Dị Thế Lưu Đày

Chương 535: Đường


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

6f8b6828132abb41b3c584022034c3b8

“Về sau, tất cả mọi người đều xem trải đường như việc chính, mà tiêu diệt Hữu Giác Nhân lại thành việc phụ.”

Đông đại lục xuất hiện một thế lực thần bí, thế lực này thần bí là vì nó tới vô ảnh đi vô tung, mỗi lần xuất hiện đều vô cùng đột ngột, mà mỗi lần biến mất cũng không ai hay.

Nếu chỉ như vậy thì cũng chẳng có gì, nhưng thế lực này không những thần bí mà còn vô cùng cường đại, mỗi khi đến một chỗ nhất định sẽ vơ vét tất cả bảo vật của đối tượng bị nó nhìn trúng, hoàn toàn không đếm xỉa đến các chiến sĩ và cốt binh trông coi.

Một thế lực như vậy xuất hiện, tất sẽ khiến các thế lực lớn trên đông đại lục hoang mang sợ hãi, nhưng lần này, tuy thế lực thần bí kia khiến Cửu Đại Thượng Thành để ý, nhưng lại không khiến bao nhiêu người trong số họ cảm thấy sợ hãi hay bất an.

Vì sao? Bởi vì thế lực thần bí này chỉ xuống tay với Hữu Giác Nhân và những kẻ theo phe Hữu Giác Nhân!

Bọn họ vừa xuất hiện liền trừng trị Không Thành trong Cửu Đại Thượng Thành, mà Không Thành thì ngoại trừ thành chủ và tư tế là thoát, những người sống còn lại đều chủ động đầu hàng, không có ai muốn bị biến thành cốt binh, dù thành chủ của bọn họ nói biến thành như vậy bọn họ sẽ sống lâu hơn người thường.

Sau đó, vị chiến sĩ và vu giả vừa cường đại vừa thần bí nọ bắt đầu dọn dẹp các thế lực của Hữu Giác Nhân ở vùng duyên hải phía nam, đội quân của Hữu Giác Nhân chủ yếu đến từ bờ biển phía nam, hiện giờ, vùng duyên hải phía nam đông đại lục cơ hồ như đã bị Hữu Giác Nhân chiếm lĩnh.

Hữu Giác Nhân nhanh chóng xây một tòa thành nằm giữa Không Thành và Thủy Thành, dõng dạc đặt tên là thành Thánh Cốt.

Thành Thánh Cốt được xây nên từ không biết bao nhiêu sinh mệnh trên đông đại lục, nói đây là một tòa thành dùng máu thịt và hài cốt của nhân loại cùng các sinh vật có trí tuệ trên đông đại lục xây thành cũng không khoa trương chút nào!

Hữu Giác Nhân coi đây là cứ điểm của mình, hợp tác với Không Thành, tạo nên uy hiếp và áp lực lớn cho các thế lực ở vùng duyên hải, thế lực đầu tiên gặp tai ương là Thủy Thành.

Mới đầu bốn phương tám hướng chi viện cho Thủy Thành, nhưng không biết sao Hữu Giác Nhân nhận được mệnh lệnh mà đột nhiên không tấn công Thủy Thành để thâu tóm địa bàn nữa, đổi thành toàn lực tiến công vào lục địa của đông đại lục, tỏ rõ thái độ hung hãn muốn tấn công Cửu Nguyên, kẻ nào dám cản đường, chúng sẽ huyết tẩy kẻ đó!

Vì thế, cuối cùng, Cửu Nguyên gánh hết mọi áp lực, người chịu chi viện cũng chỉ có bốn thành Vu, Mộc, Phong, Thủy và tam đại chủng tộc có trí tuệ là tộc Người Rắn, tộc Hữu Sí, tộc Người Khổng Lồ.

Hữu Giác Nhân nói được làm được, sau khi nhận được tin tức lập tức ra lệnh cho Không Thành dẫn những chiến sĩ thần huyết cấp cao bị đeo nô lệ cốt lần lượt tiến đánh các thế lực đó.

Kết quả, Không Thành dẫn người đi đánh nhau vô cùng vui vẻ ở bên ngoài, quay đầu lại hang ổ đã bị người ta dọn sạch, nếu không phải thành chủ và tư tế chạy trốn nhanh, thì sợ là Không Thành vào đêm đó chỉ còn trong lịch sử.

Mà Không Thành chỉ mới là bắt đầu, không lâu sau, thành Thánh Cốt mới xây được không lâu mà dân bản xứ gọi là thành Huyết Cốt chỉ trong một đêm đã biến thành đất bằng, toàn bộ cốt binh trong thành đều bị giết, Hữu Giác Nhân cũng không còn lại bao nhiêu kẻ.

Sau khi thành Huyết Cốt biến mất, đông đại lục liền có một lời đồn.

Lời đồn chỉ cần lớn tiếng cầu nguyện với Tổ Thần, kể ra những tội nghiệt của kẻ xâm lược, và thành tâm khẩn cầu Tổ Thần phái chiến sĩ thần huyết và thần vu tới trợ giúp cho nhân loại hoặc giúp bọn họ báo thù, như vậy chỉ cần Tổ Thần và tư tế của ông cùng các chiến sĩ nghe được, thế lực thần bí kia sẽ tới trợ giúp bọn họ, đuổi đi và giết
chết kẻ địch, cứu thân tộc về, cướp lại tài vật, thực hiện kỳ nguyện của bọn họ!

Vốn dĩ đông đại lục lớn như vậy, dân cư thì ít, giao thông lại không tiện, theo lý lời đồn ấy sẽ không truyền đi quá rộng hay quá nhanh.

Nhưng thế lực thần bí đó như thật sự có Tổ Thần tương trợ, lời đồn này nội trong hai ngày đã truyền khắp các khu vực bị Hữu Giác Nhân chiếm lĩnh, càng truyền càng xa, không lâu sau, bộ lạc Cửu Nguyên tọa lạc sâu trong lục địa cũng biết được tin tức này.

“Kiệt ⸺!” Cửu Phong toàn thân đầy mồ hôi bay trở về.

Nghiêm Mặc giơ tay, để Cửu Phong thu nhỏ đáp xuống cánh tay hắn, sờ sờ nó, chân thành nói: “Vất vả rồi.”

“Khặc khặc! Việc nhỏ!” Cửu Phong há mồm ăn miếng thịt tươi Nghiêm Mặc đút cho, ăn no, liền biến thành một thằng nhóc có cánh, nhảy xuống đất vươn tay muốn bế em trai.

Nghiêm Mặc cũng khom lưng bế Vu Tiểu Quả đang nằm trong yếm ra đưa nó bế, sau đó lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Cửu Phong.

Cửu Phong bế bạn nhỏ Vu Tiểu Quả, không ngờ cũng biết bế em bé đấy chứ, còn cẩn thận lắc lư ⸺ sức nó lớn, căn bản không sợ bế không nổi.

Vu Tiểu Quả: “...” Ta không cần ngủ, mi lắc lư ru ngủ làm cái gì!

Cửu Phong bế em trai chạy lại chỗ bạn nhỏ Tô Môn như hiến vật quý: “Em trai nè! Lại lớn thêm một chút nữa rồi.”

Tô Môn cúi đầu sờ má thằng bé: “Lớn hơn thật, hình như cũng béo hơn một chút.”

Vu Tiểu Quả: Mi mới béo! Cả nhà mi đều béo!

Cửu Phong thấy em trai đáng yêu, liền cúi đầu hun một cái: “Moa!”

Vu Tiểu Quả: “...” Ta xè cho mi coi!

Xè xè, Cửu Phong dời mắt, thấy cái mông tròn của em trai nhếch lên, tự xè đầy ra người mình.

Vu Tiểu Quả: Đậu má! Quên suy xét đến tư thế!

Cửu Phong cười quái dị, không phải nó đang cười nhạo Vu Tiểu Quả, nó chỉ thích cười như vậy.

“Ai nha, em trai lại tiểu nữa rồi.” Tô Môn luống cuống tay chân lấy khăn vải ra từ cốt khí trữ vật mà lau cho Vu Tiểu Quả, sau đó bỏ cái tã đã dùng vào một cái cốt khí trữ vật khác.

Cửu Phong không chê em trai bẩn, lại bế lên moa một cái.

Tô Môn thì sờ sờ ‘chim chích bông’ của em trai, nhéo nhẹ: “Không được tùy tiện tiểu như vậy nữa, muốn tiểu thì phải kêu.”

Vu Tiểu Quả: “...A a a!” Tức chết ta mà! Ba Mặc xấu, ba Mặc ngốc, ba có thể nghe hiểu chim thú nói chuyện, vì sao không nghe hiểu ta hả?!

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đang bàn bạc, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ba đứa nhỏ một cái, thấy tụi nó chơi vui vẻ, hai đứa lớn chăm cho đứa nhỏ cũng khá tốt, liền không quản tụi nó nữa.

Nguyên Chiến càng không có khái niệm gì đối với việc nuôi dưỡng trẻ nhỏ, trong mắt hắn, trẻ sơ sinh, cho ăn cho uống là được rồi, mấy chuyện khác không cần người lớn phải quản nhiều, nam nữ xung quanh hắn đều nuôi trẻ con như thế. Hơn nữa, con của hắn còn không cần phải uống sữa, uống nước thôi mà cũng có thể béo thành như
vậy, rất dễ nuôi.

Vu Tiểu Quả vô cùng buồn bực và nghẹn khuất, nó không phải chỉ uống nước là có thể lớn lên đâu, nó cũng cần đồ ăn mà! Nó đặc biệt thích ăn thịt, nhưng hai người cha của nó đều không cho nó ăn, rõ ràng nó đã mọc răng rồi mà!

Ba Mặc của nó còn lấy cho nó một đống sữa động vật... không dễ uống tý nào, tanh muốn chết, nó thà chỉ uống nước!

Nghiêm Mặc thì không lo, thằng con của hắn đặc biệt khỏe mạnh, hai đứa lớn kia dù có lăn lộn nó thế nào thì cùng lắm cũng gào mấy cái, chưa từng xảy ra vấn đề gì lớn, hắn chỉ sầu thằng con hắn kén ăn quá, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, nhất là ghét uống sữa, mà đáng giận là Cửu Phong lén đút nó ăn sâu thì lại chịu ăn, mà vẫn không chịu uống sữa!

“Chắc là nó cần nhiều năng lượng.” Cha Chiến an ủi tư tế đại nhân nhà mình.

Nghiêm Mặc thở dài: “Tôi biết, nhưng thằng nhóc kia không thể cứ chọn thứ có năng lượng cao mà ăn, dinh dưỡng phải cân đối chứ. Huống chi nó là người, không còn là quả Vu Vận chỉ biết cắn nuốt nữa. Ngay cả sâu sống mà nó cũng dám nuốt, về sau nó còn cái gì không dám ăn chứ?”

“Sâu cũng được mà, trước kia tôi từng ăn rồi. Nó muốn ăn thì để cho nó ăn đủ, kiểu cái gì cũng ăn như nó mới là dễ nuôi.”

“Nó không phải cái gì cũng ăn đâu!” Nghiêm Mặc trừng hắn: “Anh không phát hiện trọng điểm à? Nếu cái gì chúng ta cũng chiều nó, nó muốn liền lấy tới cho nó ăn, sau này, nếu bản tính cắn nuốt của nó lại nổi lên thì làm sao bây giờ? Chúng ta phải kiềm chế nó ngay từ nhỏ.”

“Như vậy có gây bất lợi đến việc nó trưởng thành không?” Nguyên Chiến rất đồng ý với ý kiến của Nghiêm Mặc, nhưng người mới được làm cha cũng sẽ suy nghĩ cho con trai một chút.

“Đương nhiên là không.” Nghiêm Mặc cam đoan: “Mỗi ngày tôi đều kiểm tra tình trạng thân thể nó, tôi có thể chắc chắn với anh rằng, thân thể thằng nhóc này vô cùng khỏe mạnh, dinh dưỡng còn thừa thãi! Bởi vì nó tham năng lượng như vậy, Cửu Phong lại cưng nó, anh xem, mới đẻ có mấy ngày mà đã béo thành một cục!”

Nguyên Chiến cười, buổi tối hai phu phu ngủ còn kẹp một quả cầu thịt ở giữa cũng rất vui, quả thịt cầu này còn thích chui vào trong túi dưỡng thai, nhất quyết đòi ngủ với em trai của nó, cũng may túi dưỡng thai có thể to cũng có thể nhỏ, chen thêm một quả cầu thịt cũng không sao cả.

Điều khiến Nguyên Chiến vui vẻ nhất là, mỗi ngày Cửu Phong đều tranh quyền ngủ cùng Vu Quả với hai người bọn hắn, tiếc là con trai lớn nhà hắn không nỡ rời xa ba Mặc của nó! Nên mỗi khi thấy cái mặt nhỏ uể oải của Cửu Phong, hắn liền có thể vui sướng mà ăn nhiều thêm hai miếng thịt.

Có điều, tâm tình vui vẻ này của Nguyên Chiến chỉ giữ được đến nửa tháng, nửa tháng sau, mỗi tối hắn đều chủ động ném thằng con lớn và cả túi dưỡng thai cho ông nhỏ Cửu Phong.

Những chuyện lặt vặt không nói nhiều nữa.

Chạng vạng, một con chim bay nhanh đến chỗ Cửu Phong, kêu to một trận với nó.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, hắn nghe hiểu ⸺ nói đến cũng thật thú vị, hắn có thể nghe hiểu ‘ngôn ngữ’ của đại đa số sinh vật, nếu có tiếp xúc trực tiếp về mặt thân thể thì còn có thể hình thành mối liên hệ trên tinh thần, nhưng đối với Vu Tiểu Quả, năng lực của hắn lại vô dụng, từ khi Vu Tiểu Quả được sinh ra, mối liên hệ giữa bọn hắn như bị ăn đi, mặc cho Vu Tiểu Quả và hắn cố gắng thế nào, hắn cũng chỉ có thể đoán mò những gì mà Vu Tiểu Quả muốn biểu đạt.

Nghiêm Mặc đoán, nguyên nhân rất có thể là vì Vu Quả mang huyết mạch của hắn, cũng có di truyền một phần năng lực của hắn, mà hai người mang hai năng lực tương đồng ở cạnh nhau, để tự bảo hộ mình ⸺ khả năng phòng ngự trên sức mạnh linh hồn của tộc Thiện Ngôn đều rất mạnh, có lẽ vì để tránh cho người mang năng lực tương tự ảnh hưởng tới mình, mà hai người cùng có năng lực câu thông của tộc Thiện Ngôn sẽ rất dễ dàng tạo ra hiện tượng ‘chập mạch’, trước hết cần phải điều chỉnh, hoặc tìm ra phương pháp kết nối thích hợp mới được.

“Được rồi, các vị, đừng chơi với con trai tôi nữa, có việc để làm rồi đây, nên làm thôi.” Nghiêm Mặc vẫy tay bảo đám người Tư Thản qua đây.

“Lần này là oan chủ ở đâu?” Nguyên Chiến vứt khúc xương xuống, hỏi.

“Cách nơi này không xa, gần Thủy Thành.” Nghiêm Mặc bắt đầu vẽ bản đồ trên mặt đất.

Chờ khi đám người Tư Thản chơi với Vu Tiểu Quả xong thì đi qua, bản đồ đã thành hình.

Nghiêm Mặc chỉ vào bản đồ nói: “Trên cơ bản thì cũng cùng với lộ tuyến mà chúng ta đặt ra, chờ khi giải quyết xong Hữu Giác Nhân ở nơi này thì chúng ta có thể đẩy mạnh tiến độ đánh sâu vào lục địa. Mà những nơi trong lục địa bị Hữu Giác Nhân chiếm lĩnh không nhiều lắm, tiếp theo chúng ta xuất phát về Cửu Nguyên là được.”

“Cậu nói có chim chóc đưa tin cho cậu, tộc Hữu Giác đang phái người đi gặp bộ lạc Đỉnh Việt, hình như muốn hợp tác với bọn chúng?” Tư Thản hỏi.

“Đỉnh Việt không vội, bây giờ binh lực của chúng ta không đủ để chia làm hai, chỉ cần Đỉnh Việt không ngu ngốc thì sẽ không lập tức đáp ứng việc hợp tác với tộc Hữu Giác, trừ phi bọn họ muốn bị các chủng tộc có trí tuệ trên đông đại lục liên hợp lại tấn công.”

“Nhưng bọn chúng có dã tâm.” Nguyên Chiến nhìn bản đồ, chỉ chỉ: “Một phần nơi này là của Thủy Thành, nhưng đây lại là nơi tiếp giáp với lãnh địa của bộ lạc Đỉnh Việt, Thủy Thành đã chịu tổn thất rất lớn, về sau dù tộc Hữu Giác có bị đánh đuổi, chỉ sợ bọn họ sẽ không giữ được khu đất này, đến lúc đó Đỉnh Việt chỉ cần hơi duỗi tay ra một chút, nơi này rất có khả năng sẽ bị bọn chúng cắt mất.”

Nghiêm Mặc gật đầu: “Đúng vậy thật.”

“Em có biện pháp gì tốt không?” Nguyên Chiến đang chờ mong Nghiêm Mặc có thể giúp hắn mở mang tầm nhìn và đầu óc một chút.

Nghiêm Mặc cẩn thận suy nghĩ: “Tôi có một ý tưởng vẫn chưa hoàn thiện hết, A Chiến, chúng ta vừa đánh vừa trải đường đi.”

“Hửm?” Không chỉ Nguyên Chiến, những người khác cũng nhìn về phía Nghiêm Mặc.

“Trải đường, xây đường, nối liền với Cửu Nguyên.” Nghiêm Mặc càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này rất được, vừa rồi vẫn còn chưa hoàn thiện, nhưng bây giờ hắn lại vô cùng mong muốn có thể thực hiện ý tưởng này: “Tổ Thần có nói, muốn con dân hạnh phúc, phải có đường. Muốn chiếm lĩnh nhiều địa bàn hơn nữa, phải có đường. Có đường mới có thể kết nối hết thảy, có đường thì làm gì cũng tiện.”

Mọi người có chút đăm chiêu, cả đám hơi mờ mịt.

Nghiêm Mặc đành phải nói kỹ hơn: “Các anh ngẫm lại, nếu chúng ta có thể trải một con đường nối từ bờ biển tới thẳng Cửu Nguyên, vậy về sau chẳng phải chúng ta muốn lui tới nơi này sẽ rất tiện sao?”

Nguyên Chiến là người đầu tiên phản ứng lại: “Kẻ địch cũng rất tiện.”

Nghiêm Mặc nhún vai: “Chúng ta chiếm hết cái địa bàn này là xong.”

Nguyên Chiến rất bình tĩnh và lý trí nói: “Cửu Nguyên có quá ít người, địa bàn thì quá rộng chiếm được cũng sẽ mất đi rất nhanh.”

“Áp dụng phương thức thực dân nhẹ.” Nghiêm Mặc biết bọn họ không hiểu, vừa vẽ trên bản đồ vừa giải thích: “Chúng ta có thể xây thành ở những địa điểm quan trọng làm cứ điểm của Cửu Nguyên, những nơi khác chúng ta không tỏ rõ sự thống trị và chiếm lĩnh, ngược lại, chúng ta cung cấp các loại vật tư bao gồm thức ăn và vũ khí cấp
thấp cho các chủng tộc có trí tuệ ở địa phương, đồng thời giao dịch các loại đặc sản với bọn họ. Khi giao dịch, người của chúng ta sẽ tuyên truyền những chỗ tốt của Cửu Nguyên ra xung quanh, tỷ như việc chúng ta không có nô lệ, ai cũng có thể ăn no, ai cũng có nhà ở, người già có chỗ dựa, trẻ con có nơi học, tỉ lệ sinh đẻ và tỉ lệ sống sót đều rất cao.”

“Còn nữa, chúng ta có thể kích phát chiến sĩ thần huyết, và giúp chiến sĩ cấp cao đột phá.” Nguyên Chiến bổ sung, sau đó vỗ đùi: “Tôi hiểu ý em!”

Tư Thản cũng hiểu rõ ít nhiều, những người khác vẫn chưa hiểu lắm, nhưng nghe nói Cửu Nguyên có nhiều ưu điểm như vậy, nghĩ thầm rằng nếu mình là những người sống xung quanh, lại còn mang thân phận nô lệ, vậy chắc chắn sẽ gia nhập Cửu Nguyên. Vì thế, những người không hiểu sau khi nghĩ đến điểm này cũng đã hiểu.

Nghiêm Mặc cười khen ngợi: “Việc xây đường là công lao của anh, cũng là điều kiện cho thủ lĩnh Cửu Nguyên triển lãm năng lực của mình. Ngẫm lại xem, về sau chỉ cần có ai đi trên con đường này, bọn họ sẽ nghĩ đến anh. Anh xây nó càng tốt, nhân loại và phi nhân loại đi trên đường cũng sẽ càng kính nể thực lực của anh. Thế nào? Muốn thử một chút không?”

Nguyên Chiến suy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên, cái răng nanh nhọn hơi lộ ra: “Vì sao không thử? Vừa lúc có thể xem như rèn luyện.”

Nghiêm Mặc lại nhìn về phía những người khác: “Trải đường cần rất nhiều năng lực, không chỉ là hệ thổ, hệ hỏa, hệ mộc, hệ thủy, mà bao gồm cả hệ gió, bất kỳ loại năng lực nào cũng cần đến, mọi người cùng nhau thử xem, nói không chừng các anh sẽ thích loại vận động này đó.”

Những người khác cảm thấy thú vị, muốn thử xem, ngay cả Tư Thản cũng nói y có thể giúp mọi người gọi các âm hồn nhường đường khi trải đường.

Bàn đến việc vui, mọi người liền hớn hở làm ngay.

Bởi vì đây là lần đầu tiên phối hợp, nên tất cả mọi người có chút loạn, sau khi bận bịu một lúc, cuối cũng cũng tìm được quy tắc.

Đầu tiên Nguyên Chiến sử dụng năng lực điều khiển thực vật, cùng các chiến sĩ hệ mộc khác dời toàn bộ cây cỏ trên đường đi.

Tiếp theo, Nguyên Chiến và các chiến sĩ hệ thổ cùng nhau trải đường.

Tiếp theo, Nguyên Chiến và các chiến sĩ hệ hỏa gia cố cho con đường.

Ở chỗ này Nghiêm Mặc chen vào nhắc tới xi-măng và phương pháp chế tạo.

Kết quả Nguyên Chiến và các chiến sĩ ma của tây đại lục theo phía sau lăn lộn một thời gian, liền thật sự làm ra tỉ lệ xi-măng của hỗn hợp đất, hơn nữa thành phẩm làm ra còn cứng hơn xi-măng bình thường nhiều, chắc chắn, bền bỉ, trơn nhẵn, còn có độ co dãn tốt hơn nhựa đường.

Một con đường, tất cả các chiến sĩ đều dốc hết năng lực cực hạn của mình, có lẽ thành quả trước mắt tạo ra hiệu quả chấn động lớn, nên mọi người càng trải càng nghiêm túc, về sau, tất cả mọi người đều xem trải đường như việc chính, mà tiêu diệt Hữu Giác Nhân lại thành việc phụ.

Hơn ba mươi chiến sĩ thần huyết dùng dị năng trải đường đương nhiên khí thế khác với người thường, ngay cả Nghiêm Mặc nhìn cũng phải chấn động.

Nghiêm Mặc cũng không nghĩ tới, hắn chỉ tùy ý nói một câu, việc trải đường lại biến thành hạng mục huấn luyện cố định của các chiến sĩ Cửu Nguyên sau này, điều này cũng làm khu vực xung quanh Cửu Nguyên liên tiếp xuất hiện nhiều con đường, mà người, vật, chế độ và các tri thức của Cửu Nguyên thì truyền đi khắp thiên hạ, du nhập vào tất cả các chủng tộc có trí tuệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp