*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

3c5cc3a9240dae98ef65fb43727c07cd

“Ngàn vạn lần đừng nói tụi tôi may mắn gì gì đó, nếu không tôi sẽ đập anh thật đấy.”

Tù trưởng Đỉnh Việt tỏ ý muốn cưới Lạp Mạc Na làm vợ, Lạp Mạc Na không lập tức đồng ý, nhưng cũng không lập tức cự tuyệt.

Câu nói kế tiếp Thù Nghệ không nghe thấy, tù trưởng và Đại Vu cũng không để hắn tiếp tục nghe. Hắn không biết vị công chúa Thượng Thành kia đã nói gì với tù trưởng và Đại Vu, chỉ biết vị công chúa kia quyết định đi theo bọn họ trở về Đỉnh Việt.

Sau đó Thù Nghệ cầu kiến, hắn nói lại suy nghĩ của mình cho tù trưởng và Đại Vu.

Phụ Điển rất tức giận vì Thù Nghệ làm rồi mới báo, nhưng công chúa Lạp Mạc ngồi dự thính như nữ chủ nhân bên cạnh lại nói: “Đây là một ý kiến hay. Tuy thế lực trong thiên hạ bây giờ chia ra làm ba, kiềm chế lẫn nhau, nhưng dù cuối cùng là ai dẫn đầu, thì tất cả mọi người đều phải tiêu diệt và đuổi tộc Luyện Cốt đi. Khi tất cả mọi người đã đuổi ngoại địch, mà Đỉnh Việt lại là người duy nhất không tham gia, vậy chờ sau khi tộc Luyện Cốt bị đuổi đi, kết cục của Đỉnh Việt không nói cũng biết.”

Vẻ mặt của tù trường Phụ Điển trở nên khó coi, ông làm sao không biết, cho nên bọn họ mới có thể chuẩn bị cả hai phía, lúc đó ai mạnh thì đứng về phe người đó, ai yếu thì giẫm cho một cước, nào ngờ bọn họ còn chưa tới được biên giới Cửu Nguyên thì đã bị lốc xoáy của Côn Bằng mặt người đánh cho tan tác, khiến kế hoạch của bọn họ cũng chết yểu theo. Hiện giờ còn cần một đứa con gái tới đánh thức bọn họ, nếu đối phương không phải đại công chúa Thượng Thành, hay người nào có quyền lực thì ông đã...

Lạp Mạc Na như không nhận ra vẻ mặt của Phụ Điển, tiếp tục nói: “Tôi tán thành cách làm của vị chiến sĩ này, anh tên Thù Nghệ đúng không?”

Thù Nghệ không hỏi gì nhiều về cô ta, chỉ bội phục cô ta lớn gan lớn mật, chỉ dẫn theo mười hai chiến sĩ mà đã dám đến nói chuyện hợp tác với Đỉnh Việt, quan trọng nhất là vị công chúa này thoạt nhìn rất có đầu óc và khá tỉnh táo.

Lạp Mạc Na cũng đang đoán xem ai trong bộ lạc này là đại khí vận giả thật sự. Biểu hiện lúc trước của Đỉnh Việt ở Vu Thành cô ta đều xem kỹ, chờ khi Nghiêm Mặc tới báo cho bọn họ, Đỉnh Việt có được một thứ vũ khí năng lượng đặc biệt, cô ta càng thêm khẳng định rằng đại khí vận giả không phải Cửu Nguyên, mà là Đỉnh Việt.

Tuy Cửu Nguyên cũng rất giống, nhưng nếu Cửu Nguyên thật sự có đại khí vận giả thiên vị, thì sao lại bị tộc Luyện Cốt dùng hết toàn chủ lực mà vây công?

Đương nhiên, chờ khi cô ta tìm được đội ngũ của Đỉnh Việt thì mới biết Đỉnh Việt cũng bị Côn Bằng mặt người tập kích, nhưng sự tồn tại của vũ khí năng lượng làm cô ta tin tưởng kiên định.

Đồng ý trở về bộ lạc Đỉnh Việt cùng bọn họ, cũng muốn xem thử rốt cuộc ai trong số họ là đại khí vận giả, nếu là vị tù trưởng trước mặt, cô ta không ngại gả cho, dù sao cô ta cũng phải gả cho người, không bằng gả cho người có lợi nhất đối với mình.

Nhưng biểu hiện của vị tù trưởng này lại làm cô ta nảy sinh nghi hoặc, đồng thời chú ý tới Thù Nghệ.

“Tù trưởng Phụ Điển, Đại Vu Triết Lê, Đỉnh Việt đã chịu tổn thất, nhưng tôi nghĩ hẳn cũng không thương tổn đến gốc rễ, lúc này là cơ hội tốt nhất để Đỉnh Việt rời khỏi vết đao, tích góp thực lực. Thù Nghệ dẫn một phần chiến sĩ chi viện cho Cửu Nguyên, cùng chống lại tộc Luyện Cốt, vậy sau này dù tộc Luyện Cốt thắng hay bại, Đỉnh Việt vẫn sẽ có đường sống để quay về. Tộc Luyện Cốt bại, Đỉnh Việt có phái chiến sĩ chi viện, các thế lực khác muốn gây sự với Đỉnh Việt cũng không thể dùng cớ này. Tộc Luyện Cốt thắng, Đỉnh Việt cũng có thể nói là bị tổn thất chi đội đã phái ra, nhưng trên thực tế, chủ lực của các ông còn ở bộ lạc.”

Phụ Điển động tâm, kỳ thật trong lòng ông cũng đồng ý với cách làm của Thù Nghệ, lúc nãy không đồng ý là vì ông ta có thành kiến với Thù Nghệ, nói trắng ra là thích phản đối mọi lời mọi việc của hắn, mà việc Thù Nghệ trực tiếp rời khỏi doanh địa, tiền trảm hậu tấu càng làm lửa giận của ông ta tăng cao.

Nhưng lúc này ông ta đã bình tĩnh lại, nhất là khi Lạp Mạc Na còn ở trước mặt, ông ta không muốn để đối phương cho rằng ông là một thủ lĩnh lòng dạ hẹp hòi, nhưng ông ta lại không lập tức đáp ứng, có vẻ như ông ta không được thông minh như Thù Nghệ, nên ông ta nhìn về phía Đại Vu Triết Lê từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng, ý bảo sở dĩ ông ta không tùy tiện hạ quyết định là vì
tôn trọng ý kiến của Đại Vu.

Tay Đại Vu Triết Lê từ nãy tới giờ vẫn luôn đặt trong bồn như vậy, hai mắt vẫn luôn nhắm chặt.

Lúc này trong lều yên tĩnh lại, tất cả đều nhìn về phía gã, gã mới chậm rãi mở mắt, trong mắt gã như có vẻ đau đớn lóe qua.

“Là vu giả Cửu Nguyên nói cho Âm Thành các người, rằng bọn ta có được vũ khí năng lượng với uy lực cường đại? Hắn còn đưa cho các người xem?”

“Phải.” Lạp Mạc Na không giấu diếm gì cho Nghiêm Mặc, nếu Nghiêm Mặc dám làm hiển nhiên cũng không sợ Đỉnh Việt biết.

“Hắn bảo các người đề phòng Đỉnh Việt bọn ta?” Giọng của Triết Lê càng lạnh đi.

Lạp Mạc Na cân nhắc, nói: “Cậu ta nói các người có thể sẽ đứng bên phe của tộc Luyện Cốt.”

“Vậy vì sao công chúa cô còn tới?”

Lạp Mạc Na cười nhạt: “Bởi vì tôi cảm thấy các người sẽ không ngu xuẩn như vậy, dù các người có cái suy nghĩ đó thì cũng sẽ không hành xử rõ ràng như thế, mà chỉ cần các người không hành xử rõ ràng, vậy hết thảy vẫn còn cơ hội cứu vãn. Ngay cả vị Mặc vu kia cũng không khẳng định các người đã theo phe địch, chỉ nói có thể mà thôi.”

