*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chỉ cần Đỉnh Việt không có ác ý với Cửu Nguyên, không chủ động xâm lược, Cửu Nguyên sẽ xem Đỉnh Việt như bộ lạc anh em, kết minh cũng có thể.”“Muốn đánh cũng được thôi, nhưng hai người các anh không được dùng năng lực thần huyết, mức phá hoại quá lớn.” Giọng Nghiêm Mặc chậm rì rì vang lên.
Hai người tỏ vẻ không sao cả, vứt luôn vũ khí, nhào lên đấu võ.
Bọn họ ngược lại còn thích kiểu đấm vào thịt nhau thế này hơn, một quyền là có thể đấm cho đối phương nở hoa đầy mặt.
“Hự! Bốp bốp!”
Thỉnh thoảng có tiếng đấm nặng nề vang lên, mới đầu hai người còn để ý tới chiến thuật chiến lược, mày nhảy tao lộn, nhưng càng đánh càng đỏ mắt, chỉ hận không thể xé một miếng thịt trên người đối phương xuống!
Hai người đánh nhau tạo ra động tĩnh không nhỏ, đương nhiên khiến đám người Tư Thản vây xem.
“Đáng đi, đánh đi!”
“Ai nha, cẩn thận!”
“Đá hắn! Mau đá hắn!”
“Hắn nhảy lên kìa, né đi!”
Người vây xem kêu la không ngừng, cuối cùng chẳng biết là đang cổ vũ cho ai, hi hi ha ha cười rần rần.
So với những người khác xem náo nhiệt, Nghiêm Mặc lại xem rất cẩn thận, hắn phát hiện cách đánh của Nguyên Chiến rất có kết cấu, vừa nhìn liền biết đã trải qua huấn luyện có hệ thống. Năm đó khi hắn vừa đến thế giới này, bộ lạc Nguyên Tế đã có phương pháp huấn luyện cùng với quân đội của mình, nghe nói phương pháp huấn luyện đó đều đến từ Thượng Thành, lại còn là phương pháp cấp thấp.
Chờ khi hắn dạy phép huấn luyện sơ cấp và trung cấp mà sách hướng dẫn cung cấp cho Nguyên Chiến, Nguyên Chiến và vài chiến sĩ thủ lĩnh tự tổng kết ra một bộ công phu quyền cước, công phu này chủ yếu dùng để rèn luyện thân thể và giết địch, rất nhiều động tác bắt chước dã thú và người cá. Tuy không hoàn mỹ nhưng kết hợp với phép huấn luyện do Thượng Thành truyền xuống và sách hướng dẫn cung cấp thì cũng rất ra hình ra dáng, lực sát thương lớn, đồng thời cũng vô cùng toàn diện cho việc tự vệ.
Cách đánh của Thù Nghệ thì hoàn toàn giống như dã thú vật lộn, tuy không có kết cấu nhưng lại hung tàn trí mạng, tốc độ cực nhanh, khuyết điểm là không đủ để tự vệ.
Nếu dùng một chữ để hình dung hai người thì, Nguyên Chiến là một chữ ‘ổn’, Thù Nghệ là một chữ ‘hung’.
Tư Thản cười bên tai hắn nói: “Cách đánh của Đại Chiến không tồi, hoàn toàn không giống chỗ bọn ta.”
Vô Giác Nhân trên tây đại lục vẫn chưa sáng tạo ra công phu quyền cước cho mình, khi đánh nhau phần lớn đều cậy mạnh và dũng khí.
Ông lão Phong Ngữ cũng nói: “Động tác của Đại Chiến rất... nhanh và lưu loát, Cửu Nguyên các cậu?” Ông lão Phong Ngữ muốn hỏi một bộ lạc mới như Cửu Nguyên lấy phép huấn luyện cấp cao từ đâu ra, nhưng lại phát giác vấn đề này không thích hợp để hỏi thẳng như vậy.
Nghiêm Mặc cười cười, thuận miệng nói: “Tổ Thần truyền thụ trong mộng.”
Về phần hai vị này có tin hay không, hắn không quản được.
Trận đánh này giằng co gần nửa tiếng đồng hồ, hai người càng đánh càng nóng, mồ hôi chảy thành dòng trên da.
Thật muốn để bọn họ đánh tiếp, với năng lượng trong thân thể bọn họ, đánh mấy ngày mấy đêm chắc cũng không có vấn đề gì, nhưng như vậy thì không cần thiết.
Nghiêm Mặc thấy hai người đã đánh đến sứt đầu mẻ trán, mới hô một tiếng: “Đủ chưa?”
Hai người đồng thời đá một cú, trên không trung vang lên tiếng ‘ình’ thật lớn, sau đó thân thể lộn một vòng về phía sau, tách ra.
Thù Nghệ chùi máu mũi, cố gắng đứng thẳng, mũi hắn gãy rồi.
Khóe mắt Nguyên Chiến nứt, một dòng máu chảy xuống theo khóe mắt, hắn tùy tay quệt một cái, làm nửa bên mặt dính đầy máu.
Đám người Tư Thản thấy không còn chuyện vui để xem nữa, liền tản ra. Về phần thân phận của Thù Nghệ, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc không tỏ thái độ gì, bọn họ cũng không có gì phải lo lắng.
Thân thể hai người đều có những vết thương da thịt không nhẹ, lạnh lùng trừng nhau.
Thù Nghệ chịu đựng đau đớn trên mũi mà giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng lãnh khốc của mình.
Nguyên Chiến xoay người, thấy xung quanh không có người khác, lập tức nhe răng trợn mắt với Nghiêm Mặc hô đau. Tên này lúc sau chắc chắn là lén sử dụng năng lực thần huyết, thân thể và quyền cước còn cứng hơn đá!
Nghiêm Mặc nhịn cười, hắn cũng không tin người này thật sự đau tới vậy, chỉ là muốn khiến hắn thương thôi. Vươn tay lướt qua vết nứt trên khóe mắt người nọ, vết nứt lập tức được chữa lành, sau đó vỗ vỗ mông hắn, bảo hắn nhịn một lúc, Nghiêm Mặc định trị liệu cho Thù Nghệ trước.
Thấy Nghiêm Mặc đi đến trước người mình, Thù Nghệ chăm chú nhìn khuôn mặt của Nghiêm Mặc, đột nhiên nói: “Cậu trưởng thành rồi.” Rõ ràng không lâu trước đây khi gặp người này, cậu ta vẫn còn mang bộ dáng thiếu niên, bây giờ mới không được bao lâu mà đã biến thành thanh niên rồi. Nhưng mặc kệ người này biến thành cái dạng gì, hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Nghiêm Mặc sờ sờ mặt mình, mỉm cười: “Tôi quen thế này hơn.”
Thù Nghệ cũng nói: “Thế này trông rất được.”
Gương mặt thanh niên càng khiến hắn xúc động hơn là bộ dáng thiếu niên, cũng làm muốn ham muốn chiếm hữu của hắn càng mãnh liệt hơn. Có lẽ là do bộ dáng thanh niên có cảm giác chinh phục hơn thiếu niên đi?
Nguyên Chiến khó chịu, chen qua, tách Nghiêm Mặc ra xa khỏi Thù Nghệ, đảm bảo khoảng cách giữa hai người phải hơn một cánh tay.
Ánh mắt Thù Nghệ vẫn đặt trên người Nghiêm Mặc, không thèm chia cho Nguyên Chiến chút nào.
Nguyên Chiến như tuyên bố mà vươn tay ôm eo Nghiêm Mặc, hắn vừa thấy tên đàn ông trước mặt liền biết trong lòng tên đó nghĩ cái gì, chắc là lúc trước ngoại trừ Ngu Vu, thì tên này là giống đực đầu tiên thật sự có ham muốn tình dục với Nghiêm Mặc. Băng cũng có ý với Mặc, nhưng tên đó trông thì cuồng vọng nhưng lại luôn tuân thủ quan niệm một vợ một chồng và tôn ti trên dưới,
khi tên đó biết Mặc là của thủ lĩnh hắn đây, thân phận còn là tư tế, thì tên đó chắc chắn sẽ không buông thả dục vọng của mình, dù trong lòng có muốn tới chết cũng sẽ không.
Về phần người khác, ngại quá, Nhị Mãnh hay ai đó, đối với Nghiêm Mặc chỉ mang lòng yêu thích đơn thuần, phần nhiều là quấn quýt và không muốn rời xa, giống như cảm giác của thú non đối với thú mẹ, gây sự với hắn chỉ là muốn tranh sủng. Ngay cả Ngu Vu từng thiếu chút nữa ngủ với Mặc cũng chỉ muốn có con cháu đời sau mà
thôi, khi y phát hiện giá trị của Nghiêm Mặc vượt xa việc sinh sản con cháu cho y thì y không còn tâm tư gây rối gì nữa.
Xem đi, rõ ràng mỗi một nam nữ bên cạnh tư tế của hắn đều có tâm tư riêng, ai ôm ấp suy nghĩ không an phận đối với tư tế của hắn thì hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra! Tên Thù Nghệ này, hừ hừ, từ sau khi tên đó gặp Mặc của hắn ở Ma Nhĩ Càn là đã bất thường rồi, ánh mắt đó trần trụi tới nỗi làm hắn lúc ấy chỉ muốn thiến phắt tên này đi!
Có điều, khi đó hắn căn bản không đặt tên này trong mắt, hiện giờ vẫn như vậy, nhưng lúc này Nghiêm Mặc không còn như lúc ở Ma Nhĩ Càn, lại nảy lên hai phần hứng thú với tên đó, ngay cả trị liệu cũng ưu tiên trị cho hắn trước, sao có thể!
Thù Nghệ không chút che giấu suy nghĩ và ham muốn của mình.
Thần kinh của Nghiêm Mặc trên phương diện nào đó có lẽ quá mức thô, nhưng dưới ánh mắt chuyên chú và nóng bỏng của Thù Nghệ thì dù hắn có muốn đổi một cách hiểu khác cũng không thể.
Có lẽ ham muốn của người này quá đơn thuần, đơn thuần đến nỗi không nhìn ra trong đó có lẫn một chút u ám hay đáng khinh nào, làm Nghiêm Mặc có muốn phản cảm cũng khó.
“Khụ, để tôi xem thương thế giúp anh.”
“Không sao cả.” Thù Nghệ tỏ vẻ chút thương tích này căn bản không tính là thương tích.
Nguyên Chiến siết vòng tay: “Hắn không cần đâu, tôi đau, em trị liệu cho tôi đi.”
Thù Nghệ quăng cho hắn một ánh mắt khinh thường.
Nguyên Chiến tỏ vẻ cứ tùy tiện nhìn, tùy tiện khinh thường, hắn chỉ cần tư tế của hắn thương mình và trị liệu cho mình là được.
Làm trò trước mặt Thù Nghệ, Nguyên Chiến trực tiếp kéo tay Nghiêm Mặc đặt lên ngực mình, còn thật tủi thân và uất ức mà cáo trạng: “Lúc đánh về sau hắn ta chắc chắn dùng năng lực thần huyết, tôi cảm thấy xương sườn bị hắn ta đánh gãy hết rồi, không tin, em sờ.”
Thù Nghệ: Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ! Mày mới là đứa dùng năng lực thần huyết, nắm đấm cứng như đá, còn gạt người!
Nghiêm Mặc trượt tay từ hai cọng xương sườn của Nguyên Chiến trượt xuống, dùng sức ấn một cái lên nơi nào đó.
“Ngao!” Nguyên Chiến phát ra tiếng kêu kỳ quái.
“Không có gãy, ngoan ngoãn đợi.” Nghiêm Mặc đẩy Nguyên Chiến ra, hỏi Thù Nghệ như đang nhàn thoại việc nhà: “Có phải anh có việc muốn tìm tôi không?”
Thù Nghệ ‘ừm’ một tiếng.
“Chúng ta qua bên kia nói.” Nghiêm Mặc chỉ vào một đồng cỏ tương đối bằng phẳng ở ven đường.
Thù Nghệ đi theo hắn qua đó: “Đó là cái gì?”
Nghiêm Mặc sửng sốt một chút thì nhanh chóng phản ứng lại: “Là đường.”
“Đường mà trơn nhẵn như vậy?”
“Trơn nhẵn?” Nghiêm Mặc quay đầu lại nhìn, hắn đã nói mà, hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhớ lại vẻ mặt quái dị của sứ giả Thủy Thành, Nghiêm Mặc cười ha hả.
Trong mắt Thù Nghệ mang theo nghi vấn mà nhìn về phía hắn.
Nghiêm Mặc thu lại tiếng cười: “Cám ơn, nếu không phải anh nhắc thì bọn tôi đã phạm phải sai lầm lớn rồi.”
Khi hắn bảo mọi người trải đường sao cho bằng phẳng, rộng lớn, rắn chắc và đẹp mắt, thì lại quên đường đi trơn nhẵn như vậy sẽ không có nhiều lực ma sát, đây cũng là vì mấy ngày nay trời không mưa nên tất cả mọi người đều không chú ý tới, hơn nữa đây cũng là con đường đầu tiên xuất hiện, dù trong lòng mọi người có suy nghĩ riêng thì cũng sẽ không tùy tiện nói ra, chỉ cho rằng con đường như vậy nhất định có đạo lý tồn tại của nó.
Chẳng trách tất cả mọi người đều không tin hắn chỉ đang đơn thuần trải đường mà thôi, ha ha!
Kỳ thật Nguyên Chiến cũng chú ý tới vấn đề này, nhưng bởi vì đường là do Nghiêm Mặc muốn trải, nên trải như thế nào hắn không có ý kiến, hắn chỉ cho rằng Nghiêm Mặc muốn một con đường như vậy, hiện giờ Thù Nghệ vừa nhắc nhở, liền biết tư tế nhà mình làm sai, Nguyên Chiến vẫn rất khó chịu.
“Làm lại rất dễ.” Nguyên Chiến tỏ vẻ có hắn ở đây, không có gì là vấn đề cả.
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn hắn, trong mắt bất giác tràn ra sự ôn nhu dịu dàng. Người này chắc chắn có tố chất hôn quân, và cũng có năng lực chiều chuộng người yêu tới hư đốn. Thì ra Nghiêm Mặc hắn cũng được một người yêu thương, cưng chiều đến nỗi có thể bỏ qua mọi sai lầm của hắn.
“Tôi và em làm cùng nhau, lần này là do tôi sơ suất.”
“Anh cũng đâu phải thần chứ, ngay cả thần cũng không cam đoan mọi việc mình làm không có chút sai sót nào.”
Tay hai người chạm vào nhau, xoa xoa tay nhau, hết thảy đều không cần phải nói thành lời.
Thù Nghệ nhìn hai người, chẳng những không vì động tác ăn ý của hai người mà lui bước, ngược lại hắn càng thêm muốn có được Nghiêm Mặc.
Thứ gì cũng vậy, cái cướp đoạt mới là cái ngon.
Khắc ấn ký của mình lên thứ không thuộc về mình.
Đánh bại Nguyên Chiến, khiến vu giả này từ nay về sau chỉ nhìn về phía mình, chỉ rên rỉ và trằn trọc dưới thân mình. Mới đầu có lẽ cậu ta sẽ không tình nguyện, có lẽ sẽ giãy giụa mắng chửi dưới thân hắn, nhưng không sao cả, hắn có rất nhiều thời gian để chậm rãi chinh phục cậu ta,
thẳng đến khi cậu ta nguyện ý chủ động mở thân thể ra vì hắn, chủ động quyến rũ hắn...
“Khụ, để tôi trị liệu cho anh một chút đi, anh chảy nhiều máu quá.” Nghiêm Mặc hiếm khi lương thiện mà đề nghị.
Thù Nghệ giơ tay lau máu mũi càng chảy càng nhiều, rầu rĩ ‘ừm’ một tiếng. Hình như có hơi mất mặt.
Quá trình trị liệu rất nhanh, lần này Nghiêm Mặc không sử dụng nguyện lực cũng không sử dụng điểm tín ngưỡng, mà thật sự dùng y thuật để trị liệu cho Thù Nghệ.
Có vài thứ nên giữ lại vẫn là nên giữ lại, ánh mắt của Thù Nghệ khi nhìn hắn đã tràn đầy vẻ chiếm đoạt, hắn thật sự không muốn khiến người nọ lại càng thèm nhỏ dãi hắn hơn nữa đâu, tuy hắn căn bản không rõ sao mà Thù Nghệ lại nảy sinh ham muốn với hắn.
Hắn biết rõ, ham muốn mà Thù Nghệ dành cho hắn không giống những người khác, ngay cả Nguyên Chiến lúc trước khi nhìn hắn cũng xem hắn như chỗ giải tỏa, không, lúc trước Nguyên Chiến làm chuyện kia với hắn là bởi vì Nguyên Chiến không muốn có con, mà Nguyên Chiến thích phụ nữ thì mới là ham muốn bình thường, ở
cùng hắn chỉ là chắp vá.
Cho nên Thù Nghệ có thể xem là đồng tính thật sự và đầu tiên mà hắn gặp được từ khi tới thế giới này.
Nắn lại sống mũi, vết thương trên người cũng được bôi thuốc.
Khi tay Nghiêm Mặc ấn lên người Thù Nghệ, hơi thở của hắn càng thêm nặng.
Nguyên Chiến không thể nhịn được nữa, kéo Nghiêm Mặc ra, cầm thuốc trị thương tỏ vẻ cái việc nhỏ này hắn làm là được, sau đó bảo Nghiêm Mặc bôi thuốc cho mình.
Trong quá trình bôi thuốc, hai người lại thiếu chút nữa đánh nhau, Nghiêm Mặc tặng cho cả hai mỗi người một cây kim, cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Sau khi bôi thuốc xong cho cả hai tên đang ngoan ngoãn nằm song song nhau. Nghiêm Mặc mới rút kim ra, bây giờ mọi người có thể nói chuyện được rồi.
Ba người ngồi trên cỏ, hình tam giác.
Thù Nghệ rất thẳng thắn và thành khẩn mà nói với Nghiêm Mặc: “Chúng tôi thua, chuẩn bị trở về.”
Nghiêm Mặc cũng không giả vờ như mình không biết: “Vậy anh đến đây là để?”
“Tôi giúp cậu đánh tộc Luyện Cốt, đổi lấy việc các cậu không tấn công Đỉnh Việt trong mười năm tới.”
“Nằm mơ!” Không đợi Nghiêm Mặc đáp lại, Nguyên Chiến đã cười nhạo trước: “Không cần tới Đỉnh Việt tụi bây, bọn tao vẫn có thể đánh cho lũ Hữu Giác Nhân kia cút về tây đại lục. Mà Đỉnh Việt tụi bây, nghe nói lần này chết không ít người nhỉ? Hơn nữa nghe đâu tụi bây còn có được thứ vũ khí tốt hơn cả cốt khí? Tao nghĩ Cửu Đại Thượng Thành nhất định sẽ rất có hứng thú với tụi bây.”
Thù Nghệ dám đến đây đương nhiên sẽ không mặc cho người ta xâu xé: “Trừ phi bọn họ muốn có thêm một kẻ địch khó chơi như tộc Luyện Cốt, thực lực chỉnh thể của Đỉnh Việt bọn tao không mạnh, nhưng nếu tao và một vài chiến sĩ cấp cao cầm thứ vũ khí này lẻn vào các tòa Thượng Thành để giết lãnh đạo cấp cao của bọn họ thì sao?”
Nguyên Chiến cười lạnh: “Không có nền tảng, chỉ vài tên chiến sĩ cấp cao thì có ích lợi gì.”
Thù Nghệ: “Chỉ cần Đại Vu chưa chết, chỉ cần huyết mạch vẫn còn đó, thì Đỉnh Việt sẽ không biến mất.”
“Đừng nhiều lời, Đỉnh Việt tụi bây phát triển đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, chẳng lẽ tụi bây thật sự muốn cơn lốc xoáy kia xuất hiện trong bộ lạc tụi bây một lần nữa? Để đám Cửu Đại Thượng Thành đó theo dõi tụi bây thì sẽ không đơn giản chỉ là lốc xoáy thôi đâu.”
“Kẻ đêm đó cướp đi vũ khí của bọn tao là người của mày?”
“Giao phi thuyền cho bọn tao, thì bọn tao sẽ không tấn công Đỉnh Việt trong mười năm.” Nguyên Chiến giảo hoạt trực tiếp nói sang chuyện khác.
Thù Nghệ hơi dừng một chút: “...Phi thuyền gì?”
Nguyên Chiến nhìn hắn.
Thù Nghệ ngẩng đầu: “Mày biết đó là cái gì?”
“Không, tao không biết, là tư tế của tao biết.”
Thù Nghệ lại dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Nghiêm Mặc, không hổ là người hắn nhìn trúng, quả nhiên khác hẳn những người khác.
Nghiêm Mặc suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Có chuyện không biết các anh có biết không, về truyền thuyết cuộc đại chiến giữa cổ thần và ma thần đến từ thế giới bên ngoài.”
Thù Nghệ lắc đầu, hắn chưa từng nghe qua truyền
thuyết nào như vậy.
Nghiêm Mặc liền thuật lại những chuyện quan trọng mà hắn biết được từ ký ức truyền thừa của cổ thần.
Thù Nghệ: “...”
Nghiêm Mặc: “Tôi có thể dùng linh hồn của tôi để thề, chuyện tôi vừa nói tuyệt đối không có chữ nào giả dối. Hơn nữa, một vài sinh vật cổ xưa hẳn là đều biết chuyện này, tôi không biết Đỉnh Việt các anh có sinh vật cổ xưa nào hay không, nhưng Đại Vu các anh hẳn là hệ tiên đoán đi? Chẳng lẽ anh ta chưa từng nhìn thấy cái gì?”
Thù Nghệ lại lắc đầu, khi Đại Vu tiên đoán cần tiêu hao sinh mệnh, đừng nói đến việc gã sẽ không dễ dàng tiên đoán, mà ngay cả có đi chăng nữa, chưa chắc gã đã nói tất cả nội dung tiên đoán ra cho người khác biết. Hơn nữa, cách tiên đoán của Đại Vu Triết Lê có điểm khác với những thế hệ Đại Vu khác, hình như gã có rất nhiều tiên đoán bị động, chứ không phải chủ động. Có nghĩa là chỉ có chuyện gì đó sắp xảy ra, thần cho gã nhìn thấy, gã mới có thể nhìn thấy, nhưng nếu gã chủ động nhìn trước tương lai, hao phí tinh lực không nói, còn chưa chắc đã có dự báo chính xác.
“Cho nên kẻ địch của chúng ta không chỉ là tộc Luyện Cốt, mà còn có ma thần đến từ thế giới bên ngoài như cậu nói?”
“Phải. Hơn nữa, những ma thần đó mới là đại địch của chúng ta, nếu tôi không đoán sai, loại vũ khí năng lượng mà các anh sử dụng là đến từ phi thuyền do ma thần cưỡi xuống năm đó, nó đã biến thành di tích mà các anh phát hiện.”
Thù Nghệ trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Năm mươi ngàn năm rất dài?”
Nghiêm Mặc: “Rất dài. Khi đó tộc Luyện Cốt mới là dã nhân, mà Vô Giác Nhân chúng ta thì chỉ là sinh vật bán trí tuệ.”
“Vậy bây giờ, những ma thần đó hẳn là lợi hại hơn.”
“Nếu chủng tộc của họ có thể tiếp tục phát triển.”
Nghiêm Mặc không dám vẽ ra cảnh tượng tốt đẹp nào, tỷ như ảo tưởng những người ngoài hành tinh đó đã tự đấu đá và triệt tiêu nhau, hoặc là phát triển đến mức khiến tinh cầu nổ tung, cả tinh hệ diệt vong hay sao sao đó.
Theo định luật của Murphy: Nếu chuyện có trở nên tồi tệ, thì dù phần trăm đó có nhỏ thế nào, nó vẫn sẽ xảy ra. Hắn càng hy vọng những người ngoài hành tinh đó đừng tới, nhưng nói không chừng bọn họ đang trên đường đến đây.
Bây giờ hắn chỉ muốn đặt ra tình huống xấu nhất, rồi cố gắng chuẩn bị, như vậy thì dù có xuất hiện kết quả nào, ít nhất hắn vẫn có thể nói với mình rằng: Mày đã cố gắng hết sức.
“Cái di tích kia... rất kỳ lạ, chúng tôi chỉ mới vào đến cửa thứ nhất, vì cửa thứ nhất bị hỏng, khi chúng tôi phát hiện ra nó, nó cũng đã mở, bên trong có rất nhiều lối đi nhỏ và cánh cửa, có một cánh cửa cũng bị hỏng, bên trong đặt số vũ khí năng lượng đó.” Thù Nghệ nói tới đây thì dừng lại: “Nếu những ma thần kia mạnh hơn năm mươi ngàn năm trước, dù chúng ta có hiểu được toàn bộ thứ trong di tích thì có ích lợi gì?”
“Ít nhất đó là một cơ hội để hiểu biết thêm về kẻ địch, giống như chúng ta nghiên cứu cốt khí, tộc Luyện Cốt cường đại như vậy, bây giờ bọn họ vẫn cường đại, nhưng chúng ta sẽ không tiếp tục yếu ớt nữa, thậm chí, bây giờ chúng ta còn có thể đuổi và tiêu diệt bọn họ. Thù Nghệ, anh có tin tôi không?” Nghiêm Mặc khoanh chân ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Thù Nghệ nhìn thẳng vào mắt hắn một chốc, không nói mình tin mà cũng không nói không tin.
“Anh có thể đại diện cho Đỉnh Việt không? Nếu có thể, chỉ cần các anh chịu giao quyền cùng nghiên cứu phi thuyền cho tôi, tôi có thể hứa với anh, chỉ cần Đỉnh Việt không có ác ý với Cửu Nguyên, không chủ động xâm lược, Cửu Nguyên sẽ xem Đỉnh Việt như bộ lạc anh em, kết minh cũng có thể.”
Lúc trước kỳ thật Thù Nghệ không suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ ý thức được cục diện nguy hiểm của Đỉnh Việt về sau, muốn dùng sức của mình để tranh thủ chút thời gian cho Đỉnh Việt, mà đối tượng hắn có thể nghĩ đến để hợp tác, chính là Cửu Nguyên cũng có trình độ phát triển ngang bọn hắn. Đương nhiên, Nghiêm Mặc cũng là một nguyên nhân quan trọng để hắn chọn Cửu Nguyên.
“Mấy chuyện này, tôi không cách nào làm chủ được.” Thù Nghệ rất thành thật.
Nguyên Chiến không khách khí nói: “Vậy chứ mày tới làm gì?”
“Tao, còn có một đội ngũ dưới trướng tao, chừng trăm người, có thể chi viện cho Cửu Nguyên, bọn tao còn mang theo loại vũ khí này.” Đây là hứa hẹn mà Thù Nghệ có thể làm được.
Nghiêm Mặc ra hiệu cho Nguyên Chiến bằng mắt ý bảo hắn đừng dùng lời nói công kích đối phương nữa, chỉ cười với Thù Nghệ: “Cửu Nguyên hoan nghênh các anh gia nhập. Nhưng tôi cũng chỉ có thể cam đoan, chỉ khi Đỉnh Việt các anh không chủ động đối phó với chúng tôi, thì chúng tôi mới không ra tay với các anh.”
Thù Nghệ cắt lòng bàn tay mình, vươn tay ra.
Nghiêm Mặc chớp chớp mắt, hiểu ý hắn, đang định làm vậy thì Nguyên Chiến đã mở tay mình ra, nhanh chóng cắt lòng bàn tay mình, nắm lấy tay Thù Nghệ, ra sức siết chặt!
Thù Nghệ hẹn thời gian với Nghiêm Mặc rồi trở về, hắn còn chút chuyện phải quay lại sắp xếp, hơn nữa chuyện Nghiêm Mặc nói với hắn, hắn cũng phải tìm cơ hội nói cho tù trưởng và Đại Vu, sau đó xem xem có thể thuyết phục bọn họ hợp tác với Cửu Nguyên không.
Hắn chọn tin tưởng Nghiêm Mặc, nếu người này thật sự chỉ vì di tích vũ khí mà lừa gạt hắn, vậy hắn sẽ giết cậu ta, rồi tự sát để tế tộc.
Khi Thù Nghệ trở về doanh địa thì gặp được một cô gái.
Đại công chúa Âm Thành, Lạp Mạc Na? Cô ta tới đây làm gì?
“Tôi đã nghe về chuyện của các anh, tôi còn biết các anh có một loại vũ khí năng lượng đặc biệt, các thế lực trước tiên sẽ giải quyết vấn đề Hữu Giác Nhân xâm lược, Đỉnh Việt các anh tất sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của bọn họ. Có muốn hợp tác không? Âm Thành tôi có thể trở thành đồng minh của các anh.”