Dị Thế Lưu Đày

Chương 432: Một ngày của Nghiêm Mặc


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

1b3a0faf55dcb02c9ee419e27ca2fb5e963a41e229cec-WKDpcR_fw658jpg

“Chúng ta chết ở thế giới này, thì sẽ đến thế giới của Mẫu Thần để sống.”

Khi Nguyên Chiến và Cửu Phong bay tới Ám Thành, thì Nghiêm Mặc cũng thức trắng.

Bệnh dịch tả không phải chuyện nhỏ, một khi không khống chế được thì rất có khả năng sẽ chết sạch.

Hắn có năng lực, đương nhiên phải ngăn chặn dịch bệnh lan truyền, chuyện này không liên quan gì đến sách hướng dẫn hay lòng người, đây là chức nghiệp của hắn. Ngay cả chức nghiệp mà cũng không làm tốt thì sao có thể tính tới chuyện khác? Cặn bã cũng có tôn nghiêm đấy!

Mới đầu, người của thôn Đất Trũng từ tư tế đến con nít không hiểu chuyện đều rất cảnh giác cái người xa lạ giàu có mà kỳ quái này.

Khi Nghiêm Mặc hạ lệnh, thanh niên trai tráng của thôn Đất Trũng còn không tình nguyện lắm mà nghe lệnh, lúc làm việc luôn lề mề.

Nhưng cậu thiếu niên xa lạ kia lại không hòa ái như trước đó, cậu ta bỗng dưng trở nên vô cùng nghiêm khắc, ai làm sai, ai lười biếng, cậu ta chỉ cần trừng mắt một cái là có thể khiến kẻ đó ôm đầu đau đến mức lăn lộn trên đất.

Thôn vu muốn ngăn, nhưng khi thấy sự thay đổi dần dần của phòng tổ linh thì lại im lặng.

Có thôn vu thầm ủng hộ, Nghiêm Mặc sai người càng thêm không khách sáo.

“Mọi người nghe đây, trước tiên nâng toàn bộ người bệnh trong này ra ngoài.” Cũng may hiện giờ là mùa hè, thời tiết ấm áp, tạm thời ngủ bên ngoài không sao cả, thuận tiện còn có thể để người bệnh phơi nắng tiêu độc.

Nhóm thanh niên trai tráng bóp mũi đi vào phòng, anh nâng đầu tôi nâng chân, dời toàn bộ người bệnh ra khu đất trống bên ngoài.

Nghiêm Mặc lại phân việc cho những người phụ nữ: “Đừng sợ, tôi đâu có ăn thịt mấy người. Lại đây, mấy cô đi theo tôi nấu thuốc, tôi sẽ chỉ cho mấy cô biết nấu như thế nào, thảo dược cũng sẽ chỉ cho mấy cô phân chia, chỉ cần làm theo là được, rất đơn giản. Đại Vu Hậu Nữ, anh nhớ trông chừng.”

Hậu Nữ còn ước gì được xem Nghiêm Mặc sử dụng thảo dược, vui vẻ đồng ý.

Chờ khi toàn bộ người bệnh được đưa ra ngoài, bên ngoài mới xuất hiện sáu cái lò nhỏ phù hợp với yêu cầu của Nghiêm Mặc, mà nồi nấu thuốc cũng là do Nghiêm Mặc cung cấp.

“Bốn người các anh, quét dọn phòng tổ linh, một chút mũi thối cũng không được để lại! Hậu Sư, anh canh chừng bọn họ.”

Hậu Sư quăng cho hắn một cái nhìn xem thường, dẫn bốn người vào trong quét dọn. Nghiêm Mặc chắc chắn là đang trả thù hắn, phòng dơ như vậy, không ai muốn vào đó quét dọn cả.

Nghiêm Mặc mặc kệ hắn, lại quay đi phân phó những người khác: “Hai người các anh làm một cái lò lớn chút ở bên này, hai người các anh thì đi múc nước, có nguồn nước sạch không?”

Thôn vu Hậu Nữ vội gật đầu: “Có, ở cửa thôn có một cái hồ.”

Cái hồ kia khi Nghiêm Mặc tới cũng thấy: “Đừng dùng nước ở đó, về sau nhớ kỹ, phàm là vùng nước ngập tạm thời không thể sử dụng, những vật nổi bao gồm cả thi thể người và động vật đều phải vớt lên đốt cháy rồi chôn, như vậy phải chờ tới khi mặt nước trong trở lại, tốt nhất là chờ hai đợt mưa xuống thì mới sử dụng lại. Có nguồn nước nào không phải là nước lũ ngập không?”

Hậu Nữ yên lặng ghi nhớ: “Có, ở trên chỗ cao của thôn có một dòng suối nhỏ, ngày thường chúng tôi đều lấy nước từ nó, có điều cách hơi xa.”

“Xa cũng phải đi! Chỗ tôi có hai cái lu nước, các anh dùng thùng gỗ để múc nước vào hoặc là gánh nước, tóm lại phải đựng đầy hai cái lu này.”

Nghiêm Mặc moi ra hai cái lu cực lớn từ trong túi không gian.

Trong nhà có chiến sĩ khống chế đất, túi không gian của hắn ngoại trừ thảo dược và thức ăn, thì nhiều nhất là các loại chai lọ bình vại.

Người của thôn Đất Trũng thấy Nghiêm Mặc chẳng những lấy ra một đống thảo dược, mà còn không chớp mắt moi ra hai cái lu lớn như vậy, tất cả đều trợn tròn mắt.

Thôn vu Hậu Nữ và chiến sĩ Hậu Sư còn đỡ, khi bọn họ vào thành cũng từng thấy quý tộc Hữu Giác sử dụng cốt bảo có thể đựng rất nhiều vật dụng loại nhỏ, Hữu Giác Nhân gọi chúng là cốt bảo trữ vật, mà túi không gian của vị thần sứ này cũng có công năng giống vậy.

“Còn không mau đi! Đừng nói với tôi là mấy anh ngay cả thùng gỗ cũng không có.”

Hai thanh niên bị quát sợ tới mức xoay người bỏ chạy, bọn họ còn phải về thôn lấy thùng gỗ múc nước. Vốn dĩ bọn họ còn oán niệm khi nghĩ mình phải ôm cái lu nước lớn như vậy đi múc nước, múc bao lâu mới đầy chứ? Nhưng giờ thì không dám oán niệm nữa.

Nghiêm Mặc tiếp tục hạ lệnh: “Có chiếu sạch không? Không có? Vậy có cỏ khô sạch không? Có? Rất tốt! Các anh đi ôm cỏ khô qua đây.”

Quay đầu lại nhìn các cô gái: “Thời gian nấu thuốc sẽ khác nhau, lần thứ nhất nấu xong chưa? Xong rồi thì kêu tôi một tiếng.”

Hiện giờ chế thuốc viên sẽ không kịp, đành phải cho người bệnh uống nước thuốc thôi.

Chờ lúc Hậu Sư đi ra nói phòng tổ linh đã quét dọn sạch sẽ, Nghiêm Mặc đang dạy các cô gái nấu thuốc lập tức theo hắn tiến vào kiểm tra, vừa vào liền mắng hắn và ba tên thanh niên khác đến máu chó đầy đầu.

“Các người gọi đây là quét dọn sạch sẽ? Phân vẫn còn dính trên tường đó, mùi thối cũng không tán đi chút nào, vết bẩn trên mặt đất cũng không tẩy, mạng nhện trên trần nhà và góc tường cũng không quét, sâu còn bò lổm ngổm trên sàn, chỗ này cho người bệnh ở được hả? Các người muốn hại chết tộc nhân của mình có đúng không?”

Hậu Sư cãi lại: “Vậy mà còn chưa sạch? So với nhà tôi còn sạch sẽ hơn nhiều.”

“Câm miệng!” Nghiêm Mặc gầm lên, sau đó thở hắt ra rồi ôm trán, hắn cho rằng trình độ văn minh của người nơi này cao thì chỉ cần hạ lệnh là đối phương sẽ làm được như hắn muốn, nhưng hiển nhiên là định nghĩa “sạch sẽ” của hắn và đối phương có sự chênh lệch rất lớn.

Hắn thật sự không muốn làm mấy chuyện vụn vặt đó, nhất là dạy cho một đám người nguyên thủy ngay cả vệ sinh cũng không biết.

Nhưng sự vụng về của đám người Hậu Sư làm hắn không thể không nhẫn nại mà tay cầm tay dạy bảo, nếu không, bọn họ căn bản không biết phải làm như thế nào.

