*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Lạp Mạc Na, đến bây giờ cô vẫn chưa biết mình sai ở đâu sao?”Vu Tượng thở dài, vẫy tay: “Cô bé, cô qua đây.”
Lạp Mạc Na được nữ nô dìu đi lên bậc thang, ngồi quỳ bên chân Vu Tượng.
Vu Tượng cúi đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đồng cảm với Lạp Mạc Na, lại có chút đáng tiếc: “Cô bé, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ hay sao?”
“Tôi phải hiểu rõ cái gì hả? Hiểu rõ Mặc vu Cửu Nguyên kia mới là đại khí vận giả ư!” Lạp Mạc Na vì phải liên tục hát nên giọng nói đã khàn, mấy chữ sau trở nên bén nhọn dị thường.
Vu Tượng than nhẹ: “Không, cô vẫn chưa hiểu tiên đoán chỉ là một lời nhắc nhở, nó không phải tương lai tuyệt đối. Ta tiên đoán cho cô không phải hy vọng cô đi tìm đại khí vận giả, mà là hy vọng cô có được can đảm làm điều mình muốn làm.”
Lạp Mạc Na không nói gì mà cười lạnh.
Thương hại trong mắt Vu Tượng càng sâu hơn: “Ta còn nhớ lúc đó cô hỏi ta vì sao trên đời này phải có nô lệ, vì sao mọi người không thể cùng nhau làm việc, vì sao không thể chia thức ăn của quý tộc cho nô lệ để bọn họ vượt qua mùa đông dài. Lúc ấy ta hỏi cô, khi trưởng thành cô muốn làm cái gì. Cô nói cô muốn cho tất cả mọi người một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, một năm bốn mùa sẽ không phải chịu đói. Mà đây là nguyên nhân để ta đồng ý tiên đoán cho cô. Nhưng cô thử để tay lên ngực tự hỏi, bây giờ việc cô muốn làm liệu có còn là việc mà lúc trước cô muốn làm hay không?”
Lạp Mạc Na chậm rãi siết chặt hai tay, run rẩy nói: “Ngài đã nói, chỉ cần tôi tìm được đại khí vận giả, để hắn trợ giúp tôi, thì tương lai của tôi sẽ vô cùng huy hoàng. Là ngài chỉ lầm đường cho tôi!”
Phi Sơn có chút tức giận, Vu Tượng đè anh lại, y thu hồi nụ cười của mình, nhàn nhạt nói: “Cô nói không sai, là ta chỉ lầm đường cho cô.”
Nhị tư tế Âm Thành nghe Vu Tượng nói vậy thì gấp đến độ trán đổ mồ hôi, hắn vội vàng chạy đến trước đài Vu Thành, hành lễ với Vu Tượng nói: “Đại nhân, không phải như vậy, là công chúa điện hạ không biết, lúc trước ngài vì...”
Vu Tượng giơ tay ý bảo hắn không cần phải nói.
Lạp Mạc Na không muốn lại giấu diếm: “Là cái gì? Tới lúc này rồi thì còn có cái gì không thể nói?”
Nhị tư tế Âm Thành vừa nôn nóng vừa khó xử, ánh mắt nhìn Vu Tượng tràn ngập vẻ cầu xin.
Vu Tượng cười: “Lạp Mạc Na nói không sai, kỳ thật chuyện này đến tận bây giờ cũng không tất yếu phải giấu diếm. Nếu cô muốn biết, ta sẽ nói cho cô nghe, lúc ấy ta đồng ý tiên đoán cho cô còn có một nguyên nhân khác, nó liên quan đến một lời tiên đoán cổ xưa.”
“Vu Tượng đại nhân!” Vương hậu Âm Thành cũng đi tới, chậm rãi quỳ xuống với Vu Tượng.
Ngoại trừ chiến sĩ trên bản đồ, đại đa số người trên khán đài đều nhìn về phía này, cảm thấy vô cùng tò mò nguyên nhân mà Vu Tượng đồng ý tiên đoán cho Lạp Mạc Na.
Vào lúc này Lạp Mạc Na lại phát ra tiếng cười quái dị: “Tôi đã biết, có phải là vì cái tiên đoán về huyết mạch tộc Thiện Ngôn sẽ thí thần diệt ma, làm dấy lên chiến hỏa trong thiên hạ, chẳng lẽ tôi là...”
“Lạp Mạc Na!” Vương hậu nổi giận.
Lạp Mạc Linh bĩu môi.
Vu Tượng lắc lắc tay: “Người trong lời tiên đoán kia là ai, ta không biết. Năm đó, sau khi cha mẹ cô và Đại Tư Tế phát hiện ra năng lực của cô thì vô cùng lo lắng, hơn nữa hành vi của cô lại thiên vị nô lệ, bọn họ sợ cô chính là người trong truyền thuyết, vì thế cầu cứu ta để tìm chứng thực. Lúc ấy ta đã không tiên đoán cho bất kỳ một cá nhân nào nữa, nhưng sau khi nghe xong nguyện vọng của cô, ta không hy vọng cô cũng giống anh cả mình mà bị người nhà kiêng kị, thậm chí còn bị...”
Nhị tư tế Âm Thành nhắm mắt lại, xong rồi, bại lộ tất cả. Bí mật mà Âm Thành bọn họ che giấu hơn hai mươi năm rốt cuộc đã bại lộ trước mặt tất cả chúng sinh trong thiên hạ.
Nhưng kỳ diệu là, toàn trường lại không có bao nhiêu tiếng nghị luận, tất cả đều nhìn ra Vu Tượng còn có chuyện muốn nói, tất cả đều đang chờ y.
Vu Tượng nhìn về phía Lạp Mạc Na: “Ta sẽ không vì giải quyết tình cảnh của cô mà tiên đoán, tương lai cô tràn ngập những khả năng, có cái không tốt, cũng có cái tốt, ta nhìn thấy cô đứng ở nhiều lối rẽ, vì thế ta chọn tiên đoán có lợi với cô nhất để nói cô biết. Nhưng có tìm được đại khí vận giả kia hay không, có nhận được sự trợ giúp từ người nọ hay không, thì không phải chuyện ta
có thể quyết định, tất cả đều phải dựa vào chính cô.”
Thân thể Lạp Mạc Na run rẩy: “Ngài đang nói tôi đã tự bỏ lỡ huy hoàng của mình sao?”
Vu Tượng lại thở dài: “Tiên đoán của ta có ba kết quả, thứ nhất, cô không nghĩ tới huy hoàng gì đó, mà chỉ làm việc dựa theo tâm tư mình ngay lúc đấy, như vậy có lẽ cô sẽ có một tương lai huy hoàng, cũng có lẽ sẽ không, nhưng ít nhất cô sẽ cảm thấy linh hồn mình thỏa mãn và hạnh phúc.”
Lạp Mạc Na cắn chặt môi.
Vu Tượng: “Thứ hai, cô nhất quyết đi tìm đại khí vận giả, tìm được rồi, còn được cậu ấy trợ giúp và phụ tá, vậy thành tựu của cô sẽ cực kỳ huy hoàng. Ví dụ sáng rõ nhất mời nhìn thủ lĩnh Nguyên Chiến của Cửu Nguyên, người này vốn chỉ là một chiến sĩ cấp hai yếu đến không thể yếu hơn của một bộ lạc nhỏ, nghe nói lúc ấy cậu ta còn tàn phế, nhưng sau khi cậu ta gặp được Mặc vu, chỉ chín năm, cô nhìn cậu ta bây giờ xem?”
Ví dụ này thật sự có thể làm người ta hộc máu! Bao nhiêu người sau khi nghe được đều ôm sự hâm mộ đố kỵ hận với Nguyên Chiến. Và chắc chắn không chỉ có một người nói thầm trong lòng: Lúc trước sao không phải là mình gặp được Mặc vu chứ?
Lạp Mạc Na cũng nhịn không được mà nghĩ, kỳ thật cô ta đã từng có cơ hội bái người kia làm thầy giống Lạp Mạc Linh, nhưng cô ta lại chọn cách bỏ qua. Cô ta cũng từng khẳng định rằng người này chính là đại khí vận giả mà cô ta đang tìm, nhưng sau đó cô ta lại dao động.
Vu Tượng giơ lên ba ngón tay: “Thứ ba, cô tìm lầm hoặc không tìm được, vậy cô có còn huy hoàng hay không, thì phải xem cách làm và vận may của cô.”
Lạp Mạc Na không cam lòng, dùng giọng nói the thé mà hỏi: “Ý ngài là tôi không nên đối phó với đại khí vận giả có đúng không?”
Vu Tượng cao giọng: “Lạp Mạc Na, đến bây giờ cô vẫn chưa biết mình sai ở đâu sao?”
Thân thể Lạp Mạc Na run lên, mặt mũi dần trắng bệch.
Vu Tượng thấy cô ta như vậy, chung quy vẫn có chút không đành lòng, cuối cùng y lại đánh thức vị công chúa này: “Cô sai ở chỗ đã quá khát cầu cái gọi là huy hoàng, mà quên mất nguyên nhân căn bản và cội nguồn để gặt hái được sự huy hoàng! Ta nói lại lần nữa.”
Vu Tượng cũng cao giọng như muốn đánh thức các sinh linh khác: “Tiên đoán chỉ là một lời nhắc nhở, nó không phải tuyệt đối. Cuộc đời của một sinh vật không phải không thể thay đổi, hết thảy đều dựa vào cách làm và suy nghĩ của chính cô.”
Nghĩ nghĩ, Vu Tượng kể một câu chuyện: “Ta từng tiên đoán cho một người, nói cho anh ta biết, sau khi con anh ta lớn lên sẽ giết anh ta, vì thế anh ta giết sạch tất cả con cái của mình. Nhưng trong đó có một đứa nhỏ, bởi vì người mẹ không nỡ để nó chết oan uổng, nên dùng con của nô lệ thế chỗ, nhưng chuyện này vẫn bị thủ lĩnh kia biết và tàn nhẫn tra khảo người phụ nữ đáng thương đó, sau đó thì giết chết cô ta. Rồi ngày sau, đứa bé kia lớn lên, khi biết được chân tướng cái chết của mẹ mình là do người cha tàn nhẫn đó, vì thế cậu ta quyết định báo thù cho mẹ, giết chết thủ lĩnh kia.”
Vu Tượng kể xong thì dừng một chút: “Từ sau chuyện này, ta không còn tiên đoán cho một cá nhân nào nữa, bởi vì ta từng nghĩ, có lẽ bởi vì ta tiên đoán nên mới khiến lời tiên đoán trở thành sự thật.”
Những lời này của Vu Tượng có chút khó hiểu, nhưng đại đa số người nghe vẫn hiểu, rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt như đang suy tư điều gì.
Những lãnh đạo cấp cao không lên sân đấu của Đỉnh Việt thì lộ ra vẻ kinh hãi, chuyện Vu Tượng kể như chuyện phát sinh giữa bọn họ và Cửu Nguyên, tư tế đời trước của bọn họ trước khi chết đã tiên đoán Cửu Nguyên sẽ là kẻ địch lớn của Đỉnh Việt, thậm chí còn sẽ huỷ diệt Đỉnh Việt, vì thế Đỉnh Việt dù là tù trưởng hay là Đại Vu đều
xem Cửu Nguyên như đại địch, và cấp tốc khuếch trương lãnh địa. Đỉnh Việt tuy nhờ vậy mà phát triển nhanh, nhưng vẫn để lại tai hoạ ngầm... chỉ cần là người trong lớp lãnh đạo của Đỉnh Việt đều biết.
Hiện giờ tù trưởng của bọn họ chết trên tay thủ lĩnh Cửu Nguyên, hai bộ lạc sau này chỉ sợ không còn khả năng giải hòa. Nếu ngay từ đầu bọn họ không xem Cửu Nguyên như kẻ địch, thì bây giờ...
Lúc này Vu Tượng bỗng nhiên nở nụ cười như một đứa trẻ, y chớp chớp mắt với mọi người: “Về sau nhớ đừng quá tin vào lời tiên tri, nếu mọi người không muốn bị chúng thần và vận mệnh đùa bỡn.”
Đại Tư Tế Vu Tượng được xưng là đệ nhất tư tế tiên đoán chủ động bước xuống thần đài, thế sự bắt đầu thay đổi, địa vị cao thượng của người tiên tri cũng giảm đi từ ngày hôm nay, thậm chí càng về sau, có người nghe được một vài tiên đoán bất lợi với mình, việc đầu tiên không phải là tin vào, mà là hoài nghi: Này, có phải anh cố ý dùng lời tiên đoán để hại tôi không?
Vu Tượng là người tiên tri, có phải y đã dự đoán được hiệu quả của câu chuyện này về sau không?
“Vu Tượng đại nhân, đại khí vận giả mà ngài nói có phải chính là Mặc vu Cửu Nguyên không? Có phải tất cả những người đối nghịch với đại khí vận giả đều không có kết cục tốt?”
Rất nhiều người đều nhìn sang người hỏi, đó là một thanh niên cột tóc một bên sau đầu.
Chúng sinh lại dời mắt, đây cũng là vấn đề mà bọn họ cực kỳ muốn biết, bao gồm cả Lạp Mạc Na.
Đám người Chú Vu, Tư Thản và Côn Bằng vương nghe thấy câu hỏi này thì hơi nhíu mày, câu hỏi này không dễ trả lời.
Vu Tượng như đã đoán trước sẽ có người đưa ravấn đề như vậy, dù sao hôm nay y đã nhiều lần nhắc tới đại khí vận giả: “Theo như ta phỏng đoán, không phải tiên đoán đâu nha, Mặc vu Cửu Nguyên quả thật là một trong những đại khí vận giả.”
“Một trong những? Chẳng lẽ còn có nhiều người khác?” Chúng sinh kinh ngạc.
Vu Tượng thừa nhận: “Tựa như người xui xẻo cũng không chỉ có một, người may mắn cũng sẽ không chỉ có một. Nhưng vận may của một người luôn thay đổi bất biến, nếu nói vận may của một người là do thần ban cho, vậy không ai đoán được ý thần, chúng ta cũng sẽ không biết người tiếp theo mà thần muốn cưng chiều sẽ là ai. Cho nên, thay vì kỳ vọng và khát cầu loại chuyện hư ảo
này, còn không bằng làm tốt chuyện của mình. Lạp Mạc Na, cô cũng giống vậy, ta hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ càng một chút, tương lai cô rốt cuộc muốn làm gì. Thần không hề vứt bỏ cô, ngẫm lại năng lực của cô xem, đó là năng lực mà người thường có thể có được sao?”
Lạp Mạc Na giật mình, một lát sau bỗng nhiên ôm mặt khóc.
Người Cửu Nguyên: Ai nha, lại khóc nữa.
Nhị Mãnh rút đao.
Lạp Mạc Linh kêu oan: “Cái này tôi chưa nói gì hết! Anh đừng có mà giận chó đánh mèo, nếu anh dám chém tôi, có tin tôi nói anh chẳng những bị đè suốt đời, mà còn bị nhiều... Ô ô!”
Lạp Mạc Linh bị Ô Thần bịt chặt miệng.
“Nếu còn là anh em thì im miệng!” Ô Thần thật sự giận rồi. Cái nguyền rủa này mà anh dám nói lung tung sao?
Lạp Mạc Linh đau khổ gật đầu.
Lúc này Ô Thần mới buông cậu ta ra, nhưng vẫn không vui vẻ gì: “Cái kiểu cứ há mồm là có chuyện như anh phải tìm người tới quản mới được, chờ trở về em sẽ giúp anh kiếm đối tượng.”
Nhị Mãnh phản ứng lại, tức giận đến mức muốn giết người.
Lạp Mạc Linh nhấc tay, tỏ vẻ mình đầu hàng. Người có bạn có chỗ dựa tôi đấu không lại!
Người Cửu Nguyên vui đùa ầm ĩ trên khán đài khiến Vu Tượng chú ý tới, y nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt Lạp Mạc Linh, bỗng nhiên muốn làm một chuyện, mà chuyện này cũng liên quan đến Nghiêm Mặc.
“Chư vị, trước khi ta triệt để mất đi năng lực tiên đoán, ta từng tiên đoán một lần cuối cùng, trong tiên đoán kia, ta nhìn thấy khắp thiên hạ dấy lên chiến hỏa, không một sinh linh nào có thể chạy thoát.”
Chúng sinh ồn ào, ngay cả chiến trường cũng bị ảnh hưởng.
Nụ cười trên mặt Vu Tượng biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Ta đã từng cho rằng lời tiên đoán cổ xưa về huyết mạch tộc Thiện Ngôn là muốn nhắc nhở mọi người tiêu diệt tộc Thiện Ngôn, thẳng đến khi ta nhìn thấy tiên đoán cuối cùng, ta mới biết, lời đồn ấy sai rồi. Tiên đoán kia không phải muốn nói chúng ta đề phòng và tiêu diệt huyết mạch tộc Thiện Ngôn, mà là nói cho chúng ta biết, vào ngày ma thần đến từ bên ngoài bầu trời giáng xuống, một người nào đó mang huyết mạch tộc Thiện Ngôn sẽ dẫn dắt tất cả chúng ta cùng chống lại ma thần. Không phải huyết mạch tộc Thiện Ngôn làm dấy lên chiến hỏa trong thiên hạ, mà là ma thần đến từ bên ngoài bầu trời giáng xuống, ép chúng ta không thể không chống lại. Tiên đoán nói huyết mạch tộc Thiện Ngôn thí thần diệt ma, nhưng kẻ mà bọn họ giết là ma thần đến từ bên ngoài bầu trời!”
Toàn trường sôi trào.
Tất cả các nhân loại và phi nhân loại ở đây có bao nhiêu người chưa từng nghe qua truyền thuyết này? Dù là trước kia chưa từng nghe qua, thì bây giờ cũng sẽ được người bên cạnh phổ cập kiến thức.
Nghiêm Mặc chuyển mắt nhìn Vu Tượng, chào y, Vu Tượng cũng mỉm cười đáp lại.
Phản ứng của người Âm Thành là lớn nhất, thành chủ Âm Thành trên bản đồ bỗng nhiên hô to một tiếng, thất thố chạy đến rìa bản đồ, cao giọng hỏi Vu Tượng: “Đại nhân, ý ngài là truyền thuyết kia sai rồi, huyết mạch tộc Thiện Ngôn không phải kẻ địch của cả thiên hạ?”
Vu Tượng rất chắc chắn mà trả lời: “Không phải.”
Thành chủ Âm Thành thét dài một tiếng, lúc này tất cả người Âm Thành ở đây đều lệ nóng doanh tròng.
Vương hậu bỗng nhiên khóc thành tiếng, vương thất Âm Thành bọn họ chính là huyết mạch tộc Thiện Ngôn, bọn họ lưng đeo gánh nặng của lời tiên tri về huyết mạch, lén gạt đi bí mật này, có ai biết bọn họ phải chịu bao nhiêu áp lực? Khi bọn họ phát hiện năng lực của con trai trưởng, lại phát hiện chí nguyện của trưởng nữ, có ai biết bọn họ đã phải sợ hãi cỡ nào?
“Chúng thần ơi! Tại sao lại như vậy! Bọn ta... tổ tiên bọn ta đã xử tử bao nhiêu người mang năng lực huyết mạch cường đại, Âm Thành bọn ta...” Đại Tư Tế Âm Thành thống khổ gào lên, Âm Thành bọn họ vốn hẳn đã cường đại hơn, nhưng vì lời tiên đoán trong truyền thuyết, bọn họ không thể không tự mình diệt trừ một vài người có năng lực huyết mạch phản tổ cường đại.
Mà Lạp Mạc Linh và Lạp Mạc Na, nếu không phải thế hệ thành chủ và tư tế Âm Thành lúc này rất trọng tình, thương tiếc cho con mình, thì chắc hai người bọn họ đã không sống được đến bây giờ.
Vương hậu nhìn về phía Lạp Mạc Linh ngồi trên khán đài Cửu Nguyên, khóc càng thêm đau xót.
Lạp Mạc Linh nhìn trời, cười khẽ: “Ha.”
Lạp Mạc Na lau nước mắt, quỳ thi lễ với Vu Tượng, sau đó đi xuống nâng mẫu hậu của mình dậy, cô ta cũng nhìn về phía anh mình.
Nhưng anh cô ta lại không nhìn bọn họ.
Cô ta đáng thương, vậy còn anh cô ta thì sao?
Cô ta chỉ lạc mình trong lời tiên đoán, nhưng anh trai cô ta lại bị một truyền thuyết ép phải làm người câm suốt mười năm trời! Một vương tử, nhưng lại bị ép cho không thể không rời khỏi quê nhà của mình.
Nhưng mà! Hóa ra anh trai cô cũng không phải người trong truyền thuyết, mà cô ta cũng không phải người may mắn trong tiên đoán. Lạp Mạc Na cười thảm.
Cô ta vẫn đố kỵ với Nghiêm Mặc, cũng hận hắn, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy đầu óc mình chưa bao giờ thanh tỉnh được như vậy, chưa từng trong hơn hai mươi năm.
Cô ta thật khờ, thân là đại công chúa Âm Thành, khi cha mẹ và tư tế không phản đối việc cô ta kế vị, vậy vì sao cô ta muốn bỏ gần tìm xa mà chạy tới Đỉnh Việt? Để hôm nay làm bại lộ thực lực của mình, dù cô ta có bại bởi Mặc vu Cửu Nguyên, nhưng nếu cô ta muốn ngôi vị thành chủ Âm Thành, vậy người Âm Thành cũng chỉ có hoan nghênh.
Đương nhiên, cô ta cũng sẽ không từ bỏ Đỉnh Việt, nhưng từ hôm nay, cô ta sẽ không coi thường sức mạnh mà Âm Thành có thể cho mình.
Lạp Mạc Na lại lần nữa nhìn về phía Lạp Mạc Linh: Anh bỏ tất cả những thứ đó, vậy tôi sẽ lợi dụng nó. Anh cả, cảm ơn anh. Cảm ơn sự bảo hộ của anh, cảm ơn sự thoái nhượng của anh.
Cô ta lại nhìn về phía chiến trường, yên lặng nói với Nghiêm Mặc: Tôi cũng phải cảm ơn anh, anh khiến tôi biết được tư vị của ghen ghét và thù hận, nhưng anh cũng chỉ cho tôi biết sau này phải đi trên con đường nào, và làm sao để lung lạc nhân tâm tốt hơn cùng cách thống trị con dân của tôi. Tôi không dám nói về sau tôi nhất định sẽ mạnh hơn anh, nhưng tôi sẽ không để anh có bất cứ cơ hội nào cười nhạo và khinh thường tôi!
Lạp Mạc Na vẫn tiều tụy, nhưng cô ta lại đứng thẳng lưng, gần nửa đời người cô ta truy tìm đại khí vận giả, đứa con gái muốn trở thành nữ vương của đông đại lục như trưởng thành hơn rất nhiều chỉ trong giây phút ngắn ngủi.
La Tuyệt vỗ tay tạo ra tiếng sấm: “Còn mười lăm phút cuối.”
“A! Mọi người mau nhìn kìa! Thủ lĩnh Cửu Nguyên nổi giận!”
Gì? Làm sao vậy? Chúng sinh đang nghe kể chuyện lập tức dời mắt, trận chiến trên chiến trường vừa mới dừng lại đến hồi gay cấn.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện mà Vu tượng kể vốn là một nhân vật lớn trong truyền thuyết: Moses.
Có điều Moses là con của nô lệ (vua nghe tư tế nói hắn sẽ chết trên tay nô lệ, liền hạ lệnh cho toàn thành giết chết những đứa con vừa mới ra đời của nô lệ), nhưng được Hoàng Hậu nhận nuôi, sau đến giết chết ông vua.