Dị Thế Lưu Đày

Chương 435: Nguyên Chiến không biết ngoại ngữ


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

41d76b6c131f89fbd3031c288b831381

“Thần, ngài đang nói gì vậy?”

Một giọt máu liền đổi được tình hữu nghị và sự yêu thích của ‘thần linh’ nơi này, hoặc là nói của những tinh linh mang nguyên khí, Nghiêm Mặc cảm thấy vụ mua bán này thật có lời.

Ngay cả Hậu Sư và thôn vu Hậu Nữ đi phía trước cũng cảm giác được sự khác biệt.

Hậu Sư quay đầu lại: “Đại Vu, ngài có thấy đường núi hôm nay thật dễ đi không?”

Hậu Nữ không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc đi ở đằng sau.

Nghiêm Mặc bước nhanh hơn: “Sắp tới chưa?”

“Ở ngay phía trước, thấy không?” Hậu Sư chỉ tay về phía trước.

Nghiêm Mặc không thấy nhà cửa, mà thấy một cái vách đá nham thạch đầy lỗ và lỗ, trông như một cái tổ ong khổng lồ.

Còn chưa tới gần vách đá nham thạch thì đã có người phát hiện ra bọn họ.

“Đại Vu Hậu Nữ!” Người trông coi ở cửa thôn nhìn thấy Hậu Nữ liền mừng rỡ: “Sao ngài lại tới? Mau! Đi theo tôi, Đại Vu chúng tôi cũng đang định tìm ngài đó!”

“Ồ? Đại Vu Nham Chân tìm tôi có chuyện gì?”

“Ngài đi là biết. Vị này là?” Hai người trông coi cửa thôn nhìn qua Nghiêm Mặc, có vẻ như rất để ý hắn, người này vừa nhìn liền thấy khác hẳn với những người xung quanh.

Nghiêm Mặc mỉm cười gật đầu với hai người, hắn phát hiện nơi này không có mùi hôi thối truyền ra, nhưng hai thôn dân này rõ ràng mang vẻ ưu sầu và nôn nóng trên mặt.

Nhận được nụ cười của hắn, hai thôn dân đang căng thẳng không hiểu sao dần thả lỏng, cũng theo bản năng mà đáp lại bằng nụ cười.

“Trước tiên dẫn tôi đến gặp Đại Vu của các anh đã.” Hậu Nữ không nói ra thân phận của Nghiêm Mặc.

Xét về việc hai thôn có quan hệ hữu hảo, lại là người mà Đại Vu Hậu Nữ và chiến sĩ Hậu Sư đích thân dẫn đến, nên hai thôn dân không ngăn cản Nghiêm Mặc cùng vào thôn, bọn họ rất có hảo cảm với cậu thiếu niên này, cảm thấy đối phương không giống người xấu.

Nghiêm Mặc cũng thấy rất thú vị, lúc nãy có một cỗ năng lượng lớn tràn vào cơ thể, hắn nhất thời tiêu hóa không hết, vừa rồi hơi sử dụng chút sức mạnh linh hồn, thông qua nụ cười và hai mắt để truyền đạt ý hữu hảo của mình, mà hiệu quả có vẻ như không tệ lắm nhỉ?

Hai bên vách đá có cầu thang để leo lên, vách đá cũng giống như cầu thang vậy, từng tầng từng tầng thụt về sau, cái dưới cùng là rộng nhất, trên cao là hẹp nhất.

Nghiêm Mặc vừa bước lên vách đá liền nghe thấy tiếng rên rỉ của người bệnh, cũng ngửi thấy mùihôi thoảng qua.

Một thôn dân dẫn bọn họ lên thẳng tầng cao nhất, trên đó chỉ có một cái động.

“Đại Vu, thôn trưởng, Đại Vu Hậu Nữ tới.”

“Cái gì? Đại Vu Hậu Nữ tới, thật tốt quá, mau tiến vào!” Bên trong truyền ra tiếng hô vui mừng và bức thiết.

Trong động khá tối, mấy người họ đi vào phải tốn chút thời gian để thích ứng với ánh sáng.

Thị lực của Nghiêm Mặc rất tốt, sau khi thích ứng với ánh sáng thì thấy rõ cảnh tượng trong động.

Cái động này rất lớn, bên trong có rất nhiều trẻ con chừng dưới mười tuổi và phụ nữ mang thai, trừ họ ra, còn có vài người đàn ông thoạt nhìn như có địa vị cao.

Trên đầu thôn vu thôn Quả Lửa - Nham Chân cũng có cắm lông chim, nhưng là màu đỏ. Trong tay y còn cầm một cây trượng gỗ, đầu trượng là một khối xương.

Nghiêm Mặc dừng mắt trên một xâu quả dài treo ở vách động, thứ quả trên xâu có màu đỏ, dáng thon dài, đã khô, niềm vui tới ngoài dự đoán, tối hôm qua hắn vừa phát hiện khoai tây, hôm nay lại phát hiện ra ớt!

Chẳng trách lại gọi là thôn Quả Lửa, đối với những ai không thường ăn, loại ớt cay nồng như thế này khi ăn sẽ cảm thấy miệng như bị lửa nung vậy.

Nghiêm Mặc thiếu chút nữa không kìm được vui sướng trong lòng, có thể nói hắn là người không cay không vui, tới thế giới này đã sắp chín năm, mỗi ngày chỉ ăn những thứ không có vị cay, nhất là từ sau khi không cần phải lo về đói khát, hắn càng lúc càng nhớ nhung vị cay của ớt, hàng đêm đều nhớ, tuy rằng tiêu, gừng, thù du cũng là gia vị mang vị cay, nhưng vị cay của ớt là độc nhất vô nhị, cũng là thứ gia vị mà không gì thay thế được! Lại nói, dù là ớt cay, hay tiêu, gừng, thù du, đều là những thảo dược thường dùng, nhất là thù du, lá mang theo trên người không nhiều lắm, nếu có Nguyên Chiến hoặc người nào có thể điều khiển thực vật ở đây thì sẽ trồng thêm được một ít.

Nghiêm Mặc ép mình dời mắt khỏi đám ớt treo trên tường, nhìn về phía người trong động.

Thôn vu Nham Chân lớn tuổi hơn Hậu Nữ, nhưng có vẻ như thôn trưởng thôn Quả Lửa lại rất trẻ tuổi, tầm hai mươi, Nghiêm Mặc nghĩ tuổi thực tế của cậu ta nhỏ hơn con số này.

Lúc Hậu Sư nhìn đến vị thôn trưởng trẻ tuổi kia, kinh ngạc kêu lên: “Sao cậu lại thành thôn trưởng? Cha cậu đâu?”

Thôn trưởng trẻ tuổi kia chưa trả lời thì Nham Châm đã nói: “Đại Vu Hậu Nữ, sao anh lại rảnh rỗi mà đích thân tới đây vậy? Có phải bệnh tình trong thôn các anh đã giải quyết được rồi hay không? Anh tìm được thảo dược hữu hiệu ư?” Đại Vu Nham Chân vừa hỏi vừa bước nhanh tới.

Vị thôn trưởng trẻ tuổi kia mang vẻ bi thương đau khổ đi theo phía sau.

Thôn vu Hậu Nữ bỗng dưng nghĩ tới một chuyện: “Lẽ nào thôn trưởng đã...?”

Thôn vu Nham Chân xót xa gật đầu, vẻ đau khổ trên mặt vị thôn trưởng trẻ tuổi lại càng tăng lên.

Thôn vu Hậu Nữ cũng ai thán mà thở dài, nhưng có lẽ vì trong khoảng thời gian này có quá nhiều người chết, tim y đã sớm chết lặng, lúc này đột nhiên biết một người thân quen của mình cứ thế mà không còn, sự xót xa còn chưa dâng thì đã bị chuyện quan trọng đè xuống.

Hậu Nữ lầm bà lầm bầm vài câu, như thứ ngôn ngữ hiến tế nào đó, một lát sau, y mới ngẩng đầu lên nói: “Đại Vũ Nham Chân, thôn trưởng Nham Tê, trước tiên đừng khổ sở, có chuyện tốt cho các anh đây. Nhờ phúc của linh hồn tổ tiên, thôn tôi có một vị thần sứ thật sự tới, hiện giờ phần lớn người bệnh trong thôn tôi đã đỡ hơn, từ chiều ngày hôm qua cho tới sáng hôm nay, không có ai chết cả.”

Thần sứ? Thôn vu Nham Chân chuyển mắt về phía người lạ duy nhất đứng trong này.

“Thật tốt quá! Các anh có biện pháp chữa bệnh ư? Vậy mau nói cho tôi biết!” So với thôn vu trầm ổn, vị thôn trưởng trẻ tuổi kia kích động hơn nhiều, nghe vậy liền nhào lên, túm lấy tay Hậu Nữ kêu: “Em gái tôi bị bệnh, nó còn đang mang thai, Đại Vu Hậu Nữ, xin ngài, giúp chúng tôi với!”

“Nham Tê!”

“Hậu Sư!”

Hai vị thôn vu Nham Chân và Hậu Nữ đồng thanh quát lớn.

Thôn vụ Nham Chân muốn kéo Nham Tê ra, còn Hậu Nữ thì quát Hậu Sư bởi vì hắn rất thô lỗ mà xô Nham Tê ra.

Nghiêm Mặc tạm thời làm người đứng xem, có một thằng nhóc lắc lư đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu tò mò nhìn hắn.

Nghiêm Mặc xoa xoa đầu nó, tiện tay lấy hai quả sơn tra từ túi không gian ra đưa cho nó.

Thôn trưởng trẻ tuổi Nham Tê nhìn thấy thằng bé kia thì mặc kệ Hậu Sư, vội vàng chạy tới bế nó lên, lo lắng trách mắng: “Em trai, em làm gì vậy? Không phải đã nói em chờ ở phía sau đừng đi ra sao?”

Thằng bé bẹp bẹp miệng, giơ cái tay nhỏ lên, đưa quả trái cây màu đỏ trong tay cho cậu ta: “Nhìn nè, anh, cho.”

Lúc này Nham Tê mới nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Người anh em này, anh là?”

Thôn vu Hậu Nữ tiến lên trước một bước: “Vị này chính là thần sứ đại nhân mà tôi nói.”

Nham Tê, thôn vụ Nham Chân: “...”

Nghiêm Mặc có chút buồn cười, đừng thấy người thế giới này mê tín mà lầm, khi không đột nhiên có một cậu thiếu niên được gọi là thần sứ nhảy ra, nếu đổi lại là hắn, thì chắc dù không hiện vẻ châm chọc trên mặt, mà trong lòng cũng sẽ chửi thầm vài câu. Thái độ của Nham Tê và thôn vu Nham Chân đã tính là không tồi rồi, ít nhất thì không cười vào mặt hắn.

Vẻ mặt của thôn vu Nham Chân rất quái dị, y hỏi lại thôn vu Hậu Nữ: “Vị này chính là thần sứ? Thần sứ Bàn A Thần? Tộc Vô giác?”

Giọng điệu cứ như y nhìn thấy một con khỉ nói với nhân loại nó là con của thần vậy.

Thôn vu Hậu Nữ bảo Nham Chân qua một bên nói chuyện, hai người thì thà thì thầm một trận.

Nghiêm Mặc thi triển sức mạnh linh hồn, nghe được hết tất cả.

Thôn trưởng Nham Tê kia còn đang đánh giá hắn, thậm chí còn hỏi Hậu Sư một câu: “Cậu nhóc này thật là thần sứ?”

Tuy Hậu Sư cũng còn bán tín bán nghi, nhưng từ ngày hôm qua đến giờ, những chuyện mà Nghiêm Mặc làm hắn đều thấy rõ, hắn không biết cậu thiếu niên này có phải thần sứ thật hay không, nhưng hắn biết cậu ta không giống những người bình thường khác!

“Chúng tôi sẽ không dẫn một kẻ lừa đảo tới gạt các cậu. Cậu nói em gái cậu cũng sinh bệnh?” Hậu Sư như rất thân quen với Nham Tê, giọng điệu vô cùng tùy ý.

Nham Tê lo lắng gật đầu.

“Xuất hiện bệnh trạng đã mấy ngày rồi?”

“Hai ngày.” Nham Tê nói xong thì ngẩng đầu, mới phát hiện người hỏi là Nghiêm Mặc.

“Dẫn tôi đi xem, cô ta không ở nơi này phải không?” Nghiêm Mặc chuyển mắt một vòng, liền xác định người nơi này trên cơ bản vẫn còn khỏe mạnh.

“Nó ở tầng thứ ba, hai ngày nay vừa nhiễm bệnh thì luôn ở đó.” Nham Tê có vẻ như rất khổ sở, cậu ta là thôn trưởng, nhưng em gái cậu ta sinh bệnh, thì cũng bị cách ly như những người bệnh khác, cậu ta muốn đi thăm cũng bị cấm.

“Đi thôi.” Nghiêm Mặc.

“Khoan đã!” Thôn vu Nham Chân hô.

“Thôn vu Nham Chân, xin anh tin tưởng tôi, cậu ấy thật sự có thể cứu được những người bệnh đó.” Hậu Nữ.

...

Lúc này, ở thôn Tiền Sơn.

“Chiến sĩ thần vĩ đại! Xin ngài cứu tộc chúng tôi với!”

Thôn trưởng và thôn vu thôn Tiền Sơn dẫn đầu những thôn dân còn sống mà quỳ xuống với Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến đi chân trần, lưng thẳng tắp, đứng vững như bàn đá, tay giữ Mặc Sát bên hông, sát khí lượn lờ, tuy không đội vương miện, phía sau không có thuộc hạ phất cờ hò reo, nhưng khí thế của vương giả vẫn tản ra không ngừng.

Đối với sự khẩn cầu của thôn dân, Nguyên đại thủ lĩnh chỉ nhướng mày: Đám dân bản xứ tây đại lục này đang nói cái gì vậy cà?

Ông Hách suy đoán: “Thủ lĩnh, tôi cảm thấy bọn họ đang sợ ngài giết bọn họ.”

Nguyên Chiến không quan tâm đám thôn dân đang đau khổ cầu xin hắn, mà nói chuyện với ông Hách: “Tôi cho ông một sợi tóc của tư tế đại nhân, ông giúp tôi xem xem hiện giờ em ấy đang làm gì, tốt nhất là có thể thấy rõ tình cảnh xung quanh em ấy.”

Ông Hách cúi đầu: “Vâng.”

Nguyên Chiến phất tay tạo ra một đống gỗ, rồi búng ngón tay, củi gỗ không đốt mà tự cháy, ánh lửa hừng hực bùng lên.

Đám thôn dân thôn Tiền Sơn: “...” Chúng tổ tiên tại thượng! Bọn họ vừa tận mắt nhìn thấy thần giáng thế sao?

Kỳ thật, trước đó Nguyên Chiến dùng quả cầu đất nho nhỏ đập nát mấy chục thanh giáo, rồi vùi hết nửa người bọn họ vào trong đất, chờ khi bọn họ sợ hãi đến mức không ngừng kêu la thảm thiết, thì hắn lại tùy ý ném bọn họ ra khỏi hố, bọn họ liền nghĩ người này là thần linh giáng thế.

Các đại nhân trong thần điện tộc Hữu Giác từng nói bên cạnh vị thần duy nhất - Bàn A Thần vĩ đại có mười hai chiến sĩ thần tối cao, mỗi một chiến sĩ thần tối cao thống lĩnh vô số chiến sĩ thần khác, mà tổ tiên tộc Hữu Giác chính là dòng dõi của một chiến sĩ thần tối cao.

Những chiến sĩ thần đó đều không ngoại lệ mà có năng lực giống như thần, bọn họ có thể thao túng gió, có thể điều khiển thực vật, có thể... tóm lại, bọn họ có đủ loại năng lực mà Bàn A Thần ban cho.

Mà chiến sĩ thần tối cao đương nhiên còn lợi hại hơn, Bàn A Thần cho bọn họ thay phiên nhau bảo vệ thế giới này, mỗi năm một người, đông xuân luân phiên.

Mà người đàn ông cao lớn trước mặt lại mang nhiều loại năng lực, trong mắt người thôn Tiền Sơn, chắc chắn là chiến sĩ thần tối cao không thể nghi ngờ. Đúng rồi, năm nay là vị chiến sĩ thần tối cao nào phụ trách bảo vệ thế gian nhỉ?

Vu giả của thôn Tiền Sơn gọi tên của chiến sĩ thần tối cao này: “Mâu Tát.”

Tuy rằng không rõ vì sao chiến sĩ thần tối cao lại giáng thế, nhưng cũng có thể là lời cầu nguyện của Đại Vu bọn họ đã hữu dụng. Hoặc là những thần thị của thần điện mà bọn họ cung phụng đã mời được thần?

Thôn vu và thôn trưởng thôn Tiền Sơn nhìn ông lão nhỏ gầy ngồi xếp bằng bên đống lửa, hai mắt đột nhiên đen kịt, càng tin tưởng vững chắc rằng hai người này thân thể bất phàm.

“Mâu Tát đại nhân! Chiến sĩ thần đại nhân! Cứu chúng tôi với! Cầu xin ngài, cứu tộc nhân chúng tôi với!” Thôn dân thôn Tiền Sơn dập đầu bang bang, đầu đập vỡ cũng không chịu nâng lên.

Tiếc là Nguyên Chiến căn bản nghe không hiểu mấy người này nói gì, hắn đang vội tìm Nghiêm Mặc có được không? Thấy đám người này cứ dập đầu mãi thì mất hết kiên nhẫn mà quát: “Đủ rồi, tôi sẽ không giết các người, đừng có dập đầu nữa!”

Người dân thôn Tiền Sơn cũng không hiểu Nguyên Chiến nói gì, nhưng bọn họ có thể nhận ra chiến sĩ thần đang bực bội, điều này làm bọn họ dập đầu càng hăng.

Không phải thôn dân thôn Tiền Sơn thích dập đầu, mà là những gì trải qua trước đó khiến bọn họ biết, cả thôn bọn họ cộng lại cũng chưa chắc chống lại được một cái chỉ tay nho nhỏ của người này, khi thực lực kém xa như thế, mà toàn thôn đang bị thứ quái bệnh đáng sợ xâm nhập, tuy bọn họ rất sợ Nguyên Chiến, nhưng lại không tự chủ
được mà ký thác hy vọng lên người có năng lực giống thần này.

Nếu để Nghiêm Mặc thấy cảnh tượng như vậy, hắn chắc chắn sẽ cạn lời. Hắn thì cực cực khổ khổ cứu người mà còn bị người ta hoài nghi và cự tuyệt, Nguyên Chiến căn bản không biết y thuật, lại được người ta khổ sở cầu xin, năn nỉ cứu người, chỉ hơi trừng mắt một cái đã có thể dọa cho người ta sợ chết khiếp.

Đãi ngộ chênh lệch quá lớn rồi đó!!

Nhưng tốt xấu gì cũng đã sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, không nói tới tình cảm trong lòng, ít nhất thì mấy năm nay khi gặp chuyện gì, cách thức xử lý của cả hai càng lúc càng giống nhau hơn.

Nghiêm Mặc thấy thôn vu Nham Chân còn quá nhiều băn khoăn, lười phí nước miếng và vẻ mặt ôn hoà, trực tiếp chơi tuyệt chiêu!

Mỉm cười, sức mạnh linh hồn gia tăng, sức mê hoặc đạt mức 3.

“Tin tôi.”

Ánh mắt của thôn vu Nham Chân nhìn cậu thiếu niên dần thay đổi: “Hỡi linh hồn tổ tiên, hy vọng tôi không quyết định sai. Vị thần sứ đại nhân này, mời đi theo tôi.”

Lúc này ông Hách cũng nhìn thấy những cảnh tượng mà ông muốn thấy từ trong ánh lửa.

“Sơn động, người lớn, trẻ nhỏ, quả khô màu đỏ...”

“Bên cạnh tư tế đại nhân có hai người cắm lông chim trên đầu, một người cắm màu đen, một người cắm màu đỏ, còn có hai người trẻ tuổi mặc váy da.”

“Bên ngoài rất sáng, có cây...”

Ông Hách hít sâu một hơi, rồi hai mắt trở lại bình thường: “Thủ lĩnh, tôi chỉ thấy có nhiêu đó.”

“Vậy là đủ rồi!” Nguyên Chiến tiến lên, vỗ một cái vào người trung niên duy nhất trên đầu cắm lông chim.

Thôn vu thôn Tiền Sơn sợ tới mức tiếng kêu tắc trong cổ họng.

Nguyên Chiến chỉ tay vào đầu ông ta: “Tôi muốn tìm hai người có cắm lông chim trên đầu giống ông, là màu đỏ và màu đen, ông có biết họ không?”

Thôn vu thôn Tiền Sơn: Thần, ngài đang nói gì vậy?

Nguyên Chiến đau đầu, lúc trước luôn có Nghiêm Mặc bên cạnh, hắn chưa ý thức được kỹ năng ‘câu thông vạn vật’ này quan trọng và khó có được cỡ nào. Hiện giờ Nghiêm Mặc không ở đây, tức khắc, hắn liền biết năng lực này không thể thiếu.

Chờ khi trở về hắn sẽ đồng ý với đề nghị của Nghiêm Mặc, kích phát thêm vài người tộc Diêm Sơn, nói không chừng sẽ có người thức tỉnh kỹ năng câu thông. Dù chỉ là đơn thuần gia tăng thiên phú ngôn ngữ như Mặc nói cũng được.

Nguyên Chiến trực tiếp nhổ cọng lông chim cắm trên đầu đối phương xuống.

Động tác này làm người thôn Tiền Sơn vừa sợ vừa giận, nhưng bọn họ thấy thôn vu đại nhân nhà mình không có ý phản kháng nên cũng im lặng.

Nguyên Chiến căn bản không biết cọng lông chim màu xám này có ý nghĩa gì đối với các Đại Vu bản địa, hắn tìm xung quanh nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một bông hoa dại màu đỏ và một cục đá đen như mực, chỉ chỉ hoa đỏ và đá đen, rồi chỉ chỉ lông chim: “Thấy lông chim nào có hai màu này không?”

Không phải thôn vu thôn Tiền Sơn không giận, nhưng cũng phải xem xem đối tượng có thích hợp để giận không. Trong lòng ông ta đã nhận định Nguyên Chiến là chiến sĩ thần tối cao, đương nhiên không xem động tác của đối phương là sỉ nhục, ông ta cảm thấy vị chiến sĩ thần này đang truyền đạt cái gì đó cho ông ta.

Nhưng hoa đỏ và đá đen? Là sao? Vì sao chiến sĩ thần đại nhân lại chỉ vào cọng lông chim của ông?

Nguyên Chiến thấy ông ta vẫn không hiểu, lại cầm hoa đỏ đặt trên lông chim màu xám: “Lông chim màu đỏ, từng gặp bao giờ chưa?”

Trong đầu thôn vu thôn Tiền Sơn như có một cái bóng đèn được thắp sáng, thử hỏi: “Ngài muốn hỏi tôi các thôn vu khác ở đâu sao? Màu đỏ... lông chim, màu đỏ màu đen... lông chim màu đen?”

Thôn vu thôn Tiền Sơn càng nghĩ càng cảm thấy đúng, hưng phấn nói: “Đại nhân, ngài đang tìm thôn vu thôn Quả Lửa và thôn vu thôn Đất Trũng sao?”

Nguyên Chiến nhìn vẻ mặt ông ta, cảm thấy chắc là ông ta hiểu, cầm lông chim quơ quơ: “Ông hiểu ý tôi? Ông quen người có cắm lông chim màu đen và màu đỏ trên đầu? Mau, dẫn tôi đi tìm họ!”

Thôn vu thôn Tiền Sơn điên cuồng gật đầu, nghĩ thầm, không cần biết có đúng hay không, cứ dẫn vị này qua liền biết. Có lẽ vị chiến sĩ thần này chính là người được Bàn A Thần phái tới giải quyết quái bệnh cho các thôn xóm bọn họ, nếu không thì sao lại trùng hợp mà tìm các thôn vu như vậy?

Lúc Nguyên Chiến bảo thôn vu thôn Tiền Sơn dẫn mình đi tìm người thì hô một tiếng với không trung.

Không có tiếng kêu quen thuộc đáp lại, không biết con chim béo kia đã bay đi đâu rồi.

Có điều Nguyên Chiến không lo lắng cho Cửu Phong, gần đây Cửu Phong đã mạnh hơn, thị giác và khứu giác của đối phương lại càng tốt hơn trước, không sợ không tìm được bọn họ, nếu hắn có thể tìm được Nghiêm Mặc, vậy Mặc chỉ cần thổi kèn cũng có thể liên hệ được với Cửu Phong.

Mà ông lớn Cửu Phong bây giờ đang làm gì?

Ngài chim của chúng ta lượn trên không trung hai vòng, không thấy bóng dáng quái hai chân nhỏ của nó đâu, liền bay tới tòa thành ở nơi xa, đó là tòa thành gần nhất trong tầm nhìn của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp