*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc đặt tên cho Vu Tiểu Quả là Nguyên Đế.”Cuối cùng Nghiêm Mặc cũng từ bỏ việc tìm người, sau khi vuốt lông cho thằng bé xong, tiếp đó là lúc làm chính sự.
Đối với việc làm sao để giải quyết Hữu Giác Nhân, đội người suốt đường đi ôn lại kịch bản cũ một cách vô cùng thuần thục, đám Hữu Giác Nhân đó và các chiến sĩ bị bắt làm nô lệ khi đối mặt với bọn họ như bị nghiền nát, mà quá trình ‘nghiền nát’ đó cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Nghiêm Mặc hiểu rõ bọn họ đánh giết dễ dàng như vậy là có nguyên nhân, chủ yếu vì chủ lực của Hữu Giác Nhân đều đã chạy tới Cửu Nguyên.
Trên đường cũng có cao thủ Hữu Giác Nhân tới chặn bọn họ, đáng tiếc những người này đã đánh giá sai thực lực của bọn họ, chỉ có đi mà không có về.
Khi tiêu diệt những thế lực Hữu Giác Nhân này, Nghiêm Mặc cố ý không cho Tô Môn tham gia, hắn để Tô Môn nhìn thấy sự thê thảm của chúng sinh linh trên đông đại lục là đủ rồi, nhưng giết tộc nhân nó ngay trước mặt nó thì Tô Môn sẽ hận cha mình, lại không có hảo cảm với tộc Hồng Giác, có một số việc biết và tận mắt thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bọn Tang Diệp cũng biết đám người Nghiêm Mặc đang làm gì, nhưng bọn hắn không ngăn cản, càng không mở miệng oán giận Tô Môn. Phương diện này có ba nguyên nhân, thứ nhất, nơi này là đông đại lục, là địa bàn của Mặc vu, bọn họ là người cùng tộc với kẻ xâm lược, lập trường vốn đã bất tiện. Thứ hai, đám người Mặc vu rất mạnh, dù bọn họ có muốn trợ giúp cho tộc nhân của mình thì cũng không phải đối thủ, huống chi, bọn họ không muốn giúp. Thứ ba, tộc Hồng Giác vốn là kẻ địch
của tộc Bạch Giác, còn là đầu sỏ kéo tộc Bạch Giác từ thần đàn xuống, bọn họ sẽ không vì tộc Hồng Giác mà đắc tội với sư phụ của Đại Vu bọn họ.
Nghiêm Mặc cũng không cảm thấy thái độ của đám người Tang Diệp có gì lạ, bởi vì suy bụng ta ra bụng người, nếu tộc Hữu Giác và Vô Giác đổi vị trí, sau đó hắn là Vô Giác Nhân kiêu ngạo tàn nhẫn gặp Hữu Giác Nhân bị xâm lược ở tây đại lục, hắn sẽ không giúp đỡ bên nào, tuyệt không vì mình là người cùng tộc mà trợ trụ vi ngược*.
(*Trợ trụ vi ngược: Giúp kẻ ác làm việc ác.)
Chờ sau khi giải quyết xong kẻ địch ở đây, lộ trình tiếp theo bọn họ có thể... chuyên tâm trải đường, đặc biệt còn có người tới giúp đỡ.
“Rốt cuộc cũng tìm được các cậu! Đứa con Sinh Mệnh, ngài rốt cuộc cũng được sinh... ra.” Hai chữ sau, ông lão Phong Ngữ nói rất hàm hồ, đầu tiên là kích động, sau đó là nhìn Nghiêm Mặc chằm chằm.
Nghiêm Mặc nhìn ông, bỗng dưng phì cười: “Phong Ngữ đại nhân, ngài nói không sai, lúc trước ngài nói với tôi ‘gió sẽ nói cho tôi biết làm thế nào để đứa con Sinh Mệnh ra đời’, quả nhiên, cuối cùng thật sự là gió nói cho tôi biết.” Nói xong hắn còn cố ý nhìn nhìn Cửu Phong.
Cửu Phong ưỡn ngực, chính là ta!
Ông lão Phong Ngữ còn có chút chết lặng, nói: “Đứa con Sinh Mệnh?”
Nghiêm Mặc ôm con trai qua cho Phong Ngữ xem: “Con trai tôi, Nguyên... Đế.”
Thế là, tên của Vu Tiểu Quả cứ vậy mà được quyết định, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Chữ Đế vẫn chưa xuất hiện vào lúc này, bạn nhỏ Vu Tiểu Quả quang vinh trở thành người đầu tiên sử dụng cái tên này, chờ sau khi ý nghĩa của cái tên này được truyền đi, về sau, những thế hệ người thống lĩnh Cửu Nguyên đều có tôn xưng kèm theo một chữ Đế.
Nghiêm Mặc đặt tên cho Vu Tiểu Quả là Nguyên Đế, ngoại trừ mang mong đợi lớn dành cho Vu Tiểu Quả, mà còn vì Đô Đô đã có tên, là Nghiêm Húc. Nghiêm Mặc cũng không tính đổi tên cho Đô Đô, càng không muốn đổi họ cho nó, vậy đứa kia chắc chắn phải mang họ Nguyên, như vậy mới công bằng.
Tuy khi đặt tên cho con trai không được Nguyên Chiến đồng ý, nhưng Nghiêm Mặc tin rằng Nguyên Chiến sẽ không phản đối ý kiến của hắn.
Ừm, dám phản đối thử xem!
Ông lão Phong Ngữ cúi đầu nhìn Vu Tiểu Quả, lại nhìn nhìn Nghiêm Mặc, vẻ mặt khổ qua, vì sao năng lượng sinh mệnh trên người đứa con Sinh Mệnh lại không bằng người nuôi dưỡng ra nó vậy? Rốt cuộc ai mới là đứa con Sinh Mệnh thật đây?
Có điều, ông lão Phong Ngữ cũng chỉ rối rắm nửa phút, mặc kệ, dù sao một lớn một nhỏ này đều có năng lượng sinh mệnh, lại là cha con, chỉ cần bọn họ bảo vệ tốt hai cha con này là được.
Nghiêm Mặc nghe ông lão Phong Ngữ nói Phong Thành phái mười hai chiến sĩ cấp cao ra để đi theo mình, sau khi kinh ngạc thì nhanh chóng nói: “Thật tốt quá, vừa lúc bọn tôi đang thiếu người đó, vậy chúng ta cùng nhau trải đường đi!”
Ông lão Phong Ngữ: “Trải đường? Cho nên các cậu không tính xây thành ở chỗ này?”
Quy mô và chất lượng mặt đường như thế đều là do Nghiêm Mặc đặt yêu cầu cao, nên ông mới tưởng nhầm rằng bọn hắn muốn xây thành.
Hiện giờ có nhiều nhân thủ, hắn càng không muốn hạ thấp yêu cầu, mới đầu hắn chỉ muốn trải một con đường đủ cho ít nhất bốn chiếc xe chạy qua, dù sao cũng xem việc này như rèn luyện.
Đương nhiên dù có một đống chiến sĩ thần huyết cấp cao như vậy làm việc, thì một con đường vừa dài vừa rộng, còn có yêu cầu chất lượng cao, không thể hoàn thành chỉ trong thời gian ngắn.
Vào ban đêm, Nghiêm Mặc nhờ ông Hách liên hệ với Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến bận việc xong thì trở về, phủi sạch bụi đất trên người, cầm bình nước lên uống hai ngụm lớn, lại nhìn con trai đang ngủ, hạ giọng hỏi: “Cửu Nguyên bây giờ thế nào?”
“Khó mà nói.” Nghiêm Mặc đắp chăn cho Vu Tiểu Quả, rồi đặt Đô Đô còn trong túi dưỡng thai vào cùng ổ chăn của nó, đây là yêu cầu mới của Vu Tiểu Quả, buổi tối khi ngủ phải ngủ cùng em trai.
Nghiêm Mặc vốn còn đang lo lắng Đô Đô sẽ hấp thu chất dinh dưỡng và năng lượng của Vu Tiểu Quả, nhưng trong khoảng thời gian này hắn có thể cảm giác được tình trạng của Đô Đô cực kỳ tốt, dù không đặt trong túi dưỡng thai cũng không sao cả.
Nghiêm Mặc nghi việc này rất có thể có liên quan đến năng lượng sinh mệnh gì gì đó mà ông lão Phong Ngữ nói.
“Người ở Cửu Nguyên chắc đã đoán được chúng ta trở về, hỏi có phải chúng ta chính là thế lực thần bí kia không, tối hôm qua khi liên lạc với bọn họ, cả đám vừa khóc vừa kêu, Nhị Mãnh kêu lớn nhất, nói chúng ta nếu còn không quay về thì Cửu Nguyên sẽ không trụ được nữa.”
“Hắn đánh rắm đó!” Nguyên Chiến căn bản không tin, không nói tới việc Cửu Nguyên có Chú Vu và hai chiến sĩ cấp mười tọa trấn, mà sau lưng còn có nhân thủ chi viện ít nhất cũng từ cấp sáu trở lên, ông lão Phong Ngữ nói chỉ Phong Thành thôi mà đã phái năm ngàn chiến sĩ qua rồi, trong đó cấp chín có tới năm người.
Ngoài ra, người cá và người lùn, nhiều người như thế cũng có thể trụ được ít nhất nửa năm, nếu có thêm nhiều nhân thủ và cao thủ hỗ trợ, bọn họ mà còn chống đỡ không được, thì nhóm thủ lĩnh Cửu Nguyên cũng quá vô dụng rồi đó.
“Tối hôm qua Tranh không có ở đó, các đoàn trưởng khác cũng có nhiệm vụ của mình, chỉ mình Nhị Mãnh là dẫn theo một đống nhóc con vừa rống vừa nhảy, Ô Thần đã vài lần muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Nhị Mãnh bịt miệng.” Nghiêm Mặc cười, hắn lo lắng về chuyện khác: “Cửu Phong nói bộ lạc Đỉnh Việt cho nhân thủ xuất phát về phía chúng ta, ngay cả buổi tối cũng lên đường, không biết là có chuyện gì.”
“Rất nhiều à?”
“Ừ, hơn nữa còn mang theo vũ khí, còn có... nghe Cửu Phong tả, hẳn là chiến xa.”
“Chiến xa? Kẻ nào!” Nguyên Chiến đột nhiên xoay người, việc trước tiên là bảo vệ con mình và Nghiêm Mặc, dù hắn biết Nghiêm Mặc có năng lực tự bảo vệ mình và thằng bé.
Không có ai bước ra, xung quanh là sự an tĩnh của bóng đêm.
Nhưng đám người Tư Thản đã cảnh giác.
Tư Thản nói: “Vừa rồi ở phụ cận có một linh hồn cường đại đang nhìn trộm chúng ta. Nhưng tốc độ hắn quá nhanh, ta không bắt giữ được hắn.”
Nghiêm Mặc: “Lúc trước tôi cũng cảm thấy có người theo dõi mình, tôi còn tưởng là ảo giác, xem ra thật sự có người theo dõi chúng ta. Đại Vu Tư Thản, chắc phải làm phiền anh cảnh giác một chút.”
Tư Thản gật đầu: “Giao cho ta.”
Sau đó Tư Thản ngẩng đầu, hai tay đan chéo, làm một vài động tác cổ quái, phối hợp với chú ngữ của y, người tới gần y liền cảm nhận được một trận gió lạnh thổi xuyên qua thân thể mình.
Không ít người run rẩy.
Tư Thản mở mắt ra, trong hai mắt y có những bóng đen kỳ quái lướt qua: “Lần này dù là cái gì, chỉ cần hắn tới gần chúng ta, nhất định sẽ bị ta phát hiện.”
Nghiêm Mặc nhìn xung quanh, dưới bóng đêm, hắn cứ cảm thấy quỷ hồn xung quanh như mạnh lên, không biết có phải ảo giác của hắn không nữa.
Nguyên Chiến nhắc nhở mọi người: “Hữu Giác Nhân rất giảo hoạt, bọn chúng có nô lệ cốt có thể khống chế mọi chủng tộc, dù là ai tiếp cận chúngta, dù chỉ là một con chuột, một con thú non, thì mọi người cũng không thể sơ sẩy.”
“Vâng.” Chúng chiến sĩ đồng thanh đáp.
Chỉ trong thời gian không lâu, nhưng sự cường đại của Nguyên Chiến mọi người có thể thấy rõ, hiện giờ tâm tình của bọn họ cũng không còn phức tạp nữa, nếu đã lựa chọn đi theo hai người, thực lực của đối phương cũng khiến bọn họ bội phục, rất nhanh, những chiến sĩ ma và ma vu tới từ tây đại lục đều xem Nguyên Chiến là thủ lĩnh.
Về phần Nghiêm Mặc, hắn là một sự tồn tại đặc biệt, trong mắt các Vô Giác Nhân ở tây đại lục, người giải trừ nô lệ cốt cho bọn hắn, thu Đại Vu Bạch Giác làm đồ đệ, chế ra thuốc trị liệu dịch bệnh, còn tự mình sinh hạ thần tử đã thuộc về sự tồn tại siêu phàm, bọn họ cực kỳ tin tưởng chuyện Nghiêm Mặc nói hắn là tư tế do Tổ Thần phái đến, thậm chí có người còn đồn Nghiêm Mặc giống như thần vậy, và cũng là con trai của Tổ Thần, đối với quan điểm này, người tin chẳng những không ít, còn không phải tin một cách bình thường, mà là vững chắc!
Chờ khi thấy chiến sĩ thần huyết cấp cao ở đông đại lục cũng tôn kính Nghiêm Mặc như thế, người tây đại lục kiêu ngạo, và càng thêm tin tưởng suy đoán của mình.
⸺ Cái gì? Mặc vu là người đông đại lục, người tây đại lục bọn họ mắc gì lại kiêu ngạo?
Đối với người đưa ra câu hỏi này, người tây đại lục có thể hất mặt lên trời mà nói: Con trai của thần chào đời ở tây đại lục bọn tui! Bọn tui tận mắt nhìn thấy! Nếu dựa theo việc sinh ở đâu thì là người ở đó, vậy thần tử Nguyên Đế chính là người tây đại lục!
Được rồi, đây là vấn đề mà các thế hệ sau hay cãi cọ, bỏ qua không đề cập tới.
Nghiêm Mặc quyết định sử dụng cửa dịch chuyển tức thời để trở về một chuyến, tìm hiểu tình hình thực tế một chút, thuận tiện trấn an dân tâm.
Nguyên Chiến cũng đòi về cùng.
“Không.” Nghiêm Mặc giơ một ngón tay lên: “Anh có nhiệm vụ khác, tôi muốn anh dẫn Cửu Phong và Tô Môn theo đi xem chừng người của bộ lạc Đỉnh Việt, coi bọn hắn qua đây rốt cuộc là muốn vớt cái của hời gì.”
Nguyên Chiến suy nghĩ một chút, hiểu ý hắn: “Ý em là có thể Đỉnh Việt nghe nói tộc Hữu Giác bị cắt đứt đường lui ở bên chúng ta, cho nên quyết định phối hợp với các chủng tộc khác mà cùng đánh ngược lại tộc Hữu Giác?”
“Thuận tiện dương oai. Hoặc là bọn hắn đã có ước định với tộc Hữu Giác, tính lén thọc cho chúng ta một đao.” Nghiêm Mặc cười lạnh: “Tôi thà bọn hắn có cái mục đích thứ hai, chứ tôi không muốn mắc nợ Đỉnh Việt một cái ân tình, nhất là khi chúng ta không cần tới.”
Trong mắt Nguyên Chiến lóe lên một tia sáng lạnh: “Tôi có một ý tưởng, em nói không sai, đánh ở trước cửa nhà quá thiệt cho chúng ta, muốn xây Cửu Nguyên chúng ta phải tốn bao nhiêu tâm huyết, không thể bị huỷ hoại như vậy, chúng ta...”
Hai phu phu hạ giọng nói chuyện, trao đổi ý kiến với nhau, chờ khi thương lượng xong, lại mời Đại Vu Tư Thản và ông lão Phong Ngữ đến.
Có hai vị nhân tinh mang kinh nghiệm phong phú này, chẳng những giúp bọn hắn chỉnh sửa kế hoạch sao cho hoàn chỉnh, mà ý tưởng càng về sau lại càng nham hiểm độc ác.
Nghiêm Mặc có sách hướng dẫn quản, không thể không sửa lại phương hướng một chút, mắc công mọi người chơi xong thì hắn gánh hết hậu quả.
Sáng hôm nay, Cửu Nguyên vẫn như những ngày khác, sáng sớm, cả tòa thành từ trong lẫn ngoài đều đầy căng thẳng.
Khi tư tế đại nhân mất tích, thủ lĩnh và Cửu Phong cùng đi tìm tư tế, con dân Cửu Nguyên phải bất an một đoạn thời gian, thẳng đến khi có tin tức truyền về, rằng đã liên hệ được với hai người, mà ít ngày nữa thì hai người sẽ trở về.
Nhưng người Cửu Nguyên bên này vừa mới an tâm, thì Hữu Giác Nhân bên kia đã tấn công tới, thật đúng là chuyện này còn chưa xong mà chuyện khác đã đến.
Nghiêm Mặc dùng cửa dịch chuyển tức thời để trở về, khi đó Cửu Nguyên đang gặp phải nội loạn.
Kẻ cầm đầu là một cô ả, nghe nói cô ta là con gái của tù trưởng một bộ lạc nào đó, từng nhờ mỹ mạo mà có chút tiếng tăm, nhưng sau đó bởi vì không thể bò lên cao liền chơi trò mập mò với các tráng hán trong bộ lạc.
Cô ta tên là Hoàng Hà, đến từ bộ lạc Hoàng Tinh.
Vì sau này cô ta chọn gả cho một người giữ chức vụ quản lý cu li, nên được xóa ấn ký cu li, trở thành một con dân Cửu Nguyên bình thường.
Nhưng không ai biết, ả này không cam tâm tình nguyện gì mà gả cho người quản lý kia, tâm cô ta vẫn cao như cũ, Cửu Nguyên phát triển càng tốt, Nguyên Chiến càng cường đại, cô ta càng không muốn an ổn làm một con dân Cửu Nguyên bình thường vui vẻ, ngược lại còn oán hận tất cả những ai ngăn cản cô ta tiếp xúc với Nguyên Chiến.
Đúng vậy, Hoàng Hà vẫn luôn cho rằng mình không thể trở thành vợ của thủ lĩnh Cửu Nguyên đều là do người khác ngăn cản. Cô ta cảm thấy tất cả đàn bà con gái xung quanh đều đố kỵ với mỹ mạo của cô ta, cảm thấy chồng cô ta vừa ích kỷ vừa keo kiệt lại còn quản cô ta quá nghiêm khắc.
Rõ ràng cô ta có thể trở thành phu nhân của thủ lĩnh, trở thành vương hậu giống như những ả đàn bà khác ở Thượng Thành, nhưng vì bị kẻ khác đố kỵ, nên cô ta mới không thể tiếp cận Nguyên Chiến.
Sau lại có người tìm cô ta, nói rằng sẽ trợ giúp cô ta trở thành phu nhân của thủ lĩnh Cửu Nguyên, nhưng điều kiện là phải làm cho hắn một vài chuyện.
Khi đó Hoàng Hà vừa lúc bất mãn chồng mình đến cực điểm, cô ta chẳng qua chỉ muốn tìm vài đứa cu li để hầu hạ mình, mà chồng cô ta chẳng những không đồng ý, còn mắng cô ta một trận, quát cô ta, bảo cô ta sau này nếu không có việc gì thì đừng bước chân ra khỏi cửa.
Hoàng Hà hận địa vị của chồng mình thấp hèn, hận hắn không có bản lĩnh lấy được nhiều tài vật, hận hắn nhất quyết ép cô ta đi làm lụng vất vả, mà cô ta hoàn toàn quên mất mình ngoại trừ sửa sang lại phòng ốc và nấu cơm thì không cần phải làm việc nặng gì khác, buổi sáng còn có thể ngủ nướng tới lúc muốn dậy thì dậy, tài vật trong nhà cũng là do cô ta quản, chồng cô ta cho cô ta tất cả những tôn trọng nên dành cho vợ, nhưng tiếc là Hoàng Hà muốn quá nhiều, một người quản lý nho nhỏ căn bản không thỏa mãn được cô ta.
Hoàng Hà lập tức không chút do dự đáp ứng điều kiện của đối phương, dù cô ta không tin đối phương lắm. Nhưng trong lòng cô ta tràn đầy căm phẫn, ôm suy nghĩ nếu tao sống không tốt, thì chúng mày cũng đừng hòng được sống tốt, thà làm chuyện vừa hại mình mà cũng hại người này.
Người nọ thấy cô ta đáp ứng, liền giao cho cô ta một ít đồ, nói cho cô ta biết cách sử dụng chúng.
Sau khi Hoàng Hà biết được cách dùng, liền kích động đến mức tim đập nhanh, đột nhiên cảm thấy mộng tưởng của mình lại có hy vọng.
Hoàng Hà không có bản lĩnh gì khác, tất cả nô lệ mà bộ lạc Hoàng Tinh đưa tới đều trở thành cu li, mà mấy năm nay, những cu li đó nhờ có biểu hiện tốt mà phần lớn đều được xóa đi ấn ký, trở thành con dân Cửu Nguyên bình thường, nếu cô ta đi tìm những người này, những người này đừng nói là nghe lệnh cô ta, không tố giác cô ta đã là không tồi rồi.
Mà bộ lạc Hoàng Tinh vốn cũng đã bị Cửu Nguyên gom thâu, nhưng không phải vì Cửu Nguyên sử dụng vũ lực để chinh phạt, mà là do tất cả nô lệ trong bộ lạc đó giết chết tù trưởng và những người có chức vị cao, mang theo địa bàn và toàn bộ tài vật mà tù trưởng tích lũy được chủ động tới Cửu Nguyên xin gia nhập.
Này đương nhiên cũng là một trong số các nguyên nhân mà Hoàng Hà ghi hận trong lòng, cô ta không tin bộ lạc Hoàng Tinh bị diệt vong, không tin việc cha và anh em của cô ta bị giết thật sự không dính dáng gì đến Cửu Nguyên, không phải cô ta không biết về những nô lệ đó, nếu không có kẻ trợ giúp chúng, thì sao chúng có thể giết được nhiều cao thủ bảo hộ tù trưởng và người thân của tù trưởng như vậy?
Về phần mười hai người năm đó phụ trách hầu hạ cô ta thì càng không cần phải nói. Lúc trước bọn họ vây quanh cô ta, từng chuyện từng chuyện đều giúp cô ta lên chủ ý, nhưng sống qua những ngày làm cu li liền chịu không nổi, trong đó có một người rất thông minh, thông minh đến mức làm cô ta muốn giết, cuối cùng cũng là con nhỏ thông minh đó dụ dỗ những kẻ khác cùng phản cô ta,
đều vội vàng tìm đàn ông Cửu Nguyên để gả.
Hiện giờ, đám người đó phần lớn đều đã làm mẹ, sống cuộc sống vui vẻ ấm no, càng không thể quay lại phụng dưỡng cô ta làm chủ nhân.
Cô ta chỉ còn một mình, bên cạnh không có một người nào để sai sử. Vốn dĩ hồi đó còn có hai ông già, nhưng sau khi cô ta gả cho người chồng bây giờ, chồng cô ta liền tiễn hết toàn bộ những người bên cạnh cô ta đi, đưa qua cho cấp dưới của mình ở một tòa thành khác thuộc Cửu Nguyên làm cu li.
Hoàng Hà không có người bên cạnh, cũng không có bao nhiêu tài vật, cô ta chỉ có thể dựa vào khuôn mặt mỹ mạo và thân thể vẫn còn trẻ trung của mình. Vì thế, Hoàng Hà bắt đầu gạ gẫm khắp nơi, gây chuyện khắp nơi, cô ta thích nhất là gạ gẫm đám đàn ông của mười hai nữ hầu lúc trước, chỉ cần nhìn thấy đám đàn ông đó rục rịch vì cô ta, và bọn nữ hầu đó đau khổ vì cô ta, cô ta liền vui vẻ không thôi.
Hoàng Hà không biết xấu hổ mà đi gạ gẫm đàn ông, trong mười lần thì cũng có thể thành công một lần, dù sao không phải tất cả đàn ông đều quản tốt nửa người dưới của mình, nhất là những tên thanh niên trai tráng chưa lập gia đình.
Mà mỗi khi gạ gẫm một người thành công, Hoàng Hà sẽ tặng một món quà cho bọn họ.
Hơn phân nửa người nhận quà của cô ta phải tham gia cuộc làm loạn trong thành, còn hơn một nửa người kia sau khi biết mình bị khống chế, có người thà tự sát chứ không muốn bị khống chế, càng không muốn phản bội Cửu Nguyên. Những người này đều bị Hoàng Hà bí mật giam lại. Bởi vì có người giúp cô ta che giấu, thẳng đến khi làm phản, những người này vẫn chưa được phát hiện.
Nghiêm Mặc xuất hiện ở ngoại thành, vốn định ra tay làm một trận hoành tráng cho mọi người coi, nhưng tiếc là mấy bữa nay Hữu Giác Nhân rất an tĩnh, không hề tấn công Cửu Nguyên.
Mà Cửu Nguyên cũng phòng thủ rất nghiêm ngặt, cản bọn Hữu Giác Nhân ở trung và thượng du sông lớn, cũng chính là ranh giới giữa bộ lạc Ma Nhĩ Càn và Cửu Nguyên.
Ma Nhĩ Càn thì khổ không nói nổi, bọn họ vốn đã bị Cửu Nguyên chèn ép đến mức sắp phụ thuộc Cửu Nguyên, còn không chờ bọn họ quyết định có nên gia nhập vào Cửu Nguyên hay không, thì chủ nhân của bọn họ - Thổ Thành, lại bại bởi Cửu Nguyên, trên danh nghĩa, kỳ thật bọn họ đã thành lãnh địa của Cửu Nguyên.
Có điều bởi vì tư tế và thủ lĩnh Cửu Nguyên mất tích, nên Cửu Nguyên không đi thu thập địa bàn của Thổ Thành đã bại bởi Cửu Nguyên, hơn nữa công chúa Diệu Hương của Thổ Thành đã trở về, tư tế Xà Đảm cũng không chết, lãnh địa của Thổ Thành bị chia thành nhiều miếng, có vài tòa Trung Thành dứt khoát chọn bên độc lập, không dựa vào ai.
Ma Nhĩ Càn và bộ lạc Hoàng Tinh đều lệ thuộc Thổ Thành và dưới trướng thành La Khước, thành La Khước gia nhập Thành Hắc Thổ - Trung Thành dưới trướng Thổ Thành, mà thành Hắc Thổ thì tuyên bố không dựa vào ai.
Khi Ma Nhĩ Càn không biết nên lựa chọn như thế nào, thì Hữu Giác Nhân tới, mới vào đã chiếm lĩnh bộ lạc bọn họ làm cứ điểm.
Cái này thì hay rồi, Ma Nhĩ Càn không cần đắn đo nữa, chỉ cần là người còn sống đều hận không thể chạy tới Cửu Nguyên, nếu Cửu Nguyên có thể đánh đuổi đám Hữu Giác Nhân kia, bọn họ cam đoan lập tức quy thuận Cửu Nguyên.
Việc Hữu Giác Nhân không tấn công cũng không phải chuyện tốt gì, này chứng tỏ bọn chúng đang chờ đợi cái gì đó, hoặc là đang chuẩn bị cái gì đó.
Điều Nghiêm Mặc lo nhất là Hữu Giác Nhân không quan tâm gì cả, tạo quá nhiều sát nghiệt, dùng phương pháp vô đạo đức này để nhanh chóng chế tạo cốt binh sống, lại dùng nô lệ cốt để khống chế các chủng tộc trí tuệ cấp cao, lợi dụng các chiến sĩ bị khống chế đối phó với Cửu Nguyên.
Hữu Giác Nhân quả thật cũng tính làm như thế, bởi vậy mà chúng đánh chủ ý tới đám khỉ trong rừng Hồng Vượn, mà khi bọn chúng mới bắt được mấy con, liền có một con quái vật một chân nhảy ra xách theo một thân đại thụ thô to quật bọn chúng tơi bời.
Để bắt con quái vật sức lớn này, Hữu Giác Nhân phải tốn rất nhiều công sức, bởi vì phát hiện con quái vật này có ma lực, Đại Vu bề trên yêu cầu phải bắt sống.
Nhưng bắt sống nào có dễ, mới đầu bọn chúng còn muốn bắt sống con quái vật kia về, sau khi có vài người bị giết chết, tên thủ lĩnh dẫn đội nổi giận, hạ lệnh mặc kệ sống chết, nhưng dù là vậy, bọn chúng cũng phải trả cái giá không nhỏ.
Nhưng chờ khi chúng vất vả lắm mới đánh cho con quái vật một chân kia đến sắp chết, thì lại có một con quái vật hình thể càng cường tráng và khổng lồ hơn xông ra, con này già hơn con trước, năng lực cũng mạnh và đầu óc giảo hoạt hơn!
Lão Sơn Tiêu tức điên, bọn Hữu Giác Nhân này không biết từ đâu tới, chẳng những tùy tiện đi săn trong rừng, mà còn dám đánh chủ ý lên con lão, hiện giờ con lão đã sắp bị đánh chết, cái này làm sao lão có thể chịu được?
Lão Sơn Tiêu phát hiện ra vũ khí của bọn này rất mạnh, lại có thể khống chế được một nhóm chiến sĩ thần huyết cấp cao, làm lão không dám nghênh địch chính diện, sau khi nửa lén nửa cướp lại con trai, liền dùng Phản Hồn đan lúc trước giao dịch với Nghiêm Mặc để cứu sống con mình, sau đó ôm lòng muốn báo thù cho con trai mà cùng toàn bộ sinh vật trong rừng bắt đầu đánh giết Hữu Giác
Nhân.
Hữu Giác Nhân bị giày vò thê thảm.
Lúc này Nghiêm Mặc vẫn chưa biết việc đó, hắn thấy ngoài thành không có kẻ địch đóng giữ như trong tưởng tượng, liền sờ sờ mũi, thừa dịp không ai nhìn thấy mà nhanh chóng sử dụng cửa dịch chuyển tức thời để vào trong nội thành.
Trong nội thành, một đội chiến sĩ đang đi khắp thành bắt kẻ phản loạn.
Có vài làn khói đặc bốc lên, như là có người đốt lửa.
Nghiêm Mặc đứng trên đỉnh cổng thành mà nhìn xuống, không nhìn thấy cảnh tượng rối loạn, có vẻ như tất cả đều nằm trong khống chế, hắn liền an tâm.
“Kẻ nào ở trên đó!”
“Vút!” Sau tiếng quát lớn, một mũi tên không chút khách khí bắn về phía ngực Nghiêm Mặc.
Mũi tên lập tức dừng lại trước ngực Nghiêm Mặc, lúc này Nghiêm Mặc mới giơ tay cầm lấy mũi tên, vẫy vẫy người bắn tên.
Có người nhãn lực tốt, dụi dụi mắt, lại dụi dụi, mở to mắt nhìn, sau đó: “Ai nha! Kia chẳng phải là tư tế đại nhân sao!”
Chiến sĩ bắn tên: “...” Giết tôi đi!
“Tư tế đại nhân?!”
“Tư tế đại nhân đã trở lại? Thiệt hay giả?”
Sự hưng phấn truyền đi từ cổng thành, nhưng không thấy loạn chút nào, chiến sĩ nên canh giữ ở vị trí nào vẫn canh giữ ở vị trí đó, rất nhiều người ngẩng đầu nhón chân nhìn về phía đỉnh cổng thành.
Có người nhanh chóng chạy qua.
Nghiêm Mặc bọc hai đứa con trai lại, nhảy từ đỉnh cổng thành xuống tường thành.
“Đại nhân!” Người đầu tiên xông tới là Sa Lang, phía sau cô còn có một vài thủ lĩnh lớn nhỏ khác.
Nghiêm Mặc mỉm cười với mọi người, giơ mũi tên lên: “Thăng một cấp cho chiến sĩ bắn tên, còn đây là nguyên tinh mà cá nhân tôi thưởng cho anh ta. Sự cảnh giác của anh ta rất tốt, tôi vừa xuất hiện ở đỉnh cổng thành chưa tới hai giây thì đã bị anh ta phát hiện rồi, rất tốt!”
Nghiêm Mặc làm như vậy ngoại trừ để đề bạt và khen thưởng cho nhân tài, cũng là vì lo lắng người hảo tâm nào đó nghĩ theo hướng tiêu cực, tỷ như bởi vì chiến sĩ kia bắn tên vào hắn mà đòi trừng phạt anh ta hay gì gì đó.
Hắn không hy vọng chuyện này khiến các chiến sĩ phòng thủ về sau trước khi bắn tên phải do dự quá nhiều.
“Hiện giờ chị phụ trách thủ thành? Tình huống Cửu Nguyên thế nào rồi? Hữu Giác Nhân tấn công ra sao?” Nghiêm Mặc không cho mọi người có thời gian hàn huyên, bắt đầu nói vào chuyện chính.
Sa Lang cũng không phải người thích hàn huyên, cô nhìn thấy Nghiêm Mặc dù có kích động thì kích động, nhưng chức trách vẫn không hề quên, nghe Nghiêm Mặc hỏi, cô lập tức trả lời: “Vâng, hiện giờ tôi phụ trách thủ thành, các đoàn trưởng đều dẫn chiến sĩ phòng thủ bốn phía. Hữu Giác Nhân có Cốt Điểu, có thể cho cốt binh và chiến nô nhảy dù, có khi còn lẻn được vào thành Cửu Nguyên, tuy đều bị mọi người đánh về, nhưng vẫn thường hay xuất hiện xung quanh Cửu Nguyên, các đoàn trưởng phân tán ra chính là vì phòng ngừa bọn chúng tìm được khe hở mà xâm nhập.”
“Nhân thủ của chúng ta đủ không?”
“Không đủ.” Sa Lang nói: “Nhưng chúng ta cóChú Vu đại nhân, ông thi triển chú thuật loại hình lớn với bọn Hữu Giác Nhân, chỉ cần bọn chúng dám vào thành Cửu Nguyên, chúng sẽ biến thành một đống xương cốt, lúc trước phàm là kẻ lẻn vào đều bị dính lời nguyền. Sau đó Hữu Giác Nhân biết, không dám cho người lẻn vào nữa. Hiện giờ Hữu Giác Nhân đều tập trung ở Ma Nhĩ Càn.”
“Chú Vu ông ấy bây giờ có khỏe không?” Nghiêm Mặc rất lo cho sức khỏe của ông lão.
Sa Lang nghĩ nghĩ: “Rất khỏe.”
Nghiêm Mặc nghĩ: Dù sức khỏe ông có kém, thì cũng sẽ không để người khác nhìn ra. Chỉ có thể đổi chuyện khác: “Trong thành đã xảy ra chuyện gì?”
Sa Lang lén nhìn cái yếm Nghiêm Mặc đeo trước ngực, bên trong có một nhóc con, cái chân nhỏ của nhóc con vừa rồi còn đạp một cái.
“Sa Lang?”
“Có! A, trong thành... trong thành xảy ra nội loạn, nhưng đã bình ổn rồi.” Sa Lang đỏ mặt nói.
“Bây giờ ai quản lý trị an trong thành? Quản lý nội bộ là ai?”
“Trị an vẫn là Nguyên Băng, nội loạn lần này do hắn bình ổn. Tôi đã truyền tin ngài trở về cho hắn, chút nữa hắn sẽ tới đây, tình huống kỹ càng ngài có thể hỏi hắn. Việc hành chính trong thành thì do Ô Thần phụ trách.” Bởi vì Nghiêm Mặc cố tình bồi dưỡng, nên bây giờ tất cả mọi người đều biết nói một ít từ ngữ mà thời đại này chưa có.
“Ừ.” Nghiêm Mặc kéo cái yếm, để khuôn mặt nhỏ của con trai lộ ra: “Muốn bế không?”
“A?” Sa Lang hoảng loạn, nhất thời luống cuống tay chân: “Này, đây là?” Nhóc con từ đâu ra vậy? Là muốn tặng cho cô sao?
Nghiêm Mặc cười, bế con trai ra, nhét vào lòng Sa Lang: “Con trai trưởng của tôi và Nguyên Chiến, con ruột đó, tên Nguyên Đế, nhũ danh là Vu Tiểu Quả, mới sinh không được bao lâu, đáng yêu ha?”
Lúc này Nghiêm Mặc như một người cha ngốc nghếch khoe bảo bối nhà mình, hận không thể ẵm con trai mang đi cho người quen xem, Sa Lang may mắn được là người đầu tiên bế Đại Đế đời thứ hai của Cửu Nguyên.
Thì ra không phải tặng cho mình. Sa Lang thở phào một hơi, không rõ mình cảm thấy thất vọng hay may mắn nữa, nhưng khi nghe nói nhóc này là con trai trưởng của thủ lĩnh và tư tế, còn là con ruột, cô liền cứng đờ, rõ ràng đã sinh rất nhiều con rồi nhưng hôm nay cô lại như ngay cả bế con nít cũng không biết bế.