“Cửu Nguyên!” Triết Lê quét mắt về phía Thù Nghệ: “Anh xem, đây là Cửu Nguyên mà anh muốn hợp tác đấy, khi chúng ta còn chưa xuống tay với chúng thì chúng đã xem chúng ta như kẻ địch, Côn Bằng mặt người tập kích chúng ta, chín phần mười cũng là chúng giở trò quỷ.”

Thù Nghệ không nói gì. Cửu Nguyên không phải đồ ngu, tộc Luyện Cốt qua lại với Đỉnh Việt cũng không phải chuyện gì bí mật, Cửu Nguyên chỉ cần có thám báo lợi hại điều tra một phen là sẽ biết rõ ý định của Đỉnh Việt, Đỉnh Việt có thể liên thủ với tộc Luyện Cốt để đối phó Cửu Nguyên, vậy mắc gì Cửu Nguyên người ta không thể phản kích? Loại chuyện này vốn dựa vào bản lĩnh!

Thù Nghệ không xem Cửu Nguyên như bộ lạc anh em, Đại Vu nói bọn họ là kẻ địch thì đó là kẻ địch. Nhưng kẻ địch cũng có nhiều loại, hai bộ lạc bọn họ vẫn chưa có huyết hải thâm thù, bình thường nên đánh thì đánh, nên hợp tác vì sao không thể hợp tác? Tốt xấu gì Cửu Nguyên và Đỉnh Việt bọn họ đều sống trên cùng một mảnh đại lục, trên đầu cũng không có sừng.

Triết Lê quét mắt nhìn từng người một trong lều, cuối cùng nhìn về phía Lạp Mạc Na, ánh mắt gã nhìn Lạp Mạc Na có chút phức tạp, nhưng rất nhanh sau đó vẻ mặt của gã đã dịu xuống: “Nhưng công chúa Lạp Mạc Na nói không sai. Thù Nghệ, anh có thể dẫn trăm người rời đi, nhưng vũ khí năng lượng thì chỉ có thể mang theo ba cái.”

Thù Nghệ thấy Đại Vu và tù trưởng đều đã ‘bình tĩnh’ trở lại, lập tức lĩnh mệnh lui ra.

“Tri Xuân, anh đi theo Thù Nghệ.” Tù trưởng Phụ Điển hạ một mệnh lệnh khác.

“Vâng.” Tri Xuân cũng rời khỏi.

Nhận ra Đại Vu Triết Lê và tù trưởng Phụ Điển có chuyện bí mật muốn nói với nhau, Lạp Mạc Na cũng rất tự giác mà cáo từ.

Chờ khi Lạp Mạc Na đi rồi, tù trưởng Phụ Điển mới gấp không chờ nổi mà hỏi Triết Lê: “Đại Vu, ngài thấy được cái gì? Cô gái kia có thể mang đến điều gì cho chúng ta?”

Triết Lê nhấc tay lên, nhẹ vẩy nước, giọt nước nhỏ xuống theo ngón tay gã.

“Đại Vu?”

“...Tương lai mới, Đỉnh Việt sẽ hưng thịnh.” Chỉ là phải phá vỡ rồi mới lập nên.

Phụ Điển mừng như điên, nói giống như thề: “Ta nhất định sẽ khiến công chúa Thượng Thành này trở thành vợ ta!”

Triết Lê rũ mắt, che đi chút chút đồng cảm trong mắt mình. Tương lai mà ông ta nhìn thấy của Đỉnh Việt không hề có Phụ Điển, người đứng bên cạnh Lạp Mạc Na cũng không phải dòng dõi của Phụ Điển.

...

Thế lực còn sót lại của Thổ Thành trơ mắt nhìn một con đường rộng thênh thang kéo dài từ thành trì bọn họ tới phương xa.

Diệu Hương nấp trong bóng tối không dám vọng động, cô ta chỉ mới là một con nhóc, không dám đối mặt với thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên, thế lực còn sót lại của Thổ Thành có thể hiểu, cũng không trông cậy cô ta có thể làm nên cơm cháo gì. Trung Thành và Hạ Thành dưới trướng Thổ Thành cũng không có tòa nào dám đối đầu với tiểu đội trải đường trên trán viết một dòng chữ to ‘bọn tao là chiến sĩ thần huyết cấp cao’ kia.

