Dị Thế Lưu Đày

Chương 541: Xuất sư vị tiệp thân tiên tử!


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

049a7df9021c790fbf25bc2f7a186795

“Anh muốn giao phối với Mặc?”

Tinh Hoa và mấy con Côn Bằng cùng nhau gật đầu.

Nghe nói lần tập kích này, Đỉnh Việt ngay cả bóng dáng của kẻ địch cũng không nhìn thấy.

Nếu không phải Đại Vu bọn họ rất chắc chắn mà khẳng định là bị tập kích, thì chắc người Đỉnh Việt đã cho rằng bọn họ chỉ xui xẻo mà gặp phải một cơn gió lốc tự nhiên siêu cấp đáng sợ.

Đầu tiên là mười mấy gió lốc bao vây bọn họ, trong khi bọn họ hoảng loạn thì chúng dần hình thành một cái lốc xoáy vô cùng lớn, cuốn cho bọn họ không thể trốn đi đâu được, lúc này dù vũ khí của bọn họ có lợi hại cách mấy thì cũng không cách nào chống lại ‘thiên tai’.

Đáng thương thay cho đội quân Đỉnh Việt khi tới thì hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lừng lẫy, lòng đầy tham vọng, tù trưởng đích thân dẫn đội, tư tế tự mình áp trận, chỉ chờ tới cuộc đại chiến sẽ nhảy ra và trở thành thế lực mạnh có quyền lên tiếng nhất.

Nhưng sau khi bị cơn lốc xoáy đó càn quét, người sống sót của đội quân Đỉnh Việt còn không đủ một phần mười, vũ khí năng lượng mà bọn họ ỷ lại nhất cũng mất hơn phân nửa.

“Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm*.” Nghiêm Mặc sau khi nghe chiến sĩ Phong Thành bẩm báo xong, theo bản năng mà cảm thán một câu như vậy.

(*Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm.

Dịch: Chưa thắng trận thân sao sớm thác, Anh hùng lệ đẫm áo xưa nay.

Trích: Thục Tướng của Đỗ Phủ.)

Nguyên Chiến không có chút đồng cảm nào với Đỉnh Việt, chỉ hỏi chiến sĩ Phong Thành kia: “Các anh có nhìn thấy là ai ra tay không?”

Chiến sĩ Phong Thành lắc đầu xin lỗi: “Năng lượng của cơn gió lốc kia vượt quá mức khống chế mà chúng tôi có thể, khi chúng tôi phát hiện gió xoáy thì không dám tới gần. Có điều các lãnh đạo cấp cao của Đỉnh Việt hình như có phương pháp bảo mệnh đặc biệt, đội quân của bọn họ chết gần hết trong cơn gió lốc nhưng bọn họ lại không bị thương nghiêm trọng, bởi vì trên tay bọn họ vẫn còn thứ vũ khí cổ quái kia, chúng tôi chỉ đứng một bên quan sát theo như các ngài dặn dò.”

“Cửu Phong đâu?” Nghiêm Mặc đột nhiên hỏi.

“Cửu Phong đại nhân...” Vẻ mặt của chiến sĩ Phong Thành rất cổ quái: “Lúc thấy gió xoáy xuất hiện, nó đột nhiên la lên một tiếng rồi bay đi, tốc độ của nó quá nhanh, chúng tôi đều không thấy rõ nó bay về hướng nào.”

Nghiêm Mặc trầm ngâm trong chốc lát, hỏi chiến sĩ nọ: “Anh là chiến sĩ thần huyết cấp tám đúng không, các anh có thể tạo ra gió xoáy không?”

Chiến sĩ nọ cười khổ: “Vì ngài chưa thấy uy lực của những gió xoáy đó, chúng tôi dù có thể thì cũng chỉ tạo ra được loại nhỏ, chứ đạt tới trình độ đó, còn có thể hợp lại thành một lốc xoáy khổng lồ thì... sợ là chỉ có chiến sĩ cấp mười mới làm được, còn nếu là nhiều chiến sĩ hợp tác với nhau, ít nhất tất cả phải là cấp chín hoặc cấp mười có may mới làm được. Vùng thảo nguyên gần đó đều bị cơn lốc kia làm cho biến dạng, đội quân của Đỉnh Việt biến mất khi nghỉ ngơi ở một rừng cây nhỏ gần đó, người bị lốc xoáy cuốn chưa được bao lâu liền bị xé thành từng mảnh nhỏ. Lốc xoáy kia sau khi dừng lại thì bầu trời đổ mưa máu.”

Tư Thản gõ gõ đầu gối: “Nếu lốc xoáy này không phải do tự nhiên hình thành, thì có khi nào là?”

Nghiêm Mặc tiếp lời: “Côn Bằng mặt người.”

Ông lão Phong Ngữ vỗ mặt đất: “Vừa rồi ta đã cảm thấy loại chuyện này sao lại nghe quen tai tới vậy, trước kia Phong Thành ta có một thế hệ tư tế từng nói với ta, chọc ai cũng được chứ đừng chọc vào tộc Côn Bằng mặt người. Tộc này chẳng những cường đại, mà còn rất bênh vực người nhà mình, tâm trả thù cũng rất nặng, tuyệt chiêu sở trường của bọn họ là tạo gió bão và vòi rồng. Một người đánh không lại thì hai người, hai người đánh không lại thì mười người, nói chung đắc tội với một con Côn Bằng mặt người là đắc tội với cả tộc. Hơn nữa, dù có trốn trong núi đá hay dưới lòng đất cũng đều vô dụng, bởi vì thân thể bọn họ có thể biến lớn thu nhỏ, ở bất cứ địa phương nào cũng có thể tạo ra lốc xoáy, mà trốn trong núi đá và dưới lòng đất lại càng thảm hại hơn, bọn họ sẽ trực tiếp chôn vùi kẻ địch. Cho nên...”

“Cho nên bất cứ chủng tộc trí tuệ nào biết đến sự tồn tại của Côn Bằng mặt người đều sẽ không trêu chọc bọn họ.” Tư Thản tỏ vẻ y cũng được nghe rất nhiều sự tích ‘vĩ đại’ về Côn Bằng mặt người.

Nghiêm Mặc thì hâm mộ: “Đây là chỗ tốt của thực lực chỉnh thể cả tộc đều cường đại, chúng ta không có ai là đặc biệt cường đại, nhưng nếu toàn tộc cùng cường đại như nhau, cộng lại, đánh hội đồng cũng có thể đánh chết anh.”

“Cửu Nguyên cũng sẽ mạnh lên, rất nhanh.” Nguyên Chiến khẳng định.

“Được rồi, tôi rất chờ mong cái ngày đó.” Nghiêm Mặc có chút ảo tưởng, về sau người Cửu Nguyên khi ra cửa đánh lộn với ai, chỉ việc tùy tiện hô một tiếng là sẽ có mười ngàn chiến sĩ cấp năm giống như trên, sau đó là năm ngàn chiến sĩ cấp bảy, tiếp theo là ba ngàn chiến sĩ cấp tám, một ngàn cấp chín, cấp mười cũng đứng ra hơn trăm người. Mà Cửu Nguyên còn không bị thần huyết hạn chế, bất cứ chủng loại năng lực thần huyết nào cũng có thể xuất hiện, trước tiên là giáng đại hồng thủy, sau đó là dội quả cầu lửa, tiếp theo là bão cát, động đất, bóng tối bao phủ, tra tấn linh hồn...

Ai nha mẹ ơi, đảm bảo về sau người Cửu Nguyên ra cửa sẽ không có kẻ nào dám trêu chọc!

Tưởng tượng quá tốt đẹp, Nghiêm Mặc không dám nghĩ tiếp nữa.

“Khụ, nếu là Côn Bằng mặt người ra tay, vậy vì sao bọn họ lại đánh đội quân của Đỉnh Việt nhỉ?”

Nghiêm Mặc biết Côn Bằng mặt người đang theo dõi đội ngũ của mình, dù không rõ nguyên do nhưng vì bọn họ không tiếp xúc trực tiếp với hắn, nên hắn cũng không đi hỏi, hình như Cửu Phong đụng phải một người cùng tộc, nghe ý Cửu Phong, có vẻ đối phương muốn đưa nó về?

Ông lão Phong Ngữ thì suy đoán Côn Bằng mặt người ra tay rất có thể là vì đứa con Sinh Mệnh vừa ra đời, nhưng nguyên nhân bọn họ tấn công đội quân Đỉnh Việt, ông lão Phong Ngữ tỏ vẻ ông cũng không đoán ra.

Người Đỉnh Việt cũng không rõ vì sao tộc Côn Bằng mặt người lại tấn công bọn họ.

Đúng vậy, bọn họ đã biết kẻ tấn công mình là ai, vừa rồi có một con Côn Bằng mặt người cực kỳ kiêu ngạo mà bay qua, vứt một khối kim loại xuống, còn để lại một câu: “Đánh tụi bây chính là Côn Bằng mặt người bọn tao, đừng tưởng nhầm là kẻ khác.” mới bay đi.

Những người còn sống sót nhìn cái khối hỗn hợp các loại binh khí bị vo thành cục mà tức giận đến mức ngực phát đau.

“Tù trưởng?” Tri Xuân chật vật đi hỏi sự tình tiếp theo phải làm sao.

Phụ Điển nhắm mắt lại: “Đại Vu đã tỉnh chưa? Bên cạnh có ai chăm sóc không?”

“Đại Vu đã tỉnh lại, Thù Nghệ đang chăm sóc cho ngài ấy.”

“Dìu ta qua đó.” Hai chân của tù trưởng Phụ Điển đã gãy.

Khi tù trưởng Phụ Điển được dìu đến chỗ Đại Vu Triết Lê, Triết Lê đang tức giận mắng mỏ Thù Nghệ cái gì đó, vẻ mặt khá là nóng nảy.

“Làm sao vậy?” Tù trưởng Phụ Điển bảo người dìu ông lui ra, chỉ để lại một mình Tri Xuân, hỏi.

Thù Nghệ mặt không cảm xúc mà đứng trước Đại Vu.

Triết Lê hít sâu một hơi, đè cơn giận trong ngực xuống, mặt đối mặt với Phụ Điển: “Nếu các người nghe ta, ngay từ đầu đã đáp ứng đề nghị của tộc Luyện Cốt, hợp tác với bọn họ tiêu diệt Cửu Nguyên, thì chúng ta đã không gặp phải biến cố này!”

Phụ Điển trầm mặc.

Thù Nghệ lạnh lùng mở miệng: “Hợp tác với tộc Luyện Cốt mới là điên.”

“Thù Nghệ!” Phụ Điển và Tri Xuân đồng thời hô lên, nhưng một người là nạt nộ, một người là lo lắng.

Đại Vu Triết Lê tức đến mặt xanh mét: “Vây bây giờ thì sao? Chiến sĩ của chúng ta thiệt hại hơn phân nửa, vũ khí cũng mất không ít, hiện giờ đừng nói là tấn công Cửu Nguyên, mà ngay cả tiếp tục khuếch trương địa bàn trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào làm được. Vừa lòng cậu chưa?”

Thù Nghệ không vì vẻ mặt của Đại Vu mà nhường bước, hắn vẫn mang cái thái độ kia: “Chúng ta nên ở lại bộ lạc, tiếp tục tăng cường thực lực, cái di tích viễn cổ kia, chúng ta còn rất nhiều thứ chưa hiểu được. Chúng ta chẳng qua chỉ mới có được một ít vũ khí mà đã cường đại như vậy, nếu chúng ta có thể nắm giữ toàn bộ những
gì mà di tích đó có thì sao? Hiện tại căn bản không phải lúc đối phó với Cửu Nguyên.”

Triết Lê cười lạnh: “Là ai nói muốn đánh bại và giết chết thủ lĩnh Cửu Nguyên? Là ai nói muốn cướp tư tế của bọn chúng để ngủ?”

“Là tôi.” Thù Nghệ mặt không đổi sắc: “Chiến đấu cá nhân và đối địch với cả bộ lạc không giống nhau. Tôi có thể khiêu chiến cá nhân với bọn họ, thắng bại đều sẽ không ảnh hưởng tới sự phát triển của bộ lạc. Hơn nữa tình huống của Cửu Nguyên cũng giống như bộ lạc chúng ta, chỉ có các lãnh đạo là mạnh, nền tảng thì yếu, chỉ cần giết chết thủ lĩnh của bọn họ, cướp tư tế của bọn họ, Cửu Nguyên sẽ không đáng để lo.”

“Thù Nghệ, cậu không hài lòng với quyết sách mà ta và Đại Vu định ra?” Phụ Điển hỏi, vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ.

Thù Nghệ không trả lời, nhưng vẻ mặt đã tỏ rõ hết thảy.

Triết Lê Đại Vu khổ sở lắc đầu: “Cậu căn bản không hiểu, Cửu Nguyên là đại địch của Đỉnh Việt, là kẻ địch mà Đỉnh Việt cần phải tiêu diệt, có Cửu Nguyên thì không có Đỉnh Việt, có Đỉnh Việt thì không có Cửu Nguyên. Nếu các cậu nghe ta, trước tiên hợp tác với tộc Luyện Cốt để tiêu diệt Cửu Nguyên, thì chỉ với số vũ khí mượn từ chúng ta, tộc Luyện Cốt sẽ không ngu tới nỗi đối phó chúng ta trước. Mà nếu tộc Luyện Cốt muốn phiến đại lục này tất sẽ phải đối đầu với Cửu Đại Thượng Thành, chờ khi bọn họ triệt tiêu thực lực của nhau, Đỉnh Việt chúng ta sẽ có thể nương thời gian này mà phát triển lớn mạnh hơn. Nhìn xem, bởi vì chúng ta không ngừng do dự, mà các thế lực khác bây giờ đều xem chúng ta như kẻ địch, ngay cả tộc Côn Bằng mặt người cũng tới tìm
chúng ta!”

“Đó là bởi vì chúng ta quá huênh hoang” Thù Nghệ nói chuyện với người một nhà cũng chẳng chút khách khí: “Vũ khí chỉ là ngoại vật, bây giờ chúng ta không nên đưa những vũ khí đó ra, trên thực tế, chiến sĩ của chúng ta đều rất yếu, chỉ một cơn lốc thôi mà cũng không trụ được. Vậy khi chúng ta mất vũ khí, thì chúng ta chẳng là cái thá gì.”

Phụ Điển siết chặt nắm tay, đưa đám vũ khí này ra là ý của ông, Thù Nghệ nói như vậy là bảo toàn bộ quyết sách của ông sai rồi?

Triết Lê bỗng nhiên căng thẳng, gã ẩn ẩn cảm giác được có một nguy cơ lớn sắp rơi xuống đầu Đỉnh Việt, có vẻ tổn thất lần này sẽ còn lớn hơn nữa!

Tri Xuân mở miệng: “Thù Nghệ, hiện tại nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì. Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Phụ Điển không vui, những lời này chẳng phải cậu nên hỏi ta à? Ta mới là tù trưởng Đỉnh Việt!

Thù Nghệ rất tự nhiên mà nhìn về phía Phụ Điển, hắn lạnh lùng, hắn tàn bạo, hắn nói chuyện gai góc, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc phản bội tù trưởng và Đại Vu của mình, dù trong lòng hắn cũng không quá đồng tình với một số việc mà bọn họ làm.

Sao? Lúc này mới nhớ đến ta? Cũng phải, hiện giờ cục diện trước mặt mọi người vô cùng rối rắm, dù làm thế nào cũng sẽ khiến tộc nhân oán hận, còn không bằng chẳng nói gì cả. Trong lòng Phụ Điển có ý kiến với Thù Nghệ, thấy hắn làm cái gì hay nói cái gì cũng chỉ càng thêm bất mãn.

“Trở về.” Ngoại trừ trở về, bọn họ còn có thể làm được gì? Phụ Điển phất tay bảo hai người đi ra ngoài, ông tỏ vẻ mình có chuyện muốn nói với Đại Vu Triết Lê.

Thù Nghệ và Tri Xuân rời khỏi túp lều được dựng tạm.

Tri Xuân ra ngoài, vài lần muốn nói với Thù Nghệ nhưng lại thôi.

Thù Nghệ nhìn tàn binh bại tướng cách đó không xa, đột nhiên nói: “Tiên đoán nhất định sẽ xảy ra sao? Có đúng là thật không?”

Tri Xuân kinh hãi: “Thù Nghệ!” Cậu dám hoài nghi Đại Vu!

Thù Nghệ nhếch khóe miệng cười lạnh: “Cậu có nghĩ tới hay không, nếu không có lời tiên đoán của hai đời Đại Vu trước sau, nói Cửu Nguyên là đại địch của chúng ta, bảo chúng ta phải tiêu diệt Cửu Nguyên. Thì bây giờ chúng ta sẽ thế nào?”

Tri Xuân đổ mồ hôi lạnh trên trán, bọn họ cách lều vẫn chưa xa, làm sao dám chắc những lời bọn họ nói sẽ không bị người bên trong nghe thấy, mà Thù Nghệ còn không có ý hạ giọng chút nào.

Thù Nghệ không cần hắn trả lời, tự nói tiếp: “Chúng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu những thứ trong di tích, chúng ta sẽ luyện chế vũ khí kim loại, chúng ta sẽ bồi dưỡng nhiều chiến sĩ thần huyết hơn nữa, chúng ta sẽ chinh chiến các bộ tộc nhỏ ở gần để mở rộng lãnh địa, có lẽ chúng ta sẽ tiến hành giao dịch với các thế lực lớn ở phương xa, chứ chúng ta sẽ không nghĩ cách hành quân một đường thật
dài, trả cái giá thật lớn để tiêu diệt một bộ lạc cách chúng ta xa xôi. Có lẽ chúng ta sẽ cướp một ít người và vật từ bộ lạc kia, nhưng cũng chỉ có vậy.”

Tri Xuân trầm mặc một lúc lâu, chỉ nói: “Bây giờ cậu nói chuyện nhiều hơn trước kia.”

Thù Nghệ nhìn về phương xa: “Con người đều sẽ thay đổi.” Tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng có một số việc, nếu tôi không nói thì chẳng ai chịu nói.

...

Côn Bằng vương dùng một móng vuốt đè lấy một thằng nhóc béo mụp đang không ngừng giãy giụa, một móng vuốt thì xách một khẩu súng năng lượng lên ngắm nghía.

“Chính là thứ này làm cậu bị thương?” Giọng điệu của Côn Bằng vương có vẻ như đang tức cười.

Tinh Hoa trợn mắt: “Anh có thể tự thử với mình.”

Một con Côn Bằng mặt người khác cầm súng năng lượng lên chỉ vào Côn Bằng vương nhấn một cái.

“Kiệt!”

Được rồi, không ít Côn Bằng đều bị hắn dọa sợ.

Có điều súng năng lượng lại không hề phản ứng.

Côn Bằng vương vung cánh hất bay tên Côn Bằng to gan kia.

Côn Bằng kia bay trở về, không chút để ý mà nói thầm: “Thứ đồ chơi này hỏng rồi?”

Các Côn Bằng khác cũng thử ấn bậy ấn bạ mấy khẩu súng năng lượng mà mình nhặt về, có điều bọn họ đều không nhắm vào đồng bạn của mình, mà là chỉa xuống mặt đất.

Có cái ấn không phản ứng, có cái thì bắn ra một chùm ánh sáng.

Mặt đất lập tức bị ăn mòn thành một cái lỗ.

Mấy con Côn Bằng cùng châu đầu ngồi xổm bên cạnh cái lỗ mà nghiên cứu.

“Cỏ héo, miệng lỗ màu đen, là năng lượng cắn nuốt?”

“Không giống, cỏ ở gần nó đều héo cả, mà bên trong cái lỗ... Gì? Các người lại cảm nhận thử một chút.”

Côn Bằng vương là người đầu tiên thò móng vuốt vào.

Nhóc béo Cửu Phong bị hắn đè lập tức vỗ cánh phành phạch bay lên: “Kiệt! Đám chim xấu các người! Ta bảo Mặc đánh các người!”

“Con nít đừng có quậy!” Côn Bằng vương giơ móng vuốt kéo Cửu Phong lại.

Cửu Phong phun một lưỡi dao gió qua.

Lông chim trên cánh Côn Bằng vương bay lên một đám nhỏ: “Ồ, quả nhiên mỗi ngày đi theo đứa con Sinh Mệnh sẽ có được lợi ích, chim non cỡ nó chỉ sợ không có đứa nào lợi hại được như nó đi? Các ngươi cảm thấy để nó làm Côn Bằng vương đời sau thế nào?”

Không chim nào để ý đến hắn, tất cả mọi người đều vùi đầu nghiên cứu cái hố kia: “Không có năng lượng, một chút cũng không cảm giác được.”

“Loại năng lực này là cắn nuốt ư? Khoan, cái năng lực kỳ quái này biến mất, năng lượng xung quanh lại chậm rãi khôi phục.”

“Chắc là khi dùng trên thân thể sẽ khác? Tinh Hoa dính một quả, liền cảm thấy năng lượng của mình không ngừng hao mòn, nếu không phải cậu ta cắn răng khoét vùng thịt xung quanh cái lỗ kia thì không biết sẽ thế nào nữa.”

“Khoét lỗ trên cánh, nghe thôi cũng thấy đau! Tinh Hoa, cậu thật đáng thương.”

“Câm miệng! Các người không lấy làm lạ loại vũ khí này từ đâu tới sao? Cốt khí của tộc Luyện Cốt cũng không hiệu quả đến vậy.”

“Chất của nó thật kì quái.”

“Hình dạng cũng kỳ quái.”

“Cầm đi đưa Mặc xem, Mặc nhất định là biết!” Giữa đám người lớn có một giọng nói non nớt vang lên, rất rõ ràng.

“Mặc mà nhóc nói chính là... cha của đứa con Sinh Mệnh kia?”

“Đúng vậy, Mặc là lợi hại nhất!”

“Ê, nhóc, hỏi nhóc một chuyện, Mặc vu kia ngoại trừ tên thủ lĩnh Chiến ra thì còn có nam nữ nào khác ngủ cùng không?” Tinh Hoa kéo Cửu Phong ra khỏi móng vuốt của Côn Bằng vương.

“Kiệt? Ta là thường xuyên ngủ với Mặc nhất.”

“Ý anh là giao phối, biết giao phối là gì không?”

Cửu Phong tỏ vẻ nó rất hiểu, còn thường xuyên nhìn thấy nữa nha! “Anh muốn giao phối với Mặc?”

Tinh Hoa và mấy con Côn Bằng cùng nhau gật đầu.

Cửu Phong ngồi dưới đất suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên vui vẻ kêu lên: “Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, khi ta lớn lên có thể giao phối với Mặc, để cậu ấy sinh cho ta thật nhiều chim nho nhỏ! Khặc khặc!”

Cửu Phong nói xong liền biến thành một con chim nho nhỏ mà bay vèo đi.

Nhóm Côn Bằng: “...” Hình như trong lúc vô tình lại tạo ra thêm một con chim tình địch.


Côn Bằng vương nhân lúc mọi người không chú ý tới mà dọn dẹp đám vũ khí năng lượng đó một chút, móng vuốt quắp chặt, há há! Con chim non kia đã nói rồi đó không phải sao? Mặc vu rất lợi hại, hắn sẽ mang số vũ khí này tới cho cậu ta xem, nói không chừng sẽ có thể nhìn ra một vài điều.

“Vương đâu?” Tinh Hoa hoàn hồn.

“Tên khốn kia! Hắn ta lại chạy trước!” Nhóm Côn Bằng lưu manh nhất tề nổi đóa: “Nguyền rủa hắn cả đời không tìm được bạn đời! Tìm được rồi thì cũng phải phụ trách sinh trứng cho tên đó!”
...

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều không phải người lương thiện. Nghe nói Đỉnh Việt bị tập kích, tổn thất nghiêm trọng thì chỉ muốn đập thêm một chùy chết luôn cho rồi, để bọn hắn không còn cơ hội xoay người nữa.

Nhưng bây giờ có một vấn đề.

“Côn Bằng mặt người ra tay như vậy, Đỉnh Việt nhất định sẽ từ bỏ kế hoạch cũ mà lui về bộ lạc. Nếu như vậy, chúng ta sẽ không có cớ để tấn công bọn họ.” Nghiêm Mặc nhíu mày.

Nguyên Chiến đi đến bên cạnh hắn, dời đám thực vật vừa được rửa sạch đang bày đầy xung quanh đi, vừa nói: “Chẳng phải em nói chỉ cần chúng ta tìm được chiếc phi thuyền kia là xong rồi sao?”

“Nhưng vấn đề là mình lén đến bộ lạc của bọn họ hai lần, mà không có lần nào tìm được phi thuyền. Tôi nghĩ phi thuyền kia sợ là chỉ có số ít người lãnh đạo cấp cao mới biết nằm ở đâu.”

“Trước tiên giải quyết Hữu Giác Nhân đã, Đỉnh Việt không cần phải vội. Với đám vũ khí trong tay, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ nhịn không được mà nhảy ra thôi.”

“Chỉ sợ bọn họ gặp phải lần đả kích này sẽ chọn phương pháp tích lũy thực lực trước rồi ngóc đầu lên sau. Khi đó chúng ta có muốn giải quyết bọn họ thì sợ là phải tốn rất nhiều công phu.”

“Bọn chúng mạnh lên, Cửu Nguyên chúng ta cũng sẽ mạnh lên.”

“Không giống nhau. Trong phi thuyền kia chắc chắn không chỉ có những món vũ khí đó, một con thuyền có thể du hành trong vũ trụ, anh biết ý nghĩa của nó lớn thế nào không? Dù nó có chỗ hỏng hóc nhất định nhưng chỉ cần có thể hiểu biết được một phần nhỏ thì bộ lạc nguyên thủy rất có thể sẽ lột xác thành xã hội hiện đại chỉ nội trong mấy trăm năm thôi, đương nhiên tiền đề là Đỉnh
Việt có một người giống tôi, hoặc là người học ngành khoa học và công nghệ. Nếu trên phi thuyền kia có trí thông minh nhân tạo và máy phiên dịch hay gì gì đó, vậy thì càng khó lường hơn. Tóm lại, phi thuyền tuyệt đối không thể để trong tay kẻ địch, dù chúng ta mang trở về mà vẫn không hiểu cái gì thì tôi cũng muốn lấy nó về bộ lạc chúng ta.”

Nguyên Chiến rất kinh ngạc mà nhìn tư tế đại nhân nhà mình, đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc bức thiết muốn có một thứ như vậy.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ hắn: “Tin tôi, Hữu Giác Nhân không là gì cả, chiếc phi thuyền kia mới là mấu chốt, nếu nó thật sự tồn tại.”

“Có lẽ chúng ta có thể tìm Đỉnh Việt tâm sự một phen?” Nguyên Chiến đề nghị.

Nghiêm Mặc cũng có suy nghĩ này, hắn nghĩ xem phải dùng điều kiện gì để trao đổi mới có thể khiến Đỉnh Việt nhường phi thuyền ra, dù chỉ là quyền nghiên cứu thôi cũng được.

Mà Nghiêm Mặc không nghĩ tới, trước khi hắn đi tìm nhóm lãnh đạo cấp cao của Đỉnh Việt thì đã có người tới tìm hắn trước, hơn nữa người này còn hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.

“Thù Nghệ?” Nghiêm Mặc còn nhớ rõ tên của chiến sĩ này.

“Cậu, tôi, nói chuyện riêng.” Thù Nghệ đang ở doanh trại của địch mà vẫn mang vẻ mặt và thái độ lạnh lùng như băng kia.

Nguyên Chiến: Cút mẹ mày đi! Muốn nói chuyện riêng với tư tế nhà tao, bước qua xác tao rồi hẵng nói.

Thù Nghệ cầm lấy chuôi đao, lạnh lùng nhìn Nguyên Chiến. Chiến ý trôi ra từ khắp thân hắn!

Đất cát quanh thân Nguyên Chiến cũng chuyển động, sau lưng hắn loáng thoáng có ánh lửa bập bùng. Đây không phải là ảo ảnh, mà thật sự có lửa!

Nghiêm Mặc: “Hai người các anh muốn làm gì? Chúng ta có thể nói chuyện trong hoà bình được không?”

Hai người trăm miệng một lời: “Không!” Trước tiên đánh một trận đã rồi nói tiếp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp