Dị Thế Lưu Đày

Chương 627: Loạn rồi loạn rồi!!


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

28321615fa3a76e26f2f9bc28bc53030

“A Chiến, đừng đùa nữa.”

Tất cả nhân loại và phi nhân loại đều bị dọa sợ.

Ngay cả Vu Tượng cũng đứng bật dậy.

Đám nhóc Cửu Nguyên thì phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhưng Chú Vu và Quỷ Vu lại ngồi yên bình tĩnh, vẻ mặt Quỷ Vu không hề có gì thay đổi, mà Chú Vu thì cũng chỉ gãi gãi chòm râu của mình.

Chờ khi phản ứng lại, có ít nhất hơn một nửa sinh vật ở hiện trường đang mừng thầm, điên cuồng hô to trong lòng: Đúng rồi! Xử hắn đi! Đánh chết tên Mặc vu đó đi!

Tình hình trên bản đồ lại càng không cần phải nói, người muốn đi cứu Nghiêm Mặc có một nửa, kẻ muốn nhân lúc loạn mà bắt đầu giở trò cũng có một nửa.

Nhưng mà! Lôi điện to đùng lại dừng ngay trên đỉnh đầu
Nghiêm Mặc, hình thành một bức tranh độc nhất vô nhị, cực kỳ loá mắt, mà người đứng bên dưới bức tranh đó, Nghiêm Mặc chỉ ngẩng đầu nhìn trời, lôi điện cách hắn còn chưa tới ba phân, nhưng chỉ ba phân như thế mà nó vẫn không thể đánh xuống được.

“Không có khả năng!” Không biết là kẻ nào sợ hãi kêu ra tiếng.

“Ầm!” Tiếng sét đánh vừa vang lên, bóng dáng Nguyên Chiến đã biến mất tại chỗ.

Hết thảy nói thì chậm, mà từ khi xảy ra đến khi kết thúc kỳ thật chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ.

Lôi điện trên đỉnh đầu Nghiêm Mặc còn chưa biến mất, thì Đỉnh Việt bên kia đã loạn.

Nghiêm Mặc quay đầu nhìn về phía Đỉnh Việt, thẳng đến lúc này chúng sinh mới phát hiện kẻ vừa rồi tấn công Nghiêm Mặc rất có thể là tù trưởng Đỉnh Việt.

Ống pháo được Phụ Điển ôm trong lòng, đầu pháo chĩa thẳng vào Nghiêm Mặc, khi Nguyên Chiến tấn công ông ta, ông ta lại không tin tà mà bắn ra đòn tấn công thứ hai.

Loại pháo năng lượng này ông ta đã thử qua, uy lực lớn hơn súng năng lượng, tuy không thể cắn nuốt năng lượng, nhưng có thể hủy diệt được một ngọn núi, một khu rừng trong nháy mắt, ngay cả chiến sĩ cấp mười đứng trước mặt nó cũng có thể nát thành tro bụi.

Nhưng Mặc vu kia lại có thể ngăn chặn, mà ngăn chặn còn rất nhẹ nhàng!

Người của Không Thành và Hỏa Thành đã được thấy uy lực kinh người của pháo năng lượng, nên khi nhìn Nghiêm Mặc, đồng tử trong mắt tất cả đều co rụt lại.

Phụ Điển muốn bắn phát thứ ba nhưng đã không còn thời gian, một quả cầu nước bỗng nhiên bao lấy đầu ông ta.

Thù Nghệ phản ứng nhanh nhất, tay không bổ tới quả cầu nước kia.

Bóng dáng Nguyên Chiến xuất hiện, hắn tay không tóm được pháo năng lượng, vẻ mặt trở nên dữ tợn.

Phụ Điển hoảng sợ, ông ta muốn dùng pháo năng lượng tấn công Nguyên Chiến, nhưng thân pháo đã bị hóa cát từng chút từng chút một!

Thù Nghệ rống to: “Đừng để hắn đụng vào người ông! Chạy mau!”

Vô số mũi tên kim loại bay vụt về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến chỉ quay đầu lại cười âm trầm với Thù Nghệ, khép các ngón tay lại thành đao đâm vào ngực Phụ Điển.

Phụ Điển lại không chịu vứt pháo năng lượng trên tay, ông ta còn muốn rút súng năng lượng bên hông. Nhưng tất cả đều không kịp nữa!

Năng lực khống chế kim loại của Phụ Điển cũng không kém, nhưng ông ta vẫn kém hơn Thù Nghệ không ít, từ trước tới nay ông ta đều ỷ lại việc đám người Thù Nghệ trung thành và phát hiện ra vũ khí năng lượng, khi vũ khí năng lượng không có tác dụng với Nguyên Chiến, ông ta đứng trước mặt Nguyên Chiến cũng chỉ bằng một tên chiến sĩ điều khiển kim loại chưa tới cấp sáu.

Tư tế Triết Lê của Đỉnh Việt ngồi dưới đài nhắm hai mắt chỉ có tròng trắng của gã lại. Gã vẫn luôn không nói cho bất cứ kẻ nào, gã đã sớm nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, nhưng còn cảnh tượng của Đỉnh Việt về sau, gã...

Lạp Mạc Na đứng trên đài đảm nhiệm vị trí phụ trợ chiến đấu cho Đỉnh Việt thở dài, Đỉnh Việt rất mạnh, nhưng đó chỉ thành lập trên điều kiện bọn họ nắm giữ vũ khí năng lượng, chứ cấp bậc chiến sĩ thần huyết của bọn họ cũng không tính là cao, người duy nhất lợi hại chỉ có Thù Nghệ, những người khác như tù trưởng cũng chỉ vòng vòng mới cấp năm cấp sáu. Nếu không có vũ khí năng lượng, thì dã tâm của Đỉnh Việt tuyệt đối sẽ không lớn như bây giờ, bọn họ cũng sẽ chọn cách phát triển cẩn thận hơn, nhưng... ngay cả cô ta khi nhìn những vũ khí năng lượng đó mà còn cảm thấy tự kiêu, thì huống chi là một bộ lạc dã nhân vừa mới phát triển?

“Tù trưởng!”

“Giết chết người Cửu Nguyên!” Các chiến sĩ Đỉnh Việt như phát điên, súng năng lượng không ngừng nã về phía Nguyên Chiến.

Thù Nghệ rống to: “Không! Dừng tấn công!”

Tù trưởng Phụ Điển cúi đầu nhìn ngực mình, chỉ một bàn tay mà thoải mái cắm xuyên qua giáp kim loại trên thân ông ta, đâm vào ngực trái, chờ khi người nọ tay thu lại, cái động kia cũng chậm rãi hóa thành cát và lan ra xung quanh.

Phụ Điển không thể tin được mà nhìn quả tim trong tay Nguyên Chiến, quả tim kia vẫn còn đập.

Đó là tim mình?

“Trả lại cho ta!” Âm thanh của ông ta bị quả cầu nước bọc lấy, không thoát ra ngoài nổi.

Cùng lúc đó, đòn tấn công của các chiến sĩ Đỉnh Việt cũng giáng xuống.

Nguyên Chiến hơi siết tay, quả tim còn đang đập trong tay hắn bị bóp nát.

“Không kẻ nào có thể làm hại tư tế của tao mà không phải trả giá đắt!” Tiếng cười dữ tợn cất lên, thân hình cao lớn lại lần nữa biến mất. Đồng thời, thân thể Phụ Điển cũng nhào về phía trước.

“Phập phập phập!” Vô số đòn tấn công từ súng năng lượng ghim hết lên người Phụ Điển!

Thù Nghệ rống to!

Phụ Điển vẫn chưa cảm giác được nỗi đau đớn của việc thiếu dưỡng khí khi bị quả cầu nước bao bọc, thân thể vẫn chưa bị hóa cát hết, thì đã bị vô số súng năng lượng bắn thành cái sàng.

Chiến sĩ Đỉnh Việt muốn tấn công kẻ địch trợn tròn mắt.

Thân thể Phụ Điển bị súng năng lượng bắn nát, hầu như ông ta chỉ còn lại một cái đầu lăn trên mặt đất, nhưng đến lúc này ông ta vẫn còn ý thức.

Thù Nghệ tiến lên nâng đầu Phụ Điển.

“Phụp!” Quả cầu nước bị hắn đánh vỡ.

Miệng Phụ Điển há to, tựa hồ như muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này, đau đớn và sự thiếu hụt thân thể cùng tổn hại của súng năng lượng mới truyền tới não ông ta.

Trước khi Phụ Điển mất đi ý thức cuối cùng, ông ta cảm nhận được một cách rõ ràng khi đầu mình bị phân giải từng chút từng chút một!

Thù Nghệ không thể không bỏ đầu Phụ Điển.

Tù trưởng Đỉnh Việt cứ vậy mà chết? Chúng sinh trên khán đài ngơ mặt ra, thủ lĩnh Cửu Nguyên quá ghê gớm rồi!

“Nguyên Chiến ⸺! Mày đi ra cho tao!” Thù Nghệ nổi điên.

“Tao ra đây, sao hả? Thù Nghệ, hôm nay Đỉnh Việt tụi mày không lùi, thì tất cả ở lại đi!” Nguyên Chiến đi chân trần đạp lên một gò đất, thân thể cao lớn cường tráng tựa như Đại Địa Chi Thần trong truyền thuyết.

Hai mắt Thù Nghệ đỏ ngầu, hung tợn nhìn Nguyên Chiến, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, lập tức tiếp nhận quyền chỉ huy Đỉnh Việt: “Tất cả chiến sĩ nghe theo hiệu lệnh của tôi! Truyền kim!”

Truyền kim là cái quỷ gì?

Toàn trường đều nhìn chằm chằm Đỉnh Việt, Nghiêm Mặc đã liên tục ngăn cản hai đợt sấm sét lại không có bao nhiêu người chú ý tới.

“Thủ lĩnh Cửu Nguyên kia thật sự rất mạnh, tù trưởng Đỉnh Việt lại chết như thế trên tay hắn...”

“Tôi còn tưởng vũ khí kia lợi hại lắm chứ.”

“Không phải vũ khí không lợi hại, mà là thủ lĩnh Cửu Nguyên quá đáng sợ!”

“Đỉnh Việt sắp bại rồi nhỉ?”

“Chưa chắc. Mau nhìn! Đại công chúa Âm Thành đang làm gì vậy?!”

Chiến sĩ Đỉnh Việt xếp thành một trận hình kỳ quái, trên tay mỗi người đều cầm súng năng lượng phòng bị, một tay thì đặt trên vai chiến sĩ đứng phía trước. Thù Nghệ đứng ở đầu.

Nguyên Chiến không nhúc nhích, tựa hồ như muốn xem thử Đỉnh Việt tính làm gì.

Nghiêm Mặc nhíu mày, tuy hắn hy vọng có thể giữ Đỉnh Việt lại, nhưng cũng không muốn Nguyên Chiến bất cẩn khinh địch.

Mà khi Nguyên Chiến đối mặt với Thù Nghệ, tựa hồ như luôn có chút tâm tư u ám muốn đánh bại đối phương hoàn toàn, lần này cũng vậy, hắn biết rõ mệnh lệnh của Thù Nghệ chắc chắn sẽ tạo nên một vài thay đổi, thay đổi này sẽ gây bất lợi cho hắn, nhưng hắn vẫn muốn đánh Thù Nghệ cho tới khi tên đó tâm phục khẩu phục, vậy nên hắn mới mặc cho tên đó chuẩn bị.

Nhưng Nghiêm Mặc không muốn Nguyên Chiến ỷ y như vậy, lập tức tiện tay chỉ vào Nguyên Chiến, sử dụng nguyện lực: “Hộ!”

Vòng bảo hộ trên người Nguyên Chiến sẽ giống như trên người hắn, trừ phi hắn không duy trì năng lượng được cho nó, thì nó sẽ không biến mất.

Nguyên Chiến như cảm nhận được cái gì, quay đầu cười với Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc trợn mắt: “Tốc chiến tốc thắng!”

“Vâng, tư tế đại nhân.” Nguyên Chiến càng bày ra bộ dáng chẳng hề để tâm, thì những người khác càng không dám vọng động

Lúc này, rõ ràng là thời cơ tốt nhất để tập kích Cửu Nguyên, nhưng Không Thành, Hỏa Thành lại như bị kinh sợ.

Cũng chính vào lúc này, Lạp Mạc Na bày ra năng lực mà cô ta vẫn luôn che giấu thế nhân.

Cô gái xinh đẹp tuyệt trần để mái tóc dài xõa trên vai, cầm quyền trượng trong tay, đứng ở nơi cao nhất phía sau chiến sĩ Đỉnh Việt.

Cô ta giơ quyền trượng lên, hít sâu, tiếng ca đầy sức hút truyền ra từ trong miệng cô ta: “Hỡi chiến sĩ của tôi, chúng thần ban sức mạnh cho anh, để anh bách chiến bách thắng!”

Khí thế của chiến sĩ Đỉnh Việt đột nhiên thay đổi.

“Sóng cuộn, từng cơn đẩy từng cơn, con sóng khổng lồ cho anh sức mạnh, chiến đấu đi, hỡi chiến sĩ của tôi!”

Nguyên Chiến thu lại nụ cười trên mặt, mà Thù Nghệ cách hắn gần nhất rõ ràng khác hẳn vừa rồi, hắn có thể cảm giác được năng lượng của đối
phương đang tăng lên.

Nghiêm Mặc cách khá xa, nhưng hắn cũng cảm nhận được năng lượng biến động trong không khí.

Tiếng ca của Lạp Mạc Na... hình như chứa đựng một loại năng lượng đặc thù nào đó?

Đại Tư Tế Âm Thành kích động đến mức thân thể khẽ run, công chúa của y, cuối cùng cũng có thể tỏa sáng lộng lẫy!

Sau hôm nay, danh tiếng của Lạp Mạc Na chắc chắn sẽ truyền khắp thiên hạ.

Phi Sơn trên khán đài vứt vỏ hạt hướng dương, hỏi Vu Tượng: “Đó là năng lực gì?”

Vu Tượng chống cằm, nghịch ngợm nói như một đứa trẻ: “Năng lực huyết mạch của tộc Thiện Ngôn?”

“Ồ? Có hai vu giả thức tỉnh năng lực huyết mạch của tộc Thiện Ngôn?”

“Còn có Lạp Mạc Linh nữa, cơ mà... so với loại năng lực giống như nguyền rủa của Lạp Mạc Linh, năng lực của Lạp Mạc Na sẽ được hoan nghênh hơn, mà càng hữu dụng hơn, đặc biệt là trong thời kỳ chiến tranh.”

“Em vẫn chưa nói rốt cuộc cô ta có năng lực gì.”

“Anh nhìn là biết. Nếu biết cách dùng, Lạp Mạc Na sẽ là nữ thần cường đại nhất trên chiến trường, bất cứ một chiến sĩ nào dưới tay cô ta đều sẽ phát huy sức chiến đấu gấp hai lần sức vốn có của bản thân hay thậm chí là cao hơn.”

Phi Sơn thấy không hỏi được gì nhiều, buồn bực mà nhéo nhéo khuôn mặt tròn của Vu Tượng, chờ nhéo đến khi người ta nước mắt lưng tròng mới vừa lòng dừng tay.

Năng lực của Lạp Mạc Na quả thật rất trâu bò, khi cô ta ngâm xướng, Thù Nghệ đã tấn công Nguyên Chiến. Các chiến sĩ xếp phía sau hắn thì mệt đến ngã khụy, nhưng trong tay vẫn cầm chặt súng năng lượng.

Vô số mũi tên bắn xuống từ không trung.

Nguyên Chiến bị ép phải hóa thành cát.

“Hỡi chiến sĩ của tôi, chúng sinh chúc phúc hai mắt anh, hai tai anh, mũi anh, da anh, chúng có thể cảm nhận được lời thì thầm của gió, dù kẻ địch có trốn ở bất kỳ nơi nào cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của anh!”

Trong tay Thù Nghệ xuất hiện một thanh kiếm kim loại thật lớn, thanh kiếm bổ mạnh vào một nơi nào đó!

Mặt bản đồ rạn nứt, nó bị bổ ra một cái cái khe thật lớn!

Nguyên Chiến nhảy ra, tùy tiện khiến cái khe kia trở về như lúc ban đầu, còn không vui nói: “Thù Nghệ, đánh lộn thì đánh lộn, chứ đừng phá hư bản đồ, sửa chữa rất phiền toái đấy biết không hả?”

“Đệt! Tôi đã nói cái đất này là ai làm ra, thì ra thủ lĩnh Cửu Nguyên chẳng những phải chiến đấu, mà còn phải phân tâm phân lực giữ gìn sân đấu lớn như vậy!” Chúng sinh dưới đài ồn ào.

Người nào đó trên đài thầm ra tay, muốn phá hư bản đồ để nhiễu loạn Nguyên Chiến.

Đúng lúc này Phi Sơn mở miệng: “Nếu ai cố ý phá hư chiến trường, thì ngay cả cố ý cũng không qua mắt được Phi Sơn tôi!”

Câu cảnh cáo này có bao nhiêu tác dụng không biết, nhưng ít ra cũng khiến người nào đó cố kỵ một chút.

Trên chiến trường, Thù Nghệ vứt kiếm, dùng súng năng lượng xạ kích Nguyên Chiến.

Trên không trung đồng thời xuất hiện một cái lưới kim loại thật lớn, lưới kim loại lóe lên những tia sáng kỳ dị, bao phủ cả mảnh không trung, nhanh chóng rơi xuống.

Thù Nghệ gào lớn một tiếng, mặt đất cũng nhanh chóng hóa thành kim loại, cuốn lên như một con mãng xà mà bao vây Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại dùng mũi chân chọc chọc mặt đất, không phải hắn không thể phá, nhưng phải phí chút thời gian, mà bây giờ Thù Nghệ hiển nhiên sẽ không cho hắn chút thời gian này.

“Không tồi, đã mạnh hơn nhiều rồi đó, có điều.... dù mày được con nhỏ kia trợ giúp thì cũng vĩnh viễn không thắng nổi tao! Mặc là của tao!”

Câu trước Thù Nghệ nghe mà không có phản ứng, nhưng câu cuối lại chọc vào tim vào phổi hắn: “Đi chết đi! Khốn kiếp!”

Tiếng ca của Lạp Mạc Na đột nhiên cất cao: “Hỡi chiến sĩ của tôi, hãy phát huy tất cả sức mạnh của anh đi, chúng thần đứng ở cạnh anh, anh sẽ bách chiến bách thắng!”

Bên ngoài nhìn vào, Nguyên Chiến lúc này có muốn tránh cũng không được, hắn có thể hóa thành cát, có thể bỏ chạy, nhưng hắn lại không làm gì cả, chỉ đứng ở đó.

Chúng sinh dưới đài hầu như đã đứng dậy, vị này muốn làm gì?

Người Cửu Nguyên lại cùng nhìn về phía Lạp Mạc Linh.

Nhị Mãnh chọt cậu ta, cười hề hề bỉ ổi: “Ê, cậu nhìn người ta rồi nhìn lại mình coi, cậu còn là anh cô ta đó nha.”

“Ô Thần?”

Ô Thần nhanh chóng kéo Nhị Mãnh đến bên người: “Anh muốn đi đường giẫm trúng hố, ăn cơm mắc nghẹn sao?”

Nhị Mãnh muốn cứng cổ nói anh không sợ.

Lạp Mạc Linh ha hả: “Không, tên đó sẽ chỉ bị người ta đè cả đời thôi.”

Ô Thần không tiếng động mà nhếch miệng cười, dịu dàng sờ sờ vành tai Nhị Mãnh.

Hai má Nhị Mãnh đỏ bừng, lập tức nhào lên muốn đánh Lạp Mạc Linh, nhưng bị Ô Thần giữ chặt eo.

Mấy đứa nhỏ khác thì cười bỡn cợt, ngay cả Tô Môn cũng mím môi cười khúc khích.

Lạp Mạc Linh nhìn em gái mình trên chiến trường đại phát thần uy, tán thưởng một câu: “Quả nhiên không giống như bình thường, chẳng trách các tư tế lại thích cô ta như vậy. Làm sao bây giờ, có chút đố kỵ với cô ta, nhưng sao tôi cứ cảm thấy rồi cô ta sẽ khóc lóc mà bước xuống vậy?”

Người Cửu Nguyên: Ài! Kết cục đã định! Tổ Thần tại thượng, chúng ta hãy cho công chúa Lạp Mạc Na một cái lạy trước nào.

Chú Vu cười ha ha, không ai biết vì sao ông lại cười vui sướng như vậy.

Đúng lúc này, Nghiêm Mặc đại nhân đã không nói gì nãy giờ đột nhiên mở miệng, giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ: “A Chiến, đừng đùa nữa.”

Tiếng cười châm chọc tức chết người của Nguyên Chiến vang lên: “Thù Nghệ, súng năng lượng của mày dù có lợi hại thì với tao cũng chỉ như đánh rắm thôi! Có Mặc bảo hộ tao, mày ngay cả cái rắm của tao cũng không bằng! Tao nói này, mày chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?”

Thù Nghệ đương nhiên không chỉ có chút bản lĩnh này, Lạp Mạc Na cũng sẽ không cam tâm bại bởi Mặc vu Cửu Nguyên như vậy!

“Hỡi chiến sĩ của tôi, năng lượng của kim loại đang tụ tập trên thân anh, lúc này, anh chính là thần! Tấn công, giết chết kẻ địch của anh đi!”

Một giọng nói ôn hòa khác cũng vang lên: “Đừng ỷ mình là vu giả liền bắt nạt chiến sĩ của tôi, coi tôi là người chết à? A Chiến, có phải anh muốn tôi nhảy vũ khúc hiến tế cho anh xem không?”

Nguyên Chiến gật đầu lia lịa.

Nghiêm Mặc: “Nằm mơ! Chiến đấu đàng hoàng cho tôi.”

Nguyên Chiến ỉu xìu, bất mãn lầm bầm: “Em xem tư tế nhà người ta kia, lại xem em đi.”

Nghiêm Mặc cười lạnh: “Anh mà còn quậy nữa, tôi liền bỏ vòng bảo hộ! Cho anh chậm rãi đánh với bọn họ!”

“Đừng! Tôi giải quyết bọn chúng ngay đây.”

Nguyên Chiến không muốn bị huỷ bỏ phúc lợi ngay trước mặt Thù Nghệ đâu, thân thể lập tức hóa thành cát chảy ra khỏi lưới kim loại: “Thù Nghệ, mày tưởng chỉ có mình mày là biết chơi kim loại hả?”

Lưới kim loại bị cuốn ngược lại, lồng giam kim loại cũng dừng mọc lên. Nguyên Chiến cầm lưới kim loại cuốn cuốn, cuốn thành một cây gậy đột nhiên đập về phía Thù Nghệ, đòn tấn công này muốn bao nhiêu thô bạo liền có bấy nhiêu thô bạo, một chút kỹ thuật cũng không có!

Nghiêm Mặc bị tên đểu này chọc tức chết rồi. Mẹ! Có ai lại đi dùng năng lực yếu nhất của mình đối phó với năng lực mạnh nhất của người ta không hả?! Có phải hôm nay cái tên này trước khi tới đây đã ăn óc heo không?

“Chiến sĩ Đỉnh Việt, bọn ta tới giúp anh!”

Không thể bỏ qua cơ hội nữa, Không Thành, Hỏa Thành, thậm chí là Âm Thành đều có người nhảy ra, bọn họ không tranh cờ hủy cờ, những thế lực đang nhìn chằm chằm bọn họ chỉ chờ bọn họ để lộ một sơ hở là sẽ phá tan phòng tuyến của bọn họ ngay.

Trong Ám Thành cũng có người hành động, nhưng lại cảm thấy chân mình như bị ai đó giữ chặt, dính trên mặt đất.

Tiếng ca của Lạp Mạc Na lại vang lên, mỗi người chiến sĩ đánh về phía Nguyên Chiến đều cảm thấy năng lượng trong thân thể mình dồi dào hơn ngày thường, lực tấn công cũng lớn hơn ngày thường rất nhiều!

“Mặc, bọn chúng ăn hiếp tôi kìa!” Nguyên Chiến kêu to, trên trời chỉ thấy một màn cát.

Khóe miệng Nghiêm Mặc giật giật: Kỳ thật cái tên này ỷ vào vòng bảo hộ của hắn nên mới dám không chút kiêng nể gì như vậy đi?

Có lẽ có người nhìn ra, biết mấu chốt để đánh bại Cửu Nguyên hôm nay nằm trên người Nghiêm Mặc, rốt cuộc cũng có bán thần ra tay với Nghiêm Mặc!

Nghiêm Mặc cảm giác được không gian bên cạnh như có gì đó thay đổi, thân thể trước khi tự hỏi đã tránh một bước!

Một vết rách không gian xuất hiện ở chỗ Nghiêm Mặc đứng ban nãy rồi nhanh chóng biến mất.

“Vết rách không gian? Ám Thành?” Nghiêm Mặc phát hiện ra vết rách không gian này khá lợi hại, nhưng đối phương biết trên người hắn có vòng bảo hộ, cho nên không đánh vào người hắn, mà muốn lợi dụng lực hút của vết rách không gian hút hắn vào khu vực hỗn loạn của không gian!

Biến cố của Nghiêm Mặc bên này xảy ra rất nhanh, rất nhiều người không kịp chú ý tới, nhưng Nguyên Chiến vẫn luôn đặt một nửa lực chú ý trên người Nghiêm Mặc lập tức phát hiện.

Hắn nổi giận, không chơi nữa, dám thừa dịp hắn đánh nhau bên này mà đánh lén tư tế của hắn, chúng đã giẫm phải điểm mấu chốt của hắn rồi!

Nhưng chiến sĩ các thành xông tới lại lần nữa chơi trò giống như Thù Nghệ, các chiến sĩ có năng lực thần huyết tương đồng đứng thành một hàng, không cần nhiều, chỉ cần hai ba người là được.

Đầu tiên là chiến sĩ Hỏa Thành, chỉ có hai người, nhưng hai người này đều là cấp chín đỉnh cấp!

Lạp Mạc Na cất tiếng hát, thực lực của phó thành chủ Hỏa Thành đứng đằng trước bắt đầu tăng vọt!

Mà lúc này, Thù Nghệ và các chiến sĩ khác đã cuốn lấy Nguyên Chiến, khiến hắn không thể tới gần chiến sĩ Hỏa Thành.

Khi phó thành chủ Hỏa Thành rống to một tiếng, các chiến sĩ phía sau hắn liền ngã xuống đất, phó thành chủ Hỏa Thành đánh về phía Nguyên Chiến, người Không Thành thoát khỏi trận chiến mà đứng cạnh Lạp Mạc Na, lần nữa xếp thành trận hình, chúng sinh rốt cuộc đã biết chuyện gì đang diễn ra!

“Chúng thần tại thượng! Công chúa điện hạ Âm Thành kia!”

“Tạo thần! Cô ta đang tạo thần!” Có người hét chói tai.

“Không phải tạo thần, chỉ là đưa năng lượng của một vài người vào trong thân thể một người, tạm thời tạo ra một chiến sĩ cấp mười hoặc thậm chí là mạnh hơn.”

“Như vậy cũng đã đủ ghê gớm rồi! Trời ạ! Vì sao trước kia không nghe nói vị công chúa này còn có năng lực như vậy?”

Đúng vậy! Cô ta giấu quá sâu rồi. Bao nhiêu nhân loại và phi nhân loại thầm kêu trong lòng: Nếu sớm biết vị công chúa này có thể làm được như vậy, thì các thế lực khác chỉ sợ đã sớm đánh nhau vỡ đầu để cướp lấy cô ta.

“Đỉnh Việt thật tốt số.” Có người hâm mộ không thôi.

“Đúng vậy! Có điều, tù trưởng Đỉnh Việt đã chết, vị công chúa này có còn ở lại Đỉnh Việt không?”

“Tù trưởng Đỉnh Việt có con trai không, hẳn sẽ cưới cô ta đi?”

“Tôi cảm thấy Thù Nghệ có khả năng hơn.”

Nghiêm Mặc híp mắt, thì ra đây là thủ đoạn mà những người đó che giấu để thầm đối phó với Cửu Nguyên?

Xuất sắc! Có điều... loại thủ đoạn này nhất định có thời gian hạn chế, nếu không, Lạp Mạc Na hoàn toàn có thể tạo ra một đám cao thủ cấp mười hay thậm chí là bán thần trước khi lên đài.

“Giết!” Lại một vết rách không gian xuất hiện bên cạnh hắn.

Lần này, vết rách lớn hơn nữa, hắn có thể cảm nhận rõ lực hút cực mạnh của vùng không gian rối loạn bên trong.

Chậc, ông cho rằng ông trốn đi là tôi sẽ không nhìn thấy ông sao?

Nghiêm Mặc lau hai mắt: “Nguyện cho hai mắt tôi có thể nhìn rõ hết thảy!”

Một bóng đen hiện lên, lại muốn giở trò cũ.

Thân thể Nghiêm Mặc xoay một vòng, đúng lúc đến không thể đúng lúc hơn mà tránh được một đòn.

Đối phương như rất tức giận và có chút không thể tin được khi Nghiêm Mặc có thể nhẹ nhàng né tránh như vậy, gã đứng lại, âm trầm nhìn Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc cũng thấy rõ mặt đối phương: “A, thì ra là ông! Thiếu chút nữa nghĩ oan cho Ám Thành rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp