Dị Thế Lưu Đày

Chương 536: Con sẽ mạnh lên, và ai sinh trứng cho ai?


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

1a25f06637bf1246fbc6f679f8c911e1

“Không tồi, hôn luôn rồi, hai đứa hợp mắt nhau, có muốn lập hôn ước từ nhỏ không?”

Nguyên Chiến gầm lớn một tiếng, tay vung cao, đầu ngón tay quặp lại như tóm lấy cái gì đó.

Cách đấy không xa, một ngọn núi đột nhiên mọc lên từ mặt đất, vụt một cái bay về phía tòa tháp trung tâm ở cứ điểm của Hữu Giác Nhân.

Nguyên Chiến bất chợt đập tay xuống.

“Ầm!”

Ngọn núi rơi xuống, đè lên toàn bộ Hữu Giác Nhân và cốt binh!

Chỉ như vậy còn chưa đủ, Nguyên Chiến lắc mình lao vào trong ngọn núi kia, hắn đã nhịn rất lâu rồi, lúc trước phải giải cứu và tách các chiến sĩ bị Hữu Giác Nhân khống chế ra, đưa hết tới bên này, bấy giờ hắn mới hung hăng đánh được.

Chừng năm phút đồng hồ sau, khe hở dưới đáy ngọn núi chảy ra một dòng dung nham nóng rực.

Nguyên Chiến lại lần nữa trở về bên cạnh Nghiêm Mặc, cơn giận vẫn chưa bình phục.

Đại Vu Tư Thản đi trong một bộ lạc cỡ trung ở phụ cận như đang tản bộ, chờ khi y đi ra ngoài, tất cả Hữu Giác Nhân có ý đồ tấn công y hay ẩn nấp đều tắt thở mà ngã xuống.

Hai mươi bảy người khác phân ra canh giữ ở phụ cận, chỉ cần phát hiện cá lọt lưới là lập tức bắt giết.

Nghiêm Mặc đang bận giải trừ nô lệ cốt cho các chiến sĩ bị khống chế.

Nguyên Chiến nhìn ra phương xa: “Cửu Phong nói cứ điểm tiếp theo cách cái này chỉ có trăm dặm, cũng là cứ điểm lớn nhất của Hữu Giác Nhân tại vùng duyên hải. Chờ giải quyết xong nơi đó, thế lực của Hữu Giác Nhân ở đông đại lục cũng đã bị chúng ta nhổ gần hết, ngoại trừ đám canh me bên ngoài Cửu Nguyên.”

Tư Thản vừa lúc trở về, cũng nghe thấy Nguyên Chiến nói chuyện, liền tiếp lời: “Hình như Hữu Giác Nhân có một phương pháp nhanh chóng luyện chế cốt binh, mà ta chưa từng nghe nói phương pháp đó có xuất hiện ở tây đại lục.”

“Ý anh là phương pháp luyện chế người sống thành cốt binh của bọn chúng được tạo ra ở chỗ này?” Nguyên Chiến âm trầm hỏi.

Tư Thản: “Có tám chín phần mười là vậy.”

Nghiêm Mặc ngắt lời: “Trực giác nói cho tôi biết, phương pháp này rất có thể có liên quan đến thành chủ Không Thành và lão vu bà kia, chỉ cần tìm được bọn họ, chúng ta sẽ biết phương pháp ác độc này bắt nguồn từ ai.”

Nguyên Chiến: “Dù là bắt nguồn từ ai, thì hai tộc Hồng Giác và Hắc Giác trên đông đại lục cùng đám lãnh đạo cấp cao của Không Thành, một kẻ cũng không thể lưu!”

Theo như chim báo tin, đám người Nghiêm Mặc nhanh chóng tìm được oan chủ đang cầu nguyện với Tổ Thần, vị oan chủ này muốn trả thù và cũng đúng với mục tiêu mà bọn họ muốn đi, chính là cứ điểm cuối cùng của Hữu Giác Nhân.

Hiện giờ Nghiêm Mặc suy xét đến bản tính của sách hướng dẫn, trước khi tấn công Hữu Giác Nhân đều dặn dò trước, cố gắng đứng ở phe chính nghĩa và có lý.

Bởi vì tuy nói Hữu Giác Nhân xâm lược đông đại lục trước, nhưng đông đại lục lại là quê quán của Hữu Giác Nhân, người ta muốn về, dù sao anh cũng không thể không cho người ta về, mà Hữu Giác Nhân tấn công lại không phải Cửu Nguyên, nếu hắn bởi vì vậy mà ra tay với Hữu Giác Nhân, chỉ sợ sách hướng dẫn sẽ phạt hắn dựa theo số nhân mạng. Dù sao chính nghĩa và tà ác có
đôi khi rất khó phân biệt, nói không chừng bạn đi cứu người, còn có người nói bạn nhiều chuyện, xen vào việc của người khác.

Dù thế nào, Nghiêm Mặc không muốn ăn trừng phạt vì việc đó, cho nên hắn thà phiền toái một chút, hơn nữa làm như vậy cũng mang đến thanh danh tốt cho Cửu Nguyên ⸺ hắn muốn đuổi Hữu Giác Nhân đi là một chuyện, làm không công lại là chuyện khác. Nếu khi phải làm một ít việc tất yếu mà còn có thể kiếm được chút thanh danh, cớ sao không làm?

Nguyên Chiến nhìn tòa thành cao lớn được xây lên từ các loại hài cốt, tức giận đến mức lửa như muốn bốc lên phừng phừng.

Này đã là tòa tháp thứ mười được dựng lên từ hài cốt mà bọn họ phát hiện. Tháp có lớn có bé, chất lượng hài cốt cũng không giống nhau. Chúng vừa là uy hiếp, vừa là một công trình ‘nghệ thuật’ được luyện chế từ hài cốt, nghe nói cốt binh kém nhất được luyện chế thành nhờ đống hài cốt đó.

Người nọ khó khăn lắm mới thoát được một kiếp, chỉ có thể dựa vào lời đồn để chống đỡ, vừa cầu nguyện vừa khóc lớn, anh ta không nghĩ rằng Tổ Thần thật sự nghe thấy lời cầu nguyện của mình, và thật sự phái chiến sĩ thần cùng thần vu của ngài tới!

Anh ta hô to hai chữ Tổ Thần, lại dập đầu bang bang với đám người Nghiêm Mặc, vừa khóc nức hức vừa đứt quãng kể lại những tộc ác của Hữu Giác Nhân.

Dựa theo lời dân bản xứ, bọn họ chỉ là một bộ lạc nhỏ ở đây, dân cư chưa tới năm trăm người, người thức tỉnh năng lực thần huyết mới chỉ có ba, Hữu Giác Nhân vừa tới liền bắt bọn họ giao ma cốt ra, nhưng bọn họ biết kiếm ma cốt từ đâu ra? Sau đó mới hiểu là xương của những động vật hoặc người có năng lực đặc biệt, bọn họ liền mang hết tất cả xương cốt tồn trữ ra cho Hữu Giác Nhân, ba người chiến sĩ thần huyết cũng chủ động đứng ra, nhưng Hữu Giác Nhân vẫn không thỏa mãn.

“Bọn chúng đã làm gì?” Nghiêm Mặc tăng thêm tinh thần lực vào trong giọng nói để trấn an anh ta.

Trạng thái của anh ta mới tốt hơn một chút, vừa nói vừa khua khoắng tay chân, bi phẫn và sợ hãi mà kể lại cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc hiểu ra và sửa sang lại ý của đối phương, đại khái là: Đám Hữu Giác Nhân đó có một thứ cốt khí đáng sợ, chỉ cần cắt một miệng vết thương trên thân thể người, rồi áp cái cốt khí đó lên, là có thể biết người này hoặc động vật này có loại xương mà bọn chúng cần hay không. Bọn chúng thử nghiệm trên từng người của bọn họ, ngay cả trẻ con cũng không tha, mà chỉ cần đạt đủ
điều kiện khi kiểm tra, bọn chúng sẽ róc xương ngay tại chỗ khi người đó còn sống, số xương còn lại thì dùng để xây tháp.

Cuối cùng, cả bộ lạc đều bị giết chết, chỉ còn lại ba vị chiến sĩ đã thức tỉnh năng lực thần huyết và con cái của họ. Hiển nhiên, trong mắt Hữu Giác Nhân, hài cốt của những người không thức tỉnh hoặc chưa thức tỉnh năng lực thần huyết ở đông đại lục đều là những nguyên liệu không tồi, điều này có thể nhận ra khi bọn chúng ngay cả người già cũng không tha.

Mà hài cốt của chiến sĩ thần huyết bọn chúng không phải là không muốn, ngược lại, bọn chúng cũng cực kỳ khát cầu, nhưng giữ những chiến sĩ thần huyết đó lại sẽ có được nhiều sự trợ giúp hơn, còn có thể làm lao động miễn phí cho mình, nên phàm là chiến sĩ thần huyết trong các bộ lạc bị Hữu Giác Nhân tấn công phần lớn đều bị bắt lại để phát huy tác dụng lớn nhất của bọn họ.

Sau đó Hữu Giác Nhân lại dùng nô lệ cốt để khống chế chiến sĩ thần huyết, sai bọn họ tấn công các bộ tộc nhỏ và bộ lạc ở phụ cận. Cứ vậy, giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, Hữu Giác Nhân khống chế chiến sĩ và tài nguyên thì càng ngày càng nhiều, bọn chúng không cần phải lãng phí nhân thủ của mình.

Về phần ba vị chiến sĩ thần huyết này, người có tuổi lớn nhất sau khi bị đeo nô lệ cốt liền liều chết nghĩ cách giúp anh ta trốn thoát, anh ta mạng lớn, có lẽ những Hữu Giác Nhân đó cũng không ngờ có người dám chạy trốn, thật sự để anh ta chạy thoát, sau đó anh ta trốn đông trốn tây, dựa vào việc thuần thục địa hình mới trốn được đến hôm nay.

Mỗi khi anh ta nhớ tới người anh em của mình liền khóc tức tưởi, lúc ấy người anh em của anh dù bị nô lệ cốt hành hạ đến hai mắt đều chảy ra máu, nhưng vẫn cố tạo cơ hội để anh trốn đi, anh không dám nhưng cũng không thể không trốn, người anh em của anh đã dùng tính mạng mình để đánh đổi cho anh, nếu anh ở lại thì quá mức có lỗi với người anh em của mình!

“Cứu anh ấy với, đại nhân, cứu anh ấy với!” Anh ta không ngừng dập đầu, trán đã vỡ ra máu mà như không có cảm giác gì.

Nghiêm Mặc kéo anh ta dậy, hứa: “Chỉ cần bạn anh còn sống, chúng tôi nhất định sẽ cứu anh ta về!”

Người nọ lớn tiếng khóc rống.

“Hữu Giác Nhân đáng chết!” Nguyên Chiến siết chặt nắm tay, cơn giận làm hai mắt hắn đỏ ngầu.

Đám người Tư Thản cũng lạnh mặt, bọn họ đều từng là nô lệ, đều trải qua nỗi đau khi chứng kiến tộc nhân bị hành hạ, khi nhìn và nghe thấy dân bản xứ ở đông đại lục khóc kể, bọn họ nhịn không được mà nghĩ đến chính mình, cũng càng thêm căm hận Hữu Giác Nhân!

Nghiêm Mặc không phát biểu ý kiến.

Tiểu Tô Môn cắn môi, cúi đầu, một lát sau lại ngẩng lên, ép mình nhìn thẳng vào người nọ.

Nguyên Chiến và Tư Thản đều là những người lý trí, không đổ hết tội nghiệt của Hữu Giác Nhân lên đầu Tô Môn, càng không trút giận lên nó, nhưng những dân bản xứ được các chiến sĩ tây đại lục giải cứu trong khoảng thời gian này lại không như vậy, khi bọn họ nhìn thấy Tô Môn và nhóm hộ vệ của nó, liền hận không thể nhào lên ăn tươi nuốt sống bọn nó.

Tô Môn nhìn thấy tình huống của những Vô Giác Nhân ở Không Thành thì rất khổ sở trong lòng, liên tục nhiều ngày nhìn thấy những tội nghiệt mà tộc Hữu Giác làm ra, thằng bé đã sắp không chịu được nữa.

Đừng nói chỉ nó, ngay cả đám người Tang Diệp đi theo nó cũng phải giật mình vì tội ác của tộc Hồng Giác! Ở tây đại lục, tuy tộc Hồng Giác coi Vô Giác Nhân như súc vật, nhưng qua mấy ngàn năm, bọn họ đã không còn trắng trợn tàn sát như vậy, càng không cần phải nói đến việc luyện chế người còn đang sống sờ sờ thành loại cốt binh không phải người sống và cũng chẳng phải người
chết kia.

Hành vi này của tộc Hồng Giác như thể xem tất cả Vô Giác Nhân và sinh vật sống trên đông đại lục như nguyên liệu, dù là chủng tộc có trí tuệ thì cũng không ngoại lệ.

Nghiêm Mặc không để Tô Môn tránh khỏi những cảnh tượng này, nếu Tô Môn đã bái Vô Giác Nhân hắn làm thầy, vậy nó nhất định phải biết rõ vấn đề giữa Vô Giác Nhân và Hữu Giác Nhân nằm ở đâu, tránh né không thể giải quyết được gì.

Có lẽ bây giờ để Tô Môn biết những chuyện này có hơi quá mức, nhưng sau này Tô Môn phải sống cùng Vô Giác Nhân, thay vì khi đó để nó bị xa lánh, rồi sinh ra những cảm xúc tiêu cực, còn không bằng ngay bây giờ đã bắt đầu cảm thụ.

Hơn nữa Nghiêm Mặc còn có một suy nghĩ, hắn thật tình quan tâm nhóc đệ tử này, làm một sư phụ, hắn không hy vọng Tô Môn cảm thấy tự ti hay hổ thẹn vì mình là Hữu Giác Nhân, cũng không hy vọng đứa nhỏ này bất chấp tất cả, hoặc là bị ép đến mức phải đứng ở mặt đối lập với Vô
Giác Nhân.

Bởi vì quan tâm, nên vào cái đêm ở Không Thành, Nghiêm Mặc phát hiện ra sự khác thường của Tô Môn, hắn cũng cảm thấy may mắn vì mình phát hiện đúng lúc, lập tức bảo Cửu Phong đi làm bạn với đứa nhỏ này, còn giao một nhiệm vụ cho nó, nếu không, hắn lo là nó sẽ khổ sở trong lòng mà không thể nói ra, mai sau không biết sẽ phát triển thành cái dạng gì.

Về phần nhiệm vụ mà hắn giao cho Tô Môn, chính là bảo nó cùng Cửu Phong dẫn theo hai mươi ba chiến sĩ và thần thị của nó đi giải cứu những dân bản xứ bị Hữu Giác Nhân khống chế, Cửu Phong thì phụ trách chi viện và truyền tin.

Hắn muốn để Tô Môn thấy được, Hữu Giác Nhân đã làm ra tội nghiệt gì ở đông đại lục, đồng thời cũng cho đồ đệ nhà mình một cơ hội cày điểm hảo cảm với người dân, để các chủng tộc có trí tuệ trên đông đại lục tách tộc Bạch Giác và tộc Hồng Giác ra.

Lúc này hắn thấy Tô Môn đã thầm bấu ngón tay đến chảy máu, thở dài một tiếng trong lòng, tìm cơ hội kéo nó qua một bên.

“Con rất khổ sở?” Nghiêm Mặc vừa hỏi vừa đưa Vu Tiểu Quả ra khỏi yếm, nhét vào lòng Tô Môn.

Tô Môn lập tức buông hai tay ra, cẩn thận ôm lấy Vu Tiểu Quả.

Vu Tiểu Quả ngửi thấy mùi máu tươi thơm ngọt, liền quay đầu tìm kiếm.

Nghiêm Mặc đẩy đẩy Vu Tiểu Quả về phía cánh tay Tô Môn, bảo nó xòe hai tay ra.

Tô Môn giãy giụa, thấy Vu Tiểu Quả suýt nữa thì rơi xuống mới vội vàng dừng lại, động tác này của nó quá hục hặc rồi.

Cửu Phong thích hóng chuyện, thấy người ở đây nhiều liền bạch bạch chạy qua, lúc thấy rõ hai bàn tay của Tô Môn thì lập tức bay lên, cúi đầu, thổi thổi tay nó.

Tô Môn cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa.

“Phục!” Nghiêm Mặc sử dụng nguyện lực, lướt tay lên dấu móng tay sâu hoắm trong lòng bàn tay Tô Môn, vết thương liền biến mất: “Con nên cắt móng tay.”

Tộc Hữu Giác đã phát minh ra kéo, ngay cả kềm chuyên cắt móng tay cũng có.

Tô Môn cúi đầu, nước mắt ầng ậng không cẩn thận nhỏ lên mặt Vu Tiểu Quả.

Vu Tiểu Quả: “Ê a!” Đồ nhát gan, khóc nhè!

Nghiêm Mặc khom lưng, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt đồ đệ nhỏ của mình, xoa xoa cái đầu lông mềm của nó: “Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì, đâu phải con làm những việc này. Nhớ kỹ, chủng tộc không phải ngọn nguồn tội nghiệt, cá nhân lại càng không phải. Cách sống của Hữu Giác Nhân không sai, phát minh cốt khí cũng không sai, tộc Hữu Giác sai là sai ở chỗ kẻ thống trị quá mức tham lam và những kẻ tiếp tay để được hưởng cùng ích lợi đó. Từ rất lâu trước kia, vương giả và tư tế của tộc Bạch Giác đã quy định rõ ràng rằng chỉ có thể lấy người chết để luyện chế cốt khí, không thể vì lấy xương mà giết
chết vật sống. Đáng tiếc, càng về sau, người thật sự tuân thủ quy tắc này càng ngày càng ít, mà khi tộc Bạch Giác hoàn toàn đánh mất địa vị thống trị, việc lấy xương mà giết chóc đã trở thành việc bình thường. Sư phụ nói với con những lời này không phải vì bảo con hãy đồng cảm với Vô Giác Nhân và các giống loài khác, sư phụ chỉ hy vọng con có thể học được cách phân biệt những gì có
thể làm, còn những gì thì không, học được những điều cơ bản khi làm người.”

Tô Môn nhỏ giọng nức nở hai tiếng, Cửu Phong tiến đến bên mặt nó, thổi thổi mặt nó.

“Ê a!” Bạn nhỏ Vu Quả tỏ vẻ mình thật chướng mắt với sự xum xoe của Cửu Phong.

Nghiêm Mặc tiếp tục vuốt lông cho thằng bé: “Con là một đứa trẻ ngoan, cũng rất thông minh. Sư phụ tin tưởng tộc Bạch Giác nhất định sẽ khôi phục thời huy hoàng ngày xưa dưới sự dẫn dắt của con, thậm chí là còn hơn cả thế. Bây giờ con đặt những việc này trong mắt, ghi tạc trong lòng, nếu con cảm thấy nó không đúng, không nên xảy ra, vậy khi con trưởng thành, thì cố gắng khiến loại chuyện này biến mất, sửa lại những sai lầm của tộc Hữu Giác.”

Tô Môn sửa lại tư thế bế Vu Tiểu Quả, chậm rãi nói: “Con sẽ mạnh lên.”

Nghiêm Mặc vui vẻ, đứa nhỏ này thật sự rất thông minh, có lẽ trong số các đệ tử của hắn, Ô Thần chưa chắc đã bằng đứa nhỏ này.

“Sao con lại muốn mạnh lên?” Nghiêm Mặc sợ mình hiểu sai, hỏi lại nó.

Thằng bé nghiêm túc nói: “Chỉ khi con mạnh lên, thì Hữu Giác Nhân mới nghe theo con. Hữu Giác Nhân cường đại, cho nên mới chèn ép những chủng tộc yếu hơn mình. Mà sư phụ và thủ lĩnh Chiến cùng Đại Vu Tư Thản mạnh hơn bọn họ, cho nên có thể đánh bọn họ chạy. Mà chỉ khi con mạnh hơn, mạnh giống ba người, thì con mới có thể bảo vệ tộc nhân của mình và áp chế bọn họ.”

Tang Diệp cách đó không xa nghe thấy Đại Vu nhỏ của bọn họ nói vậy, liền có chút lo lắng. Đây cũng tương đương việc thị uy với Mặc vu.

Nghiêm Mặc không hề cảm thấy thằng bé đang thị uy với mình, hắn hiểu đứa nhỏ này, đứa nhỏ này chỉ đang nói thật những gì mình nghĩ mà thôi, cũng bởi vì nó tin tưởng người sư phụ này cho nên mới dám nói ra tiếng lòng của mình.

“Rất tốt, đây mới là đệ tử của Nghiêm Mặc ta!” Nghiêm Mặc kiêu ngạo, đồ đệ của hắn qua nhiên giỏi nhất! Đồ đệ mà không dám khiêu chiến sự phụ không phải đồ đệ giỏi! Về phần có đánh bại được sư phụ này không, hắn sẽ không đả kích tính tích cực của cậu bạn nhỏ.

Cửu Phong nhìn trái nhìn phải, cảm thấy một lớn một nhỏ này quá nghiêm túc rồi, chơi không vui, lập tức bay tới tân sủng của nó, Vu Tiểu Quả, thò móng vuốt ra chọt chọt.

Vu Tiểu Quả vốn đã nằm không thoải mái lắm, hai cánh tay như gậy gộc của trẻ con sao có thể thoải mái chứ? Còn không có một chút cảm giác an toàn nào! Bị Cửu Phong chọt một cái, càng bực hơn!

“Oa oa!” Vu Tiểu Quả há mồm kêu to, tỏ vẻ phản kháng.

Cửu Phong thấy nó há mồm chơi thật vui, móng vuốt nhỏ lại duỗi ra, nhét ngón tay vào miệng nó.

Vu Tiểu Quả dùng sức lực lớn nhất của mình hiện giờ, cắn phập một ngụm!

“A!” Cửu Phong trợn tròn mắt, em trai cắn móng vuốt của nó đau quá, cắn mãi không nhả.

Tâm tình của Vu Tiểu Quả tốt lên, chậm rãi dùng bốn cái răng mới nhú mài rồi mài, nghiến rồi nghiến.

Cửu Phong cố chịu, em trai thích cắn móng vuốt của nó, vậy cứ để cho cắn đi. Có điều, thịt quá đau à, vẫn là biến về nguyên trạng vậy.

Hai mắt Vu Tiểu Quả đột nhiên trừng lớn, miệng há to: “Oa” một tiếng bắt đầu gào khan, trong miệng nó bị cắt trúng rồi!

Cửu Phong thấy nó khóc, lại ngửi được mùi máu tươi, liền cúi đầu tách miệng Vu Tiểu Quả ra nhìn, còn cúi đầu ngửi ngửi, chờ khi xác định mùi máu truyền đến từ miệng nó, lập tức vươn lưỡi, liếm!

Vu Tiểu Quả: Ta cắn!

Lần này đổi thành Cửu Phong muốn khóc, lưỡi của nó bị cắn rồi.

Nghe thấy Cửu Phong kêu ô ô, Nghiêm Mặc và Tô Môn mới phát hiện ra hai đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện.

Nghiêm Mặc nhanh bảo Vu Quả nhả ra, nhưng Vu Tiểu Quả không chịu.

Tô Môn cũng gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, Cửu Phong đã đau tới mức nước mắt hạt châu chảy dài: “Em trai, nhả ra, cho em ăn đồ ngon, em cắn anh này.”

Vu Tiểu Quả đảo đảo tròng mắt, chờ khi nếm được mùi máu tươi, lúc này mới từ bi mà buông hàm răng ra.

Trong đầu Nghiêm Mặc nhảy ra một câu, có thể thấy nó không thích hợp nói trước mặt trẻ con liền nhịn xuống, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà trêu hai đứa nhỏ một câu: “Không tồi, hôn luôn rồi, hai đứa hợp mắt nhau, có muốn lập hôn ước từ nhỏ không?”

Ba đứa: Hôn ước từ nhỏ là cái gì?

Nghiêm Mặc còn đang tiếp tục chắp nối cho hai đứa nhỏ: “Làm ba, tuy ba không tán thành lắm chuyện tình yêu đồng tính vượt giống loài, nhưng làm nhà nghiên cứu, ba rất chờ mong con mà hai đứa sinh ra sau này sẽ là cái dạng gì, muốn ba để dành lại một quả oa oa cho hai đứa không?”

Tuy đa số từ ngữ trong lời hắn đều rất xa lạ, nhưng ba đứa nhỏ dù có dùng mông cũng đoán ra được ý của Nghiêm Mặc.

Cửu Phong: “Kiệt! Giao phối với em trai để sinh chim nho nhỏ? Được nha được nha! Ta muốn em trai sinh chim nho nhỏ cho ta!”

Vu Tiểu Quả: “Oa oa!” Nằm mơ! Mi sinh cho ta thì nghe còn được, con chim béo mi chờ đó, chờ ta trưởng thành, xem ta có bứt sạch lông mi rồi bắt mi nằm trong ổ sinh trăm quả trứng cho ta không!

Tô Môn nghiêm túc nói: “Sư phụ, con đã quyết định, sau này con cũng muốn giao phối với giống loài khác, sẽ tìm một Vô Giác Nhân, sau đó sinh một đứa con lai mà ngài nói. Như vậy có lẽ có thể giúp Hữu Giác Nhân và Vô Giác Nhân chậm rãi hòa hợp với nhau, ít nhất thì sẽ không đối địch giống như bây giờ.”

Hai nhỏ một lớn cùng nhìn về phía Tô Môn, vẻ mặt như đang thốt một chữ: Quao!

Ngay cả đám người Tang Diệp nghe thấy cũng dại ra, thì ra Đại Vu nhỏ của bọn họ đã nghĩ xa đến vậy rồi? Thế có phải bọn họ nên để ý chọn bạn đời tương lai cho Đại Vu nhỏ khi còn ở đông đại lục không? A, chẳng phải Mặc vu đại nhân còn một người con nữa sao?

Nghiêm Mặc bỗng quay đầu, hắn cảm giác được như có ai đang nhìn mình? Nhưng khi quay đầu nhìn bốn phía, lại không thấy người nào, Nguyên Chiến đang ở cùng bọn Tư Thản thương lượng vụ tấn công cứ điểm tiếp theo của Hữu Giác Nhân, cảm giác được tầm mắt của hắn, mới ngẩng đầu nhìn, còn mỉm cười với hắn.

Nghiêm Mặc cũng cười đáp lại, lạ thật, cái cảm giác bị người theo dõi này chẳng những không biến mất, mà ngược lại còn mạnh hơn.

Là tộc Hữu Giác ư?

Nghiêm Mặc thầm cười lạnh trong lòng, cứ tiếp tục đi, để tôi xem xem có thể theo dõi tới khi nào!

Trong bóng tối, một con chim mặt người to bi thương mà chân trái dẫm chân phải, hắn tìm được người mang năng lượng sinh mệnh nồng đậm rồi, cũng bị hấp dẫn đến mức thiếu chút nữa nhào vào trong lòng cậu ta, may là vào giây cuối cùng hắn kiềm chế được, vốn dĩ muốn tìm một cơ hội để biểu hiện sự xuất sắc của mình - tỷ như giúp bọn họ giải quyết đám Hữu Giác Nhân gì gì đó.

Nhưng ai ngờ bọn Vô Giác Nhân kia có sức chiến đấu cường đại như vậy! Đáng thương thay cho hắn nấp trong bóng tối mãi mà không có đất dụng võ.

Điều đáng giận nhất là, tối hôm qua hắn thấy đứa con Sinh Mệnh mà hắn ái mộ ngủ chung với tên thủ lĩnh Vô Giác Nhân xấu xí mọi rợ kia, hai người còn lăn qua lăn lại một trận thật lâu, không thèm suy xét đến tâm tình của nhóm ế vợ ở gần đó chút nào, kiệt ⸺!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp