Dị Thế Lưu Đày

Chương 629: Ai là đại khí vận giả


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

wlop-GhostBlade-art----2395071

“Cầu xin ngài cướp lấy năng lực của kẻ địch, xé nát đôi cánh hắn, khiến chân hắn gãy đoạn, khiến tay hắn không cách nào cử động, khiến miệng hắn viễn vĩnh câm lặng.”

“Lão Tát Mã? Lão Tát Mã!”

“A? Ai kêu ta?” Mấy nhánh cây trên đầu lão Tát Mã tộc Phong quơ quơ, có vẻ như mới chợt hoàn hồn, lão nhìn anh vũ bảy màu trước mặt, cười thật hiền lành, chậm rãi nói: “Nhóc con, vừa rồi ta ngủ mất, ngại quá, lớn tuổi nên vậy đó, nhóc vừa mới nói cái gì?”

Anh vũ bảy màu: “...”

Lão Tát Mã tộc Tùng phát ra tiếng cười xào xạc như tiếng gió thổi qua lá tùng, giúp anh vũ lặp lại câu hỏi lần nữa.

Lão Tát Mã tộc Phong nghe xong thì buồn rầu mà giơ nhánh cây như quyền trượng lên gãi gãi vỏ cây trên đỉnh đầu: “Khu rừng đen là của tộc Phong ta, ta không giúp chủng tộc khác cũng được thôi.”

Anh vũ bảy màu đang định thở phào thì nghe lão Tát Mã tộc Phong nói tiếp: “Nhưng ta không thể không giúp con mình nha.”

Anh vũ bảy màu lập tức thả lỏng tâm tình, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Đương nhiên, có ai lại không giúp con mình chứ. Lão Tát Mã ngài yên tâm, ta có thể cam đoan Âm Thành bọn ta tuyệt đối sẽ không tấn công người cây tộc Phong của ông, nếu có chủng tộc khác đối phó với các ông, Âm Thành bọn ta cũng có thể giúp các ông.”

Lão Tát Mã tộc Phong cười ha hả: “Thật à, thế thì tốt quá, nhóc ngoan.” Bỗng nhiên lão Tát Mã thu nụ cười lại, chỉ quyền trượng về phía Tây: “Hả? Đó là kẻ nào, sao chơi hai đánh một, bắt nạt con của ta?”

Anh vũ bảy màu vội nhìn qua, con lão Tát Mã đâu?

Lão Tát Mã tộc Phong tức giận, múa may quyền trượng: “Mấy đứa! Có người bắt nạt tộc Phong chúng ta, phải làm sao?”

Tộc Phong cùng hợp xướng: “~ Đánh chết bọn chúng í a đánh chết bọn chúng!”

Anh vũ bảy màu: “Từ từ! Lão Tát Mã, ông nói con ông là ai?” Ta có thấy ai đánh tộc Phong đâu?

Lão Tát Mã tộc Phong chỉ quyền trượng vào Nghiêm Mặc, vô cùng khẳng định và chân thành nói: “Chính là cậu ấy, huyết mạch tộc Trường Sinh của ta... con của ta.”

Tiểu Tát Mã tộc Phong cũng bất đắc dĩ mà hát: “~ A, đó chính là người anh em nhân loại duy nhất của tộc Phong ta, vì sao dòng máu của cậu lại trộn lẫn với nhân loại, bây giờ ngay cả đánh nhau cũng lợi hại hơn ta ~”

Anh vũ bảy màu và toàn thể các nhân loại cùng phi nhân loại nghe được: “...” Thủ lĩnh Cửu Nguyên anh bước ra đây, bọn tôi cam đoan sẽ không đánh chết anh!

Nguyên Chiến quay đầu: Ai đang kêu tôi đó?

Chúng sinh ghen tỵ không thôi, không biết bao nhiêu sinh linh ở đây chửi ầm lên trong lòng: Mặc vu Cửu Nguyên kia rõ ràng là nhân loại, từ khi nào đã thành người mang huyết mạch tộc Phong Trường Sinh rồi?

Lúc này Đại Tư Tế Âm Thành đột nhiên ‘a’ một tiếng, lúc trước, khi thủ lĩnh Cửu Nguyên nghèo túng đến mức bị bán làm nô lệ cho Âm Thành, chẳng phải có người hoài nghi hắn có quan hệ với tộc Trường Sinh sao? Nhưng hóa ra người có huyết mạch của tộc Trường Sinh không phải Nguyên Chiến, mà là Mặc vu Cửu Nguyên bị
cháy thành than vẫn có thể sống lại!

Được rồi, những người Âm Thành khác cũng nhớ tới chuyện này. Cho nên kỳ thật Cửu Nguyên đã sớm thông đồng với tộc cây Trường Sinh đúng không?

Lão Tát Mã tộc Phong cũng ôn hòa gật đầu: “Đúng vậy, con mình thành lập bộ lạc, bọn ta là nửa cùng tộc, dù sao cũng phải quan tâm một chút.”

Tộc Phong cùng nhìn sang anh vũ bảy màu: “~ Ê, cái tên kia, muốn đánh Tiểu Mặc à? Tuổi tác của cậu ấy trong tộc Phong vẫn còn là trẻ nhỏ đó nha ~ í a trẻ nhỏ!”

