*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chú Vu bế Vu Tiểu Quả nhìn về phía đồ đệ: “Đứa nhỏ này có điểm là lạ, ta mang đi nhìn xem, chút nữa trả bây.” ‘Tiếng chuông đại biểu cho việc tư tế và thủ lĩnh trở về được gõ vang khắp thành, bầu không khí trong thành Cửu Nguyên lập tức sôi trào.
Tư tế đại nhân thật sự đã trở lại!
Sự khẩn trương trong thành biến đổi, trở nên nhiệt liệt, không ít người sau khi nghe thấy tiếng chuông thì lớn tiếng khóc to. Đối với người Cửu Nguyên hiện giờ mà nói, Nghiêm Mặc đã hoàn toàn trở thành trụ cột tinh thần không thể thiếu của bọn họ, như tín ngưỡng. Nói khó nghe thì, dù người trong thành, bao gồm cả thủ lĩnh và toàn bộ lãnh đạo cấp cao đều chết hết, nhưng chỉ cần Nghiêm Mặc còn đó, hy vọng vẫn sẽ còn đó, bọn họ sẽ không sợ hãi và hoảng hốt.
Lúc ấy nghe nói đã tìm được tư tế đại nhân, tuy bọn họ bình tĩnh hơn không ít, nhưng người trở về và không trở về là hai việc khác nhau. Như thể chỉ cần vị kia còn ở trong thành, thì bọn họ sẽ không sợ bất cứ cái gì cả, dù kẻ địch có mạnh thế nào, bọn họ đều có lòng tin mình đánh đuổi được chúng. Mà Nghiêm Mặc không có trong thành, bọn họ dù mạnh nhưng... vẫn cảm thấy thiếu đi điều gì đó.
Trước khi trở về Nghiêm Mặc cũng từng tưởng tượng cảnh mình được nghênh đón như thế nào, nhưng đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, không phải người ra nghênh đón hắn trước, mà là một đám động vật.
Vợ chồng Thiết Bối Long, ngựa sừng đầu đàn, ngay cả lão đại trong đám Toàn Quy cũng dùng tốc độ nhanh nhất của mình bò qua bên này.
Nghiêm Mặc vừa mới xuống khỏi tường thành, còn chưa đi đến quảng trường trung tâm thì đã bị các con vật vây quanh, bọn nó vừa chạy tới đều dùng hết sức từ lúc còn bú sữa mẹ ra mà cọ lên người hắn.
Đại Hà và đám hộ vệ thấy mà nôn nóng hết cả lên, muốn xua đuổi tụi nó, càng lúc càng có nhiều người chạy qua bên này, đương nhiên cũng thấy được cảnh tượng tư tế bị đàn động vật bao vây.
Nghiêm Mặc bảo đám người Đại Hà không cần phải sợ, hắn không cảm giác được ác ý trên người bọn chúng, mà ngược lại, hắn còn cảm thấy chúng chỉ muốn thân thiết với mình.
Vu Tiểu Quả bá đạo rống: “Ê a!” Đây là ba ta! Bọn mi cút ngay cho ta!
Không con nào để ý tới Vu Tiểu Quả, nếu là trước đây, nói không chừng chúng nó sẽ sợ hãi nó vài phần, nhưng hiện giờ, đó chỉ là một thằng nhóc béo ục ịch chỉ biết ê ê a a.
Vu Quả đại nhân bị làm lơ: “Oa oa!” Bọn mi chờ đó cho ta!
Hai vợ chồng Thiết Bối Long là bá đạo nhất, dựa vào thân hình khổng lồ rắn chắc của mình mà đủn hết kẻ cạnh tranh qua một bên, hai cái đầu to đùng tranh nhau dúi vào lòng Nghiêm Mặc.
Ngựa sừng đầu đàn: “Hí ⸺!” Cút ngay! Cút ngay cho ta! Nhân loại bên trong là của ta!
Toàn Quy bò bò, một con rắn nhỏ nhìn không ra chủng loại đã cuốn lấy chân Nghiêm Mặc trước.
Còn có một con cáo lông lửa ba đuôi đang loi choi quanh chân Thiết Bối Long hòng tìm khe hở mà tới gần người bên trong.
“Vèo!” Một con trông giống hổ con trên đầu có mụn sần nhào thẳng vào lòng hắn.
“Bộp!” Con hổ quái đản bị một con khỉ nhỏ lông vàng kim tát bay.
“Chi chi!” Con khỉ nhỏ muốn bò lên vai Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc yên lặng khởi động vòng phòng hộ: “...” Mấy con vật hiếm lạ này từ đâu chui ra đây? Sao ngày thường chưa từng gặp?
Các động vật đều vội muốn chết, vì sao nhìn được mà không sờ được! Chúng nó đã mạo hiểm chạy ra khỏi hang ổ, sắp đến rồi thì chúng nó lại không thể tới gần, sao lại có thể như vậy?
Nghiêm Mặc bị bao vây cũng đau đầu không thôi, đành phải hứa hẹn: “Tao không biết tụi mày muốn cái gì, như vậy đi, chờ khi tao đánh đuổi quân địch xong, tao có thể tán gẫu với tụi mày một chút, nếu có gì cần tao hỗ trợ, tao sẽ cố hết sức.”
Các con vật: Đánh đuổi quân địch? Ý là bọn Hữu Giác Nhân và xương khô?
Con khỉ nhỏ lông vàng kim: “Chi chi!” Ta biết bọn chúng, bây giờ bọn chúng đang ở chỗ lão Sơn Tiêu, lão Sơn Tiêu và con cháu của ngài đang đánh lộn với chúng.
Cáo lửa ba đuôi: “Ngao ngao ngao!” Nếu ta giúp cậu cắn chết chúng, vậy có thể cho ta ở cùng cậu một tháng không, không, một năm?
Ngựa sừng đầu đàn: “Hí ⸺!” Chỉ cần chúng dám đến thảo nguyên, ta liền dẫn các con dân của ta đá chết chúng! Cho nên về sau kết bạn với ta đi!
Đủ loại tiếng kêu của động vật vang lên loạn xà ngầu, Nghiêm Mặc nghe muốn nổ đầu: “Nếu tụi mày chịu hỗ trợ thì tốt, đương nhiên cũng xin tụi mày tự suy xét đến an nguy của mình, nếu quá nguy hiểm thì thôi.”
Không phải Nghiêm Mặc thiện lương, là bởi vì lúc trước hắn từng sai ong Ăn Thịt tấn công kẻ địch, kết quả ong Ăn Thịt có tổn thất, hắn liền bị sách hướng dẫn trừng phạt.
Đúng rồi, ong Ăn Thịt đâu?
Nói tới ong Ăn Thịt, ong Ăn Thịt liền đến.
“Vù vù vù!”
Một đàn ong che trời lấp đất bay tới, làm người ta sợ tới mức lui ra phạm vi ngoài trăm mét.
Các động vật khác cũng bắt đầu nháo nhào, ngay cả Thiết Bối Long da dày thịt thô cũng phải đau đầu với ong Ăn Thịt.
Đã lâu mới được nhìn thấy đàn ong vệ, Nghiêm Mặc thả Hồng Sí và Phi Thứ mà hắn luôn nuôi trong không gian ra. Từ khi qua tây đại lục, hắn luôn để hai con ong này trong phòng thí nghiệm, sau lại vô tình phát hiện tụi nó cũng có thể tiến vào không gian, còn có thể sống bên trong, liền cho chúng nó vào không gian để ở. Mỗi lần sử
dụng cửa dịch chuyển tức thời, là hai bọn nó cũng sẽ chiếm một chút nguyên tinh để khởi động cửa dịch chuyển, tỷ như lần trước bọn hắn chỉ có sáu mươi chín người, lại cần tới bảy mươi viên nguyên tinh cấp chín, trong đó có một viên là vì hai đứa nó.
Có điều, sao mà lũ động vật này lại nhiệt tình như vậy chứ? Trước kia đâu thấy tụi nó thích hắn như vậy đâu, tuy Cửu Phong thì rất thích hắn, Thiết Bối Long và đàn ngựa sừng cũng rất thân thiện với hắn, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ bởi vì hắn có thể nói chuyện với chúng nó.
Nghiêm Mặc cúi đầu nhìn con trai trưởng đang tỏ vẻ phẫn nộ, siết nắm tay nhỏ không ngừng múa may, có phải dị trạng này có liên quan đến năng lượng sinh mệnh mà ông lão Phong Ngữ nhắc tới không?
Vậy là cái cây non vừa bá đạo vừa ngạo kiều trong biển hồn của hắn chính là cội nguồn sinh mệnh? Sao hắn lại cảm thấy hình như mình vừa chiếm được một cái của hời rất lớn từ con trai trưởng của mình vậy ta?
“Chẳng trách thằng nhóc mày từ khi sinh ra tới giờ cứ quấy phá ba.” Mặc Đại Tư Tế ‘bị ép’ trúng thưởng có tâm tình vô cùng phức tạp.
Vu Tiểu Quả múa may nắm tay nhỏ: “Nha nha!” Ta là quả Vu Vận, ba ngốc! Từ xưa đến nay, người thật sự có thể lấy được chỗ tốt của tộc ta, ngoại trừ con Côn Bằng mặt người kia thì cũng chỉ có ba, không đúng, phải nói dù là con Côn Bằng mặt người kia thì cũng không chiếm nhiều chỗ tốt được như ba!
Điều buồn cười là có người tìm kiếm đại khí vận giả ở khắp nơi, nhưng lại không biết đại khí vận giả đang ở ngay trước mặt mình, mà mình lại nhiều lần bỏ qua.
Xem cha Chiến của nó đi, từ đầu tới cuối luôn kiên trì quyết đoán, tử thủ nghiêm ngặt, không hề xê dịch, như thể đã vào sinh ra tử cả ngàn lần, dù trên đời này có người trưởng thành nhanh hơn hắn, nhưng có lấy được nhiều chỗ tốt không?
Người khác sẽ không vì một sinh vật mà không tiếc bán mạng mình, nhưng cha Chiến của nó mỗi tối đều có thể ôm nó ngủ, để nó hút năng lượng. muốn hút bao nhiêu cứ hút bấy nhiêu! Mỗi ngày khi cha Chiến rời giường còn có một đống chuyện bù đầu cần tốn năng lượng nữa!
Nghiêm Mặc không biết thế giới nội tâm của Vu Tiểu Quả, hắn phải khuyên can các con vật mãi mới thoát được khỏi vòng vây.
Có đàn ong Ăn Thịt vây quanh, đám người lúc sau dám vây lại cũng không nhiều lắm, cuối cùng khi tất cả mọi người đã đến sảnh nghị sự bẩm báo lại sự tình.
Nghiêm Mặc liền mỉm cười dịu dàng với các con dân Cửu Nguyên, nắm tay phải đặt trên vị trí trái tim, hành lễ với mọi người, sau đó mới tiến vào sảnh nghị sự.
Ngoài sảnh, con dân Cửu Nguyên đứng trong quảng trường người thì đáp lễ, người thì khóc thút tha thút thít, tất cả đều sung sướng và vui mừng, chỉ cần được nhìn thấy tư tế đại nhân bình yên vô sự trở về, dù bảo bọn họ lập tức chết, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.
Trong đại sảnh, dưới mệnh lệnh của Nghiêm Mặc, tất cả ong vệ đều tìm chỗ đậu.
Vẻ mặt của mọi người mới thả lỏng, rất nhiều người duỗi đầu lén nhìn cái yếm tư tế đại nhân đeo trước ngực, ai nha, thấy một gót chân nhỏ kìa! Có cái nắm tay nhỏ giơ lên kìa!
Nếu nói việc tư tế đại nhân trở về làm con dân Cửu Nguyên mừng như ăn tết, thì sự xuất hiện của Vu Tiểu Quả cũng như tiếng sấm giữa trời quang, chấn cho mọi người thất điên bát đảo, mù mờ không biết rõ sự tình.
Có điều, không rõ sự tình cũng không sao, tư tế đại nhân nói cái gì thì chính là cái đó!
Có câu, nhân chi sơ, tính bản thiện. Bạn nhỏ Vu Tiểu Quả thì ngược lại, còn chưa sinh ra đã ác, chờ đến khi biến thành người thì trực tiếp chuyển thành... phúc hắc.
Chắc là ngày nào cũng nằm trong bụng Nghiêm Mặc xem hắn xử sự, Vu Tiểu Quả có học được cái khác không thì không biết, nhưng kỹ năng hạng nhất của nó từ khi còn nằm trong bụng ba nó đã lên tới mãn cấp, đó chính là...
“Cười kia! Xem, tiểu đại nhân Nguyên Đế cười thật dễ thương!” Mẹ Tát Vũ và một đám người vây quanh Thảo Đinh, cười đến không thấy mặt trời, cái mặt vui vẻ cứ như con mình sinh ra chính là con của thần vậy.
Đây chính là thủ lĩnh đời sau của Cửu Nguyên ⸺ hầu như tất cả người Cửu Nguyên đều cho rằng con trai của Nguyên Chiến nhất định sẽ trở thành thủ lĩnh đời sau, huống chi, tiểu đại nhân Nguyên Đế còn là con trai mang huyết mạch của thủ lĩnh và tư tế đại nhân!
Về phần hai người đàn ông làm sao mà sinh con được, chuyện này đối với người Cửu Nguyên mà nói không có gì phải xoắn xuýt cả, bởi vì tư tế đại nhân của bọn họ không gì không làm được!
“Nghe nói bây và Nguyên Chiến sinh một thằng nhãi con?” Như có một trận gió lướt đến, Chú Vu nghe được tin liền chạy ào đến, vừa tiến vào liền ngồi xổm đối diện vị trí chủ tọa của Nghiêm Mặc mà hỏi.
Nghiêm Mặc đắc ý cười: “Không sai. Đây là thằng lớn, còn một đứa nữa, đang nằm trong ngực nè.”
Nguyên Băng đang bẩm báo chính sự: “…” Sao hắn lại cảm thấy tim như bị thọc một đao.
Chú Vu cười ha ha, ông đánh giá Nghiêm Mặc một phen, như đã nhìn ra cái gì hoặc cảm giác được gì, nhưng vì có nhiều người ở đây nên ông không hỏi gì cả, quăng cho Nghiêm Mặc một ánh mắt mà chỉ hai thầy trò mới hiểu được.
Thảo Đinh bế Nguyên Đế lại cho Chú Vu nhìn, như đang hiến vật quý mà cười nói: “Tổ vu đại nhân, ngài xem, đây là tiểu đại nhân Nguyên Đế, rất đáng yêu.”
Chú Vu vội vàng tiến lên nhìn, không phải vì ông hiếm lạ gì trẻ con, mà ngược lại, ông còn rất ghét lũ con nít chỉ biết oa oa khóc, trong mắt ông đều là một lũ quái vật nhí, nhưng con trai của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến? Dù tệ thế nào thì ông cũng muốn nhìn một chút, nếu thuận mắt, ông sẽ cho nó một lời nguyền bảo hộ, nếu không vừa mắt, ừ, thì kệ nó.
Vu Tiểu Quả mở to đôi mắt đen sáng long lanh nhìn lão Chú Vu.
Không đến một giây, cái miệng nhỏ chúm chím cong lên, cười khì khì, vươn hai cánh tay béo mụp về phía Chú Vu.
Thảo Đinh vui vẻ: “Tổ vu đại nhân, ngài xem, tiểu đại nhân Nguyên Đế thích ngài đó!”
Chú Vu nheo hai mắt.
Bạn nhỏ Vu Tiểu Quả: “Ê a!” Ông lão, tiểu gia ta đáng yêu như vậy, sao ông lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ta thế hả? Có tin ta nuốt ông luôn không!
Trong mắt người khác, tiểu đại nhân Nguyên Đế cười thật tươi, đứa nhỏ này dù là ai bế cũng đều không khóc không nháo, thật sự chưa từng thấy đứa nào ngoan hơn nó.
Chú Vu vươn tay, Thảo Đinh cẩn thận đưa Vu Tiểu Quả cho Chú Vu.
Chú Vu một tay ẵm nó, cúi đầu nhìn nó thật lâu.
Không thích ta cười? Vừa lúc tiểu gia ta cũng không muốn bán rẻ nụ cười. Vu Tiểu Quả há cái miệng nhỏ ra, để lộ bốn cái răng mới nhú như bốn hạt gạo nếp mà thị uy.
“Xè!” Nước tiểu không nghiêng không lệch mà bắn hết lên áo choàng của Chú Vu.
Thằng nhóc chưa biết nói dùng nước tiểu để cầu chúc, phản ứng của mọi người chính là cười rần lên.
Không tồi, trải qua nhiều lần luyện tập, nó rốt cuộc cũng có thể khống chế hướng bắn nước tiểu, không ngu xuẩn tới mức lại khiến nước tiểu chảy ra đầy người mình. Vu Tiểu Quả thu lại nụ cười, khuôn mặt nhỏ lại có thể bày ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như có in mấy chữ: Bọn dân đen các người, còn không mau tạ ơn lui ra.
Chú Vu đột nhiên cười quái dị.
Bạn nhỏ Vu Tiểu Quả mắt thấy không ổn, lập tức há mồm: “Oa a ⸺!”
Nháy mắt, ma âm xuyên não.
Bao nhiêu người nghe thấy tiếng khóc, liền có bấy nhiêu người phải bịt lỗ tai, giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy đầu mình như bị cái gì đó đâm thủng.
Nghiêm Mặc nhướng mày, hắn là người duy nhất trong đại sảnh không bị ảnh hưởng, ngay cả Chú Vu cũng phải nhíu mày.
Đây là năng lực của Vu Quả?
Chẳng phải nó mang thuộc tính mộc à? Sao lại có thể dùng âm thanh để tấn công? Có khi nào là vì thằng nhóc này kế thừa một phần huyết mạch khác với tộc Thiện Ngôn, nên không phát triển theo hướng năng lực của nó, mà biến dị thành loại năng lực có tính công kích?
Không thể không nói, Nghiêm Mặc là người hiểu Vu Tiểu Quả nhất, suy đoán của hắn về sau được chứng thực là hoàn toàn chính xác. Vu Tiểu Quảkế thừa huyết mạch của hắn và Nguyên Chiến, sau đó tinh giản, dung hợp, chỉ để lại một ít năng lực có tính công kích nhất, đặc biệt là kỹ năng thiên phú của nó nhờ dung hợp huyết mạch của hai người Nghiêm Nguyên mà biến dị, biến thành một loại dị năng cắn nuốt cực kỳ đáng sợ.
Nói năng lực này đáng sợ là vì Vu Tiểu Quả có thể cắn nuốt hết thảy những thứ nó muốn, bao gồm cả năng lực, năng lượng, và hết thảy người lẫn vật, mà phàm là thứ bị nó cắn nuốt đều có thể chuyển hóa thành năng lượng cho nó sử dụng, cái nào không cần thì sẽ phun ra.
Đương nhiên, bây giờ Vu Tiểu Quả vẫn chưa lợi hại như vậy, năng lực của nó còn cần một bước thức tỉnh, trước mắt xem ra chỉ có một chiêu đó là dùng âm thanh để tấn công, còn phải là tiếng khóc.
Chú Vu cười khặc khặc, uy hiếp cậu bạn nhỏ: “Muốn ta phong bế giọng nói của mi lại à? Muốn bị câm bao nhiêu năm đây?”
Vu Tiểu Quả lập tức ngưng khóc. So đấu với Chú Vu, hiệp một, hoà.
Chú Vu bế Vu Tiểu Quả nhìn về phía đồ đệ: “Đứa nhỏ này có điểm là lạ, ta mang đi nhìn xem, chút nữa trả bây.”
Nghiêm Mặc gọi Chú Vu lại: “Đừng có cắt nát nó ra nha sư phụ.”
Mọi người trong đại sảnh: “...”
Chú Vu cười ha ha, ôm thằng nhóc nghênh ngang đi ra ngoài.
Vu Tiểu Quả: “...” Ba xấu, ta hận ba!
Nghiêm Mặc thấy Vu Tiểu Quả bị Chú Vu bế đi mà không có chút lo lắng nào, hắn quay đầu nhìn đám người Nguyên Băng và Ô Thần, cười nói: “Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? Tiếp tục nào.”
Ô Thần rất muốn nhìn thử Vu Tiểu Quả, nhưng nó còn mang trách nhiệm trên người, ngoại trừ lúc trước được nhìn thoáng qua, sau đó không thể sáp lại gần Vu Tiểu Quả được nữa, hiện giờ Vu Tiểu Quả bị ôm đi, nó cũng đỡ phân tâm.
Nguyên Băng là người ít bị ảnh hưởng nhất, ít ra thì mặt ngoài là như thế, hắn rất bình tĩnh mà tiếp tục bẩm báo lại chuyện nội loạn trong thành.
“... Sự tình là thế này. Thủ lĩnh vẫn luôn cho người theo dõi Hoàng Hà, sau khi Hoàng Hà gả chồng, chuyện theo dõi cô ta liền giao toàn quyền cho tôi. Tôi phái người để ý đến cô ta, lệnh cho họ chỉ cần Hoàng Hà có hành vi nào lạ thường thì lập tức báo lại, sau đó, Hoàng Hà bắt đầu đi gạ gẫm một vài chiến sĩ, mới đầu bọn tôi không để ý, trong thành có vài nam nữ quen cách sinh hoạt trước kia, dù đã kết hôn nhưng cũng có vài cá nhân muốn ở với nhiều người, nếu không gây ra phiền toái thì chỉ cần bạn đời bọn họ không kiện cáo, bọn tôi cũng không quản được họ. Nhưng từ sau khi Hoàng Hà gạ gẫm các chiến sĩ và những thủ lĩnh cùng quản lý nhỏ, bọn tôi liền bắt đầu chú ý tới cô ta, sau đó phát hiện cô ta dùng nô lệ cốt khống chế người cô ta gạ gẫm.”
“Nô lệ cốt? Cô ta lấy nô lệ cốt từ đâu ra?” Nghiêm Mặc nhíu mày.
Nguyên Băng: “Đây cũng là một trong số các vấn đề mà bọn tôi đang tra và thẩm vấn, hiện giờ chỉ mới biết số nô lệ cốt đó đều đến từ một kẻ thần bí, chính là kẻ đó mang đến cho Hoàng Hà, và cũng là kẻ cho Hoàng Hà cơ hội, đồng thời khơi mào sự bất mãn của cô ta đối với Cửu Nguyên. Lần nội loạn này, theo như khẩu cung của Hoàng Hà, kẻ thần bí kia và cô ta giao hẹn với nhau sẽ nội ứng ngoại hợp, nhưng khi cô ta bắt đầu thì bên kẻ kia vẫn không có phản ứng nào, Hoàng Hà cảm thấy mình bị lừa, bọn tôi còn chưa dụng hình thì cô ta đã nói hết, nhưng có một điều, dù hỏi cô ta thế nào, cô ta đều nói mình không biết kẻ thần bí kia là ai.”
“Bộ dáng thì sao?”
“Cô ta không nói rõ, chỉ nói mặt mũi đối phương tái nhợt, nhưng diện mạo lại anh tuấn.”
Nghiêm Mặc gõ gõ tay vịn: “Những chiến sĩ bị nô lệ cốt khống chế sao rồi?”
Nguyên Băng: “Ngoại trừ những người cá biệt, số còn lại đều đã bị tạm giam, chỉ chờ ngài giải trừ nô lệ cốt cho bọn họ. Bởi vì tổ vu đại nhân nói ngài có thể giải trừ nô lệ cốt, cho nên sau khi phát hiện những chiến sĩ và quản lý đó bị khống chế, bọn tôi tạm thời không quản bọn họ, định xem thử rốt cuộc Hoàng Hà muốn làm gì. Nhưng có vài người thà bị nô lệ cốt trừng phạt cũng muốn báo tin cho bọn tôi, những người này, tổ vu đại nhân cứu hết tất cả, nhưng tổ vu đại nhân không thể giải trừ nô lệ cốt, chỉ đành khiến bọn họ tạm thời tiến vào trạng thái chết giả.”
“Cho nên lần nội loạn này không khiến chúng ta tổn thất?”
“Không có.” Nguyên Băng rất khẳng định mà nói: “Bọn tôi vẫn luôn giám thị, Hoàng Hà vừa ra tay thì đã bị bọn tôi khống chế, chúng cũng chỉ mới thiêu được hai đống rơm hòng phần tán lực chú ý của chúng ta, nhưng chưa làm xong thì đã bị ngăn chặn.”
Nghiêm Mặc: “Chuyện Hoàng Hà giao cho anh, phải hỏi cho ra kẻ thần bí kia, đúng rồi, tôi nhớ Lan Mã rất giỏi về, anh bảo Lan Mã qua đó vẽ lại bộ dạng kẻ đó theo lời miêu tả của Hoàng Hà thử xem.”
Hai mắt Nguyên Băng sáng lên: “Còn có thể làm như vậy? Được, chút nữa tôi đi nhờ Lan Mã hỗ trợ.”
Lan Mã là bạn đời của Tranh, Tranh chiến đấu bên ngoài, Lan Mã làm việc trong bộ hậu cần, hiện giờ cũng không có trong thành.
“Ngoại thành có dị động gì không?” Nghiêm Mặc lại hỏi.
Nguyên Băng nhìn về phía Liệp, Liệp tiến lên: “Hiện giờ phạm vi từ ngoại thành đến cửa khẩu sông lớn thuộc đội tuần tra và tra xét do tôi phụ trách, trước khi ngài trở về, chúng tôi còn đang tra xét, tình huống trước mắt vẫn chưa phát hiện hành tung của kẻ địch.”
Nghiêm Mặc thay đổi ý nghĩ, hắn cảm thấy hình như mình đã sai sót điều gì, đúng rồi! “Tôi nhớ rõ các anh từng nói, Chú Vu hạ một lời nguyền bảo hộ cho tòa thành, phàm là kẻ mang lòng bất thiện đối với Cửu Nguyên mà tiến vào thì sẽ bị nguyền rủa, chuyện này xảy ra khi nào? Là trước hay sau khi kẻ thần bí kia tiếp xúc với Hoàng Hà?”
Nguyên Băng rất chắc chắn mà trả lời: “Là sau đó.”
“Lời nguyền của Chú Vu chỉ nguyền rủa kẻ vào thành chứ không nguyền rủa kẻ rời đi đúng không?”
Bọn người Nguyên Băng tỏ vẻ mình không biết, Nghiêm Mặc tính đợi chút nữa sẽ tự đi hỏi Chú Vu.
Đám người Nguyên Băng cũng trở nên căng thẳng, nhất là Nguyên Băng, trong mắt còn có vẻ giận dữ, nếu kẻ địch vẫn luôn ẩn nấp trong thành, hắn làm người phụ trách trị an của tòa thành, xem ra đã thất trách. Điều này, làm sao người kiêu ngạo như Nguyên Băng có thể chịu đựng được.
Nguyên Băng thầm nghĩ phải chịu trách nhiệm cho việc này, hắn không ở lâu trong đại sảnh, mà đi ra ngoài sai người mượn lý do bình ổn nội loạn, tìm kiếm kẻ địch lẩn tránh mà lục soát những nơi có thể giấu người trong toàn thành.
Liệp và đám người Thảo Đinh cũng lần lượt tiến lên bẩm báo lại chuyện mà mình phụ trách.
Lúc sau, toàn bộ người trong đại sảnh rời khỏi, chỉ còn lại Ô Thần và nhóm hộ vệ cùng Đại Hà.
Những việc mà Ô Thần phụ trách là những chuyện thường ngày vụn vặt, nhưng nó lại xử lý rất rõ ràng rành mạch, từng việc từng việc, không chút rối loạn và mập mờ.
Có lẽ này cũng là lý do Tranh có gan giao toàn bộ chính vụ của cả tòa thành cho một cậu thiếu niên mới mười tám tuổi.
Khi Nghiêm Mặc khen ngợi nó, Ô Thần không hề kể công, nó nói nó có thể làm được như vậy cũng là nhờ Diệp Tinh và Tiểu Hắc giúp nó rất nhiều.
“Tiểu Hắc?” Diệp Tinh có thể giúp Ô Thần thì không có gì kỳ quái, bản thân thằng nhóc này đã phụ trách việc giao dịch của bộ lạc, nhưng Tiểu Hắc? Nghiêm Mặc nhớ rõ, khi hắn và Nguyên Chiến rời khỏi Cửu Nguyên tới Vu Thành thì thằng nhóc kia còn đang cưỡi Thiết Bối Long đấu đá lung tung khắp nơi. Bây giờ mới qua được bao lâu?
“Tiểu Hắc thức tỉnh năng lực thần huyết rồi.” Trong mắt Ô Thần tràn đầy vẻ vui mừng không chút giả dối.
“Năng lực của nó rất đặc biệt à?” Nghiêm Mặc đoán.
Ô Thần gật mạnh đầu, tiến lên một bước, ra hiệu mình muốn nói nhỏ với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cười, kéo đại đồ đệ đến bên cạnh, vỗ vỗ nó: “Nói đi.”
Ô Thần dùng ánh mắt quấn quýt mà nhìn về phía Nghiêm Mặc, sư phụ đi ra ngoài một chuyến về, gương mặt liền từ thiếu niên biến thành thanh niên, đây cũng là lý do mà nhóm thành vệ mới nhìn đều không nhận ra hắn. Có điều, sư phụ như thế nào thì cũng tốt cả!
Cũng không phải không có ai hoài nghi tư tế của bọn họ bị người ta giả mạo, nhưng đám người Sa Lang, Đại Hà, Nguyên Băng vừa nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Mặc liền không có chút hoài nghi nào, chờ sau khi bọn Thiết Bối Long chủ động chạy qua cọ Nghiêm Mặc, tất cả người hoài nghi đều biến mất, vì động vật là nhạy bén nhất.
Ô Thần không hề hoài nghi người trước mắt có phải sư phụ mình không, dù Nghiêm Mặc có biến thành gì, thì nó vẫn có thể nhận ra, thật kỳ lạ.
Mà hình như lần này sư phụ trở về lại càng khiến người ta muốn thân cận hơn, bọn Thiết Bối Long và ngựa sừng đầu đàn cùng đủ loài động vật từ xa đã nghe mùi mà chạy đến, chen nhau cọ cọ, hận không thể dính lên trên người sư phụ của nó.
“Đứa nhỏ ngốc.” Nghiêm Mặc xoa xoa đầu Ô Thần, đồ đệ này là đứa mà hắn bớt lo nhất trong số các đồ đệ, và cũng là đứa hắn yên tâm nhất.
Có lẽ bởi vì vẻ mặt và động tác của hắn đều rất tự nhiên, Ô Thần cũng không vì bị một vị sư phụ chỉ lớn hơn mình ba tuổi xoa đầu mà ngượng ngùng, nó còn nhân cơ hội dùng đỉnh đầu cọ cọ lòng bàn tay Nghiêm Mặc, hơi làm càn một chút.
“Sư phụ, năng lực thần huyết của Tiểu Hắc rất ghê gớm, cậu ấy có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng người khác, không quá cụ thể, nhưng tốt xấu lành ác, thiệt tình hay giả ý, cậu ấy chỉ cần tiếp xúc với đối phương một lát là có thể cảm giác được.” Ô Thần hạ giọng thật thấp.
Nghiêm Mặc thầm khiếp sợ, năng lực này đúng là quá ghê gớm! Vì thế cũng theo bản năng mà hạ giọng: “Chuyện này trừ nhóc và nó ra, còn ai biết nữa?”
“Chỉ có ông Chú Vu.” Bởi vì Nghiêm Mặc yêu cầu, nhóm đệ tử của hắn bây giờ đều gọi Chú Vu là ông*.
(*Ông ở đây là gia gia, có nghĩa là ông nội, nhưng cũng là cách gọi dành cho những người cùng thế hệ hoặc ngang tuổi với ông nội.)
“Ông Chú Vu bảo tụi con đừng để lộ năng lực của Tiểu Hắc, chờ ngài trở về rồi nói cho ngài và thủ lĩnh biết là được, những người khác không thể nói với ai. Tranh đại nhân bọn họ cũng không biết.”
Nghiêm Mặc thả lỏng: “Ông Chú Vu của nhóc nói đúng. Năng lực của Tiểu Hắc quá lợi hại, lợi hại đến mức sẽ làm người ta bài xích nó, kiêng kị nó. Về sau chuyện này nhóc đừng nói cho những người khác nghe, còn Đại Chiến, để sư phụ nói.”
Ô Thần cũng yên tâm, nó đã không còn là con nít nữa, đương nhiên hiểu rõ năng lực của Tiểu Hắc quý giá cỡ nào, nhưng quý giá thì cũng sẽ khiến người ta không tự chủ được mà để phòng, dù sao không ai muốn lột trần tâm tư của mình ra trước mặt người khác cả.
Nghiêm Mặc lập tức quyết định, trước khi đi tìm Chú Vu, hắn sẽ tìm Tiểu Hắc nói chuyện. Năng lực này tốt thì tốt đó, nhưng đối với một đứa trẻ chưa chuẩn bị thân thể và tâm lý sẵn sàng mà nói, thì là một gánh nặng rất lớn. Dù đã trải qua những chuyện của người trưởng thành, nhưng nếu không chuẩn bị tâm lý tốt, tính cách sau này vặn vẹo và biến thái cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc này, bạn nhỏ Vu Tiểu Quả đau khổ bị Chú Vu ‘chà đạp’: “Oa oa ⸺!” Ba à, chừng nào mới tới cứu con trai, ông lão Chú Vu này xấu quá, ổng cắt tóc với móng tay ta, còn chọt ngón tay ta lấy máu, đáng sợ nhất là hình như ông còn muốn bỏ ta vào nồi nấu! Oa oa!
Nội thành, học viện Chiến Mặc.
Một người đàn ông có dáng người thon dài đi trên một con đường trải sỏi đến học viện, con đường này là do bọn học sinh tự mình trải, vật liệu là đá cuội được nhặt ở bờ sông.
“Chào Lê tiên sinh!” Có học sinh chạy ngang qua người đàn ông nọ, quay đầu lại chào.
Người đàn ông nọ đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: “Chào mấy con. Vội như vậy, chạy đi đâu?”
Bọn học sinh dừng bước, quay đầu lại hưng phấn nói: “Lê tiên sinh, thầy có nghe thấy tiếng chuông không? Tiếng chuông vang liên tục chín tiếng tức là thủ lĩnh hoặc tư tế đại nhân đã về rồi!”
“Ồ?” Người đàn ông dừng lại: “Hai vị kia đã trở về rồi à.”
“Đúng vậy đúng vậy, vừa lúc hủy bỏ lệnh giới nghiêm, tụi con tính đi đón hai vị đại nhân, Lê tiên sinh, thầy có muốn đi cùng bọn con không?”
Người đàn ông tự hỏi trong chốc lát, cười lắc đầu: “Thôi, tụi con đi trước đi, thầy còn chút việc, lát nữa lại qua.”
“Dạ, Lê tiên sinh, tụi con đi trước!” Bọn học sinh tung tăng chạy đi xa mà tiếng cười vẫn có thể vẳng lại chỗ này.
Người đàn ông đứng yên một hồi lâu, nói thầm: “Các người về thì mọi chuyện lại thay đổi rồi, chậc.”