*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

bd5f98aa4cd7f28419fb1ac4b609f952

“Qua đây qua đây, này nhân loại đến từ lục địa khác, chơi với chúng tôi đi.”

Nguyên Chiến là người đầu tiên tỉnh lại, vừa cử động được liền nhảy dựng lên, nhưng di chứng để lại khi xuyên qua đường hầm không gian làm hắn hơi lảo đảo.

Hình như vừa rồi hắn giẫm phải cái gì đó. Nguyên Chiến cúi đầu, nét mặt khẽ biến.

Thân thể ông Hách là yếu nhất, quỳ rạp trên mặt đất không có chút phản ứng nào.

Cửu Phong đầu váng mắt hoa, vỗ cánh phành phạch, bay như con chim xỉn, đâm chỗ này đâm chỗ kia, ủi đầu vào người Nguyên Chiến: “Kiệt!”

Ông Hách rên một tiếng, thân thể cũng bắt đầu cử động.

Cửu Phong té xuống, rồi lại nhanh chóng vỗ cánh bay lên đầu Nguyên Chiến: “Kiệt! Đây là đâu? Thật nhiều quái hai chân bị chết!”

Nguyên Chiến rút cái chân trần vừa giẫm thủng một cỗ thi thể hư thổi, chùi chất nhầy từ thi thể dính trên chân lên mặt đất, rồi tạo nước cọ rửa.

Đồng thời xách ông Hách lên, để ông ra xa mấy cỗ thi thể.

Nơi bọn họ rơi xuống cực kỳ không ổn, trên mặt đất trải đầy mấy chục cỗ thi thể, nam nữ già trẻ đều có, trên người không thấy vết thương do vũ khí tạo thành, đa số thi thể thoạt nhìn đều rất gầy, nhưng chắc chắn không phải do chết đói, mà như là...

Nguyên Chiến nhớ tới một sự kiện khi hắn còn nhỏ, bộ lạc Nguyên Tế cũng từng phát sinh trận tử vong quy mô lớn, đó cũng là đầu hạ, rất nhiều người sinh bệnh, người già và trẻ nhỏ ngã xuống trước, lúc đó lão tư tế Thu Thực nói đây là trừng phạt của thần dành cho họ, vì hồi mùa xuân bọn họ săn mấy con thú mẹ mang thai.

Hiện giờ nhớ lại, có lẽ đây chính là dịch bệnh mà Mặc từng nói với hắn. Bởi vì một vài thứ dơ bẩn mà mắt thường không nhìn thấy được tiến vào cơ thể, người sẽ sinh bệnh, hơn nữa chúng còn lây lan cho những người khỏe mạnh khác.

Mặc nói chúng cũng giống như dã thú, mục đích của chúng cũng là sinh tồn và kéo dài, mà nhân loại cùng các sinh vật khác là con mồi và thức ăn của chúng.

Có điều, nguyên nhân tử vong rốt cuộc có phải vì dịch bệnh hay không, còn phải xác nhận lại. Bởi vì trúng độc, nguyền rủa và một vài vu thuật đáng sợ cũng có thể tạo nên tình trạng này.

“Kiệt! Có quái hai chân tới!” Cửu Phong nhìn được rất xa, nên nhắc nhở Nguyên Chiến: “Bọn chúng có vũ khí!”

“Mày cũng là quái hai chân đó, đồ quái hai chân không có tay.” Nguyên Chiến chuyển Mặc Sát trên lưng qua bên hông, lại sờ sờ cái rương gỗ sau lưng, xác định đá Thần Huyết vẫn còn đó thì yên tâm.

“Kiệt! Không có tay thì sao, ta có cánh! Có cánh!”

“Ờ, quái hai chân có cánh.”

Cửu Phong chẳng những không tức giận, mà còn rất kiêu ngạo, cười khặc khặc: “Ta chính là quái hai chân có cánh, ta có thể bay, anh không thể, khặc khặc!”

“Chuyện sớm hay muộn thôi.” Nguyên Chiến tin rằng rồi mình cũng sẽ bay được, đồng thời quay đầu quan sát bốn phía.

Đây trông như một khu đồng bằng, nhìn ra xa có thể thấy được núi, không cao, phần lớn đều là núi lẻ và nhỏ.

Gần chỗ này, phía sau bọn họ có một dãy núi nhỏ chạy dài, cây và nước trên núi thoạt nhìn rất phong phú, có con đường đất kéo dài vào tận trong núi. Mà trước dãy núi là một vùng đất bằng, dưới chân núi có không ít nhà gạch, lại nhìn ra xa, có thể thấy loáng thoáng kiến trúc quần thể cỡ lớn.

Đây là tây đại lục? Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Không, hình như có gì đó không giống. Nguyên Chiến hít sâu một hơi, loại mùi thi thể thối ra thì không khí nơi này làm hắn cảm thấy... có chút khô khốc? Không phải khô ráo, mà như kiểu một loại vật chất quan trọng nào đó không đủ, đồng thời lại như nhiều thêm một thành phần khác.

Nguyên Chiến thử tạo một cây gai đất, vẫn ổn, năng lực chủ yếu của hắn vẫn có thể dùng, vừa rồi sử dụng năng lực điều khiển nước cũng không thành vấn đề.

Rốt cuộc ông Hách cũng bò dậy được cùng nhìn qua đám người cách đấy không xa đang múa may vũ khí, lớn tiếng quát cái gì đó với bọn họ, nhưng những người đó lại không có ai dám tới gần.

“Các người là ai?”

“Ở đó làm gì?”

“Các người từ đâu tới đây?”

Đám người căng thẳng siết chặt thanh giáo rống to với bọn họ, tiếc là ba người Nguyên Chiến không ai có thể nghe hiểu đối phương nói gì.

“Nếu Mặc nếu ở đây thì tốt rồi.” Nguyên Chiến vỗ vỗ lưng ông Hách, hỏi ông: “Có đi được không?”

Ông Hách gật đầu: “Đầu còn hơi choáng, nhưng không sao đâu, đi được.”

“Trước hết rời khỏi nơi này đã.” Nguyên Chiến không muốn khó khăn lắm mới đưa người đến đây còn chưa kịp phát huy tác dụng thì đã vô cớ mà chết.

“Cửu Phong, đừng quậy.” Dù gì cũng là người nhà, vẫn nên nhắc nhở một chút.

“Kiệt!” Tuy Cửu Phong vẫn còn là chim non, nhưng nó vẫn rất cảnh giác, không cần Nguyên Chiến nhắc, tự nó đã bay lên không trung.

Nguyên Chiến dẫn ông Hách đi về phía đám người.

Những người đó thấy hai người đi qua, liền lùi về sau, nhưng không lùi về được bao nhiêu thì có một chiến sĩ trong đó bước lên phía trước, hô to cái gì với Nguyên Chiến.

Nhưng Nguyên Chiến nghe không hiểu, bước chân cũng không dừng lại.

Người nọ hét lớn.

Lập tức, đám người kia chỉa đầu mâu vào hai người Nguyên Chiến.

Ý là không cho bọn họ đi qua? Nhưng vậy thì làm sao hắn hỏi xem Nghiêm Mặc ở đâu? Ám Thần kia nói, bởi vì hắn chỉ có tóc của Mặc, hơn nữa đường hầm không gian còn không có vị trí xác định, khoảng cách càng xa thì sai số càng lớn, nó có thể đưa bọn họ đến vùng phụ cận của người muốn tìm, chứ không nhất định sẽ đưa đến ngay cạnh người đó.

Nhưng Ám Thần cũng khẳng định, trừ phi đường hầm không gian xảy ra vấn đề, thì nơi bọn họ đến sẽ không cách người muốn tìm quá xa.

Người nọ hô lớn: “Các người không được qua đây, nếu qua đây, chúng tôi sẽ ra tay!”

Nguyên Chiến không hiểu, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

“Các người dám! Mọi người chuẩn bị, tôi hô phóng thì phóng! Tuyệt đối không thể để họ qua!”

Nguyên Chiến cách những người đó càng lúc càng gần.

Người nọ thấy khí thế của Nguyên Chiến không giống người thường, điều này làm anh ta có chút do dự, nhưng trên đầu đối phương không có sừng, không phải tộc Hữu Giác, hơn nữa đối phương chỉ có hai người, suy xét đến việc những người này xuất hiện một cách đột nhiên, lại đi ra từ đống xác, vì số thôn dân còn lại, người nọ cắn răng. phất tay: “Phóng! Giết chết bọn họ!”

Mấy chục thanh giáo cùng bay về phía hai người Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến nhếch miệng, đã lâu rồi không bị kiểu tấn công đơn thuần và sơ cấp như vậy tập kích, thật là hoài niệm.

...

Ở một nơi khác, Nghiêm Mặc dùng khăn tẩm nước thuốc bịt mũi và miệng, một chân bước vào thung lũng. Có cái gì đó lướt qua mặt hắn, như là gió nhưng không phải gió.

Nghiêm Mặc nhất thời không thể phân biệt được, đành phải tạm thời mặc kệ nó.

Thung lũng này rộng hơn hắn tưởng, chính giữa có một dòng suối nhỏ uốn lượn, hai bờ dòng suối rải rác một ít nhà gạch lẫn nhà tranh, một vài nơi bằng phẳng được khai khẩn làm ruộng.

Nhiệt độ trong thung lũng cao hơn bên ngoài một chút, hơn nữa, độ ẩm khá cao, đồng thời còn có mùi thối của tử thi không biết đã phơi sương bao nhiêu ngày cùng với mùi tanh tưởi của hỗn hợp phân và nước tiểu, thứ mùi đó đặc sệt trong không khí không tản đi.

Một ít thi thể nằm nhoài bên dòng suối nhỏ, có cái còn trực tiếp nằm hẳn trong dòng suối.

Trong thôn không có khói bếp, không có tiếng người, không có tiếng kêu của động vật, ngay cả tiếng gió cũng không.

Nên cảm thấy may mắn vì hai ngày này không có gió thổi sao? Nếu không thì thôn Đất Trũng cách khu thung lũng này gần như vậy chỉ sợ bệnh dịch sẽ lây lan tới nỗi không còn bao nhiêu người sống được.

Thôn vu Hậu Nữ khàn giọng hô: “Tất cả... đều đã chết?!”

Nghiêm Mặc cẩn thận tiến sâu vào: “Anh qua khu nhà tranh bên kia, tôi đi bên này, xem xem trong nhà còn người sống không?”

“Được!” Hậu Nữ lập tức vòng qua dòng suối nhỏ đi phía bên kia.

Trước tiên Nghiêm Mặc kéo những thi thể ngâm trong suối lên bờ, không biết hạ du của dòng suối này thông tới đâu, nếu là cái hồ nước kia, dân thôn tám chín phần mười sẽ thải phân và nước tiểu vào dòng suối này, cái hồ đó thật sự không thể dùng để uống trong một khoảng thời ngắn.

Hắn có thể nhắc nhở người thôn Đất Trũng, nhưng cái hồ nước kia có lưu vực chảy, nơi nó chảy qua phải làm sao đây? Kiểu ô nhiễm trên thượng du như thế này, vùng hạ du nằm trong khoảng cách ngắn sẽ rất xui xẻo.

Hiện giờ, hắn chỉ hy vọng tình hình của thượng du phía trên dòng suối đỡ hơn một chút.

“Ha ha, quá trời người chết.” Có lẽ Vu Quả biết bọn họ đã không còn ở đông đại lục, nên cũng không giữ im lặng nữa.

“Đô Đô thế nào rồi?” Một hòn đá nhỏ lăn đến bên chân Nghiêm Mặc, hắn không thèm để ý mà nhẹ nhàng đá ra.

“Rất tốt.”

“Sao mày không cho nó ra nói chuyện với ba?” Nghiêm Mặc rất bất đắc dĩ.

“Sức mạnh linh hồn của nó quá yếu, duy trì không được bao lâu.” Vu Quả nghiến răng: “Đến bây giờ ta vẫn còn trong cơ thể ba, không phải là vì nhóc con này à?! Vốn dĩ Nguyên Chiến chia cho ta nhiều năng lượng của đá Thần Huyết như vậy đã đủ để ta ra ngoài rồi, nếu không phải sợ ta ra rồi, linh hồn thằng nhóc này sẽ tan đi mất, thì...”

Tim Nghiêm Mặc nhảy lên, vô cùng chân thành và thật lòng nói: “Vu Quả, cảm ơn.”

Vu Quả rầm rì: “Nó và ta là một thể hai hồn, bọn ta là anh em, ta giúp nó... cần ba cảm ơn cái gì!”

“Mày nói đúng.” Nghiêm Mặc cười, cười vô cùng dịu dàng: “Hai đứa là anh em, đều là con ba. Ba rất vui, cực kỳ vui khi Đô Đô có được một người anh tốt như vậy.”

“Hứ!” Thằng nhóc thúi còn chưa ra đời đã thẹn thùng, hung dữ mà hứ một tiếng.

Nghiêm Mặc cười đến hai mắt cong cong: “Vu Quả, nói cho ba biết, có biện pháp gì giúp sức mạnh linh hồn của em trai tăng lên không? Dù là cái gì, chỉ cần có lợi cho hai đứa, ba cũng sẽ nghĩ cách làm cho hai đứa.”

“Vậy nhanh nhanh tìm cái vật mà lúc nãy ta nói đi.”

“Được, ba nhất định sẽ nhanh nhanh tìm, chờ khi xử lý xong dịch bệnh ở đây, chúng ta sẽ tới thành Ô Càn.” Nghiêm Mặc hạ quyết định, nhưng không biết là thời gian hắn tới thành Ô Càn sẽ sớm hơn những gì hắn dự đoán.

Một tiếng đủ để bọn họ đi qua cái thôn này, Hậu Nữ đi tới chỗ Nghiêm Mặc, lắc lắc đầu: “Không một ai sống cả.”

“Bên tôi cũng vậy.” Nghiêm Mặc hơi ngẫm nghĩ, hỏi: “Anh có quen thôn vu và thôn trưởng của bọn họ không? Có thi thể của hai người đó không?”

“Bên tôi không thấy. Bên ngài thì sao?”

Nghiêm Mặc lắc đầu: “Tôi cũng không thấy có ai ăn mặc giống như thôn vu.”

Hậu Nữ hoài nghi: “Có lẽ người của thôn Thung Lũng không chết sạch, người sống sót đều chạy vào núi.”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Hậu Nữ về phía dãy núi không lớn lắm nhưng cây cối rậm rạp, dãy núi này nhìn từ xa rất giống dạng hình ' )( ' ở giữa là một cái khe, có điều, hai đầu không trống trải như vậy, mà là những con đường nhỏ quanh co ngoằn ngoèo, suối nước chảy vào từ đầu tây, rồi chảy xuống lòng đất ở đầu đông.

“Lối đi ở phía Tây Bắc dẫn tới đâu?”

“Thôn Tiền Sơn.”

“Có phải trên núi còn đường khác không?”

“Còn.”

Nghiêm Mặc vẽ một cái bản đồ địa hình đại khái trên mặt đất, trước mắt đã biết: Thôn Tiền Sơn nằm bên phải phần đầu dấu móc, thôn Đất Trũng cũ thì nằm bên phải phần đuôi dấu móc, thôn Đất Trũng mới thì nằm bên trái phía dưới dấu móc.

Lúc vẽ địa hình, mặt đất như bị gió thổi mà cử động, phập phồng phập phồng, chặn những đường cong hắn vừa mới vẽ ra. Gì vậy? Nghiêm Mặc cảm thấy có gì đó kỳ lạ, không biết có phải ảo giác của hắn không, mà hắn cứ cảm thấy bên cạnh như có cái gì đó.

Cười cười, Nghiêm Mặc đè mạnh nét vẽ.

Hậu Nữ xem hắn vẽ, rồi cũng ngồi xổm xuống dùng nhánh cây huơ huơ chỉ cho hắn: Khu đất bằng bên trái phía trên dấu móc và dãy núi bên trái dấu móc, dưới chân núi đều có thôn xóm; dưới thôn Đất Trũng cũng có thôn xóm khác, cơ mà khá xa; thành Ô Càn nằm ngay phía trên chỗ hai dấu móc tựa lưng với nhau, cũng chính là phía Tây.

Nghiêm Mặc đang định nói đến thôn Tiền Sơn xem thử thì thôn vu Hậu Nữ đã thở dài trước: “Thôn Tiền Sơn không có quan hệ tốt với chúng tôi, thường xuyên đánh nhau vì tranh đoạt con mồi trong núi, biên giới trong núi rất khó phân chia, đôi khi bọn họ nói là đuổi theo dã thú nên mới chạy quá biên giới, chúng tôi cũng hết cách với bọn họ.”

“Phải đi một chuyến, bao gồm cả những thôn xung quanh cũng phải đi.” Ban đầu hắn cho rằng thôn Đất Trũng là ngọn nguồn dịch bệnh, nhưng thấy thôn Thung Lũng này chết còn nhiều hơn, nên hắn không dám chắc.

Thôn vu Hậu Nữ không trả lời ngay.

Nghiêm Mặc biết trong lòng y nghĩ gì: “Có phải anh cảm thấy thôn Tiền Sơn không có quan hệ tốt với các anh, dù chết hết cũng không liên quan gì tới các anh? Thậm chí còn có lợi cho các anh, đúng không?”

Hậu Nữ lúng túng, trong lòng y đúng là nghĩ như vậy.

Nghiêm Mặc hiểu, làm một thôn vu, đương nhiên phải suy xét đến lợi ích của thôn mình, lúc đám người Thượng Thành khiêu khích hắn, hắn cũng ước gì tất cả bọn họ chết hết đi.

“Đó là trước khi phát hiện bệnh dịch tả, một khi bệnh dịch tả bùng nổ, bọn họ ở trên thượng du các anh, lại nằm trước con đường dẫn đến thành Ô Càn của các anh, nếu không biết tình huống của bọn họ, không xử lý thi thể của bọn họ, thì người thôn Đất Trũng chỉ có thể hoàn toàn rời khỏi đây.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Hậu Nữ giật mình.

“Tin tôi đi, chắc chắn sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa. Tôi nghĩ thành Ô Càn đến tận bây giờ mà còn chưa xuất binh giải quyết các anh, đó là vì muốn chờ các anh tự chết hết, sau đó bọn họ chỉ cần tới đốt cháy thi thể là được rồi. Nhưng nếu bệnh dịch lan tới thành Ô Càn, vị thành chủ kia chỉ cần không phải kẻ ngu, ông ta nhất định sẽ không tiếp tục chờ đợi như vậy, mà chủ động tiêu diệt nguồn gốc nguyên nhân.”

“Được, tôi đi cùng ngài một chuyến, có điều trước tiên tôi phải nói cho ngài biết, người thôn Tiền Sơn hung hãn hơn thôn Đất Trũng chúng tôi nhiều, hơn nữa bọn họ ở gần thành Ô Càn, nên dù là dân cư hay chiến sĩ, bọn họ đều nhiều hơn chúng tôi. Mặt khác, nếu để họ biết ngài là thần sứ của một vị thần khác, rất có thể bọn họ sẽ vì chút phần thưởng mà bán đứng ngài cho thần điện thành Ô Càn.”

Nghiêm Mặc nhíu mày, hắn không ngại chuyện thôn dân hung hãn, nhưng mật báo cho thành Ô Càn ư? Cái này có chút phiền toái rồi đây. Hay là giấu thân phận?

“Người của các thôn khác thế nào? Có thân quen với các anh không?”

Hậu Nữ nghe Nghiêm Mặc có chút dao động, lập tức phấn chấn nói: “Có, chúng tôi với thôn Quả Lửa có quan hệ rất tốt, đa số phụ nữ bên chúng tôi đều gả cho trai tráng thôn bọn họ, thôn bọn họ cũng vậy.”

“Thôn Quả Lửa? Là thôn nằm bên trái gò núi?”

“Đúng vậy.”

“Đi, chúng ta tới đó xem trước.”

Hậu Nữ cũng lo lắng cho thôn Quả Lửa, tuy rằng lần trước bọn họ đã phái người đi xem, nói là không có ai bị bệnh hết, nhưng lần trước đã cách bảy tám ngày, hiện giờ không biết ra sao rồi.

Nghiêm Mặc và Hậu Nữ quay đầu lại đi, trong thung lũng không có đường đi lên vách núi chênh vênh, chỉ có thể đi ra theo con đường nhỏ, sau đó lại vòng lên núi bằng đường bên ngoài.

“Kiệt ⸺!”

Nghiêm Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, hình như vừa rồi hắn nghe thấy tiếng Cửu Phong?

Trên trời không có bóng chim khổng lồ xuất hiện, âm thanh kia cũng không xuất hiện lần thứ hai.

Nghiêm Mặc lắc đầu cười nhạo. Hắn mới đến được hai ngày, dù Cửu Phong có tiến thêm một cấp thì sao có thể bay ngàn km chỉ trong một giờ, cũng không thể vượt biển đuổi tới nhanh như vậy, lại còn bay tới nơi chính xác mà hắn đang ở.

Bây giờ mới bao lâu? Hắn quá nhớ nhung nên gặp ảo giác sao?

Ba người Hậu Sư đứng gác ở cửa thung lũng thấy hai người Nghiêm Mặc đi ra thì vui cực.

Hậu Sư lớn tiếng chào hỏi: “Thôn Thung Lũng thế nào? Có rất nhiều người chết sao?”

“Rất nhiều. Hậu Thượng, Hậu Dư, hai người các anh về thôn báo tin trước, nói tôi và thần sứ đại nhân tới thôn Quả Lửa một chuyến, nếu đêm nay không trở lại, bọn họ cũng không cần lo lắng.”

“Vâng.”

“Hậu Sư, anh đi cùng chúng tôi, trên đường đi dựa vào anh.” Tuy bên cạnh có một vị thần sứ lợi hại hơn, nhưng thôn vu Hậu Nữ vẫn theo bản năng mà dựa vào vị chiến sĩ tên Hậu Sư này.

Hậu Sư vỗ ngực: “Có tôi ở đây, hai người không cần sợ, bảo đảm sẽ đưa hai người đến thôn Quả Lửa bình yên vô sự.”

Đường đi lúc sau, Hậu Sư cầm thanh giáo trong tay đập đánh bụi cỏ bụi cây đằng trước, hắn dẫn đầu mở đường.

Thôn vu Hậu Nữ dùng dây thừng cột chặt ống quần, trong tay cũng cầm một nhánh cây dài để dò đường.

Thôn Quả Lửa và thôn Đất Trũng cách nhau không xa, nhưng bởi vì đường núi khó đi, nên tốn nhiều thời giờ hơn lúc đến thôn Thung Lũng.

Mới đầu Nghiêm Mặc đi đường còn cẩn thận nhìn dưới chân, nhưng đi trong chốc lát, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó, nó giống như một kiểu thăm dò từng li từng tí, cũng vừa giống như có những tinh linh mà mắt thường không nhìn thấy được đang nghịch ngợm.

“Linh hồn là thật...”

“Không giống như nhân loại...”

“Cậu có thể nghe thấy chúng tôi không?”

“Cậu có thể nhìn thấy chúng tôi không?”

“Hì hì, chơi với chúng tôi đi.”

“Qua đây qua đây, này nhân loại đến từ lục địa khác, chơi với chúng tôi đi.”

Nghiêm Mặc cong khóe môi, chân hắn vừa đặt xuống, cỏ dại và gập ghềnh trên mặt đất như những chiếc bẫy rập yên lặng tách ra.

“Cảm ơn.”

“A! Cậu ấy nghe thấy được! Cậu ấy có thể nghe thấy tiếng chúng ta!”

Cỏ dại cao tới đầu gối như có gió thổi qua, đong đưa khiêu vũ, truyền tin tức đi thật xa.

Không biết Nghiêm Mặc nghĩ gì, có lẽ là vì muốn thử nghiệm? Hắn dùng một chiếc gai nhỏ đâm thủng đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu, vẩy vào không trung.

Có tiếng xôn xao vang lên thấp thoáng, nhưng cái Nghiêm Mặc nghe thấy là tiếng hoan hô vui vẻ.

“Đây là một người tốt!”

“Đây là một nhân loại tốt, tôi thích cậu ấy!”

Có dại nghịch ngợm khẽ quấn lên mắt cá chân Nghiêm Mặc rồi lại buông ra.

Rắn độc nắp trong bụi cây thò đầu ra, không hiểu sao lại bị gió thổi lăn lông lốc.

Nghiêm Mặc càng đi càng nhẹ nhàng, một lượng lớn năng lượng tràn vào thân thể hắn, nhưng thứ năng lượng này không giống như năng lượng ở đông đại lục.

Tựa hồ như chúng hoạt bát hơn, cứ như cậu bạn nhỏ đã cô đơn thật lâu, cuối cùng cũng chờ được một người có thể chơi đùa cùng mình.

Zombie: Hồi lúc Mặc nhảy vũ khúc hiến tế khi người của Vu Thành tới Cửu Nguyên ra đề thi và đón người tham gia cuộc tụ hội quên đăng tấm này, giờ đăng bù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play