“Vết bẩn trên mặt đất và ven tường thì dùng vật nào bén nhọn cạy ra, mặt đất tốt nhất cũng cạo đi một lớp, sau đó rải đất sạch lên, rồi lại tìm một cái trục lăn... là cục đá hình tròn lăn trên mặt đất, hoặc là dùng cọc gỗ ấn mặt đất để đất chặt lại. Ở mặt tường cũng dùng bùn đắp lại rồi dùng lửa hong khô. Sau đó lấp kín toàn bộ hang chuột ổ trùng trong góc tường.”

“Các anh có lông chim hoặc chổi không?” Nghiêm Mặc chỉ lên trần: “Quét mạng nhện xuống.”

Người múc nước trở về, Nghiêm Mặc lập tức cho người nấu nước rồi lau mình cho người bệnh.

Có người lười biếng, dùng nước lạnh lau, liền bị Nghiêm Mặc thả sức mạnh linh hồn ra tấn công não bộ hắn, khiến hắn ôm đầu đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

Thế là không có ai dám lá mặt lá trái nữa, Nghiêm Mặc lại giải thích chi tiết tầm quan trọng của việc dùng nước ấm lau mình cho người bệnh, đám người lười biếng kia nghe thấy hậu quả mới biết sợ.

Mãi đến chạng vạng, Nghiêm Mặc đã cho tất cả người bệnh bên ngoài uống một chén thuốc, phòng mới xem như đã quét dọn sạch sẽ.

Lần này Nghiêm Mặc miễn cưỡng vừa lòng: “Không tồi, đây là thuốc bột, các anh rải vào phòng, ở góc tường cũng phải rải.”

Tuy bốn người Hậu Sư rất mệt, nhưng nhìn thấy phòng tổ linh trở nên vô cùng sạch sẽ, thậm chí còn sáng sủa hơn không ít thì đều vui vẻ trong lòng. Hậu Nữ tiến vào nhìn cũng kinh ngạc không thôi.

“Mặt tường phải tạo mấy nơi để cắm đuốc. Biết tạo không?” Nghiêm Mặc lúc này rất hoài niệm Cửu Nguyên có năng lực thần huyết, có dị năng thật sự là quá tiện, mà người thôn Đất Trũng ngoại trừ thôn vu ra, còn lại đều là người bình thường, ngay cả chiến sĩ cũng chỉ dựa vào thân thể cường tráng của mình.

Hậu Sư vỗ ngực: “Để tôi!”

Sắc trời dần tối, phòng tổ linh cũng thay đổi, có thể nói là từ cũ thành mới.

“Bây giờ, trải cỏ khô chất ở đó vào phòng đi. Số lượng dựa theo số người bệnh, kích thước và vị trí đều phải dựa theo đường tôi vẽ.”

Nghiêm Mặc vào phòng, rải một ít thuốc bột lên giường cỏ khô.

“Rồi, có thể đưa người bệnh vào ở. Đặt vài người ở gần cửa, những người khác thì dựa theo số lượng giường cỏ, người đầu tiên bắt đầu từ bên này. Cái gì? Không biết đếm? Đại Vu Hậu Nữ, chuyện này giao cho anh.”

Bận rộn đến tận bây giờ, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, nhiều người ngay cả bữa tối cũng chưa ăn, nhưng thấy phòng tổ linh rực rỡ hẳn lên, vô cùng sạch sẽ và chỉnh tề, lại nhìn các tộc nhân sinh bệnh được uống thuốc, lau mình sạch sẽ, thay đổi môi trường mà sắc mặt tốt lên không ít, chút mệt mỏi này tựa như biến mất, thậm chí có người còn không tin chỉ trong một ngày ngắn ngủi như vậy mà đã làm được nhiều chuyện đến thế.

Nhóm người bệnh được nhiều người chăm sóc, tâm tình cũng không còn u ám như lúc trước, những người từng từ bỏ hy vọng sống lúc này cũng lần nữa nảy sinh hy vọng, tiếng rên rỉ trong phòng đã không còn, có vài người dù bệnh nhưng vẫn hiện ra ý cười.

Lúc này, người dân thôn Đất Trũng đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về Nghiêm Mặc. Vị thần sứ này không giống như thần linh trong tưởng tượng của họ, tay vừa phất, tất cả người bệnh đều khỏi hẳn, nhưng cách làm của Nghiêm Mặc lại khiến họ cảm thấy càng thêm chân thật và đáng tin cậy, mọi thay đổi đều diễn ra trong mắt họ, mà rất nhiều chuyện còn hoàn thành nhờ chính tay họ.

Hậu Nữ cũng thay đổi thái độ, từ cảnh giác biến thành tôn kính và khâm phục, y đi đến cạnh Nghiêm Mặc, quan tâm mà thấp giọng nói: “Đại nhân, trời đã tối rồi, trong thôn đưa thức ăn tới, ngài có muốn ăn một chút không?”

Y không biết thần sứ có cần ăn gì hay không, cũng không biết thần sứ có ghét thức ăn của họ không, nhưng y vẫn hỏi, y hy vọng có thể lấy thứ tốt nhất ra cho vị thần sứ đã giúp đỡ bọn họ này.

Những người khác cũng lén nhìn Nghiêm Mặc.

Trong túi Nghiêm Mặc có không ít thức ăn, vốn định cự tuyệt nhưng nhìn thấy ánh mắt như mang theo mong đợi của mọi người, hắn lại sửa miệng: “Ừ, mọi người cũng chưa ăn đúng không? Vậy cùng nhau ăn đi. Chút nữa xếp người qua đây thay phiên nhau chăm sóc người bệnh, nam nữ đều phải qua, tốt nhất vẫn là những người này. Sau đêm nay họ tạm thời đừng trở về thôn, nếu nhất quyết muốn về, thì trước hết phải nấu nước tắm rửa, tắm cho sạch sẽ.”

“Vâng, đại nhân.” Hậu Nữ bây giờ nghe theo Nghiêm Mặc hết, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.

Không có chuyện gì đả động lòng người bằng chuyện này, từ đầu đến cuối, y tận mắt nhìn thấy những tộc nhân sinh bệnh đó sau khi uống một chén thuốc thì có vài người đã tốt hơn nhiều, tốc độ hồi phục có thể thấy được rõ ràng.

Hơn nữa, thảo dược mà thần sứ đại nhân dùng cũng không giấu diếm bọn họ, đặt ngay ở đó, y muốn xem thì bất cứ lúc nào cũng có thể xem.

Điều đáng quý nhất là thần sứ đại nhân còn dạy mọi người cách nhận biết thảo dược, nói cho bọn họ công dụng của những thảo dược đó, lại chỉ bọn họ cách nấu thuốc như thế nào, trình tự cho thảo dược vào ra sao, độ lửa cỡ nào mới đúng.

Như vậy, dù về sau trong thôn lại có bệnh dịch như thế phát sinh, chỉ cần bọn họ tìm được thảo được là có thể tự mình trị liệu.

Có điều, thần sứ đại nhân đồng thời dùng ba loại phương thuốc, mà đối với những người có bệnh tình khác nhau, cậu ta cũng dùng những phương thuốc khác nhau, y nhớ không được nhiều lắm.

“Đúng rồi, bây giờ người bệnh tạm thời không thể ăn thịt, các anh đưa thức ăn thường ngày cho tôi xem một chút, để tôi tìm thức ăn thích hợp cho bọn họ.” Nghiêm Mặc vừa đi ra ngoài vừa nói.

“Vâng, đại nhân.”

Thức ăn của người thôn Đất Trũng rất đơn giản, một chút thịt và một khối gì đó chỉ to bằng nắm tay của trẻ con.

Nghiêm Mặc để ý thấy thịt chỉ có hắn và thôn vu mới được ăn, liền cầm lên, hỏi Hậu Nữ: “Có lẽ anh sẽ thấy lạ vì sao tôi thân là thần sử mà không lập tức chữa khỏi cho người bệnh.”

“Không, đại nhân, tôi...”

Nghiêm Mặc giơ tay, hơi cao giọng: “Thứ nhất, tôi từ thần điện đến đây đã tiêu hao rất nhiều thần lực. Thứ hai, mỗi lần trị liệu cho một người đều sẽ tiêu hao thần lực, mà tôi đã tính, dù có tiêu hao hết thần lực thì cũng không thể chữa khỏi cho nhiều người như vậy. Quan trọng nhất là, có lẽ thần sẽ trợ giúp các anh một lần, nhưng sẽ không trợ giúp các anh mãi mãi, các anh phải học cách tự lập, tự
cứu lấy mình, nếu mỗi khi gặp bất trắc ai cũng nhờ thần giải cứu, thì sự tồn tại của người nọ có ý nghĩa gì với thần nữa?”

Người chung quanh đều vểnh tai lên, cách nói của Nghiêm Mặc đối với bọn họ rất mới mẻ, bọn họ tôn sùng thần linh, sợ hãi thần linh, nhưng phải làm sao để sống cùng với thần linh lại không biết, cũng không rõ ý nghĩa về sự tồn tại của thần linh.

Nghiêm Mặc nhận lấy khối thức ăn mà một thôn nữ đưa cho, nhìn mọi người nói: “Nói theo cách khác, thôn các anh có hai người, một người cần cù thiện lương, mỗi ngày cố gắng làm việc, tính cách tích cực, luôn hướng về phía trước, gặp phải chuyện khó khăn gì cũng nỗ lực nghĩ cách giải quyết. Nhưng một người khác lại lười biếng ngu muội, cả ngày chơi bời lêu lổng, chỉ biết chiếm lợi
từ người khác, gặp phải chuyện gì đều trông mong người khác giúp mình giải quyết hoặc oán trời trách đất. Nếu anh là thần, hai người mà gặp phải khó khăn, thì anh sẽ giúp ai?”

Hậu Sư bật thốt: “Đương nhiên là giúp người đầu tiên! Cái tên lười biếng kia rất đáng giận!”

Những người khác cũng gật đầu.

Nghiêm Mặc cười: “Anh xem, ngay cả các anh cũng nghĩ như vậy.”

Hậu Nữ và tất cả mọi người mới bừng tỉnh.

“Thần sứ đại nhân, vậy vì sao có người cần cù thiện lương như ngài nói, gặp phải khó khăn cũng biết cố gắng, nhưng vì sao thần lại để người nọ chết thảm?”

Vừa hỏi ra, tất cả mọi người đều yên lặng.

Cô gái vừa hỏi chuyện cũng rất sợ hãi, rồi lại rất dũng cảm mà ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc, nhưng chờ khi Nghiêm Mặc nhìn về phía cô, thì cô lại sợ hãi mà cúi đầu.

“Hỏi rất hay!” Nghiêm Mặc cười, chậm rãi nói: “Có vài vị thần sẽ nói mình không giúp đỡ là vì đang khảo nghiệm bọn họ, nhưng tôi cho rằng tôi không phải thần, không thể thay ông trả lời câu hỏi của mọi người, cho nên tôi chỉ có thể trả lời từ cái nhìn của riêng tôi, tôi cho rằng sở dĩ như vậy là vì thần không để ý đến những sinh vật như chúng ta, thần nhìn chúng ta như nhìn cỏ cây hay con kiến vậy.”

Thấy mọi người quá mức khiếp sợ, Nghiêm Mặc lại càng dịu giọng, đồng thời thả thêm một chút sức mạnh linh hồn vào giọng nói.

“Thường ngày các anh sẽ để ý cỏ cây và con kiến dưới chân à? Anh sẽ cảm thấy có lỗi và đồng cảm với thức ăn của mình sao? Đại đa số thời điểm đều sẽ không, đúng chứ? Thần cũng vậy. Lần này là Tổ Thần tình cờ nghe thấy lời khẩn cầu của các anh, đồng thời phát hiện ra dịch bệnh này rất có thể sẽ tạo thành nạn lớn, mới phái tôi đến. Cũng giống như việc đôi khi các anh sẽ vì thương hại mà tha cho những con vật mà các anh săn được, hoặc là giúp chúng nó.”

Vẻ mặt vừa sợ hãi vừa ẩn chứa phẫn nộ của cô gái cũng chậm rãi tan đi.

Giữa các thôn nữ có tiếng hỏi truyền ra: “Cho nên các đại nhân của thần điện tộc Hữu Giác mới cần cung phụng, mà thần có được lợi ích mới trợ giúp chúng ta, đúng không?”

“Ha ha! Thần không cần cung phụng gì gì đó đâu, cái ông ấy muốn là sự kính sợ của mọi người, ngày thường mọi người nên làm gì thì cứ làm đó.”

Nghiêm Mặc nửa nghiêm túc nửa nói bậy: “Nhưng dù có đôi khi thần sẽ không nghe thấy hoặc không để ý đến lời khẩn cầu của mọi người, nhưng không có nghĩa là ông ấy không biết cái gì cả. Con người khi chết đi sẽ đến thế giới của Mẫu Thần, nhưng trước đó, những sinh linh chết đi sẽ vào điện thẩm phán, trong điện thẩm phán có một
khối tinh thạch, chỉ cần linh hồn anh đứng trước nó, những chuyện tốt và chuyện xấu anh làm trong suốt cuộc đời sẽ hiện ra, mà điện chủ của điện thẩm phán sẽ căn cứ vào những việc làm đó để thẩm phán linh hồn anh.”

“Người chết rồi, nếu làm chuyện xấu thì khi vào điện thẩm phán sẽ phải chịu trừng phạt, gì mà quăng vào chảo dầu, đi trên dao, bị lửa thiêu, quất roi, dựa vào những tội lỗi mà khi còn sống anh phạm phải để xác định hình phạt nặng hay nhẹ và thời gian trừng phạt khác nhau. Mà người làm việc tốt sẽ không bị trừng phạt gì cả, còn được
khen thưởng nữa.”

Đáng thương thay cho người dân thôn Đất Trũng vừa nghe liền ngây cả người, những lời Nghiêm Mặc nói không giống những gì mà thần điện tộc Hữu Giác truyền ra chút nào, nhưng sao bọn họ lại thích kiểu này hơn nhỉ?

“Đại nhân, ý ngài là, sau khi chết, chúng ta vẫn sống như bây giờ sao?” Hậu Sư lớn tiếng hỏi.

“Đúng vậy, Tổ Thần nói cho tôi biết, có hai thế giới, thế giới sống và thế giới chết. Người ở hai nơi này sẽ luân hồi, chúng ta chết ở thế giới này, thì sẽ đến thế giới của Mẫu Thần để sống. Chờ khi chết ở đó, chúng ta cũng lại đến điện thẩm phán, rồi được sinh ra ở thế giới này.”

“Thì ra là thế!”

Giờ phút này, Nghiêm Mặc không khác gì người truyền đạo, ánh mắt của người dân thôn Đất Trũng khi nhìn Nghiêm Mặc đều đầy vẻ sùng kính, đây là bí mật mà thần sứ nói cho bọn họ biết đó, bọn họ cứ cảm thấy sau khi nghe xong, cuộc sống về sau sẽ không giống như trước nữa.

Vận mệnh của người dân thôn Đất Trũng đúng là đã hoàn toàn thay đổi từ cái ngày mà Nghiêm Mặc đến, trong tương lai, bọn họ là nhóm người đầu tiên trung thành và ủng hộ Nghiêm Mặc nhất trên tây đại lục. Bọn họ ghi chép lại những lời nói của Nghiêm Mặc, rồi thực hiện những quy tắc mà hắn định ra, kế thừa những tiêu chí của Nghiêm Mặc, thậm chí trong lòng không chỉ xem Nghiêm Mặc là thần sứ, mà là thần, thần thật sự. Về nguyên nhân... rất nhiều người trong số họ đều tận mắt
nhìn thấy Mặc đại thân là nam nhưng lại thai nghén ra hai đứa nhỏ, cứ như thần trong truyền thuyết vậy!

Đương nhiên, người dân thôn Đất Trũng lúc này còn chưa bị Nghiêm Mặc lừa dối đến mức biến thành fan não tàn như thế, đó là chuyện về sau.

Bây giờ bọn họ thấy Nghiêm Mặc dễ nói chuyện, tức khắc nêu ra đủ loại nghi vấn, mồm năm miệng mười hỏi hắn các vấn đề hiếm lạ cổ quái, thẳng đến khi thôn vu Hậu Nữ quát lớn, bắt bọn họ câm miệng mới chấm dứt.

Nghiêm Mặc cười, cúi đầu lột da khối thức ăn đã nướng chín trong tay, mới vừa lột xuống một miếng da cháy, tay hắn đột nhiên khựng lại, mắt cũng trở nên đăm đăm.

Chúng thần tại thượng! Đây là...?!

Đây là khoai tây?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp