*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thành giao! Ta mở đường hầm không gian đưa bọn mi đi.”Đây là khoai tây?!
Nghiêm Mặc cầm lên ngửi ngửi để xác nhận, không sai, chính là mùi đậu hơi tanh của khoai tây. Cắn thử một miếng nhỏ, mềm mịn, vị có hơi chát, nhưng quả thật là khoai tây!
Thôn vu Hậu Nữ vẫn luôn để ý tới hắn, thấy hắn như vậy còn tưởng hắn ghét loại thức ăn này, lập tức mang vẻ mặt xin lỗi và xấu hổ nói: “Loại trứng đất này quả thật ăn không ngon, nhưng ăn vào có thể đỡ đói, cũng rất dễ no.”
Hậu Sư nói nhỏ: “Có trứng đất ăn đã là không tồi rồi, lúc này chúng tôi không có dư thức ăn khác, mấy cái này là đồ còn lại của năm ngoái. Nhưng ngài yên tâm, cho thần sứ đại nhân ngài ăn, mọi người đã lựa chọn rất kỹ, đảm bảo ăn sẽ không bị độc chết.”
“Hậu Sư!” Hậu Nữ tức giận vì Hậu Sư cứ ăn nói bậy bạ, nói thế có khác gì bảo bọn họ cố ý lấy thức ăn có độc ra cho thần sứ đại nhân ăn đâu.
“Đại nhân, trứng đất quả thật có cái ăn vào làm người ta không thoải mái, nhưng chúng tôi có kinh nghiệm, đã lựa ra cho ngài cái tốt nhất, chắc chắn không có độc, không tin, tôi có thể ăn thử cho ngài xem.”
“Không cần.” Nghiêm Mặc dùng tay ngăn lại, cười: “Thần điện của Tổ Thần cũng có cái này, chúng tôi gọi nó là khoai tây, đa số thần linh đều rất thích dùng nó làm ra các loại thức ăn.”
“Thật sao? Thần linh cũng ăn trứng đất?” Hậu Sư kinh ngạc.
“Ha ha! Để tôi xem trứng đất mà các anh ăn.” Nghiêm Mặc chìa tay ra.
Hậu Sư lập tức thảy hai cục trứng đất trong tay mình cho hắn.
Nghiêm Mặc chụp được, nương ánh lửa để nhìn kỹ: “Để một thời gian lâu, điều kiện lưu trữ không tốt, về sau khoai tây nào mọc mầm, hay màu xanh thì không thể ăn, ít nhất cũng phải gọt đi chỗ mọc mầm và nơi có màu xanh, dùng dấm... các anh có gia vị không?”
Thôn vu Hậu Nữ bảo người lấy một viên muối thô cho Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc nếm nếm, hỏi: “Chỉ có muối?”
Hậu Nữ gật đầu, lại cầm lá của hai loại thực vật lên: “Còn có cái này, trước kia chúng tôi đi vào thành, từng thấy ở cửa hàng của tộc Hữu Giác có bán, bóp nát rồi rắc lên thịt nướng rất thơm, hai loại này đều có sinh trưởng ở quanh thôn chúng tôi.”
Nghiêm Mặc cũng cầm lấy nhìn nhìn, hắn nghi hai loại thực vật này là hương thảo và xô thơm, hình dạng không giống với kiếp trước lắm, hắn liền hỏi sách hướng dẫn, quả nhiên là hai loại thực vật đó.
Mà dù là hương thảo hay xô thơm, ngoại trừ dùng để làm gia vị, thì giá trị dược tính của nó cũng rất cao. Nhất là hương thảo, có thể nâng cao tinh thần, tăng trí nhớ và hạ đường huyết, nhờ đó có hiệu quả giảm béo, nhưng thai phụ không thể dùng. Mà xô thơm thì có thể trị liệu tình trạng kinh nguyệt không đều của nữ.
“Đúng rồi, ngoại trừ hai điểm tôi nói vừa rồi, dù là loại tốt thì thai phụ cũng không được ăn nhiều, bởi vì trong khoai tây có chứa một loại thành phần, sẽ khiến thai nhi khi sinh ra bị dị dạng, tuy khả năng này là rất thấp. Mặt khác, khoai tây dù như thế nào thì tốt nhất cũng đừng ăn sống. Khi nướng khoai tây, bởi vì phần giữa không dễ
nướng chín, chẳng những khó ăn mà còn dễ trúng độc, tốt nhất là nấu lên, hoặc cắt thành từng lát mà nướng.” Sau đó Nghiêm Mặc lại nói gia vị nào không thể dùng, gia vị nào thích hợp với khoai tây, và cách ăn chúng.
Người dân thôn Đất Trũng hàng năm đều ăn khoai tây, đã trồng khoai tây không ít năm, đương nhiên có kinh nghiệm nhất định trong việc trồng khoai tây, nhưng đối với cách ăn khoai tây thì thật sự vẫn chưa mày mò ra được bao nhiêu. Năm đó người Anh-điêng trồng ra khoai tây nhiều năm như vậy, mà phương pháp thường thấy nhất vẫn là nấu và nướng, khoai tây nghiền cho thêm muối cũng không tồi.
Đương nhiên, gia vị, dụng cụ cắt gọt và dụng cụ làm bếp ở thời đại này bị hạn chế, nên việc cắt khoai thành từng lát, không đủ dầu, dao không sắc, kỹ thuật nấu nướng không tốt, dù anh có thể nghĩ đến thì cũng không thể làm ra.
Ngoại trừ khoai tây, thôn Đất Trũng không có thức ăn nào khác, thôn vu Hậu Nữ nói vốn dĩ bọn họ còn có chút thịt khô, nhưng lần trước đều mang đi cung phụng cho thần điện thành Ô Càn rồi.
Túi không gian của Nghiêm Mặc có không ít gia vị và thức ăn, nhưng hắn vẫn không lấy ra, mà cùng mọi người ăn khoai tây nướng chấm chút nước muối, tạm chấp nhận mà ăn một bữa, mấy miếng thịt kia hắn không động vào, mà chia cho hai thanh niên hôm nay làm việc nhiều nhất và giỏi nhất, hai người kia đi qua đi lại gánh nước mấy bận, không biết đã phải chạy bao nhiêu, nước đầy rồi cũng không nghỉ ngơi mà cùng quét dọn phòng tổ linh, sau đó lại giúp mấy cô gái đốn củi nấu nước.
Hai thanh niên kia vừa mừng vừa sợ, những người khác đều có chút hâm mộ, nhưng lại không nói gì.
Mà hành động đơn giản đó của Nghiêm Mặc lại để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng bọn họ.
Hậu Nữ thấy thế thì nghĩ nghĩ, liền cho hai người họ sau khi ăn xong thì hầu hạ Nghiêm Mặc, thẳng đến khi Nghiêm Mặc không cần tới bọn họ nữa.
Hai người lo sợ mà đáp ứng.
Các cô gái dựa theo phân phó của Nghiêm Mặc mà đút cho các bệnh nhân ăn chút khoai tây nghiền, để bảo đảm bọn họ có thể duy trì thể lực, còn người nào đi tả quá nặng hoặc hôn mê bất tỉnh thì đút chút nước muối.
Nghiêm Mặc không từ chối chuyện hai thanh niên kia hầu hạ, buổi tối đại đa số người đều trải chút cỏ khô trong sân để ngủ, thôn vu Hậu Nữ vì mọi người mà nhóm hai đống lửa, thả vào trong một ít thảo dược đuổi muỗi.
Nghiêm Mặc không ngủ, hắn ngồi bên đống lửa chế thuốc viên.
Không có ai thích uống nước thuốc đắng cả, chiều nay mọi người vì đút thuốc cho bệnh nhân mà phải phí nhiều công sức, còn lãng phí không ít, hiệu suất lại cực thấp.
Nghiêm Mặc định chế ra một ít thuốc viên trị đúng bệnh, rồi dựa theo phương pháp của Cửu Nguyên, phong bế dược tính sau đó mới kích phát dược tính để dược tính đạt tới mức tốt nhất. Hiệu quả chắc chắn là cao hơn uống thuốc đơn thuần rất nhiều, tiếc là người dân thôn Đất Trũng dù là vũ lực hay sức mạnh linh hồn đều quá yếu, bảo bọn họ tự kích phát dược tính là rất khó. Về sau hắn dù có truyền phương thuốc lại thì dược hiệu cũng sẽ không đạt đến mức độ tốt nhất.
Hai người thanh niên nói là hầu hạ hắn nhưng thật chất đã mệt đến mức ngủ khò khò.
Hậu Sư trở mình, mở mắt nhìn lên cậu thiếu niên thần sứ kia. Ánh lửa cam vàng chiếu lên sườn mặt cậu thiếu niên, tạo ra một vòng sáng thật đẹp, mà cậu thiếu niên vẫn đang thuần thục chuyển tay trên những chai lọ và thảo dược trước mặt, động tác như nước chảy mây bay, nhìn qua vừa thần bí lại vừa đẹp, động tác của cậu ta tựa hồ như còn mang theo một quy luật kỳ quái.
Hậu Sư nhìn nhìn, mí mắt càng ngày càng nặng.
“Khò ⸺!” Tiếng ngáy của hắn là lớn nhất.
Nhưng Nghiêm Mặc vẫn không hề bị quấy nhiễu, vẫn tiếp tục chế thuốc.
Thôn vu Hậu Nữ không ở lại xin hỗ trợ, tuy y rất muốn học một ít kiến thức quý giá từ chỗ thần sứ, nhưng y sợ làm quá rõ ràng thì sẽ khiến hắn ghét.
Đêm khuya, Nghiêm Mặc lười nhác vươn vai đứng dậy, trước tiên đi kiểm tra cho bệnh nhân một lượt, có hai người tình trạng hơi tệ, trước tiên hắn cho đối phương uống một viên thuốc, rồi lại kích phát dược tính, sau đó thì chờ đợi.
Nếu thuốc của hắn vẫn không có tác dụng đối với người bị bệnh nặng, thì dưới sự giám sát của sách hướng dẫn, hắn sẽ dùng điểm tín ngưỡng để cứu họ.
Thanh niên phụ trách trông coi bên đống lửa rất muốn hỏi Nghiêm Mặc có cần giúp gì không, nhưng bởi vì nhút nhát nên không dám hỏi.
Đến nửa đêm Nghiêm Mặc mới nghỉ ngơi, vì để phòng ngừa tình huống đột xuất, hẳn thả Hồng Sí và Phi Thứ ra khỏi phòng thí nghiệm. Hắn không lo lắng cho Nguyên Chiến, cũng không lo lắng cho những người Cửu Nguyên khác, hắn lo nhất là đàn ong vệ của mình. Lúc ấy, trước khi hắn bị cái hố đen kia cắn nuốt, hắn đã phái số ong vệ mà mình mang đến ra ngoài, chỉ để lại Hồng Sí và Phi
Thứ bên cạnh, bọn nó cùng tiến vào phòng thí nghiệm với hắn.
Ngày hôm sau.
Nghiêm Mặc rửa mặt chải đầu xong, chuyện thứ nhất cần làm là rèn luyện thân thể dựa theo phép huấn luyện, sau đó lại tập thêm một bài quyền dưỡng sinh.
Người đã thức đều nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, Hậu Sư càng nhìn hai mắt càng sáng, trực giác của chiến sĩ nói cho hắn biết, những động tác thoạt nhìn giống như vũ đạo quái dị kia chắc chắn rất hữu dụng đối với hắn, vì thế, hắn chờ Nghiêm Mặc thu thế lại liền nhào qua.
“Ê, thần sứ đại nhân, cậu luyện cái gì vậy? Có thể dạy cho tôi không?”
Nghiêm Mặc nhanh tay đẩy hắn ra bằng một kỹ thuật khéo léo — khi đối mặt với những chiến sĩ và tư tế cứ hở chút là cấp chín với cấp chín đỉnh cấp, với giá trị vũ lực của hắn có lẽ quả thật có hơi thấp, nhưng đối phó với đám trai tráng thôn Đất Trũng thì không cần tới năng lực huyết mạch, chỉ bằng quyền cước thôi hắn cũng có thể đánh được mười tên!
“Gì? Làm sao cậu làm được?” Hậu Sư lại quấn lấy hắn.
Lần này Nghiêm Mặc trực tiếp vật ngã hắn.
Hậu Sư không hề tức giận mà còn lấy làm mừng, eo dùng lực, bật lên như cá chép nhảy, hô to: “Lợi hại! Thần sứ đại nhân, dạy cho tôi đi, tôi đi theo hầu hạ ngài!”
“Không cần.” Nghiêm Mặc không chút lưu tình mà cự tuyệt, nói với thôn vu Hậu Nữ đã đi tới: “Đây là gừng và đường đỏ, chờ tôi chỉ anh cách nấu canh gừng thì nấu cho mấy người khỏe mạnh ở đây uống một chén. Số gừng và đường đỏ còn lại thì dựa theo tỉ lệ mà tôi nói, mang về thôn mới cho mọi người cùng uống. Năm người mắc bệnh thương hàn kia, tôi sẽ cho bọn họ uống loại thuốc khác.”
“Vâng, đại nhân! Cảm ơn đại nhân!”
Sáng sớm đã bắt đầu bận rộn.
Mọi người không ăn sáng mà trước tiên uống một chén canh gừng cay nóng, rất nhiều người không quen, cay đến mức không ngừng nhăn nhó, nhưng không ai dám nhổ ra, cũng không dám bỏ.
Hậu Sư hình như rất thích vị ngọt của canh gừng, uống một chén rồi lại muốn uống chén nữa, vì thế hắn phải chặt nhiều hơn người khác một gánh củi.
Nghiêm Mặc nấu canh gừng xong thì đi chia thuốc cho người bệnh, rồi kích phát dược tính cho từng người.
Sau đó, hắn mới cùng Hậu Nữ tới thôn mới.
“Đại nhân, bệnh dịch tả mà tối hôm qua ngài nói tôi đã hiểu, nhưng bệnh thương hàn là gì?” Hậu Nữ cẩn thận hỏi.
“Bệnh thương hàn không phải chỉ một loại bệnh, cái tôi nói là mang nghĩa rộng.” Thấy Hậu Nữ không hiểu, Nghiêm Mặc liền giải thích đơn giản: “Thông thường, thần điện của Tổ Thần nói bệnh thương hàn là bao gồm cả việc trúng gió, thương hàn bình thường, cảm, sốt. Dựa vào bệnh trạng của năm người kia, nếu phân ra thì hẳn là sốt cao đột ngột, cũng chính là cảm nắng dẫn đến sốt, khi
trời nóng rất dễ mắc phải, các loại bệnh này đều có thể lây nhiễm. Còn cảm mạo khi trời lạnh thì không có tính lây lan.”
“Những loại bệnh đó đều có thể gọi là bệnh thương hàn?” Hậu Nữ khó khăn lắm mới hiểu được.
“Phải, có điều, các anh vẫn nên tách ra, mắc công lại nhầm.” Nghiêm Mặc cười, lần này hắn hỏi Hậu Nữ về chuyện của thành Ô Càn và tộc Hữu Giác, Hậu Nữ không phải biết cái gì cũng nói hết, nhưng đã không còn cố ý che giấu nữa.
“Anh nói đường đi từ thôn của các anh tới thành Ô Càn đã bị phong bế phải không. Vậy những thôn khác có đường vào thành không?”
“Không có, đại nhân, muốn đi từ phía đông tới thành Ô Căn cũng chỉ có con đường kia.”
“Các thôn khác cũng có người sinh bệnh à?”
“Tôi không rõ lắm, có lẽ có. Ở phía trước chúng tôi còn có một vùng thung lũng, bởi vì nơi đó vào đông khá ấm áp nên nhiều người ở. Trận lụt lần này ngay cả chỗ chúng tôi mà cũng bị dìm, thì chắc nơi đó còn ngập ác hơn.”
“Bọn họ không gặp các anh sao?”
“Để tới vùng thung lũng đó chỉ có một con đường nhỏ hẹp, chúng tôi đều rất ít khi tới thung lũng, người bên kia cũng sẽ không tùy tiện qua đây. Đại nhân, chỗ chúng tôi có phân chia địa bàn, dù thức ăn thiếu thì trừ phi muốn đánh nhau, nếu không sẽ rất ít người vượt biên.”
Nghiêm Mặc cứ cảm thấy tình hình có chút không ổn: “Anh nói thần thị của thần điện kia chỉ nhìn sơ người bệnh trong thôn các anh rồi phong bế đường?”
Hậu Nữ tiếp tục lúc đầu: “Có thể người nọ cũng tới các thôn khác, tỷ như cái thôn ở vùng thung lũng, nhưng chúng tôi không có biện pháp đi theo người nọ, cho nên không biết người nọ có tới thôn khác không.”
“Thành Ô Càn ngoại trừ phong bế đường đi, có còn làm chuyện gì khác nữa không? Tỷ như tăng số người trông coi những con đường quan trọng?”
“Có!”
“Đã phong bế đường mấy ngày rồi?”
“Cho tới hôm nay thì đã là ngày thứ tư.”
Nghiêm Mặc xoa xoa trán: “Thành chủ thành Ô Càn làm việc có quả quyết không? Những người khác thế nào? Là hung tàn, tham lam, đê tiện, hay khá khoan dung ôn hòa?”
Hậu Nữ ngượng ngùng lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp vị thành chủ kia, những người khác trong thôn chúng tôi cũng chưa từng gặp, đó là thành chủ thành Ô Càn mà, nhưng tôi nghe nói thành chủ đại nhân là một chiến sĩ rất lợi hại.”
“Trong thành Ô Càn có loạn không? Người phạm tội và quấy rối nhiều chứ?”
“Không, thành chủ Ô Càn trừng phạt rất ác với những kẻ phạm tội, chỉ cần không đi bậy đi bạ, không động chạm tới quý tộc Hữu Giác, thì chúng tôi vào thành cũng không sao cả.”
Nghiêm Mặc dần phân tích ra tính cách của thành chủ thành Ô Càn từ lời nói của Hậu Nữ, điều này làm hắn càng cảm thấy không ổn: “Thôn các anh có nơi tránh chiến loạn không?”
“Chiến loạn!?” Hậu Nữ có thể làm tư tế đương nhiên không ngốc như những tộc nhân khác, y phản ứng rất nhanh: “Ý ngài là thành chủ Ô Càn sẽ phái chiến sĩ tới giết chúng tôi?”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Bệnh dịch tả là loại bệnh truyền nhiễm rất nghiêm trọng, nếu thành Ô Càn không có ai trị được, vậy phương pháp ngăn cách virus truyền nhiễm tốt nhất là xử lý toàn bộ khu nhiễm bệnh, sau đó phóng hỏa thiêu sạch. Những thế lực từng làm như vậy cũng không ít, thành Ô Càn không phải người đầu tiên, cũng chắc chắn không phải người cuối cùng.”
“Chẳng trách hắn lại cạo vét chúng tôi sạch sẽ! Thiếu chút không để lại chút lương thực nào cho chúng tôi! Thì ra, thì ra... thành chủ và thần điện Ô Càn muốn giết sạch chúng tôi!” Thân thể tư tế Hậu Nữ hơi run, y không chút hoài nghi phỏng đoán của Nghiêm Mặc, bởi vì y là người bản xứ, nếu Nghiêm Mặc không nhắc nhở thì thôi, hắn vừa nhắc nhở, y quả thật nghĩ kiểu gì cũng thấy thành Ô Càn rất có thể sẽ làm ra loại chuyện đó.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ y: “Binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn. Chúng ta cứ giải quyết vấn đề trước mắt đã, sau đó lại tìm chỗ trốn.”
Hiện giờ đã đối đầu với thành Ô Càn? Hắn không có ngu như vậy!
Tới khu thôn mới, Nghiêm Mặc bắt mạch cho năm người kia một lần nữa, rồi cho bọn họ thuốc: “Loại cảm mạo này không phải bệnh nặng, cố chịu hai ngày là được rồi. Nhớ uống nhiều nước ấm, ngủ đủ giấc, nếu có thể thì kiếm chút trái cây mà ăn. Hiện giờ không cho đi ra ngoài, một là vì để các anh nghỉ ngơi, hai là để những thôn dân có thân thể yếu không bị lây bệnh.”
Năm người lo lắng suốt một đêm cuối cùng cũng yên lòng.
Nghiêm Mặc dạo một vòng quanh khu thôn mới, thôn vu Hậu Nữ dẫn hắn đi tới hầm chứa khoai tây: “Loại tươi không dễ bảo quản, các anh còn có thể làm thành khoai tây lát phơi khô, cách làm rất đơn giản, rửa sạch khoai tây, gọt vỏ, cắt thành lát, cho vào nước sôi nấu, rồi vớt ra phơi nắng, chờ khi phơi khô, cảm thấy không còn hơi nước thì có thể cất vào, sau khi cất thì đặt nơi râm mát, chú ý không để bị ẩm, một hai năm sau dùng cũng không sao cả.”
“Được đó!” Hậu Nữ vui cực, vội vàng cho người đi xử lý số khoai tây còn lại.
“Cái nào mọc mầm với chuyển sang màu xanh thì không thể ăn, mấy cái màu đen hư thối cũng không thể ăn!” Nghiêm Mặc ném ra vài củ đen thùi rồi giẫm nát, không để bọn trẻ xung quanh nhặt ăn.
“Dẫn tôi ra vùng phụ cận xem xem, tới cái thung lũng kia.”
“Nhưng…”
“Tộc nhân của anh hầu như đã không sao rồi, người bệnh ở phòng tổ linh chỉ cần đến tối uống một đợt thuốc nữa là có thể cứu về. Vấn đề là nếu xung quanh thôn các anh đã xảy ra bệnh dịch tả, không trị liệu cho họ, thì thôn các anh cũng sẽ không thoát khỏi, dù không bệnh chết thì cũng bị thành Ô Càn phái người giết hoặc thiêu chết!”
Hậu Nữ nghĩ tới nghĩ lui, cắn răng một cái: “Được! Tôi dẫn cậu đi!”
“Anh có năng lực gì?” Nghiêm Mặc nói đi là đi, không cho Hậu Nữ có cơ hội đổi ý.
“Gì?”
“Tôi hỏi anh ngoại trừ cầu nguyện với linh hồn tổ tiên của các anh, thì anh còn có năng lực gì đạt được từ linh hồn tổ tiên của các anh không? Tỷ như có thể biết được chuyện ở phương xa, có thể...”
“Tôi có thể nói chuyện với người chết.”
Nghiêm Mặc hơi dừng chân: “Là tất cả những người đã chết đi hả? Chết bao lâu cũng được?”
“Không.” Hậu Nữ đuổi theo Nghiêm Mặc: “Nếu linh hồn đã tiêu tán hoặc đã rời xa, tôi cũng không có cách nói chuyện, chỉ có linh hồn còn quẩn quanh bên thân thể, không chịu tới chỗ Bàn A Thần... A, không chịu trở về vòng tay của Mẫu Thần, thì tôi mới có thể câu thông.”
“Hóa ra là thông âm giả, năng lực này không tồi, rất tiện để phá án.” Đáng tiếc, với tình huống trước mắt thì không có công dụng gì lớn. Nhưng có thể câu thông với người âm, chứng tỏ sức mạnh linh hồn rất có tiềm lực để bồi dưỡng.
Thôn Đất Trũng không có thú cưỡi, đi đường đều phải dựa vào hai cái giò.
Thôn vu Hậu Nữ gọi người tới kêu thôn trưởng, dặn dò vài chuyện rồi chỉ dẫn theo Hậu Sư và hai thanh niên hầu hạ Nghiêm Mặc đi cùng.
Hồng Sí đập cánh bay lên từ đầu vai Nghiêm Mặc, vù vù bay xa.
Hậu Nữ thấy, cũng thấy một con khác lớn hơn, chính là Phi Thứ.
Từ thôn Đất Trũng đi tới vùng thung lũng là lộ trình một ngày, Nghiêm Mặc dựa vào bước chân và thời gian để tính khoảng cách đại khái, khoảng hai mươi km, đường gập ghềnh khó đi, phải tốn thêm chút thời gian.
Sắp đến con đường hẹp, đúng lúc này, Hồng Sí vù vù bay về.
Nghiêm Mặc giữ chặt tay Hậu Nữ, quát nhẹ: “Dừng lại! Đừng đi qua.”
Ba người Hậu Sư cùng đứng khựng lại.
Nghiêm Mặc hỏi Hậu Nữ: “Anh tiếp xúc với nhiều người bệnh như vậy mà còn khỏe mạnh tới bây giờ, chứng tỏ anh có cách tự bảo vệ mình, đúng không?”
Hậu Nữ gật đầu, đối với điều này y không giấu diếm ai, mà người trong thôn cũng biết thôn vu là người được linh hồn tổ tiên phù hộ, sẽ không sinh bệnh, mà khi sinh bệnh thì ắt phải chết.
“Dám vào đó cùng tôi xem không? Trước hết nói cho anh biết, bên trong có rất nhiều người chết.”
Hậu Nữ còn chưa trả lời thì Hậu Sư đã hô trước: “Tôi đi!”
“Không được! Tôi không muốn lãng phí thảo dược quý giá. Ba người các anh canh giữ ở ngoài, nếu cảm thấy có gió thổi từ đó ra, các anh phải nhanh chóng chạy về, nghĩ cách chuyển người ở phòng tổ linh lên chỗ cao, và đừng vào thôn mới, nhưng nhất định phải đến chỗ cao.”
Nghiêm Mặc cảnh cáo xong thì là người đầu tiên bước lên con đường hẹp đó, thôn vu Hậu Nữ đuổi theo.
Vừa đi đến cửa thung lũng, còn chưa thấy rõ tình cảnh bên trong, Vu Quả vẫn luôn yên lặng trong bụng Nghiêm Mặc đột nhiên kêu to: “Ta cảm giác được! Phía trước, phía tây, có thứ rất có lợi cho ta và Đô Đô!”
“Thứ gì?” Nghiêm Mặc vừa đi vừa thầm hỏi.
“Không biết!” Vu Quả rất dứt khoát nói, rồi lại kêu tiếp: “Chẳng phải ba vẫn luôn muốn bọn ta chào đời sao? Ta có cảm giác, chỉ cần tìm được thứ kia, ta và Đô Đô sẽ có thể chào đời!”
Nghiêm Mặc khựng bước: “Mày nói cái gì? Mày và Đô Đô có thể chào đời?”
“Đúng vậy.”
“Biến thành người mà chào đời?”
“Không biết!”
“Không có khả năng, giá trị cặn bã của ba còn chưa giảm hết, sách hướng dẫn sao có thể...”
“Cậu đang nói thầm cái gì vậy? Sao tôi không nghe thấy gì?”
Chính là không muốn để anh nghe thấy, Nghiêm Mặc một tay lau mặt, hít sâu, lấy ra hai chiếc khăn vải, phun chút nước thuốc lên rồi đưa cho Hậu Nữ một chiếc: “Cầm, bịt trên miệng và mũi.”
Hậu Nữ nói cảm ơn rồi nhận lấy, y cũng ngửi thấy mùi thi thể hư thối.
Nghiêm Mặc lại cất bước: “Phía trước mà phía tây là chỗ nào?”
“Phía tây sau khi xuyên qua vùng này sao? Nếu cứ đi về phía trước thì đó chính là thành Ô Càn.” Hậu Nữ trả lời.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn ra xa, núi cao hai bên thung lũng đã chặn tầm mắt hắn. Thứ mà Vu Quả nói nằm ở thành Ô Càn ư? Nó và Đô Đô thật sự có thể ra khỏi thân thể hắn?
Cùng thời gian đó, Nguyên Chiến đứng trước Ám Thần, thật ra là một cái tô-tem điêu khắc trên vách tường trong một cái sơn động u tối, vẻ mặt âm trầm nói: “Muốn mở đường hầm không gian một lần thì phải hiến tế chín mươi chín nô lệ? Còn cần là chiến sĩ từ cấp ba trở lên?”
Cái tô-tem như một bóng người đứng nói chuyện, nhưng nó không thật sự phát ra âm thanh, mà truyền thẳng ý của mình vào đầu Nguyên Chiến: “Phải, thiếu một người cũng không được. Nếu ba người bọn mi cùng vào, thì phải thêm hai mươi chín vật tế sống.”
Lúc này, Ám Bặc mở miệng nói: “Điều kiện này đối với người Ám Thành bọn ta cũng giống vậy.”
“Bây giờ tôi không có nhiều nô lệ như vậy, hay là tôi bắt một ít từ Ám Thành?” Nguyên Chiến nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng.
Ám Bặc siết tay, ý hận dâng lên trong mắt: “Ta có thể cung cấp nô lệ để hiến tế, nhưng ta có một điều kiện, nếu sau này vị Mặc đại kia trở về, ta hy vọng các người có thể giúp bọn ta kích phát một chiến sĩ cấp mười!”
Nguyên Chiến không đáp ứng ngay, chuyện dính tới Nghiêm Mặc, hắn không muốn tư tế đại nhân nhà mình bị bức ép làm gì cả. Mở đường hầm không gian cần hiến tế cho Ám Thần một trăm hai mươi tám chiến nô, dù đó là chiến nô của Ám Thành, chỉ sợ Tổ Thần cũng sẽ tính lên đầu Mặc.
Nguyên Chiến không biết Tổ Thần lấy tiêu chuẩn gì để trừng phạt Nghiêm Mặc, nhưng theo kinh nghiệm trước kia, trừng phạt rất nghiêm khắc.
Vì tận lực giảm bớt khả năng và số lần bị trừng phạt cho Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến không định nhận ‘tấm lòng tốt’ của Ám Thành.
“Ông cần năng lượng, đúng chứ?” Nguyên Chiến nhìn Ám Thần trên vách tường hỏi.
Ám Thần: “Đúng.”
“Tôi có một bảo bối nhất định sẽ khiến ông vừa lòng, có điều, tôi muốn ông đuổi người Ám Thành ra ngoài hết.”
“Bảo bối gì?”
“Sao, ông còn sợ tôi hại ông à? Yên tâm, trước khi ông chưa đưa tôi an toàn đến bên tư tế của tôi, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì có hại cho ông cả.”
“Hại ta? Nhóc con, ta cảm nhận được năng lượng của mi rất dồi dào, cơ hồ là ngang với số năng lượng mà ta tích lũy trong nhiều năm, nhưng mi vẫn còn non quá, ta muốn giết mi cũng không khó.”
“Ồ? Vậy bảo người Ám Thành ra ngoài đi.”
Ám Thần trầm mặc một lát, có lẽ ông ta đang nói gì đó với đám người Ám Bặc, Ám Bặc chỉ căm hận liếc nhìn Nguyên Chiến một cái, rồi phất tay dẫn chiến sĩ bảo hộ của mình và thủ vệ cấp cao của sơn động rời đi.
“Bây giờ mi có thể lấy ra rồi đó, nếu thứ đó không khiến ta vừa lòng, có lẽ ta không làm gì được mi, nhưng muốn giết chết ông lão bên cạnh mi lại rất dễ dàng. Về phần con chim mặt người kia, ta sẽ đưa nó về nơi mà nó nên ở!”
Nguyên Chiến lấy cái túi đeo sau lưng xuống, mở ra, để lộ chiếc rương gỗ cổ xưa bên trong.
Sau đó mở rương ra, một cỗ năng lượng bàng bạc nhanh chóng tràn đầy trong sơn động.
Ám Thần kích động: “Đá Thần Huyết? Còn là đá Thần Huyết to như vậy? Đây là thứ mi có được từ Vu Thành?”
“Không sai.”
“Mi muốn đưa đá Thần Huyết cho ta? Được, đừng nói ba người, mà ba mươi người...”
“Mơ đi!” Nguyên Chiến đập tan giấc mộng đẹp của Ám Thần: “Ông ở cấp mười một đúng chứ? Muốn thần huyết à? Tôi có thể lấy thần huyết bên trong ra, cho ông nửa giọt, nhưng trước khi ông làm chuyện mà tôi nhờ thì chỉ được lấy một phần tư giọt, một phần tư còn lại, chờ tôi mang tư tế của tôi về rồi lại đưa cho ông, tôi có thể lập lời thề linh hồn.”
“Không được! Quá ít!”
Nguyên Chiến lập tức khép nắp rương lại cái bang, xoay người: “Cửu Phong, chúng ta bay qua tây đại lục, cũng chỉ là mười, hai mươi ngày mà thôi.”
Cửu Phong khó có khi phối hợp nhuần nhuyễn với Nguyên Chiến: “Kiệt ⸺!”
“Từ từ!
Nguyên Chiến xoay người: “Ông muốn cướp? Cứ thử xem!”
Một cái bóng đen thoát ra khỏi tô-tem điêu khắc trên vách tường, nó đi qua đi lại trên tường, có vẻ như đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng mới dừng lại, nói: “Mi thật sự có thể lấy thần huyết ra mà không tổn hao gì?”
“Nếu tôi không lấy ra được thì đưa điều kiện như vậy với ông làm cái quái gì?” Nguyên Chiến tức cười.
“Mi biết cách sử dụng thần huyết?”
“Chút chút.”
Ám Thần không tin hắn chỉ biết chút chút, một kẻ biết lấy thần huyết ra sao có thể chỉ biết chút chút chứ?
“Sao mi lại biết...”
“Ám Thần đại nhân, tôi đang gấp, ông cứ nói thẳng là có giao dịch hay không đi.”
“Mi không sợ ta giở trò sau lưng?”
“Ông có thể thử xem.”
Ám Thần không dám thử, nếu không có viên đá Thần Huyết kia, thật ra ông ta muốn thử một lần, nhưng khi biết tên thủ lĩnh bộ lạc này lại mang theo viên đá Thần Huyết lớn nhất từ trước tới nay, ông ta cũng không muốn để hắn phát hiện bất thường mà nuốt đá Thần Huyết rồi tự bạo, lôi ông ta đồng quy vu tận theo, huống chi ông ta còn cảm nhận được giọt thần huyết ấy rất tinh khiết.
“Thành giao! Ta mở đường hầm không gian đưa bọn mi đi, mi đưa ta một phần tư giọt, lập lời thề linh hồn đi, ngay bây giờ.”
“Được.” Nguyên Chiến rất dứt khoát mà lập lời thề, sau đó tốn chút thời gian lấy một phần tư giọt thần huyết ra, giao cho Ám Thần.
Giọt thần huyết biến mất trước cái bóng đen.
Ám Thần như đã yên tâm: “Nhìn thấy cái đàn tế phía trước không? Đặt tóc hoặc máu của tên tư tế kia, tốt nhất là còn mới, lên đàn tế. Sau đó bọn mi đứng trước đàn tế, dùng tay hoặc một bộ phận trên thân thể chạm vào.”
Nguyên Chiến và ông Hách làm theo, Cửu Phong thu nhỏ lại, trực tiếp đậu trên đàn tế. Kỳ thật Nguyên Chiến không muốn cho Cửu Phong đi theo, nhưng Cửu Phong nhất quyết đòi đi, hơn nữa nó rất tò mò cái đường hầm không gian thần kỳ này.
“Ba đứa bọn mi tốt nhất là đứng gần một chút, đi!” Ám Thần chơi xấu, đột nhiên mở đường hầm không gian, thảy ba người họ vào.
“Kiệt ⸺!” Cửu Phong theo bản năng mà chống cự lại lực hút đó, bị Nguyên Chiến tóm lấy, một tay khác cũng bắt được ông Hách.
Trời đất quay cuồng, thân thể như bị tách ra rồi dán lại, quá trình này diễn ra trong một thời gian ngắn nhưng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Ánh sáng lóa mắt, mỹ lệ đến cực điểm hiện lên trước mặt, thanh niên trai tráng như Nguyên Chiến cũng bắt đầu không thể giữ thanh tỉnh, thậm chí hắn không biết mình có còn giữ chặt Cửu Phong và ông Hách hay không nữa.
Ba sinh vật sống đột nhiên xuất hiện trên không trung, rơi xuống đất.