Nghiêm Mặc vừa bận trải đường vừa tu luyện, vừa vội vàng đi móc nối quan hệ, hôm nay xuất hiện ở Vu Thành, ngày mai xuất hiện ở Ám Thành, không ai biết nơi tiếp theo hắn sẽ tới là đâu. Nghiêm Mặc còn dùng nguyện lực để che đậy sự tồn tại của cửa dịch chuyển tức thời, làm
người ta thoạt nhìn cho rằng hắn đang thi triển năng lực của mình ⸺ hoài bích có tội, hắn không muốn có người cướp đoạt cửa dịch chuyển tức thời với hắn đâu, dù đối phương có cướp được cũng vô dụng.

Vì thế, đối với bản lĩnh có thể băng qua khắp nơi và trở về này của tư tế Cửu Nguyên, lãnh đạo cấp cao của các thế lực ngoại trừ nghiến răng cũng chỉ có thể nghiến răng.

Ám Thành là bực nhất!

Bởi vì tên vô liêm sỉ nào đó nói: Lúc trước bị Ám Thành ám toán, kết quả không biết sao lại có được năng lực không gian có thể thoải mái đi xuyên không gian. Ngày hắn tới Ám Thành còn mang theo quà cáp cảm ơn, chọc cho đám lãnh đạo cấp cao của Ám Thành tức đến mức mấy lần muốn hộc máu.

Nhưng bọn họ càng không thể ra tay với Nghiêm Mặc, dù hắn chỉ đi có một mình. Vị này vừa đến, vị bán thần kia của bọn họ liền truyền lời với tư tế rằng mình muốn gặp đối phương, còn gấp đến độ sắp không chờ được nữa.

Nghiêm Mặc đi theo tư tế Ám Thành vào hang động kia, rất nhanh, tư tế Ám Thành liền rời khỏi, chỉ để lại một mình Nghiêm Mặc.

Người Ám Thành bao gồm cả Đại Tư Tế đều không biết vị vu giả Cửu Nguyên này đã nói gì với bán thần của bọn họ, chỉ biết sau khi hắn rời đi, bán thần của bọn họ nhất quyết bắt bọn họ kết minh với Cửu Nguyên.

Bất đắc dĩ, người Ám Thành đành phải gạt bỏ đồng bọn của mình là Hỏa Thành, lén lút gia nhập liên minh đối kháng Hữu Giác Nhân mà Vu Tượng hô hào, sau lại thấy thủ lĩnh Cửu Nguyên làm đốc công của hai mươi tám người trải đường, càng lén lút kết đồng minh với Cửu Nguyên.

Sau lại, một vài người Ám Thành có suy nghĩ kỳ lạ, cố ý để người khác sử dụng năng lực không gian lên mình, chỉ vì muốn giống như Nghiêm Mặc mà có được năng lực xuyên qua không gian, kết quả... khụ, rất lâu rất lâu sau nghe nói trong vài góc xó xỉnh của thế giới thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai tên tự xưng là hậu đại của người Ám
Thành thời viễn cổ ở đông đại lục, tổ tiên những người này đều cực kỳ may mắn, lúc trước một vài người rơi vào không gian rối loạn, hoặc biển, hoặc vực sâu, hoặc núi lửa và những nơi đáng sợ khác.

Trở lại lúc này!

Đội nhân công trải đường đã trải đến cảnh bình nguyên ở chỗ cũ của bộ lạc Nguyên Tế.

Nghiêm Mặc bớt thời giờ nghiên cứu năng lực của mình.

Hắn nghĩ mình lại tới bình cảnh, cảm thấy chỉ cần hiểu được cái gì đó là có thể đột phá bình cảnh, đạt tới một cảnh giới mới.

“Ta còn nghĩ sao cậu không thành thật trở về bộ lạc đợi mà chạy ra ngoài làm gì, hóa ra là vì thứ đồ chơi này, trải đường rộng như vậy làm gì?” Một giọng nói lười biếng quen thuộc vang lên.

Nghiêm Mặc ngồi ở bờ sông ngẩng đầu: “Ngu Vu!”

Ngu Vu chậm rãi bước ra từ trong nước, đi đến bên cạnh hắn, như không có xương cốt mà dựa lên người hắn, còn sờ sờ mặt hắn, cảm thán: “Cậu vẫn ấm áp như ngày xưa.”

“Tôi là động vật có nhiệt độ ổn định, nếu mà lạnh, không phải đã chết thì chính là sắp chết.” Nghiêm Mặc cười, không vì Ngu Vu động tay động chân mà tức giận: “Anh xuất quan rồi?”

“Ừm, ngày cảm giác được năng lượng sinh mệnh mênh mông, ta liền tỉnh.”

Sóng nước đánh vào bờ tạo ra bọt sóng, mấy cái đuôi cá dài chợt lóe lên trong nước.

“Mặc vu!” Lạp Mông trồi lên khỏi mặt nước, chào Nghiêm Mặc, rồi cung kính hành lễ với Ngu Vu.

Nghiêm Mặc phất tay với hắn, hỏi Ngu Vu: “Sao các anh ra đây?”

Ngu Vu nghiêng đầu hít một hơi thật sâu bên hõm cổ Nghiêm Mặc, vẻ mặt có chút say mê nho nhỏ: “Năng lượng sinh mệnh nồng đậm như vậy, chậc, tên mọi rợ kia chiếm được của hời to rồi.”

Nghiêm Mặc phải tốn một chốc mới ý thức được tên mọi rợ trong miệng Ngu Vu là ai. Hèn gì, tôi đã thấy lạ sao mà gia súc kia trong khoảng thời gian này ngày nào cũng dư thừa tinh lực, còn tưởng là do hắn bị năng lượng thần huyết tẩm bổ quá nhiều, thì ra nguyên nhân là do mình?

Đúng rồi, ngay cả Đô Đô cũng lặng lẽ nói với hắn, không cần phải thêm máu tinh cho nó, nói là năng lượng của hắn thôi đã đủ.

Nghiêm Mặc đẩy Ngu Vu ra, Nguyên Chiến cách nơi này không xa, hắn không muốn thấy cái tên uống dấm chuyên nghiệp kia nổi bão, lần trước tên gia súc đó lấy cớ hắn sờ soạng thằng đàn ông khác mà lật hắn qua lật hắn lại chơi sung một đêm, nếu không phải năng lực khôi phục của hắn tốt, thì chắc lúc đi đường hắn phải đi ‘chàng hảng’ mất.

“Ngu Vu đại nhân, tôi hỏi anh mà anh vẫn chưa có trả lời.”

Ngu Vu bị đẩy ra cũng không tức giận, lười nhác cười: “Cậu làm tư tế Cửu Nguyên thật đúng là không tận tâm chút nào, chẳng lẽ cậu không biết nơi này đã là biên giới Cửu Nguyên?”

“Hả?” Nghiêm Mặc đúng là không biết cái này, hắn chỉ biết địa bàn của Cửu Nguyên mở rộng. nhưng rốt cuộc mở rộng bao nhiêu thì hắn không thấy bản đồ nên cũng không rõ lắm, chỉ sợ ngay cả bọn Tranh, khái niệm biên giới cũng chỉ là mơ hồ.

“Cậu còn nhớ chỗ giao tiếp giữa hồ Thanh Uyên và khu rừng đen không?”

“Nhớ.”

“Cửu Nguyên các cậu đã lấy được toàn bộ khu đất phía nam khu rừng đen, bao gồm cả địa bàn trước kia của bộ lạc Nguyên Tế, bọn họ đi bằng đường mà lúc trước người của bộ lạc Nguyên Tế đi. Trên con đường kia có một vài nguồn nước, trong đó có một con sông nối liền với hồ Thanh Uyên của bọn ta, ta muốn đưa tộc mình trở về biển, sớm hay muộn gì cũng phải đả thông đường nước này, vừa lúc phối hợp với Cửu Nguyên các cậu, còn có thể hỗ trợ nhau một chút.”

“Cho nên thế lực người cá các anh cũng mở rộng theo Cửu Nguyên chúng tôi?”

Ngu Vu cười ha ha: “Chỉ với mấy người kia của các cậu, nếu không có người cá bọn ta hỗ trợ, cậu cho rằng muốn chiếm lĩnh địa bàn này dễ lắm sao? Hiện giờ địa bàn của các cậu lớn như vậy, tiếp giáp với biên giới của Âm Thành rồi.”

Nghiêm Mặc không thích so mồm múa mép, hắn chỉ chú ý tới một việc: “Đường thủy có thể kéo dài đến tận biên giới Âm Thành?”

“Ừ. Đường thủy này còn có vài tên to đầu làm bá chủ, Lạp Mông và mấy đứa kia không trị được, ta nhàn rỗi nên tới xem, thuận tiện giúp bọn hắn dạy dỗ đám có mắt không tròng đó một chút.”

“Nhân thủ của các anh đủ không? Tranh đã nói với tôi, các anh cho số nhân thủ bơi tới trung du sông lớn không dưới ba ngàn chiến sĩ, đã giao chiến chính diện với Hữu Giác Nhân không chỉ một lần.”

“Ở đó có Hải Sâm tọa trấn, ông đã lâu lắm rồi không được đánh nhau, ngứa tay lắm, vừa lúc để thuỷ binh của đám Hữu Giác Nhân đó cho ông ấy chơi một chút.” Ngu Vu chẳng chút để ý nói.

Nghiêm Mặc nghe y nói như vậy cũng không lo lắng nữa.

Ngu Vu chọc chọc trán hắn: “Sao cậu lại đần như vậy?”

Nghiêm Mặc không hiểu ra sao.

Ngu Vu than: “Cậu là đứa con Sinh Mệnh đó.”

“Tôi không phải đứa con Sinh Mệnh, con trai tôi mới là đứa con Sinh Mệnh.”

Ngu Vu liếc xéo hắn: “Nói cậu đần cậu còn không thừa nhận, năng lượng sinh mệnh trên người cái quả kia vẫn chưa thu lại, cậu... cậu trong mắt bọn ta quả thực giống như một đám năng lượng đậm đặc vậy, còn là năng lượng sinh mệnh khiến mọi sinh vật phải thèm nhỏ dãi. Cậu nói xem, có năng lượng sinh mệnh nồng đậm như vậy thì còn lo gì Hữu Giác Nhân? Chỉ cần cậu nguyện ý, nói khoa trương một chút là, chỉ cần cậu hô cao một tiếng, tất cả các chủng tộc có trí tuệ lẫn phi trí tuệ trên mảnh đại lục này sẽ đứng về phía cậu, chỉ cần cậu nói có sinh vật từ đại lục khác tới cướp cậu, xem đi, không cần cậu làm gì cả, toàn bộ sinh vật trên phiến đại lục này sẽ chủ động nghĩ mọi cách đuổi giết Hữu Giác Nhân! Hữu Giác Nhân dù có lợi hại, thì bọn chúng liệu có đấu lại được tất cả sinh vật trên phiến đại lục này không?”

Nghiêm Mặc ngây ra: “Ặc, thật sự chỉ đơn giản như vậy?”

“Nhìn sinh vật xung quanh cậu xem!” Ngu Vu bị tên đui mù này chọc cho tức muốn chết.

Nghiêm Mặc thấy được, bây giờ bất cứ nơi nào mà hắn đến, nơi nào hắn đi qua và dừng lại, cỏ cây đều sẽ vui mừng khôn xiết, các đốm sáng của đủ loại năng lượng không ngừng chui vào người hắn, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được sự vui sướng và hạnh phúc của chúng, nên tâm tình của hắn ngày nào cũng rất tốt.

Hắn rất được thực vật, động vật, thậm chí là côn trùng yêu thích, hắn ngồi ở bờ sông, chắc chắn sẽ không có con muỗi con kiến mù mắt nào bu lên người hắn.

Hắn cho rằng dị tượng này giống như trước đây, hoàn toàn không nghĩ tới việc có liên quan đến năng lượng sinh mệnh.

Ngu Vu thấy hắn như vậy thì lắc đầu: “Ta vốn còn không rõ vì sao lúc này lại có năng lượng sinh mệnh nồng đậm như vậy, nhưng sau khi hấp thu ký ức truyền thừa trong giọt thần huyết kia thì ta mới hiểu được, chúng ta quá yếu so với đám ma thần đó, phải có năng lượng sinh mệnh không ngừng bổ sung cho chúng ta, kéo chúng ta từ bên rìa cái chết trở về, thì chúng ta mới có khả năng
giành lấy phần thắng ít ỏi khi chiến đấu với ma thần trong tương lai.”

Nghiêm Mặc: “...” Đột nhiên cảm thấy tương lai của mình thật bi đát làm sao.

Nghe Ngu Vu nói xong, trong đầu hắn tức khắc hiện ra cảnh tượng trong tương lai: Chỉ thấy mình đứng sau chiến trường vừa dùng nguyện lực bảo hộ các chiến sĩ đang chiến đấu hăng hái ở phía trước, vừa không ngừng cắt thịt mình, luyện chế một đống Phản Hồn đan, sau đó đút cho các chiến sĩ bị trọng thương hay thậm chí là đã chết, để bọn họ sống lại, lần nữa bước lên chiến trường, dùng chiến thuật biển người và xa luân chiến mà đánh cho người ngoài hành tinh phải rời đi...

“Tôi bị anh dọa sợ tới mức lông tơ dựng ngược rồi.” Nghiêm Mặc cười gượng.

Ngu Vu: “Ha hả.”

“Cái đệt! Anh đừng có nói tôi là mấu chốt để sau này đối phó với đám ma thần đó nha!”

“Cậu cũng biết à?” Ngu Vu lấy làm kinh ngạc.

Nghiêm Mặc kể lại chuyện hắn và Nguyên Chiến vì bất đắc dĩ phải hấp thu ký ức thần huyết cho Ngu Vu nghe.

Ngu Vu dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn: “Hai người các cậu... ta nên nói thế nào bây giờ?”

Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Ngàn vạn lần đừng nói tụi tôi may mắn gì gì đó, nếu không tôi sẽ đập anh thật đấy.”

Ngu Vu cười to, cuối cùng y cũng có chút đồng cảm: “Đứa nhỏ đáng thương, trước tiên giải quyết Hữu Giác Nhân đi đã, sau đó lo phát triển Cửu Nguyên, nếu cậu không muốn trở thành... cái loại tồn tại vĩ đại giống như thần đó, vậy thì khiến con dân của cậu mạnh lên, vẫn chưa biết khi nào thì những ma thần đó tới, có lẽ thời gian của chúng ta vẫn đủ. Đương nhiên, mọi người cũng sẽ cùng giúp cậu.”

Nghiêm Mặc mặt không cảm xúc: “Thân, đừng nói sai trọng điểm, không phải các anh giúp tôi, mà là giúp chính các anh.”

Ngu Vu lại cười, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy vẻ mặt nghẹn khuất của tư tế nhỏ khắp người là một câu đố này khi chịu thiệt mà lại không biết nên tìm ai trả thù.

Ngu Vu cười đủ rồi, hai người hàn huyên về tương lai phát triển của Cửu Nguyên trong chốc lát thì Nguyên Chiến tới, thấy Ngu Vu cũng không ngạc nhiên gì, chỉ gật gật đầu với y, rồi nói với Nghiêm Mặc: “Mộc Thành phái sứ giả tới, nói là có chuyện khẩn cấp muốn gặp em. Mặt khác, còn có một tên dã nhân tên là Côn Tuyết Phong, đem theo một đống vũ khí năng lượng của Đỉnh Việt, nói muốn đưa, cho, em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play