Anh vũ bảy màu: “...” Thế đạo này khó lăn lộn quá! Mình vẫn nên trở về nấp dưới cánh mẹ đi!

Anh vũ bảy màu và Âm Thành bị tộc Phong trông chừng, tộc Phong cũng không thể đi trợ giúp Nghiêm Mặc.

Nhưng số người ngoan ngoãn chỉ là số ít, đại đa số các thế lực lớn đều chủ động hoặc bị động tiến vào cuộc tranh chấp địa bàn.

Đánh một hồi, cơn tức rất dễ nổi lên, đánh giả cũng biến thành đánh thật, đặc biệt là liên quan đến địa bàn của mọi người, sao có thể không nghiêm túc?

Mọi người đánh nhau tóe lửa, tộc Người Cá và tộc Bạch Hi vì bảo hộ địa bàn Cửu Nguyên mà cũng nhanh chóng bị cuốn vào trận chiến.

Nghiêm Mặc bay lên giữa không trung, vừa đấu với thành chủ Không Thành vừa phụ trợ hai tộc, còn thêm một tộc Thú Nhân, a, còn có Nguyên Chiến nữa.

Thành chủ Không Thành đã vài lần đánh lén thất bại, đột nhiên gã hô lên một tiếng. Một bà lão thân thể trông như xác ướp bỗng nhiên xuất hiện, bà ta nhếch miệng với Nghiêm Mặc, để lộ ra hàm răng đen thui của mình.

Đại Tư Tế Không Thành - Trần lão! Nghiêm Mặc chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra đối phương. Vừa rồi hắn đã cảm giác được bên cạnh còn có một kẻ quấy rối, quả nhiên là đúng.

Trần lão vừa lầm bầm cái gì đó, Nghiêm Mặc liền cảm thấy không khí bên người càng lúc càng đặc lại, thân thể hắn như bị trói buộc.

Thành chủ Không Thành thấy Nghiêm Mặc dừng lại, lập tức thi triển vết rách không gian.

Nghiêm Mặc thấy trong lòng bàn tay gã hình như có cái gì đó chợt lóe, tức khắc hiểu ra, thành chủ Không Thành căn bản không có năng lực thao túng không gian, gã ta chỉ đang sử dụng một công cụ nào đó.

Tiếng nhắc nhở của La Tuyệt vang lên, thời gian sắp hết.

Nghiêm Mặc lại làm trò mà lười biếng duỗi eo dưới cái nhìn trừng trừng của quần chúng, hai tay hắn căng ra, cử động một cách bình thường trong thứ không khí tựa như nhựa cao su.

Trần lão lập tức đẩy nhanh ngữ tốc, thân thể cũng bắt đầu lắc lư với biên độ nhỏ, bởi vì tốc độ nói của bà ta quá nhanh mà có chút nước miếng dính bên môi bà ta.

Thành chủ Không Thành nghiến răng, tay trái hướng về phía Nghiêm Mặc liên tục phóng ra hai vết rách không gian, nhưng mỗi lần vết rách xuất hiện Nghiêm Mặc đều tránh được chỉ với một động tác cực nhỏ, mà lực hút đáng sợ của vết rách không gian kia tựa hồ như không hề có tác dụng với hắn, nếu không phải vạt áo hắn phất phơ bay về phía vết rách không gian thì gã đã phải hoài nghi vết rách mình tạo ra là đồ giả.

“Trần lão! Phối hợp với ta!” Thành chủ Không Thành không cho phép cự tuyệt mà ra lệnh.

Trần lão kêu lên một tiếng quái dị, tự moi một con mắt của mình ra mà cho vào miệng.

Nghiêm Mặc: “...” Đệt mẹ!

Trên khán đài truyền đến tiếng nôn mửa.

Không khí xung quanh hắn lại càng thêm đặc sệt, Nghiêm Mặc duỗi hai tay được một nửa thì đã bị không khí đặc quánh như nhựa quấn chặt.

Mặc Đại Tư Tế bỗng nhiên không cử động nữa, hắn còn cười với thành chủ Không Thành: “Năng lượng đã hao gần hết rồi chứ gì? Đến lúc này, ông đã phóng ra tổng cộng bảy vết rách không gian. Tôi không tin ông còn có thể tiếp tục, muốn xé rách không gian cần có một lượng năng lượng lớn, thân thể ông... hoặc là nói, thứ vũ khí kia của ông, bây giờ có chịu được nữa không?”

“Có chịu được nữa không, mi thử là biết.” Thành chủ Không Thành đến tận bây giờ mà vẫn còn rất bình tĩnh.

“Xem ra là còn một phát cuối.” Nghiêm Mặc vẫn cười.

Thành chủ Không Thành không đứng cách xa hắn, để xé rách không gian cần có thời gian tích lũy năng lượng, mấy lần trước đã làm năng lượng gần cạn đáy, bảo bối trong lòng bàn tay gã đã phát tín hiệu cảnh báo, nhiều nhất chỉ có thể bắn được một lần, sau lần này, bảo bối
sẽ tiến vào thời kỳ ngủ đông dài hạn.

