Dị Thế Lưu Đày

Chương 631: Bàn luận về tầm quan trọng của thời gian và cuộc chiến của các vị bán thần


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

0daaa770c2527744e2e5d7f8b684377d8cad1dbb41408-FjkOyI_fw658

“Xem tôi đánh cho chúng kêu cha gọi mẹ như thế nào!”

Thanh niên cột tóc một bên vò đầu: “Vu Tượng đại nhân còn chưa nói chuyện đắc tội đại khí vận giả có phải sẽ không có kết cục tốt không..”

Nhưng lúc này đã không còn người chú ý tới vấn đề này, tất cả các nhân loại và phi nhân loại đều đặt hết lực chú ý lên chiến trường.

Mâu thuẫn xảy ra ở chỗ tộc Rắn Biển.

Tộc này chiếm lĩnh được một vùng thuỷ vực thì không nhúc nhích nữa, nhưng khi bọn họ thấy tộc Người Cá tiến vào lục địa đối phó với kẻ địch của Cửu Nguyên, thì bọn họ lại ngo ngoe rục rịch, trộm chạy đi cắm cờ, muốn chiếm lại địa bàn cũ.

Tộc Người Cá vừa thấy thế, lập tức lộn trở lại đánh rắn biển.

Bọn họ vừa đánh tộc Rắn Biển, các chiến sĩ Thủy Thành cũng không thể đứng nhìn, đành phải ôm khổ trong lòng mà tham gia trận chiến, giúp rắn biển đối phó với tộc Người Cá.

Ngu Vu không muốn bắt nạt đám nhóc đó, chỉ đứng một bên xem náo nhiệt. Mà tư tế tộc Rắn Biển thấy Ngu Vu không ra tay, cô ta cũng không dám ra tay, chỉ nhìn chằm chằm Ngu Vu.

“Sương mù, lên!” Nghiêm Mặc khó chịu khi Thủy Thành giúp tộc Rắn Biển bắt nạt người cá, trực tiếp dùng sương mù bao vây các chiến sĩ Thủy Thành trong một khu vực nhỏ.

Sương mù nổi lên khiến không ít người chú mục, tư tế Thủy Thành đang nghĩ cách xử lý sương mù, nhưng bỗng nhiên y cảm giác được có thứ gì đó đang bò lên người mình dọc theo mắt cá chân.

Tư tế Thủy Thành cúi đầu, đây là cái gì?

Một đóa hoa xinh đẹp nở rộ trên sợi dây leo, nhẹ nhàng mở cánh với y.

“Phụp!” Có mùi hương kỳ lạ chui vào lỗ mũi, tư tế Thủy Thành còn chưa kịp thi triển vu thuật thì đã mất nhắm ngất xỉu.

Đóa hoa rất vui vẻ mà lắc lắc đầu, cọ cọ ngực tư tế Thủy Thành. Đóa hoa và dây leo nhanh chóng héo đi, không, không phải héo, mà là thu nhỏ lại, biến thành một đóa hoa cây cỏ nhỏ như những cây cỏ bình thường khác mà rúc vào bên cạnh tư tế Thủy Thành.

Cũng giống như tư tế Thủy Thành, các chiến sĩ Thủy Thành liên tiếp ngã xuống trong sương mù, bên cạnh mỗi người đều có một đóa hoa nhỏ xinh làm bạn.

Nghiêm Mặc mỉm cười, loại hoa này tên là Thiên Hương, dùng để hại người cũng vui lắm! Cỏ Thiên Hương là một trong những món quà mà lão Tát Mã tộc Tùng tặng cho hắn, nghe nói từng là vật cộng sinh của tộc Tùng, sau lại biến dị, dựa vào giới thiệu của sách hướng dẫn, thứ đồ chơi này thuộc họ cây nắp ấm, vốn nó chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, sau khi biến dị thì biến thành loại nhìn thấy sinh vật sẽ chủ động tấn công, đây cũng là lý do tộc Tùng và chúng nó không còn mối quan hệ cộng sinh nữa, thứ này một khi mọc tràn lan thì sẽ có nguy hại lớn.

Sau khi Nghiêm Mặc có cỏ Thiên Hương thì thương lượng với chúng nó, chỉ khiến sinh vật hôn mê nhưng không được tiêu hóa bọn họ, trừ phi được hắn cho phép. Tuy hắn không phải chiến sĩ điều khiển thực vật, nhưng trên người hắn có gen cây Phản Hồn, lại có cội nguồn năng lượng sinh mệnh dồi dào, còn câu thông được với vạn vật, cỏ Thiên Hương liền dứt khoát đồng ý với yêu cầu của hắn, cái giá là sẽ không để chúng nó bị chết héo.

Điều kiện này đối với Nghiêm Mặc mà nói quả thực có thể không xem là phí tổn, chỉ cần một chút năng lượng sinh mệnh là có thể làm được nguyện vọng của cỏ Thiên Hương và đút no chúng nó.

Không ai biết trong sương mù xảy ra chuyện gì, người Thủy Thành dưới đài gấp muốn chết, nhưng người Thủy Thành trên chiến trận đang giúp đỡ tộc Rắn Biển lúc này đã ốc còn không mang nổi mình ốc.

Những chiến sĩ tộc Người Cá này rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao dù tấn công thế nào cũng không đả thương được họ chút mảy may nào? Từ khi nào thì tộc Người Cá đã có ngoại thể kiên cố như vậy?

Tư tế tộc Rắn Biển cũng không cách nào hiểu được: “Ngu Vu đại nhân, đây là thủ đoạn của ngài? Ghê gớm, có điều, tộc Rắn Biển bọn ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.”

Ngu Vu lười biếng cười: “Đây không phải là thủ đoạn của ta, ta còn chưa ra tay đâu.”

Tư tế tộc Rắn Biển giật mình: “Tộc Người Cá các ngài từ sau khi tiến vào đất liền đã biến dị rồi ư?”

Ngu Vu cười ha ha, sau đó lập tức thu tiếng cười lại: “Cô cho rằng vì sao ta muốn gia nhập liên minh Cửu Nguyên, đương nhiên là vì tư tế nhỏ của bọn họ quá được thần ưu ái, ngay cả ta cũng nhịn không được mà ghen tỵ.”

Cho nên cái giá của việc làm anh ghen tỵ chính là không ra tay, mà ném hết an nguy của chiến sĩ tộc Người Cá các anh cho tôi sao! Nghiêm Mặc giận.

Tình hình càng lúc càng loạn, người bị phân tán, người bị thương thậm chí là thiệt mạng càng lúc càng nhiều hơn, Nghiêm Mặc hỗ trợ người cá, người rắn và thú nhân cũng càng lúc càng vất vả ⸺ ba tộc này ỷ có vòng bảo hộ vô địch của Nghiêm Mặc mà như cắn thuốc kích thích, cứ chạy loạn khắp sân, tóm được kẻ địch liền đánh, ý thức tự bảo hộ mình hạ xuống mức thấp nhất.

Đáng sợ nhất là bọn họ như chướng mắt những chiến sĩ cùng cấp bậc, chẳng những khiêu chiến vượt cấp mà một vài tên lớn gan còn chạy đi khiêu khích bán thần nhà người ta!

Nghiêm Mặc bị hố: Bà nội mẹ nó, có tin tôi lập tức bỏ vòng bảo hộ ra, cho các người cút hết về vòng tay của Mẫu Thần không? Bộ tưởng vòng bảo hộ của hắn không cần năng lượng à? Bị chiến sĩ cấp chín đánh một cái và bị chiến sĩ cấp mười, thậm chí là bán thần đánh một cái sao mà giống nhau hả?

Huống hồ chi nếu không phải ngoại hình của ba tộc này quá đặc biệt thì hắn đã không tìm được bọn họ giữa chiến trường rối beng rồi!

Quả nhiên không tham gia thực chiến, anh vĩnh viễn không biết trên chiến trường sẽ phát sinh chuyện đặc sắc gì, mệt chết hắn!

Điều khiến hắn đau đầu là, bởi vì bị sách hướng dẫn ràng buộc, hắn vẫn không thể nhìn các sinh linh có địch ý với Cửu Nguyên bị thương mà mặc kệ, chỉ cần vừa nhìn thấy, hắn phải phân ra một chút tinh lực để trị thương cho đối phương.

Tuy người bị thương sau khi biết mình được hắn cứu đều cảm kích hắn không thôi, nhưng thật sự quá mệt mỏi rồi!

Có lẽ do luyện tập nhiều, trong chiến đấu, Nghiêm Mặc nhanh chóng nắm được bí quyết chỉ dùng một thế tay hoặc một vài chữ đơn giản là có thể thi triển năng lực.

“Sắc lệnh cầm máu!”

“Sắc lệnh nối xương!”

“Sắc lệnh thức tỉnh!”

Lúc này hắn không cần khiêu vũ, động tác tứ chi đã khiến năng lượng trong trời đất dao động, hắn là người tộc Thiện Ngôn, trong lời nói bẩm sinh đã chứa đựng sức mạnh thần bí khó lường, hắn từng thử rất nhiều từ biểu đạt sự ra lệnh, ‘sắc lệnh’ chỉ là một trong số đó, nhưng hiệu quả không quá tốt, hôm nay hắn phát hiện chỉ cần phối hợp với một thế tay nhỏ, thì từ sắc lệnh sẽ phát huy tác dụng làm hắn không ngờ tới.

Chẳng trách Đạo gia thích dùng từ ‘sắc’ trong phù chú, có lẽ cái từ này thật sự phù hợp với quy tắc căn bản nào đó trong trời đất.

Chiến sĩ tộc Người Cá đánh ngã hết các chiến sĩ rắn biển, thấy Ngu Vu không có ý phản đối, đám người cá hiếu chiến liền ùa lên như ong vỡ tổ mà đánh nữ tư tế nhà người ta.

Tư tế tộc Rắn Biển nổi giận, khi ta dễ bắt nạt đúng không? Lập tức giơ quyền trượng, sóng nước quay cuồng, trong nước xuất hiện một cái bóng đen.

Tộc Người Rắn khá lười biếng, người khác không chọc đến họ, thì họ cũng không chủ động chọc đến người khác, bây giờ là mùa đông, bọn họ thích ngủ hơn đánh nhau.

Mà khi bọn họ phát hiện mình có vòng bảo hộ vô địch của Mặc vu, bọn họ bỗng nhiên trở nên vô cùng tích cực.

“Thành chủ Không Thành và lão tư tế của bọn chúng đều đã chết, chúng ta dứt khoát chiếm hết địa bàn Không Thành đi!”

“Được được được! Kỳ thật thung lũng tên Lam Nha ở gần Không Thành rất thích hợp cho tộc Bạch Hi chúng ta sinh sản, chờ khi lấy được, chúng ta sẽ thương lượng với Mặc vu, di chuyển một phần tộc nhân qua thung lũng Lam Nha đi.”

“Được đó!”

Vì thế người Không Thành xui xẻo rồi.

Phong Nghiêu thấy tộc Bạch Hi chạy tới gây sự với Không Thành, liền lui về phòng thủ địa bàn Phong Thành, thuận tiện cướp chút ít của những người khác, bên Cửu Nguyên không thể mở rộng, vậy bọn họ có thể mở rộng sang hướng khác.

Nhưng tộc Bạch Hi không dễ thỏa mãn như vậy, khi bọn họ đuổi người Không Thành đến mức bọn hắn chỉ có thể cố thủ một chỗ, bọn họ lại tiếp tục nhắm vào địa bàn của tộc Hữu Sí. Nói nhỏ: Kỳ thật tộc Bạch Hi ghét tộc Hữu Sí nhất, hai tộc này chính là thiên địch!

Tộc Hữu Sí vừa thấy tộc Bạch Hi lớn mật đến khiêu khích họ. Mà lúc này tộc Người Khổng Lồ cũng không đứng yên nữa, tuy dân cư của bọn họ không nhiều lắm, nhưng hình thể rất lớn, sức ăn mạnh, địa bàn cũng cần phải lớn, thấy người Không Thành bị đánh cho hoảng sợ bỏ chạy, bọn họ cũng muốn đi chiếm địa bàn Không Thành.

Tộc Trùng Nhân thấy mấy tộc khác đều mở rộng địa bàn, thì sao ngồi yên được nữa?

Mà tộc Thú Nhân... chiến sĩ tộc này cắn cho chiến sĩ Đỉnh Việt người thủng đầy lỗ, hưng phấn quá mức mà bắt đầu cắn hội đồng Thù Nghệ. Nhưng Thù Nghệ dễ bắt nạt sao? Hắn không đánh lại Nguyên Chiến, nhưng đánh đám thú khổng lồ chỉ biết dựa vào thân thể to đùng của mình thì khác.

Dưới đủ loại tình huống, áp lực của Nghiêm Mặc trong nháy mắt đã tăng gấp bội, hắn bắt đầu cảm thấy cố sức, không phải hắn không thể tiếp tục duy trì vòng bảo hộ, nhưng các bán thần vẫn chưa ra tay, hắn phải giữ năng lượng đến phút cuối!

Nghiêm Mặc bớt thời giờ móc ra Vấn Thiên loại nhỏ xem thời gian, mí mắt bỗng nhiên giật giật, vội ngẩng đầu kêu: “A Chiến!”

Nguyên Chiến vốn không chịu nổi chuyện Nghiêm Mặc phải phân tâm bảo hộ người khác, khi vừa nhận được ánh mắt cầu cứu của Nghiêm Мặc ⸺ kỳ thật người ta chỉ muốn hắn đừng chạy quanh nữa, mà giải quyết dứt điểm kẻ địch đi. Lại vừa thấy tình hình trận chiến, lửa giận của người đàn ông cao lớn nọ lập tức bốc lên cao, dưới sự giận dữ mà cho mặt đất nuốt hết cờ của các thế lực, còn hất hết toàn bộ chiến sĩ không phải bán thần ra khỏi bản đồ, ừm, chẳng phân biệt địch ta!

Toàn trường: “...”

Các chiến sĩ bị hất ra khỏi bản đồ đấm mạnh xuống mặt đất: Đệt mẹ nhà anh! Anh có cái bản lĩnh này sao lại kéo dài thời gian tới tận bây giờ!

Chiến sĩ Thủy Thành dụi dụi mắt tỉnh ngủ: Chúng ta làm sao vậy? Sao đột nhiên văng xuống đài rồi?

Các đồng minh Cửu Nguyên cũng đơ ra: “Ặc, ai có thể nói cho tôi biết, thủ lĩnh Cửu Nguyên có ý gì không?” Vì sao cờ của bọn họ cũng mất tích luôn rồi?

Những người này không thể lên bản đồ trở lại, liền vây quanh khán đài Cửu Nguyên ⸺ không cho một lời giải thích liền không thả người!

Thành chủ Hỏa Thành thì trực tiếp châm ngòi: “Ta sớm nói Cửu Nguyên không có ý tốt, nhìn xem, bọn chúng đã lộ mặt thật rồi, vọng tưởng thống trị cả đông đại lục! Vu Tượng đại nhân, anh thấy sao hả?”

Vu Tượng: “Ông mạnh, ông cũng có thể.”

Thành chủ Hỏa Thành suýt bị nước miếng làm sặc chết.

Các thế lực khác tạm thời không nói gì, dù sao bán thần của bọn họ vẫn còn trên bản đồ.

Mấy người già trẻ em của Cửu Nguyên vô cùng bình tĩnh, Chú Vu ném vỏ hạt hướng dương, nói: “Ngồi xuống hết coi, đừng có chắn tầm mắt bổn Đại Vu! Ai chắn, ta liền chú cả nhà hắn chết sạch!”

Lời nguyền này quá ác rồi, đám người đang vây quanh đều ngoan ngoãn ngồi xuống, không chịu ngồi thì đều bị bạn bè đánh chạy.

Trên đài, Thù Nghệ là chiến sĩ không phải bán thần duy nhất không bị hất xuống, lúc này hắn đang quỳ một gối trên đất, mệt đến mức thở hổn hển từng hơi, qua một lát mới đứng dậy mà hung hăng trừng người nào đó.

Thực lực hắn kém xa người này như vậy ư?!

Thù Nghệ siết chặt nắm tay. Hắn sẽ không nhận thua, hắn dùng chiến hồn của mình để thề, sớm muộn gì, rồi một ngày hắn cũng sẽ đánh bại người này! Dùng năng lực thật sự của hắn!

Năng lực mà Lạp Mạc Na cho hắn cũng đã hết thời gian, vừa rồi khi chiến đấu sung sức cỡ nào thì bây giờ liền mệt mỏi cỡ đó, nếu không phải hắn luôn cứng cỏi thì sợ là lúc này đã quỳ rạp trên mặt đất giống như những chiến sĩ khác.

Đừng nói là tên kia vì nhận ra điều này mà hất hết bọn hắn xuống nha?

Tâm tình Thù Nghệ trở nên quái dị, ánh mắt dời từ Nguyên Chiến sang Nghiêm Mặc, đôi mắt sắc bén hình viên đạn lập tức biến thành ngọn lửa mãnh liệt.

Chỉ nhìn người này thôi mà hắn đã cứng rồi.

Hắn thích sự kiêu ngạo của người này, thích sự cường đại của người này, chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai, hắn có thể đè Đại Tư Tế cường đại đó dưới thân, muốn làm gì thì làm, thì hắn... nhịn không được mà muốn nổ tung!

Radar của Nguyên Chiến liền dựng đứng, hung tợn trừng Thù Nghệ.

Mẹ nó! Hắn không nên hạ thủ lưu tình như vậy mà, đáng lẽ ra hắn phải đập cho thằng khốn đó ra bã mới đúng!

Được rồi, kỳ thật hắn đã làm, nhưng không thành công. Thân thể Thù Nghệ hình như có điểm đặc biệt, có thể hóa thành kim loại như cách mà hắn hóa thành cát, đối phương đã vài lần dựa vào chiêu này mà thoát khỏi tay hắn.

Cuối cùng khi hắn hất tất cả các chiến sĩ không phải cấp bán thần xuống đài, nhưng cái tên này thì chân như mọc rễ, không bị hất ra.

Hắn ta sẽ là một kẻ địch khó chơi đây. Nguyên Chiến có dự cảm.

Trở về rồi phải nhốt Mặc trong thần điện mới được, không bao giờ để em ấy gặp người ta nữa!

Đương nhiên, đây chỉ là ý dâm của Nguyên Chiến, nó là một trong những nguyện vọng vĩnh viễn không bao giờ làm được.

Hắn còn từng nghĩ đến việc biến toàn thân thành nước, thành cát, thành dây leo mà chui hết vào thân thể Mặc, nhưng sợ bị đánh chết nên chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.

Không nói đến hàng tá nguyện vọng ảo tưởng xấu xa kỳ lạ chắc chắn không bao giờ thực hiện được của Nguyên Chiến dành cho tư tế đại nhân nhà mình, mà nói tới phản ứng của chúng sinh hiện giờ.

Thẳng đến lúc này, mọi người mới hiểu vì sao lúc nãy tư tế Cửu Nguyên lại dọn hàng ra bán trên chiến trường, biến một chiến trường nghiêm túc thành hội chợ giao dịch hàng hóa, còn bày ra đủ thứ đồ tốt, hóa ra không phải vì bọn họ cho rằng Cửu Nguyên đã lung lạc được một đám thế lực trước đó, mà là người ta căn bản không để tâm đến trận so đấu này!

“Chẳng trách Mặc vu Cửu Nguyên lại nói với thủ lĩnh Cửu Nguyên, cái gì mà ‘đừng đùa nữa’, chúng thần tại thượng, thì ra vừa rồi người ta thật sự đang đùa.” Trên khán đài có người thất thần mà lẩm bẩm.

Bao nhiêu đàn bà con gái giống cái nhìn Nguyên Chiến mà chảy nước miếng, thật mạnh, thật cường tráng, đây là một người đàn ông / giống đực lợi hại cỡ nào, nếu có thể cướp về thì thật tốt!

“Thủ lĩnh Cửu Nguyên đã là bán thần đi?”

“Sợ là không chỉ có thế.”

“Đúng rồi, các người có phát hiện hôm nay có rất ít người chết không?” Lại là thanh niên cột tóc một bên kia, hắn rất nhạy bén.

Giọng thanh niên đó không thấp, rất nhiều người nghe thấy, mà khi được thanh niên nhắc nhở, mọi người cũng chú ý tới điểm này.

“Lạ thật, chỉ có ba người chết thôi! Những người khác cùng lắm chỉ có bị thương, không đúng, sao bị thương cũng ít như vậy?”

Thanh niên cột tóc một bên lại mở miệng: “Không chỉ có vậy, mọi người xem, người đứng về phe Cửu Nguyên ngay cả bị thương cũng không có lấy một ai.”

Chúng sinh cả kinh! Cẩn thận quan sát liền phát hiện đúng là như thế.

“⸺ !!!!!!!!!” Tiếng nghị luận vang lên xôn xao, sau đó tiếng cảm thán kinh ngạc dần biến lớn.

“Chắc chắn là Mặc vu kia, tôi thấy cậu ta cứ mãi cứu người, chỉ cần là nơi mà cậu ta chỉ vào, thì người bị thương sẽ nhanh chóng khôi phục.”

“Còn có vòng bảo hộ! Cậu ta tạo vòng bảo hộ cho tộc Người Cá, Người Rắn, Thú Nhân, tôi nghe thấy cậu ta chỉ về phía ba tộc hô một chữ ‘hộ’ !”

“Đây là vu lực gì vậy, có thể tạo vòng bảo hộ liên tục trong thời gian lâu như vậy? Có vòng bảo hộ đó thì chẳng khác nào bất bại rồi. Ai mà đánh thắng được bọn họ?”

“Không nói tới chuyện khác, chỉ nói tới năng lực phụ trợ của Mặc vu, quả thực quá tuyệt!”

“Cậu ta còn giết cả thành chủ Không Thành và tư tế Trần lão, lực sát thương cũng là hạng nhất.” Thanh niên cột tóc một bên nhỏ giọng nhắc nhở.

Chúng sinh trên đài yên lặng nhìn Mặc vu, đây là sức mạnh của đại khí vận giả sao, nếu mình/ tộc mình/ bộ lạc mình cũng có một đại khí vận giả thì sẽ tốt biết bao nhiêu.

Người Cửu Nguyên nghe tiếng nghị luận và thở dài truyền đến từ trên khán đài, kiêu ngạo đến mức mũi sắp hếch lên tới trời!

Khặc khặc khặc! Các người có hâm mộ hay ghen tỵ tới chết cũng không có được đâu, Mặc vu đại nhân là của Cửu Nguyên bọn tôi!

Trên bản đồ rốt cuộc chỉ còn lại bán thần của các thế lực, cộng thêm Thù Nghệ của Đỉnh Việt.

Việc Nguyên Chiến nuốt cờ làm nhiều người tức giận ⸺ cái tên này còn kiêu ngạo mà cắm hết toàn bộ cờ của Cửu Nguyên quanh bản đồ một vòng!

Nhóm bán thần không thể trơ mắt nhìn thế lực mình bảo hộ nhiều năm cứ như vậy mà bị người ta gồm thâu, tất cả đều bao vây Nguyên Chiến.

“Nói đi, cậu chọn bị đánh hội đồng hay là ngoan ngoãn nhường địa bàn đã chiếm ra?”

Nguyên Chiến lạnh lùng cười, nâng cánh tay lên, sờ sờ cái vòng tay bằng xương có kiểu dáng đơn giản trên cánh tay: “Mặc, để tôi, em nghỉ ngơi một chốc trước đi.”

Nghiêm Mặc chậm rãi nói: “Thời gian chiến đấu chỉ còn chưa đến năm phút đồng hồ.”

Nguyên Chiến vô cùng tự tin: “Vậy là đủ rồi.”

Các bán thần trên bản đồ có: Ngu Vu tộc Người Cá, lão Tát Mã tộc Phong, lão Tát Mã tộc Tùng bên Mộc Thành, tư tế rắn biển bên Thủy Thành, ông lão Phong Ngữ bên Phong Thành tay cầm một quả cầu trong suốt, kiến lửa chúa của Hỏa Thành, anh vũ bảy màu của Âm Thành, bóng đen của Ám Thành, tổ vu Tát Mãn của tộc Thú Nhân vẫn luôn không ra tay, cùng với hai người Cửu Nguyên.

Có lẽ bán thần trên đồng đại lục không chỉ có những nhân vật này, dù sao các bán thần không thích ra mặt, nhưng các bán thần tới đây ngày hôm nay chắc chắn là đại diện cho các thế lực cường đại nhất trên đông đại lục.

“Gia nhập liên minh Cửu Nguyên, chuyện địa bàn gì đó đều có thể thương lượng.” Ngu Vu ngồi dựa trên một tảng đá nói.

“Tộc Người Cá các anh thật sự quyết tâm muốn giúp Cửu Nguyên?” Tư tế tộc Rắn Biển cười lạnh.

Ngu Vu lắc lắc ngón tay: “Cô nói sai rồi, không phải bọn ta muốn giúp Cửu Nguyên, mà là bọn ta đang giúp chính mình. Các người không gia nhập bây giờ, vậy về sau các người sẽ hối hận. Có tin hay không thì tùy các người, ta chỉ nói như vậy ở đây, còn tương lai, ừm, sẽ là khoảng thời gian không lâu nữa, có lẽ năm năm, mười năm, Cửu Nguyên và đông đại lục sẽ xảy ra biến hóa cực lớn.”

Nghe Ngu Vu nói xong, không ít bán thần như đang suy tư điều gì, nhưng cũng có bán thần khịt mũi coi thường.

Ngu Vu lạnh lùng đảo mắt nhìn những bán thần đó, ngay cả chút hứng thú trào phúng cũng không có nổi. Người không biết thì không sợ, nhưng lại đáng thương biết bao.

“Đánh một trận đi, xưa nay đông đại lục lấy thực lực để quyết định vị trí, dù Cửu Nguyên các người muốn làm cái gì, thì cứ lấy thực lực ra mà khiến bọn ta tâm phục khẩu phục, nếu các người thật sự có thể đánh cho tất cả bọn ta phục, vậy dù có giao cả đông đại lục cho Cửu Nguyên các người thống trị cũng được.” Anh vũ bảy màu mở miệng.

Các bán thần khác nhìn nhau, cũng cảm thấy phương pháp này là công bằng nhất.

Ông lão Phong Ngữ: “Vậy chúng ta chia lập trường ra đi, người đồng ý gia nhập Cửu Nguyên thì đứng ở bên này, không muốn thì đứng ở bên kia. Nếu sau trận chiến là bên Cửu Nguyên thắng, vậy không có gì đáng nói. Nhưng nếu sau trận chiến mà bên đối lập Cửu Nguyên thắng thì từng người lại đánh một trận nữa để xếp hạng.”

“Không được, mắc gì Cửu Nguyên thắng thì phải quy hết về bọn họ, thua mà còn có thể xếp hạng lần nữa?” Anh vũ bảy màu không đồng ý: “Ta đề nghị, nếu Cửu Nguyên thua, vậy toàn bộ thế lực thuộc về Cửu Nguyên phải rời khỏi đông đại lục! Như vậy mới công bằng.”

Ông lão Phong Ngữ cười quái dị: “Không bằng phân chia lập trường trước đi?”

Chia trước thì chia trước. Anh vũ bảy màu không chút do dự đứng ở phe đối lập với Cửu Nguyên.

Bóng đen của Ám Thành cứ suy xét mãi, rồi cũng đứng qua. Theo sau là Thù Nghệ của Đỉnh Việt và tư tế tộc Rắn Biển.

Kiến lửa chúa thở dài, nói với Nghiêm Mặc: “Nếu là riêng một mình ta, ta sẽ đồng ý gia nhập Cửu Nguyên các cậu. Nhưng Hỏa Thành là trách nhiệm của ta, ta phải bảo vệ địa bàn của họ.”

Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình hiểu.

Kiến lửa chúa đứng bên cạnh Thù Nghệ.

Năm vs bảy, tất cả các thế lực bao gồm cả chúng sinh trên khán đài cũng cùng nhìn về phía tổ vu Tát Mãn của tộc Thú Nhân trước mắt vẫn chưa rõ là địch hay ta của Cửu Nguyên.

Tổ vu tộc Thú Nhân là một con dị thú có lông màu hoàng kim, trên trán có ba con mắt, phía sau có ba chiếc đuôi. Hình thể của thú hoàng kim ba mắt không quá lớn, không tính đuôi thì khoảng chừng hai mét, con mắt thứ ba của ông luôn nhắm chặt, nhưng lúc này nó đã mở ra.

Ông nhìn tất cả các chiến sĩ ở đây một lượt, cuối cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc.

“Cậu bé, nếu cậu đồng ý trợ giúp tộc Thú Nhân hoàn toàn tiêu diệt bộ lạc Đỉnh Việt, thì tộc Thú Nhân sẽ mãi mãi là bạn của cậu.”

Những người còn sống của Đỉnh Việt phẫn nộ rống to, Thù Nghệ chỉ lẳng lặng nhìn Nghiêm Mặc.

Trước tiên Nghiêm Mặc hành lễ với tổ vu tộc Thú Nhân bằng lễ tiết của Cửu Nguyên, sau đó mới nói: “Thật xin lỗi, tổ vu đại nhân của tộc Thú Nhân, tôi phụng mệnh Tổ Thần thành lập Cửu Nguyên là vì đoàn kết tất cả các thế lực có thể đoàn kết lại để cùng chống ma thần đến từ bên
ngoài bầu trời trong tương lai, Cửu Nguyên vĩnh viễn sẽ không chủ động xâm lược lãnh thổ của người khác, càng sẽ không chủ động giết sạch một tộc đàn nào đó.”

Chúng sinh khiếp sợ. Nếu những gì Nghiêm Mặc nói trước đó chỉ là nói cho có, nhưng bây giờ rõ ràng tất cả ưu thế đều nằm bên Cửu Nguyên, chỉ cần bọn họ kéo được tộc Thú Nhân qua, dùng bảy đánh năm, thì Cửu Nguyên cơ hồ đã đứng ở thế bất bại, nhưng lúc này, Mặc vu lại từ chối đề nghị của tộc Thú Nhân, còn nói rõ lập trường của mình một lần nữa, khiến người ta rất đỗi kinh ngạc.

Tổ vu tộc Thú Nhân cũng không giấu vẻ kinh ngạc của mình: “Đỉnh Việt là kẻ địch của các cậu.”

“Không, ma thần đến từ bên ngoài bầu trời mới là kẻ địch của chúng ta. Đỉnh Việt...” Nghiêm Mặc nhìn về phía Thù Nghệ, khẽ mỉm cười với hắn: “Tỷ như trong tộc Thú Nhân các ông cũng sẽ có đủ loại mâu thuẫn, tộc ăn thịt và tộc ăn cỏ sẽ mãi mãi là thiên địch, nhưng các ông sẽ bởi vì nguyên nhân này mà hoàn toàn tiêu diệt thiên địch của mình sao?”

Tổ vu tộc Thú Nhân còn muốn tranh thủ một chút: “Thủ lĩnh các cậu đã giết tù trưởng của bọn họ.”

“Đây là so đấu để tranh đoạt địa bàn, quy tắc đã nói bất kể sống chết, huống chi là tù trưởng Đỉnh Việt đánh lén tôi trước.” Nghiêm Mặc nhàn nhạt nói.

Người Đỉnh Việt đứng dưới đài không cảm thấy hổ thẹn gì, bởi vì việc đánh lén vốn dĩ cũng là một trong những cách chiến đấu.

Các thế lực khác cũng không có ai chỉ trích bọn họ vì việc đó, nhưng mọi người cũng thừa nhận Nghiêm Mặc nói rất đúng, tù trưởng Đỉnh Việt ra tay trước, bị giết chết cũng là do bản lĩnh ông ta không bằng người khác.

“Đủ rồi! Tộc Thú Nhân, đây là trận chiến giữa Đỉnh Việt tôi và các người, ông có dám nhận lời khiêu chiến của tôi không?” Thù Nghệ đứng thẳng tắp, trong mắt bắn ra chiến ý vô hạn, mặc dù bây giờ kỳ thật hắn đã là nỏ mạnh hết đà.

Tổ vu tộc Thú Nhân còn chưa trả lời thì anh vũ bảy màu lại kêu lên: “Khoan đã! Hiện giờ vấn đề của chúng ta là giải quyết Cửu Nguyên trước, các người đừng quên, địa bàn của chúng ta đã bị Cửu Nguyên chiếm hết!”

Nguyên Chiến mất kiên nhẫn, đang định hét lên ‘vậy thì đấu võ’ nhưng bị Nghiêm Mặc giữ chặt.

Nghiêm Mặc móc ra Vấn Thiên loại nhỏ cho hắn xem, mới đầu Nguyên Chiến không hiểu gì hết, nhưng chờ khi hắn thấy rõ kim đồng hồ trên đó thì phì cười ra tiếng.

Cũng vào lúc này, chim báo giờ hót lên!

“Tất tất! Tất tất!”

Chúng sinh dại ra!

Nhóm bán thần trên đài cũng choáng váng, này, bọn ta còn chưa đánh đâu, sao mày lại có thể kêu to vào lúc này?

La Tuyệt dở khóc dở cười, khó xử nhìn Vu Tượng.

Lúc này Vu Tượng cũng ngây ra, dựa theo quy tác, đông đại lục bây giờ đã thuộc về Cửu Nguyên.

Nghiêm Mặc sâu xa nói: “Đây là tầm quan trọng của việc nắm giữ thời gian.”

La Tuyệt ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Đã đến giờ, ta tuyên bố người thắng...”

“Từ từ!” Chúng sinh cùng nhau hô to.

Các bán thần trên đài cũng nóng này: “Không tính! Tiếng chim kêu vừa rồi không tính!”

Chúng liên minh Cửu Nguyên dưới đài cùng gào lên: “Không biết xấu hổ! Mắc gì không tính! Cửu Nguyên chúng tôi thắng! Thời gian đã hết!”

Nhóm bán thần quả thực muốn khóc, bọn họ đều là sự tồn tại cường đại, mỗi một vị trong số họ đã sống không biết bao nhiêu năm, hai tiếng đồng hồ này ngày thường ai mà để ý? Chỉ một giấc ngủ gật cũng đã dài hơn hai tiếng rồi! Biểu bọn họ để ý hai tiếng ngắn ngủi như vậy chẳng phải là làm khó bọn họ rồi sao?

Người trên đài ngu mặt ra, người dưới đài thì kêu loạn, biến cố và tình thế phát triển này là không ai ngờ đến!

Qua hôm nay, chúng sinh trên đông đại lục chắc sẽ để ý đến khái niệm thời gian hơn, nhưng bây giờ...

Mắt thấy người dưới đài đã sắp choảng nhau, La Tuyệt liên tục vỗ tay phát ra tiếng sấm cảnh cáo chúng sinh, nhưng quần chúng quá mức kích động và phẫn nộ, mắt thấy đã sắp không áp chế được.

Thanh niên cột tóc một bên nói thầm: “Còn so cái gì nữa, tất cả chiến sĩ của các thế lực đều bị thủ lĩnh Cửu Nguyên hất xuống đài, ngoại trừ Cửu Nguyên ra thì tất cả đã sớm thua đến không thể thua hơn!”

Đương nhiên, lời của thanh niên cột tóc một bên đã chìm trong tiếng gào thét.

“Ầm!” Một trận đất rung núi chuyển xảy ra, làm rất nhiều nhân loại và phi nhân loại sợ tới mức muốn bỏ chạy.

Nhưng địa chấn rất nhanh đã dừng, giọng của thủ lĩnh Cửu Nguyên vang lên toàn trường: “Các người không phục? Được, vậy tôi sẽ đánh tới khi nào các người phục! Đừng kéo dài thời gian nữa, bây giờ chiến luôn, hơn nữa, vì để các người tâm phục khẩu phục, liên minh Cửu Nguyên sẽ chỉ có tôi và Mặc vu xuất chiến! Nhào vô!”

Ngu Vu nghe vậy thì là người đầu tiên rời khỏi, trực tiếp lui lên khán đài.

Lão Tát Mã tộc Phong và tộc Tùng không nói hai lời, cười ha hả, rút rễ cây xuống khỏi bản đồ.

Ông lão Phong Ngữ thì sờ sờ viên châu trước ngực, dài giọng hỏi: “Các cậu có đảm bảo là địa bàn của Phong Thành bọn ta không bị nhỏ hơn, và cũng không kém hơn hiện tại?”

Nghiêm Mặc gật đầu: “Tôi đảm bảo.”

“Được!” Ông lão Phong Ngữ cười to, theo gió mà bước trở về khán đài Phong Thành.

Tổ vu tộc Thú Nhân khó xử, Mặc vu Cửu Nguyên đã trợ giúp tộc thú Nhân rất nhiều, nhưng bọn họ không thể từ bỏ lãnh địa của mình như vậy, càng không muốn giao tương lai của mình cho người khác.

Nghiêm Mặc không có thời gian giải thích nhiều với tộc Thú Nhân, người tộc này hắn vẫn chưa tiếp xúc nhiều, hắn nhìn ra đối phương đang khó xử, nên chỉ ôn hòa nói: “Ở lại đi, Cửu Nguyên chúng tôi không ép mọi người phải gia nhập liên minh Cửu Nguyên, trận chiến này liên quan đến lãnh địa của tộc Thú Nhân các ông, ông ở lại vẫn tốt hơn là rời đi. Về phần tình hữu nghị giữa tộc
Thú Nhân và Cửu Nguyên, tôi có thể dùng chiến hồn mình thề, tuyệt đối sẽ không vì kết quả của trận chiến này mà thay đổi.”

Tổ vu tộc Thú Nhân trầm mặc trong chốc lát, nói ra ba chữ: “Cậu, rất tốt.”

Anh vũ bảy màu vô cùng vui sướng, tiếp đón chúng bán thần: “Trước tiên chúng ta vây giết hai người Cửu Nguyên! Xử lý xong thì sẽ phân chia địa bàn của chúng ta sau!”

Nghiêm Mặc vỗ vỗ cánh tay Nguyên Chiến: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Nguyên Chiến lại lần nữa vuốt ve cái vòng trên cánh tay, cười ngạo nghễ: “Xem tôi đánh cho chúng kêu cha gọi mẹ như thế nào!”

Trận chiến lại lần nữa bắt đầu, tất cả các nhân loại và phi nhân loại đều cho rằng đây sẽ là một cuộc quyết đấu khiến cả thiên hạ kinh hãi, mà sự thật quả thực là như thế.

Nhưng khi mọi người cho rằng trận chiến đấu này nhất định sẽ kéo dài liên tục mấy ngày mấy đêm hay thậm chí là càng dài hơn, thì trận quyết đấu giữa một nửa bán thần trên đông đại lục cùng thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên lại kết thúc chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Chờ đến khi kết thúc, hơn bảy phần nhân loại và phi nhân loại ở đây đều bị dọa cho thiếu điều tè ra quần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp