*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

88a575d9f876377b6f6423c94ebc6758

“Tôi hoài nghi phi thuyền mà năm đó bọn ngoài hành tinh đáp xuống đã trở thành di tích viễn cổ, sau đó bộ lạc Đỉnh Việt phát hiện ra.”

Cùng Tiểu Hắc hàn huyên một lúc, thấy tâm tình nó rất tốt, hơn nữa còn biết tự bảo vệ mình, Nghiêm Mặc tạm thời gác việc lo lắng cho đồ đệ này sang một bên, rồi sang chỗ Chú Vu lấy Vu Tiểu Quả về, sau đó ẵm Vu Tiểu Quả đi gặp các chiến sĩ thủ lĩnh ở bên ngoài để nghe báo cáo tình huống trực tiếp thuận tiện khoe con trai.

Trên đường đi, Nghiêm Mặc đột nhiên nhớ tới lần liên lạc trước, hình như Ô Thần có chuyện gì muốn nói với hắn, nhưng Nhị Mãnh lại bịt miệng cậu nhóc, do hắn bận quá, vừa rồi gặp mặt lại quên hỏi xem Ô Thần muốn nói cái gì, được rồi, chờ lần sau đi.

Nghiêm Mặc sau khi khoe con trai một vòng, nắm được tình hình mới nhất thì chạy đến rừng Hồng Vượn một ngày.

Nghe đám người Tranh thuật lại, Nghiêm Mặc biết tình huống bây giờ Hữu Giác Nhân đã bị lão Sơn Tiêu chặn đứng, nhưng bọn chúng như đang chờ đợi điều gì, nếu không chỉ với sức của lão Sơn Tiêu và đám con cháu chắt chít của lão cùng với những động vật trong rừng Hồng Vượn căn bản không thể chặn được nhiều Hữu Giác Nhân và cốt binh như vậy trong một thời gian dài.

Nhị Mãnh không ở trong thành, cậu ta đã nhận mệnh đi tìm nguyên nhân mà Hữu Giác Nhân thả chậm bước tiến công.

Nghiêm Mặc nghĩ tới bộ lạc Đỉnh Việt, nghĩ tới thành chủ và tư tế Không Thành đã đào tẩu, còn có một vài thế lực Thượng Thành ôm thái độ không rõ ràng. Hắn không biết có bao nhiêu người cấu kết với Hữu Giác Nhân, nhưng hắn nghĩ số lượng tuyệt đối không ít, dù không có nô lệ cốt, nhưng những kẻ mang lòng tham và vọng tưởng muốn chia chác thiên hạ với Hữu Giác Nhân hoặc dựa thế chiếm hữu nhiều địa bàn và chỗ tốt hơn hiển nhiên cũng không ít.

Thời đại này bởi vì y học không quá phát triển và kiến thức không được phổ cập rộng rãi, mà số lượng sinh vật có trí tuệ của cả hai đại lục đều không quá nhiều, nếu Hữu Giác Nhân thật sự chiếm lĩnh được đông đại lục một lần nữa, bọn họ cũng không thể lập tức đưa hết toàn bộ tộc Hữu Giác đang ở bên kia đại lục trở về, chỉ có thể phái một nhóm người tới đóng giữ trước, cứ như vậy,
trong khoảng thời gian ngắn, chúng muốn quản lý đông đại lục và bóc lột các chủng tộc có trí tuệ trên đông đại lục thì vẫn phải dựa vào dân bản xứ của đông đại lục. Đây là mưu đồ của một số người nào đó có lập trường không rõ ràng.

Nghiêm Mặc cười lạnh, cho nên hắn không muốn làm anh hùng chút nào, cũng không muốn để Cửu Nguyên làm người mở đường, càng không muốn ngây ngốc mà xem mình như dê đầu đàn, nhưng trước khi bỏ vị trí đi đầu và nhiệt huyết thì ít nhất cũng không thể làm không công.

Làm không công vừa vất vả vừa chẳng được lợi, ai thích thì cứ việc làm, Nghiêm Mặc hắn không có giác ngộ vĩ đại như vậy đâu.

Đương nhiên hắn sẽ tiết lộ chuyện ngoại địch trong tương lai, chuyện này vốn không nên giấu.

Có lẽ sẽ có sinh vật trí tuệ nào đó nói người biết nhiều thì khổ. Nhưng phải làm như thế nào mới đá chuyện này đi, và làm thế nào để lợi dụng nó đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa, hắn còn phải suy tính kỹ càng một chút, ai biểu hắn còn có một quyển sách hướng dẫn giám sát chứ.

Hữu Giác Nhân... xâm lược... ngoại địch...

Trong đầu Nghiêm Mặc dần hiện ra một chủ ý cực kỳ xấu xa. Chơi người khác có thể hắn sẽ ngượng tay, nhưng chơi Hồ Liên thì... ha hả!

Nghiêm Mặc lặng lẽ rời khỏi Cửu Nguyên, trước rời đi hắn dặn dò Ô Thần và Đại Hà, muốn bọn họ mỗi ngày đều đến thần điện, giả vờ như hắn còn ở trong thần điện.

Sau đó, Nghiêm Mặc bắt đầu những ngày chạy qua chạy lại giữa hai đầu.

Lúc này Nghiêm Mặc không thể không cảm ơn sách hướng dẫn, có cửa dịch chuyển tức thời thật sự quá tiện.

Mà khi đã sử dụng nhiều lần, thân thể hắn cũng không còn chóng mặt hay nhức đầu nữa, cửa dịch chuyển này không phải kiểu làm rã phân tử và các tế bào rồi tái hợp lại ở một địa điểm khác, mà là thông qua thuyết không gian gấp khúc, cũng giống như đi qua hành lang vô hình
được kết nối giữa hai địa điểm ở một khoảng cách cực ngắn, người đi qua sẽ cảm thấy khó chịu do không gian gấp khúc mang lại.

Chuyện này Nghiêm Mặc không rõ lắm, hắn chỉ biết là sau khi sử dụng vài lần thì đã quen. Hơn nữa, trong bản hướng dẫn sử dụng của dịch chuyển còn thoáng nhắc tới việc từng có thể sinh mệnh trong lúc sử dụng cửa dịch chuyển tức thời mà hiểu ra bản chất của không gian và năng lượng, nhờ vậy năng lực có được bước nhảy vọt.

Nghiêm Mặc không cầu gì mình có thể hiểu được, chỉ cần tiện là được. Vu Quả còn nhỏ, sợ thân thể non nớt của nó không chịu nổi nên Nghiêm Mặc dứt khoát quẳng người cho Chú Vu có nhiều hứng thú với nó nhất.

Vu Tiểu Quả vì thế mà oa oa khóc lớn để kháng nghị, nhưng không biết Chú Vu nói cái gì với nó, Vu Tiểu Quả liền như không chút do dự mà bỏ ba mình, vẫy vẫy tay tỏ vẻ Nghiêm Mặc có thể ‘đi chơi’ rồi đó.

Mỗi khi Nghiêm Mặc xuất hiện bên cạnh Nguyên Chiến hầu như đều là ban đêm, ngoại trừ Nguyên Chiến, chỉ có Tư Thản và ông lão Phong Ngữ là biết hắn thường xuyên trở về.

Mỗi đêm Nguyên Chiến đều xây một căn phòng cực kỳ kiên cố để nghỉ ngơi, không phải người có chút năng lực đặc biệt căn bản đừng hòng biết bên trong có mấy người.

Nghiêm Mặc chưa chắc sẽ xuất hiện ngay trong phòng, hắn có nguyện lực, có thể khiến người khác không nhìn thấy hắn trong khoảng thời gian ngắn, nhiêu đây thời gian cũng đủ để hắn gọi Nguyên Chiến yểm hộ cho mình.

Còn ban ngày.

“Cỏ dại và cây cối di dời hết đi.”

“Đập nát những hòn đá lớn.”

“Nước đâu, cho nhiều nước vào, rồi dùng gió trộn lên. Mấy anh bạn Phong Thành qua giúp một chút đi!”

“Không kịp để nó tự khô thì dùng lửa nung, mặt đường lúc trước được nung nhìn có vẻ rắn chắc hơn đấy.” Nguyên Chiến phụ trách chỉ huy tổng thể.

“Thủ lĩnh, chờ một chút, trước đó cho tôi xử lý mảnh đất này đã.”

Người nói chuyện là một chiến sĩ ma trắng trẻo mập mạp hiếm thấy, đây cũng là lần đầu tiền mà vị chiến sĩ ma này triển lãm năng lực của mình khi trải đường.

Nguyên Chiến thấy hắn ra tay, chưa đầy một lát liền biết người này có năng lực gì, năng lực của người này giống như tên tư tế Thổ Thành lúc trước, có thể khống chế trọng lực trong một khu vực nhỏ.

Có hắn ta gia nhập, mặt đường được ép chặt, cuối cùng dù không cần lửa nung thì cũng vô cùng rắn chắc.

Nhưng các chiến sĩ khống chế lửa khác vẫn dùng lửa để nung, còn nung từ trong ra ngoài thật cẩn thận. Là người thì đều có tâm lý tương đối, ai cũng không muốn thừa nhận năng lực của mình yếu hơn người khác, huống chi đây cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện, trước kia bọn họ không nghĩ tới còn có thể rèn luyện năng lực như vậy.

Nguyên Chiến nhìn mặt đường đã sắp hóa thành sứ kia, bằng phẳng tới bóng loáng!

“Hai bên đường cứ để trụi lủi như vậy cũng không tốt, hay trồng một hàng cây đi, vừa có thể trang trí cho đẹp, vừa có thể che mát, lúc cần thiết còn có thể xem như biển báo chỉ đường.” Nghiêm Mặc sau khi tàng hình quan sát, lúc xuất hiện đưa ra ý kiến.

Nguyên Chiến không nói hai lời mà dời một đám cây cối qua, dựa theo khoảng cách mà Nghiêm Mặc nói, trồng xuống từng cây từng cây, có người mang năng lực hệ mộc và hệ thổ đi theo hỗ trợ đào đất lấp đất, hệ thủy thì đi theo tưới cây, hệ phong thì cuốn những chiếc lá rơi rụng xuống gốc cây để khi chúng thối đi có thể làm phân bón.

Có đủ loại năng lực phối hợp, mọi chuyện đều trở nên hết sức tiện lợi. Bất cứ lúc nào cũng có thể thỏa mãn các loại yêu cầu phi lý mà Đại Tư Tế Mặc đưa ra.

Suốt đường đi cứ phối hợp như vậy, tất cả mọi người đều tự cảm thấy năng lực của mình được nâng cao một chút.

Đừng xem thường cái ‘một chút’ này, đối với bọn họ đã đạt đến cấp bậc này mà nói, chỉ một chút nâng cao thôi cũng vô cùng quý giá, huống chi bọn họ chỉ mới trải đường có nửa tháng, nếu bọn họ tiếp tục...

Ban đêm.

Vị Côn Bằng tên Tinh Hoa mới bay đến đông đại lục, tự cho là đã tìm được phương pháp tốt nhất để lập gia đình đang chiến đấu với một đám Vô Giác Nhân.

Tinh Hoa chửi ầm lên trong lòng: Đệt cái trứng chim! Cậu ta rõ ràng bay theo hướng mà Côn Vũ chỉ, nhưng khi cậu ta vừa tới, còn chưa cảm giác được Cửu Phong hay đứa con Sinh Mệnh thì đã bị một đám Vô Giác Nhân mọi rợ tấn công.

Mới đầu, cậu ta thật sự không để đám Vô Giác Nhân này trong mắt, vung cánh lên liền hất bay đám giáo mác gậy gộc phóng lại đây.

Nhưng chỉ chớp mắt, trong đội ngũ đám người mọi rợ mà cậu xem là chưa khai hoá đột nhiên có kẻ giơ một thứ kỳ quái lên.

Sau đó...

“Kiệt ⸺!” Cánh cậu! Cánh cậu bị bắn thủng một lỗ rồi!

Tinh Hoa giận dữ, không chút lưu tình mà tấn công, đã bao lâu rồi cậu chưa từng bị thương? Còn là bị thương ở cánh!

Lũ mọi rợ này, cậu sẽ không bỏ qua cho một tên!

Tinh Hoa dùng gió tạo nên vòng bảo hộ cho mình, dùng bảy phần năng lực, bắt đầu nghiêm túc đối phó với đám Vô Giác Nhân mọi rợ này.

Rất nhiều người ngã xuống, có người bị gió cắt thành mảnh nhỏ, có người bị thổi bay không biết đến phương nào, nhưng cũng có người nhanh chóng né được, còn phản kích.

“...” Im hơi lặng tiếng, thậm chí là không có màu sắc, thứ mà vũ khí quái quỷ kia bắn ra có thể xuyên thủng lá chắn gió của cậu!

Sao có thể? Tinh Hoa vội vàng sửa lại lá chắn. Nhưng những Vô Giác Nhân đó lại như phát hiện ra tầng phòng thủ của cậu vừa bị đánh thủng, liền bắt đầu thay phiên nhau tấn công vào cùng một nơi trên người cậu.

Thậm chí Tinh Hoa còn không kịp sửa lại lá chắn của mình, càng không xong hơn là, năng lượng của cậu bị xói mòn rất nhiều.

Những món vũ khí kia có gì đó cổ quái! Tinh Hoa không ham chiến, năng lượng của cậu tiêu hao quá nhanh, cậu phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu còn không đi, vậy sẽ thật sự lật thuyền trong mương mất!

Có điều, vì sao đám Vô Giác Nhân mọi rợ này lại tấn công cậu? Tinh Hoa không kịp đi chất vấn, cậu thấy có vài tên Vô Giác Nhân đang khiêng ra một thứ vũ khí càng cổ quái hơn nữa ra, trực giác mách cậu mau chóng chạy đi!

Mặt mũi? Mặt mũi về sau có thể tìm lại, nhưng mạng mà mất, vậy sẽ chẳng còn gì cả!

Ở nơi xa, Cửu Phong đang ra sức vỗ cánh, dùng tốc độ nhanh nhất để phóng đi trong không trung.

Nguyên Chiến bị nó quắp trong móng vuốt, hóa thân thể thành đá để chống lại gió mạnh.

Bọn hắn vừa mới kinh động người của bộ lạc Đỉnh Việt, vốn với bản lĩnh của Nguyên Chiến thì đã có thể nhẹ nhàng thoát thân mới đúng, nhưng Nguyên Chiến vừa chạy ra liền thổi ám hiệu, bảo Cửu Phong dùng tốc độ nhanh nhất đưa hắn rời đi.

Cửu Phong không kịp cười nhạo hắn, quắp người xông thẳng lên trời cao.

Đúng rồi, khi nó vừa rời đi hình như nhìn thấy từ nơi xa có một con chim lớn đang bay tới bên này với tốc độ còn nhanh hơn nó, sao nó lại cảm thấy hơi thở truyền đến từ nơi xa đó có chút quen thuộc nhỉ.

Lúc này, bởi vì ngược gió, người anh em Tinh Hoa đang lo bay thục mạng để thoát thân sắp sửa xui xẻo bị làm kẻ thế tội vẫn chưa cảm giác được gì...

Cửu Phong càng bay càng nhanh, không đến một giờ, nó đã đưa Nguyên Chiến về chỗ nghỉ ngơi tạm thời trong đêm nay.

Chờ khi Nguyên Chiến xây phòng xong, Nghiêm Mặc cũng tới.

“Kiệt —! Mặc.” Cửu Phong biến thành nhóc con lăn vào trong lòng Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc ôm lấy nó: “Khoảng thời gian này vất vả rồi.”

“Không vất vả, chơi vui!” Cửu Phong thiệt tình cảm thấy vừa kích thích vừa chơi vui.

Nghiêm Mặc sờ sờ đầu nó, lấy thức ăn nước uống ra chia cho một lớn một nhỏ, đồng thời thuật lại tình hình của Cửu Nguyên cho Nguyên Chiến nghe.

Nguyên Chiến nghe xong, liền nói: “Tôi đã gặp Nhị Mãnh.”

“Ồ? Các anh tra ra được gì?” Chẳng trách hắn không thấy Mãnh ở phụ cận Cửu Nguyên, thì ra Nhị Mãnh đã mò đến chỗ Đỉnh Việt đóng quân.

“Bộ lạc Đỉnh Việt có qua lại với Hữu Giác Nhân, nhưng cái này không quan trọng lắm, quan trọng là, bọn chúng có thứ vũ khí rất cổ quái.” Vẻ mặt Nguyên Chiến nghiêm trọng.

“Sao?”

“Tôi không biết tả thế nào, nhưng nó không giống cốt khí lắm, chẳng những được chế từ kim loại mà còn...” Nguyên Chiến suy nghĩ trong chốc lát, dùng một từ: “Càng thêm tinh xảo.”

“Bọn họ có thể khống chế kim loại, giống như việc anh có thể làm ra đồ sứ, đương nhiên sẽ càng thêm tinh xảo so với người bình thường làm.”

“Không, không đơn giản như vậy.” Nguyên Chiến không biết nên hình dung như thế nào, hắn trực tiếp lấy một cái vũ khí ra từ lồng ngực, đưa cho Nghiêm Mặc: “Tôi lấy được từ chỗ thủ lĩnh của chúng, nhưng chúng rất cảnh giác, tôi chỉ lấy được cái này, để tránh nghênh chiến trực diện, tôi vừa lấy được cái này liền trở về.”

Cửu Phong tò mò: “A, thì ra đám người Đỉnh Việt đó điên cuồng chính là vì cái này, ông tù trưởng kia hô to một tiếng, tất cả mọi người liền chạy ra!”

Nghiêm Mặc nhịn không được chớp chớp mắt ngay khi Nguyên Chiến lấy thứ vũ khí kia ra, sau khi cầm lấy, hắn im lặng nửa ngày.

“Mặc? Em có biết đây là gì không?”

Nghiêm Mặc nhìn món vũ khí được chế tạo không quá tinh xảo trong tay, vẻ mặt quái dị: “Tôi không biết, nhưng mà cũng biết.”

Nguyên Chiến đứng dậy, bước đến gần hắn mà ngồi xuống: “Mặc, đừng nói những lời tôi nghe không hiểu.”

Nghiêm Mặc thở dài, không ngừng kiểm tra món vũ khí kim loại này: “Này hẳn là một loại hợp kim, nhẹ và cứng hơn kim loại bình thường nhiều, đúng không?”

Nguyên Chiến gật đầu nói: “Tôi không nhìn ra nó có thành phần gì, chỉ cảm thấy nó rất phức tạp, nên mới thấy bất thường.”

“Nếu tôi đoán không sai, cái này hẳn là súng năng lượng.”

“Súng năng lượng?”

“Là thứ giống như cốt pháo.” Nghiêm Mặc vuốt ve văn tự kỳ quái khắc trên chuôi súng nhưng lại không có lồi lõm: “Văn tự này không giống như bộ lạc Đỉnh Việt có thể phát minh ra.”

Hắn rất chắc chắn đây là văn tự, có thể là con số và chữ viết kết hợp, nhưng hắn không nhận ra được.

Nghiêm Mặc lẩm bẩm: “Tôi vẫn luôn lấy làm lạ vì sao sự phát triển của Đỉnh Việt lại thoát khỏi quy luật của thế giới này, khi tất cả mọi người đều sử dụng cốt khí, thì nó lại đột nhiên nghiên cứu ra nền văn minh kim loại, còn phát triển bùng nổ. Dù mỗi người trong số họ đều có thể khống chế kim loại thì cũng không thể phát triển từ vũ khí lạnh lên vũ khí nóng chỉ trong một khoảng thời gian
ngắn. Huống hồ loại cấu tạo này, luyện chế này, không phải là tôi coi thường người Đỉnh Việt, với kỹ thuật và đầu óc của bọn họ tuyệt đối không thể làm ra được. Loại vũ khí này bọn họ có nhiều không?”

Nguyên Chiến lắc đầu: “Không nhiều lắm, chỉ có số ít lãnh đạo cấp cao là có, ngoại trừ cái này còn có loại hơi lớn một chút, to và dài như cánh tay người, thứ kia được tư tế đặt bên người, ngày đêm đều có mười hai chiến sĩ bảo hộ, bao gồm cả tên chiến sĩ Thù Nghệ kia. Mặc, em đang hoài nghi điều gì?”

“Tôi hoài nghi?” Nghiêm Mặc cười, thấp giọng chửi một câu thô tục, sau đó mới nói: “Tôi hoài nghi phi thuyền mà năm đó bọn ngoài hành tinh đáp xuống đã trở thành di tích viễn cổ, sau đó...”

“Sau đó bộ lạc Đỉnh Việt phát hiện ra.” Nguyên chiến tiếp lời.

“Ừ.”

Nguyên Chiến cũng nhịn không được mà chửi một câu thô tục, nếu chiếc phi thuyền này mà bị bọn hắn phát hiện, thì đó nhất định sẽ là chuyện đáng ăn mừng khắp chốn, nhưng bị bộ lạc khác phát hiện, lại còn là bộ lạc đối địch với Cửu Nguyên, vậy chắc chắn là không đáng ăn mừng chút nào.

Cửu Phong nghiêng đầu: Người ngoài hành tinh? Phi thuyền? Đó là cái gì?

Nghiêm Mặc vỗ vỗ đùi Nguyên Chiến: “Cũng chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao bộ lạc Đỉnh Việt lại nhanh chóng phát triển như vậy, đó cũng là lý do mà bọn họ sinh ra dã tâm, đồng thời cũng có thể giải thích vì sao Hữu Giác Nhân không gom thâu bộ lạc bọn họ, ngược lại còn tìm bọn họ để hợp tác.”

Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc: “Rất có thể bọn chúng đã đánh một trận với Hữu Giác Nhân, mà bọn chúng có thứ vũ khí làm Hữu Giác Nhân ăn lỗ nặng. Hữu Giác Nhân phát hiện không thể đoạt được liền chọn cách hợp tác.”

Nghiêm Mặc đồng ý với suy đoán này: “Anh đoán, có phải ở khu bình nguyên của hạ du sông lớn đã bị bộ lạc Đỉnh Việt chiếm hữu hết rồi không?”

“Bọn chúng không có nhiều nhân thủ như vậy, vùng duyên hà thì khó nói, dù không trực tiếp thống trị thì cũng sẽ ép cho những bộ lạc nhỏ ở đó cung phụng chúng.”

“Có cung phụng, có nô lệ, có tài nguyên, thì sẽ giàu có và nhiều sức lao động, hơn nữa bọn họ còn có thể thao túng kim loại.”

Nghiêm Mặc nhíu chặt mày: “Loại vũ khí này có chút phiền toái, dù họ không hiểu cách chế tác, nhưng chỉ cần có trong tay mười chiếc và một ít cái có uy lực lớn, thì ngay cả chiến sĩ thần huyết cũng khó mà chiếm được lợi thế khi đối đầu với bọn họ. Có câu, dù dị năng có tốt thì cũng không bằng dao phay.”

Cửu Phong vươn tay muốn vuốt phẳng cái mày đang nhíu chặt của Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc bắt lấy móng vuốt nhỏ của nó, bóp bóp, nghiêm túc hỏi Nguyên Chiến: “Anh có thử qua không, loại súng năng lượng này có thể làm anh bị thương không?”

Nguyên Chiến rất không muốn nghĩ rằng kẻ địch mạnh, nhưng cũng không nghĩ Nghiêm Mặc đoán sai, đành phải xốc chiến váy lên nói: “Loại năng lượng mà nó bắn ra rất quái lạ, khi tôi lấy nó, ông tù trưởng Đỉnh Việt kia lại móc ra một cái khác bắn tôi, lúc ấy tôi đã biến mình thành cát, nhưng tôi phát hiện...”

Nghiêm Mặc cúi đầu, liền thấy ở mặt đùi ngoài bên trái của Nguyên Chiến có một vết sước trắng bạc hơi ngả đen, vết sước lõm vào trong, giống như bị xẻo mất một miếng thịt. Hắn vươn tay đè nhẹ lên: “Đau không?”

“Có chút.” Nguyên Chiến nói: “Lúc ấy tôi cảm thấy bất thường, đây cũng là lý do vì sao tôi không tiếp tục ở lại tra xét. Đồng thời cũng bảo Nhị Mãnh trở về, tôi đã rút dây động rừng, Nhị Mãnh có muốn ở lại tra xét cũng sẽ rất khó.”

“Làm sao Nhị Mãnh tìm được chỗ của bộ lạc Đỉnh Việt?”

“Hắn theo dõi một tên lãnh đạo cấp cao Hữu Giác Nhân, đối phương có Cốt Điểu phi hành loại tốc độ, nếu không phải Nhị Mãnh có năng lực chạy nhanh, thì những người khác chắc chắn sẽ không theo kịp.”

“Ngoại trừ đau ra thì anh có cảm thấy khó chịu chỗ nào nữa không? Tỷ như lúc vận chuyển năng lượng sẽ có hơi chậm?” Nghiêm Mặc bắt đầu cẩn thận quan sát miệng vết thương.

“Đúng là có hai điểm kỳ quái, không thể phục hồi lại như cũ là một, còn có, tôi cảm thấy rất mệt, từ khi trở về đến bây giờ, tôi cảm thấy năng lượng của mình xói mòn nhanh hơn bình thường rất nhiều.”

Nghiêm Mặc suy nghĩ một lúc: “Tôi muốn cẩn thận kiểm tra một chút, tôi nghi loại súng năng lượng này chẳng những có thể giết người, mà còn có thể cắn nuốt năng lượng.”

Nguyên Chiến nhìn hắn: “Em muốn khiến tôi hôn mê rồi đưa đến thần điện của Tổ Thần?”

“Ừ.” Nghiêm Mặc bình tĩnh đáp.

Nguyên Chiến cũng không đòi phải giữ thanh tỉnh để đi, chỉ gật đầu tỏ vẻ hắn làm đi.

Nghiêm Mặc châm vào huyệt để Nguyên Chiến ngủ sâu, còn Cửu Phong thì giao cho Tư Thản trông, sau đó đưa Nguyên Chiến vào phòng thí nghiệm.

Một tiếng sau, Nghiêm Mặc có được tư liệu kiểm tra sức khoẻ kỹ càng, đồng thời cũng xác định được mức sát thương và uy lực của súng năng lượng kia.

Đây là loại súng chẳng những nhằm vào người thường mà còn nhằm vào dị năng giả. Thứ năng lượng nó bắn ra không phải cắn nuốt, mà là phá hủy.

Này đúng là một tin tức cực kỳ tồi tệ, cũng may nguyện lực và điểm tín ngưỡng của hắn đều có thể giải trừ sự phá hủy dần này, cũng coi như trong cái rủi có cái may.

Tư Thản và ông lão Phong Ngữ được gọi vào phòng.

Nghiêm Mặc thuật lại tính nguy hại của loại vũ khí này, hai người đồng thời trầm mặc.

Ông lão Phong Ngữ rất tức giận: “Hữu Giác Nhân còn chưa giải quyết xong thì bộ lạc Đỉnh Việt này đã tác quai tác quái, nếu bọn chúng có thể trợ giúp chúng ta đối phó với Hữu Giác Nhân thì đỡ rồi, chỉ sợ chúng sẽ liên thủ với Hữu Giác Nhân.”

“Bọn họ đã liên thủ.” Nghiêm Mặc khẳng định.

“Chúng điên rồi sao, hay chúng cảm thấy chỉ với một bộ lạc như chúng là có thể chống lại Hữu Giác Nhân?” Ông lão Phong Ngữ tức đến mức trên đỉnh đầu nổi lên lốc xoáy nhỏ.

Nguyên Chiến: “Bọn chúng không điên, dựa theo tin tình báo mà thám báo của bộ lạc tôi mang về, sau khi Đỉnh Việt tham gia cuộc tụ hội của Cửu Đại Thượng Thành, liền cảm thấy thực lực của Cửu Đại Thượng Thành cũng chỉ có thế, bọn chúng sẽ dẫn đội quân tiến về phía Cửu Nguyên với hai mục đích. Thứ nhất, xác định địa vị của
mình, tỷ như bắt Cửu Nguyên trở thành thế lực dưới trướng, thì bọn chúng mới suy xét đến việc giúp chúng ta. Sau đó mới thu phục các thế lực khác, nếu tất cả các thế lực trên đông đại lục đều nguyện lấy Đỉnh Việt làm đầu, vậy Đỉnh Việt có thể dẫn dắt mọi người cùng đánh lại Hữu Giác Nhân.”

Nghiêm Mặc bổ sung: “Mà Cửu Nguyên chúng tôi và các thế lực khác sẽ trở thành quân dò đường và đi tiên phong, Đỉnh Việt sẽ không phái chủ lực của mình ra ngay từ đầu, mà khiến thực lực của các thế lực trên đông đại lục và tộc Hữu Giác triệt tiêu lẫn nhau, như vậy, về sau Đỉnh Việt sẽ vô địch trên đông đại lục.”

Nguyên Chiến nói tiếp: “Nếu chúng ta không gia nhập bọn chúng, bọn chúng rất có thể sẽ tiến hành mục đích thứ hai, liên thủ với Hữu Giác Nhân để đối phó các thế lực khác trên đông đại lục, cuối cùng bọn chúng có chống lại Hữu Giác Nhân được hay không, thì ngoại trừ những món vũ khí mà chúng lấy ra, chắc chắn vẫn còn những thứ khác đã được cất giấu.”

“Các cậu nói nhiều như vậy, có phải là đã có kế hoạch đối phó rồi không?” Tư Thản mở miệng.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau, Nghiêm Mặc cười trả lời: “Chúng tôi có một tính toán nhỏ, nhưng còn cần chư vị trợ giúp và phối hợp.”

Ở một nơi khác, nhóm thám báo của các thế lực trong khoảng thời gian này vẫn luôn âm thầm theo dõi tiểu đội trải đường đã hoàn toàn ngu ngơ, rốt cuộc thủ lĩnh Cửu Nguyên nghĩ cái gì trong đầu vậy? Vì sao hắn không lo trở về Cửu Nguyên, mà còn mang theo nhiều chiến sĩ thần huyết cấp cao như vậy đi trải đường?

Mà trải đường còn phô trương và nghiêm túc đến vậy, rốt cuộc là vì sao?

Hữu Giác Nhân, bộ lạc Đỉnh Việt... bao gồm đám Côn Bằng mặt người lưu manh cũng không rõ tiểu đội này có ý định gì, nhưng càng không rõ, thì lại càng cho rằng đám lãnh đạo cấp cao của Cửu Nguyên có âm mưu. Có lẽ bọn họ mặt ngoài thì đang trải đường, mà bên trong kỳ thật lại đang bố trí chuyện gì khác?

Tư tế Cửu Nguyên trở về Cửu Nguyên, chuyện này có thể hiểu được.

Nhưng vì sao thủ lĩnh Cửu Nguyên lại không lo trở về?

Hai người bọn họ mỗi bên một người, có phải là mưu tính cái gì hay không?

Thám báo của Hữu Giác Nhân và các thế lực khác vừa cố gắng tìm hiểu tin tức, vừa càng thêm cẩn thận.

Bộ lạc Đỉnh Việt hành quân chậm lại, Hữu Giác Nhân cũng không đẩy mạnh tiến công lên thượng du sông lớn, mà chiếm cứ bộ lạc Ma Nhĩ Càn, bắt đầu phát triển ra xung quanh.

Mấy tên Côn Bằng mặt người tới mà thấy Nghiêm Mặc không có ở đây, liền trực tiếp bay sang Cửu Nguyên, nếu có phát hiện gì thì để lại tin tức ở phụ cận đội trải đường.

Đám người Nghiêm Mặc biết rõ xung quanh có không ít tai mắt đang theo dõi, nhưng bọn hắn chẳng những không thay đổi kế hoạch, thậm chí còn cố ý thả chậm tốc độ.

Mỗi tối, các chiến sĩ trong tiểu đội trải đường sẽ thay phiên nhau trực đêm, Nguyên Chiến làm thủ lĩnh được hưởng thụ một chút đặc quyền, nói cách khác là tới tối, Nguyên Chiến chỉ cần bước vào phòng là sẽ không trở ra.

Tộc trưởng Côn Bằng mặt người dùng mũi cánh nhọn chọc chọc tên cùng tộc đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh: “Anh dám dùng vương vị của mình để cá với chú là, hai người vừa nãy xuất hiện và con chim non cùng tộc chúng ta trong căn phòng kia bây giờ không có một ai.”

Côn Bằng buồn ngủ nâng mí mắt lên: “Loại chuyện này rõ rành rành rồi, đừng có lấy ra mà cá cược, nếu anh có thể tìm được hai người kia bây giờ đang ở đâu thì đó mới gọi là có bản lĩnh.”

Côn Bằng vương làm như không nghe thấy khiêu khích trong đó, hài hước nói: “Chú nói xem đám thám báo của Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân đó có biết chuyện này không?”

“Bọn chúng ngay cả tới gần cũng không thể, sao mà biết được?” Côn Bằng buồn ngủ tức giận nói.

Côn Bằng vương: “Vậy chú nói xem, chúng ta đến gần như vậy, bọn họ có phát hiện ra không?”

Tư Thản ngồi bên đống lửa, nhìn vào bóng tối không có bóng người mà cười. Tộc Côn Bằng mặt người, nếu không phải Nghiêm Mặc và ông lão Phong Ngữ đều nói không cần quan tâm tới bọn họ, thì y cam đoan đám chim chóc này về sau sẽ không dám ngủ vào ban đêm nữa, sẽ giống như bọn thám báo của Hữu Giác Nhân và các thế lực khác không cẩn thận tới gần vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play