*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

f582658c6ef8cf98b4280416cc66043d

“Tộc Thú Nhân, tôi giúp các anh, Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, hộ!”

Cái mặt khô quắt của thành chủ Không Thành tựa như một cái đầu lâu, gã lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mi có thể nhìn thấy ta?”

Nguyên Chiến muốn trở về, Nghiêm Mặc nói lớn: “Nơi này giao cho tôi, lo bên anh đi!”

Nguyên Chiến lập tức tăng mạnh sức tấn công, phó thành chủ Hỏa Thành là người đầu tiên bị thương.

Cấp mười thì sao, hắn sẽ khiến những kẻ này biết sự chênh lệch giữa hắn và chúng rốt cuộc xa cỡ nào!

Thù Nghệ bị đánh bay, nhưng thân thể hắn nhanh chóng phục hồi lại như cũ, hắn bò dậy xông lên tiếp.

Người Đỉnh Việt dùng hết toàn lực để đối phó với Nguyên Chiến, tộc Thú Nhân vừa thấy thời cơ chín muồi, thì lặng yên không một tiếng động mà mò tới chỗ cờ xí của người Đỉnh Việt, bắt đầu rút cờ, rồi cắm cờ của mình lên vùng bờ sông ở khu bình nguyên bên dưới núi Thần Thú. Đây là địa bàn vốn dĩ của họ, sau khi người Đỉnh Việt xâm chiếm thì bị ép lui vào vùng núi sâu mà tộc Thú Nhân gọi đó là núi Thần Thú, nói cách khác, cả một khu bình nguyên rộng lớn đó đã bị Đỉnh Việt cướp đi.

Người Đỉnh Việt cắm đầu cắm cổ lo chiến đấu với thủ lĩnh Cửu Nguyên, mới đầu không có ai chú ý tới.

Thẳng đến khi người Đỉnh Việt ngồi trên khán đài không ngừng la hét, thì bọn họ mới quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp hành động của các thú nhân.

Chiến sĩ Đỉnh Việt đã nằm liệt không đứng dậy nổi, nhưng bọn hắn còn có súng năng lượng, ngồi dưới đất không ngừng nã súng vào tộc Thú Nhân.

Nhưng không ai nghĩ tới, khi người Đỉnh Việt nổ súng, một đám tộc Thú Nhân đã biến thân thành dã thú dưới sự yểm hộ của Đại Vu mà mò đến bên người bọn hắn, đột nhiên nhảy ra há mồm cắn đứt cổ hoặc cánh tay người Đỉnh Việt.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Thù Nghệ cũng nhìn thấy tộc Thú Nhân dám đánh lén người bên mình, nổi cơn tam bành, hắn muốn đi đánh tộc Thú Nhân, nhưng lúc này lại bị Nguyên Chiến giữ chặt không chịu thả.

Lạp Mạc Na vội dời đối tượng phụ trợ, cất tiếng ca với các chiến sĩ Đỉnh Việt đã cạn kiệt sức lực, muốn bọn họ nhanh chóng khôi phục để đối phó với tộc Thú Nhân.

Tám chiến sĩ Đỉnh Việt còn chưa bị cắn chết đều cảm thấy trên người sinh ra sức lực vô bờ, lại bò dậy.

Sắc mặt Lạp Mạc Na tái nhợt, khi cô ta hát xong câu cuối thì cao giọng nói: “Mau!”

Năng lực của cô ta không phải hoàn mỹ, việc đánh thức các chiến sĩ năng lượng bị dời hết tương đương với việc tiêu hao sinh mệnh của bọn họ, việc kích thích này chỉ có tác dụng trong thời gian giới hạn, sau đó những chiến sĩ này chẳng những không thể tái chiến, mà có bao nhiêu người sống sót còn là một vấn đề!

Thế nhưng Mặc vu Cửu Nguyên khi bị tấn công còn có thể bớt chút thời giờ mà quan tâm đến tình huống bên này, khi thấy tộc Thú Nhân liên tục bại lui còn phất tay: “Tộc Thú Nhân, tôi giúp các anh, Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, hộ!”

Vòng bảo hộ vô địch trùm lên người các thú nhân đang bị Đỉnh Việt phản công.

Đại Vu tộc Thú Nhân là người đầu tiên phản ứng lại, giương giọng: “Thần thú tại thượng, tộc Thú Nhân sẽ ghi nhớ ơn này của Cửu Nguyên! Các chiến sĩ tộc Thú Nhân, các anh đã được Tổ Thần chúc phúc, Thần Thú cũng chúc phúc cho các anh có được dũng khí và sức mạnh vô tận, giết! Giết chết người Đỉnh Việt!”

Đại Vu tộc Thú Nhân dùng răng cắn tay mình, bôi máu tươi chảy ra lên một bức tượng thần. Tượng thần đột nhiên phát ra ánh sáng màu trắng ngà, chúng chiếu lên người các chiến sĩ tộc Thú Nhân.

Những chiến sĩ đó cùng gầm rú, những ai chưa biến thân cũng sôi nổi biến thân, biến thân xong, thân thể tất cả bọn họ đều như được thổi lên, chỉ trong nháy mắt, hình thể dã thú bình thường đã biến thành cự thú khổng lồ!

“Grào ⸺!” Tiếng thú gầm vang vọng toàn trường, thân hình bọn họ so với tộc Người Khổng Lồ còn muốn khổng lồ hơn, họ nhằm về phía chiến sĩ Đỉnh Việt.

Chiến sĩ Đỉnh Việt liên tục bắn xả, nhưng lần này, súng năng lượng của bọn họ không có tác dụng gì.

Dưới sự trợ giúp của vòng bảo hộ vô địch, những con cự thú khổng lồ đó vọt tới trước mặt chiến sĩ Đỉnh Việt, viễn chiến biến thành cận chiến, tộc Thú Nhân đã có thể phát huy được năng lực của mình, chiến sĩ Đỉnh Việt bị tách ra, Lạp Mạc Na không cách nào đứng yên một chỗ mà hát, cô ta không thể không tránh né.

Nghiêm Mặc cong môi, tôi cho cô hát, cho cô hát đó, có gan thì vừa chạy vừa hát xem!

Thành chủ Không Thành cảm thấy thanh niên trước mặt quả thực không thể tưởng tượng được: “Nhiều vòng bảo hộ như vậy, mi còn muốn chiến đấu với ta, sao mi có được nhiều năng lượng như vậy?”

Đặc biệt là tên Nguyên Chiến kia, bao nhiêu kẻ đang tấn công hắn? Chỉ duy trì vòng bảo hộ cho hắn thôi đã có thể khiến một tư tế cấp mười mệt chết! Nhưng tên Mặc vu này lại như không có chút hao tổn nào, hắn còn cười với gã!

“Năng lượng sinh mệnh ư? Quả nhiên mi có được năng lượng sinh mệnh!” Thành chủ Không Thành tự cho là mình đã tìm ra đáp án.

Nghiêm Mặc mỉm cười: “Xem ra tin tức của ông khá linh thông đó. Thành chủ đại nhân, tôi có một câu hỏi, ông có thể trả lời tôi không? Vấn đề này đã làm tôi hoang mang rất lâu rồi, hôm nay không hỏi, sợ là về sau sẽ không có cơ hội. Ông có phải dân bản xứ thuần chủng của hành tinh Bàn Cổ này không?”

Sắc mặt thành chủ Không Thành khẽ biến, rồi cũng bỗng nhiên cười đáp: “Mi đoán xem?”

Một vết rách không gian lớn hơn nữa yên lặng há mồm phía sau Nghiêm Mặc.

“Có biết vì sao bọn ta được gọi là Không Thành không?” Thành chủ Không Thành hợp hai tay lại, làm động tác kéo đi.

Nghiêm Mặc bỗng nhiên phát hiện oxi quanh thân hắn đang giảm dần, dù hắn có vòng bảo hộ nhưng vẫn cảm giác được!

“Bởi vì bọn ta có thể thao túng không khí! Nhưng lại có rất nhiều kẻ ngu xuẩn cho rằng bọn ta chỉ biết lơ lửng trên không.” Tay thành chủ Không Thành lại mở ra, một quả cầu khí thật lớn nhưng vô hình hình thành.

Thành chủ Không Thành đẩy mạnh nó, quả cầu khí thật lớn xoáy tròn lao về phía Nghiêm Mặc!

Lúc này Nghiêm Mặc chỉ nghĩ: Người Không Thành quả nhiên che giấu thực lực.

Ở một chỗ khác, tư tế Hỏa Thành thấy phó thành chủ sống chết không rõ, khóe mắt muốn nứt ra, hắn quỳ xuống, hai tay giơ lên cao kêu to: “Lạy thần, chẳng lẽ ngài thật sự muốn nhìn Hỏa Thành chúng ta diệt vong hay sao!”

Không biết là ai lên tiếng thở dài, một giọng nói như cất lên từ cõi xa xăm vang vọng khắp chiến trường: “Nhóc con Cửu Nguyên, các cậu đánh người Hỏa Thành như thế nào ta không quan tâm, cướp được địa bàn của Hỏa Thành cũng là bản lĩnh của các cậu, nhưng đó chỉ khi thực lực hai bên ngang nhau. Hiện giờ, ngoại trừ mấy lão bất tử bọn ta, thì tất cả các chúng sinh khác căn bản không phải đối thủ của cậu và Tiểu Vu giả kia, nếu cậu đáp ứng ta dừng tấn công chiến sĩ Hỏa Thành ngay bây giờ, ta còn có thể bàng quan đứng ngoài, nhưng nếu cậu lại tiếp tục...”

Nguyên Chiến không có kiên nhẫn: “Muốn đánh thì đánh! Đừng có đứng ở đó mà lải nhải dài dòng!”

Chủ nhân của giọng nói nọ nghẹn họng.

Một áng mây đỏ xuất hiện trên đầu Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến giẫm tên phó thành chủ Hỏa Thành đang muốn bò dậy tấn công hắn lần nữa lún vào trong đất, phó thành chủ Hỏa Thành chỉ cảm thấy mình bị bùn đất vây quanh, thậm chí trong cổ họng cũng có bùn đất chèn ngang, hắn ta liều mạng muốn phun đất ra, thoát khỏi nó, nhưng bùn đất xung quanh lại vây hắn chặt hơn, hắn đã sắp không thở được nữa!

Người Hỏa Thành thấy vậy thì hoảng hốt! Hóa ra ngoại trừ nước, đất cũng có thể khắc lửa như thế! Hóa ra nham thạch có thể được tạo ra khi bùn đất bị nung nóng, không cần dùng võ lực, chẳng những bị đối thủ bao vây chặt chẽ mà càng dùng lửa thì đất càng được nung tới mức trở nên vô cùng cứng chắc!

“Cái cậu kia! Đừng có quá phận!” Kiến lửa chúa vốn đã nóng tính, thấy vậy thì càng tức giận, đây là khiêu khích ông ta?

Hỏa Thần tại thượng! Vậy thì đánh một trận trước đi, chuyện địa bàn quyết định sau!

Nghiêm Mặc thấy kiến lửa chúa ra tay, liền biết nhóm bán thần bắt đầu không kìm chế được.

Cũng vào lúc này Đại Tư Tế Âm Thành khẩn cầu thành chủ Âm Thành và bán thần của bọn họ: “Lạy thần, chẳng lẽ chúng ta phải nhìn đại công chúa điện hạ bị người Cửu Nguyên giết chết sao? Năng lực của cô ấy mọi người cũng đã thấy, mọi người thật sự nhẫn tâm như vậy mà vứt bỏ cô ấy sao?”

Thành chủ Âm Thành không nói gì, nhưng vẻ mặt lại như đang đấu tranh kịch liệt.

Đại Tư Tế Âm Thành không ngừng cố gắng: “Âm Thành chúng ta vẫn luôn bị các thế lực lớn khác áp chế, hiện giờ chúng ta vất vả lắm mới có công chúa điện hạ, mà ta cũng tin tưởng vào phán đoán của công chúa, Đỉnh Việt sẽ là đồng minh tốt nhất của Âm Thành. Mọi người nhìn người Cửu Nguyên xem, bọn họ tham lam cỡ nào, chiếm của chúng ta bao nhiêu lãnh địa? Nếu lúc này chúng ta
còn không ra tay, chờ khi người Cửu Nguyên hoàn toàn chiếm thế thượng phong, vậy tương lai của Âm Thành chúng ta trên phiến đại lục này có còn chỗ đặt chân không!”

Thành chủ Âm Thành nhắm mắt lại.

Anh vũ bảy màu trên đầu vai ông ta bay lên, anh vũ cất tiếng nói, là tiếng người, nhưng lại không phải nói với Âm Thành, mà là hỏi lão Tát Mã tộc Phong: “Nếu ta đồng ý, người Âm Thành về sau dù là bao lâu cũng không được phép xâm nhập khu rừng đen dù chỉ một chút, và cũng thừa nhận khu rừng đen là lãnh địa của tộc Phong, vậy các người có đồng ý tiếp tục giữ thế trung lập, không trợ giúp cho bất cứ tộc nào không?”

Không đợi lão Tát Mã tộc Phong trả lời, thành chủ Không Thành lại ra đòn tấn công Nghiêm Mặc!

Mà bán thần Âm Thành vừa mở miệng và đòn tấn công của thành chủ Không Thành giống như một tín hiệu, tất cả người Không Thành còn lại đều hành động!

Ông lão Phong Ngữ đang nhìn chằm chằm Hỏa Thành, nên người canh chừng Không Thành bên này chỉ có Phong Nghiêu và một nửa chiến sĩ.

Người Không Thành hô to: “Mọi người còn chờ cái gì nữa, thời gian không nhiều đâu, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Cửu Nguyên đã bị vây khốn rồi, lúc này mà không hủy cờ thì còn chờ tới khi nào!”

Trùng Vu nghe thấy, đúng vậy, hiện giờ người Cửu Nguyên ốc còn không mang nổi mình ốc, ai kêu bọn họ bất cẩn, chỉ lên có hai người. Trùng Vu lập tức chỉ huy các chiến sĩ còn lại, để bọn họ hủy cờ mà người Cửu Nguyên cắm ở biên giới, đồng thời mở rộng địa bàn của Vu Thành.

Chiến sĩ Âm Thành không biết phải làm sao bây giờ, thành chủ Âm Thành dù không muốn khai chiến với Cửu Nguyên, nhưng cũng không muốn địa bàn nhà mình bị người ta xâm chiếm, ngầm đồng ý cho các chiến sĩ đi hủy cờ.

Ám Thành cũng ra tay, bọn họ không đối phó với Cửu Nguyên, nhưng bọn họ cũng không thể để người khác cắm cờ xí trên địa bàn của mình.

Một người ra tay, tất cả cùng ra tay, mọi người nhân lúc loạn mà hủy cờ của người khác rồi cắm cờ mình.

Cách thời gian kết thúc còn mười lăm phút! Tất cả các thế lực đều không chờ đợi nữa!

Chim anh vũ của Âm Thành nhìn chằm chằm lão Tát Mã tộc Phong đợi câu trả lời của lão.

Người Mộc Thành quyết định giúp Cửu Nguyên, cũng bắt đầu tấn công Đỉnh Việt và hủy cờ xí của bọn họ.

Thủy Thành cứ mãi do dự, rồi quyết định chỉ bảo vệ địa bàn của mình, bao gồm cả biên giới phía tây bên Đỉnh Việt, bọn họ muốn chiếm vùng không người này trước.

Chúng sinh trên khán đài đều căng thẳng, hiện giờ không có ai ngồi yên được nữa.

Mấy đứa nhỏ bên Cửu Nguyên càng căng thẳng hơn, Cửu Phong ôm Tiểu Vu Quả đã vài lần vỗ cánh muốn xông lên, nhưng bị Côn Bằng vương túm lấy không cho đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play