Gã phải nắm giữ cơ hội cuối cùng. Trước kia gã dùng chiêu này ám toán người khác cơ hồ là bách phát bách trúng, chưa ai từng thoát được nó, nhưng thanh niên vu giả trước mặt gã hôm nay đã phá vỡ thần thoại đó.

Đối phương còn nhìn thấu kỹ năng lợi dụng chiết xạ không khí để ẩn thân của gã, khiến gã mất đi cơ hội châm ngòi Cửu Nguyên và Ám Thành.

Nguyên Chiến dừng tấn công mà nhìn về phía Nghiêm Mặc.

Những người khác ngay cả ý muốn truy kích cũng không
có, bao gồm cả Thù Nghệ, đều đang cố tận dụng chút thời gian ngắn ngủi mà Nguyên Chiến lơi là để thở dốc.

Tiếng lòng của chúng chiến sĩ: Năng lực của tên thủ lĩnh Cửu Nguyên này quá đáng sợ rồi, dù là đòn tấn công nào rơi xuống người đối phương cũng đều không có tác dụng. Thậm chí, chúng chiến sĩ còn sinh ra cảm giác đối phương đang mượn cơ hội này mà quan sát kỹ xảo và đặc thù chiêu thức của năng lực bọn họ sử dụng.

Lạp Mạc Na đã sắp không hát nổi nữa, năng lượng của cô ta dù sao cũng không phải vô tận, cô ta vất vả lắm mới biết được phương pháp sử dụng năng lực chính xác từ tiên đoán của Đại Vu Triết Lê — điều này cũng khiến cô ta càng thêm tin tưởng vững chắc rằng cô ta không chọn sai, nhưng quãng thời gian để cô ta hiểu và sử dụng không dài, có thể chống được đến bây giờ đã vượt
qua sức phát huy ngày thường của cô ta rất nhiều.

Nhưng so với cô ta đã sắp mệt chết, Mặc vu Cửu Nguyên lại càng đánh càng hăng, hình như hắn vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy, nhưng tất cả những điều không hợp lý này chắc cũng đã tới lúc ngưng rồi đi?

Vết rách không gian cuối cùng của thành chủ Không Thành xuất hiện ngay trên người Nghiêm Mặc!

Cả khán đài phát ra tiếng kinh hô!

Thân thể Nguyên Chiến vừa định nhào qua đó thì hắn đã dừng lại.

Cảnh tượng này như ảo giác, trong nháy mắt khi vết rách không gian xuất hiện trên người Nghiêm Mặc, hắn đã thoát khỏi trói buộc của không khí đặc quánh xung quanh, thân thể biến mất, nhưng bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, nên người khác nhìn vào còn tưởng hắn bị vết rách không gian kia đánh trúng.

Thị lực của thành chủ Không Thành không bằng Nguyên Chiến, cũng không có mối liên kết linh hồn như Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, vừa rồi gã cũng tưởng mình đã đánh trúng Nghiêm Mặc.

Vui sướng còn chưa dâng lên trong đáy mắt thì thành chủ Không Thành bỗng nhiên nghe thấy có người thấp giọng nói bên tai: “Tôi biết ông là ai, nhưng ông thật sự cảm thấy gia tộc Bàn A sẽ đến đón ông về thế giới của thần sao? Dobino đã nói cho tôi biết, lúc trước gia tộc Bàn A đã bắt một ít sinh vật trên hành tinh này để thí nghiệm, trong đó có một thí nghiệm lai tạo gien mình với dân bản xứ trên hành tinh này, nhưng bọn họ làm vậy không phải vì muốn tạo ra con cháu đời sau, mà chỉ muốn tạo ta một vài vật phẩm tiện cho các thí nghiệm khác.”

Tiếng thở dài vang lên ngay sau đó: “Chỉ sợ ngay cả vật phẩm thí nghiệm ông cũng không biết là cái gì đi? Mà sứ mệnh gia tộc ông cho là vinh quang kia chỉ là một đám người ngoài hành tinh suy tàn, kỳ vọng trước khi chết lũ súc vật mình nuôi có thể gây ra chút phiền toái cho dân bản xứ mà thôi.”

Làn da bọc xương của thành chủ Không Thành run lên nhè nhẹ: “Ta sẽ không tin mi.”

“Nếu ông không tin tôi, vậy thì hỏi chủ nhân tạo ra ông đi, xem, hắn ở ngay đó, đang chờ ông qua kia.”

Thành chủ Không Thành cảm thấy mình bị ai đẩy nhẹ một cái, gã cũng thấy phía trước có một cánh cửa mở ra, trước cửa có hai đội binh lính ăn mặc kỳ quái xếp thành một con đường, phía trước con đường nọ như có ai đứng đưa lưng về phía gã.

“Lạy thần, ngài đã tới đón bọn con rồi ư? Ngài có biết bọn con đợi bao lâu không? Không, con không oán giận ngài, dù chờ bao lâu cũng đáng giá, bọn con vẫn luôn làm theo mệnh lệnh ngài để lại, bọn con đã tìm kiếm thật lâu, tuy chỉ tìm được một phần thần khí bị mất, nhưng bọn con đã phát hiện ra trí năng quan trọng nhất của phi thuyền, chỉ cần lấy được nó, mượn năng lực của nó, bọn con nhất định sẽ tìm được tất cả những thần khí đã mất. Nhưng mà... bọn con cảm thấy trí năng phi thuyền có chút vấn đề, bọn con ra tín hiệu cho nó, nhưng nó không đáp lại. Lạy thần, xin nói cho con biết, bọn con phải làm như thế nào?”

Vẻ mặt của thành chủ Không Thành vô cùng thành kính, đó là vẻ mặt sùng kính vô hạn chỉ khi triều kiến một vị thần thật sự mới có, còn có một chút lòng mong mỏi hướng tới khó tả thành lời.

Vị thần đứng phía trước chậm rãi xoay người, hào quang bao phủ, loá mắt nhưng lại không chói mắt.

Thần đang vẫy tay với gã, hình như còn đang mỉm cười, khen ngợi sự cố gắng của gã.

Thành chủ Không Thành mắt nhìn phía trước, mang theo chút khiêm tốn và nụ cười không cách nào ức chế được, tự bước vào trong vết rách không gian đã sắp biến mất kia.

“Y —!” Tiếng kêu bén nhọn cực kỳ chói tai của Trần lão như đâm thủng phía chân trời, Trần lão như phát điên mà nhằm về phía Nghiêm Mặc.

Người trên chiến trường, người trên khán đài: Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thành chủ Không Thành tự sát? Tư tế Cửu Nguyên kia đã làm gì gã?

Tất cả các nhân loại và phi nhân loại chỉ thấy vết rách không gian xuất hiện trên người Nghiêm Mặc, nhưng Nghiêm Mặc lại biến mất tại chỗ, không bao lâu sau đó, bọn họ chợt thấy Thành chủ Không Thành xuất hiện ở vị trí của Nghiêm Mặc, mà thành chủ Không Thành lại mang theo nụ cười mỉm quái dị tự bước vào vết rách không gian!

“Oành!” Thân thể Trần lão nổ tung.

Bà ta tự xem mình như vũ khí mà ôm lấy Nghiêm Mặc, muốn lợi dụng sức nổ khi tự bạo để tạc chết tên vu giả xuất quỷ nhập thần đáng sợ này.

Nhưng chờ khi Trần lão biến thành thịt nát rơi xuống đất, mọi người mới phát hiện Nghiêm Mặc nào có ở đó, hắn rõ ràng đứng bên cạnh thủ lĩnh Cửu Nguyên.

Các chiến sĩ Không Thành còn lại đều ngây người, sau đó phát ra tiếng rống bi thương rung trời, bọn họ muốn xông tới liều mạng với Nghiêm Mặc, nhưng bị tộc Người Cá và Phong Nghiêu liên thủ ngăn cản.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ tay Nguyên Chiến, vẻ mặt có chút tiếc nuối và cũng có chút nhẹ nhàng: “Giải quyết xong, tiếc là không thể lấy được món vũ khí có thể tạo vết rách không gian kia, cũng không hỏi được đối phương đã làm gì cái hành tinh này rồi.”

Hắn lo hỏi nhiều quá sẽ làm thành chủ Không Thành tỉnh lại, chiêu ảo thuật này hắn mới học được không bao lâu, nên không tự tin lắm.

Nguyên Chiến dùng sức ôm chặt hắn: “Như vậy đã rất tốt rồi, giữ Không Thành lại cũng rất phiền toái.”

Ngu Vu mò qua: “Nè, Tiểu Mặc, vừa rồi cậu làm cái gì vậy?”

Được rồi, vị này rất hay tò mò.

Nghiêm Mặc rất muốn nhắc nhở mấy người khác sao không đánh nhau mà cứ đứng đực ra đấy tò mò hóng chuyện thế, thời gian không còn nhiều đâu!

Mọi người tỏ vẻ: Không gấp, bọn tôi nghỉ mệt xong rồi đánh tiếp!

Nghiêm Mặc cười thật ôn hòa, nhưng lại có chút xấu xa mà không giải thích: “Ngu Vu đại nhân, anh không thể vì có tôi che chở cho chiến sĩ người cá các anh mà anh lại không làm tốt chức trách tư tế của mình nha! Anh xem, tộc Rắn Biển đang nhân lúc anh không ở đó mà cắm cờ lên một hòn đảo nhỏ trong vùng biển của chúng ta kia.”

Ngu Vu vươn ngón tay dài của mình ra chọt chọt trán hắn, rồi xoay người đi dạy dỗ tộc Rắn Biển đang lén cắm cờ.

Chúng sinh ở đây đã tò mò muốn chết, nhưng Nghiêm Mặc không chịu nói.

Nguyên Chiến chọt hắn.

Nghiêm Mặc trừng: “Anh giải quyết xong bên này chưa? Đừng sờ loạn nữa, tôi nói. Kỳ thật cũng không có gì, lúc ấy, sau khi thích ứng với không khí đặc mà Trần lão tạo ra, tôi phát hiện mình có thể kích thích năng lượng trong không khí, nhưng khi đó tôi không làm gì, để tìm cơ hội giải quyết thành chủ Không Thành. Sau đó thành chủ Không Thành thấy tôi đứng yên, quả nhiên tấn công tôi. Mà khi đó tôi đã thoát thân, hơn nữa còn ẩn thân chạy tới bên cạnh thành chủ Không Thành. Tiếp theo... chính là dùng năng lực mới học kết hợp với nguyện lực để tạo ra một ảo cảnh. Sau đó thành chủ Không Thành trúng chiêu, Trần lão tự bạo báo thù cho gã rồi cũng chết. Hết chuyện! A Chiến, phía sau!”

Lạp Mạc Na lại lần nữa hát lên, vài tên chiến sĩ cùng đánh lén Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến tức giận xoay người, không thấy hắn đang bận à? Cái đám không trứng này! Tìm đánh đúng không, có gan thì đừng chạy!

Nguyên Chiến đuổi theo mấy chiến sĩ kia đánh tơi bời, hắn cũng không cần xài năng lực khác, dùng nắm tay biến thành chuỳ đá mà đập thôi. Hắn cảm thấy đánh người như vậy vẫn là sướng nhất!

Đáng thương thay cho mấy chiến sĩ cấp mười được ‘chế tạo’ tạm thời bị hắn đánh đến kêu hu hu, nhưng bọn họ dù có trốn thế nào, hay lên trời xuống đất, cũng đều không trốn thoát.

Khóe miệng Nghiêm Mặc giật giật, tầm mắt giao nhau với Thù Nghệ.

Thù Nghệ khẽ gật đầu với Nghiêm Mặc, cầm một thanh kiếm kim loại thật lớn xoay người đuổi theo đánh giết
Nguyên Chiến.

Nghiêm Mặc: “...” Tôi là người yêu hoà bình tha thiết, thật sự!

Lạp Mạc Na không biết mình đã ghen tỵ đến hai mắt đỏ bừng.

Thật ra cô ta không có gả cho Phụ Điển, tuy người
khác đều cho là như vậy.

Cô ta còn đang tìm kiếm đại khí vận giả thật sự trong bộ lạc Đỉnh Việt, mà Thù Nghệ chính là người có khả năng nhất.

Có thiếu niên nào mà không thích cái đẹp? Đàn ông thích phụ nữ đẹp, phụ nữ cũng thích những người đàn ông anh tuấn, mà Thù Nghệ dù không phải người anh tuấn nhất bộ lạc Đỉnh Việt thì cũng đáng chú ý nhất, đàn bà con gái trong bộ lạc cũng có nhiều người thích hắn.

Lạp Mạc Na muốn phát triển ở Đỉnh Việt đương nhiên sẽ coi trọng người mạnh nhất của Đỉnh Việt, nên để ý đến Thù Nghệ được xem là tù trưởng đời kế tiếp thật sự không có gì kỳ lạ.

Nhưng Thù Nghệ lại chưa từng thể hiện ra nhu cầu trên phương diện kia với cô ta, thậm chí khi cô ta chủ động lấy lòng cũng làm như không thấy.

Đệ tử tư tế - Tri Xuân nói với cô ta, rằng Thù Nghệ là người như vậy, hắn sẽ không để bất cứ kẻ nào vào trong tim, muốn làm vợ hắn, thì đừng bao giờ nghĩ tới việc khống chế hắn, mà chỉ có thể đi theo hắn.

Lạp Mạc Na không muốn làm một người phụ nữ suốt ngày chỉ hầu hạ dưới thân đàn ông, cái cô ta muốn làm là nữ vương đại lục, là người phụ nữ cao quý nhất thế giới này. Cô ta thích Thù Nghệ, nhưng tuyệt đối sẽ không vì hắn mà hạ thấp đầu và sự kiêu ngạo của mình, càng không hạ mình phục vụ cho hắn.

Mà cô ta có thể bình tĩnh trước mặt Thù Nghệ là bởi vì cô ta nhận định Thù Nghệ sẽ lãnh đạm, lạnh nhạt, tàn khốc và tàn nhẫn với bất cứ kẻ nào.

Nhưng bây giờ cô ta lại thấy Thù Nghệ luôn sắc bén như mũi kiếm ấy lại gật đầu với Nghiêm Mặc, mà cô ta thề rằng mình còn thấy trong mắt đối phương lóe lên sự dịu dàng và... ham muốn mà cô ta chưa bao giờ thấy qua trong đôi mắt đó!

Cô ta là con gái, là một đứa con gái xinh đẹp mà hầu hết đám đàn ông đều ham muốn chiếm hữu, cái loại ánh mắt tràn ngập tính xâm lược và khát vọng khi cầu mà không có được đó quá quen thuộc với cô ta!

Thù Nghệ không đặt sự lấy lòng của cô ta vào mắt nhưng lại ôm tâm niệm và dục vọng với tư tế của bộ lạc đối địch, mà tư tế kia còn là một tên thanh niên?

Giờ khắc này, Lạp Mạc Na đã đố kỵ đến mức tâm can vặn vẹo.

Cô ta không cam lòng!

Trên vu thuật có lẽ cô ta không bằng Nghiêm Mặc, dù sao năng lực này cô ta chỉ mới học chưa được bao lâu. Nhưng vì sao cô ta lại...

Mà đây đã là lần thứ hai, đây là lần thứ hai có một người đàn ông vì Nghiêm Mặc mà cự tuyệt cô ta.

Đúng vậy, Lạp Mạc Na đã nhận định Thù Nghệ cự tuyệt sự lấy lòng của cô ta là vì bị Nghiêm Mặc mê hoặc cám dỗ.

Đây là một tên ma vu, một sự tồn tại sai lầm không nên có trên thế giới này.

Trước kia Lạp Mạc Na chưa bao giờ hận Nghiêm Mặc như vậy, cùng lắm chỉ là ghen tỵ với hắn, nhưng bây giờ, cuối cùng thì cô ta cũng đã không thể khắc chế được nỗi hận của mình dành cho người này.

Người vì yêu mà ghen, vì ghen mà hận, cô ta cũng chỉ là một đứa con gái bình thường mà thôi.

Cô ta còn một tuyệt chiêu nữa, đó là thứ cô ta vừa mới học được trước khi tới Vu Thành, nhưng cô ta không dám dùng, cô ta sợ kết quả sau đó, nhưng bây giờ... bị nhiều người nhìn như vậy, làm sao cô ta có thể bại bởi Nghiêm Mặc?

Cô ta chính là huyết mạch tộc Thiện Ngôn có đại khí vận giả bên người, cô ta là người được thần tuyển chọn, cô ta không nên và cũng không thể yếu hơn Mặc vu Cửu Nguyên kia!

Lạp Mạc Na hít sâu một hơi, nắm chặt viên nguyên tinh to bằng quả trứng, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã mở ra.

Giọng hát khàn khàn đầy tang thương chậm rãi vang lên trong trời đất: “Lạy chúng thần, tôi vô cùng hèn mọn, cầu xin các ngài hãy thương hại cho tôi, kẻ địch cường đại và tham lam đã làm hại con dân của tôi, thân và tâm tôi đều đang đau nhức, máu tôi chảy khắp trên mặt đất, nước mắt
tôi khiến sông dâng lũ, tôi nguyện dùng đứa con đầu lòng của mình để hiến tế, cầu xin ngài cướp lấy năng lực của kẻ địch, xé nát đôi cánh hắn, khiến chân hắn gãy đoạn, khiến tay hắn không cách nào cử động, khiến miệng hắn vĩnh viễn câm lặng. Lạy chúng thần, tôi hèn mọn cầu xin ngài...”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn Lạp Mạc Na.

Trong mắt Nghiêm Mặc có nhẫn nại, nhưng lại không có kiên nhẫn. Vì sao đứa con gái này lại ngu xuẩn như vậy, cô ta có thể sống được đến bây giờ không phải vì bản lĩnh của cô ta mạnh, mà là vì cô ta có một người anh tốt ở Cửu Nguyên.

Tuy Lạp Mạc Linh từ trước đến nay không nói tốt gì cho Lạp Mạc Na, nhưng dù thế nào, người ta cũng là anh em ruột. Nghiêm Mặc dù có phản cảm Lạp Mạc Na ⸺ kỳ thật hắn cũng không quá phản cảm đứa con gái có chí khí có dã tâm như cô ta lắm, nhưng hắn cũng sẽ không làm khó anh em nhà mình mà động tới thân nhân của Lạp Mạc Linh, đúng là lòng tốt luôn đem lại phiền phức, dù lớn hay nhỏ.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là Lạp Mạc Na không nằm trong danh sách muốn giết của bọn họ hôm nay, đây cũng là lý do cho tới bây giờ Nguyên Chiến vẫn không giết người thẳng tay.

Vào lúc này Nguyên Chiến lại nhịn không được mà nổi giận, thật sự rất giận.

Hắn vẫn luôn kiềm chế để không ra tay với đứa con gái đó, để mặc nó đứng ở đằng kia tạo ra một đống chiến sĩ cấp mười hay thậm chí là mạnh hơn để thêm phiền toái cho hắn, là vì muốn thông qua cơ hội này mà học trộm chút tuyệt chiêu của người khác ⸺ năng lực của hắn quá hỗn tạp, cho dù có Nghiêm Mặc giúp hắn khai thác cách sử dụng năng lực, nhưng xem người khác thực hành vẫn có nhiều trợ giúp cho hắn.

Thứ hai, đơn giản là vì nể tình Lạp Mạc Linh.

Thứ ba, vì tư tế của hắn nói, suy nghĩ của đứa con gái này vượt qua thời đại, có tâm đồng cảm với nô lệ, nếu tương lai có thể phá vỡ chướng ngại, vậy không phải không thể hợp tác, cho nên hắn mới tạm thời làm lơ cô ta.

Nhưng bây giờ cô ta lại nhắm vào Nghiêm Mặc! Nghe xem cô ta đang khẩn cầu chúng thần cái gì!

Chỉ là, không ai nghĩ tới, trước khi Nguyên Chiến ra tay, thì Nghiêm Mặc đã ra tay trước.

Nghiêm Mặc sợ mình mà không giải quyết Lạp Mạc Na, thì Nguyên Chiến sẽ giết cô ta thật. Hắn đứng bên này mà còn có thể cảm nhận được gia súc bự nhà hắn đã nổi cơn thịnh nộ!

Nghiêm Mặc giải quyết Lạp Mạc Na rất đơn giản, hắn chỉ duỗi thẳng ba ngón tay, hai ngón út và áp út cong lại thành hình cây súng, chỉa vào Lạp Mạc Na, thật tùy ý nói hai chữ: “Im lặng!”

Lạp Mạc Na hé miệng, bỗng nhiên biến sắc! Giọng nói của cô ta... cô ta không phát ra được âm thanh nào!

“A...” Chỉ có tiếng khí, dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không thể phát ra một âm thanh hoàn chỉnh.

Lạp Mạc Na gấp đến độ đầu mướt mồ hôi. Trước khi lên đài Đại Tư Tế Âm Thành cũng đã cảnh cáo cô ta, nói rằng Nghiêm Mặc là đệ tử Chú Vu, nhất định phải cẩn thận với chú thuật của đối phương, cô ta đã đề phòng, trên người cô ta cũng có cốt khí hộ thân dùng để đối phó với chú thuật, tỷ như tư tế tộc Thú Nhân, ông ta không thể chú được cô.

Nhưng vì sao Nghiêm Mặc ngay cả một hành động hiến tế cũng không làm, cứ đơn giản như vậy mà chỉ vào cô ta nói một từ, là cô ta liền bị nguyền rủa?

Rất nhiều người đều cho rằng Nghiêm Mặc thi triển chú thuật, ngay cả Vu Tượng cũng nói với Chú Vu: “Ông dạy cậu nhóc kia không tồi.”

Chú Vu... đắc ý cười khằng khặc, nhưng trong lòng thì mắng: Nhóc con kia không học của ta được bao nhiêu chú thuật cả!

“Kích thích, cộng dồn, tiêu hao quá mức, cướp đoạt. Đây là bốn năng lực mà trước mắt cô có thể sử dụng tiếng ca để thi triển, tôi nói không sai chứ?” Nghiêm Mặc nói huỵch toẹt ra tuyệt chiêu của Lạp Mạc Na.

Chúng sinh vểnh tai, năng lực của mỗi một vu giả đều là bí mật của bọn họ, cơ hội được nghe hiếm hoi lắm đó.

Nghiêm Mặc thật tình tán thưởng: “Bốn năng lực này đều rất ưu tú, ngay cả tôi cũng chưa chắc đã có thể thi triển ra được, đặc biệt là cộng dồn trong thời gian ngắn, mấy năng lực này của cô ta mà dùng tốt, thì chắc chắn sẽ là sức mạnh phụ trợ lớn nhất trên chiến trường. Lạp Mạc Na, cô là tư tế bẩm sinh trong các cuộc chiến, tôi cũng không muốn giết cô.”

Tuy phần nhiều là nể tình anh cô. Những lời này Nghiêm Mặc không nói, bởi vì hắn biết lời này sẽ chỉ làm Lạp Mạc Na sinh ra tâm lý phản nghịch.

“...” Lạp Mạc Na há miệng, cô ta muốn hỏi làm sao hắn không bị năng lực của cô ta ảnh hưởng, vì sao hắn còn có thể yên lành đứng đó.

Nghiêm Mặc như biết cô ta muốn hỏi cái gì, cười tủm tỉm nói ⸺ giờ khắc này vẻ mặt của hắn thoạt nhìn đặc biệt giống Vu Tượng: “Bởi vì năng lực của chúng ta căn bản mà nói kỳ thật là cùng một mạch, đều thuộc về mảng sức mạnh ngôn linh. Nhưng huyết mạch của tôi hình như đậm hơn của cô, nguyện lực của tôi cũng mạnh hơn của cô, hình như Tổ Thần cũng yêu thương và thiên vị tôi hơn cô. Nó giống như việc một con sông nhỏ vĩnh viễn không lấp đầy biển rộng, mà biển thì có thể nuốt được một con sông. Năng lực của cô không tồi, nhưng với tôi mà nói...”

Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt ‘cô hiểu mà’.

Lạp Mạc Na hiểu, hiểu rõ đến mức cô ta muốn khóc.

Người Cửu Nguyên đang hóng hớt không ngại xem náo nhiệt: Khóc đi, khóc đi!

Nhị Mãnh cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ cậu ta thật sự bị người nào đó đè cả đời sao? Nhị Mãnh tức khắc căm tức nhìn Lạp Mạc Linh, tôi muốn giết cậu, cái tên miệng quạ đen chết tiệt!

Lạp Mạc Linh không chút biến sắc mà yên lặng dịch mông qua bên cạnh.

Trên chiến trường, Nguyên Chiến đi ngang qua người Lạp Mạc Na, còn sợ không cẩn thận giẫm chết cô ta mà ghét bỏ dùng một cây gậy khều cho cô ta rớt xuống khỏi bản đồ.

Lạp Mạc Na đã sức cùng lực kiệt. Khi cô ta bị đẩy xuống bản đồ còn nhìn thấy nét mặt của Thù Nghệ.

Thù Nghệ không hề nhìn cô ta, thậm chí ngay cả ý muốn báo thù cho cô ta cũng không có, cứ như người bị đẩy xuống là một kẻ hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn.

Không, không phải không có quan hệ! Trước kia Thù Nghệ lạnh nhạt với cô ta, nhưng chưa bao giờ có thái độ đối xử với một kẻ xa lạ đáng chán ghét như bây giờ.

Hắn nhất định đã nghe thấy, hắn ghét mình!

Lần này Lạp Mạc Na thật sự đã khóc, mà giọng nói của cô ta cũng đã trở lại.

Mấy đứa nhỏ Cửu Nguyên: “Nga nga nga! Khóc kìa! Nhị Mãnh, anh tiêu rồi!”

Nhị Mãnh rút đao: “Anh muốn chém hết chúng mày!”

Thù Nghệ trên đài không biết suy nghĩ của Lạp Mạc Na, hắn căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

Nghiêm Mặc là người hắn muốn, không sai. Nhưng Lạp Mạc Na đứng bên phe hắn, còn có công lao phụ trợ, cô ta tấn công Nghiêm Mặc là tấn công kẻ địch, dù cô ta làm gì Nghiêm Mặc cũng không sai.

Nếu Nghiêm Mặc thật sự bị Lạp Mạc Na giết, vậy khi xong việc rồi hắn sẽ... ừm, có mười phần cũng giết chết Lạp Mạc Na, nhưng nếu Nghiêm Mặc không chết, vẫn khỏe mạnh yên lành, người bị ném xuống khỏi chiến trường lại là Lạp Mạc Na, thì mắc gì hắn phải trách cô ta?
Về phần không báo thù cho vị công chúa điện hạ có công lao lớn này, không phải vì hắn không nỡ đánh Nghiêm Mặc, mà bởi vì hắn có thể đuổi giết Nguyên Chiến, nhưng cái tên đáng giận kia chạy trốn nhanh quá, hắn không đuổi theo kịp!

Lại nói tới người dưới đài.

Âm Thành và Đỉnh Việt đều có người chạy ra cứu Lạp Mạc Na, nhưng lúc này không có bao nhiêu người chú ý tới bọn họ, hầu như lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên chiến trường.

Nghiêm Mặc lấy ưu thế tuyệt đối nghiền áp Lạp Mạc Na xong, thì tiếp tục vừa phụ trợ cho ba tộc và Nguyên Chiến, vừa lợi dụng những chiến sĩ này để luyện tập năng lực hắn mới học được.

Chúng sinh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc, đều cho rằng hắn đang nhảy vũ khúc hiến tế, bởi vì cánh tay và ngón tay của hắn vẫn luôn cử động theo nhịp điệu, miệng thỉnh thoảng động đậy.

Vu Tượng nhìn chằm chằm động tác của Nghiêm Mặc, một lát sau bỗng nhiên ôm trán.

Phi Sơn hoảng hốt, vội vàng xoay mặt y qua: “Em làm sao vậy?”

Vu Tượng phát ra tiếng cười trầm thấp, chậm rãi, tiếng cười càng lúc càng cao: “Lợi hại! Không hổ là đại khí vận giả, ngay cả em cũng thiếu chút nữa nhìn lầm, cậu ta thế mà đã nhìn trộm được thế giới chỉ có thần mới có thể nhìn đến! Phi Sơn, anh biết không, em vẫn luôn nghĩ, trong trời đất chắc chắn có một quy tắc nào đó, giống như quy tắt các sinh linh đều phải sinh lão bệnh tử, một năm sẽ có bốn mùa, một ngày sẽ có ban ngày và ban đêm, mà chỉ cần có thể nắm giữ được bản chất của quy tắc này, thì trên đời còn thứ gì mà không làm được?”

Vu Tượng không cố ý thấp giọng, lời y nói có rất nhiều nhân loại và phi nhân loại nghe thấy.

Những người khác còn đang suy nghĩ xem ý Vu Tượng là sao, thì Lạp Mạc Na bị đẩy xuống khỏi khán đài đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy. Sắc mặt cô ta đã tái nhợt cực điểm, cô ta đẩy mạnh nữ nô đang dìu mình, dùng hết sức lực mà cao giọng hỏi lại Vu Tượng: “Ngài nói cái gì, ai là đại khí vận giả?”

----

Tác giả có lời muốn nói:

Không muốn ghét Lạp Mạc Na, kỳ thực cô ta là một người rất có năng lực, có chí khí, không cam lòng nằm dưới thân đàn ông, muốn tạo ra sự nghiệp, nhưng còn chưa trưởng thành thành một nữ cường nhân.

Mà một người bình thường càng không chịu thua sẽ càng bức thiết, càng cố chấp tin tưởng vào suy đoán của mình, càng làm ra rất nhiều chuyện sai lầm khiến mình không kịp hối hận.

Lạp Mạc Na chỉ xui xẻo và chọn sai thời điểm, lại đứng ở phía đối lập với Nghiêm Mặc. Nếu như cô ta có thể đứng lên dưới tầng tầng đả kích như vậy, cô ta sẽ lột xác thành một nữ cường nhân xuất sắc ~~

Ba vị công chúa, ba loại tính cách, ba vận mệnh khác nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp