thành y đã cảm giác được linh hồn của cả hai thay đổi, nếu nói trước kia y không thể ảnh hưởng đến linh hồn của hai người này, thì bây giờ linh hồn họ đứng trước mặt y đã chẳng khác gì không khí, y bắt không được mà cũng sờ không tới, càng đừng nghĩ đến việc làm gì linh hồn hai người.
Côn Bằng vương hai mắt tỏa sáng, vô cùng hâm mộ Nguyên Chiến, đối với những kẻ hiếu chiến mà nói, chiến đấu như vậy mới có thể đánh sảng khoái, nhất là khi được Tiểu Mặc vu phụ trợ.
Tộc Bạch Hi và Mộc Thành là căng thẳng nhất, không nói tới tộc Bạch Hi, chỉ nói Mộc Thành, bởi vì hành động của lão Tát Mã tộc Tùng là khuynh hướng của các lãnh đạo cấp cao Mộc Thành, bây giờ hỏi thử các sinh linh ở đây một chút, có ai không xem Mộc Thành như thành viên trong liên minh Cửu Nguyên?
Hơn nữa còn có Phong Thành, ba thế lực đã bị trói vào với Cửu Nguyên, Cửu Nguyên thua, tộc Người Cá còn có thể mở thuỷ vực mà chạy, không ai làm gì được họ, nhưng ba thế lực kia thì sao?
Thủ lĩnh Chiến, tư tế Mặc, hai người các cậu không được thua đâu đó!
Đối nghịch với liên minh Cửu Nguyên đương nhiên là Hỏa Thành, bọn họ đang ước gì hai người Cửu Nguyên bị đánh cho co giò chạy, tốt nhất là có thể hợp lực đuổi luôn Cửu Nguyên cút khỏi đông đại lục, sau đó cùng nhau chia cắt các loại tài vật của Cửu Nguyên.
Phần lớn thế lực còn lại đều là trung lập, nhưng trên đời này kỳ thật không có ai là tuyệt đối trung lập, rất nhiều người mặt ngoài tuy không thể hiện, nhưng trong lòng ít nhiều gì cùng đã hướng về nơi nào đó, có lẽ chỉ vì quan hệ cấp dưới, có lẽ bởi vì muốn dựa vào một thế lực nào đó, có lẽ chỉ đơn thuần thấy người nào đó thuận mất hoặc chướng mắt.
So với người trên đài, bầu không khí dưới đài càng căng thẳng hơn.
La Tuyệt nhíu mày, thấy Trùng Vu và thủ hạ tâm phúc nói cái gì đó rồi lại bắt đầu đi dụ dỗ toàn trường.
La Tuyệt biết Trùng Vu và tên tư tế nào đó ôm mơ ước với vị trí đệ nhất tư tế của Vu Thành, mà y cũng biết Vu Tượng đã nhìn trúng ai, nhưng nếu Cửu Nguyên bại bởi nhóm bán thần...
“⸺ ! Đó là cái gì! Chúng thần tại thượng!”
Tiếng hô vang thật lớn như sóng triều, La Tuyệt vội nhìn về phía chiến trường,
Các bán thần sở dĩ có thể trở thành bán thần là vì đại đa số đều có kinh nghiệm chiến đấu mà các chiến sĩ bình thường đều khó có được.
Bọn họ sống rất lâu, trải qua rất nhiều chuyện, đương nhiên năng lực khống chế của bản thân cũng đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh.
(*Lô hỏa thuần thanh: Ví với sự thành thục trong học vấn.)
Vì thế, sáu vị này trước đó rõ ràng chưa từng hợp tác, nhưng ngay cả Thù Nghệ yếu nhất cũng phối hợp với các vị đó. Sau khi nói sơ sơ năng lực của mình thì nhanh chóng đổi vị trí, hình thành một phương trận tạm thời để phối hợp tấn công.
“A Chiến, đừng khinh địch.” Nghiêm Mặc đứng phía sau thấp giọng cảnh cáo Nguyên Chiến: “Thời gian càng lâu thì sẽ càng bất lợi cho chúng ta.”
Nguyên Chiến gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không để đám đó có cơ hội hợp lực với nhau.”
Nói xong, Nguyên Chiến rung tay, cái vòng trên cổ tay hắn bỗng nhiên rung lên như vật sống, sau đó liền như dòng nước mà chảy trên người Nguyên Chiến, trong chớp mắt, trước ngực và sau lưng Nguyên Chiến đã sinh ra rất nhiều sợi xúc tu màu đen!
Mỗi một xúc tu đều to khỏe như cánh tay hắn, không ngừng đong đưa trước ngực và sau lưng hắn.
“Chúng thần tại thượng! Đó là cái quỷ gì!” Anh vũ bảy màu kêu lên.
Những người khác cũng cảm thấy quỷ dị và ghê gớm, thứ kia thật sự quá xấu, hơn nữa thoạt nhìn còn cực kỳ hung ác, giống hệt như chủ nhân của nó.
“Một hai ba bốn năm, xúc tu có tổng cộng năm sợi! Ai có thể nói cho tôi biết, thủ lĩnh Cửu Nguyên kia có phải còn lai với huyết mạch của rắn hay quái vật nào đó không?”
“Vừa rồi hắn không sử dụng, bây giờ mới sử dụng, uy lực nhất định bất phàm, mọi người phải cẩn thận!”
Côn Bằng vương ngồi dưới đài tự nhận là khá hiểu cách chiến đấu của Nguyên Chiến vẫn khá kinh ngạc: “Tên đó biến dị à?”
Không ai có thể trả lời vấn đề này, dù là người trên đài hay dưới đài, tất cả đều đang suy đoán tác dụng của những xúc tu đó, nhưng bọn họ không nghĩ tới...
Kim mộc thủy hỏa thổ, tính cả Mặc Sát, sáu kiểu tấn công đồng thời bùng nổ.
Rất nhiều chúng sinh dưới đài thậm chí còn không cách nào phân biệt được rốt cuộc Nguyên Chiến đã sử dụng đòn tấn công loại gì, bọn họ chỉ thấy cả không trung sáng bừng, tiếng nổ mạnh điếc tai vang lên từng đợt.
Đừng nói bọn họ, ngay cả nhóm bán thần cũng bị đánh cho ngu người ra, sao sức chiến đấu của tên này lại đột nhiên mạnh như thế? Hơn nữa còn không phải một chọi một, mà là một chọi sáu đó!
Sao có thể?!
Chúng sinh vất vả lắm mới chờ được bụi lắng xuống, mới thấy rõ trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cái bọn họ nhìn thấy đã là kết quả cuối cùng.
Nguyên Chiến đứng trên chỗ cao, thân thể thẳng tắp mà bất động, năm sợi xúc tu trên người hắn đã biến mất. Hắn cứ như vậy mà kiêu ngạo, mà lạnh lùng nhìn chúng sinh.
Nghiêm Mặc đứng bên cạnh hắn, như đang trấn an hắn, một tay nhẹ nhàng đặt trên cánh tay hắn. Trên thân hai người không thấy bất kỳ thương tích gì!
Lại nhìn những người tham chiến khác.
Thù Nghệ toàn thân cháy đen, bị pháo bắn xuống đài, hắn dù đã biến toàn thân thành kim loại nhưng cũng thiếu chút nữa bốc hơi thành thể khí dưới nhiệt độ cực nóng.
Kiến lửa chúa bị một quả cầu nước bao lấy, khi ông ta dùng lửa làm quả cầu nước nổ tung thì ông ta đã không còn trên chiến trường nữa, mà là nằm ở rìa bản đồ, chỉ cần nhích ra một chút là có thể giẫm trúng biên giới.
Thân thể bóng đen của Ám Thành bị Mặc Sát ghim cứng trên mặt đất, trốn cũng không thể trốn! Chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen không ngừng vặn vẹo dưới mũi kiếm của Mặc Sát.
Nghiêm Mặc phất tay rút Mặc Sát ra, thả cái bóng đen đang bị quỷ tham lam Mặc Sát hấp thu năng lượng.
Bóng đen nọ không nói cái gì cả mà chủ động rời khỏi bản đồ.
Tổ vu ba mắt của tộc Thú Nhân trong hình thú hoàng kim bị bụi Nước Bọt Lôi Thần nhốt chặt, ông ta lao ra, nhưng da lông toàn thân lại bị Nước Bọt Lôi Thần ăn mòn mà trở nên lồi lõm, đau đến mức hận không thể lăn trên đất, mà khi ông ta bị đau đớn làm cho lơi là, thì bùn đất dưới chân đột nhiên quấn lấy ông ta, cuốn ông ta đưa ra khỏi chiến trường.
Nữ tư tế tộc Rắn Biển thì bị nham thạch bao vây, năng lực hệ thủy không thi triển nổi, cũng bị ném xuống khỏi bản đồ.
Cuối cùng, anh vũ bảy màu là kẻ duy nhất còn có thể đứng trên chiến trường, không, không thể nói nó đứng trên chiến trường, mà có lẽ nó là kẻ thê thảm thứ hai từ dưới đếm ngược trong sáu người tham chiến, lông bị thiêu trụi gần hết, toàn thân thê thảm mà nằm ngửa mặt lên trời, cặp giò thỉnh thoảng còn run lên hai cái.
Sáu đánh hai, mà thua như vậy? Không tính Thù Nghệ, mà đó chính năm vị bán thần đấy! Một nửa chúng sinh bị dọa cho tè ra quần, đặc biệt là mấy nhà có thù oán với Cửu Nguyên.
Đỉnh Việt đã chuẩn bị tâm lý, ai cũng biết Thù Nghệ đã cạn kiệt sức lực, đi lên cũng chỉ là góp tiền, không muốn rơi vào cảnh không chiến mà bại thôi.
Nhưng năm nhà khác thì không giống hắn, bọn họ quả thực không thể tin vào hai mắt của mình.
Ai có thể nói cho bọn họ biết, vì sao thủ lĩnh Cửu Nguyên lại mạnh như vậy?
“Đáng sợ nhất là năng lực thần huyết mà hắn sử dụng có bao nhiêu loại? Mọi người có đếm được không?” Có người đến tận bây giờ vẫn còn đang liều mạng dụi mắt, không thể tin những gì mình vừa nhìn thấy.
“Hỏa, thổ, thủy, mộc... còn có thanh kiếm màu xanh đậm cổ quái.”
Thù Nghệ bị đốt thê thảm thầm kêu lên trong lòng: Còn có kim loại! Hắn còn có thể điều khiển kim loại! Tôi cảm nhận được, khi hắn dùng lửa thiêu tôi, hắn cũng từng có ý đồ điều khiển kim loại trên người tôi! Hắn thật sự muốn giết tôi!
“Chúng thần tại thượng! Bây giờ tôi muốn biết vì sao anh ta có thể sử dụng đồng thời nhiều loại năng lực như vậy? Hơn nữa, mỗi loại còn có uy lực cực lớn? Anh ta có còn là người không thế?!”
Thanh niên cột tóc kêu lên, trong mắt tràn ngập sự sùng bái điên cuồng đối với Nguyên Chiến. Giờ khắc này hắn đã quyết định, hắn muốn tới Cửu Nguyên!
Trên bản đồ.
Anh vũ bảy màu khôi phục lại được chút sức lực, hô lên với Nghiêm Mặc: “Nói cho ta biết, vì sao sóng âm của ta lại không có hiệu quả với hắn? Không phải bởi vì vòng bảo hộ của cậu, ta có thể cảm giác được sóng âm của ta không có chút ảnh hưởng nào đến hắn. Mau nói, nếu không ta ngay cả chết cũng không thể nhắm mắt!”
Nghiêm Mặc nhịn cười, đi qua trị liệu cho hắn ta.
Anh vũ bảy màu rầm rì bò dậy: “Dù cậu có cứu sống ta, thì ta cũng sẽ không để Âm Thành gia nhập liên minh Cửu Nguyên, trừ phi chính bọn họ đồng ý. Có điều, vẫn là cảm ơn cậu.”
Nghiêm Mặc tỏ vẻ không có gì.
Anh vũ bảy màu nhìn thấy lông mình thì đột nhiên hét chói tai: “MÁ! Lông của ta! Lông chim của ta! Người Cửu Nguyên đáng chết, ta sẽ không để yên cho các người! Ê, Tiểu Mặc vu kia, có thể giúp lông chim ta mọc ra không? Ta nghe nói cậu có năng lượng sinh mệnh?”
Nghiêm Mặc quay đầu lại: “Tôi không cứu kẻ địch.”
“Đừng mà! Chúng ta không phải kẻ địch! Ta tới chỉ để hỗ trợ, bây giờ còn thua, cậu nể ta từng tuổi này, vất vả lắm mới tìm được một con anh vũ cái có thể xứng đôi với ta, kết quả ta lại biến thành như vậy, cậu bảo xem làm sao ta trở về sinh trứng với ẻm? Người Cửu Nguyên, các cậu phải chịu trách nhiệm!”
“Đủ rồi, đừng có gào nữa, chỉ là mấy cọng lông thôi, qua một đoạn thời gian chẳng phải sẽ mọc ra nữa à.” Kiến lửa chúa thoát khỏi quả cầu nước, khi đi qua hỏi cũng mang vẻ không thể tưởng tượng được: “Tên kia sao có thể vây khốn ta dễ dàng như vậy? Dù thực lực giữa ta và hắn có một chút chênh lệch, nhưng cũng không thể chênh lệch lớn như vậy!”
Câu hỏi của anh vũ bảy màu và kiến lửa chúa cũng là câu hỏi chung của bốn vị khác và toàn thể chúng sinh ở đây.
Nếu thủ lĩnh Cửu Nguyên cường đại như vậy, thế thì còn so đấu cái gì nữa, trực tiếp chiếm lĩnh đông đại lục luôn đi, ai không nghe lời thì đập chết kẻ đó.
Cái bóng đen của Ám Thành hình như không thể trực tiếp phát ra âm thanh, hắn hỏi thông qua tư tế Ám Thành: “Có phải có liên quan đến năm sợi xúc tu đột nhiên xuất hiện trên người hắn không?”
Tất cả chúng sinh cùng vểnh tai.
Nghiêm Mặc không phủ nhận: “Không sai.”
“Đó là cái gì?” Tư tế Ám Thành và kiến lửa chúa đồng thời truy vấn.
“Vu khí sinh vật.”
“Gì?”
“Là cốt khí à? Ai luyện chế?”
“Không phải cốt khí, là một loại vu khí mới... mạnh hơn cả cốt khí, mọi người cũng đã nhìn thấy hiệu quả, cảm thấy loại cốt khí nào có được uy lực như nó?” Nghiêm Mặc tự đắc cười, hắn rất ít khi lộ ra nụ cười như vậy trước mặt công chúng, nhưng cái vu khí này hắn là vì Nguyên Chiến mà luyện chế riêng để ngũ hành tương sinh, lần đầu sử dụng mà đã đạt hiệu quả quá tốt như vậy, làm hắn muốn không đắc ý cũng khó.
“Về phần người luyện chế vu khí sinh vật, trước mắt chỉ có tôi là có thể luyện chế.” Sau khi Nghiêm Mặc nói những lời này, thì dù kiến lửa chúa và bóng đen của Ám Thành có truy vấn thế nào hắn cũng không trả lời.
Kết quả, chúng sinh chỉ biết xúc tu kia là vu khí đã gấp đến độ vò đầu bứt tai, hận không thể tóm cổ Nghiêm Mặc, ép hắn nói cho rõ loại vu khí này là gì.
Ngẫm lại, nếu vừa rồi thủ lĩnh Cửu Nguyên một mình cân sáu bán thần thật sự là nhờ vu khí sinh vật, như vậy nếu là người khác có được món vu khí này thì sao? Có phải cũng sẽ siêu cấp như vậy không?
Chúng sinh điên cuồng, gào khóc kêu Nghiêm Mặc mau giải thích rõ ràng cái vu khí kia.
Nghiêm Mặc càng không chịu nói.
Chúng sinh bứt tóc khóc la: “A a a!”
Trên khán đài, thanh niên cột tóc một bên có thị lực tốt nhìn nhìn chiếc vòng trên cổ tay thủ lĩnh Cửu Nguyên, lại nhìn nhìn món quà nhỏ mà lúc trước hắn được tặng trong chợ — thứ này vốn là một cục đất, nhưng sau một đêm hắn có được, ngủ dậy lại phát hiện trên cổ tay có một cái vòng dù làm thế nào cũng không lấy xuống được, mà cục đất kia thì biến đi đâu mất.
Không biết vì sao, lúc hắn thấy hai chiếc vòng lại sinh ra một loại cảm giác vi diệu như thể hai chiếc vòng này giống giống nhau. Ngay cả Mặc vu và thủ lĩnh Cửu Nguyên kia, nhìn nhiều, hình như cũng có nét tương tự với hai vị gia chủ mà hắn gặp trong chợ, ít nhất thì chiều cao và hình thể thoạt nhìn không khác nhau lắm, khí thế cũng có chút giống.
Thanh niên cột tóc một bên không tự chủ được mà nhìn xuống cái bụng hơi gồ lên dưới bộ quần áo rộng thùng thình của Nghiêm Mặc.
“A ha ha, không thể nào? Không có khả năng! Nhất định là không có khả năng!” Thanh niên cột tóc một bên điên cuồng lắc đầu, người xung quanh hắn còn tưởng hắn cũng kích động và choáng váng giống những người khác.
“Thật không hổ là đại khí vận giả được chúng thần ưu ái, có thể luyện chế ra vu khí lợi hại hơn cả cốt khí, về sau chúng ta không cần đến Cốt Khí Sư nữa.”
“Bộ không nghe thấy à, trước mắt chỉ có Mặc vu Cửu Nguyên kia mới có thể luyện chế ra vu khí, dù có muốn tìm Vu Khí Sư cũng không tìm được đâu!”
“Nếu tôi có được một cái vu khí thì tốt rồi.” Bỗng nhiên, tên bạn bên cạnh hắn dùng giọng điệu vô cùng khát cầu mà nói.
“Đừng có mơ mộng hão huyền, cậu được nhìn đã là không tồi rồi!” Một tên khác vừa cười vừa mắng.
“Haizzzz, các cậu nói xem, nếu tôi gia nhập Cửu Nguyên, thì tôi có cơ hội được vị Mặc vu kia luyện chế vu khí cho không?”
“Chắc không có khả năng đâu?”
“Sao lại không có khả năng? Cậu không đi thì làm sao biết không có khả năng?”
“Này này, cậu đừng cãi tôi, vu khí có uy lực cường đại như vậy, cậu dùng chân nghĩ cũng biết nó khó luyện chế cỡ nào, lại trân quý tới cỡ nào, tôi thấy lãnh đạo cấp cao Cửu Nguyên chỉ sợ cũng sẽ không có được bao nhiêu cái, cậu còn muốn một cái? Về nhà tắm rửa ngủ đi, nói không chừng lúc mơ cậu có thể mơ thấy một cái.”
Thanh niên cột tóc một bên nghe người bên cạnh từ thảo luận biến thành khắc khẩu, theo bản năng mà che kín vòng tay của mình, lặng lẽ kéo tay áo xuống để che nó đi.
Thịch, thịch, thịch!
Không ai biết thanh niên cột tóc một bên bây giờ tim đã đập thình thịch trong ngực, hắn rất muốn tìm một chỗ thử cái vòng, xem xem có phải nó là vu khí không. Nhưng lý trí của hắn lại đang cười nhạo hắn: Chuyện này là không có khả năng! Nếu thật sự là vu khí lợi hại như vậy, Mặc vu kia sao có thể dễ dàng đưa cho hắn?
Nhưng mà... có lẽ đối phương chính là kiểu người nhân từ thiện lương và hào phóng như vậy?
Nghiêm Mặc nhân từ thiện lương và hào phóng đang nghĩ xem nên làm thế nào để mượn kết quả tỷ thí lần này mà lấy được nhiều tài nguyên hơn từ đám bán thần.
Anh vũ bảy màu cũng nhớ tới vấn đề trước đó, vội truy vấn: “Đúng rồi! Các cậu chưa nói các cậu chặn sóng âm ta như thế nào?”
Mọi người cũng rất hiếu kì vấn đề này, lúc đó không ai có thể ngăn cản đòn tấn công bằng sóng âm của con chim này, dù có bịt chặt tai hay trốn sâu trong hang động cũng không chịu được.
“Muốn biết? Vậy dùng vật tư Âm Thành mà đổi!” Nguyên Chiến nói.
Anh vũ bảy màu và kiến lửa chúa cẩn thận quan sát Nguyên Chiến, theo lý thuyết, vừa rồi người này bùng nổ sức mạnh, năng lượng trong cơ thể đáng lẽ phải hạ xuống mức thấp nhất mới đúng, nhưng mà! Chúng thần tại thượng, năng lượng trong người tên này vẫn còn dư thừa giống như lúc trước!
“!!!!!!” Chúng bán thần và lãnh đạo cấp cao của các thế lực không hẹn mà cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc. Nhưng trong những ánh mắt đó lại không có hoài nghi, mà tất cả đều là khẳng định.
Hiện giờ người có thể khiến một chiến sĩ bán thần nhanh chóng bổ sung năng lượng và khôi phục đến trình độ này, ngoại trừ Mặc vu mang năng lượng sinh mệnh thì không có sinh vật khác làm được.
Mà không ít người phản ứng lại đều đang hối tiếc!
Sớm biết thế vừa rồi đã cùng nhau tấn công, ai mà biết người nọ giấu thực lực chứ.
Đương nhiên những người này đều có ý thức mà xem nhẹ Mặc vu vừa có khả năng tấn công, vừa có khả năng trị liệu và cũng có thể giết người ⸺ thực ra không phải là xem nhẹ, mà là dù có trong mơ bọn họ cũng không dám nghĩ đến.
Mặc Đại Tư Tế giỏi việc bổ sung năng lượng cười nói với anh vũ bảy màu: “Nếu anh muốn mọc lông thì cũng có thể dùng vật tư để đổi nha. Việc trị liệu vừa rồi coi như một món quà hữu nghị.”
Anh vũ bảy màu tức giận: “Cậu muốn đổi cái gì? Lãnh địa?”
Nụ cười của Nghiêm Mặc vẫn không thay đổi: “Vị bán thần đại nhân này, lãnh địa của các anh đã bại bởi chúng tôi, nên lấy thứ khác tới đổi đi, tỷ như nô lệ, tỷ như đặc sản nào đó của Âm Thành các anh.”
Anh vũ bảy màu nhảy dựng lên, thiếu chút nữa rống ra tiếng: Chúng ta tái chiến!
“Ha!” Nguyên Chiến cười dữ tợn, xúc tu lại xuất hiện.
Anh vũ bảy màu lập tức câm miệng.
Nghiêm Mặc: “...” Vì sao vu khí tôi cho anh lại biến thành dạng xúc tu? Cái tên đểu anh trong đầu suốt ngày nghĩ cái gì vậy?
Nguyên Chiến bị oan uổng: Tôi chỉ tham khảo xúc tu của Dobino thôi mà. Hơn nữa xúc tu nhìn như mềm mại nhưng hắn có thể phát huy năng lực đến mức lớn nhất. Lại nói, hắn dù có muốn dùng xúc tu để làm gì gì đó tư tế đại nhân của hắn thì cũng sẽ không dùng vu khí, vì chính hắn cũng có ‘vũ khí sinh vật’ không kém gì vu khí đó!
Kiến lửa chúa cũng tỏ vẻ mình rất tò mò Nguyên Chiến làm thế nào mà phá được âm công của anh vũ bảy màu.
Nghiêm Mặc hắng giọng: “Nếu mọi người muốn biết như vậy, thế thì tôi sẽ nói.”
“Khoan đã! Không được nói! Không đúng, đừng nói lớn quá, cậu nói nhỏ với ta là được rồi.” Anh vũ bảy màu sợ mọi người biết được cách đối phó với sóng âm của hắn nên vội vàng ngăn cản Nghiêm Mặc, nhảy qua ý bảo hắn dùng sức mạnh linh hồn trực tiếp nói với mình.
Nghiêm Mặc bày ra vẻ khó xử.
Anh vũ bảy màu đau thịt mà lấy một đám nguyên tinh ra từ cái vòng đeo trên đùi đưa cho Nghiêm Mặc: “Cho cậu, cho cậu đó, có thể nói rồi chứ!”
Nghiêm Mặc thấy tất cả đều là nguyên tinh tệ không kém cấp tám, cảm thấy con anh vũ buồn cười này khá là hào phóng, sáp đến ngồi xuống bên cạnh hắn, tạo ra một cái vòng cách âm: “A Chiến liên tục đánh nổ không khí xung quanh anh, hình thành vùng chân không, đòn tấn công bằng sóng âm của anh đương nhiên không có hiệu quả với anh ấy.”
“Vùng chân không là cái gì?” Anh vũ bảy màu rất hâm mộ Nghiêm Mặc khi hắn chỉ cần tùy tay là có thể tạo ra một cái vòng cách âm, còn hắn thì không.
“Chân không nghĩa là không có không khí, mà sóng âm thì cần có không khí mới truyền đi được.”
Anh vũ bảy màu đảo đảo hai mắt, hắn nhớ kỹ điều này: Đó là tuyệt đối không thể để người khác tấn công hắn trước và khi tấn công tạo ra những cú nổ mạnh liên tục.
Nghiêm Mặc rất muốn nói với hắn, ngoại trừ nổ mạnh ra, nếu tốc độ nhanh, khi hắn sử dụng sóng âm tấn công thì bỗng nhiên kẻ địch chạy nhanh hoặc bay nhanh, như vậy trong lúc chạy nhanh hoặc bay nhanh cũng sẽ hình thành khu chân không phía sau người đó, trừ phi sóng âm biết quẹo còn không thì đừng hòng làm gì được đối phương.
Có điều, nghĩ đến Nhị Mãnh nhà mình chiến thắng trên mặt tốc độ, Nghiêm Mặc quyết định giữ chuyện này trong đầu là được rồi.
Thú hoàng kim ba mắt cũng tới, thuật trị liệu của tộc Thú Nhân đối với dạng thương tích ăn mòn trên người không có tác dụng, ông ta càng lúc càng đau, chỉ có thể tới cầu cứu Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc không nói gì với vị tổ vu Tát Mãn của tộc Thú Nhân, mà chỉ đưa cho ông một cục đá, bảo ông cầm lăn trên người. Xa thân gần đánh, đây là đối tượng nhất định phải lôi kéo trong tương lai.
Thú hoàng kim ba mắt không thể biến thân, kêu một tư tế thú nhân khác lên, nhờ anh ta lăn đá cho mình. Ông không lấy làm lạ vì sao Nghiêm Mặc không tự tay giúp ông trị liệu, loài thú vốn rất cảnh giác với các sinh vật khác, nếu không phải là những người mà mình cực kỳ tin tưởng thì sẽ không cho ai khác tới gần.
Vừa lăn cục đá lên thân, thú hoàng kim ba mắt rốt cuộc cũng cảm thấy mình được sống lại lần nữa.
Mắt thấy anh vũ bảy màu, kiến lửa chúa và thú hoàng kim ba mắt đều trở lại bản đồ, tư tế tộc Rắn Biển và bóng đen của Ám Thành cũng trở về.
Thù Nghệ muốn đứng lên, nhưng không biết là vì hắn yếu nhất, hay vì Nguyên Chiến đối phó với hắn không nương tay nhất mà hắn đã thử vài lần nhưng vẫn không bò dậy nổi.
Người Đỉnh Việt đi cứu hắn nhưng không thể làm gì được thương thế của hắn, Lạp Mạc Na cũng tới, nhưng năng lực mà cô ta học được trước mắt không có khả năng trị liệu, chỉ có thể tìm tư tế trị liệu giỏi của Âm Thành tới hỗ trợ.
Cuối cùng vẫn là Nghiêm Mặc thấy thương thế Thù Nghệ quá nặng, những người đó lại chỉ khiến hắn càng thêm đau đớn, liền đi qua trị liệu cho hắn một phen.
Lạp Mạc Na cắn môi, chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Thù Nghệ bắt lấy tay Nghiêm Mặc, muốn nói cái gì đó nhưng lại buông ra. Hắn cảm thấy mình bây giờ quá yếu, không có tư cách nói bất cứ điều gì với Nghiêm Mặc.
Từ khi Nghiêm Mặc đi xuống trị liệu cho Thù Nghệ thì vẻ mặt Nguyên Chiến trở nên rất khó coi, cứ như kẻ thua là hắn ấy, thẳng đến khi Nghiêm Mặc đi lên mới tốt hơn một chút.
Nghiêm Mặc bóp bóp tay hắn, hắn liền há mồm cắn lên môi Nghiêm Mặc dưới cái nhìn trừng trừng của quần chúng.
Nghiêm Mặc lại không tức giận, chỉ lau môi rồi tùy tiện tìm một chỗ để ngồi xuống.
Chúng sinh không cẩn thận nhìn thấy: “...”
Tâm tình Nguyên Chiến liền vọt lên cao cao, vui đến rối tinh rối mù, hai mắt đã cong thành hình bán nguyệt, hận không thể lập tức nhào qua ôm tư tế của hắn liếm liếm liếm! Thù Nghệ gì gì đó lập tức bị hắn vứt ra xa mười vạn dặm.
Nghiêm Mặc móc kim ra, Nguyên Chiến liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ông lão Phong Ngữ nhìn năm vị bán thần vây quanh Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, cũng tiếp đón các bán thần khác đi lên, cuộc tỷ thí này đã kết thúc, kết quả phân chia địa bàn cũng đã có, tiếp theo để xem xem các nhà muốn phân chia lãnh địa như thế nào.
Các loại nghị luận thay nhau nổi lên, đám người thành chủ Hỏa Thành không ngừng khiêu khích chúng sinh toàn trường.
Kiến lửa chúa đứng trên bản đồ nghe mà phát phiền, trở mặt to rống với khán đài: “Câm miệng hết cho ta! Đứa nào dám chạy tới chạy lui hoặc lớn tiếng ồn ào nữa ta liền đốt nó thành tro!”
La Tuyệt cũng kêu mọi người giữ trật tự.
Vào lúc này Vu Tượng ra hiệu cho Phi Sơn, Phi Sơn liền giương giọng: “Chư vị, kết quả tỷ thí đã định, xin hỏi có thể tuyên bố chưa?”
Kiến lửa chúa khá tôn trọng Phi Sơn, đáp lại: “Chờ đã, bọn ta nói chuyện với hai nhóc kia trước.”
Vì thế chúng sinh toàn trường đều rất tò mò, cùng lẳng lặng đợi cuộc đàm phán trên bản đồ.
Lúc này, một loại cảm xúc căng thẳng khác thường lan khắp toàn trường, tất cả các thế lực tham chiến đều dùng ánh mắt vô cùng chờ mong mà nhìn chằm chằm bản đồ: Bán thần đang đàm phán với Cửu Nguyên, có phải bọn họ có khả năng giữ lãnh thổ không?