Dị Thế Lưu Đày

Chương 540: Biến cố!


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

3739-120216155113 - Copy

“Thủ lĩnh và tư tế của chúng ta rất cường đại, nhưng thực lực chỉnh thể của chúng ta thì lại không bằng một tòa Hạ Thành.”

Đệ nhất tư tế Vu Tượng của Vu Thành đột nhiên hô hào với toàn thể các thế lực trên đông đại lục: Tất cả các thế lực hãy cùng nhau gia nhập liên hiệp quân chống lại Hữu Giác Nhân đang xâm lược, đuổi Hữu Giác Nhân ra khỏi đông đại lục.

Ngoài dự kiến của mọi người mà lại nằm trong dự kiến của mọi người, thành Cửu Nguyên là người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi của Vu Tượng.

Sau Cửu Nguyên là Thủy Thành bởi vì nằm ở vùng duyên hải nên bị Hữu Giác Nhân chèn ép quá mức cũng tuyên bố gia nhập liên hiệp quân.

Nhưng Vu Tượng vừa mới hô hào chống lại Hữu Giác Nhân, thì Hỏa Thành và Ngũ tư tế Khuê Mạt của Vu Thành đã cùng lên tiếng, nói đệ nhất tư tế Vu Thành đã mất đi năng lực tiên đoán, Vu Thành không thể giữ địa vị đặc thù, Cửu Đại Thượng Thành thành lập lại liên minh Thượng Thành một lần nữa, chọn ra minh chủ, cứ mười năm thì đổi một lần, để đối kháng với kẻ địch.

Vu Tượng và chiến sĩ Phi Sơn của y lập tức triệu tập mười hai vị tư tế, trục xuất Khuê Mạt khỏi Vu Thành.

Khuê Mạt dụ dỗ tộc Người Khổng Lồ và gần phân nửa tư tế đứng về phía gã, ngay khi Phi Sơn xử lý bọn họ thì tộc Trùng Nhân cũng đột nhiên tuyên bố muốn thoát ly khỏi Vu Thành, tộc Người Rắn và tộc Hữu Sí vẫn đứng về phía Vu Tượng, bấy giờ Vu Thành bị chia cắt làm ba.

Sự tình xảy ra quá nhanh, nội trong hai ngày Vu Thành đã mất đi quá khứ huy hoàng, chuyện này ngay cả Nghiêm Mặc là người bày ra kế hoạch hô hào kêu gọi cũng không nghĩ tới.

Vu Tượng thì lại thản nhiên tiếp nhận sự thật này, cả đời y đều sống trong tiên đoán, kết cục của Vu Thành thế này y cũng không thấy có gì ngoài ý muốn. Ngược lại còn an ủi Nghiêm Mặc cất công chạy tới vào nửa đêm để gặp bọn y, nói y đã sớm có dự cảm Vu Thành sẽ xảy ra biến cố lớn, mà hành động của Khuê Mạt cũng không vượt ngoài dự đoán của y. Chỉ là việc tộc Trùng Nhân và tộc Người Khổng Lồ rời khỏi làm y có chút không tưởng tượng được.

Vu Tượng còn một việc chưa nói với Nghiêm Mặc, đó là: Có lên tất nhiên cũng phải có xuống.

Khi y nhìn thấy Nghiêm Mặc, y đã biết trước lúc Cửu Nguyên quật khởi cũng là lúc Vu Thành xuống dốc, này cũng coi như là thế phát triển tất nhiên, cái mới thích hợp để tồn tại hơn sẽ đào thải cái cũ không còn thích hợp nữa.

Đối với biến cố của Vu Thành, khi các tòa Thượng Thành khác không biết nên lựa chọn như thế nào thì bộ lạc Đỉnh Việt đã giơ ngang một chân, cũng tuyên bố bọn họ thành lập liên minh bộ lạc, hy vọng sẽ có nhiều bộ lạc gia nhập, lợi ích là bọn họ sẽ cung cấp vũ khí, lương thực và nô lệ cho các bộ lạc mới.

Nhìn từ ngoài, các thế lực đông đại lục bị chia làm ba phe lớn.

Nhưng ba phe này không quá vững chắc, ngoại trừ phe thứ nhất bao gồm cả Cửu Nguyên và một số thế lực khác, thì phe thứ hai và phe thứ ba đang tranh đoạt lẫn nhau.

Hỏa Thành bắt đầu gồm thâu các thế lực ở bốn phía xung quanh, trong đó có hơn phân nửa địa bản của Thổ Thành bây giờ hẳn phải là của Cửu Nguyên.

Đối với việc này Cửu Nguyên chỉ nhìn chứ không nhúc nhích.

Chắc là Hỏa Thành nghĩ Cửu Nguyên không đủ nhân thủ để tiếp quản địa bàn đó, hoặc cho rằng bọn họ bị Hữu Giác Nhân quấn lấy nên không rảnh phân thân, thế là chiếm địa bàn vô cùng vui vẻ.

Ám Thành hình như rất thân với Hỏa Thành, ý đồ của các thế lực khác thì không rõ. Nhưng Âm Thành và Ám Thành tiếp giáp với địa bàn của Thổ Thành đều đang lặng lẽ lấn chiếm như tằm ăn rỗi và tiếp nhận các chiến sĩ cùng những dân cư khác trốn khỏi đó.

Mà thành Lạch Trời - Hạ Thành phụ thuộc Hỏa Thành nhảy lên địa vị Trung Thành, tướng quân Triết Phi lên làm tân thành chủ và cũng trở thành lực lượng có sức uy hiếp lớn nhất đối với biên giới Cửu Nguyên. Người lùn nói nếu không có núi Phụ Thần chắn ở giữa, thì chắc Hỏa Thành đã đánh vào địa bàn của bọn họ rồi.

Người lùn bị ép phải rút binh lực phái đi chi viện Cửu Nguyên về để thủ ở biên giới.

Nếu không phải biết Cửu Nguyên bây giờ đang nguy cơ tứ phía, thì các người lùn chắc sẽ xin Cửu Nguyên phái chiến sĩ cấp cao tới giúp bọn họ trấn thủ biên giới.

Bộ lạc Đỉnh Việt cũng không nhàn rỗi, bọn họ vừa phái một đội quân xuất phát về phía Cửu Nguyên, đồng thời phái thêm một đội tới hạ du sông lớn, cũng tức là vùng bụng của đông đại lục bắt đầu thu nạp các bộ lạc để tác chiến. Vùng đất đó, thế lực của Cửu Đại Thượng Thành không đặt chân được nhiều nơi lắm, chỉ có Mộc Thành và Thổ Thành giáp với khu vực đó. Không phải Cửu Đại Thượng Thành không muốn phát triển tới vùng bụng đại lục, mà vì nơi đó vốn có một chủng tộc trí tuệ vô cùng cường đại sinh sống, đồng thời ở đó còn có một truyền thuyết đáng sợ lưu truyền từ thời cổ xưa đến tận nay, tư tế của các thế lực không ai không biết.

Nó vốn được gọi là lãnh thổ của ma thần, chỉ cần là người của Cửu Đại Thượng Thành đều sẽ không đi sâu vào nơi đó nổi. Nào ngờ mấy ngàn vạn năm qua đi, nơi đó lại xuất hiện một bộ lạc Đỉnh Việt.

“Hừm, kế hoạch vừa bắt đầu thì những kẻ nên nhảy ra đều đã nhảy. Không nói tới Hỏa Thành, Đỉnh Việt kia thật sự có dã tâm không nhỏ.” Nghiêm Mặc lười biếng duỗi eo, trong khoảng thời gian này ban ngày hắn cũng bận mà buổi tối hắn cũng bận, không thể nghỉ ngơi cho tốt.

Nguyên Chiến đẩy hắn ngã xuống, cưỡi lên người hắn xoa bóp cho hắn: “Nếu tôi có được những vũ khí đó thì dã tâm của tôi cũng sẽ bành trướng giống như bây giờ tôi có được em vậy.”

“Anh có được tôi?” Nghiêm Mặc cười quái dị.

Nguyên Chiến kéo quần hắn xuống, cúi đầu hôn cái chóc: “Là em có được tôi, tư tế đại nhân của tôi, tôi sẽ là thanh đao sắc bén nhất trong tay em, là khiên chắn kiên cố nhất, mà thanh giáo của tôi cũng chỉ phát lực vì em.”

Nói rồi liền lôi ‘thanh giáo’ của mình ra, đâm mạnh vào.

Nghiêm Mặc đang chuẩn bị hưởng thụ xoa bóp: “...”

Vài ngày sau, đám thám báo đang âm thầm theo dõi phát hiện, tư tế vốn hẳn phải trở về Cửu Nguyên tọa trấn lại trở về đội trải đường, mà Nghiêm Mặc vừa xuất hiện liền làm đám thế lực đó không suy đoán được gì, càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mặc kệ tình huống bây giờ căng thẳng như thế nào, thì trong quá trình trải đường, mỗi ngày Nghiêm Mặc đều có thể phát hiện một vài niềm vui nhỏ, ít nhiều gì cũng giảm bớt ưu sầu mà đám súng năng lượng kia gây ra cho hắn.

“Đây không phải dây leo, đây là bí mướp*?” Nghiêm Mặc nhìn quả dưa thật dài bị người ta cắt rớt, lại nhìn vết cắt mà suy đoán.

