*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

299716f7cd493036a8684fbc71087e0f

“Mấy ông già này mặt ngoài nhìn thì hiền thế thôi chứ kỳ thật lão này so với lão kia chỉ có hung tàn hơn chứ không có hung tàn nhất!”

Một khắc trước khi bình minh đến là khoảng thời gian tối tăm nhất ngày, sao mai ẩn trong mây đen thật dày, bầu không khí áp lực làm cho lòng người phiền não.

Cửu Nguyên bây giờ đã vào mùa đông, tuy vẫn chưa đổ tuyết nhưng sáng sớm đã có thể nhìn thấy sương trắng trên đất và trải hơn phân nửa con đường cùng một dãy phòng ốc đơn sơ nhưng vô cùng kiên cố. Mỗi gian phòng đều có một người hoặc vài người ở, không biết nhóm Côn Bằng bay đi đâu nghỉ ngơi mà không thấy bọn họ.

Nguyên Chiến đương nhiên một mình độc chiếm một phòng, hắn còn làm một cái giường đất, trên giường trải một lớp da thú thật dày.

Chắc là do thói quen ngủ của hai người, nên lúc này người trên giường rõ ràng chỉ có một, nhưng hắn chỉ nằm có nửa bên, tay chân dài thò ra khỏi mép giường, người này không sợ lạnh, trên bụng chỉ tùy ý đắp một chiếc chăn bông mỏng, tứ chi và ngực để lộ ra ngoài.

Trong phòng có lỗ thông khí, nằm trên trần, vì để phòng ngừa sâu bọ bò vào, dù mùa này sâu bọ không nhiều lắm nhưng cũng không phải không có, có vài loại chịu rét chịu lạnh được, nhưng trong phòng ấm áp hơn so với bên ngoài, sẽ hấp dẫn chúng bò vào.

Bên cạnh lỗ thông khí còn rải một ít thảo dược đuổi côn trùng, lúc trước sử dụng hiệu quả vẫn rất tốt.

“Rào rào.”

Một chút thảo dược đuổi côn trùng rơi xuống từ trên trần.

Nguyên Chiến nâng chân lên gãi gãi, rồi buông xuống, vẫn ngủ say như chết.

Trên giường xuất hiện một vài con nhện nhỏ màu trắng. Lũ nhện bò bò, khi Nguyên Chiến nhấc chân thì chúng nó lập tức dừng lại, đợi trong chốc lát thì mới bắt đầu bò lại.

Có một con nhện trắng bò lên tóc hắn, nương theo tóc hắn xuống lỗ tai.

Con nhện hơi ngừng một chút, tựa hồ như đang cảm giác xem có nguy hiểm nào hay không, một lát sau, nó thấy người đàn ông không có phản ứng gì thì lập tức nhanh chóng bò vào tai hắn.

Từ lỗ thông khí có một đàn kiến màu đỏ đen bò vào chi chít...

“Kiệt —! Các người còn muốn nhịn tới khi nào nữa? Đừng có bị đám sâu bọ đó cắn chết nha.” Ngoài phòng, trên bầu trời truyền đến tiếng kêu của Côn Tuyết Phong.

Nguyên Chiến trên giường đột nhiên biến mất.

Các chiến sĩ trong những căn phòng khác cũng bắt đầu dùng đủ cách để tiêu diệt bọn độc trùng tiến vào phòng, bọn họ cũng nhịn không nổi nữa, ai có thể chịu được việc để một đám sâu bọ bò lên người mình chứ, nhất là sau khi bọn nhện bò vào tóc.

Không đến mười phút, cuộc chiến kết thúc.

Kẻ địch ám sát bất luận sống chết, toàn bộ đều bị ném ra ven đường.

Người thì bắt lại là được, còn sâu bọ thì phiền toái, mới đầu Nguyên Chiến dùng tường lửa để cách ly, nhưng đám sâu bọ đó như nhận được mệnh lệnh gì mà hoàn toàn không có bản tính sợ hãi trời sinh của sinh vật, cứ lao vào tường lửa như phát điên.

Nguyên Chiến muốn mấy ngày sau được sống yên ổn, càng không muốn để đám sâu bọ này chạy tới Cửu Nguyên, liền cùng vài chiến sĩ khống chế lửa tốn chút công sức hoặc giết hoặc đuổi chúng.

Sau khi giải quyết đàn kiến, Nguyên Chiến, Tư Thản, Phong Ngữ và Côn Tuyết Phong lần lượt xách từng tên đánh lén mà còn sống sót đi tra khảo.

Đám người đánh lén thoạt nhìn như bộ lạc dã nhân đó chỉ mặc áo da thú, cả đám đều bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn.

Nguyên Chiến ngoáy ngoáy lỗ tai, tuy con nhện kia vừa chui vào tai hắn thì đã bị hắn thiêu chết, nhưng cảm giác của nó để lại không dễ dàng biến mất như vậy, đến bây giờ mà hắn vẫn còn cảm thấy như có con gì chui trong lỗ tai.

Vì thế, khi Nguyên Chiến tra khảo đám người đánh lén, khó tránh khỏi có hơi nặng tay nặng chân, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn bình thường một chút.

“Hỏi mày một lần cuối cùng, là ai phái mày tới?”

Môi kẻ đánh lén run rẩy, ngón tay, ngón chân, mũi và tai đã bị cắt sạch, trong mắt là thù hận vô tận và sợ hãi cực độ đối với Nguyên Chiến.

“Không nói? Thế thì lần này móc một con mắt của mày?”

Mặc Sát rung lên ong ong, nó đã không thỏa mãn với việc chỉ làm công cụ tra khảo.

“Tao không, không sợ mày, tao nguyền rủa mày, nguyền rủa chúng mày nhất định sẽ... A ⸺!” Kẻ đánh lén trợn to hai mắt, thân thể co giật một trận, chân cẳng hoàn toàn mất hết sức lực mà nằm liệt ra đất.

Nguyên Chiến rút Mặc Sát ra khỏi hốc mắt hắn, khi mũi đao vừa rời đi thì hắn ta liền hóa thành bột phấn.

“Hỏi ra chưa? Những kẻ này cũng là do Hữu Giác Nhân phái tới?” Côn Tuyết Phong đi qua, thảy một tên khác bị vặn gãy cổ lên mặt đất.

“Bọn chúng nói thế, nhưng tôi biết không phải.”

Kẻ đánh lén khi vừa bị tra khảo đã nói mình là do Hữu Giác Nhân phái tới, nhưng Nguyên Chiến không tin.

“Các người còn có kẻ địch khác?”

“Tộc Côn Bằng có rất ít kẻ địch à?” Nguyên Chiến hỏi ngược lại. Mặc Sát có chút không muốn trở về, nó còn chưa ăn no, Nguyên Chiến không màng tới ý nguyện mà nó truyền đến mơ hồ, thu nó vào trong cơ thể.

Đây là một câu hỏi không cần phải trả lời. Côn Tuyết Phong cảm thấy thật là thiệt thòi: “Cậu là cái đồ giảo hoạt, gạt tôi trải đường cho các cậu rồi bây giờ còn muốn lợi dụng chúng tôi làm tai mắt cho các cậu.”

Nguyên Chiến cười ha hả: “Anh cũng có thể cự tuyệt.”

Côn Tuyết Phong nhìn mấy cái bóng đen thi thoảng đảo qua trên trời cao mà có chút vô lực, thật ra hắn rất muốn kéo người đi, nhưng vấn đề là đám lưu manh đi theo giúp này không biết ăn phải cái vu dược gì của Mặc vu kia mà chủ động tỏ ý muốn phụ trách việc điều tra trên trời ở vùng phụ cận, lúc này đừng nói là bảo bọn họ trở về, mà dù có đuổi thì chỉ sợ cũng sẽ không có bao nhiêu tên chịu đi.

Không hổ là vu giả mà bổn vương nhìn trúng, quả nhiên lợi hại. Côn Tuyết Phong đánh giá.

“Tộc Côn Bằng chúng tôi sẽ không nhúng tay vào bất cứ cuộc tranh đấu nào giữa các thế lực, chơi như bây giờ thì được, nhưng cậu đừng hy vọng chúng tôi sẽ đánh nhau giúp các cậu.”

Nguyên Chiến không cần nghĩ ngợi mà đáp: “Tôi vốn đã không trông cậy gì vào các anh, chỉ cần đừng quấy rối tôi là được.”

Côn Tuyết Phong: “...” Thật sự rất muốn gia nhập vào phe địch của các cậu.

“Đúng rồi, vẫn chưa cảm ơn các anh, nếu không phải các anh phát hiện dị động của đám người và lũ kiến đó từ trên trời thì nói không chừng lần này chúng tôi đã phải ăn một cái lỗ nặng.” Nguyên Chiến đi ngang qua Côn Bằng vương, vỗ vỗ vai hắn.

Vẻ mặt của Côn Tuyết Phong đẹp lên một chút.

“Vừa rồi anh có hỏi ra cái gì không?” Nguyên Chiến quyết định đối xử tốt với nhóm Côn Bằng này hơn một tý.

Côn Tuyết Phong lại đen mặt, hắn ta không am hiểu tra khảo như Nguyên Chiến, hỏi chưa được mấy câu thì đã giết chết người ta.

Nguyên Chiến để lại cho Côn Tuyết Phong một vẻ mặt ‘anh cũng chỉ được có vậy’ rồi đi tìm Tư Thản, hắn vốn không trông cậy vào chính mình và Côn Tuyết Phong có thể hỏi ra được cái gì, Tư Thản mới là người thật sự thành thạo việc tra khảo ⸺ anh có thể chịu được đau đớn trên thể xác, nhưng anh có chịu được tra tấn trên linh hồn không?

Côn Tuyết Phong buồn bực, định trở về tìm con chim nào am hiểu việc tra khảo kẻ địch nhất trong tộc để học tập một chút. Cuối cùng hắn có học được ‘nghệ thuật tra khảo’ hay không không ai biết, nhưng về sau, trong tộc Côn Bằng có một lời đồn truyền đi rất nhanh: Nghe nói Côn Bằng vương ra ngoài tìm bạn đời bất thành, khi trở về liền trở nên biến thái và cuồng ngược đãi, mức độ cuồng ngược đãi này có thể khiến toàn bộ chim trong tộc nhìn mà run người! Thế cho nên Côn Bằng vương lưu manh ế thật lâu... thật lâu. Sau đó hắn mới phát hiện ra vấn đề, đã nhiều lần bác bỏ tin đồn nhưng vẫn không thành công, ngược lại còn bị chọc giận mà hung hăng đập vài con chim mấy trận, làm cho lời đồn càng lúc càng dã man, sau lại, hắn vò mẻ chẳng sợ nứt mà thật sự trở thành biến thái...

Quay lại bây giờ, Côn Tuyết Phong cũng đi tới trước mặt Tư Thản, chờ y nói cho mọi người biết lai lịch của những kẻ này.

Tư Thản không tra tấn người, chỉ kiếm chút khẩu cung mà thôi, trừ phi sức mạnh linh hồn của đối phương mạnh đến mức không khác gì bọn Nguyên Chiến, nếu không thì đối với y chỉ là việc nhỏ.

Mà ông lão Phong Ngữ bên kia đã hiến tế tên đánh lén ông đảm nhiệm tra khảo cho Phong Thần mất rồi, đừng hỏi ông dùng phương pháp gì để hiến tế, ngay cả Nguyên Chiến nhìn thấy khối thịt nát bét kia cũng không muốn nhìn lại lần thứ hai.

Ừm, Nghiêm Mặc nhà hắn quả nhiên không nói sai, mấy ông già này mặt ngoài nhìn thì hiền thế thôi chứ kỳ thật lão này so với lão kia chỉ có hung tàn hơn chứ không có có hung tàn nhất!

Tư Thản có được đáp án mà mình muốn thì cho tên đánh lén kia một cái chết dứt khoát và thống khoái.

Tên kia cũng là kẻ sai sử lũ kiến, hắn ta vừa chết, lũ kiến còn dư lại không nhiều lắm cũng ngoan ngoãn hơn, tất cả đều tản ra trốn vào bụi cỏ hoặc dưới lòng đất.

Vì để xác nhận xem khẩu cung có thật hay không, ông xách bọn người còn sống dư lại ra tra khảo hết một lượt.

“Những người này đều đến từ tộc Trùng Nhân, có điều chúng không phải trùng nhân, mà là vu giả đã sống một thời gian dài ở tộc Trùng Nhân.” Tư Thản nói.

Nguyên Chiến: “Tộc Trùng Nhân? Hỏa Thành? Thì ra là...”

Tư Thản giơ tay: “Kẻ chủ mưu không nhất định phải là Hỏa Thành và tộc Trùng Nhân, trong đó có một gã đàn ông, cũng là thủ lĩnh của chúng, ký ức trong linh hồn gã nói cho ta biết, gã đến từ một thế lực tên là Thổ Thành, hiện giờ là thủ hạ của một kẻ tên công chúa Diệu Hương.”

“Là con nhỏ đó?” Nguyên Chiến sửng sốt, hắn không ngờ con nhỏ đó lại có can đảm như vậy.

“Sau lưng nó chắc chắn có người.” Nguyên Chiến
rất khẳng định mà nói, ngay sau đó cười lạnh: “Chút thế lực còn sót lại của Thổ Thành cấu kết với Hỏa Thành, chuyện này không kỳ quái chút nào.”

“Điều thú vị là, ngoại trừ tên thủ lĩnh kia, ký ức linh hồn của những kẻ khác đều không dính dáng gì đến Thổ Thành. Cho nên chuyện này rất có thể là do Hỏa Thành và tộc Trùng Nhân chủ mưu, tên thủ lĩnh kia đầu quân vào Hỏa Thành. Cũng có khả năng là công chúa Diệu Hương của Thổ Thành chủ mưu, hoặc là có tham gia một chân.” Tư Thản phân tích.

Nguyên Chiến nhíu mày, hắn không tin là Diệu Hương chủ mưu, con nhỏ kia không có thực lực, dã tâm và can đảm như vậy.

Tư Thản lại nói cho bọn họ biết kế hoạch đánh lén của đối phương: Bọn nhện trắng có kịch độc, phụ trách khiến họ hôn mê, mà đàn kiến ăn thịt là quân chủ lực, phụ trách gặm người hôn mê thành một bộ xương trắng.

“Bọn chúng cho rằng chút thủ đoạn này có thể hạ gục các cậu?” Côn Tuyết Phong tức cười.

“Đừng xem thường lũ sâu bọ đó.” Tư Thản lạnh nhạt nói: “Nếu không phải chúng ta có đề phòng trước thì dù chúng ta đều là chiến sĩ cấp cao, khi ngủ mà bị đàn độc trùng đông nghìn nghịt đó bao vây, người có thể chạy ra được chỉ sợ không có bao nhiêu.”

Côn Tuyết Phong không cho là vậy, tộc Côn Bằng bọn họ quá mạnh, mạnh đến mức cho dù bọn họ có ký ức truyền thừa, bọn họ cũng chỉ để ý một vài cường giả cũng mạnh như bọn họ mà thôi, chứ lũ sâu bọ bé tý đó chỉ là món ăn xếp thấp nhất trong hàng ngũ thực đơn của bọn họ.

Nguyên Chiến cũng nói: “Mặc từng bảo, năng lực thần huyết không phải thứ vạn năng, chẳng lẽ mỗi ngày mỗi đêm, mỗi thời mỗi khắc anh đều có thể thi triển năng lực? Khi chúng ta không có năng lực để thi triển, năng lượng vẫn ngủ say trong cơ thể chúng ta, thì thân thể chúng ta chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Đương nhiên, nếu chúng ta hấp thu năng lượng càng
nhiều, thì thân thể chúng ta cũng sẽ được rèn luyện, nhưng lũ sâu bọ đó cũng không phải độc trùng bình thường.”

Tư Thản mỉm cười: “Mặc vu nói không sai, như ta, tuy rằng sức mạnh linh hồn cường đại, nhưng thân thể..., vừa rồi nếu trên tay ta không có một vài món cốt khí cấp cao và thuốc xua đuổi côn trùng của Mặc vu đưa thì hàng ngàn linh hồn yếu ớt này có muốn ăn sạch ta cũng không khó. Thậm chí có thể nói, độc trùng số lượng nhiều chính là thiên địch của ta, khi đối phó với chúng, vu thuật của ta không có tác dụng quá lớn.”

Côn Tuyết Phong thầm rùng mình, đúng vậy, tộc Côn Bằng bọn hắn cường đại, nhưng bọn hắn sao lại không có lúc ngủ gật, không có lúc bị thương?

Đặc biệt là chim non của bọn hắn, lại càng yếu ớt, truyền thừa trong trí nhớ của bọn hắn rõ ràng có nói tộc Trùng từng xưng bá một đoạn thời gian, sao hắn lại quên mất chứ?

Côn Tuyết Phong không thất vọng, chuyến đi tìm bạn đời này dù có thành công hay không, thì hôm nay khiến hắn tỉnh ngộ cũng đã là một chuyến đi không tệ. Tộc Côn Bằng đứng ngoài cuộc khi các chủng tộc có trí tuệ khác chiến đấu cũng không có vấn đề gì, bởi vì bọn họ mạnh, cho nên bọn họ có thể tự do ở bên ngoài, nhưng nếu bọn họ vì bản thân mình cường đại mà dần xem nhẹ tiềm lực của các chủng tộc khác, thì sớm muộn gì cũng có ngày tộc Côn Bằng sẽ ngã khỏi thần đàn.

“Ha ha, chư vị, tôi không có xem thường bọn sâu bọ đó, tộc Côn Bằng chúng tôi chưa bao giờ xem thường bất cứ sinh vật nào. Tôi chỉ muốn hỏi: Hiện giờ đã biết kẻ chủ mưu là ai, mọi người tính làm thế nào?”



Lúc này, trong một tòa thành phố ngầm có thể xem là di tích.

Diệu Hương đang nôn nóng đi tới đi lui, đồng thời gặm cắn ngón tay mình như mắc bệnh thần kinh, nhịn không được mà hỏi giọng nói thần bí trong đầu: “Anh nói bây giờ bọn họ đã ra tay chưa? Có thành công không? Nếu bọn họ bị bắt, nói ra là chúng ta phái đi, Cửu Nguyên tìm tới chúng ta thì làm sao bây giờ?”

Giọng nói thần bí phát ra tiếng cười: “Không cần lo lắng, bọn họ dù có bị tra tấn hay chịu cực hình đáng sợ tới mức nào đi nữa thì cũng sẽ không nói ra chúng ta, những người đó đều là vu giả thật sự sống ở tộc Trùng Nhân, người Cửu Nguyên chỉ biết cho rằng đó là nhân thủ mà Hỏa Thành liên hợp với tộc Trùng Nhân phái ra.”

“Nhưng Nghĩ Vu*, ông ta...”

(*Nghĩ: Con kiến.)

“Ông ta sẽ không nói ra, huyết mạch của ông ta đều nằm trong tay chúng ta, có đánh chết ông ta, ông ta cũng sẽ không dám phản bội.” Giọng nói thần bí vô cùng chắc chắn.

Diệu Hương vẫn cảm thấy bất an, điều này làm cho cô ta nhịn không được mà khẽ trách cứ giọng nói trong đầu: “Anh nói xem năng lượng sinh mệnh rốt cuộc có chỗ tốt gì? Vì sao nhất quyết phải có được nó? Thậm chí không tiếc mà hợp tác với Hỏa Thành?” Hơn nữa, năng lượng sinh mệnh ở trong cơ thể người, phải lấy ra kiểu gì?

Giọng nói thần bí không giải thích: “Tôi đã lừa cô khi nào chưa?”

Diệu Hương lắc đầu.

“Những chuyện tôi làm có cái nào bất lợi đối với cô chưa?”

Diệu Hương lại lắc đầu.

Giọng nói thần bí lần nữa cười: “Chỉ cần có nhớ kỹ, chúng ta cần hắn, có năng lượng sinh mệnh, chúng ta sẽ càng thêm mạnh, nếu chúng ta có thể bắt được tên Mặc vu kia, tôi có thể khiến cô trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trên thế giới này. Nhưng đáng tiếc, với năng lực bây giờ của chúng ta căn bản không có cách nào bắt được hắn, cho nên tôi không thể không chọn việc hợp tác với
Hỏa Thành, chỉ khi tiêu diệt được những chiến sĩ cường đại bên cạnh hắn, tiêu diệt người thủ hộ của hắn, thì chúng ta mới có cơ hội bắt được hắn.”

“Hắn là người, là tư tế Cửu Nguyên, dù chúng ta có thể diệt trừ tất cả người thủ hộ bên cạnh hắn, thì sao anh có thể chắc chắn rằng hắn sẽ nghe theo chúng ta?”

“Ha hả, cô gái ngốc, trên đời này có rất nhiều cách khiến một người biết nghe lời, việc bây giờ chúng ta cần làm là chặt đứt cánh chim của hắn, nhổ đi nanh vuốt hắn, sau đó tôi... chúng ta sẽ có cách có được hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play