*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Bây giờ ta thật sự tin rằng chúng thần thiên vị cậu nhóc kia, ngoại trừ sinh con ra thì còn cái gì mà cậu ấy không thể không?”Cửu Phong đến còn mang theo một tin tức cực kỳ quan trọng.
Nó nói nó nhìn thấy ở ven bờ biển có vài nơi xuất hiện rất nhiều hài cốt.
Sức mạnh linh hồn của Nguyên Chiến bây giờ đã đủ để nói chuyện với Cửu Phong, chờ khi hắn truyền tin này lại cho mọi người, rất nhiều người còn có chút không tin, ngay cả Vu Thành cũng hoài nghi: Người tộc Luyện Cốt thật sự tới?
Cửu Phong thấy đàn quái hai chân không tin nó, rất là giận, thúc giục Nguyên Chiến nhanh đi tìm Nghiêm Mặc.
Kỳ thật, ở đây không chỉ có một người là có thể dùng sức mạnh linh hồn để nói chuyện với Cửu Phong, Chú Vu và Phong Ngữ lạnh lùng chế giễu những người không tin. Phong Thành, Mộc Thành thì tin, vì đại bộ phận lãnh thổ của họ tiếp giáp với vùng duyên hải, bọn họ đều nghĩ cách truyền tin trở về để mọi người đề phòng.
Nguyên Chiến mặc kệ những người đó, kéo Cửu Phong qua một bên hỏi: “Mày có cách nào chở ba người bay qua biển không?”
“Kiệt! Ta đương nhiên có thể!” Cửu Phong không cần biết có làm được hay không, cứ cậy mạnh trước đã, sau đó lại nỗ lực tìm kiếm trong truyền thừa của mình những tri thức tương quan về tây đại lục và biển cả.
“Phải tốn bao lâu?”
Cửu Phong không lập tức trả lời, truyền thừa nói cho nó biết, bay qua biển không dễ dàng như vậy, nhưng tộc nó quả thật có đường bay nối liền giữa các đại lục, trên đường bay có cả đảo nhỏ có thể dừng lại nghỉ ngơi, trên đảo còn có thức ăn và nước uống dồi dào.
Nhưng đường bay nối từ đông đại lục đến tây đại lục có một khu vực có gió lốc, bên trong khu vực gió lốc chính là quê hương của Côn Bằng mặt người, chỉ khi băng qua vùng gió lốc kia thì Côn Bằng mặt người mới có thể trở về nhà, vùng gió lốc này được xem là một khảo nghiệm dành cho Côn Bằng mặt người trưởng thành ở môi trường bên ngoài, thông thường chỉ có Côn Bằng thành niên mới có thể bình yên vượt qua được.
Muốn đi vòng qua vùng gió lốc cũng không phải không được, nhưng đường bay sẽ xa hơn rất nhiều. Ngoài ra, trên một vài đảo ngoài biển có những loài chim là kình địch của Côn Bằng mặt người, tuy chúng không thể làm gì Côn Bằng mặt người đã trưởng thành, nhưng những Côn Bằng nhỏ như nó thì vẫn sẽ bị ăn hiếp dễ như chơi.
“Mày nói thế giới này có năm đại lục? Địa bàn của Côn Bằng mặt người chính là đại lục trung tâm?”
“Kiệt!”
“Năm đại lục đều rất lớn?”
“Kiệt!”
Thế giới này lớn như vậy! Tuy Nghiêm Mặc đã nói với hắn thế giới này không thể nào chỉ có một mảnh đại lục, nhưng nghe Cửu Phong miêu tả, Nguyên Chiến vẫn nảy sinh một cảm giác: Thì ra mình chỉ là một thủ lĩnh nhỏ bé của một vùng đất chật hẹp.
“Vậy ba đại lục tây nam bắc có cái gì? Có người sống không?”
“Khặc khặc! Không biết, ký ức truyền thừa phải tiến cấp một lần nữa mới có thể nhìn thấy.” Tộc Côn Bằng mặt người vì dòng dõi của mình mà hao tâm tổn huyết, để chim non không bay loạn khắp nơi nên mở ký ức truyền thừa theo năng lực cho chúng, cũng là một cách dạy cho nó biết nơi nào nó đi được, nơi nào thì tạm thời chưa thể đi.
“Vậy bây giờ mày có thể băng qua vùng gió lốc bao bên ngoài đại lục của Côn Bằng mặt người không?”
Lần này Cửu Phong không dám cậy mạnh, thông thường, Côn Bằng mặt người có thể băng qua vùng gió lốc đều có năng lực tương đương với cấp mười, hiện giờ nó chỉ mới khoảng cấp chín thôi.
Mà Nguyên Chiến sau khi biết chuyện này thì trầm mặc thật lâu, chẳng phải chứng tỏ những Côn Bằng mặt người trưởng thành có thể sinh sống ở đại lục trung tâm đều từ cấp mười trở lên sao? Chẳng trách khi vừa nhắc tới tộc Côn Bằng mặt người thì Cửu Đại Thượng Thành liền thành thật, cũng chẳng trách Phong Thành lại kiêu ngạo vì mối quan hệ giữa thành chủ với Côn Bằng mặt người như vậy.
Có điều, vậy thì sao? Dù Côn Bằng mặt người trưởng thành đều là cấp mười hai, thì sớm hay muộn, rồi một ngày hắn cũng sẽ đạt tới cấp bậc đó, hay thậm chí còn siêu việt hơn, hắn dám chắc rằng ngày đó sẽ đến không lâu nữa.
Cửu Phong kinh ngạc liếc xéo Nguyên Chiến, khí thế người này vừa rồi hình như mới thay đổi? Nó không biết dùng từ gì để hình dung, chỉ cảm thấy đối phương thoạt nhìn có vẻ như càng thêm ổn trọng và khó dò, tựa như... ừm, tựa như mặt đất vậy.
“Nếu mày có thể băng qua vùng gió lốc, bay đến tây đại lục phải tốn bao lâu?” Nguyên Chiến nghiêm túc hỏi.
Nhắc tới Nghiêm Mặc, Cửu Phong cũng không dám làm liều, trả lời theo như ký ức truyền thừa: “Kiệt! Biển rất lớn, rất lớn, dù là Côn Bằng mặt người trưởng thành, muốn băng ngang biển cũng phải tốn tới hơn mười ngày, bởi vì còn cần nghỉ ngơi. Ta, có lẽ phải tốn thời gian lâu hơn.”
Nguyên Chiến tính toán một chút, Ám Bặc nói với hắn rằng Ám Thần của ông ta có thể đưa hắn đến cạnh Nghiêm Mặc chỉ trong một cái chớp mắt, nếu để Cửu Phong đưa bọn hắn tới Ám Thành, rồi lại để Ám Thần đưa bọn hắn sang tây đại lục, thì đây là con đường ngắn nhất để đi. Tuy hắn không tin người Ám Thành, nhưng Cửu Phong đưa bọn hắn bay qua biển cũng sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa đường còn dài, đồng thời vì tìm kiếm Nghiêm Mặc, hắn phải dẫn theo Phong Ngữ.
Một khi bọn hắn xảy ra chuyện gì trên đường đi, thời gian này dài hay ngắn lại càng khó nói.
So với kẻ địch mà mình không biết, hắn thà đối phó với người Ám Thành, ít nhất thì ngoại trừ Ám Thần, vũ lực của hắn có thể nghiền áp bất cứ kẻ nào của Ám Thành, chỉ cần hắn chú ý tránh khỏi ám toán của người Ám Thành là được.
Suy nghĩ của Chú Vu trong chuyện này là: “Chỉ cần người Ám Thành không phải quá ngu xuẩn, thì sẽ hiểu rõ mai sau khi đối phó với tộc Luyện Cốt, chủ lực sẽ là bây và Nghiêm Mặc, hiện giờ hại chết tụi bây hoàn toàn không có ích lợi gì đối với chúng, còn không bằng giữ tụi bây lại để giúp mọi người cùng đối phó đại địch.”
Vu Tượng cũng gật đầu, ra hiệu bảo Phi Sơn lấy cái thứ dưới nệm của mình ra.
Hiện giờ, trong chủ điện chỉ có mấy người bọn họ với Cửu Phong.
Nhận được tin tộc Luyện Cốt đã lục tục lên bờ, rất nhiều thế lực ở gần vùng duyên hải lo lắng không thôi, suốt đêm cưỡi Cốt Điểu nhỏ của mình chạy về.
Thành Bạch Hi, tộc Người Khổng Lồ, tộc Trùng Nhân tỏ vẻ cảm ơn Nguyên Chiến, bởi vì tất cả mọi người đều vội vã trở về thống kê tổn thất và bình ổn dân tâm nên không nói chuyện nhiều, tộc trưởng ba tộc để lại cho Nguyên Chiến tín vật của vương tộc, tỏ ý muốn kết giao với hắn rồi cáo từ rời đi.
Tộc Hữu Sí cũng tới, nhưng người ta tới không phải để gặp Nguyên Chiến, mà là tới bái kiến Cửu Phong.
Cửu Phong kiêu ngạo ngẩng đầu, tiếp nhận bái lạy thành kính của tộc Hữu Sí. Tộc Côn Bằng mặt người chính là vương giả của các loài chim!
Đồng thời, tộc trưởng tộc Hữu Sí cũng đưa cho Nguyên Chiến một cọng lông chim đại diện cho vương tộc, tỏ vẻ hai bên về sau có thể hỗ trợ và giao dịch với nhau. Có điều Nguyên Chiến thấy cái vụ làm ăn này là do người ta nể mặt Cửu Phong.
Phi Sơn trịnh trọng đưa cái rương gỗ cho Nguyên Chiến.
Vu Tượng cười, nụ cười trông vừa hòa ái vừa giảo hoạt: “Tuy cuộc tỷ thí không tiến hành đến cuối, nhưng kết quả đã thấy rõ, ta nghĩ những người khác cũng không dám có ý kiến. Vậy theo như lời hứa, viên đá Thần Huyết thuộc tính thổ này giao cho anh.”
Nguyên Chiến lấy làm lạ, vì sao hắn không cảm nhận được năng lượng thổ kinh người mà đáng lẽ đá Thần Huyết nên có?
Chờ khi hắn mở cái rương ra, trong nháy mắt, hắn bị năng lượng thổ nồng đậm bao bọc lấy.
Cỗ năng lượng thổ này hình như cũng rất thích hắn, liều mạng chui vào trong người hắn.
Nguyên Chiến khắc chế ham muốn hấp thu mãnh liệt, bộp một cái đóng sầm nắp rương lại, cỗ năng lượng thổ kia lập tức biến mất.
Vu Tượng lộ vẻ vui mừng mà mỉm cười, tán thưởng tự đáy lòng: “Rất giỏi. Nhiều năm như vậy anh là chiến sĩ khống chế đất đầu tiên có thể tự mình đóng nắp lại, lại còn nhanh như thế.”
Phi Sơn cũng bội phục mà cười: “Dù không phải chiến sĩ hệ thổ, tỷ như tôi, lúc tiếp xúc với đá Thần Huyết cũng thiếu chút nữa bị mê hoặc, nếu không phải Vu Tượng đậy nắp lại giúp tôi, thì chắc tôi đã không màng tất cả mà hấp thu cỗ năng lượng trong đó rồi.”
Cho nên vừa rồi các người không cảnh báo gì là muốn xem tôi xấu mặt? Hay là đang khảo nghiệm tôi? Nguyên Chiến cười cười, không nói ra chuyện mình đã hấp thu hai viên đá Thần Huyết, có kinh nghiệm và sức kháng cự đối với sự cám dỗ của nó.
Chú Vu biết rõ chuyện của Nguyên Chiến, không khỏi cười quái dị.
“Cái rương này cũng là một bảo bối, đừng thấy nó thoạt nhìn giống như gỗ, nhưng kỳ thật là một cốt khí, bất luận năng lượng gì để vào trong đó, thì không sinh vật nào có thể phát hiện ra thứ chứa bên trong.”
Vu Tượng cảm khái: “Tộc Luyện Cốt thật sự rất cường đại không phải sao? Cốt khí của bọn họ quá lợi hại, mà nhân loại chúng ta đến tận bây giờ còn phải điên cuồng vì những di tích khai quật được của tộc Luyện Cốt. Nhiều năm như vậy rồi, tộc Luyện Cốt đã vượt biển mà trở lại mảnh đất này, ta không dám tưởng tượng cốt khí của họ bây giờ đã phát triển tới mức nào.”
“Đỉnh Việt.” Nguyên Chiến để cái rương qua một bên: “Năng lực khống chế kim loại của Đỉnh Việt rất cường đại.”
“Kim loại? Ý anh là?” Vu Tượng tò mò.
“Tư tế của tôi nói kim loại cũng giống như mộc, thủy, hỏa, thổ, chúng đều là những nguyên tố biểu tượng.” Nghiêm Mặc nói rất phức tạp và chi tiết, nhưng Nguyên Chiến đều tỉnh lược hết.
“Mà kim loại rất cường đại, chúng nó có thể thay thế cốt khí để trở thành dụng cụ mới.”
Vu Tượng trầm tư, rồi thì thầm cái gì đó với Phi Sơn, Phi Sơn gật gật đầu.
Tuy Nguyên Chiến nhắc tới năng lực của Đỉnh Việt, nhưng cũng không muốn Đỉnh Việt được Vu Thành nâng đỡ mà nhanh chóng phát triển lớn mạnh, nên chậm rãi bỏ thêm một câu: “Ngoại trừ người Đỉnh Việt, tư tế của tôi cũng biết cách luyện chế và sử dụng kim loại, hơn nữa phương pháp của em ấy không cần người luyện chế phải biết thao túng kim loại.”
“Ồ?” Vu Tượng hơi sửng sốt, sau đó mừng rỡ: “Bây giờ ta thật sự tin rằng chúng thần thiên vị cậu nhóc kia, ngoại trừ sinh con ra thì còn cái gì mà cậu ấy không thể không?”
Nguyên Chiến nghĩ thầm: Ai nói Mặc của tôi không thể sinh con, hai đứa nhỏ của tôi còn nằm trong bụng em ấy đó!
Chắc là Vu Tượng cũng nghĩ đến đứa con Sinh Mệnh, không đợi Nguyên Chiến phản bác đã bật cười ha hả trước.
Người Ám Thành còn đang chờ hắn, Nguyên Chiến có được chiến lợi phẩm cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, màn đêm buông xuống liền để Cửu Phong quắp cái rương hắn bện từ dây leo lại, rồi đưa hắn, Ám Bặc và ông lão tên Hách tới Ám Thành.
Chú Vu thì dẫn những người Cửu Nguyên khác cưỡi Cốt Điểu nhỏ bay trở về Cửu Nguyên.
Có Chú Vu, Nguyên Chiến không chút lo lắng đám người mới gia nhập kia nổi dị tâm.
Những người trở về Cửu Nguyên sẽ dựa theo yêu cầu lúc trước của Nghiêm Mặc, ngoại trừ bảo vệ Cửu Nguyên, ngày thường sẽ dạy học trong trường. Bọn họ chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, không chịu quản hạt của các lãnh đạo cấp cao khác trong Cửu Nguyên.
Đối với đãi ngộ tuyệt vời này, đám người Tùng Kinh rất hài lòng. Vốn dĩ Mộc Chùy nói Nghiêm Mặc trị liệu cho đại vương tử Mộc Thành xong thì mình cũng thuộc sở hữu Cửu Nguyên, nhưng hiện giờ Nghiêm Mặc không có ở đây, mà Mộc Thành vẫn kết giao với Cửu Nguyên, Mộc Chùy cũng không muốn mắc nợ ai, hắn cho rằng Nghiêm Mặc đã giúp hắn thăng cấp, vậy hắn phải tới Cửu Nguyên giúp họ giữ nhà, chờ sau khi Nghiêm Mặc trở về rồi thực hiện lời hứa cũng được.
Không có ai cho rằng Nghiêm Mặc sẽ không trở về, ngay cả năng lực đáng sợ nhất của chiến sĩ Ám Thành là hố đen cắn nuốt mà cũng không thể giết được hắn, người như vậy trừ phi tự mình đi tìm cái chết thì sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.
Mà trước khi Nguyên Chiến rời đi, vì người của các thành khẩn cầu và dùng một đống vật tư để trao đổi, cuối cùng hắn cũng thả người trong lồng giam ra.
Những người này hoặc là thoi thóp, hoặc là hôn mê, hoặc là tàn phế, thế lực của những người này vừa xót vừa hận, nhưng lại không dám nói là hận Nguyên Chiến. Vốn dĩ, quy tắc của cuộc tỷ thí là bất luận sống chết, dù Nguyên Chiến có thật sự giết chết những người này đi nữa, thì bọn họ cũng không thể cãi.
Lạp Mạc Na nhìn tam tư tế và chiến sĩ Lam Diên trọng thương hôn mê, cô ta nhắm mắt lại, hạ quyết tâm. Đỉnh Việt cũng chủ động tới tìm bọn họ, tỏ vẻ muốn kết làm đồng minh, nếu Cửu Nguyên vứt bỏ cô ta mà chọn anh trai cô ta, lại không nể tình người Âm Thành như thế, vậy cô ta cũng không cần sáp lại gần, từ nay, Âm Thành sẽ kết minh với Đỉnh Việt.
Thành chủ Âm Thành lại không quá đồng ý với ý kiến của Đại Tư Tế Lam Âm và con gái Lạp Mạc Na, ông ta cũng không muốn đắc tội với Cửu Nguyên. Mà người có cùng suy nghĩ với thành chủ Âm Thành cũng không ít, thậm chí bọn họ còn tích cực tỏ ý muốn thành lập liên hệ với đại vương tử Lạp Mạc Linh mà khi trước bọn họ từng cực lực tránh né, tỷ như đưa mấy cô gái tới cho cậu ta.
Lạp Mạc Linh không châm chọc cũng không xua đuổi mấy người muốn tiếp xúc với mình, nhưng cũng không có chút nhiệt tình nào, cứ thế mà nhử bọn họ, thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Những người đó đưa nô lệ và các cô gái cho cậu, cậu đều nhận hết, dù sao Cửu Nguyên thiếu người, mang những người này về cũng sẽ có việc để họ làm.
Người Mộc Thành thì thẳng thắn nhất, đáp ứng sau khi trở về sẽ đưa người nhà của đám người Tùng Kinh đến, chỉ cần bọn họ nguyện tới Cửu Nguyên thì đều sẽ đưa tới Cửu Nguyên.
Người Đỉnh Việt đón Tri Xuân tàn phế về, đi tìm Hỏa Thành, bọn họ nghe nói Hỏa Thành có một nữ tư tế có thể khôi phục tứ chi.
Bởi vì cuộc tập kích bất ngờ tạo ra tổn thất lớn, năng lực của Đóa Phỉ Nhĩ Đức lại lần nữa được xem trọng, nhưng cô ta không giống như trước, không còn cơ hội đặt yêu cầu hay hất mặt vênh váo, cô ta cũng giống như đa số các tư tế trị liệu khác, chỉ lẳng lặng mà cứu người, trị thương. Biểu hiện của cô ta như vậy làm không ít người nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Nguyên Chiến thì để ý tới một việc, hắn tìm kiếm tung tích của Xà Đảm, nhưng bản lĩnh ẩn nấp của kẻ này quá cao, hắn san bằng lồng giam cũng không thấy tên đó chui ra, nhưng hắn có thể khẳng định rằng tên đó chắc chắn đã bỏ chạy vào lúc hắn nới lỏng khống chế của lồng giam.
Nguyên Chiến nhờ Chú Vu chú ý đến tên đó, rồi tạm thời ném tên đó ra khỏi đầu, hiện tại việc tìm được Mặc mới là chuyện gấp rút nhất.
Thổ Thành không còn thành chủ và hai tư tế, địa vị vô cùng đáng xấu hổ, tuy cuộc tỷ thí không thể tiến hành đến cuối cùng, Vu Thành cũng không tuyên bố thế lực giành phần thắng là ai, nhưng việc Thổ Thành xong đời đã là nhận thức chung của mọi người.
Trong mắt những người khác, Thổ Thành thậm chí đã là thế lực dưới trướng Cửu Nguyên, Cửu Nguyên sớm hay muộn rồi cũng sẽ xuống tay thâu tóm bọn họ.
Nguyên Chiến không chủ động tiếp xúc với Thổ Thành, Thổ Thành cũng không tiếp cận Nguyên Chiến, mà các thế lực khác dù có thèm nhỏ dãi đối với Thổ Thành có nền lịch sử lâu đời và gốc rễ thâm sâu, thì cũng kiêng dè Cửu Nguyên nên không tiện xuống tay với bọn họ.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, bình yên như vậy chỉ là tạm thời, nếu không phải tộc Luyện Cốt đột nhiên tấn công, chỉ cần thế lực nào có tâm đều sẽ thừa dịp thủ lĩnh Cửu Nguyên đi tìm tư tế mà chia cắt Thổ Thành. Nói cách khác, chỉ cần giải quyết tộc Luyện Cốt xong, thế lực trên mảnh đất này tất phải phân chia một chia một lần nữa.
Mà lựa chọn của công chúa Diệu Hương của Thổ Thành cũng làm người ta phải kinh ngạc một phen, cô ta không trở về Thổ Thành nữa, nhưng cũng không tiếp tục ở với chiến sĩ Cửu Nguyên - Mãnh, cô ta chọn ở lại Vu Thành.
Diệu Hương đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết rằng cô ta làm như vậy là vì giọng nói trong đầu mình. Giọng nói kia bảo rằng, trong Trùng Thành có thứ rất quan trọng đối với cô ta, chỉ cần lấy được là cô ta chẳng những có thể tự bảo vệ mình, mà còn có thể bắt đầu phát triển thế lực của riêng mình. Nhưng nếu cô ta chọn trở về Cửu Nguyên cùng Mãnh, khi không có cách nào cướp được quyền lực tối cao ở Cửu Nguyên, cô ta cùng lắm chỉ trở thành vợ của một chiến sĩ thủ lĩnh, cuộc sống về sau ngoại trừ sinh con thì cũng chỉ có sinh con.
Diệu Hương còn nhỏ tuổi, kiến thức không nhiều, cô ta càng lúc càng tin tưởng giọng nói trong đầu mình, thậm chí còn cho rằng đây là minh chứng cho việc thần cũng thiên vị cô ta ⸺⸺ cho cô ta một trợ giúp đắc lực.
Giọng nói trong đầu hầu như không cần dụ dỗ cô ta thì cô ta cũng đã tự làm theo những gì gã muốn. Mà giọng nói này ít nhiều gì vẫn kiêng kị tư tế Cửu Nguyên thiếu chút nữa giết chết gã, khi năng lực Diệu Hương chưa đủ mạnh, gã thà cách xa đối phương một chút.
Mãnh không có chút đau buồn hay luyến tiếc nào đối với lựa chọn của Diệu Hương, thái độ của cậu ta đối với đàn bà con gái vẫn như cũ, nếu Diệu Hương chịu ở cùng cậu, cậu đương nhiên sẽ đối xử tốt với cô ta, Cửu Nguyên chỉ cho phép kết hôn với một người, cậu có thể cam đoan mình cưới cô ta rồi sẽ không đi tìm người khác nữa. Nhưng Diệu Hương chủ động rời khỏi cậu, cậu cũng sẽ
không giữ lại.
“Tôi còn tưởng anh rất thích cô ta đó.” Lạp Mạc Linh chọc Mãnh.
Mãnh há mồm nói: “Tôi rất thích cô ta.”
Lạp Mạc Linh lắc đầu: “Chờ có một ngày, khi anh tìm được người mà dù thế nào anh cũng không muốn đối phương rời khỏi mình, anh sẽ biết cái gì gọi là thích.”
Mãnh kinh hãi, ôm chầm lấy Lạp Mạc Linh, dựa đầu vào vai cậu ta, thấp giọng nói: “Vậy cậu tuyệt đối không được nói cho người khác, người tôi thích nhất là Mặc đại, tôi sợ bị lão đại làm thịt!”
Lạp Mạc Linh đập lên trán cậu ta một cái: “Cút! Bớt mơ tưởng đến tư tế vĩ đại đi, nguyền rủa anh mai sau người anh thích không thích anh!”
“Đồ ác độc!” Mãnh bóp cổ Lạp Mạc Linh, hai người vừa cười vừa đánh nhau.
Phương thức đánh nhau của Lạp Mạc Linh rất đặc biệt, chính là không ngừng phát ngôn bừa bãi, trù ẻo Mãnh, mà Mãnh thì liều mạng bịt miệng cậu ta.
Nguyên Chiến thấy Mãnh vẫn vui vẻ như ngày thường, một chút đau lòng cũng không có, liền hài lòng gật đầu, trực giác của dã thú nói cho hắn biết, Diệu Hương kia tuyệt đối không phải bạn đời hợp đôi với Nhị Mãnh, nhưng nếu Nhị Mãnh thật sự chọn Diệu Hương, hắn cũng sẽ không ngăn cản, cùng lắm thì cho người giám thị cô ta, thẳng đến khi xác định cô ta vô hại đối với Cửu Nguyên và Nhị Mãnh. Hiện giờ Diệu Hương lại chọn ở lại Vu Thành, coi như đây cũng là kết cục đáng mừng.
Những người khác, như là Trùng Vu và chiến sĩ của gã, thì bị Vu Thành trông giữ, hai người Không Thành vừa ra khỏi đó đã bị người ta giết chết, Nguyên Chiến còn chưa kịp ra tay.
Những cốt nó bị bắt sống chỉ cần là người có mang nô lệ cốt, Vu Tượng đều nghĩ cách giữ lại. Hiện giờ Vu Tượng chỉ trông cậy vào việc Nghiêm Mặc trở về để giải trừ nô lệ cốt cho những người này.
Mà những người bị bắt vừa nghe nói nô lệ cốt có thể giải trừ thì một số không giãy giụa phản kháng nữa, cũng có một số mang vẻ mặt quái dị.
“Cẩn thận với bọn họ.” Trước khi đi Nguyên Chiến cảnh báo Vu Tượng và Phi Sơn: “Mặc từng nói, người bị nô lệ cốt khống chế nếu sức mạnh linh hồn không đủ mạnh, thậm chí còn có thể bị thao túng hành động. Dù sức mạnh linh hồn đủ mạnh thì nếu tộc Luyện Cốt dùng nô lệ cốt trừng phạt bọn họ, bọn họ chịu không nổi tra tấn rồi cũng sẽ bị ép làm một vài chuyện.”
Vu Tượng và Phi Sơn nhớ kỹ cảnh báo của hắn, nhìn theo bóng Cửu Phong quắp cái rương biến mất trong bầu trời đêm.