“Bí mướp?” Đây là lần đầu tiên Nguyên Chiến thấy loại thực vật này.

Nghiêm Mặc liền dùng sách hướng dẫn để nghiệm chứng, mà đáp án quả nhiên giống như hắn đoán: “Thứ này có thể xem là biến chủng của bí đỏ, nếu không phải là hạt giống bay tới từ phương xa thì ở phụ cận hẳn là có bí đỏ, trời ạ, hai thứ này khác nhau nhưng đều là thứ tốt! Tìm, mau tìm.”

“Em còn chưa nói bí mướp là cái gì.” Nguyên Chiến không nhúc nhích.

“Là một loại bí có thể ăn được, anh cắt nó, vết cắt sẽ nhanh chóng lành lại, không nói tới các ưu điểm khác của loại bí này, chỉ việc nếu không hái nó xuống khỏi dây leo, khi cần cứ cắt một khúc mà ăn, nó vẫn sẽ tiếp tục sinh trưởng mà không bị hư thối, cũng rất đáng giá để chúng ta gieo trồng.”

“Còn có loại bí này nữa sao?” Nguyên Chiến lập tức có hứng thú: “Vậy bí đỏ thì sao?”

“Bí đỏ hái xuống rồi có thể để thời gian rất dài mà không sợ hư, còn chế biến được rất nhiều món ăn mỹ vị, hơn nữa lợi ích cũng rất nhiều, tóm lại, mau tìm!”

Vì thế, tiểu đội trải đường tạm thời dừng công tác trải đường, chuyển sang tìm kiếm các loại thực vật mà Mặc vu đại nhân vẽ ra. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã quá quen thuộc với việc tạm dừng và tìm kiếm.

Cuối cùng, cũng tìm được một quả bí đỏ chỉ to bằng một nắm tay con nít, vẫn là dạng hồ lô ở cách chỗ phát hiện bí mướp chừng một trăm dặm, nó nằm trong một sơn cốc.

Mà hai loại bí này chỉ là niềm vui thứ hai trên hành trình trải đường tầm bảo.

Mỗi lần Nghiêm Mặc phát hiện ra những thực vật thì tâm tình sẽ tốt đẹp hơn nhiều, điều này giúp hắn có không ít động lực khi phải tới các tòa Thượng Thành để khua môi múa mép.

Vào buổi tối khi phát hiện bí mướp và bí đỏ, hắn mang hai loại bí này và súng năng lượng tới Mộc Thành, mật đàm với thành chủ Mộc Thành và Đại Tư Tế của bọn họ một phen.

Ngày thứ hai, Mộc Thành tuyên bố gia nhập liên hiệp quân chống lại Hữu Giác Nhân.

Nghiêm Mặc dùng hai loại bí để đổi cây đèn.

Giữa đường trải đến sau lưng một ngọn núi lớn, vừa lúc là buổi tối, bọn họ phát hiện nấm huỳnh quang* phát sáng vào buổi tối.

Nghiêm Mặc nảy ra ý tưởng, dời một đám nấm tới gốc cây ven đường, tuy không biết chúng có sống nổi hay không, hắn cho tụi nó một cái kỳ nguyện, nếu có thể sống, thì buổi tối trên con đường này chẳng phải sẽ có đèn hay sao?

Đêm đó, Nghiêm Mặc mang theo một đám nấm phát sáng và súng năng lượng tới Âm Thành.

Nhưng thái độ của Âm Thành không rõ ràng như Mộc Thành, cuối cùng bọn họ chỉ tỏ vẻ mình sẽ suy xét, đồng thời nói ra lo lắng của mình: Hỏa Thành cũng đến chào mời bọn họ, muốn bọn họ gia nhập liên minh Thượng Thành.

Âm Thành tỏ vẻ bọn họ không đắc tội nổi với bên kia, nên chỉ có thể suy xét kỹ càng.

Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình hiểu mà, rồi dùng nấm phát sáng và đồ sứ đã chuẩn bị trong không gian để trao đổi một ít phương thuốc và lượng lớn đá Tale với Âm Thành.

Vào đêm mà Nghiêm Mặc rời khỏi Âm Thành, đại công chúa Âm Thành cũng rời đi, ngoại trừ những người cực kỳ cá biệt thì không một ai biết cô ta đi đâu.

Khi đội quân của bộ lạc Đỉnh Việt cách bọn họ chừng mười ngày đường.

“Mặc, em đến xem đây là cái gì?” Nguyên Chiến thỉnh thoảng sẽ dựa vào trực giác mà phát hiện một ít thực vật kỳ quái khi di dời cỏ cây để trải đường, hiện giờ hắn đã quen việc thu thập mọi thứ để Nghiêm Mặc xem qua có hữu dụng không.

Nghiêm Mặc cầm trong tay ngắm nghía, nhưng không nhận ra, lại hỏi sách hướng dẫn, chờ sách hướng dẫn đưa ra đáp án, Nghiêm Mặc liền cười ha ha: “Dâu tây! Thật sự là cây dâu tây!”

Nguyên Chiến: “Thứ tốt?”

“Đương nhiên là thứ tốt, là một loại hoa quả không tồi, không biết lúc ra quả sẽ ngọt hay chua nữa. Tóm lại là cứ mang về đi.”

Ngoại trừ thực vật, đương nhiên còn tìm được một ít khoáng vật và động vật kỳ dị.

Tỷ như thịt chim mào lớn ăn rất ngon, giống như thịt gà tây, loại chim này có hình thể lớn, khi tấn công rất thích lao đầu húc về phía đối phương như xung phong liều chết, nhưng chỉ cần anh né được thì sẽ trở tay giết chết nó cực kỳ dễ dàng, bởi vì loài chim này tốc độ lúc quay đầu sẽ rất chậm.

Bởi vì Cửu Phong thích ăn nó nên bọn hắn bắt theo không ít, Nghiêm Mặc còn định mang vè nuôi như gia cầm để lấy thịt.

Sau đó, khi bọn họ sắp tới phạm vi của Thổ Thành, còn tìm được một loài động vật rất thích hợp làm thú cưỡi và thổ hàng ở khu thảo nguyên, lạc đà cổ dài. Nó không giống động vật bình thường, tất cả chúng nó đều có dị năng, còn có cái vòi dài đặc biệt có thể hút nước, trữ nước và phun nước, chúng nó cũng dùng phương pháp này để bắn tên nước đuổi kẻ địch.

Nghiêm Mặc phát hiện ra loài động vật này thì rất vui vẻ, lạc đà cổ dài có thể chạy trốn khỏi Hữu Giác Nhân, sức chịu đựng rất tốt, tính tình hiền lành dễ nói chuyện.

Nghiêm Mặc vừa nói muốn dẫn chúng nó tới một địa bàn tốt hơn, về sau mùa đông sẽ nuôi chúng nó, cái giá là chỉ cần giúp bọn họ chở hàng chở người là được, thế là bọn lạc đà cổ dài không chút cò kè mặc cả, cứ thế mà đồng ý.

Thấy bọn nó dễ lừa như vậy, người mặt dày như Nghiêm Mặc cũng có chút ngượng. Đương nhiên hắn sẽ không vì thế mà buông tha cho đàn lạc đà cổ dài này đâu, cùng lắm thì sau này đối xử tốt với chúng nó hơn, bảo người Cửu Nguyên xem chúng nó như bạn mà đối xử.

Thực vật và động vật hữu dụng được tìm thấy rất nhiều, về sau Nghiêm Mặc không còn kịp kiểm tra mọi thứ nữa, bởi vì phiền toái dọc đường đi ngày càng nhiều.

Hiện giờ đã có người đoán ra thế lực thần bí tiêu diệt Hữu Giác Nhân rất có thể chính là Mặc vu mất tích và tên thủ lĩnh đi tìm hắn của Cửu Nguyên, dù sao suốt đường đi bọn Nghiêm Mặc không thèm che giấu hành tung, mỗi khi cứu người Nghiêm Mặc đều nói cho đối phương: Bọn hắn đến từ Cửu Nguyên, là con dân của Tổ Thần.

Thủy Thành ở gần nhất sau khi nghe thấy lời đồn thì phái sứ giả đi tìm, mà chờ khi vị sứ giả này phát hiện ra con đường thật lớn sắp trải đến tận Thổ Thành kia, lập tức choáng váng.

Khi đoàn người Nghiêm Mặc đến đây không có ý định che giấu hành tung của mình, lúc nhìn thấy sứ giả Thủy Thành, Nghiêm Mặc liền cười tủm tỉm đi qua: “Con đường này tốt chứ? Về sau Thủy Thành các anh nếu có cần làm đường thì cứ tới tìm Cửu Nguyên chúng tôi, bảo đảm sẽ thỏa mãn các anh.”

Sứ giả Thủy Thành: “... Ha hả.” Vị Mặc vu đại nhân này nhất định là đang nói giỡn đi? Chiến sĩ thần huyết cấp cao quý giá như vậy, lại biểu đi làm cu li trải đường cho bọn họ?

Sứ giả Thủy Thành rất muốn hỏi xem bọn hắn trải một con đường như vậy để làm gì, nhưng lại không dám tùy tiện hỏi ra miệng, bởi vì mệnh lệnh của bề trên anh ta không thể không hoànthành, chỉ có thể dày mặt hỏi: “Các cậu là đang?”

“Trải đường.”

Tôi biết. “Nhưng vì sao?

“Để tiện đi chứ sao.”

Sứ giả Thủy Thành cóc tin, cho nhiều chiến sĩ thần huyết cấp cao như vậy trải ra một con đường bằng phẳng mỹ lệ vừa dài vừa rộng thế này sao có thể chỉ để tiện đi lại? Nhất định là có mục đích quan trọng gì đó không thể cho ai biết. Có lẽ con đường này chính là mấu chốt đánh bại Hữu Giác Nhân?

Sứ giả Thủy Thành suy nghĩ rất nhiều, nhưng anh ta không hỏi tiếp nữa, mà làm bộ như mình tin là vậy.

Trước khi sứ giả Thủy Thành trở về phục mệnh, Nghiêm Mặc gọi anh ta lại: “Đúng rồi, có chuyện làm phiền các anh giúp tôi truyền ra, nói là Mặc vu của Cửu Nguyên và đệ tử Tô Môn tộc Bạch Giác có thể giải trừ nô lệ cốt của tộc Hữu Giác, nếu có ai muốn giải trừ trói buộc này thì tới Cửu Nguyên tìm.”

Không ít người biết Nghiêm Mặc có thể giải trừ nô lệ cốt, lúc trước việc này đã lan truyền trong Vu Thành, nhưng kỳ lạ là, suốt đường đi Nghiêm Mặc lại phát hiện không có một dân bản xứ nào biết hắn có thể giải trừ nô lệ cốt.

Có lẽ là vì phần lớn địa bàn mà họ đi qua đều là thành trống hoặc giống như Thổ Thành?

Khi đội quân Đỉnh Việt cách bọn Nguyên Chiến chừng tám ngày đường.

Hữu Giác Nhân lấy làm lạ vì sao thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên trở về lại không lập tức khai chiến với bọn họ, nhất là khi cả hai người ở bên ngoài chỉ để trải đường, quả thực không thể hiểu nổi.

Bọn họ đang chờ đợi đội quân Đỉnh Việt và bọn Nguyên Chiến đối mặt, bọn họ muốn xem xem hai thế lực này rốt cuộc có tính toán gì. Hữu Giác Nhân cũng không tin Đỉnh Việt sẽ thật sự đứng về phe mình, bọn chúng thậm chí còn nghi ngờ Đỉnh Việt đã cấu kết với Cửu Nguyên.

Các thế lực khác cũng không hiểu suy nghĩ của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, ngay cả con dân Cửu Nguyên có lòng tin mù quáng với hai người cũng nhịn không được mà nói thầm.

...

Thâm Cốc dẫn theo một đội người rời khỏi chiến trường, lặng lẽ chạy tới địa điểm tư tế đại nhân chỉ định. Phó thủ lĩnh Lam Điệp của anh ở lại, tiếp tục phụ trách phòng thủ một phía của chiến trường.

Trên đường nghỉ ngơi khi nghe Chu Năng và chiến sĩ cùng tiểu đội nói chuyện, Thâm Cốc thấy Chu Năng giải thích không rõ, ngay cả chính anh cũng có chút nghi hoặc trong lòng, tiếp lời mà nói: “Cửu Nguyên chúng ta đánh bại, tiêu diệt và đuổi Hữu Giác Nhân đi, sau đó thì sao?”

Các chiến sĩ nhìn nhau, sau đó cái gì? Đương nhiên là sống một cuộc sống tốt đẹp.

Chu Năng vốn là một chàng trai thông minh lanh lợi, vừa nghe Thâm Cốc nói vậy, cậu vốn không hiểu ra sao thì lập tức nghĩ thông: “A, tôi hiểu rồi.”

Các chiến sĩ không dám đuổi theo Thâm Cốc hỏi, đều cùng hỏi Chu Năng hiểu ra cái gì.

Chu Năng nhìn về phía Thâm Cốc, thấy anh không phản đối, liền giải thích cho mọi người: “Những người mà Hữu Giác Nhân làm hại rõ ràng là tất cả chủng tộc có trí tuệ trên mảnh đất này, mới đầu người mà bọn chúng đối phó cũng là Cửu Đại Thượng Thành, nhưng bây giờ chúng lại đặt hết chủ lực lên Cửu Nguyên chúng ta, chờ khi Cửu Nguyên chúng ta đánh đuổi chúng, vậy về sau đám Hữu Giác Nhân đó sẽ hận ai nhất?”

“Là Cửu Nguyên chúng ta? Nhưng vậy thì sao? Chúng ta còn sợ gì chúng?” Các chiến sĩ nhao nhao nói.

Chu Năng lắc đầu: “Chúng ta không sợ chúng, nhưng các anh cảm thấy Cửu Nguyên chúng ta bây giờ so với các thế lực khác, tỷ như Cửu Đại Thượng Thành, chúng ta có được xem là cường giả không?”

Các chiến sĩ Cửu Nguyên không biết nên trả lời như thế nào, phần lớn bọn họ đều chưa từng gặp qua việc đời, có vài người tuy đến từ Hạ Thành, thậm chí là Trung Thành, nhưng dù sao đó cũng là số ít, đa số người đều đến từ các bộ lạc nhỏ ở phụ cận, thậm chí là bộ tộc dã nhân, bọn họ căn bản không biết Cửu Đại Thượng Thành mạnh đến mức nào.

Chu Năng cũng không chờ mong bọn họ trả lời, nói thẳng: “Cửu Đại Thượng Thành rất mạnh, dù chỉ là Trung Thành và Hạ Thành thì cũng không yếu hơn thực lực chỉnh thể của Cửu Nguyên chúng ta, bàn về nội tình... cũng chính là vốn tích lũy, chắc chắn hơn chúng ta rất nhiều. Cửu Nguyên chúng ta dù mạnh thì chỉ có thủ lĩnh và tư tế là mạnh, ngoại trừ bọn họ và Chú Vu đại nhân
cùng vài vị chiến sĩ cấp cao mà bọn họ mời đến, thì thực lực của bản thân Cửu Nguyên chúng ta cũng không quá mạnh gì cho lắm.”

Thâm Cốc tặng cho Chu Năng một ánh mắt khen ngợi, không tồi, chương trình học rất hữu dụng, so với đại đa số chiến sĩ trong thành đều thông minh hơn nhiều.

Các chiến sĩ cũng có chút hiểu ra.

Chu Năng tiếp tục nói: “Các anh xem, thủ lĩnh và tư tế không trở về, Hữu Giác Nhân phát động tiến công hai lần với chúng ta. Nhưng chờ khi bọn chúng nghe nói hai người đã trở lại, liền dừng tiến công. Vì sao?”

Một chiến sĩ thử trả lời: “Bởi vì chúng sợ thủ lĩnh và tư tế đại nhân của chúng ta?”

Chu Năng nói tiếp: “Không chỉ như thế. Bọn chúng còn đang tích trữ lực lượng, chỉ cần thủ lĩnh và tư tế đại nhân trở về, bọn chúng sẽ dùng hết toàn lực để tấn công Cửu Nguyên, đến lúc đó nói không chừng các thế lực có tâm tư khác cũng sẽ nhân cơ hội gây rối cho chúng ta. Thủ lĩnh và tư tế đại nhân chỉ có hai người, dù tính cả Chú Vu
và vài vị chiến sĩ cấp cao kia, nhưng bọn họ liệu có bảo vệ được hết tất cả con dân Cửu Nguyên không?”

Dừng một chút, Chu Năng bổ sung: “Tôi nghĩ, tư tế đại nhân trở về có tác dụng dọa sợ tộc Hữu Giác và các thế lực khác, cho nên cậu ấy mới trở lại. Nhưng chỉ cần thủ lĩnh một ngày chưa trở về Cửu Nguyên, thì Hữu Giác Nhân sẽ không dám liều mạng với chúng ta, bởi vì chúng không biết thủ lĩnh đang làm gì, cũng không dám mạo hiểm cắt đứt đường lui. Đại nhân, tôi nói có đúng không?”

Tất cả chiến sĩ cùng nhìn về phía Thâm Cốc.

Thâm Cốc cười nhẹ: “Chu Năng phân tích rất khá, hai người ấy làm như vậy không chỉ là muốn giữ chân Hữu Giác Nhân, theo suy đoán của tôi, mục đích của chúng có thể có hai cái.”

Các chiến sĩ dựng lỗ tai lên cao cao.

Thâm Cốc giơ một ngón tay: “Một, hai người ấy không muốn Hữu Giác dồn hết cừu hận lên người Cửu Nguyên chúng ta, cũng không muốn Cửu Nguyên chúng ta gánh lấy cái gánh nặng đó giùm các thế lực khác. Nếu Hữu Giác Nhân thật sự theo dõi Cửu Nguyên chúng ta, vậy về sau sự phát triển của Cửu Nguyên tất phải gặp trở ngại, trừ phi chúng ta có thể giết chết toàn bộ Hữu Giác Nhân
trên một phiến đại lục khác, nhưng có khả năng này sao?”

Mọi người theo bản năng mà lắc đầu.

Thâm Cốc giơ ngón tay thứ hai lên: “Hai, khi các thế lực khác không thể làm gì Hữu Giác Nhân, thủ lĩnh và tư tế chúng ta lại đánh bại bọn chúng, thì các thế lực khác sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào? Các anh cảm thấy bọn chúng sẽ lấy chúng ta làm đầu, cái gì cũng nghe theo chúng ta, hay cảm thấy chúng ta là uy hiếp, âm thầm liên hợp lại để đối phó với chúng ta?”

A.... tất cả chiến sĩ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề sâu xa như vậy.

Thâm Cốc vuốt mặt một cái: “Về sau các anh không riêng gì phải rèn luyện thân thể, mà ngày thường khi đi học cũng phải càng thêm nghiêm túc. Tư tế đại nhân đã nói, chiến sĩ phục tòng mệnh lệnh là rất tốt, nhưng cũng phải biết động não. Vấn đề lớn nhất của Cửu Nguyên chúng ta hiện giờ là nền tảng quá nông, thủ lĩnh và tư tế của chúng ta rất cường đại, nhưng thực lực chỉnh thể
của chúng ta thì lại không bằng một tòa Hạ Thành.”

Khi Thâm Cốc giải thích cho các chiến sĩ nghe, Nghiêm Mặc cũng đang giải thích cho Tư Thản: “Tôi rất vui khi anh và những chiến sĩ cấp cao đó có thể theo chúng ta trở về, nhưng cái tôi vui không phải vì các anh có thể giúp chúng ta đánh giặc, mà là vui vì hai học viện của Cửu Nguyên có chiến sĩ cấp cao các anh làm giáo viên, mai mốt nhất định cũng sẽ phát triển nhanh hơn ban đầu nhiều.”

“Học viện? Giáo viên?” Tư Thản nhướng mày.

Nghiêm Mặc giải thích cho y nghe khái niệm về học viện và giáo viên một chút.

Tư Thản cười như không cười: “Ý tưởng này của cậu thật đáng sợ.”

Ông lão Phong Ngữ cảm thấy có hứng thú với học viện: “Đúng là đáng sợ, nhưng so với việc tự mò mẫm hoặc làm đệ tử hay người hầu cho người ta để học lỏm thì tốt hơn nhiều, nếu làm tốt, không bao lâu sau Cửu Nguyên sẽ trở thành một tòa Thượng Thành thật sự, chứ không giống các thế lực mới nổi khác chỉ biết chậm rãi bồi dưỡng hoặc lung lạc cao thủ của các thế lực khác để đắp vào thế lực của mình. Chậc, phương pháp tốt như vậy, sao Phong Thành bọn ta không nghĩ ra nhỉ?! Mặc vu, người của Phong Thành bọn ta có thể tới học viện
của Cửu Nguyên các cậu không? Nếu cậu đồng ý, ta cũng có thể đi làm giáo viên gì gì đó.”

Nghiêm Mặc cười to: “Vậy thật sự là quá tốt, Cửu Nguyên chúng tôi cái gì cũng thiếu, thiếu nhất là giáo viên. Nếu ngài có thể tới, Cửu Nguyên chúng tôi sẽ dưỡng lão ngài. Đương nhiên, Phong Thành muốn cho bao nhiêu học sinh tới cũng được.”

Tư Thản đột nhiên hỏi: “Đây cũng là nguyên nhân các cậu không muốn lập tức khai chiến với Hữu Giác Nhân?”

Rõ ràng bọn họ có thực lực để mau chóng giải quyết, nhưng hai người bọn họ lại áp dụng phương thức kéo dài, vốn dĩ Tư Thản không hiểu, nhưng bây giờ đã biết rõ, thực lực chỉnh thể của Cửu Nguyên không mạnh như y tưởng tượng, hơn nữa bọn họ còn là thế lực mới nổi yếu ớt.

Nghiêm Mặc không cảm thấy mất mặt hay gì gì đó, mà ngược lại hắn còn rất kiêu ngạo, thời gian Cửu Nguyên phát triển tính ra còn chưa đến mười năm, có thể phát triển đến loại trình độ này chỉ trong tám chín năm, nhất là bọn hắn làm thủ lĩnh và tư tế còn có thể khiến các lãnh đạo cấp cao của Cửu Đại Thượng Thành phải xem trọng, nếu là mấy năm trước, đừng nói người Cửu Nguyên,
ngay cả chính Nghiêm Mặc cũng không dám nghĩ xa tới vậy. Không phải hắn không dám nghĩ xa Cửu Nguyên sẽ cường đại, mà là không nghĩ đến thực lực của Cửu Nguyên và hai người bọn hắn sẽ tăng lên nhanh như vậy.

“Việc đối phó với Hữu Giác Nhân là trách nhiệm của toàn thể các chủng tộc có trí tuệ trên đông đại lục, không phải chỉ là chuyện của mình Cửu Nguyên chúng tôi. Tuy tôi và Nguyên Chiến cường đại, nhưng thành chủ của Cửu Đại Thượng Thành không cường đại sao? Tư tế của bọn họ không cường đại sao? Bọn họ còn có sự tồn tại
của những bán thần cổ xưa. Hiện giờ Hữu Giác Nhân kiêu ngạo càn quấy như vậy là do mọi người vẫn chưa liên hợp lại, nếu mọi người chịu liên thủ, thì việc Hữu Giác Nhân bị đuổi ra khỏi đông đại lục cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Có ông lão Phong Ngữ ở đây, Nghiêm Mặc không quên tâng bốc các thế lực khác một chút.

“Bây giờ tôi âm thầm liên hệ với các thế lực chính là muốn tập hợp mọi người lại cùng nhau nhổ tận gốc thế lực của Hữu Giác Nhận trên đông đại lục chúng ta, một chút rễ cặn cũng sẽ không để lại. Nếu chỉ có Cửu Nguyên chúng tôi ra tay, không nói đến việc một bộ lạc nhỏ bé mới thành lập như chúng tôi có đối phó được với đội quân chủ lực của Hữu Giác Nhân hay không, mà dù có thể đối phó được, thì chúng tôi cũng không thể một lưới bắt hết. Nếu bọn chúng bị đánh tan, Hữu Giác Nhân trốn đông nấp tây, bọn chúng có nô lệ cốt và cốt khí, dứt khoát chuyển từ sáng vào trong tối, khi đó có muốn giải quyết chúng sạch sẽ cũng khó, nói không chừng còn để lại một khối u ác tính cho đông đại lục. Hai vị, tôi nói có đúng không?”

Tư Thản và ông lão Phong Ngữ đều đã thành tinh, bọn họ hiểu rõ vị Mặc vu này không muốn để Cửu Nguyên quá nổi bật, càng không muốn để Cửu Nguyên làm chim đầu đàn. Dù sao, nếu đặt Cửu Nguyên trên chiến trường mà không có các thế lực khác trợ giúp, dù cuối cùng Cửu Nguyên có thể đánh thắng Hữu Giác Nhân, thì tổn thất cũng khó mà bù lại. Chỉ cần ngẫm tổn thất có thể đạt đến liền biết nó là đả kích lớn thế nào đối với một thế lực mới nổi.

“Vu Tượng không thể tiên đoán nữa, vị trí đệ nhất tư tế của y cũng đang lung lay, loại chuyện này vốn nên do Vu Thành khởi xướng, các thế lực khác thì hưởng ứng. Nhưng lần này Vu Thành đang gặp phải nội loạn, mười hai vị tư tế chia làm ba phe cánh, dù Vu Tượng có hô hào mọi người đối phó với tộc Hữu Giác trước, thì người thật sự chịu nghe lời y cũng không có bao nhiêu. Đa số thế lực trong Cửu Đại Thượng Thành đều chọn tự bảo vệ mình và ngồi xem.” Ông lão Phong Ngữ thở dài.

Nghiêm Mặc thầm cười lạnh dưới đáy lòng, hiệu suất làm việc của hắn và Nguyên Chiến ở tây đại lục quá cao, cao đến mức đám Hữu Giác Nhân bên này không kịp bị uy hiếp, nếu không thì những gì bọn hắn làm ở tây đại lục, chờ một hai năm nữa lại trở về xem, ha hả!

Cam đoan khi đó không cần Vu Tượng và hắn vất vả hô hào, tất cả các thế lực đều sẽ chủ động ra cầu Vu Tượng cho Vu Thành dẫn đầu đối phó tộc Hữu Giác.

Nhưng nếu thật sự đến mức đó thì muốn đuổi Hữu Giác Nhân ra khỏi đông đại lục cũng sẽ có khó khăn, và cũng không có lợi đối với sự phát triển của Cửu Nguyên.

Cho nên, mọi chuyện luôn có lợi và hại, không thể đều như ý mỗi người.

Ông lão Phong Ngữ cảm thấy quan điểm của Nghiêm Mặc không tồi, huống chi đối phương còn là... cha của đứa con Sinh Mệnh: “Phong Thành ta có thể đảm bảo, sẽ phái lực lượng lớn nhất để đối kháng với Hữu Giác Nhân, đêm nay ta sẽ truyền tin về.”

“Tư tế đại nhân, thủ lĩnh Chiến, Mặc vu, cấp báo.” Có người đột nhiên thấp giọng kêu bên ngoài.

Đám người Nghiêm Mặc cùng nhìn ra, Nguyên Chiến phất tay mở bức tường đất đã bịt kín.

Người bên ngoài là chiến sĩ Phong Thành, bọn họ và Cửu Phong phối hợp, một nhóm phụ trách truyền tin.

Người nọ tiến vào liền nói: “Bộ lạc Đỉnh Việt gặp phải tập kích, đội quân của bọn họ bị đánh tan tác!”

Cái gì? Là ai đánh bại đội quân Đỉnh Việt? Bốn người trong phòng cả kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp