*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Các người muốn quần ẩu bạn đời của tôi đấy à?”Tên dã nhân Côn Tuyết Phong vốn muốn trực tiếp bay tới trước mặt Nghiêm Mặc, nhưng Quỷ Vu Tư Thản lại phòng thủ chặt chẽ quá, ngay cả hắn là Côn Bằng vương mà cũng không cách nào thoát khỏi sự giám thị của các âm hồn.
Nếu đã bị người ta phát hiện, vậy còn không bằng quang minh chính đại.
Vì thế, Côn Tuyết Phong hóa thân thành bộ dáng nhân loại, dùng túi được bện lại từ dây leo chứa một đống vũ khí năng lượng xuất hiện trước mặt đám người Nguyên Chiến đang trải đường.
Lúc Nguyên Chiến thấy Côn Tuyết Phong, thứ đầu tiên cảm giác được là thực lực đối phương ngang ngửa mình, khi hắn đánh giá đối phương, Tư Thản và ông lão Phong Ngữ nhìn thấy người này lại chủ động hành lễ, đối phương cũng đáp lễ, thái độ rất tôn kính hai người.
Sau đó người này tự giới thiệu mình tên Côn Tuyết Phong, tới tặng quà cho Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến theo bản năng mà thầm cảm thấy không ổn, nhưng đối phương lại cười tủm tỉm, tuy hắn không biết câu giơ tay không đánh người mặt cười, nhưng quả thật cũng không thể bày vẻ mặt khó coi ra, chỉ đành nhịn, vừa lúc sứ giả Mộc Thành cũng tới, có thể giảm bớt một chút ngượng ngập trong không khí.
“Côn Tuyết Phong?” Nghiêm Mặc tỏ vẻ cái tên này lạ hoắc.
“Côn Bằng mặt người.”
Thì ra ‘côn’ này không phải là Côn Bằng, không biết rốt cuộc từ ‘Côn’ trong tên bọn họ xuất phát từ cái từ nào. Nghiêm Mặc không rõ cơ chế xã hội của tộc Côn Bằng mặt người, nhưng thấy bọn họ có lịch sử tồn tại dài như cổ thần, liền nghĩ việc bọn họ có dòng họ cũng là chuyện bình thường.
“Người nhà của Cửu Phong?” Đây là phản ứng đầu tiên của Nghiêm Mặc.
“Cùng tộc.”
“Anh có biết bọn họ tới làm gì không?” Nghiêm Mặc nhận ra vẻ mặt của Nguyên Chiến không được dễ coi cho lắm, không rõ hắn đang tức giận cái gì.
“Hắn ta không nói rõ, chỉ nói là mang quà tới cho em, hơn nữa, phải, gặp, mặt, trực, tiếp, mới, đưa, cho, em!”
Bên cạnh có người đột nhiên cười nhạo, Ngu Vu mở miệng: “Chắc là đám chim ngu ngốc đó cũng đã biết chuyện đứa con Sinh Mệnh chào đời, theo như truyền thống của đám chim đó... tuy chỉ có một, nhưng đứa con Sinh Mệnh trước kia đã trở thành bạn đời của một Côn Bằng mặt người trong tộc bọn họ, lần này rất có thể tới là để tìm cậu hoặc con trai cậu làm bạn đời.”
Vẻ mặt Nguyên Chiến trực tiếp từ khó coi thăng cấp đến mức âm trầm, chẳng trách hắn hỏi tên người chim kia kiểu gì cũng không chịu nói ra mục đích!
Nghiêm Mặc nhớ đến lúc Vu Quả chào đời, Nguyên Châu chứng kiến từ đầu tới đuôi, mà chuyện ‘quan trọng’ như vậy, Nguyên Châu báo cho tộc mình biết cũng không có gì lạ. Có điều, tốc độ của mấy Côn Bằng này cũng nhanh quá rồi đó. Hay là giữa bọn họ có cách liên lạc gì đặc biệt?
Ngu Vu giải đáp cho hắn: “Nếu ta có thể phát hiện, thì tư tế tộc Côn Bằng chắc chắn cũng có thể phát hiện, theo như ta được biết, tư tế thế hệ này của bọn họ còn lớn tuổi hơn cả ta, tộc Côn Bằng vốn là tộc Trường Sinh, tư tế của bọn họ càng là người được cổ thần ưu ái, mỗi một vị tư tế đều có thể sống rất lâu. Hơn nữa, bọn họ còn có thể đưa ký ức truyền thừa vào trong huyết mạch, truyền thừa của tộc Côn Bằng chỉ sợ là cái hoàn chỉnh nhất trong số mọi chủng tộc trên thế gian. Đương nhiên, tầm quan trọng của đứa con Sinh Mệnh cũng không có ai hiểu rõ hơn tộc Côn Bằng.”
Nguyên Chiến lập tức xoay người rời đi, hắn phải đánh cho tên Côn Bằng vô liêm sỉ kia bỏ chạy, cho dù bọn hắn mà đánh nhau thì sẽ hủy mất cả một vùng đất.
“A Chiến!” Nghiêm Mặc nhảy xuống khỏi tảng đá lớn bên bờ sông, đuổi theo hắn: “Tôi đi cùng anh, trước hết đừng động thủ. Chẳng phải anh ta mang vũ khí năng lượng đến sao? Vừa lúc hỏi thử xem vì sao bọn họ lại đối phó với Đỉnh Việt và mục đích của tộc Côn Bằng bọn họ rốt cuộc là gì.”
Nghiêm Mặc không cảm thấy tộc Côn Bằng sẽ thật sự muốn đi tìm hắn làm bạn đời, dù bọn họ có cái ý này thì hắn nghĩ chỉ cần hắn nói rõ ràng, cái chủng tộc kiêu ngạo đứng trên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn ở cái thế giới này cũng sẽ không thật sự dày mặt mà dây dưa với hắn. Về phần Vu Quả... bọn họ chỉ cần bảo hộ nó đến khi nó lớn lên, nếu Vu Quả thích, hắn không ngại có một đứa con dâu là Côn Bằng mặt người đâu.
Khi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, cùng Ngu Vu nhàm chán không có gì chơi nên muốn xem náo nhiệt đi đến doanh địa, thì Côn Bằng mặt người tới chơi đã từ một con biến thành nhiều con, hơn nữa thái độ của nhóm Côn Bằng tới sau có vẻ như không được hòa nhã gì đối với con tới trước.
Cửu Phong thấy Nghiêm Mặc liền xông tới: “Mặc!”
Ngu Vu nhìn thấy nhiều Côn Bằng như vậy liền cảm thấy chán ghét theo phản ứng sinh lý, đây là thiên tính chủng tộc, căn bản không có cách nào áp chế.
Nhóm Côn Bằng lưu manh nhìn thấy Ngu Vu hai con mắt liền sáng lên, Tinh Hoa nhìn Ngu Vu mà nước miếng thiếu điều muốn chảy xuống, cái mùi này thơm quá đi, hình như chỉ xếp sau năng lượng sinh mệnh truyền đến từ người Mặc vũ, năng lượng sinh mệnh tuy tốt đó, nhưng cái mùi này càng khiến cậu ta muốn nhào lên mà xơi cho thỏa thích.
Côn Tuyết Phong cũng thấy Ngu Vu, nhưng hắn chỉ nhìn một cái rồi dời hết toàn bộ lực chú ý lên người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc theo thói quen mà cười với hắn.
Ba cọng lông dài trên đỉnh đầu Côn Tuyết Phong lập tức dựng thẳng, kéo cái túi vũ khí năng lượng kia ba bước rút còn hai bước mà đi đến bên Nghiêm Mặc, cười sang sảng: “Cậu chính là Mặc mà Cửu Phong nhắc đi, chào, tôi là chú Cửu Phong, Côn Tuyết Phong, vương của tộc Côn Bằng mặt người, cậu có nguyện ý làm vương hậu của tôi không?”
Nghiêm Mặc: “...”
Tất cả sinh vật có mặt ở đây: “...”
Nhóm Côn Bằng lưu manh ế vợ: Quá vô liêm sỉ! Dám dùng thân phận dụ dỗ người ta! Nhưng hình như đại đa số nhân loại đều rất thích mấy cái danh hiệu như tù trưởng, thủ lĩnh, hay vương gì gì đó, nói vậy thì, Côn Bằng vương hình như cũng không phải là không có lợi thế? Có cần xử lý tên Côn Bằng vương này ngay bây giờ để mình lên đảm đương vương vị không?
Cửu Phong phản ứng hơi chậm một bước, giận dữ: “Kiệt! Mi mới không phải chú của ta! Mặc, đừng nghe lời hắn!”
Ông lão Phong Ngữ có chút rối rắm, tuy biết rõ tư tế Cửu Nguyên và thủ lĩnh là một đôi, nhưng hình như việc Côn Bằng mặt người có được đứa con Sinh Mệnh cũng không tồi?
Mà lúc này Ngu Vu còn đổ thêm dầu vào lửa, y vừa cười ha ha vừa nói: “Mặc, thân phận ta chỉ cao hơn chứ không thấp hơn con chim ngu này, không bằng cậu đi theo ta đi, vừa lúc sinh cho ta một người cá nhỏ. Trước kia ta còn tưởng rằng cậu không thể sinh con, bây giờ thì, cậu cũng đã có hai đứa, sinh thêm một đứa nữa cũng không có gì lạ.”
Nguyên Chiến nhịn rồi nhịn, không thể nhịn được nữa, yên lặng lôi Mặc Sát giấu trong người ra, sát ý tràn ngập trong mắt. Chim, cá, giết hết, đêm nay nướng cho tư tế của hắn ăn!
Côn Tuyết Phong làm lơ vẻ mặt của tất cả sinh vật ở đây, cười một nụ cười thật đàn ông, đưa đống vũ khí năng lượng kia đến trước mặt Nghiêm Mặc: “Đây là lễ vật ta tặng cho cậu, về sau sẽ còn nữa, ta quên mang theo cốt khí trữ vật, ta không thích có cái gì đó đeo trên người, nếu cậu thích cái gì thì nói cho ta biết, ta lấy cho cậu. Mặc, làm vương hậu của ta đi, cậu sẽ không hối hận.”
Nghiêm Mặc cầm lấy cánh tay Nguyên Chiến, sau đó cười với Côn Tuyết Phong: “Côn Bằng vương bệ hạ, vẫn chưa giới thiệu với ngài một chút, tôi, Nghiêm Mặc, tư tế Cửu Nguyên. Đây là thủ lĩnh Nguyên Chiến của bộ lạc tôi.”
Hơi dừng một chút, Nghiêm Mặc nhấn mạnh từng chữ một, thật rõ ràng mà nói: “Cũng là người yêu và bạn đời duy nhất của tôi.”
Vẻ mặt Nguyên Chiến lập tức sáng sủa như chiến tranh vừa được giải phóng, chẳng những sáng sủa, mà còn cười thỏa mãn đến rối tinh rối mù.
Ngu Vu bĩu môi, từ đầu đến cuối y không nhìn ra tên mọi rợ này có cái gì tốt, mà từ tế nhỏ kia cứ thích hắn. Không đúng, khi đó chỉ sợ chưa phải thích, mà bây giờ thì đã thật sự biến thành thích rồi. Lâu ngày sinh tình à? Nếu chiêu này dùng được, thì ngày nào đó y cũng bắt thử một đứa về nuôi chơi, nói không chừng nuôi ra được tình cảm, rồi ngay cả người cá nhỏ cũng sinh được luôn.
Côn Bằng vương không chút che giấu vẻ thất vọng của mình, rốt cuộc cũng nhìn vào mắt Nguyên Chiến: “Bạn đời duy nhất? Không thể đến lượt tôi sao?”
Nguyên Chiến rất rất rất muốn giết chim.
Nghiêm Mặc dứt khoát ôm lấy cánh tay hắn, tuyệt đối không thể để hai tên này đánh nhau, hắn có thể cảm giác được Đại Chiến nhà hắn thật sự tức giận, cái loại tức giận này hoàn toàn khác khi đối mặt với Thù Nghệ, tên này mà đánh nhau thì tuyệt đối sẽ không chỉ thấy một chút máu là chịu thu tay đâu.
“Không thể!”
Nghiêm Mặc trả lời như chém đinh chặt sắt, sau đó nhanh chóng nói: “Côn Bằng vương bệ hạ, tôi nghĩ ngài tới đây hẳn là có chuyện quan trọng khác muốn nói, số vũ khí năng lượng này là đến từ Đỉnh Việt phải không?”
Côn Tuyết Phong rất muốn nói mình không có nói giỡn, chuyện quan trọng để hắn tới đây chính là muốn kiếm bạn đời, nhưng Nghiêm Mặc đã nói như vậy, còn nhấn mạnh ‘chuyện quan trọng khác’, Côn Tuyết Phong cũng không vô liêm sỉ đến mức vì năng lượng sinh mệnh mà phá hoại tình cảm của người ta, lập tức cười hai tiếng ha ha mà đi xuống bậc thang Nghiêm Mặc đưa.
“Không sai, tôi tới để tìm cậu chính là vì đám vũ khí này, cậu xem, chúng nó có gì đặc biệt?”
Nghiêm Mặc thoáng thả lỏng tay Nguyên Chiến, khom lưng xem xét đống vũ khí năng lượng, thuận miệng hỏi: “Là các anh tiêu diệt đội quân kia của Đỉnh Việt?”
“Ừ.” Côn Tuyết Phong ít nhiều gì vẫn có chút không cam lòng, Nguyên Chiến rất mạnh, đúng vậy, nhưng hắn cũng không yếu, thật muốn đánh với tên nhân loại này một trận.
“Tìm một chỗ, không đánh ở đông đại lục.” Nguyên Chiến trực tiếp hạ chiến thư.
Côn Tuyết Phong há mồm nói: “Được, vậy tới tây đại lục đi.”
Chư vị nhân sĩ đến từ tây đại lục: “...” Cầu đổi chỗ!
Tư Thản đề nghị: “Nghe nói đại lục trung tâm hoang vắng, tới đó tốt hơn.”
Côn Tuyết Phong quay đầu.
Tư Thản lạnh lùng nhìn lại.
Côn Tuyết Phong có vài phần kiêng kị với vị vu giả trường sinh có thể thao túng linh hồn và âm hồn này, nghe vậy cũng không tức giận, rất dứt khoát mà đổi chỗ mới: “Quanh đại lục trung tâm có rất nhiều hải đảo không có sinh vật sống, đến lúc đó tùy tiện tìm một chỗ là được.”
Nguyên Chiến đồng ý.
“So đấu thì được, nhưng cố gắng đừng làm hại đến sinh mệnh.” Nghiêm Mặc không ngăn cản bọn họ, bây giờ Nguyên Chiến rất cường đại, nhưng vẫn còn không gian rất lớn để hắn tiến bộ, nhưng nếu không có đối thủ thích hợp, chỉ sợ hắn sẽ dừng ở tầng này một thời gian dài.
Không ai biết trên người Nghiêm Mặc còn có một hệ thống theo dõi hành vi của hắn, thấy hắn nói đừng làm hại đến sinh mệnh, tất cả sinh vật ở đây đều thầm nghĩ trong lòng: Không hổ là người có thể sinh ra đứa con Sinh Mệnh, tâm địa quả nhiên không giống kẻ khác, chẳng trách năng lượng sinh mệnh lại yêu hắn tha thiết đến vậy.
Mấy Côn Bằng lưu manh ế vợ khác rất ngứa tay, cũng muốn đánh một trận để giành cha của đứa con Sinh Mệnh.
Sôi nổi tỏ vẻ bọn họ cũng muốn tham chiến.
“Các người muốn quần ẩu bạn đời của tôi đấy à?” Mắt thấy đám Côn Bằng kia bắt đầu quá phận, Nghiêm Mặc liền ra mặt đòi lại công bằng cho người yêu nhỏ của mình.
Đám lưu manh chớp chớp mắt: “Không phải quần ẩu, mà chờ bọn họ đánh xong, thì thay phiên đánh với bọn tôi.”
“Ồ, muốn đánh cũng được thôi, có điều A Chiến nhà tôi rất bận, các hải đảo gần đại lục trung tâm cách Cửu Nguyên chúng tôi xa quá, bảo anh ấy đi so đấu với các anh, các anh tính trả cái gì? Còn nữa, nếu A Chiến nhà tôi thắng thì các anh có chiến lợi phẩm gì để đưa cho anh ấy?”
Nhóm Côn Bằng: “...”
Nghiêm Mặc trực tiếp định giá thay: “Như vầy đi, chiến đấu với Côn Bằng vương, chúng tôi không thu phí, nhưng nếu có ai muốn đi xem thì phải có vé xem, các anh đều biết vé xem là cái gì rồi đi?”
Mọi người tỏ vẻ mình đều biết.
Nghiêm Mặc rất vui vẻ, tiếp tục nói: “Vé xem mỗi nhà một nửa là được rồi. Sau đó nếu Côn Bằng các anh còn muốn so đấu với A Chiến nhà tôi, vậy giá khởi điểm cho một trận đơn là mười viên nguyên tinh cấp chín, vé xem trận đó chúng tôi chỉ lấy ba phần.”
Nhóm Côn Bằng: “...”
Côn Tuyết Phong hối hận: “Cậu vẫn là làm vương hậu cho tôi đi, tôi cảm thấy nếu cậu đến chỗ tôi, Côn Bằng chúng tôi về sau sẽ không lo chuyện nguyên tinh nữa.”
Nguyên Chiến thay Nghiêm Mặc lên tiếng: “Cút!”
Côn Tuyết Phong nghiêm túc thương lượng với hắn: “Một viên nguyên tinh tệ cấp mười, cậu vẫn chưa thấy nguyên tinh cấp mười đúng không? Tôi sẽ giúp bộ lạc các cậu đuổi Hữu Giác Nhân đi, cậu nhường Mặc cho tôi, về sau cậu chính là anh em của tôi!”
Nguyên Chiến cười dữ tợn: “Anh để tôi thiến anh, tôi sẽ nhận anh làm anh em.”
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể bàn lại.”
“Được, qua bên kia bàn.”
“Được.”
Thế là hai tên đàn ông cũng mọi rợ như nhau ‘kề vai sát cánh’ mà rời khỏi chỗ này, đi ra xa ‘nói chuyện riêng”.
Nghiêm Mặc: “...” Đây là cách mà giống đực kết tình hữu nghị với nhau à? Vì sao kiếp trước mỗi lần hắn ‘đánh nhau’ với người khác đều chỉ có thể đưa tới kẻ thù? Chẳng lẽ quyền cước thật sự dễ khiến người ta giao lưu hơn là kỹ thuật?
Nghiêm Mặc nhịn không được muốn làm một đề án nghiên cứu: Bàn luận về việc đàn ông khi bị ngược ở các góc độ khác nhau sẽ tạo ra thứ tình cảm biến dị khác nhau, đơn giản mà nói là đàn ông bị ngược đãi trên tinh thần dễ dẫn đến cừu hận, mà ngược đãi trên thể xác sẽ giúp gia tăng tình cảm?
“Ầm ầm ầm!”
“Rầm!”
“Vù vù vù!”
Một vùng trời đất trong nháy mắt cát bay đá chạy, thỏ trốn chuột nấp, kiến sâu kinh hoàng, ngay cả thực vật cũng sợ tới phát run, ngay cả mặt trời cũng không thể nhìn thấy trong vùng đất đó.
Nhóm Côn Bằng phần phật bay đi xem náo nhiệt.
Tinh Hoa thì lết lết lại gần Ngu Vu, lúc đến trước mặt y, liền vừa mê say vừa e thẹn nói: “Tôi là Tinh Hoa, anh, anh thật xinh đẹp, anh là người cá ư? Đây là lần đầu tiên tôi tôi tôi nhìn thấy người cá, tôi tưởng các anh đều sống trong biển sâu, anh... có bạn đời chưa? Thấy tôi thế nào?”
Ngu Vu lộ ra một nụ cười mỉm đầy mê hoặc: “...Ta tên Ngu Vu.”
Tinh Hoa nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ như thần của Ngu Vu thì lại càng say mê: “Thì ra anh tên Ngu Vu, tên này thật hay.”
Ngu Vu đã khẳng định, đây chắc chắn là một con Côn Bằng mới vừa thành niên không được bao lâu, ngay cả tên của thiên địch lớn nhất cũng không biết.
“Chim ngốc, ta là tư tế.”
“Nga, anh là tư tế... Anh nói cái gì? Anh là tư tế?!” Tinh Hoa cứng người, hai mắt trừng to.
Ngu Vu lười biếng vươn tay, móng tay thật dài nhòn nhọn lướt nhẹ lên má Tinh Hoa.
Tinh Hoa rõ ràng thấy tay đối phương vươn tới, nhưng ngay cả né tránh cũng không thể làm được.
Một giọt máu tươi chảy ra, Ngu Vu dùng đầu ngón tay quệt nhẹ, nếm thử: “Mùi vị cũng tạm, ta đã rất lâu rồi chưa ăn thịt Côn Bằng, có lẽ hôm nay có thể...”
Còn chưa nói xong thì Côn Bằng trước mặt y đã ù té bay ra xa.
Tinh Hoa sợ muốn chết, người cá còn chưa tính, lại còn là tư tế người cá! Côn Bằng bọn họ thích ăn thịt người cá, nhưng người cá cường đại thì cũng ăn Côn Bằng! Tuy sau khi mọi người tiến hóa thành sinh vật có trí tuệ thì loại chuyện này không thường xảy ra lắm, nhưng nếu là chiến tranh hay tình huống đặc biệt và ngoại lệ nào đó,
nhất là tư tế người cá, truyền thuyết nói bọn họ xem Côn Bằng như món ăn chính đó a a a!
Ngu Vu cười ha hả, nhìn sang Cửu Phong đang ngồi xổm trên đỉnh đầu Nghiêm Mặc.
Cửu Phong sợ tới mức lông chim dựng ngược, nhưng lại cố gắng bình tĩnh.
Ngu Vu từ cười khẽ biến thành cười to, y thật sự đã lâu lắm rồi không ra ngoài, thế giới này hình như trở nên thú vị hơn trước kia nhiều, có lẽ y nên ra ngoài đi dạo đây đó một chút.
Nghiêm Mặc không để ý đến trận đánh nhau của Nguyên Chiến với người chim và đám chim cá đang đùa giỡn nhau, chỉ mang vẻ mặt bình thường mà tiếp đãi khách nhân: “Anh là sứ giả của Mộc Thành đi, nghe nói các anh có việc gấp cần tìm tôi?”
Cuối cùng sứ giả Mộc Thành cũng tìm được cơ hội để nói chuyện, tuy cuộc nói chuyện nhiều lần bị trận đánh kịch liệt ở nơi xa cắt ngang, nhưng cuối cùng vẫn ngắt quãng mà nói xong.
Thì ra lần trước Nghiêm Mặc tới Mộc Thành một lần, tộc Tùng của tộc cây Trường Sinh đã rất rất lâu rồi không tiếp xúc với Mộc Thành lại lần nữa xuất hiện ở thần điện Mộc Thành.
Đại Tư Tế Mộc Thành vì thế mà vui mừng không thôi, tiếc là tộc Tùng đến không phải vì Mộc Thành, sau vài cuộc nói chuyện mới biết đối phương đang tìm Nghiêm Mặc vừa mới rời đi.
Mộc Thành không biết tộc Tùng tìm Nghiêm Mặc có chuyện gì, nhưng tộc Tùng cắt đứt liên hệ với bọn họ đã lâu nay chủ động xuất hiện, bọn họ đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt để sửa đổi mối quan hệ này, sau khi khuyên can mãi mới được tộc Tùng đồng ý, bọn họ giúp tộc Tùng tìm Nghiêm Mặc, đồng thời mời hắn đến gặp tộc Tùng, điều kiện là chỉ cần tộc Tùng không bài xích tư tế Mộc Thành là được.
Tộc Tùng đồng ý, Mộc Thành lập tức phái sứ giả đi tìm Nghiêm Mặc. Nhưng Nghiêm Mặc có cửa dịch chuyển tức thời, sứ giả Mộc Thành chỉ có thể dựa vào Cốt Điểu, tìm tìm kiếm kiếm, tốn mười ngày tới mới tìm được tung tích Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc không lập tức cự tuyệt, hắn nghĩ xem làm sao để thu được ích lợi lớn nhất trong việc này.
Cửu Đại Thượng Thành đã được liên hệ xong, bao gồm cả Hỏa Thành, tộc Trùng Nhân gì gì đó hắn đều đã đi qua, những lời nên truyền đều đã truyền, dù có đồng ý hợp tác hay là không đồng ý, thì tất cả các thế lực đều sẽ tập hợp ở bờ bên kia bộ lạc Ma Nhĩ Càn vốn từng là bộ lạc Hoàng Tinh.
Không có thế lực nào thật sự ngu xuẩn, bọn họ đều hiểu rõ một điều: Dù thế lực của bọn họ trên đông đại lục có cách nhau thế nào, thù hận có sâu bao nhiêu, thì vẫn phải đuổi tộc Hữu Giác đi. Về phần sau khi đuổi Hữu Giác Nhân đi thì các thế lực trên đông đại lục phải phân chia như thế nào, vậy thì xem xem thực lực cả trong lẫn ngoài mà mọi người biểu hiện ra trong chiến đấu khi đuổi Hữu Giác Nhân đi.
Đương nhiên, trong đó chắc chắn có thế lực che giấu thực lực thật sự của mình khi chiến đấu với Hữu Giác Nhân, để dành đến sau cuộc chiến, khi chia cắt địa bàn và tài nguyên sẽ hung hăng ngoạm đối thủ một phát.
Có điều, đối với loại tình huống này, việc thương lượng của các thế lực đến nay đã có đối sách, không thể hoàn toàn ngăn một vài thế lực nào đó che giấu thực lực, nhưng ít nhất cũng có thể cam đoan trên chiến trường bọn họ sẽ không gây cản trở.
“Xin sứ giả trở về nói với tộc Tùng, bởi vì thời gian cấp bách, tôi thật sự không có thời gian để tới thăm tộc Tùng một chuyến.” Hắn có cửa dịch chuyển tức thời, hoàn toàn có thể đi qua một chuyến, nhưng hắn không tính làm như vậy: “Mặc dù tôi có năng lực đi xuyên không gian, nhưng nó rất hao phí năng lượng, tôi phải đảm bảo trong
khoảng thời gian này có đủ tinh lực và năng lượng, về phần nguyên nhân, chỉ cần anh trở về nói với thành chủ và tư tế của mình, là bọn họ sẽ hiểu.”
Sứ giả Mộc Thành khó xử: “Mặc vu đại nhân...”
“Cửu Nguyên đang trong hiểm nguy, hiện giờ hầu như tất cả chiến sĩ Cửu Nguyên chúng tôi và các sinh vật có trí tuệ ở phụ cận là chủ lực ngăn cản Hữu Giác Nhân, Cửu Nguyên chúng tôi phải trả cái giá rất lớn mới tranh thủ được chút thời gian này. Hiện giờ Cửu Nguyên đã không kiên trì được nữa, tôi làm tư tế cũng không thể rời khỏi Cửu Nguyên, việc giả vờ trải đường bên này cũng kết thúc vào đêm nay. Như vậy, anh có thể mời tư tế các anh chuyển lời cho tộc Tùng, nói là tôi chờ bọn họ ở nơi mà mọi người đã giao hẹn.”
Sứ giả Mộc Thành liếm liếm môi, lại lần nữa nỗ lực: “Mặc vu đại nhân, tôi biết thỉnh cầu của chúng tôi là rất vô lễ, nhưng tộc Tùng đối với Mộc Thành chúng tôi thật sự quá quan trọng, nếu tộc Tùng nguyện ý trợ giúp chúng tôi, vậy sức chiến đấu của Mộc Thành cũng sẽ tăng lên rất nhiều.”
Sứ giả cắn răng: “Đại Tư Tế và thành chủ của chúng tôi nói, nếu Mặc vu đại nhân chịu qua một chuyến, Mộc Thành chúng tôi ngoại trừ tăng thêm số nhân thủ trong cuộc chiến thì sẽ tặng thêm cho Cửu Nguyên năm trăm chiến sĩ cấp sáu, mười chiến sĩ cấp bảy.”
“Cuộc chiến đó cũng không phải là vì Cửu Nguyên tôi.” Nghiêm Mặc ra vẻ bất đắc dĩ mà than nhẹ.
“Là tôi nói sai. Mặc vu đại nhân, xin hãy giúp Mộc Thành chúng tôi một lần, ngài đại ân đại đức, Mộc Thành chúng tôi nhất định sẽ không quên!”
Sứ giả có ấn tượng rất tốt đối với vị Mặc vu này, nhất là lần trước đối phương tới mà còn không cần bất cứ cái giá nào để trị liệu cho đại vương tử Mộc Huy của bọn họ.
Nghiêm Mặc bày vẻ khó xử, cuối cùng nói với sứ giả: “Tôi cần thương lượng với thủ lĩnh của tôi một chút, dù sao ngày tập hợp cũng là bốn ngày sau.”
Khi Nghiêm Mặc nói những lời này, thì chiến sĩ của các thế lực đang tiến quân đến trung du sông lớn, nơi mà trước kia là bộ lạc Hoàng Tinh.
Không phải thế lực nào cũng có cách đi bằng đường hàng không, nhất là khi đưa cả một đại quân đi, đa số vẫn phải đi bộ. Lúc này, các chiến sĩ hành quân đã cảm giác được chỗ tốt của một con đường bằng phẳng rộng lớn.
Không cần phải dò đường hay mở đường trước, không cần phải luôn cảnh giác dã thú và độc trùng ở bốn phương tám hướng, tuy thỉnh thoảng sẽ có một ít, nhưng dù sao vẫn an toàn hơn việc đi trong núi rừng và đất hoang nhiều. Nhất là trên phương diện tốc độ, quả thực so với trước kia bằng một ngọn núi không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.
Không phải thế lực nào cũng có thể dùng con đường này.
Nhưng sau khi trải qua lựa chọn thì số người được đi cũng không ít, vì sợ Hữu Giác Nhân phá hỏng, nên đường đi không kéo dài đến trung du sông lớn, mà chỉ kéo dài đến chỗ biên giới giữa Thổ Thành và Cửu Nguyên, cũng chính là khu bình nguyên của bộ lạc Nguyên Tế cũ, nằm ở phía nam, dưới chân núi thần Haza, sau đó thì quẹo sang hướng khu rừng đen.
Vì thế, rất nhiều đại quân không thể không rời khỏi con đường khi vừa đến chân núi thần Haza, đổi sang đi đường núi, băng qua núi thần Haza, tiến vào bình nguyên Ma Nhĩ Càn.
Đi qua con đường rồi lại rời đi, liền như từ ăn ở xa hoa đổi sang ăn ở đơn giản, cơ hồ là tất cả các chiến sĩ đều cảm thấy không kịp thích ứng.
“Cửu Nguyên trải con đường này thật sự không tồi.”
“Đúng vậy, mới đầu tôi còn cảm thấy bọn họ làm như vậy thật ngu ngốc, nhưng dùng rồi mới biết được kẻ ngu ngốc là mình.”
“Thủ lĩnh Cửu Nguyên là chiến sĩ khống chế đất phải không? Hình như bộ lạc của bọn họ cũng có không ít chiến sĩ khống chế đất? Vậy bọn họ trải đường thật sự rất tiện.”
“Không biết bọn họ có chịu hỗ trợ các thế lực khác không, nếu giữa Thượng Thành và Trung Hạ Thành chúng ta cũng có đường đi nối liền như vậy thì không biết sẽ tiện thế nào nữa.”
“Nghe nói Cửu Nguyên bọn họ tính lập một đội thi công gì gì đó, sau cuộc chiến sẽ...”
Cuộc thảo luận trở nên náo nhiệt, các lãnh đạo cấp cao thì bội phục đầu óc của thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên.
“Tôi còn nói bọn họ trải một con đường trước cuộc chiến như vậy làm gì, chậc chậc.”
“Đúng là nhanh, tốt, tiện, an toàn. Tôi nghĩ dù bọn họ có tính toán gì hay không thì ít nhất cũng đã thành công một nửa, con đường này chẳng những giúp mọi người tập hợp nhanh hơn, mà người đi qua con đường này đều sẽ biết đến chỗ tốt của nó, về sau chỉ sợ sẽ có không ít thế lực tới nhờ Cửu Nguyên giúp trải đường đây.”
“Trước kia tôi cho rằng loại chuyện thấp kém và khổ sở này chỉ có thể để nô lệ làm, nào biết chiến sĩ thần huyết còn có thể dùng như vậy!”
“Cũng chỉ có Cửu Nguyên, các thế lực khác ai lại đi dùng chiến sĩ thần huyết như vậy? Các người chịu dùng sao?”
Chúng lãnh đạo cấp cao cười ha hả, chính xác, tuy biết con đường này được làm ra như thế nào, nhưng có ai chịu để chiến sĩ thần huyết đi làm cái chuyện thấp hèn của cu li chứ? Dù bọn họ có cắn răng sai sử thì những chiến sĩ thần huyết đó cũng sẽ không chịu. Dù sao bọn họ có nhiều nô lệ, vẫn là dùng nô lệ đi. Còn về chất lượng của con đường, dù kém hơn nhưng chẳng phải cũng sử dụng như nhau sao?
Đêm đó, Nghiêm Mặc dùng nguyện lực trị liệu cho hai người bị liệt nửa người, rồi dẫn theo vị sứ giả Mộc Thành kia lại lần nữa tới Mộc Thành.
Nguyên Chiến ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, xoa xoa nắm tay: “So trận nữa?”
Côn Bằng vương không chịu thua: “So kiểu gì?”
“So trải đường, một mình tôi chấp anh dẫn theo những người khác, chúng ta mỗi bên một nửa, anh bên phải tôi bên trái, xem xem ai trải đến hồ Thanh Uyên trước.”
Côn Bằng vương gầm nhẹ: “Tôi không giống cậu, tôi chỉ biết điều khiển gió!”
Nguyên Chiến khinh miệt phun một ngụm nước bọt: “Tôi cho anh mượn người luôn, trong số họ có chiến sĩ khống chế đất. Huống chi ai nói điều khiển gió thì không thể trải đường? Động não tý đi, đồ chim ngu!”
Chim ngu Côn Bằng vương: Mẹ! Cũng dám chửi tôi ngu, đừng tưởng có một cậu vợ thông minh là có thể khinh thường đám lưu manh ế vợ khác, thứ như cậu gọi là gian lận!
Nguyên Chiến: A, quên mấy anh là vua chim, ghê gớm thay, cơ mà dù anh có ghê gớm đến thế nào thì Mặc cũng là của tôi. Của tôi!
Tia điện bắn xẹt xẹt! Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc hai người này đã chọc nhau chết vô số lần rồi.
Giữa sát khí đang bùng lên, lần tỷ thi thứ hai, cuộc thi trải đường chính thức bắt đầu!
Sự tình liên quan đến mặt mũi đàn ông, hai tên đều liều mạng!
Đám Côn Bằng lưu manh xem náo nhiệt đột nhiên như ong vỡ tổ ùa đến trước mặt Nguyên Chiến, nhiệt tình nói: Chiến thủ lĩnh, một mình anh quá ít, thật không công bằng, để chúng tôi tới giúp anh đi, thiệt lòng đó!
Nguyên Chiến, Côn Bằng vương: “...”
Tiếng lòng thật sự của nhóm Côn Bằng lưu manh: Ai nha nha, cha của đứa con Sinh Mệnh không có hy vọng cưới được, nhưng chẳng phải còn có một... không đúng, còn có hai đứa con Sinh Mệnh sao? Nghe nói người này cũng là cha, muốn cưới con trai người ta về làm vợ thì chẳng phải nên lấy lòng cha vợ trước hay sao? May là ba Mặc
thiện tâm, chỉ cho chúng ta một con đường sáng sủa, cứ để tên chim ngu Côn Tuyết Phong kia đấu đá với cha Chiến đi, khặc khặc khặc!
Mặc Đại Tư Tế đang nói chuyện với tộc Tùng đột nhiên hắt xì một cái rõ to.
“...Vừa rồi chúng ta nói đến đâu ấy nhỉ?” Nghiêm Mặc lấy ra một phiến giấy mềm chùi chùi mũi, rất tự nhiên mà tiếp tục: “Các người muốn tôi tới chỗ các người ở một đoạn thời gian? Ngắn nhất là một năm? Cái này thì, không phải là không thể, nhưng tôi có một ý tưởng khác, chư vị không ngại nghe trước thử xem.”